Đường Tông khinh thường nói.
Tưởng Uyển cúi đầu, ánh mắt lộ ra một tia ngoan độc, câu nói này hoàn toàn bỡn cợt cô ta không đáng một đồng, đã thế lại còn trước mặt Tô Nghênh Hạ!
"Tổng giám đốc Đường, sau khi trở về, tôi sẽ dạy dỗ lại cô ấy, đã làm phiền ngài rồi."
- Kiệt nói.
Đường Tông nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, chỉ thấy Hàn Tam Thiên rất nhỏ gật đầu một cái, anh ta mới dám nói:
"Sau này suy nghĩ lại về thân phận của chính mình đi, chuyện hôm nay coi như xong, nếu như có lần sau, các người đừng mơ sống an ổn ở cái huyện Bân này."
Nhìn thấy Đường Tông rời đi, Liễu Trí Kiệt mới nhẹ nhàng thở ra, cảm giác bị dọa đến mềm cả chân rồi.
| May mắn Đường Tông cũng không trách
móc gì, nếu không lấy năng lực của ông ta cũng không thể nào gánh vác được hậu quả.
"Tưởng Uyển, bây giờ đã biết tác hại của việc khoác lác chưa, sau này mấy câu như vậy tốt nhất nên nói ít lại, nếu không hại người hại cả mình cũng không tốt đâu."
Tưởng Lam thở ra một hơi, cười nói.
Sắc mặt Tưởng Uyển âm trầm, nghiến
răng nghiến lợi nói:
"Di Lam, cho dù Liễu Trí Kiệt không phải là bạn của Đường Tông thì cũng tốt hơn con rể của dì một trăm lần, ít nhất anh ấy không phải là đồ vô dụng."
"Nhưng mà Hàn Tam Thiên chưa bao giờ khoác lác hết, điểm này còn tốt hơn Liễu Trí Kiệt, cách cậu ta mười nghìn dặm."
Một màn hiếm thấy, rất hiếm thấy! Tưởng Làm thế mà lại giúp Hàn Tam Thiên nói chuyện.
Không chỉ có Hàn Tam Thiên kinh ngạc,
Tô Nghênh Hạ cũng rất kinh ngạc.
Vợ chồng hai người Tưởng Bác và Từ Phương cũng mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, trước kia Tưởng Lam luôn nói xấu Hàn Tam Thiên, hơn nữa không cho anh quay về huyện Bân cũng là do Tưởng Lam quyết định, thế mà bây giờ bà lại giúp Hàn Tam Thiên nói chuyện, đều này sao có thể được chứ!
"Một kẻ vô dụng không khoác lác sao? Dì Lam, dì nên quý trọng thật tốt vào, dù sao bây giờ những kẻ vô dụng giống như anh ta cũng không có nhiều đâu."
Tưởng Uyển cười lạnh nói.
Giữa cuộc chiến của những lời nói, Hàn Tam Thiên im lặng người đầy thương tích, nhưng anh cũng không tức giận, có thể nhìn thấy Tưởng Lam giúp anh nói chuyện chính là kỳ tích đấy. Ngược lại anh còn hi vọng hai người có thể cãi nhau lâu hơn một chút, để cho anh có thể được xem nhiều trò hay hơn.
Chỉ tiếc trò hay cũng có lúc kết thúc, dù sao cũng là họ hàng thân thích, không có khả năng có thể phát triển đến mức phải đụng tay đụng chân.
Sau khi đoàn người rời khỏi cửa hàng LV, Tưởng Uyển muốn tìm lại mặt mũi, dự định đi đến cửa hàng tiếp theo, tìm về cho mình một chút sĩ diện.
"Đúng rồi, tôi còn quên chút đồ."
Đột nhiên Hàn Tam Thiên nói.
Đoàn người dùng bước chân lại, khó hiểu nhìn Hàn Tam Thiên chạy một mạch về cửa hàng LV.
"Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên mua túi cho
cô đấy."
Tưởng Uyển cười nói, đương nhiên, nói thế thôi, nhưng cô ta đoán là Hàn Tam Thiên sẽ không làm như vậy, đụng một cái túi hàng hiệu là cả mấy chục ngàn tệ, Hàn Tam Thiên có năng lực để mua được hay sao?
Tô Nghênh Hạ nghi ngờ nhìn lấy bóng dáng của Hàn Tam Thiên, không phải anh ấy định mua túi thật đấy chứ, Tưởng Uyển cảm thấy không có khả năng, nhưng Tô Nghênh Hạ biết chỉ cần Hàn Tam Thiên muốn thì anh ấy chắc chắn có thể mua
2
"Lấy cái túi vừa nãy gói lại cho tôi."
Hàn Tam Thiên chạy về phía quầy hàng, nói với nhân viên bán hàng.
Chỉ một lát sau, Hàn Tam Thiên cầm theo túi đồ lớn tinh xảo đi ra khỏi cửa hàng LV, nhưng mà có bọc ở bên ngoài, anh mua cái gì, đám người Tô Nghênh Hạ cũng không nhìn thấy.
"Mua thật sao? Cũng không biết là mua được cái túi rách nát nào."
Huny UNIVIS
Tưởng Uyển chép miệng, trong lòng chắc chắn là Hàn Tam Thiên đã mua được một thứ rẻ tiền gì đó, không ngờ đồ vô dụng cũng muốn mặt mũi, nhưng loại mặt mũi như thế có ý nghĩa gì không? Có thể đặt hơn cái túi ba mươi nghìn tệ của cô ta sao?