"Tôi đã dung túng cho mấy người vài lần rồi, mà mấy người cứ thích tìm chết, vậy đừng trách tôi." Hàn Tam Thiên nói.
Tưởng Thăng bị dọa phát khóc, nói: "Hàn Tam Thiên, chuyện này không phải ý của tôi, do mẹ tôi, mẹ tôi muốn bắt Tô Nghênh
Hạ. Muốn anh Long hϊế͙p͙ Tô Nghênh Hạ, mọi việc anh đã thấy rồi, không có quan hệ với tôi."
"Tưởng Thăng, con đang nói gì đó, mẹ chính là mẹ của con." Lưu Hoa quát Tưởng Thăng, rõ ràng Tưởng Thăng đang phản bội bà, đẩy bà vào hố lửa.
"Không vội, chuyện này tôi không quyết định được. Mấy người là người nhà họ Tưởng, vậy để xem Tưởng Hoành sẽ cho
tôi mặt mũi như nào." Hàn Tam Thiên nói.
Mười phút sau, Tưởng Hoành tới phòng bi-a, ông ta nhìn thấy tay phải Diệu Long đẫm máu thì khϊế͙p͙ vía. Diệu Long chính là một nhân vật rất lợi hại tại huyện Bân, sao lại có bộ dạng thảm hại như này trước mặt Hàn Tam Thiên?
Loading... "Tưởng Hoành, Tô Nghênh Hạ có phải là người nhà họ Tưởng không?" Hàn Tam Thiên hỏi Tưởng Hoành.
"Phải." Tưởng Hoành gật đầu, Tô Nghênh Hạ chính là cháu ngoại ông ta, tất nhiên là người nhà họ Tưởng.
"Nếu em ấy là người nhà họ Tưởng, vậy em ấy nên được đối xử công bằng đúng không?" Hàn Tam Thiên tiếp tục hỏi.
"Đúng vậy."
"Tưởng Thăng cùng với Tưởng Uyển bắt cóc Tô Nghênh Hạ, việc này tôi sẽ không xử lý, nhưng Lưu Hoa lại muốn Diệu Long hãm hϊế͙p͙ Tô Nghênh Hạ, vậy chuyện này ông nghĩ nên xử lý như nào mới cho Tô Nghênh Hạ công bằng?" Hàn Tam Thiên nói.
Nghe hai chữ hãm hϊế͙p͙, Tưởng Hoành
giật nảy mình.
Lưu Hoa vậy mà làm chuyện không bằng súc sinh với cháu gái mình.
Dù bà ta hận Tô Nghênh Hạ, nhưng cả hai vẫn là họ hàng thân thích, sao bà ta có thể làm hành động tàn nhẫn như thế?
"Lưu Hoa, cô thực sự làm như vậy sao?"
Tưởng Hoành nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Hiện giờ Lưu Hoa cực kì hối hận, nhưng bà biết chuyện này không thể nói cho qua
được.
"Ba, con nhất thời ngu dại, giờ con biết lỗi rồi." Lưu Hoa khóc lóc kể lể.
Tưởng Hoành tức tới bốc khói, đi tới bên
người Lưu Hoa, giáng một cú tát như trời đánh vào mặt bà ta.
"Đồ súc vật, nó là cháu mày, sao mày có thể làm như thế." Tưởng Hoành đánh tới mệt mới thôi, rồi quay qua nói với Tưởng Phong Quang: "Tưởng Phong Quang, nhà họ tưởng chúng ta không thể chứa nổi người đàn bà này."
Tưởng Phong Quang kinh hãi, Tưởng Hoành yêu cầu ông ta ly hôn với Lưu Hoa,
nhưng ông ta đâu dám?
"Tưởng Hoành, đây là sự công bằng trong
miệng ông? Nếu không phải tôi đến sớm, Tô Nghênh Hạ đã bị người ta giày vò từ lâu rồi, ông nghĩ đuổi bà ta ra khỏi nhà họ Tưởng là đủ sao?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
Tưởng Hoành nhìn Hàn Tam Thiên, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Cậu muốn gì?"
"Ông là chủ nhà họ Tưởng, vì để thực hiện công bằng, vậy giết Lưu Hoa cũng không quá đâu nhỉ." Hàn Tam Thiên cười
nói.
Tưởng Hoành kinh hoảng lùi về sau hai nước, Hàn Tam Thiên muốn ông giết Lưu Ноа.
Nhưng đó chính là một mạng người, là chuyện trái pháp luật.
"Hàn Tam Thiên, tôi biết cậu tức giận, nó cũng sai, nhưng nhất thiết phải dùng cái chết để đền tội sao?" Tưởng Hoành nói.
"Đền tội? Đây là chuộc tội." Hàn Tam
Thiên kiên quyết nói.
Sắc mặt Lưu Hoa trắng bệch, bà ta hoảng loạn nói: "Tưởng Phong Quang, Tưởng Thăng, hai người đứng đó làm gì, mau nghĩ cách cứu tôi đi, kẻ vô dụng này muốn giết tôi, chẳng lẽ mấy người không nghe thấy sao?"
Tưởng Phong Quang và Tưởng Thăng không dám động, tuy tình cảm nhà họ không tệ, nhưng khi tai bay vạ gió ập tới, ai dám tình nguyện buông bỏ mạng sống của mình đâu?
"Diêu Long, Lưu Hoa còn sống, thì không cần tha ai ở nhà họ Tưởng." Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói, rời khỏi tầng hầm.
Trong tầng hầm, không khí cực kỳ yên lặng, tới mức người ta có thể nghe thấy tiếng tim đập.
Tưởng Uyên tuyệt vọng lại gần, nói với Tưởng Hoành: "Ông, cháu sai rồi, cháu biết sai rồi."