Mục lục
Chàng Rể Đa Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đòi tiền đúng không? Vậy trả hai trăm nghìn trước rồi nói." Tưởng Lam nổi giận đùng đùng, bà không thể chịu được cái hành vi không biết xấu hổ như này. Hơn nữa vừa nãy Tưởng Thăng vẫn còn bình thường, giờ lại giả bộ què quặt, là trò lừa đảo khiến người ta buồn nôn.

"Tiền? Tiền gì, Tưởng Lam, tôi mượn tiền bà bao giờ. Tôi mặc kệ, hôm nay mấy người không bồi thường, tôi sẽ báo cảnh sát mấy người đánh người." Lưu Hoa

khóc lóc ăn vạ, vật lộn trêи đường khiến người qua đường chú ý.

Hàn Tam Thiên cười lạnh, đến trước mặt Tưởng Thăng, nói: "Mới bị như này đã đòi bồi thường sao? Muốn bồi thường cũng được thôi, nghĩ sao về đôi chân tàn phế?"

Tưởng Thăng sợ tới run rẩy tay chân, bò nhanh tránh sau người Tưởng Phong Quang.

"Hàn Tam Thiên, cậu kiêu ngạo như thế, không sợ bị bắt sao?" Tưởng Phong Quang nói.

"Tưởng Phong Quang, ba người nhà ông nghĩ vẫn chưa chơi đủ thì tôi có thể chơi cùng mấy người, nhưng mấy người phải nghĩ mình có thể gánh chịu được hậu quả trò chơi đó hay không." Hàn Tam Thiên

nói.

Tưởng Phong Quang thấy hơi chột dạ khi nghe thế, Hàn Tam Thiên quen biết Đường Tông, sao có thể chơi với anh được? Nếu Đường Tông ra mặt, cả trăm nhà họ tưởng cũng không chơi được.

"Tôi là bậc cha chú của cậu, cậu dám dùng thái độ mày nói chuyện với tôi?" Tưởng Phong Quang giận dữ nói.

"Bậc cha chú?" Hàn Tam Thiên khinh thường, nói: "Có bề trêи như vậy, tôi chả biết để mặt mũi ở đâu, đây là lời cảnh cáo cuối cùng, nếu nhà ông còn làm bậy nữa thì đừng trách tôi vô tình."

"Hàn Tam Thiên, cậu có gan thì đánh đi, đánh chết tôi đi, để tôi xem cậu lợi hại như thế nào, tôi cũng cảnh cáo cậu lần cuối, nếu không bồi tiền thì đừng trách tôi vô tình " Lưu Hoa chạy tới chỉ tay vào mặt Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế mình, nói: "Lưu Hoa, con trai bà đã vô dụng như thế, nếu nửa đời còn lại ngồi xe lăn bà cảm thấy thế nào?"

Tưởng Thăng tránh sau lưng Tưởng Phong Quang nghe thế thì tức giận dậm chân mắng: "Hàn Tam Thiên, mày nói ai vô dụng, tạo thấy mày mới là thằng vô dụng, mày có tư cách gì nói tao, mẹ nó,

tạo hơn thằng bất lực như mày nhiều."

“Phải không?” Hàn Tam Thiên đây Lưu Hoa ra, đi tới chỗ Tưởng Thăng.

Tưởng Thăng vừa mới tỏ vẻ một chút thì ngay lập tức co rúm lại, run lẩy bẩy nói: "Cậu... cậu muốn làm gì!"

"Phế anh đi, rồi xem ai mới là kẻ vô dụng."

Hàn Tam Thiên nói.

Tưởng Thăng muốn chạy, nhưng chạy không được vì chân đã mềm nhũn ra.

"Hàn Tam Thiên." Tô Nghênh Hạ sợ to chuyện, chạy tới bên người Hàn Tam Thiên kéo tay anh nói: "Tam Thiên, đừng chấp bọn họ làm gì."

Hàn Tam Thiên nói.

Tưởng Thăng muốn chạy, nhưng chạy không được vì chân đã mềm nhũn ra.

"Hàn Tam Thiên." Tô Nghênh Hạ sợ to chuyện, chạy tới bên người Hàn Tam Thiên kéo tay anh nói: "Tam Thiên, đừng chấp bọn họ làm gì."

"Tưởng Thăng, mấy người còn chưa đi, thích ở đây kì cò mặc cả tới lúc hối hận sao?" Tô Nghênh Hạ nói với Tưởng Thăng.

Đúng lúc này có một việc xảy ra ngoài dự đoán của mọi người, Lưu Hoa vậy mà chạy tới Tô Nghênh Hạ, tát Tô Nghênh Hạ một cái: "Tô Nghênh Hạ, tôi là bề trêи của cô, bề trêи đó, cô hiểu không?"

Lửa giận Hàn Tam Thiên mới ép xuống đột nhiên bùng nổ, anh lấy tốc độ như sét đánh bóp cổ Lưu Hoa: "Bà đã muốn chết, vậy tôi sẽ giúp bà."

Lưu Hoa trong chớp mắt không thể thở nổi, nhìn ánh mắt muốn giết người của Hàn Tam Thiên khiến người đàn bà đanh đá này cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi, lấy tay cào Hàn Tam Thiên không ngừng.

Tưởng Phong Quang và Tưởng Thăng sững người, không dám cử động.

Bọn họ theo thói quen chi Hàn Tam Thiên là kẻ vô dụng, nhưng lúc anh bày ra sức mạnh khiến bọn họ nghẹt thở.

Nhìn thấy trong mắt Lưu Hoa dần trợn

ngược, Tô Nghênh Hạ luống cuống nói: "Tam Thiên, đủ rồi, anh buông mợ ấy ra, mợ sắp chết rồi."

Từ chết đối với Hàn Tam Thiên mà nói chỉ là một ý niệm, nhưng anh biết Tô Nghênh Hạ không thể tiếp thu chuyện giết người đó, cô chưa bao giờ tiếp xúc với khu vực xám, hơn nữa Hàn Tam Thiên cũng không hy vọng cô biết những việc đó.

Buông Lưu Hoa ra, Hàn Tam Thiên nói:

"Cút đi, lần sau tôi sẽ không bỏ qua cho mấy người đâu."

Lưu Hoa che cổ, thở dốc, hồn vía như sắp bay mất, ngay khoảnh khắc vừa nãy bà cảm tưởng như mình đã bước một chân vào cõi chết, nếu không nhờ Tô Nghênh Hạ nói, Hàn Tam Thiên chắc chắn không bỏ qua.

Ai ngờ kẻ vô dụng này lại nóng nảy như thế!

“Mẹ, mẹ không sao chứ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK