Chỉ là anh càng ưu tú, Thiên Vương Thịnh ngược lại càng lo lắng.
Người như thế, nhất định không phải kẻ bất tài, anh mang nỗi niềm khó nói ở rể
nhà họ Tô, hay là có mục đích gì khác?
Hơn nữa hiện tại càng lúc Thiên Linh Nhi càng ái mộ anh, điều này với Thiên Linh Nhi mà nói cũng là một loại uy hϊế͙p͙.
Thanh gươm hai lưỡi, hại người hại mình.
"Thật sao? Trông nó xấu như vậy, đẹp trai xuất sắc chỗ nào." Thiên Vương Thịnh méo miệng nói.
Thiên Linh Nhi bất mãn bĩu môi, hung hãn bảo: "Ông nội, râu của ông dài ra nữa rồi."
Thiên Vương Thịnh sợ tới mức khẽ run
rẩy, lập tức che cằm, nói: "Đẹp trai, thật sự đẹp trai, ánh mắt cháu gái ông sao có thể tệ được?"
Nghe thấy câu này, Thiên Linh Nhi mới cảm thấy mỹ mãn, thương thay ông cụ nhà họ Thiên, địa vị ở thành phố Thiên Vận cao như vậy lại bị một cô bé đe dọa đến sít sao.
Ván cờ tiến vào giai đoạn cuối cùng, mọi người phát hiện nét mặt Thượng Quan Hắc Bạch dần dần trở nên nặng nề, hơn nữa cục diện bàn cờ không rõ ràng cho lắm, tuy rằng Thượng Quan Hắc Bạch vẫn chiếm ưu thế như trước nhưng
dường như Hàn Tam Thiên đang chậm rãi xoay chuyển tình cảnh xấu, điều này khiến mọi người khó tin.
Lúc trước thắng Âu Dương Tu Kiệt đã đủ khiến bọ họ hãi hùng rồi, chẳng lẽ anh còn thắng được Thượng Quan Hắc Bạch hay sao? Đây chính là ngôi sao sáng trong giới cờ vây đó, nếu thua trong tay người thanh niên này chẳng phải sẽ chấn động giới cờ vây toàn Trung Quốc ư?
Mặt Vương Mậu đỏ tới mang tai, cho dù ông ta đánh cờ Thượng Quan Hắc Bạch cũng chưa từng khiến Thượng Quan Hắc Bạch nghiêm túc như vậy, thực lực của
thằng nhóc này thật sự là quá mạnh!
Cho đến lúc này, Vương Mậu mớ cảm giác được rõ ràng giữa mình và Hàn Tam Thiên chênh lệch bao nhiêu.
Thanh niên kia là ai, còn trẻ như vậy mà đã có thành tựu trong cờ vây cao thế này, thật sự khó có thể tưởng tượng.
Lúc Thiên Vương Thịnh phát hiện Vương Mậu nhìn Hàn Tam Thiên với ánh mắt hoảng sợ, trong lòng không khỏi hơi đắc ý, một suy nghĩ mà ông không thể nào kiểm soát được xuất hiện trong lòng.
Lợi hại không, đây chính là thầy của tôi đó!
Kiểu gì Thiên Vương Thịnh cũng không ngờ lúc trước ông không muốn bái sư, nhưng chỉ qua vẻn vẹn mấy ngày thì suy nghĩ đó đã thay đổi lớn như vậy, thế mà lại xem đó là vinh quang.
Tất cả mọi người thở dồn dập nhìn thế cục trêи bàn cờ thay đổi, căng thẳng đến mức như thể là mình đang đánh cờ. Đồng thời bọn họ cũng có chút hi vọng Hàn Tam Thiên sẽ thắng, bởi vì đó sẽ là một tin tức lớn, hơn nữa thành phố Thiên Vân cũng
có thể dựa vào Hàn Tam Thiên mà thanh danh chấn động giới cờ vây.
Chẳng qua thực lực giữa Hàn Tam Thiên và Thượng Quan Hắc Bạch rốt cuộc vẫn có chút chênh lệch, cuối cùng vẫn bị thua.
Thế nhưng Thượng Quan Hắc Bạch thắng cờ lại chẳng vui chút nào, bởi vì trong mắt ông, đáng lẽ ông sẽ thắng to, nhưng bây giờ chỉ thắng mười mục mà thôi. Cách thắng cờ này với ông mà nói là sỉ nhục, bởi vì Hàn Tam Thiên chỉ là một thanh niên khoảng hai mươi, còn trẻ tuổi đã có thực lực mạnh như vậy. Cho anh thêm vài năm hoặc mười năm, Thượng
Quan Hắc Bạch biết chắc mình không phải là đối thủ của anh.
Hàn Tam Thiên thở dài một hơi, nói: "Có thể khống chế trong vòng mười mục đã là cố gắng hết sức, ngài Thượng Quan không hổ là nhân vật bậc thầy."
Câu này nghe có vẻ khiêm tốn, thực ra đang vả vào mặt Thượng Quan Hắc Bạch.
Thượng Quan Hắc Bạch nghiến răng nghiến lợi nói: "Vương Mậu, cậu ta không phải học trò của ông nhỉ, không ngờ rằng ông lại tìm người ngoài tới giúp đỡ."
"Thượng Quan Hắc Bạch, lần này ông tới tìm tôi cũng mang mục đích chẳng trong sáng gì, ông yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không lan truyền chuyện này ra ngoài." Vương Mậu vừa cười vừa nói, trong lòng thoải mái tột cùng, có thể ép Thượng
Quan Hắc Bạch đến mức này, ông ta thực sự rất vui.
"Hừ, chúng ta nhìn xem, có giỏi kêu cậu ta tham gia giải thi đấu cờ vây năm nay, phân thắng bại với Âu Dương Tu Kiệt trong giải đấu." Thượng Quan Hắc Bạch lạnh lùng nói.
"Cờ vây chỉ là sở thích của tôi mà thôi, tôi sẽ không tham gia bất kỳ trận đấu nào, hơn nữa... tôi không để anh ta vào mắt.”