Trước kia, nhà họ Tô luôn vào thế nhiệt tình dán hờ hững, cô hội một lần tham gia tiệc mừng thọ hoàn toàn không có.
Mà bây giờ nhà họ Thiên lại chủ động đưa thiệp mời tới. Đây là một bước tiến vô cùng lớn đối với nhà họ Tô.
"Cuối cùng thì nhà họ Tô cũng ngẩng đầu được rồi. Cuối cùng thì có thể ngẩng cao đầu rồi." Bà cụ kϊƈɦ động nói. "Bà nội, bà mau xem yêu cầu bên trong đi." Tô Hải Siêu cũng vô cùng hưng phấn. Thân là một công tử ăn chơi hạng hai của thành phố Thiên Vân, khi anh ta ăn chơi chè chén bên ngoài mà đụng phải đảm người của mấy gia tộc kia nhất định phải ăn nói khép nép. Dù anh ta có là người đặt bàn trước thì chỉ cần mấy công tử nhà giàu kia nói anh ta cút, anh ta cũng phải nín nhịn.
Nhưng bây giờ, Tô Hải Siêu cảm thấy cuối cùng bản thân đã trở thành một công tử hạng nhất rồi. Sau này ai dám bắt anhta ăn nói khép nép nữa đây?
"Đúng đúng đúng." Bà cụ kϊƈɦ động nói, mở thiệp mời ra.
Trêи thiệp mời ghi chú số lượng người được phép tham dự và dãy số vị trí của họ.
"Mười người được tham gia, nhà họ Thiên cho chúng ta rất nhiều thể diện đấy." Khi nhìn thấy nội dung của thiệp mời, Tô Hải Siêu hưng phấn nói. Điều này nghĩa là trong tiệc mừng thọ, nhà họ Tô sẽ được phép độc chiếm một bàn ăn, quy định này người bình thường sẽ không thể có được.
"Không sai. Không sai." Bà cụ cười đến mức nhăn nheo cả mặt, nói: "Lần này nhà họ Tô lấy được sự xem trọng của nhà họ Thiên, xem ra ngày chúng ta trở thành một trong những thế gia đã ngay trong tầm tay rồi."
fi"Bà nội, nhà họ Thiên không thể không coi trọng chúng ta được, bây giờ chúng ta là bên phụ trách dự án phía tây thành phố, sau này nội thành mới sẽ nằm trong tay chúng ta, nhà họ Thiên dám coi thường chúng ta nữa sao?"Tô Hải Siêu tự hào
nói.
"Bà nội, chúng ta cũng không thể tự ti được, được nhà họ Thiên coi trọng thì sao chứ. Sau này chắc chắn chúng ta sẽ sánh ngang vai với nhà họ Thiên, bọn họ đang khϊế͙p͙ sợ nên mới phải cho nhà họ Tô mặt mũi." Tô Diệc Hàm cười nói.
Bà cụ nghĩ tỉ mỉ lại, xác định có khả năng như vậy, chỉ là bà không ngờ nhà họ Tô cũng có ngày hôm nay.
Đám người nhà họ Tô đang tự vui trong lòng nên hoàn toàn không biết vì sao tấm thiệp mời này lại đưa đến nhà họ Tô.
Dự án phía tây thành phố? Địa vị của nhà họ Tô?
Mấy cái này nhà họ Thiên hoàn toàn không để trong mắt.
Dù dự án phía tây thành phố là một dự án rất có triển vọng, nhà họ Tô cũng vì thế
mà kiếm được một món hời lớn. Chỉ vẻn vẹn vì dự án này mà Thiên Vương Thịnh sẽ cho nhà họ Tô thể diện, đúng là quá coi thường nhà họ Thiên rồi.
Đưa thiệp mời tới của hoàn toàn là bởi vì
Hàn Tam Thiên, nếu Thiên Vương Thịnh mà không cho Hàn Tam Thiên mặt mũi thì năm nay nhà họ Tô sẽ lại có kết cục nhiệt tình gặp hờ hững.
"Bà nội, nếu chỉ có mười người được tham gia vậy thì bà nên cân nhắc thật kỹ ứng cử viên tham gia." Tô Hải Siêu nói. Anh ta rất bình tĩnh vì chắc chắn anh ta sẽ được nằm trong những ứng cử viên đó.
Cho nên trừ anh ta ra thì đám họ hàng nhà họ Tô ai ai cũng ngóng trông, đều hy vọng có thể được bà cụ chỉ tên.
"Ừ, bà sẽ suy nghĩ thật kỹ, mấy ngày nữa
sẽ thông báo cho mọi người." Chuyện quan trọng như thế này, bà cụ không hề coi là trò đùa. Vậy nên phải nghĩ thật kỹ.
Lúc này Tô Hải Siêu nhìn về phía Hàn Tam Thiên, nói: “Bà nội, bây giờ bà chưa đưa ra lựa chọn tốt được nhưng những người không được đi thì đã có vài cái tên rồi đúng không ạ? Hàn Tam Thiên không phải người nhà họ Tô chúng ta, chắc chắn là cậu ta không có tư cách."
"Cậu ta?" Bà cụ cười nhạo, không do dự nói: "Đương nhiên là cậu ta không có tư cách rồi, trường hợp quan trọng thế này, làm gì có chuyện cậu ta được đi chứ?"
"Nhưng cậu ta chính là người được Thiên Xương Thịnh tự thân mời, dù không đi cùng nhà họ Tô thì cậu ta cũng có thể xuất hiện mà. Hàn Tam Thiên, tôi rất chờ đợi lần chạm mặt của chúng ta trong tiệc mừng thọ đấy." Giọng nói của Tô Hải Siêu tràn ngập trêu chọc nói với Hàn Tam Thiên.
Nhìn bộ dáng đắc ý của Tô Hải Siêu, Hàn Tam ngàn cười nhạt một tiếng, nói: "Chắc chắn chúng ta sẽ chạm mặt, hi vọng lúc đó cậu đừng kinh ngạc quá."
"Đến lúc này rồi mà cậu vẫn tinh tướng được. Muốn đợi đến ngày mừng thọ bị tôi làm cho mất mặt mới được sao? Được. Cậu mà tới, Tô Hải Siêu tôi sẽ quỳ xuống học tiếng chó sủa cho cậu nghe ngay trong tiệc mừng thọ." Tô Hải Siêu tàn khốc nói.
Hàn Tam Thiên nhịn không được bật cười lên, anh chưa từng gặp ai ngu đến thế này, lúc nào cũng muốn dồi bản thân vào đường cùng.
"Tốt thôi, nếu tôi không đến thì thấy cậu lần nào sẽ quỳ trước cậu lần đó." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.