Tô."
Tô Diệc Hàm nói, đối với chuyện sính lễ, Tô Diệc Hàm nhớ mãi không quên, thậm chi còn ước gì bây giờ có thể cầm trang sức vàng bạc và khoản tiền mặt kia về nhà mình.
Hơn nữa bây giờ Tô Nghênh Hạ đã chuyển vào biệt thự Sơn Yêu. Tô Diệc Hàm cũng vội vã muốn lập gia đình, chỉ có như vậy trong lòng cô ta mới có thể cân bằng được.
Nơi cô ta sống có lẽ không thể nào tốt hơn Tô Nghênh Hạ được, nhưng người
đàn ông của cô ta, chắc chắn sẽ có triển vọng hơn Hàn Tam Thiên,
Bà cụ thở dài rồi lắc đầu. Rốt cuộc người tặng sính lễ là ai, bây giờ một chút manh mối cũng không có, sao có thể trông cậy vào việc người đó cứu nhà họ Tô được chứ?
"Chuyện này, thật ra là do tôi suy nghĩ không chu đáo."
Từ trước đến nay bà cụ chưa bao giờ thừa nhận sai lầm, cho dù làm sai cũng không ai dám nói, nhưng bây giờ lại liên quan đến sự an toàn của nhà họ Tô, bà
Loading... cụ sợ, bà cũng rất hối hận khi làm ra chuyện này.
"Thôi thì để cho Tô Nghênh Hạ nghĩ cách đi. Lần trước cô ta có thể giải quyết được, lần này tôi tin cô ta cũng có thể giải quyết được."
"Đúng vậy, bây giờ chỉ có Tô Nghênh Hạ mới có thể cứu được nhà họ Tô."
"Cô ta đâu, vì sao giờ còn chưa đến."
Nếu như là trước kia, Tô Nghênh Hạ đến họp muộn, bọn họ đã mắng chửi người từ lâu rồi, nhưng hôm nay, không một ai dám
A
Trana 76
trách cứ Tô Nghênh Hạ. Bởi vì hi vọng của nhà họ Tô đều ở trêи người của Tô Nghênh Hạ.
Lúc này, Tô Nghênh Hạ mới mang vẻ mặt mệt mỏi đi vào phòng họp, vẻ mặt mang theo một chút bất đắc dĩ.
"Nghênh Hạ, chuyện như thế nào rồi?"
"Bất động sản Nhược Thủy đã đồng ý tiếp tục hợp tác với chúng ta rồi đúng không?"
"Nghênh Hạ ra mặt, chắc chắn không có vấn đề gì."
Trước kia những câu nói như thế này, chỉ dành cho Tô Hải Siêu, thế mà bây giờ bọn họ còn nói những lời khen ngợi Tô Nghênh Hạ. Thật sự là hiếm thấy.
"Tôi đã gọi điện cho anh Chung rất nhiều lần, cũng đến bất động sản Nhược Thủy rồi, nhưng điện thoại không ai nghe, anh ấy cũng không chịu gặp tôi."
Tô Nghênh Hạ nói.
Những lời này khiến cho trong lòng những người kia lạnh hơn nửa. Nếu như ngay cả Tô Nghênh Hạ cũng không thể cứu vãn
được chuyện này, nhà họ Tô cũng chỉ có thể ngồi chờ số phận bị phá sản mà thôi.
"Sao có thể như thế được, có phải do cô không cố gắng hết sức hay không, hay là cô chưa thể hiện rõ thành ý của mình."
"Nghênh Hạ, chuyện này liên quan đến sự sống chết của nhà họ Tô, cô phải cố gắng hết sức đi làm mới được."
"Bây giờ cũng không phải là lúc để nói đùa, sao cô có thể không để tâm như thế được chứ?"
Bắt đầu từ lúc Tô Nghênh Hạ biết được
chuyện này, cô đã không ngừng nghĩ cách liên lạc với Chung Lương, cũng đi đến công ty của bất động sản Nhược Thủy, nhưng Chung Lương không chịu gặp cô, cô cũng không có cách gì, bây giờ lại bị những người này nói là không cố gắng hết sức!
"Tôi không cố gắng hết sức?"
Tô Nghênh Hạ lạnh lùng nghiêm mặt, mấy người ngồi mát ăn bát vàng này có tư cách gì nói cô không cố gắng hết sức chứ? Nếu không phải ỷ vào quan hệ máu mủ với nhà họ Tô, bọn họ căn bản không có tư cách ngồi ở chỗ này.
Ngồi không ăn bám, con giòi ăn xác không chứa xương.
"Tôi bị người ta đuổi ra khỏi công ty của bất động sản Nhược Thủy, các người nói tôi không cố gắng hết sức. Tôi gọi điện cho Chung Lương không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, anh ta không nghe, các người nói tôi không cố gắng hết sức. Có bản lĩnh thì tự mình để giải quyết việc này đi."
Một đám thân thích nhà họ Tô đều ngậm miệng không nói gì, bọn họ cũng không có
năng lực đi giải quyết chuyện này, hơn nữa nếu thất bại thì sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của nhà họ Tô, ai lại đồng ý đưa lưng ra công cái tội này chứ.
Bà cụ đối với Tô Nghênh Hạ cũng có rất nhiều ý kiến, cũng không mong muốn nhìn thấy Tô Nghênh Hạ nắm giữ quyền lực thật sự của công ty, nhưng trong thời điểm mấu chốt này, bà chỉ có thể gạt bỏ tất cả định kiến.
"Nghênh Hạ, cháu vẫn nghĩ xem có cách gì không, bây giờ cả nhà họ Tô đều phải dựa vào cháu."
Tinh thần của bà cụ cũng bị giảm chỉ còn không đến nửa, tinh thần uể oải, cứ nghĩ đến việc nhà họ Tô sa sút đến như thế, trong lòng bà lại khó chịu, bà bây giờ không còn tâm tư tính toán xem sau này ai sẽ là chủ tịch thừa kế nhà họ Tô, giờ bà chỉ muốn có thể vượt qua được của ải khó khăn ở trước mắt này mà thôi.
"Bà nội, cháu cũng là người nhà họ Tô, cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ nhà họ Tô."
Tô Nghênh Hạ nói.
Bà cụ gật đầu, nói với những người khác:
"Nếu như Nghênh Hạ có thể cứu được nhà họ Tô, sau này nó sẽ có toàn quyền phụ trách dự án phía tây thành phố, mọi người đều phải nghe Nghênh Hạ phân công, có ai có ý kiến gì không?"
Có nhiều người có ý kiến, ai cũng không muốn bị Tô Nghênh Hạ cưỡi lên đầu, nhưng vào thời điểm này, còn có ai dám nói lung tung nữa chứ?
"Bà nội, chúng cháu không có ý kiến gì."
"Mẹ, con cũng không có ý kiến, chỉ hi vọng Nghênh Hạ có thể nhanh chóng giải quyết xong chuyện này."