Lén quan sát Hàn Tam Thiên một chút, phát hiện anh còn đang ngủ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như chuyện này bị anh biết được thì mất cỡ nào?
| Vừa chuẩn bị lén rút chân về, đột nhiên cảm giác có một bàn tay nắm lấy mắt cá
chân.
Hàn Tam Thiên mặt đầy ý cười mở mắt ra, nói: "Đè anh cả một đêm lại muốn chạy?"
"A! Anh. . . anh tỉnh khi nào đó?" Tô | Nghênh Hạ hốt hoảng nói.
Trước đó Hàn Tam Thiên đã tỉnh rồi, nhưng sợ làm phiền đến Tô Nghênh Hạ nghỉ ngơi, cho nên mới không động, hơn nữa cơ hội đáng quý như da kề da này đương nhiên là phải trân trọng từng phút từng giây.
"Em cứ đè anh, anh có thể không tỉnh sao?" Hàn Tam Thiên nói.
Tô Nghênh Hạ nghe được câu này, trong nháy mắt thay đổi mặt, giận dữ nói: "Anh chê em béo sao?"
Hàn Tam Thiên sửng sốt, chuyện này không nhắc đến cân nặng mà, sao cô lại lý giải chê cô béo?
Còn chưa kịp giải thích, Tô Nghênh Hạ đã
giận đùng đùng xuống giường, Hàn Tam Thiên chỉ có thể cảm thán mạch suy nghĩ của phụ nữ quả nhiên không tầm thường.
Sáng sớm chạy bộ rồi đi làm.
Sau khi Hàn Tam Thiên rời khỏi công ty nhà họ Tô, đi hộp đêm Mordor.
Mặc dù hộp đêm Mordor vẫn ở dưới danh nghĩa Lâm Dũng, nhưng ông chủ ở đây thật ra đã trở thành Mặc Dương. Dù sao quầy bán đồ lặt vặt của ông cũng không phải một trụ sở ra dáng, cấp dưới nhiều
anh em như vậy, cũng không thể để cả đám chen chúc trong đó được.
Đối với chuyện này, Lâm Dũng cũng không dám có bất kỳ ý kiến nào, Mordor là Hàn Tam Thiên cho anh ta, bây giờ để Mặc Dương dùng tạm cũng là chuyện đương nhiên.
Sau khi nhìn thấy Mặc Dương, anh nhắc đến chuyện liên quan tới Đạo Thập Nhị mình điều tra gần đây.
Đạo Thập Nhị là người địa phương thành
phố Thiên Vân, nhưng ở vùng ngoại thành, dưới gối có một đứa con gái, không có vợ. Đạo Thập Nhị kiếm tiền chỉ vì nuôi con gái, có thể nói tâm nguyện lớn nhất của cuộc đời anh ta đó là nuôi con gái thành người, để con bé có được cuộc sống tốt.
"Sở dĩ anh ta đánh quyền ở võ đài của Diệp Phi, trừ kiếm tiền ra tôi nghĩ còn có liên quan đến con gái của anh ta. Nếu như anh ta phản bội Diệp Phi, rất có thể Diệp Phi sẽ bắt con gái của anh ta ra uy hϊế͙p͙." Mặc Dương nói.
Con gái đối với một người làm cho tất nhiên sẽ bảo vệ cả đời, Diệp Phi là người lòng dạ độc ác, Đạo Thập Nhị phản bội, tình huống mà Mặc Dương nói rất có thể sẽ xuất hiện.
"Có một cách có thể để anh ta và Diệp Phi là địch, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn." Hàn Tam Thiên nói.
"Cách gì?" Mặc Dương hỏi.
"Giết con gái anh ta, giá họa cho Diệp Phi."
Mặc Dương nghe được câu này thì ngẩn tò te, con gái của Đạo Thập Nhị chỉ là một đứa trẻ vô tội mà thôi, Hàn Tam Thiên vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn như vậy sao? Lừa gạt nhất thời thì được, nhưng lỡ như để Đạo Thập Nhị biết chân tướng, hậu quả không thể lường được.
"Cậu sẽ không nghĩ như vậy thật chứ?" Ở trong lòng Mặc Dương, Hàn Tam Thiên
hẳn sẽ không phải là người như vậy, sao anh có thể nói ra lời đề nghị như thế chứ?
Hàn Tam Thiên cười nói: "Anh tưởng thật hả? Tôi chỉ nói đùa mà thôi."
Vì đạt được mục đích của mình, Hàn Tam Thiên hoàn toàn có thể sử dụng rất nhiều thủ đoạn, nhưng muốn làm hại tính mạng của một đứa bé vô tội, anh làm không
được.
Mặc Dương thở phào nhẹ nhõm, ông đúng là sợ Hàn Tam Thiên nói nghiêm túc.
"Nếu anh ta coi trọng con gái mình như vậy, con gái của anh ta chính là chất đột phá của chúng ta. Tôi có thể bảo vệ con gái anh ta an toàn, thậm chí bảo vệ bọn họ sống thoải mái." Dùng một chút, Hàn Tam Thiên nói tiếp: "Biết địa chỉ cụ thể của anh ta không?"
"Đương nhiên biết, đi thôi."
Hai người lái xe, đi vào thôn nhỏ vùng ngoại thành thành phố Thiên Vân.
Sau nghi hỏi thăm mấy phen mới xác định chỗ ở cụ thể của Đạo Thập Nhị.
Nhà gạch cũ kỹ, che gió tránh mưa cũng hơi khó khăn, rất khó tưởng tượng loại người như Đạo Thập Nhị lại ở tại nơi rách rưới thế này.