Tô Nghênh Hạ không biết nói gì, chỉ có thể dặn dò: “Anh đi cẩn thận nhé."
Lái xe đến khách sạn Bán Đảo, Hàn Tam Thiên liền đi lên phòng tổng thống gặp mặt lần trước
Cả tầng bị Thi Tinh bao trọn, của thanh máy có hai người bảo vệ, cách ba mét có thêm một chốt, phòng vệ cực kì nghiêm ngặt. Sự phô trương của Thi Tinh có thể so với giới chính trị.
Đi ra thang máy, Hàn Tam Thiên bị hai người bảo vệ chặn lại.
"Tôi muốn gặp bà ấy." Hàn Tam Thiên thản nhiên.
"Cậu chủ, ông chủ không thông báo cậu tới, nên chúng tôi không để cậu vào." Một tên vệ sĩ nói với Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên nghiêm túc, nói: "Tôi muốn vào, mấy người dám ngăn cản
Loading... sao?"
"Cậu chủ, xin cậu đừng làm khó chúng tôi." Hai bảo tiêu cúi đầu nói.
Hàn Tam Thiên bước lên một bước, hai người lập tức chắn lại.
"Cậu chủ, cậu bước thêm một bước thì đừng trách chúng tôi không khách khí."
"Vậy mấy người không khách khí đi." Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
Hai người liếc nhau, mặc kệ thân phận cậu chủ của Hàn Tam Thiên, đồng thời ra tay, trêи thủ dưới công.
Hàn Tam Thiên hừ một tiếng, dùng hai quyền tấn công nhanh như sét đánh.
Hai người bảo vệ kinh hãi, bị quyền cước ép lùi bước, cả hai không tin nhìn Hàn Tam Thiên.
Từ trêи xuống dưới nhà họ Hàn đều cho rằng Hàn Tam Thiên không bằng anh
mình, chưa bao giờ biết anh có thân thủ sắc bén như này.
Hai người che lại ngực, dồn dập thở hổn hển, trơ mắt nhìn Hàn Tam Thiên đi qua.
Kế tiếp Hàn Tam Thiên hành động như chẻ tre, y như vào chỗ không người, mỗi nhóm cách ba mét không người nào thoát khỏi số phận bị hạ gục!
“Này......”
“Sao cậu chủ lại lợi hại như vậy!”
Hai người đứng gác ở thang máy choáng váng. Bọn họ là lính đặc chủng xuất ngũ, gồm mười hai người, không một người nào có thể ngăn Hàn Tam Thiên lại. Thậm chí ngăn cản quyền cước nện trêи đầu
mình cũng không được.
Đi vào phòng, Hàn Tam Thiên chỉnh lại quần áo, ấn chuông.
Thi Tinh nhanh chóng mở cửa, nhưng thời điểm bà nhìn thấy Hàn Tam Thiên thì không có sự kinh ngạc nào.
"Ông Viêm từng nói với mẹ, con có thiên phú xuất chúng, xem ra thật rồi." Thi Tinh ngồi trêи sô pha, cười nói.
Khí chất cao quý của Thi Tinh như được sinh ra từ trong xương cốt. Dù ngồi yên một chỗ cũng khiến cho người ta phải
ngước nhìn, gương mặt trang điểm vẫn nghiêng nước nghiêng thành như cũ.
Ông Viêm là Viêm Quân, từng là bảo vệ của bà cụ bà họ Hàn. Hiện giờ làm quản gia nhà họ Hàn, thực lực kinh người, ông là người dạy võ cho Hàn Tam Thiên.
“Mẹ tìm Tưởng Lam làm gì?” Hàn Tam Thiên chất vấn.
“Cô ta khinh thường con trai của mẹ, mẹ cho cô ta bài học là đương nhiên." Thi Tinh mang nụ cười khiến người ta cảm thấy như gió xuân, cực kỳ ôn nhu, nhưng Hàn Tam Thiên biết, nụ cười của bà ta
mang sức công kϊƈɦ cực kì.
"Chuyện của con, phiền mẹ đừng nhúng tay vào, con hy vọng mẹ sau này không gây phiền toái cho con nữa." Hàn Tam Thiên lạnh lùng.
Thi Tinh lấy trong túi ra một cái kẹo, nói: "Đây là thứ con thích nhất hồi nhỏ, mẹ cố ý mang tới đó, con thử đi."
"Mỗi lần mẹ mua kẹo, anh đều lấy kẹo của con chôn trong khu vườn sau nhà, mẹ lúc đó không hề ngăn anh, giờ mẹ còn ở đây giả tình giả nghĩa?" Hàn Tam Thiên khinh thường.
"Cuộc đời bất công, cho dù con là con của mẹ, nhưng con chắc rõ yêu cầu năng lực của người họ Hàn đối với người thừa kế. Con tự cho mình ngủ đông, nhưng trong mắt bà nội đó chỉ là thứ vô dụng, nếu mạnh thì phải thể hiện ra ngoài để người khác biết, mới được người ta tán thành. Con tưởng vàng sẽ sáng, nhưng lại không biết châu báu bị phủi bụi trăm năm cũng không thể sáng nổi, con làm vậy có ích gì?" Thi Tinh nói.
"Con không muốn nói đạo lý với mẹ, con khuyên mẹ nhanh về Yến Kinh đi, nơi bé
| tí như Thiên Vân này không chứa nổi đại
phật như mẹ." Hàn Tam Thiên nói.
"Sau khi con gặp mẹ, mẹ sẽ đi, con muốn chơi ở Thiên Vân như thế nào cũng được, nhưng con phải nhớ kỹ, không có người nào giấu kín sức mạnh của mình." Thi Tinh nói.
Hàn Tam Thiên đứng lên, vẻ mặt lạnh nhạt: "Quân tử che dấu tài năng, chờ thời mà hành động."