Mục lục
Chàng Rể Đa Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng làm Lôi xuyên thất vọng rồi, hai tay Lâm Dũng đặt hai bên đùi, kính sợ đứng im tại chỗ. Cảnh tượng này khiến Lôi Xuyên sợ hãi tột độ.

Đến ngay cả Lâm Dũng... hình như cũng không dám trêu chọc tên đó!

Người thanh niên này, rốt cuộc là ai.

Sau khi Hàn Tam Thiên dẫn Tô Nghênh Hạ ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Lôi Xuyên mới lặng lẽ đi tới bên cạnh Lâm Dũng, hỏi:

“Anh Dũng, người đó là ai vậy ạ?”

Lâm Dũng hừ lạnh một tiếng, nói: “Lôi Xuyên, con mẹ nó, mày muốn chết thì chọn cách nào dứt khoát vào, đừng có kéo theo tao làm đệm lưng. Lần này tạo mà bị mày liên lụy, tao chắc chắn sẽ không tha cho mày.”

Sau khi trải qua vụ của Thường Bân, Lâm Dũng biết địa vị của mình trong lòng Hàn Tam Thiên đã giảm đi rất nhiều. Nếu lúc này lại tiếp tục khiến Hàn Tam Thiên mất hứng, anh ta có giữ được vị trí hiện tại

của mình hay không mới là vấn đề.

Ngay lúc quản lý và nhân viên thu ngân nghĩ Lôi Xuyên sẽ trả thù Hàn Tam Thiên thế nào, ai ngờ gã lại làm một chuyện khiến bọn họ sợ hãi không thôi.

Gã nhìn về phía Hàn Tam Thiên, quỳ hai gối xuống dưới đất!

Quản lý và nhân viên thu ngân không dám tin nhìn Lôi Xuyên đang quỳ xuống dưới đất.

Ông chủ của nhà hàng Quân Duyệt Đình, vậy mà lại quỳ xuống trước mặt người khác!

“Quản lý, chuyện này... Ông chủ của chúng ta.”

Nhân viên thu ngân bị dọa choáng váng, quản lý cũng không tốt hơn bao nhiêu, ánh mắt nhìn về phía Hàn Tam Thiên tràn đầy sợ hãi.

“Câm miệng, đừng nói nữa.” Quản lý lạnh

lùng nói.

Tô Nghênh Hạ dùng ánh mắt như nhìn một sinh vật lạ đánh giá Hàn Tam Thiên, khiến anh cảm thấy hơi sợ hãi trong lòng.

“Em nhìn chằm chằm anh như vậy làm gì?” Hàn Tam Thiên nhịn không được hỏi.

“Không ngờ Lôi Xuyên lại quỳ xuống. Không lẽ lần này anh lại tiêu tiền đó chứ? Cho dù có tiêu tiền thì Lôi Xuyên cũng không thể nào làm ra loại chuyện mất mặt như vậy được.” Tô Nghênh Hạ thắc mắc.

Mấy chuyện lúc trước, Hàn Tam Thiên nói dùng tiền để Lâm Dũng đi giải quyết, lúc đó Tô Nghênh Hạ cũng không nghĩ nhiều, tin là thật. Nhưng chuyện vừa xảy ra trước mắt đã nói cho cô biết, vấn đề không đơn giản chỉ là tiền.

Lâm Dũng là ai chứ? Nhân vật lẫy lừng của thế lực ngầm thành phố Thiên Vân, không biết có bao nhiêu thuộc hạ dưới tay. Nhưng hiện giờ ngay cả một câu anh ta cũng không dám nói, đây là việc mà tiền có thể làm được sao?

“Không đánh được anh thì nhận thua thôi, chuyện này rất bình thường mà?” Hàn Tam Thiên nói.

Tô Nghênh Hạ lắc đầu, nói: “Không đánh được thì Lôi Xuyên sẽ quỳ xuống giải thích với anh sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, anh ta còn mặt mũi đi gặp người khác sao? Anh đừng coi em là một đứa trẻ ba tuổi chứ.”

Với tình hình hiện tại ở thành phố Thiên Vân, Hàn Tam Thiên vẫn chưa thể nói cho

Tô Nghênh Hạ biết. Đặc biệt là mấy chuyện ở thế lực ngầm, nếu không một tiểu thư khuê các chuẩn mực như cô chắc chắn sẽ cảm thấy lo lắng sợ hãi.

“Về sau em sẽ biết.” Hàn Tam Thiên nói.

Tô Nghênh Hạ thấy Hàn Tam Thiên không

muốn nói, cũng đành thôi. Chẳng qua cô còn tò mò một việc, vì thế hỏi: “Anh vẫn luôn mạnh như thế hay gần đây mới bắt đầu mạnh vậy? Người nhà họ Tô trong mắt anh được tính là cái gì?”

“Vẫn như thế, con kiến.” Hàn Tam Thiên trả lời vô cùng ngắn gọn.

Tô Nghênh Hạ mỉm cười hạnh phúc, tiếp tục nói: “Vì sao hôm nay anh lại tức giận như vậy?”

“Bọn họ muốn xem cái gì gọi là cố tình gây sự. Đối với loại yêu cầu như vậy, sao anh có thể không thỏa mãn chứ?” Hàn Tam Thiên nói.

Tô Nghênh Hạ biết bởi vì bọn họ nói mình

cố tình gây sự nên Hàn Tam Thiên mới tức giận. Những việc mà anh làm hôm nay, tất cả đều là vì cô. Niềm hạnh phúc nảy sinh trong lòng không cần nói cũng biết, cái loại cảm giác được người ta bảo vệ ấy khiến Tô Nghênh Hạ khó mà nói thành lời.

“Nếu một ngày em trở nên cực kỳ tùy húng, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em chứ?” Tô Nghênh Hạ đột nhiên hỏi.

“Sẽ.” Hàn Tam Thiên nói chắc như định đóng cột: “Cho dù em có tùy hứng thế

nào, anh vẫn sẽ bảo vệ em.”

Tô Nghênh Hạ bẹp miệng, nói: “Em còn lâu mới tùy hứng làm bừa. Em chỉ muốn những người từng khinh thường nhà chúng ta phải nhìn mình với cặp mắt khác xưa.”

Hàn Tam Thiên hiểu rất rõ tính cách của Tô Nghênh Hạ. Cho tới bây giờ cô cũng không phải là loại người bốc đồng, trái lại còn vô cùng lý trí, trước khi làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ suy xét cân nhắc hết lần này đến lần khác.

Ở nhà họ Tô nhiều năm như vậy, Tô Nghênh Hạ đã trải qua quá nhiều sự đối xử không công bằng. Nếu cô thật sự bốc đồng thì đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tô lâu rồi. Nín nhịn lâu như vậy, còn không phải là muốn chứng minh bản thân với nhà họ Tô sao?

Sau khi ăn cơm xong, Lôi Xuyên quỳ xuống đưa tiễn. Lâm Dũng thấy Hàn Tam Thiên không truy cứu chuyện này, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Hàn Tam Thiên không phải hạng người thù dai. Nếu hiện tại anh không truy cứu, vậy chứng minh chuyện này đã kết thúc.

“Xem như lần này mày may mắn, về sau nhớ phải mở to mắt ra. Với lại chuyện này tốt nhất là mày nên kín miệng. Nếu không về sau có kết cục gì thì tao cũng không dám cam đoan đâu.” Lâm Dũng dùng giọng điệu lạnh nhạt nói với Lôi Xuyên.

Lôi xuyên liên tục gật đầu, sau đó lau mồ

hôi lạnh trêи trán. Gã không dám tò mò về thân phận của Hàn Tam Thiên, bởi những lời này của Lâm Dũng đã nhắc nhở quá rõ ràng. Nếu gã không nghe theo thì chẳng khác nào tự đi tìm đường chết, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.

“Mấy người nhớ kỹ cho tôi, những chuyện xảy ra hôm nay không được truyền ra bên ngoài.” Lôi Xuyên nói với nhân viên trong nhà hàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK