Ông chủ đã lên tiếng, ai cũng không cho vào thì ai cũng sẽ không được vào.
Đắc tội khách hàng đối với khách sạn Tông Hoàng mà nói, căn bản là không có vấn đề gì. Người nên đến, sau này vẫn sẽ đến, mà những người không có tư cách này, không đến cũng có liên quan gì đâu
"Liễu Trí Kiệt, có phải cậu bị điếc rồi không, chẳng lẽ cậu không nghe thấy bọn họ nói là hôm nay khách sạn đã được bao trọn rồi sao?"
Quản lý khinh thường nói.
Trong cảm nhận của những người nhà họ Tưởng, hình tượng của Liễu Trí Kiệt rất cao lớn, nếu như hôm nay bị mất mặt, sau này gã có thể ngẩng cao đầu ở nhà họ Tưởng nữa sao?
"Chính ông đã thừa nhận rồi sao? Có tin
không ngay bây giờ tôi sẽ gọi điện cho ông chủ của ông để nói về việc này, ông có biết đạo lý khách hàng là thượng đến không hả?"
Liễu Trí Kiệt lạnh lùng nói.
"Được, nếu như cậu muốn gọi điện thì cứ gọi thử xem đi. Nếu cậu không có số điện thoại của ông chủ, tôi có thể cho cậu, thế nào?"
Quản lý cười nói, đạo lý khách hàng là thượng đế có thể dùng được ở khách sạn Tông Hoàng này sao?
Loading... Mỗi một vị khách đến khách sạn Tông Hoàng tiêu tiền, ai mà không nhìn mặt mũi của Đường Tông chứ. Từ khi khách sạn Tông Hoàng khai trương cho đến nay, chứ có người nào dám đến đây làm loạn, ngay cả vấn đề về bảo vệ của khách sạn cũng có rất ít, đây là vì sao? Không phải là vì địa vị của Đường Tông ở huyện Bân rất cao sao, không có ai dám đắc tội sao?
Liễu Trí Kiệt không ngờ đến thái độ của người quản lý lại cứng rắn như vậy. Không có số điện thoại của Đường Tông, ông ta còn cho mình?
Nhưng mà lúc này gọi điện thoại thì như thế nào? Chẳng lẽ Liễu Trí Kiệt còn có lá gan chất vấn Đường Tông sao?
Mấy hôm trước đã đắc tội Đường Tông trong trung tâm thương mại rồi, việc ấy đã khiến Liễu Trí Kiệt chưa dám thả lỏng, nếu bây giờ lại gây phiền toái cho Đường Tông nữa, thì gã có kết cục như thế nào căn bản gã cũng không dám nghĩ.
"Trí Kiệt, gọi điện thoại cho ông chủ của bọn họ đi, chỉ là nhân viên quèn mà thôi, mắt chó cũng dám nhìn khinh bỉ người khác, cho ông ta biết sự lợi hại của cháu
đi."
"Con chó mặc quần áo của người xong liền nghĩ là mình giỏi lắm đấy, có biết Liễu Trí Kiệt là ai không?".
"Cho dù ông chủ của mấy người có đến đây, cũng phải nể mặt Liễu Trí Kiệt đấy, ông tính là cái thá gì chứ."
Thái độ của một đám người thân thích nhà họ Tưởng đều rất kiêu ngạo, cho rằng Liễu Trí Kiệt nhất định có thể đối phó xong chuyện này.
Nhưng sau khi Liễu Trí Kiệt nghe được
những lời đó, càng ngày càng không chịu nổi, Đường Tông phải nể mặt gã? Gã ta ở trước mặt Đường Tông thì tính là cái thả gì chứ?
"Liễu Trí Kiệt, lấy năng lực của cậu mà ngay cả ông chủ của chúng tôi cũng phải nể mặt cơ đấy, cậu lại khoác lác ở trước mặt những người này sao? Nếu không, để tôi mang những lời này nhắn lại cho ông chủ giúp cậu."
Quản lý cười nhạo nói, những lời nói như thế, ngay cả những vị nhân vật lớn ở huyện Bân cũng không dám nói lung tung.
Liễu Trí Kiệt nghe nói thế, ngay lập tức liền hoảng hốt, vội vàng quát lớn đám người thân thích nhà họ Tưởng:
"Các người câm miệng đi. Đừng nói nữa."
"Trí Kiệt, chúng tôi đang giúp cậu mà, cậu tức giận với chúng tôi làm gì chứ."
"Đúng vậy, người quản lý này khinh thường cậu, chúng tôi đang giúp cậu nói chuyện mà."
"Cậu càng khiêm tốn, có người sẽ càng khinh thường cậu, cho nên cậu phải
phách lối lên."
Liễu Trí Kiệt có nỗi khổ không nói nên lời mà, nhưng đám người họ hàng thân thích này tự cho là đang giúp gã, nhưng thực tế là đang hại gã.
Cho dù người quản lý đang ở trước mặt này chỉ là một cấp dưới của Đường Tông mà thôi, nhưng ông ta chắc chắn có tư cách đắc tội gã.
Lúc này Tưởng Hoành mới đi đến bên người Liễu Trí Kiệt, sống lưng thẳng tắp dạy dỗ Liễu Trí Kiệt, nói:
"Mọi người nói không sai, làm người mà quá khiêm tốn, thì sẽ bị người khách khinh thường, cháu gọi điện thoại cho ông chủ của bọn họ đi."
"Ông nội, cháu..."
Vẻ mặt Liễu Trí Kiệt cười khổ, không biết nên nói gì cho tốt.
Tưởng Uyển biết hoàn cảnh của Liễu Trí Kiệt, để cho anh ấy đi tìm Đường Tông để khiếu nại, không phải là đang đi tìm đường chết sao?
Nhưng mà rốt cuộc ngài Hàn này là ai, vì sao lại đột nhiên bao cả khách sạn làm gì chứ? Đây rõ ràng là cố ý đối nghịch với bọn họ.
"Ông nội, nếu không chúng ta đổi địa điểm khác đi.”
Tưởng Uyển nói.
Tưởng Hoành nhíu mày, bây giờ vất vả lắm trong nhà mới có một người có tiền đồ, sao ông có thể chịu oan ức như thế được chứ, đã đi đến cửa rồi lại mặt mũi xám xịt bỏ đi. Chẳng phải là quá mất mặt
rồi.
"Tưởng Uyên, cháu đang nói linh tinh cái gì vậy, chẳng lẽ nhà họ Tưởng chúng ta phải để mặc cho lũ mắt chó khinh thường người khác này bắt nạt sao?"
Tưởng Hoành không vừa lòng nói.
Quản lý nghe nói thế, lạnh lùng nói:
"Lão già kia, tôi khuyên ông nên biết điều một chút, ông chủ của khách sạn Tông Hoàng là ai ông không biết có đúng không? Có cần tôi nhắc nhở ông một chút không?"
Nhìn thấy tình hình càng ngày càng tệ hơn, cứ tiếp tục làm ầm ĩ như thế này, nói không chừng sẽ quấy rầy đến Đường Tông thật, Liễu Trí Kiệt vội vàng nói:
"Thật xin lỗi quản lý, chúng ta sẽ rời đi
ngay."
Đi?
Lời này khiến cho Tưởng Hoành nổi giận, nhà cửa còn chưa vẻ vang đâu, thế mà bây giờ mặt mũi đã mất hết rồi.
| "Trí Kiệt, ý của cháu là gì vậy? Cứ đi như vậy, nhà họ Tưởng biết giấu mặt mũi đi đâu bây giờ?"
Tưởng Hoành nói.
Quản lý nhịn không được mà bật ra tiếng cười nhạo, nói:
"Lão già kia, nhà họ Tưởng của máy người là danh môn vọng tộc nào đó sao? Ở huyện Bân rất nổi tiếng sao, sao tôi chưa bao giờ nghe thấy vậy. Mặt mũi của nhà họ Tưởng, ngoại trừ ông ra còn có ai để nhà họ Tưởng vào mắt nữa chứ?"
Những lời kia chính là sự thật, tuy rằng huyện Bân không lớn, nhưng cái gọi là nhà họ Tưởng trong miệng Tưởng Hoành, có ai biết chứ? Còn có ai để vào mắt sao?
Chẳng qua chỉ là một gia đình nhỏ bình thường mà thôi. Ở trong miệng Tưởng Hoành, lại có một loại cảm giác như là một nhà có quyền có thể vậy, không khỏi làm cho người ta cảm thấy buồn cười.