Sau khi hội nghị kết thúc, Tô Hải Siêu không cam lòng trở lại văn phòng của
mình. Anh ta biết, một khi Tô Nghênh Hạ | làm được chuyện này địa vị của anh ta ở
trong công ty sẽ lập tức giảm xuống. Sau này không nói tới chuyện sẽ bị Tô Nghênh Hạ giẫm lên đầu lên cổ, rất có thể sẽ ảnh
hưởng đến chuyện anh ta trở thành chủ | tịch trong tương lai.
“Không được, mình nhất định phải nghĩ ra cách bước ra khỏi tình cảnh khó khăn
| này.” Tô Hải Siêu nghiến răng nghiến lợi
nói.
| Lúc này, Tô Quốc Lâm cũng đi vào phòng làm việc, vẻ mặt không cam lòng.
Loading... “Bây giờ Tô Nghênh Hạ đã dọn vào biệt | thự Sơn Yêu, lại còn nhận được quyền
điều hành công ty, thật sự rất đáng giận.” Tô Quốc Lâm tức giận bất bình nói.
“Ba nghĩ cách giúp con đi. Con nhất định phải đoạt lại quyền hành, nếu không chúng ta chỉ có thể ăn nói khép nép ở | trước mặt Tô Nghênh Hạ thôi." Tô Hải | Siêu nói.
| Tô Quốc Lâm thở dài, tất nhiên là ông ta
đã nghĩ rất nhiều cách. Nhưng dựa theo tình hình hiện tại, quả thực không có kế
nào có thể thực hiện được cả. Hơn nữa | bà cụ đã lên tiếng, cũng không ai có thể | thay đổi được.
“Hải Siêu, ba tới tìm con không phải là để giúp con nghĩ cách. Ba tới đây là để nhắc nhở con, trong khoảng thời gian này nhất
định không được làm xằng làm bậy.” Tô | Quốc Lâm nói.
| “Ba." Tay của Tô Hải Siêu đập xuống bàn
công tác, anh ta tức giận đứng dậy: “Chẳng lẽ ba muốn con chấp nhận sự thật
sao?”
“Hải Siêu, nếu con gây phiền toái cho Tô Nghênh Hạ trong lần hợp tác này, con có nghĩ tới hậu quả của nó là gì không? Nếu nhà họ Tô phá sản, tất cả chúng ta cũng tiêu đời.” Tô Quốc Lâm nói.
Khuôn mặt Tô Hải Siêu dữ tợn, nghiến
răng nghiến lợi hận không thể giết chết Tô | Nghênh Hạ. Nhưng anh ta hiểu những lời
này của Tô Quốc Lâm có ý gì. Hợp tác | quan trọng hơn, không được phép xảy ra | bất cứ sai lầm nào. Cho dù anh ta thật sự
có thể nghĩ ra cách, nhưng không dám đi thủ dễ dàng như vậy.
| Sự sống chết của nhà họ Tô cũng chính là
sự sống chết của anh ta!
Hơn nữa nếu để bà cụ biết anh ta đứng ở
giữa gây khó dễ, địa vị của anh ta ở nhà | họ Tô sẽ càng ngày càng thấp. Ít ra bây
giờ bà cụ vẫn đứng về phía anh ta, chẳng qua là vì bất đắc dĩ nên mới giao quyền hành cho Tô Nghênh Hạ mà thôi.
Tô Diệc Hàm đẩy cửa văn phòng ra, sau đó bước vào.
“Hải Siêu, chúng ta còn một cách nữa.” Tô Diệc Hàm nói.
“Cách gì?”
“Anh giúp em tìm ra người tặng sính lễ. Chỉ có anh ấy mới có thể thay đổi tình trạng của nhà họ Tô hiện giờ.” Tô Diệc Hàm nói. Cô ta không thể chấp nhận bản thân lại sống dưới chân của Tô Nghênh | Hạ một cách dễ dàng như vậy được. | Người duy nhất có thể giúp cô ta xoay người chỉ có vị công tử thần bí nhà họ Hàn kia. Chỉ cần anh ấy xuất hiện, tình hình nhà họ Tô chắc chắn sẽ có sự biến
đổi.
Tô Nghênh Hạ nắm được cơ hội hợp tác với bất động sản Nhược Thủy đúng là không tồi, nhưng nếu có một nguồn vốn lớn nhập vào nhà họ Tô, nhà họ Tô sẽ còn lo lắng tới việc hợp tác thất bại sao?
Vẻ mặt của Tô Hải Siêu vô cùng bình tĩnh. Người bí ẩn đột nhiên xuất hiện này quả thực là một bước đột phá. Trong đám con gái thế hệ sau của nhà họ Tô, Tô Nghênh Hạ là người duy nhất đã kết hôn, nói cách khác phần sính lễ này có thể liên quan tới tất cả mọi người, nhưng riêng cô ta lại không có phần.
| Cho dù người mà anh ta coi trọng không
phải là Tô Diệc Hàm, nhưng chỉ cần anh ta bỏ vốn vào nhà họ Tô, Tô Nghênh Hạ sẽ không thể lấy thúng úp voi ở trong công ty nữa.
“Được, anh sẽ cho người nỗ lực đi điều tra chuyện này.” Tô Hải Siêu trả lời rất dứt khoát.
Tô Diệc Hàm vui vẻ nở nụ cười. Cô ta cho rằng người mà đối phương nhìn trúng chính là mình. Thế nên chỉ cần tìm ra vị công tử thần bí kia là cô ta có thể tiếp tục
chỉ tay năm ngón trước mặt Tô Nghênh Ha.
Đến giờ tan tầm, Hàn Tam Thiên lái xe tới quầy bán quà vặt của Mặc Dương. Ông chủ bình thường mà lại không bình thường này vẫn giống như trước, chẳng qua trong ánh mắt đã có thêm một tia lệ khí.
“Làm không ít chuyện xấu nhỉ.” Hàn Tam Thiên rút một điếu thuốc đưa cho Mặc Dương.
Mặc Dương nhăn mũi, cười khổ nói: “Vốn cũng không định làm mấy chuyện phạm
pháp. Nhưng hết cách rồi, những người đó không nghe lời, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Hàn Tam Thiên rít một hơi, sau đó phun ra một vòng khói lớn, nói: “Lúc trước anh may mắn cỡ nào mới được lên làm đại ca của thành phố Thiên Vân vậy, không cần dùng quả đấm ở khu vực xám, chẳng lẽ chỉ dựa vào việc nói miệng thôi hả?”
Mặc Dương cười ngượng ngùng, nói: “Trước kia cứ tùy tiện đặt mấy cái bẫy là được, đâu cần phải ra tay đâu. Nhưng bây giờ lại không làm thế được, ai cũng trở nên thông minh hết rồi.”