"Cho dù Nghênh Hạ có thích đi chăng nữa, chú mua nổi sao? Hà cớ gì phải hỏi nhiều vậy?" Tưởng Uyển cười nhẹ nói.
Lúc này, sự xuất hiện của Hàn Tam Thiên lại vừa khéo cho cô ta cơ hội.
Hàn Tam Thiên nhìn Tô Nghênh Hạ, vẻ mặt đầy ý cười, chỉ đợi Tô Nghênh Hạ gật đầu.
Tô Nghênh Hạ biết, Hàn Tam Thiên hỏi như vậy, nhất định là sẽ mua cho cô. Hơn nữa chút tiền ấy đối với anh mà nói, có lẽ cũng chẳng thấm vào đâu.
Có điều cuộc sống của Tô Nghênh Hạ chưa từng có tiếp xúc với mấy thứ đồ xa xỉ như vậy, vả lại cô cũng không cần, mua rồi cũng chỉ lãng phí tiền thôi.
"Không thích." Tô Nghênh Hạ nói.
"Nghênh Hạ, sao em có thể nói dối lòng như vậy? Túi xách đẹp thế kia, chỉ cần là phụ nữ thì đều thích. Không phải là em sợ Hàn Tam Thiên mua không nổi nên mới có ý nói vậy chứ?" Tưởng Uyển nói.
"Em thật sự không thích, đối với em mà nói, mấy thứ đồ này không có ý nghĩa." Tô Nghênh Hạ đáp.
"Xi.Tưởng Uyển khinh thường cười, nói như đường hoàng lắm vậy, không phải là
sợ không trả nổi tiền sao?
"Chị biết em không muốn khiến Hàn Tam Thiên mất mặt, có điều vậy cũng không sao, không mua nổi thì không mua nổi thôi, cũng không phải chuyện mất mặt gì."
Tô Nghênh Hạ hít sâu một hơi, Tưởng Uyển không phải là muốn cô thừa nhận mình không mua nổi sao?
"Đúng thế, không mua nổi, cho nên không thích, lần này chị vừa lòng rồi chứ?" Tô Nghênh Hạ nói.
Thấy Tô Nghênh Hạ thừa nhận, Tưởng
YOU
Uyển đắc ý nở nụ cười, nói: "Em cũng là người có sĩ diện, thừa nhận rồi chị cũng sẽ không khinh thường em. Hay là thế này đi, em thích cái nào, chị bảo Liễu Trí Kiệt mua cho em, sao nào?"
Sau khi lời này nói ra, ngay lập tức Tưởng Uyển liền có chút hối hận. Bởi vì đồ đạc ở chỗ này, cái rẻ nhất cũng phải mấy ngàn tệ, để Liễu Trí Kiệt tặng cho Tô Nghênh Hạ, cô ta cũng sẽ xót mà.
Những lời đã nói ra miệng thì không có lý nào lại thu hồi.
"Chị Uyển, nếu chị đã hào phóng như vậy
thì em không khách khí nữa nha." Tôi Nghênh Hạ cong khóe miệng, hơi mỉm cười, đi tới chỗ một cái tủ trưng bày.
Nhìn hướng Tô Nghênh Hạ đi tới, mí mắt Tưởng Uyển giật lên, chỗ cái tủ đó đều là đồ limited, bình thường ngay cả nhìn cô ta cũng không dám nhìn tới, Tô Nghênh Hạ không phải là muốn đồ ở đấy chứ?
Đồ phụ nữ không biết tốt xấu này, lại tham làm như vậy?
Theo bước chân Tô Nghênh Hạ, đến khi Tưởng Uyển nhìn thấy Tô Nghênh Hạ cầm lên một chiếc túi đắt nhất, lại càng
bùng nổ tức giận.
"Tô Nghênh Hạ, em cũng tham quá đấy. Đây là cái túi đắt nhất trong của hàng đó." Tưởng Uyển nghiến răng nghiến lợi nói.
"Không phải là chị nói muốn tặng em sao? Đương nhiên em phải chọn cái đắt nhất rồi. Dù sao Liễu Trí Kiệt một năm kiếm tới mấy triệu tệ, lẽ nào chị còn sót sao?" Tô Nghênh Hạ cười hỏi Tưởng Uyển.
Tưởng Uyển tức đến hộc máu. Tuy cô ta có nói muốn tặng, nhưng cũng không nói muốn tặng cái đắt nhất. Cô ta làm sao ngờ được Tô Nghênh Hạ lại ra tay độc ác
như vậy.
"Tô Nghênh Hạ, em đừng có được voi đòi tiên, chị nói tặng em nhưng không nói tặng thứ đắt như vậy." Tưởng Uyển lạnh giọng nói.
"Ý của chị là không tăng nổi thứ đắt tiền như vậy cho em sao? Em hiểu rồi, vậy thì thôi đi, đừng tặng em nữa, miễn cho chị lại đau lòng." Tô Nghênh Hạ nhún vai, bất đắc dĩ nói.
Hàn Tam Thiên đứng bên cạnh nhìn thấy rất thú vị, anh còn chưa từng thấy mặt này của Tô Nghênh Hạ đâu.
"Không phải chị tặng không nổi, có điều dựa vào đâu mà phải tặng em thứ đắt như vậy? Chị thấy em là nghèo đến phát điện rồi." Tưởng Uyển lạnh mặt nói. Trong mắt cô ta, kiểu người như Tô Nghênh Hạ chính là nghèo đến đáng sợ, cho nên khi cơ hội tới mới có thể hung hăng mà chỉnh cô ta như vậy.
Lúc này, từ bên ngoài cửa hàng có một người đi tới, trực tiếp nói: "Gói cái túi xách này lại cho cô Tô đi."