Thái độ người nọ với Hàn Tam Thiên tôn trọng cực kì, bởi vì Thiên Linh Nhi đã dặn kĩ anh không thể không tôn trọng Hàn Tam Thiên. Nên mặc dù Tưởng Lam mắng Thiên Linh Nhi, anh cũng không đổ sang người Hàn Tam Thiên.
"Ngài Hàn, cô chủ đã nói qua, chiếc xe này chỉ có ngài được dùng." Người nọ nhắc lại.
Hàn Tam Thiên cười khổ gật đầu liên tục, nói: "Tôi đã hiểu, tiện anh chuyển lời hỏi thăm tới ông cụ."
"Vậy xong, tôi đi trước."
Sau khi người kia rời đi, Tưởng Lam nhỏ giọng nói: "Kẻ vô dụng như cậu ta sao có quan hệ với tiểu thư nhà họ Thiên, cậu ta có tư cách gì quen biết người tại to mặt lớn như thế."
Nếu đổi thành người phụ nữ khác, Tưởng Lam nhất định sẽ nói Hàn Tam Thiênkhông đáng một xu, nhưng đối phương lại là cô chủ nhà họ Thiên, địa vị cao hơn hẳn nhà họ Tô. Hơn nữa nhà họ Tô không thể so tiền bạc ở thành phố Thiên Vân này được, tâm lý của bà không cân bằng.
So sánh giữa Tô Nghênh Hạ cùng Thiên Linh Nhi, thực sự chênh lệch.
Tưởng Lam tuy là người đàn bà đanh đá, nhưng ít nhất cũng hiểu bản thân mình.
Hàn Tam Thiên cầm chìa khóa, lại gần Tô Nghênh Hạ, chưa kịp mở miệng thì Tô Nghênh Hạ đã nói: "Anh không phải giải thích, từ nay về sau, tôi không muốn biết chuyện của anh."
"Đồ cặn bã này, Nghênh Hạ chắc chắn muốn ly hôn với cậu thôi." Tưởng Lam chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Hàn Tam Thiên thở dài, không nói thêm gì, mọi chuyện về sau sẽ chứng minh anh trong sạch,
Vào nhà, Tưởng Lam vẫn sợ Thiên Linh Nhi sẽ tới gây chuyện với bà, nên bà tìm Tô Nghênh Hạ giúp nghĩ cách.
Nhưng mọi chuyện phiền toái gần đây của Tô Nghênh Hạ đều được Hàn Tam Thiên hỗ trợ giải quyết, lúc này không có Hàn Tam Thiên, Tô Nghênh Hạ không có cách nào.
Ngay lúc này Tô Nghênh Hạ mới giật
mình nhận ra một sự thật, thành tựu của cô không phải do cô nỗ lực đạt được, mà do Hàn Tam Thiên từng bước hỗ trợ.
Không được, cô không thể tiếp tục như thế, cô phải dựa vào chính năng lực của mình, không cần anh giúp đỡ.
"Mẹ, chuyện này con không giúp được mẹ, nhưng Thiên Linh Nhi chắc không so đo với mẹ đâu, dù sao cô ấy cũng là cô chủ nhà họ Thiên." Tô Nghênh Hạ nói.
"Nghênh Hạ, con có ý gì, chẳng lẽ Thiên Linh Nhi khinh thường mẹ sao?" Tưởng Lam không phục.
Tô Quốc Diệu ở bên cạnh không nhịn được nói: "Như vậy cũng được rồi, chẳng lẽ bà muốn so đo với Thiên Linh Nhi? Người ta khinh thường bà không phải là chuyện bình thường sao?"
"Tô Quốc Diệu, dù gì tôi cũng hơn kẻ vô dụng là ông, ông có tư cách gì nói tôi." Tưởng Lam lạnh lùng nói.
Tô Quốc Diệu thở dài, lười cãi lại, người này lúc trước bị người khác tát sợ tới không ngủ được, bây giờ vẫn không biết tốt xấu đắc tội với Thiên Linh Nhi.
Nếu Thiên Linh Nhi thực sự tìm tới nhà, bà dám không nhận lỗi sao?
"Mẹ, lần sau nói gì cũng phải chú ý, chúng ta đang ở khu biệt thự Đỉnh Vân, nơi này không có ai đơn giản cả." Tô Nghênh Hạ nhắc nhở mẹ mình.
Tưởng Lam sĩ diện không muốn nhận sai, nhưng bà biết Tô Nghênh Hạ nói đúng.
Sau này phải quản cái mồm mình cho tốt, bằng không lại rước họa vào thân.
"Được rồi, được rồi, tôi không phải là người không biết lý lẽ."
Tô Quốc Diệu nghe thấy thế không nhịn được cười trộm.
Bà không phải là không không biết lý lẽ, vậy người như nào mới không nói đạo lý?