được chứ?
Sau khi sắp xếp lại đồ đạc xong, Tô Nghênh Hạ ngồi ở trêи giường, lẳng lặng nhìn Hàn Tam Thiên.
Nhìn thấy ánh mắt của Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên lại căng thẳng, không thể không nghĩ đến chuyện ở trêи xe, vội vàng nói:
"Có khát nước không? Anh đi lấy nước."
Khóe mắt Tô Nghênh Hạ mang theo ý cười, vỗ vỗ giường, nói:
"Ngồi."
Nghe thấy cái chữ ấy, trái tim Hàn Tam Thiên như nhảy khỏi lồng ngực, cổ họng nóng giống như sắp phun ra lửa vậy.
Sau khi ngồi ở bên người Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên mất tự nhiên giống như là một học sinh tiểu học bị thầy cô gọi tên vậy.
"Có đẹp không?"
Tô Nghênh Hạ trực tiếp đem hai cái đùi của mình đặt lên chân Hàn Tam Thiên.
Loading... Loại hành động tiếp xúc thân mật như thế này đối với người tinh lực dồi dào như Hàn Tam Thiên mà nói, sao có thể chịu được chứ. Mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám có chút ý nghĩ đen tối nào, nói:
"Đẹp... đẹp lắm."
"Anh có nhìn không đấy?"
Tô Nghênh Hạ nhăn mũi, vẻ mặt không vừa lòng nói.
Tầm mắt Hàn Tam Thiên hạ xuống, nói:
"Nhìn rồi."
Ngay lập tức Tô Nghênh Hạ nổi giận lôi đình, loại đàn ông như thế này sao lại có vợ được chứ!
Hàn Tam Thiên vẫn còn chưa hiểu được vì sao lại như thế này, Tô Nghênh Hạ đã tức giận đùng đùng đi ra khỏi phòng.
"Chuyện này.... mình đã làm cái gì sai
sao?"
Hàn Tam Thiên khó hiểu lẩm bẩm một
mình, vò đầu, nhớ lại cảnh tượng vừa mới xảy ra, cũng không làm gì hết mà, sao đột nhiên Tô Nghênh Hạ lại tức giận được
chứ?
Sờ sờ chân của chính mình, có lẽ còn có chút hơi ấm của Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên nở một nụ cười dịu dàng.
Hai ngày sau, đám người lớn tuổi nhất nhà họ Tưởng từ miếu Sơn Thần trở về huyện Bân. Sau khi về đến nhà, Tưởng Hoành hỏi đã sắp xếp gì cho Tết Đoan Ngọ chưa, biết được Liễu Trí Kiệt mời bọn họ ăn cơm ở khách sạn Tôn Hoàng, ông cụ cười rất vui vẻ, nói là nhà họ Tưởng rốt
cuộc cũng xuất hiện một người có tiền đồ, khen nấy khen để Liễu Trí Kiệt, , khiến Tưởng Uyển cảm thấy rất tự hào.
"Đúng rồi, năm nay Tưởng Lam khi nào thì đến đây?"
Tưởng Hoành hỏi.
Tuy rằng nói sau khi Tưởng Lam gả vào nhà họ Tô xong cũng không cho nhà họ Tưởng chút lợi ích nào, nhưng chung quy lại đó vẫn là con gái của ông, ngày lễ ngày tết như thế này, ông vẫn có chút nhớ Tưởng Lam.
"Ông nội. Năm nay di Lam đã gọi điện về nói là sẽ không đến đây rồi."
Tưởng Uyển nói.
"Không đến? Sao có thể không đến được chứ? Tết Đoan Ngọ, Trung thu và Tết âm lịch hàng năm, ba ngày lễ tết này là phải về nhà, chẳng lẽ nó đã quên rồi sao?"
Vẻ mặt Tưởng Hoành không vừa lòng nói.
"Ông nội, nghe nói là bây giờ ở công ty Tô Nghênh Hạ đã là một người phụ trách rồi, người ta còn bận bao nhiêu việc, sao có
thể đặt chúng ta ở trong lòng được chứ?"
Giọng điệu Tưởng Uyển kỳ lạ nói.
"Hừ."
Ông cụ hừ lạnh một tiếng, lấy điện thoại ra nói:
"Một chút phép tắc cũng không có, làm người phụ trách rồi thì giỏi lắm sao?"
Nhìn thấy Tưởng Hoành định gọi điện thoại cho Tưởng Lam, dưới tình thế cấp bách Tưởng Bác bèn cướp cái điện thoại đi, nói:
"Cha, nó bây giờ cũng không thèm để chúng ta vào mắt, ông cụ như cha chẳng lẽ còn định đích thân mời nó đến nữa sao? Tưởng Lam không có mặt mũi lớn như vậy đâu."
"Con đưa điện thoại cho cha, cha phải mắng nó một trận, có tiền đồ rồi, vậy mà còn không thèm để lão già này vào mắt
nữa."
Hoành nói.
"Ông nội, ông đừng có quấy rầy bọn họ
nữa, nói không chừng bây giờ Tô Nghênh Hạ kiếm được nhiều tiền rồi, căn bản cũng không muốn về đây đâu, cùng lắm thì chúng ta không thừa nhận anh em họ hàng nữa là được rồi."
Tưởng Uyển nói.
Tưởng Hoành tức giận đến thổi râu trùng mắt, nói:
"Trước kia Tô Nghênh Hạ còn rất ngoan ngoãn, không ngờ đến bây giờ ngay cả ông cũng không thèm để vào mắt, tiền đồ sao? Người không có lòng hiếu thảo thì có thể có bao nhiêu tiền đồ chứ, dựa vào
việc nó gả cho Hàn Tam Thiên thôi, thì đã vĩnh viễn không bao giờ có tiền đồ rồi."
"Ông nội, không phải chúng ta có Liễu Trí Kiệt sao, sự sống chết của đám người Tô Nghênh Hạ có liên quan gì đến chúng ta chứ, chỉ cần sau này Liễu Trí Kiệt hiếu kính ông thật tốt là được rồi."
Tưởng Uyển cười nói.
Tưởng Hoành nhìn Liễu Trí Kiệt, lúc này tâm tình mới tốt hơn một chút, nói:
"Hàn Tam Thiên bằng được một phần mười cậu thì tốt biết mấy, nhưng mà đời
này của tên vô dụng ấy chỉ sợ là không có tiền đồ gì. Thôi được rồi, không đến thì không đến, ông già như tôi mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền."