Đặc biệt là Tô Hải Siêu, cảm giác mặt mũi của mình vì Hàn Tam Thiên mà bị vứt sạch, vì vậy lại ghi nhớ một mối thù.
Vài ngày sau, chuyện của nhà họ Tô lắng xuống, không tạo thành xôn xao bao nhiêu ở thành phố Thiên Vân, dù sao bà cụ của nhà họ Tô không được tính là người có tiếng nói gì.
Sáng hôm nay, Hàn Tam Thiên vẫn chưa rời giường thì điện thoại đã vang lên đòi mạng.
"Sao anh còn chưa dậy nữa, chẳng lẽ anh quên hôm nay có chuyện gì sao?" Thiên Linh Nhi trông mong vội vàng nói.
Hàn Tam Thiên mở đôi mắt mơ màng, nhìn đồng hồ, trực tiếp cúp điện thoại.
Đồ thần kinh, còn chưa tới sáu giờ nữa!
Thiên Linh Nhi bên kia đầu điện thoại đã
không gặp được Hàn Tam Thiên mấy ngày rồi nên mới không kịp đợi. Tuy rằng thời gian còn sớm, nhưng dưới cái nhìn của cô, hôm nay Hàn Tam Thiên phải đối diện với một đối thủ rất lợi hại, hơn nữa ngay cả Vương Mậu cũng không thắng nổi, đương nhiên anh phải dậy sớm một chút để chuẩn bị.
Bị cúp điện thoại, Thiên Linh Nhi không nhụt chí, tiếp tục gọi lại, mãi đến khi Hàn Tam Thiên tắt nguồn, cô chủ này mới đập con gấu bông trêи giường để trút giận.
"Không nhận điện thoại của tôi, anh còn dám tắt máy, tôi là cô chủ nhà họ Thiên,
sao anh có thể đối xử với tôi như thế."
Ngủ đến chín giờ, Hàn Tam Thiên mới từ từ rời giường, khởi động lại di động. Khiến anh cạn lời là, khởi động máy chưa đến mười giây, Thiên Linh Nhi lại gọi điện tới, không phải là cô luôn nhận số điện thoại đó chứ!
"Tôi dậy rồi, rửa mặt xong sẽ ra ngoài, nếu cô còn gọi điện cho tôi nữa, tôi sẽ kéo cô vào danh sách đen." Dứt lời, Hàn Tam Thiên cúp điện thoại.
Thiên Linh Nhi giận đến mức vò đầu, nhưng nghĩ rằng sẽ bị kéo vào danh sách
đen thì không dám tiếp tục quấy rầy Hàn Tam Thiên nữa.
Cùng lúc đó, khách sạn Bán Đảo có một già một trẻ bước ra.
"Thưa thầy, Vương Mậu đã thua thầy bao nhiêu trận rồi, thầy còn tìm ông ta đánh cờ làm gì chứ?" Người thanh niên không hiểu hỏi.
Ông lão cười nhạt một tiếng, nói: "Ai bảo thầy muốn đánh cờ với ông ta, nếu thành phố Thiên Vân không có người lợi hại hơn thì dựa vào thực lực của ông ta, làm sao có thể làm hội trưởng hiệp hội cờ vây
chứ."
Cuộc thi trong nước của Vương Mậu cũng khá nổi tiếng, nhưng ông lão này lại không xem trọng chút nào, bởi vì ông là Thượng Quan Hắc Bạch, được xưng là nhân tài kiệt xuất trong giới cờ vây Trung Quốc, các loại danh hiệu vinh dự nhận đến chùn tay. Sau khi thành danh đổi tên thành Hắc Bạch, nói theo lời ông thì cuộc đời của ông chỉ có cờ vây. Là ngôi sao sáng trong giới cờ vây, Hàn Tam Thiên cũng từng nghiên cứu sách hướng dẫn chơi cờ của ông.
Âu Dương Tu Kiệt là học trò của Thượng
Quan Hắc Bạch, cũng là nhân tài kiệt xuất trong lớp trẻ, hơn nữa rất nhiều người còn nghĩ rằng sau này nhất định Âu Dương Tu Kiệt sẽ là nhân vật hàng đầu trong giới cờ vây Trung Quốc, có thể kế thừa sự nghiệp của Thượng Quan Hắc Bạch.
"Nếu thầy không đánh cờ với ông ta, vậy tại sao phải mời?" Âu Dương Tu Kiệt không hiểu hỏi.
"Người có đẳng cấp như ông ta không còn xứng làm đối thủ của thầy nữa, nhưng con vẫn cần rèn luyện, nói gì thì ông ta cũng xem như một người nổi tiếng. Nếu con có thể thắng ông ta cũng sẽ có
lợi cho danh tiếng của con." Thượng Quan Hắc Bạch nói.
Âu Dương Tu Kiệt sững sờ, anh ta không ngờ rằng ván cờ lần này thầy lại xem Vương Mậu như đá kê chân của anh ta.
Nếu có thể đánh thắng Vương Mậu, thanh danh của anh ta trong giới cờ vây nhất định có thể vang đội hơn.
"Cảm ơn thầy." Âu Dương Tu Kiệt cung kính nói.
"Tuy rằng thầy không đặt Vương Mậu vào mắt, nhưng ông ta cũng có chút tài cán,
nhất định con phải cẩn thận." Thượng Quan Hắc Bạch nhắc nhở.
"Xin thầy yên tâm, nhất định con sẽ không để thầy thất vọng." Âu Dương Tu Kiệt về mặt nghiêm túc nói.
"Đừng quá áp lực tâm lý, chuyện đó sẽ ảnh hưởng tới khả năng của con. Cho dù thua con cũng không mất mặt, dù sao ông ta cũng là trưởng bối.