Nam Cung Thiên Thu cười lạnh, nói: "Nhà họ Tô giàu có như vậy, còn có thể ở khu biệt thự? Xem ra nó ở thành phố Thiên Vận hưởng thụ không ít."
Vẻ mặt Thi Tinh cười khổ, Hàn Tam Thiên bị đuổi khỏi nhà họ Hàn, ở rể nhà họ Tô chịu bao nhiêu nhục nhã, chỉ là ở một khu biệt thự mà thôi, trong mắt bà cụ lại là hưởng thụ? Vậy Hàn Quân thì sao? Nhiều năm qua Hàn Quân sinh hoạt ăn ngon mặc đẹp là cái gì?
Bây giờ Thi Tinh sẽ không đứng về phía nào, bà chỉ xem mình như một người ngoài cuộc.
Tuy rằng trước kia bà cũng coi trọng Hàn Quân hơn, nhưng từ khi Nam Cung Thiên Thu cố ý muốn để Hàn Tam Thiên ngồi tù
thay Hàn Quân, loại bất công đó đã khiến Thi Tinh không muốn giúp Hàn Quân, dù sao Hàn Tam Thiên cũng là máu mủ của bà, không nên bị đối xử như vậy.
"Mẹ, chẳng lẽ mẹ không cảm thấy hiện tại đưa Hàn Quân về nhà tù Tần Thành là lựa chọn tốt nhất sao?" Thi Tinh hỏi.
Sắc mặt Nam Cung Thiên Thu lạnh lẽo, nói: "Lựa chọn tốt nhất? Tiếp tục để tên phế vật Hàn Tam Thiên kia phá hủy nhà họ Hàn, trong mắt cô là lựa chọn tốt nhất hả?"
Thị Tình cảm giác được sự cố chấp của
Nam Cung Thiên Thu, không nói thêm gì nữa, mặc cho số phận đi, cuối cùng nhà họ Hàn sẽ đi đến kết cục gì, Thi Tinh không quan tâm nữa.
Đến khu biệt thự Đỉnh Vân, bọn họ không đăng ký nên cả đám người bị chặn bên ngoài.
Sau khi Thi Tinh gọi một cú điện thoại mới được thuận lợi cho vào.
Mà lúc này ở nhà họ Thiên lập tức sôi trào, ngay cả Thiên Vương Thịnh cũng bị kinh động.
Thi Tinh từng tới thành phố Thiên Vân, nhưng bà không thể hiện thân phận của mình, có điều lần này, bà lại trực tiếp nói cho nhà họ Thiên biết mình là ai.
Người nhà họ Hàn ở thủ đô tới, làm sao nhà họ Thiên có thể bình tĩnh được?
"Cha, người nhà họ Hàn ở thủ đô, sao đột nhiên lại tới thành phố Thiên Vân!" Thiên Hoành Huy hỏi Thiên Vương Thịnh.
Thiên Vương Thịnh liên tiếp hít sâu vào hơi, cả người nổi da gà, ngay sau đó bắt đầu tê da đầu, giống như bị điện giật.
Thiên Vương Thịnh miệng đắng lưỡi khô uống liên tiếp ba ly nước trà, lúc này mới dịu cổ họng, bàn tay cầm ly trà vô thức run rẩy, nói: "Con ngẫm lại xem ai ở khu biệt thự Đỉnh Vân?"
"Ai ở? Không phải mấy người thành phố Thiên Vân chúng ta hả?" Thiên Hoành Huy khó hiểu nói.
Thiên Vương Thịnh liếc Thiên Hoành Huy, khiển trách: "Cha nói là khu biệt thự sườn
núi."
"Khu biệt thự sườn núi, nhà họ Tô, chủ hộ hiện tại là Tô Nghênh Hạ của nhà họ Tô, có gì lạ đâu?" Thiên Hoành Huy nói.
"Mày cút đi cho tạo." Thiên Vương Thịnh nổi giận mắng, đứa con trai này đã lớn tuổi mà còn không hiểu chuyện như thế, tưởng nhà họ Tô là quả bóng hả? Khu biệt thự kia lúc trước là do Hàn Tam Thiên mua lại đây, Thiên Hoành Huy vậy mà không liên tưởng tới điều này.
Thiên Hoành Huy cả chuyện tại sao ông cụ đột nhiên nổi giận cũng không biết, thấy tình hình không ổng liền vội vã đi
mất.
Thiên Vương Thịnh nặng nề thở dài, vẻ mặt cười khổ lầm bầm lầu bầu: "Thảo nào cậu ưu tú như vậy, tôi còn cảm thấy cậu không xứng với Linh Nhi, hiện tại xem ra, nhà chúng tôi, thật đúng là không xứng với cậu, lần này Linh Nhi phải thiệt thòi lớn rồi. Haiz, cháu gái bảo bối của ông ơi, cậu ta là người của nhà họ Hàn ở thủ đô
đấy!"
Thành phố Thiên Vân, trước mặt loại gia tộc cao cao tại thượng này thì đáng là gì.
Biệt thự sườn núi, sau khi Thi Tinh ấn
chuông cửa, lúc Hà Đình mở cửa, mặt mày khó hiểu hỏi: "Xin hỏi mọi người tìm
ai?"
Nam Cung Thiên Thu khinh thường nhìn Hà Đình, nói: "Hàn Tam Thiên."
"Thật xin lỗi, bây giờ cậu ấy không có ở nhà, nếu mọi người tiền thì có thể gọi điện thoại cho cậu ấy." Hà Đình lễ phép nói.
"Hừ, tốt nhất cô mau kêu nó cút về ngay." Nam Cung Thiên Thu nói.
Hà Đình nhíu mày, bà cụ này, dáng vẻ kiêu căng, nói chuyện không khách sáo
chút nào, khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng ghét.
Lúc này, trong nhà truyền đến giọng nói của Tưởng Lam: "Hà Đình, đừng để chó mèo vào nhà chúng ta, không có gì thì bảo bọn họ cút đi."