Bà cụ bày ra biểu cảm đương nhiên, nói: “Hợp đồng này là do Nghênh Hạ đàm phán thành công nên đương nhiên là để cho con bé phụ trách, Có vần đề gi không?"
"Mẹ, mẹ nên suy nghĩ kỹ một chút đi. Dù sao Tô Nghênh Hạ cũng là phụ nữ, khi nó tạo dựng được uy tín trong công ty sẽ không hề tốt chút nào với Hải Siêu." Tô Quốc Lâm nói.
Bà cụ Tô bất mãn nhin hai người, nói: “Muốn nói gì thì nói thẳng, đừng vong vo với tôi."
"Bà nội, dù Hän Tam Thiên ở rể nhà họ Tô chúng ta nhưng nói cho cùng cậu ta vẫn là người ngoài. Hơn nữa trong cả ba năm, tên phế vật này cũng không làm được chuyện gì nên hồn. Nếu như Tô Nghênh Hạ lên nắm quyền công ty thi chang phải sản nghiệp của nhà họ Tô chúng ta sẽ rơi vào tay người khác sao?" Tô Hải Siêu nói.
"Nghênh Hạ và thắng phế vật kia hoàn toàn không có tình cảm gì. Nếu tôi không vì nghĩ cho bộ mặt của nhà họ Tô thi đã sớm để chúng nó ly hôn rồi. Tình huống mà hai người lo lắng không có khả năng xảy ra." Bà cụ nói.
Tô Hải Siêu cắn răng, tiếp tục nói: "Bà nội, chuyện sau này, ai có thể nói chắc được chứ. Bọn cháu đang phòng ngừa ngộ nhỡ, hơn nữa nếu đã ký kết hợp đồng thì có đổi người phụ trách cũng không có ảnh hưởng gì. Không lẽ bà cần thời gian để đánh cuộc vào quan hệ của Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên sao?"
Nghe câu này, biểu cảm của bà cụ trở nên nghiêm túc hơn.
Mặc dù giờ Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên hữu danh vô thực(*), nhưng chuyện sau này ai có thể bảo chứng được? Ngộ nhỡ có gió thổi đầu giường, quan hệ của hai người đột nhiên lại tốt lên thì sao?
(*) Hữu danh vô thực: Có tiếng mà không có miếng.
Dự án ở phía tây thành phố cực kỳ quan trọng với nhà họ Tô, nó có thể thúc đẩy địa vị nhà họ Tô ở đất Vân Thành này lên rất lớn. Cũng có
nghĩa là địa vị của người phụ trách dự án này trong công ty sẽ như nước nổi thuyền lên(*).
(*) Nước nổi thuyền lên: sự vật phát triển thi những gì phụ thuộc vào nó cũng phát triển theo.
Nếu để Tô Nghênh Hạ lôi kéo được lòng người thi nhà họ Tô rất có khả năng sẽ rơi vào trong tay người ngoài là Hàn Tam Thiên.
“Bà nội, Hàn Tam Thiên đã ẩn nhẫn nhiều năm như vậy rồi, cháu nghi ngờ cậu ta đang có âm mưu nào đó. Không chừng đang chờ đợi thời cơ này." Tô Hải Siêu tiếp tục thêm dầu vào lửa, nói.
Loading... Bà cụ hừ lạnh một tiếng, nói: "Chỉ là một tên phế vật mà cũng dám mơ tưởng đến tài sản nhà họ Tô chúng ta, nằm mơ đi. Vậy thì, dự án này sẽ do cậu phụ trách, tôi sẽ gọi điện cho Tô Nghênh Hạ."
Nghe được cau này, Tô Hải Siêu cực kỳ vui vẻ, nhưng bên ngoài vẫn bảy ra bộ dáng bình tĩnh: "Bà nội, cháu không hề muốn giành công lao của Tô Nghênh Hạ, cháu chỉ muốn tốt cho nhà họ Tô chúng ta thôi."
Bà cụ tuổi đã cao nhưng càng già càng tinh ranh, Tô Hài Siêu rốt cuộc nghĩ như thế nào, bà ta làm sao mà không rõ.
"Không cần phải vẽ chân cho rån, cậu nghĩ cái gì tôi còn không biết sao. Hơn nữa, sau này đừng nói dối trước mặt tôi. Trâu gặm mẫu đơn, thật đúng là nực cười." Bà cụ lạnh lùng nói.
Tô Hải Siêu gật đầu lia lịa, nói: "Bả nội nói phải, chắc chắn sau này Hải
Siêu cháu sẽ thành thành thật thật làm việc."
Khi Tô Nghênh Hạ đang chuẩn bị tư liệu, bà nội gọi điện thoại đến, làm cô như bị sét đánh.
Mặc dù lần hợp tác này rất dễ dàng, nhưng cũng là cô đi bàn bạc, làm gi có chuyện sẽ đột nhiên giao cho Tô Hài Siêu phụ trách được chú?
"Bà nội, cháu..."
"Được rồi, tôi đã quyết, ngày mai cô cử ở nhà đi."
Nghe điện thoại truyền tới tiếng cúp máy, Tô Nghênh Hạ hận đến nghiến răng nghiến lợi. Cô biết, chắc chắn là Tô Hài Siêu vừa nói mấy chuyện xấu sau lưng nên mới có thể khiến bà nội đổi người phụ trách.
Lát sau, chuông điện thoại lại vang lên, là Tô Hải Siêu gọi tới.
Nhận điện thoại thi nghe được giọng nói đắc ý của Tô Hải Siêu: “Tô Nghênh Hạ, cô nghĩ là hàm ngư phiên thân(*) sẽ có cơ hội hay sao. Tôi nói cho cô biết, cả đời này cô chỉ có thể sống dưới chân tôi thôi."
(*) Hàm ngư phiên thân: cả muối lật mình. Chế giễu việc chuyển biến
tình huống từ xấu thành tốt (cá muối đã chết không thể lật được nữa).
"Tô Hải Siêu, tên đề tiện, vô sỉ này. Lần hợp tác này là do tôi đàm phán thành." Tô Nghênh Hạ không cam lòng nói,
“Vậy thì sao chứ, bà nội đã để tôi phụ trách, cô dám có ý kiến gì không? Theo lý mà nói, lẽ ra tôi nên cảm ơn cô mới phải. Nếu không có cô, tôi cũng không thể phụ trách được dự án này. Nhưng mà ai bảo chúng ta là kẻ địch chứ, đời này cô chỉ có thể làm một kẻ tầm thường vô dụng. Thực ra như vậy cũng tốt đó, cử an phận chờ chết, còn không là...”
Không nghe Tô Hải Siêu nói hết, Tô Nghênh Hạ đã dập máy trước. Tức giận đến mức tóc gáy trêи người đều dựng đứng lên.
Chuyện này bà nội đã quyết định, Tô Nghênh Hạ biết bản thân không thể thay đổi được gì. Tô Hải Siêu diễu võ dương oai(*) trước mặt cô, cô cũng không thể tránh được.
(*) Diễu võ dương oai: khoe khoang.
“A!" Tô Nghênh Hạ uất ức hét lớn một tiếng.
Động tĩnh kinh động đến Tô Quốc Diệu và Tưởng Lam, hai người chạy từ tròng phòng ra phòng khách.
"Nghênh Hạ, có chuyện gì vậy? Có phải Hàn Tam Thiên bắt nạt con không?" Tường Lam khẩn trương nói, dù Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ đã kết hôn được ba năm nhưng Tưởng Lam biết, ba năm này Tô Nghênh Hạ không hề để Hàn Tam Thiên chạm vào người. Hơn nữa bà
cũng không muốn đứa con gái bảo bối của minh bị tên phể vật Hàn Tam Thiên này làm nhục.
"Chuyện gi xảy ra vậy?" Tô Quốc Diệu cũng khẩn trương hỏi.
Tô Nghênh Hạ chỉ muốn phát tiết một chút mà thôi, bởi vì sự cũng đã quyết rồi, nói: “Không có gì, con đang rất phiền muộn, muốn phát tiết một chút thôi."
"Phiền muộn cái gì chứ, con đã ký hợp đồng thành công với bất động sản Nhược Thủy. Sau này con sẽ là người phụ trách dự án này, địa vị của nhà chúng ta trong công ty sẽ ngày càng cao. Phải đang hài lòng mới đúng chứ." Tô Quốc Diệu cười nói.
"Cha, bà nội thay đổi người phụ trách, không cho con làm nữa, để Tô Hải Siêu thay thế con." Tô Nghênh Hạ ủ rũ cúi đầu nói.
"Cải gi!" Tô Quốc Diệu kinh ngạc nói, rõ ràng hợp đồng là do Tô Nghênh Hạ đàm phán, sao lại thay thành Tô Hài Siêu phụ trách được?
Tưởng Lam giận đến gio chân, tức giận mắng to: “Cái thằng Tô Hải Siêu hỗn lão đó, chắc chắn nó lại đến chỗ bà nội hất nước bẩn lên người con. Không được, mẹ phải đi tìm nó nỏi cho ra nhẽ."
Thấy Tưởng Lam kϊƈɦ động ra khỏi nhà, Tô Quốc Diệu vội kéo bà lại, nói: “Mẹ đã quyết rồi, bây giờ bà đi tìm Tô Hải Siêu thi có ích lợi gì chủ?"
"Có ích lợi gì? Lần nào cũng phải thỏa hiệp, không lẽ chúng ta cứ để nó cưỡi lên đầu như thế sao. Tô Quốc Diệu, ông còn có thể hèn nhát đến mức nào được nữa." Tưởng Lam quát khản cả giọng
Tô Quốc Diệu không dám nói tiếp nữa, Tô Nghênh Hạ không thể làm gi
khác hơn, nói: “Mẹ, cha nói đúng, mẹ có đi än vạ cũng đâu có tác dụng gl."
“Vậy chẳng nhẽ cứ để thế sao? Con cực khổ mới đàm phán thành công, giờ lại bị Tô Hải Siêu cướp mất, con cam tâm ư?" Tuơng Lam nói.
Tô Nghênh Hạ làm sao cam tâm được chú? Nhưng chuyện công ty là
do bà nội quyết định, dù không cam lòng, cô cũng chỉ có thể nén giận.
Lúc này, Hàn Tam Thiên xuất hiện trước cửa phòng, nói với Tô Nghênh Hạ: "Em yên tâm đi, trừ em ra, không ai có thể phụ trách dự án này được."
Tưởng Lam vốn đang nóng trong người, thấy Hàn Tam Thiên càng nổi trận lôi đình, lạnh lùng nói: “Đây chuyện của gia đình chúng tao, liên quan gì đến mày. Không nói gì không ai coi mày là câm điếc đâu."
Tô Nghênh Hạ nóng này, chuyện hợp tác phải có Hàn Tam Thiên hỗ trợ
mới thành công được. Nhưng thái độ của Tưởng Lam đối với anh lại ác
liệt đến vậy.
"Mẹ, mẹ mau đi ngủ đi, chuyện này con sẽ nghĩ cách." Tô Nghênh Hạ
nói.
Tưởng Lam tâm trang không vui, làm gi muốn ngủ nữa, bị Tô Quốc Diệu kéo mạnh về phòng.
Tô Nghênh Hạ trở lại phòng của mình, đóng cửa nói với Hàn Tam Thiên: “Em thay mẹ xin lỗi anh, mẹ không biết cái gì, cho nên mới..."
"Nếu như anh để ý mấy chuyện đó thi đã sởm bỏ nhà ra đi rồi." Hàn
Tam Thiên không để ý nói.
“Bỏ nhà ra đi?
Bốn chữ này trực tiếp đâm vào tim Tô Nghênh Hạ, thế mà anh lại coi nơi này là nhà của mình sao?
"Mỗi ngày đều nhận cái nhìn khinh thường, nghe những lời nói châm chọc, anh hoàn toàn không thèm để ý sao?" Tô Nghênh Hạ hỏi.
"Em nhận về còn nhiều hơn so với anh, anh có tư cách gì mà để ý."
Nghe được câu này, Tô Nghênh Hạ đứng chết đứng tại chỗ. Hai tay cô che mặt, nước mắt rơi thành từng hàng.
Anh... là vì em nên mới chịu đựng mọi chuyện sao?
Ngày thứ hai, Tô Hải Siêu mặc một bộ âu phục trang trọng nhất trong tủ quần áo. Nhân mô cầu dạng(") đứng ở cửa công ty nghênh đón Chung Lương.
(*) Nhân mô cấu dạng: Là người nhưng lại hành xử như một con chó.
Mặc dù đã ký kết hợp đồng, nhưng hội nghị hôm nay cũng rất quan trọng. Là cực kỳ quan trọng. Phải để Chung Lương chấp nhận chuyện thay đổi người phụ trách.
Tô Hải Siêu cực kỳ tự tin là minh sẽ thay thế được cho Tô Nghênh Hạ. Bởi vì địa vị của anh ta trong công ty còn cao hơn Tô Nghênh Hạ nên càng có quyền phát biểu hơn. Chắc chắn sẽ khiến cho Chung Lương cảm giác được nhà họ Tô cực kỳ coi trọng lần hợp tác này.
Khi thấy Chung Lương ở phía xa. Tô Hải Siêu không chở được nữa mà
bước tới. "Xin chào anh Chung, tôi là Tô Hải Siêu, là nguời phụ trách dự án này
của nhà họ Tô." Tô Hải Siêu vươn tay, lịch sự tự giới thiệu bản thân.
Chung Lương giơ tay bắt lại, Tô Hài Siêu mừng rỡ trong lòng. Xem ra Chung Lương đã tiếp nhận chuyện thay đổi người phụ trách rồi. Quả nhiên Tô Nghênh Hạ nhờ may mấn mới hưởng được bản hợp đồng này. Dù có cô hay không hoàn toàn không quan trọng.