Mục lục
Chàng Rể Đa Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hàn... Hàn Tam Thiên!" Nam Cung Thiên Thu hoảng sợ nhìn Hàn Tam Thiên, tại sao anh lại ở đây, không phải anh nên ở nhà tù Tần Thành ngồi tù thay Hàn Quân ư? Sao lại ra ngoài!

Hàn Tam Thiên đưa tay hất lên, người áo đen vừa mới rời khỏi đã chết tới mức không thể thê thảm hơn.

Nam Cung Thiên Thu thấy cảnh tượng như vậy thì mặt mày trắng bệch.

Đó là cao thủ mà bà tìm tới, muốn vào nhà tù Tần Thành giết Hàn Tam Thiên, sao lại, sao lại chết trong tay tên phế vật | 17:44 ® 215 © 168 | Trang 1

Hàn Tam Thiên này!

Nếu không phải Viêm Quân đang ở trong phòng bà, nhất định Nam Cung Thiên Thu sẽ cho rằng chuyện này là do Viêm Quân làm, nhưng mà... nhưng mà Viêm Quân lại ở ngay bên cạnh bà.

"Nam Cung Thiên Thu, chỉ dựa vào tên phế vật này mà cũng kêu gã tới giết tôi?" Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói.

Nam Cung Thiên Thu nghiêng răng nghiến lợi nhìn Hàn Tam Thiên, lạnh giọng nói: "Tao mặc kệ mày dùng cách gì giết gã, mày có biết mày vượt ngục sẽ mang

Loading... đến tai họa gì cho nhà họ Hàn không?"

"Tai họa?" Hàn Tam Thiên cười lạnh, bảo: "Nam Cung Thiên Thu, đó là do chính tay bà dẫn tới, bà dựa vào đâu mà cho là Hàn Tam Thiên tôi sẽ cam tâm tình nguyện ngồi tù thay Hàn Quân? Hơn nữa để chuyện này hoàn toàn không bị người ta phát hiện, bà còn muốn giết tôi diệt khẩu, bà xem Hàn Tam Thiên tôi là con chó không nói gì thật hả?"

Nam Cung Thiên Thu làm vậy quả là lòng dạ quá mức độc ác, nhưng bà lại không cảm thấy quá đáng chút nào, Hàn Quân có thể vực dậy nhà họ Hàn, tất nhiên gã

không nên ngồi tù, cho dù là gã phạm sai lầm mới dẫn tới kết cục như vậy, nhưng trong mắt Nam Cung Thiên Thu, cũng không đến lượt gã phải chịu.

Nếu Hàn Tam Thiên là phế vật, chuyện kêu anh đi thay thế chẳng lẽ không phải đương nhiên sao?

"Hàn Tam Thiên, mày không có tiền đồ, chẳng lẽ còn trách được người khác hả? Ngồi tù thay Hàn Quân là vinh hạnh của mày." Nam Cung Thiên Thu nói.

"Vinh hạnh?" Hàn Tam Thiên nghe thế, cất tiếng cười to, trong tiếng cười tràn đầy bất

đắc dĩ và chua chát. Anh không thể nào tưởng tượng được cuối cùng trong suy nghĩ của Nam Cung Thiên Thu mình hèn mọn đến mức nào, vậy mà lại đem chuyện chịu tội thay ngời khác là một việc vinh hạnh.

"Nam Cung Thiên Thu, tốt nhất bà mở mắt ra nhìn xem, đến cùng thì ai mới là phế vật." Dứt lời, Hàn Tam Thiên quay người định ra khỏi phòng.

Nam Cung Thiên Thu thấy thế nóng nảy, nếu Hàn Tam Thiên không trở về nhà tù Tần Thành, tất nhiên ngày mai sẽ kinh động đến đại nhân vật trong nhà tù, khi đó

nhà họ Hàn sẽ vì chuyện này mà trả một cái giá đắt thê thảm đau đớn!

"Hàn Tam Thiên, tạo có thể không giết mày, nhưng mày phải trở lại ngay." Nam Cung Thiên Thu nói.

"Bà dựa vào đâu mà cho rằng bà có thể ra lệnh cho tôi? Bà chưa từng xem tôi là cháu trai, chẳng lẽ còn muốn tôi xem bà thành bà nội, bà muốn tôi đi chết, tôi còn mang vẻ vinh dự chấp nhận hả? Nam Cung Thiên Thu, bà lấy tự đại ở đâu ra, tự tin ở đâu ra, vô liêm sỉ ở đâu ra!" Hàn Tam Thiên không quay đầu lại, giọng điệu cũng có vẻ rất bình thản, nhưng lại lạnh lẽo đến

tột cùng.

Mặt Nam Cung Thiên Thu đỏ như gan heo, bà cũng không nhận ra mình vô liêm sỉ. Tất cả mọi chuyện bà làm chỉ là vì để nhà họ Hàn có thể tiếp tục kéo dài vinh hoa, là để nhà họ Hàn có thể đứng vững gót chân ở thủ đô hơn mà thôi.

Vì nhà họ Hàn, hi sinh một mình Hàn Tam Thiên, có đáng là gì?

"Trêи người mày chảy dòng máu nhà họ Hàn, hi sinh một chút cho nhà họ Hàn thì có sao?" Nam Cung Thiên Thu nói.

"Hi sinh, không phải tôi, mà là gã!" Hàn Tam Thiên nói xong, nhanh chóng rời khỏi.

Nam Cung Thiên Thu hoảng hốt quát: "Hàn Tam Thiên, anh muốn đi đâu, anh quay trở lại cho tôi."

"Thành phố Thiên Vân, để cho thằng phế vật thật sự kia biết, cũng để cho bà biết, ai mới là tướng đế vương."

Nam Cung Thiên Thu hít vào một hơi, khí thế cường thịnh của Hàn Tam Thiên vào giờ phút này khiến ngay cả bà cũng cảm

thấy áp lực cực kỳ khủng khϊế͙p͙.

Bà biết, không thể để Hàn Tam Thiên quay về thành phố Thiên Vân, nếu không, chuyện của nhà họ Hàn sẽ bại lộ, hơn nữa một khi Hàn Quân rơi vào tay Hàn Tam Thiên, hậu quả càng không thể tưởng tượng nổi.

Viêm Quân, tôi ra lệnh cho ông, lập tức giết chết Hàn Tam Thiên." Đôi mắt Nam Cung Thiên Thu lạnh như băng nói với Viêm Quân.

Viêm Quân lạnh nhạt nhìn Nam Cung Thiên Thu, nói: "Tôi nói rồi, tôi sẽ không

nhúng tay vào chuyện của hai người bọn họ."

"Viêm Quân, ông là vệ sĩ của nhà họ Hàn tôi, có nghĩa vụ bảo vệ an nguy của nhà họ Hàn, hiện tại nhà họ Hàn gặp nguy hiểm, chẳng lẽ ông muốn ngồi yên không màng tới?" Nam Cung Thiên Thu tức giận nói.

"Người khiến nhà họ Hàn rơi vào nguy hiểm là bà, tiếp theo, chúng ta hãy cùng nhìn xem, xem ai mới thật sự là tướng đế vương của nhà họ Hàn." Viêm Quân nói.

Nam Cung Thiên Thu giận đến sôi máu,

cái thứ phế vật như Hàn Tam Thiên, làm sao có thể là tướng đế vương.

Nhiều năm như vậy, Hàn Tam Thiên có thành tựu gì, có năng lực gì, hắn cả năng lực nghe lời một câu cũng không có, còn có thể làm nên chuyện lớn gì?

"Ông không giết nó, tôi sẽ đích thân tìm người giết nó." Nam Cung Thiên Thu nghiến răng bảo.

"Tôi khuyên bà tốt nhất nên từ bỏ suy nghĩ đó đi, có lẽ còn có thể bảo vệ một mạng cho Hàn Quân. Nếu bà ép cậu ta đến đường cùng, không chỉ Hàn Quân, ngay

cả bà, cậu ta cũng giết." Viêm Quân nói xong, rời khỏi phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK