Chẳng lẽ Hàn Tam Thiên đang nói phét?
Khi ý tưởng này hiện lên trong tâm trí mỗi người nhà họ Tưởng thì bọn họ mở nụ cười đểu. Có thể thấy lời nói phét Hàn Tam Thiên bị vạch trần là chuyện cực kì vui vẻ.
Ngay cả Tưởng Hoành cũng nghĩ thế, tuy hôm nay ông ta không thể đến khách sạn Tông Hoàng ăn cơm, nhưng có thể nhìn thấy Hàn Tam Thiên mất mặt thì cũng không tệ.
"Ngài Hàn, xin lỗi, tôi tới chậm." Đường Tông tới cạnh Hàn Tam Thiên, cúi người xin lỗi.
Nhà họ Tường như sét đánh ngang tai.
Sao có thể!
Đường Tông lại xin lỗi Hàn Tam Thiên.
Liễu Trí Kiệt bị cảnh tượng này dọa suýt
Loading... nữa hồn phi phách tán.
Tuy lúc trước gã phỏng đoán Hàn Tam Thiên không đơn giản, nhưng không ngờ Đường Tông cũng phải xin lỗi anh!
Hơn nữa Đường Tông còn cúi người, rõ ràng thể hiện anh ta có địa vị thấp hơn Hàn Tam Thiên.
Sao có thể
Sao có thể như vậy được!
Trong đôi mắt trợn trừng của Liễu Trí Kiệt ánh lên một cái gì đó không tưởng tượng nổi, thằng ở rể nhà họ Tô, người mà ai cũng biết là kẻ vô dụng, là người không đáng một đồng bị Tưởng Uyển bỡn cợt, lại có thể được Đường Tông cúi người xin
lõi.
“Xong rồi, xong rồi.” Liễu Trí Kiệt không cầm nổi lòng. Gã không biết Hàn Tam Thiên có thân phận như thế nào, nhưng nhìn từ thái độ của Đường Tông đã đủ nói rõ, người này không phải là người dễ động tới.
Mà hiện giờ, nhà họ Tưởng đã khiến Hàn Tam Thiên khó chịu, gã lại nói bóng nói gió giúp thêm, nếu Hàn Tam Thiên không
tha cho gã vậy sự nghiệp mới gây dựng của gã sẽ bị hủy hoại.
Không được!
Gã cực khổ thành lập công như vậy, sao có thể để bị hủy như thế!
Nếu không có công ty, mọi mộng đẹp đều hóa thành bọt nước, Liễu Trí Kiệt không
chấp nhận được.
Liễu Trí Kiệt ba bước chạy tới trước mặt Hàn Tam Thiên, quỳ phịch xuống đất rồi nói: "Ngài Hàn, chuyện nhà họ Tưởng không liên quan gì tới tôi, tôi vừa chia tay với Tưởng Uyển rồi, xin ngài đừng vì chuyện nhà họ Tưởng khiến tôi liên lụy."
Việc Liễu Trí Kiệt quỳ xuống, như một quả bom từ trêи trời rơi xuống khiến nhà họ Tưởng chưa kịp lấy lại tinh thần lại thêm
một lần khϊế͙p͙ sợ.
Trong lòng nhà họ Tưởng, Liễu Trí Kiệt là người ưu tú không ai sánh được, thậm chí Tưởng Hoành còn muốn nhờ cậy Liễu Trí Kiệt giúp nhà họ Tưởng nở mày nở mặt với xã hội? Nhưng hiện giờ, gã lại quỳ xuống xin Hàn Tam Thiên tha thứ!
Rốt cuộc chuyện này như thế nào?
Tưởng Hoành không hiểu, kẻ vô dụng như Hàn Tam Thiên sao lại được Đường Tông đối xử như khách quý.
Những thứ này chẳng lẽ chỉ là một màn kịch?
Sao có việc Đường Tông diễn kịch với kẻ vô dụng được!
“Liễu Trí Kiệt, anh cái gì, em đồng ý chia tay bao giờ?" Sau khi Tưởng Uyên lấy lại tinh thần, thì hét lên với Liễu Trí Kiệt.
Liễu Trí Kiệt quỳ dưới đất mặt mày u ám nhìn Tưởng Uyển, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không phải vì mấy người khinh thường người khác, tôi sao làm mất lòng người Hàn. Con đĩ kia, mẹ nó mày đừng hại tạo, giờ tao với mày không có quan hệ
gì cả."
Khinh người.
Từ trước tới nay nhà họ Tưởng xác thực khinh thường Hàn Tam Thiên, nhưng ai có thể tin Hàn Tam Thiên lợi hại như vậy đâu?
"Mấy người xem thường Hàn Tam Thiên?"
Đường Tông bật cười: "Ngay cả tôi cũng coi ngài Hàn là khách quý, mấy kẻ vô dụng như các người có tư cách gì xem thường ngài Hàn?"
Câu xin lỗi khiến cả nhà họ Tưởng tâm như tro tàn, câu sau Đường Tông đã xác nhận lại khiến chút ảo tưởng may mắn cũng biến mất.
Sắc mặt Tưởng Hoành trắng bệch nhìn Hàn Tam Thiên, ông không muốn tin
tưởng cũng không được, hơn nữa ông hiểu rõ, Tô Nghênh Hạ không có năng lực làm chuyện này.
Nhà họ Tô phát triển không tệ tại Thiên Vân, nhưng dù sao nơi này vẫn là huyện Bân, không có lý do nào Đường Tông nể mặt Tô Nghênh Hạ như vậy.
Nói cách khác, Hàn Tam Thiên có năng lực ít người biết đến, có lẽ ba năm nay anh ta sống dưới bộ mặt vô dụng chỉ là
quân tử giấu dốt thôi.