"Không cần, cháu đã giúp dì đủ nhiều rồi, dì chỉ bị một ít vết thương nhẹ mà thôi, không thể nhờ hai cháu cả đời được." Trương Linh Hoa nói.
"Cái này có lẽ là duyên phận, ông trời muốn cho chúng ta quen biết nhau. Chẳng qua trước đánh sau quen, nếu dì không làm tốt công việc, cũng sẽ bị đuổi việc." Hàn Tam Thiên cố ý nói thích đáng hợp lý.
Trương Linh Hoa gật đầu, lòng biết ơn không cách nào nói nên lời.
Sau khi hai người rời khỏi bệnh viện, Tô Nghênh Hạ hỏi Hàn Tam Thiên: "Anh chuẩn bị sắp xếp cô Trương đi làm ở đâu? Bà ấy hẳn là chỉ biết làm một ít công việc tay chân, anh phải biết rằng khác vòng tròn làm việc, mạnh mẽ chen bà ấy vào, cũng không phải chuyện tốt."
Ý lời này của Tô Nghênh Hạ đã rất rõ ràng. Tùy tiện thay đổi vòng sống của Trương Linh Hoa có đôi khi sẽ phản tác dụng, bởi vì bà ấy chưa chắc có thể thích ứng được cuộc sống mới.
"Có một loại người, sau lưng là vực sâu, một bước cũng không thể lùi. Vì vậy mặc kệ trước mắt có chông gai như nào, mặc kệ sẽ làm cho người ta có bị thương ra làm sao đều sẽ không bao giờ chùn bước tiến về phía trước, bà ấy chính là người như thế." Hàn Tam Thiên nói, nhớ lúc anh mười hai tuổi bị xa cách, phía sau xuất hiện một vực sâu không đáy. Từ đó trở đi Hàn Tam Thiên đã hiểu được đạo lý ấy, không muốn tan xương nát thịt, chỉ có tiến về phía trước.
"Tại sao anh lại lộ ra vẻ đầy cảm xúc như thế?" Tô Nghênh Hạ khó hiểu hỏi.
"Bởi vì chúng ta không có em trai đó." Hàn Tam Thiên đột nhiên nở nụ cười gian xảo nói.
Tô Nghênh Hạ đấm một phát lên ngực Hàn Tam Thiên, chẳng nói chẳng rằng lên xe, lỗ tai đỏ bừng, còn khuôn mặt thì y chang đít khỉ.
Hàn Tam Thiên lên xe, có điều không khởi động xe, bộ dáng chẳng định đi.
Tô Nghênh Hạ thật sự không muốn nói chuyện với Hàn Tam Thiên, nhưng không
biết anh ấy đang làm gì, không nhịn được tò mò hỏi: "Tại sao anh còn chưa đi?"
"Đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, anh phải cẩn thận suy nghĩ đã." Mặt mày Hàn Tam Thiên nghiêm trọng, vô cùng nghiêm túc.
"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?" Tô Nghênh Hạ lo lắng nói.
Hàn Tam Thiên gật đầu, trầm giọng nói: "Em nói xem, em trai nên tên là là gì mới hay?"
"Hàn Tam Thiên...!" Tô Nghênh Hạ hét to
một tiếng, Hàn Tam Thiên sợ tới mức vội vàng chữa cháy.
Hai người chưa có về nhà, Tô Nghênh Hạ sợ về nhà chạm mặt với Tưởng Lam, sẽ lại va chạm ra tia lửa, cho nên tính ăn tối rồi mới trở về, tránh gặp mặt nhau. Đợi đến ngày mai chuyện này hơi hơi dịu đi một chút hẳn là sẽ không có việc gì nữa.
Tìm một nhà hàng ăn cơm, đây là một bữa tối có ánh nến đếm được trêи một bàn tay trong ba năm qua. Nhưng bầu không khí vốn nên hài hòa, lại xông vào một vị khách không mời mà đến, Đường
Long.
| Đường Long cũng ăn cơm ở nhà hàng
này, còn dẫn theo một người phụ nữ dáng người nóng bỏng, tuy không xinh đẹp bằng Tô Nghênh Hạ, nhưng cũng được bảy phần.
"Tô Nghênh Hạ, khéo ghế đó, không nghĩ tới có thể gặp được em ở đây." Mặc dù Đường Long có bạn gái, nhưng ánh mắt nhìn Tô Nghênh Hạ vẫn đầy sự thèm thuồng. Dẫu sao đây cũng là người đẹp nhất của thành phố Thiên Vân, dù đã lập gia đình nhưng chẳng ảnh hưởng đến lòng mơ ước của anh ta đối với cô.
"Cô chính là Tô Nghênh Hạ, lúc trước cảm ơn cô đã không có ở cùng một chỗ với Đường Long, không phải thế, tôi đi đâu tìm được bạn trai ưu tú như vậy có chứ." Người phụ nữ bên cạnh đường Long giống như là không có xương, ngả vào trong lòng Đường Long.
Đường Long cười đắc ý, nói: "Em đừng nói như thế, anh nào có được coi là ưu tú. Bây giờ cũng chỉ mới lương một năm hơn triệu mà thôi, kém xa lắm."
Giọng điệu khoe khoang trắng trợn, Tô
| Nghênh Hạ biết anh ta đang cố ý khoe khoang, nhưng mà không nói lại, bởi vì Đường Long quả thật rất giỏi, người lương một năm hơn triệu đúng là cực kỳ xuất sắc.
“Anh này... sẽ không phải là Hàn Tam Thiên tiếng tăm lừng lẫy đấy chứ?" Mặt mày Đường Long tràn đầy nét cười chế nhạo hỏi.