Tạ Ngữ Phù đã xúc phạm Mặc Dương và gần như khiến nhà họ Tạ bị phá hủy, nhưng cũng may là không có chuyện gì lớn xảy ra. Tạ Cẩn Ngôn cũng đã dạy dỗ lại Tạ Ngữ Phù một cách quyết đoán. Ông tin rằng con gái mình đã nhận được bài học rồi.
Nhưng cuộc điện thoại này lại khiến cho sắc mặt của Tạ Cẩn Ngôn ngay lập tức trở nên trắng bệch.
Mặc dù Tạ Ngữ Phù không hề nói rõ là đã xảy ra những chuyện gì trêи điện thoại, nhưng ông hoàn toàn có thể đoán được rằng, đó rõ ràng là một tai họa!
Hơn nữa, Mordor là địa bàn của Mặc Dương, chắc không phải là lại xúc phạm đến Mặc Dương một lần nữa chứ.
"Ông Tạ, có chuyện gì với ông vậy, sao
mặt lại xấu thế."
"Có chuyện gì đã xảy ra à?"
"Nếu có chuyện gì xảy ra, cứ cho chúng tôi biết một tiếng chúng tôi chắc chắn sẽ giúp. Chúng tôi sẽ không đứng ngoài cuộc đâu."
Một số người bạn rượu hỏi Tạ Cẩn Ngôn.
Tạ Cẩn Ngôn lắc đầu nói: "Không có gì đâu, chỉ là con gái tôi gọi điện, kêu tôi về nhà thôi."
Tạ Cẩn Ngôn biết là mấy tên này chỉ đang giả vờ tỏ ra thân thiện, không thể mong chờ sự giúp đỡ gì từ bọn họ trong lúc nước sôi lửa bỏng, bọn họ chỉ là đang nhân cơ hội để tỏ ra tốt bụng. Vì vậy, trước khi chắc chắn về chuyện đã xảy ra,
Tạ Cẩn Ngôn không dám nói lung tung, tránh để người khác hạ bệ mình.
"Sắp đến giờ rồi, tôi về nhà trước đây. Tôi sẽ trả tiền cho bữa ăn hôm nay nhé, thực sự xin lỗi mọi người. Lần tới, tôi sẽ lại mời mọi người cùng uống rượu." Sau khi Tạ Cẩn Ngôn rời khỏi khách sạn, ông ngay lập tức lái xe tới Mordor.
Hai thuộc hạ của Mặc Dương đã đợi sẵn Tạ Cẩn Ngôn ở cửa. Khi nhìn thấy sự phô
trường này, Tạ Cẩn Ngôn không nhịn được mà ra mồ hôi lạnh, có vẻ như là Tạ Ngữ Phù lại gây rắc rối.
Sau khi vào bên trong, Tạ Cẩn Ngôn nhìn thấy Tạ Ngữ Phù bị đánh khiến hai má phồng rộp. Ban đầu, ông vẫn không dám quan tâm đến tình trạng cơ thể của con gái mình, vì còn có Mặc Dương cũng đang ở trong đó, khiến cho Tạ Cẩn Ngôn suýt bị ngất xỉu.
"Tạ Ngữ Phù, con đã làm cái quái gì thế? Không phải là bố đã cảnh báo con, đừng có tìm thêm rắc rối vào đầu hay sao? Con muốn phải hại chết cả nhà họ Tạ mới cam tâm à?" Tạ Cẩn Ngôn mắng một cách nghiêm khắc.
Tạ Ngữ Phù bật khóc khi nhìn thấy Tạ Cẩn Ngôn. Nếu cô ta biết là Hàn Tam Thiên lợi hại như vậy, sao cô ta có thể làm một điều ngu ngốc như thế?
Cô ta đã quen với việc mình là đại tiểu thư được nuông chiều, cảm thấy là kể cả khi Hàn Tam Thiên được Thiên Vương Thịnh coi trọng, thì anh vẫn là một kẻ bất lực. Vì vậy, cô ta muốn dạy cho Hàn Tam Thiên một bài học.
Nhưng bây giờ, cuối cùng cô ta cũng hiểu rằng Hàn Tam Thiên không chỉ có Thiên Xương Thịnh coi trọng mà thôi.
"Bố, cứu con với." Tạ Ngữ Phù khóc một cách đau khổ.
Tạ Cẩn Ngôn hít một hơi thật sâu đi đến trước mặt Tạ Ngữ Phù. Ông kéo tóc của Tạ Ngữ Phù nói: "Còn không mau quỳ xuống xin lỗi ông chủ Mặc đi."
Mặc Dương xua xua tay với Tạ Cẩn Ngôn và nói: "Xin lỗi tôi làm gì, con gái bảo bối
của ông cũng không phải là động chạm đến tôi. Chỉ là, cô ấy đã đụng đến một nhân vật mà nhà họ Tạ không thể trêu đùa."
Một người càng không thể trêu đùa, chẳng lẽ là người này còn lợi hại hơn cả Mặc Dương?
Trong lòng Tạ Cẩn Ngôn cảm thấy ớn lạnh. Chuyện này rõ ràng là nghiêm trọng hơn lần trước. Nhà họ Tạ sẽ bị sụp đổ bởi
Tạ Ngữ Phù mất.
"Ông chủ, con bé đã chọc phải ai vậy, tôi sẽ tự mình đến xin lỗi và giải thích. Cầu xin anh cho nhà họ Tạ thêm một cơ hội." Tạ Cẩn Ngôn nói.
"Ông không phải là không có mắt, vậy tại sao lại không thấy người bên cạnh tôi?" Mặc Dương nói một cách thờ ơ.
Tạ Cẩn Ngôn chủ quan và tin rằng người có vị trí cao nhất ở nơi này là Mặc Dương. Vì vậy, theo lẽ tự nhiên, ông tập trung tất cả sự chú ý của mình vào Mặc Dương. Sau khi nghe thấy lời nói của Mặc Dương, ông mới nhìn thấy Hàn Tam Thiên đang đứng cạnh anh.
Tạ Cẩn Ngôn vẫn là thấy Hàn Tam Thiên rất quen thuộc. Trong bữa tiệc mừng sinh nhật của Thiên Vương Thịnh, ông để ý thấy Hàn Tam Thiên ngồi bên cạnh Thiên
Xương Thịnh.
Gần đây, ngày càng có nhiều tin đồn về Hàn Tam Thiên trong xã hội thượng lưu ở thành phố Thiên Vân. Tin đồn được truyền đi dưới nhiều phiên bản khác nhau, nhưng chỉ cho ra một kết quả, đó là mọi người đều biết rằng Hàn Tam Thiên sẽ không bao giờ là kẻ bất lực của thành phố Thiên Vân nữa.
Ngay cả nếu trước đây anh thực sự là
một kẻ vô dụng, thì khi được nhà họ Thiên hỗ trợ, thậm chí một đống bùn cũng có thể xây thành một bức tường.
"Hàn Tam Thiên, con gái tôi đã làm nên chuyện gì, tôi thay mặt con bé xin lỗi anh." Tạ Cẩn Ngôn nói.
"Đập xe của tôi, còn sai người đến đánh tôi. Đứa con gái này của ông không phải chỉ là một cô gái nghịch ngợm thôi đâu." Hàn Tam Thiên nói một cách thản nhiên.
Tính cách công chúa của Tạ Ngữ Phù là do Tạ Cẩn Ngôn dạy dỗ và nuôi nấng, làm sao ông lại không biết được?