"Bọn họ mất tiền, gọi điện hỏi mẹ xem có phải mẹ kêu người lấy trộm hay không,
con nghe vậy có tức hay không." Tưởng Lam tức tới nghiến răng nghiến lợi, bà đang tiếc hai trăm nghìn phải cho người ta vay, mấy hôm nay trằn trọc không ngủ được rồi. Vừa nghĩ tới số tiền đó lòng tiếc tới rướm máu, mấy người đó không giữ được tiền còn chạy tới đổ vạ cho bà!
"Mấy kẻ điên." Tính tình Tô Nghênh Hạ vốn không tệ, nhưng giờ cũng không kìm được mắng một câu, cô hỏi: "Mẹ, mấy người đó không gạt mẹ chứ?"
"Đã báo công an rồi, không phải giả đâu." Tưởng Lam nói.
Tô Nghênh Hạ ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại thấy vui nhiều hơn, chắc chắn ông trời có mắt, cả nhà họ muốn chiếm lợi của người khác mà không mất gì, ông trời cũng không chấp nhận được.
“Mẹ đi ngủ sớm đi, tức có ích gì, dù sao tiền đã cho mượn, người ta làm mất cũng không liên quan tới nhà mình." Tô Nghênh Hạ an ủi bà.
Tưởng Lam giận giữ đi về phòng, ngay sau đó có tiếng Tô Quốc Diệu kêu lên, chắc Tưởng Lam đang phát tiết.
Lúc Hàn Tam Thiên đang đánh răng thì Tô Nghênh Hạ nói với anh chuyện đó, Hàn Tam Thiên thản nhiên nói: "Có lẽ ông trời không vừa mắt nhà bọn họ đó."
Tô Nghênh Hạ vui vẻ vỗ vai Hàn Tam Thiên, nói: "Đúng là anh hùng cùng chung ý kiến, không ngờ anh lại nghĩ giống em
vậy."
Hàn Tam Thiên cười nói: "Nhanh chân đi đánh răng rửa mặt đi, sắp đến giờ đi rồi."
Tô Nghênh Hạ quay người, cứng đầu đẩy Hàn Tam Thiên sang một bên: "Do anh
cản trở em đó, giờ lại giục em như vậy."
Hàn Tam Thiên làm vệ sinh cá nhân xong, về phòng thì thấy Tô Nghênh Hạ quên gấp chăn, anh tới dọn dẹp một chút.
Ngay lúc Hàn Tam Thiên chỉnh lại cái gối, anh phát hiện chiếc kéo đã biến mất, anh không kìm được mà cong khóe miệng.
Trong ba năm nay, Tô Nghênh Hạ nghĩ rằng Hàn Tam Thiên không biết cô giấu kéo, nhưng cô đã quên người giặt quần áo chăn màn là ai.
“Không biết lần sau có cơ hội trèo lên
- Trang 16
giường không ?” Hàn Tam Thiên lẩm bẩm trong miệng, lại lắc đầu ngay sau đó, anh vất cái ý nghĩ điên cuồng này ra sau, hai ngày trước mới bị đuổi ra sô pha ngủ đó, anh không muốn bị đuổi ra ngoài đường ngủ đâu.
Sau đó, bọn họ bắt đầu chạy bộ như mọi ngày, cùng một tuyến đường, cùng một thời gian nghỉ ngơi.
Tô Nghênh Hạ dừng lại, nhìn biệt thự Sơn Yêu đã bắt đầu trang hoàng, cô hiếu kỳ hỏi: "Mấy người này làm sớm vậy?"
“Chắc người ta muốn nhanh chóng
chuyển vào.” Hàn Tam Thiên cười nói.
Tô Nghênh Hạ gật gật đầu, biệt thự sang trọng như thế, người mua chắc chắn chờ không được, nghe nói biệt thự Sơn Yêu trong truyền thuyết này khi thời tiết mây
mù mở cửa ra là nhìn thấy biển mây, khung cảnh cực kì tuyệt mỹ.
"Chẳng phải hôm qua em hỏi anh mua nhà cũ ở nơi nào sao?" Hàn Tam Thiên đột nhiên hỏi Tô Nghênh Hạ.