Người phụ nữ giàu có bị mấy cái tát đánh đến nỗi hoa mắt chóng mặt, cả khuôn mặt
đều sưng lên, bà ta không ngừng cầu xin tha thứ: “Chồng ơi, xin lỗi anh, em biết sai rồi, về sau cũng không dám nữa.”
Lưu Quảng là một người sĩ diện, trước công chúng bị mọi người biết người phụ nữ của mình đi tòm tem ở bên ngoài, ông ta sao có thể tha thứ dễ dàng như vậy được, vì thế ra tay cũng không hề lưu tình chút nào. Đạp một cước, sau khi người phụ nữ giàu có ngã trêи mặt đất, còn không quên đi thêm mấy đá.
Đám người vây xem không nghĩ tới mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, muốn cười cũng chỉ có thể nhịn. Chuyện ngày hôm nay, chắc chắn Lưu Quảng sẽ trở thành một trò cười.
“Đánh đủ chưa, có phải nên nhận lỗi với đương sự hay không?” Hàn Tam Thiên mở miệng nói.
Lưu Quảng giật mình, nắm tóc của người phụ nữ giàu có kéo tới trước mặt người phụ nữ trung niên, nói: “Còn không mau quỳ xuống xin lỗi, mặt mũi của ông đây bị bà vứt sạch rồi.”
“Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không nên vu oan cho bà.” Người phụ nữ giàu Có vội vàng nói. Bà ta bây giờ vô cùng hối
hận vì đã gây phiền toái cho bà. Nếu không thèm để ý đến đống trang sức kia, việc vụng trộm cũng không đến mức bị vạch trần như bây giờ.
Người phụ nữ trung niên cảm kϊƈɦ nhìn về phía Hàn Tam Thiên, nói: “Chàng trai, cảm ơn cậu. Nếu không có cậu, cho dù tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà thì cũng không rửa sạch được.”
Hàn Tam Thiên biết bà sợ bị trả thù, thế nên mới không dám nói ra chuyện này, vì thế anh bèn nói: “Vốn dĩ chuyện này không phải là do bác sai, không cần phải cảm ơn tôi. Hơn nữa tôi giúp bác cũng
không phải là không có mục đích. Nhà tôi thiếu một người giúp việc thổi cơm nấu đồ ăn. Nếu bà đồng ý, có thể tới làm việc cho nhà tôi.”
Người phụ nữ trung niên kϊƈɦ động đến nỗi không biết nói gì cho phải liên tục gật đầu nói: “Cảm ơn, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu rất nhiều.”
Mặc Dương ho khan một tiếng, nói với Hàn Tam Thiên: “Tôi còn có chút việc. Tên Lưu Quảng này, cậu định xử lý thế nào?”
Lưu Quảng không khỏi hoảng sợ, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Hàn Tam Thiên:
“Anh, em biết sai rồi.”
“Coi như hết, người bị cắm sừng, tôi cũng lười để tính toán.” Hàn Tam Thiên cười
nói.
Sau khi Mặc Dương mang theo người rời khỏi, trò hay ở đây xem như chấm hết, Lưu Quảng cũng mang theo người phụ nữ giàu có hùng hùng hổ hổ rời đi.
“Bác, bác tên là gì?” Hàn Tam Thiên hỏi người phụ nữ trung niên.
“Tôi tên là Hà Đình.”
“Bác Hà, tôi mang bác về nhà xem trước đã nhé. Nếu bác cảm thấy phù hợp, tôi sẽ mang bác về nhà để thu dọn hành lý.” Hàn Tam Thiên nói.
“Không không không, không cần xem. Cậu giúp tôi giải quyết một việc lớn như vậy, còn đồng ý tạo công ăn việc làm cho tôi, cho dù tiền công ít hơn một chút cũng không sao cả.” Hà Đình nói.
Hàn Tam Thiên cười cười, đương nhiên anh sẽ không giảm bớt tiền công của Hà Đình, vì thế nói: “Sáu ngàn tệ một tháng, bác thấy sao?”
“Sáu ngàn!” Hà Đình kinh ngạc nhìn về phía Hàn Tam Thiên, người giúp việc thổi cơm nấu đồ ăn quét dọn vệ sinh có thể nhận lương sáu ngàn tệ một tháng phải nói là quá nhiều. Bà cảm thấy giá trị của bản thân không nhiều đến mức như vậy, vì thế vội vàng nói: “Không cần, không cần nhiều như vậy đâu.”
“Chờ bác đến nhà tôi, bác sẽ biết sáu ngàn cũng không nhiều lắm đâu.” Hàn Tam Thiên cười cười. Công việc quét dọn cả căn biệt thự mà, lượng công việc mỗi ngày cũng không ít, sáu ngàn tệ có thể
khiến Hà Đình chịu thương chịu khó, tính ra cũng không nhiều.
Đi tới nhà của Hà Đình ở vùng ngoại ô lấy quần áo trước, trêи đường Hàn Tam Thiên mới biết được, chồng của Hà Đình hai năm trước đã qua đời vì bệnh, bà bây giờ đang một mình nuôi cô con gái mới vào đại học, cuộc sống vô cùng khó khăn. Nhưng may là cô con gái lại rất nghe lời, thành tích học tập rất tốt, thế nên bà rất vui vẻ, cho dù làm công việc cần thể lực, cho dù phải chịu uất ức một chút, nhưng chỉ cần nghĩ tới con gái, bà sẽ chịu đựng được tất cả mọi thứ.
Hà Đình thuộc tầng lớp thấp nhất trong xã hội, nhưng vẫn có chút hiểu biết về khu biệt thự Đỉnh Vân, biết đây là nơi chỉ có những kẻ giàu có nhất ở thành phố Vân mới có thể ở. Thế nên khi xe chạy tới khu biệt thự, trong lòng Hà Đình không khỏi cảm thấy kinh hãi.
“Ông chủ, cậu ở đây hả?” Hà Đình kinh ngạc hỏi.
Nghe thấy xưng hô “ông chủ”, trong lòng Hàn Tam Thiên cảm thấy rất không tự nhiên, anh nói: “Bác cứ gọi tôi là Tam Thiên đi, hai chữ ông chủ này, tôi cảm
thấy không quen.”
“Tam Thiên? Cậu họ Hàn... cậu là Hàn Tam Thiên!” So với sự khϊế͙p͙ sợ do khu biệt thự Đỉnh Vân mang tới, cái tên Hàn Tam Thiên càng khiến bà phải mở to mắt nhìn!
Hàn Tam Thiên cười khổ, ngay cả Hà Đình ở thành phố Vân cũng biết “tên tuổi” của anh sao? Như này là nổi danh quá mức rồi đó.
Hà Đình biết mình có chút thất lễ, vì thế bà vội vàng nói: “Vô cùng xin lỗi ông chủ, tôi.. tôi...”
“Tôi quen rồi, không sao cả. Chẳng qua nếu bác cứ tiếp tục gọi tôi là ông chủ, tôi sẽ không thuê bác nữa.”