"Haiz, còn phải tốn thời gian với anh, mau lên đi, thời gian của tôi rất quý giá đấy." Âu Dương Tu Kiệt ra vẻ ỉu xìu, như thể đánh cờ với Hàn Tam Thiên hoàn toàn khiến anh ta không có chút hứng thú nào.
Hứa Hoan lấy bàn cờ ra, Âu Dương Tu Kiệt cầm màu trắng, Hàn Tam Thiên cầm màu đen, trận đấu chính thức bắt đầu.
Người xem náo nhiệt đều nhướn cổ, Vương Mậu cũng rất hồi hộp. Nếu Hàn Tam Thiên thua Âu Dương Tu Kiệt thì ông ta không thể nào tránh khỏi trận chiến này, hơn nữa nếu Hàn Tam Thiên thua, ông ta cũng gần như rơi vào cục diện chắc chắn sẽ thua, tôn nghiêm sẽ bị Thượng Quan Hắc Bạch giẫm nát dưới đất, vì vậy ông ta vô cùng căng thẳng.
Người duy nhất không quan tâm ở hiện trường chính là Thượng Quan Hắc Bạch, thậm chí ông ấy cả quá trình đánh cờ
cũng không thèm để ý. Kết quả sẽ thắng, cần gì quan tâm quá trình chứ?
Tục ngữ nói xem đánh cờ không lên tiếng chính là quân tử, sau khi ván cờ bắt đầu, toàn bộ hiệp hội lặng ngắt như tờ, tất cả
mọi người hết sức chăm chú quan sát thay đổi bất ngờ trêи ván cờ.
Theo bọn họ nghĩ, giữa Thượng Quan Hắc Bạch và Vương Mậu có khoảng cách thực lực không thể vượt qua, thực lực của đồ đệ họ tất nhiên cũng sẽ chênh lệch khá xa, nhưng theo ván cờ từ từ trải rộng, vẻ mặt mỗi người đều đã có chút thay đổi.
Thắng lợi của ván cờ rõ ràng nghiêng về phía Hàn Tam Thiên, tốc độ hạ cờ của Âu Dương Tu Kiệt càng ngày càng chậm. Điều này cũng cho thấy anh ta đã rơi vào thế khó, chuyện này không khỏi khiến người ta kinh ngạc. Vương Mậu vậy mà lại có một học trò cuối cùng thực lực mạnh như vậy!
Trước kia chưa từng nghe nhắc đến, chẳng lẽ là Vương Mậu cố tình che giấu thực lực của anh sao?
Ván cờ dần đến giai đoạn cuối cùng, thắng lợi chưa định, nhưng người sáng
suốt đều thấy được kết quả chung cuộc sẽ thế nào.
Có lẽ đã chờ đến hơi mất kiên nhẫn, Thượng Quan Hắc Bạch nãy giờ vẫn không quan sát tình hình mở miệng nói với Âu Dương Tu Kiệt: "Lãng phí nhiều thời gian như vậy, nên kết thúc rồi."
Câu nhắc nhở này với Âu Dương Tu Kiệt mà nói hiển nhiên là cực kỳ áp lực, sau khi Hàn Tam Thiên nghe thấy câu này chỉ đáp lại bốn chữ: "Nên kết thúc rồi."
Lập tức, thế công của quân cờ đen dời núi lắp biển, quân trắng thua tan tác, thắng
bại đã định, mặt mũi Âu Dương Tu Kiệt xám như tro tàn.
"Thua, vậy mà lại thua."
"Không ngờ đó, thế mà có kết quả như vậy."
"Lợi hại, không ngờ rằng còn có người giỏi thế này."
Nghe hội viên của hiệp hội cảm thán, Thượng Quan Hắc Bạch cười đắc ý, đồ đệ của ông ấy, lợi hại không phải bình thường ư?
"Vương Mậu, đến lượt ông lên rồi." Thượng Quan Hắc Bạch nói với Vương Mậu.
Vương Mậu quay đầu, tươi cười nhìn Thượng Quan Hắc Bạch, nói: "Đồ đệ của ông thua rồi, tôi lên còn có ý nghĩa gì nữa chứ?"
Nghe thấy câu này, sắc mặt Thượng Quan Hắc Bạch lạnh lẽo, nói: "Sao có thể vậy được, làm sao đồ đề của tôi lại thua, chẳng lẽ ông còn muốn trợn mắt nói dối trước mặt nhiều người vậy hả?"
"Ngài Thượng Quan, đúng là là học trò của ngài đã thua."
"Hơn nữa, còn thua một vố đau."
"Không ngờ rằng hội trưởng còn có một học trò cuối cùng lợi hại như vậy, đúng là giấu giếm kín."
Lúc Thượng Quan Hắc Bạch bước đến trước bàn cờ, chỉ thấy quân trắng thua rối tinh rối mù, còn Âu Dương Tu Kiệt thì mặt mày khó coi.
Thật sự thua!
Vậy mà lại thua thật!
"Thưa thầy, con xin lỗi, con khiến thầy thất vọng rồi." Âu Dương Tu Kiệt đau đớn nói, anh ta không ngờ rằng người bị mình xem thường lại có thực lực mạnh như vậy. Trong quá trình đánh cờ, Âu Dương Tu Kiệt luôn cảm thấy cực kỳ áp lực, gần như là bị đè xuống đất mà đánh.
Thượng Quan Hắc Bạch nghiến răng, lạnh giọng bảo: "Thầy đã cảnh cáo con không được mất cảnh giác, con xem lời của thầy như gió thoảng qua tại hả?"
Trong mắt Thượng Quan Hắc Bạch, nhất định là Âu Dương Tu Kiệt vô cùng khinh địch nên mới bại dưới tay Hàn Tam Thiên.
Nhưng Âu Dương Tu Kiệt lại hiểu rõ, cho dù anh ta có dùng một trăm phần trăm thực lực cũng không thắng nổi.
"Ngài Thượng Quan, không biết ông có thể chỉ bảo một phen hay không?" Đột nhiên Hàn Tam Thiên mở miệng nói.