• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 101 Rất ưu tú

“Giang tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Mọi người xung quanh đều đồng loạt nhìn về phía người này, trên mặt lộ ra vẻ tò mò.

Nhìn người quen trước mặt, Giang Nguyệt nhướng mắt, gật đầu cười với anh ta: “Đã lâu không gặp, trợ lý Trương.”

Trương Nghị: “Vừa rồi Thịnh tổng có xem vở kịch của ngài, muốn mời ngài uống trà, không biết ngài có thời gian không?”

Thái độ của anh ta rất cung kính, hơn nữa là do Thịnh tổng đích thân mời, vì phép xã giao, cô cũng không có lý do từ chối: “Là vinh hạnh của tôi.”

Sau khi nói xong, Giang Nguyệt đứng dậy, lịch sự chào tạm biệt các diễn viên khác, mọi người đều lưu luyến tiễn cô đi.

Khi ra khỏi nhà hát, một chiếc Maybach đang dừng bên cạnh bậc thềm.

Trong xe im lặng.

“Giang tiểu thư, xin mời.”

Giang Nguyệt khẽ gật đầu, ngồi vào trong xe.

Bên kia xe, Thịnh Sóc Thành đang nhắm mắt dưỡng thần.

Khi nghe được tiếng động, ông ấy mới mở hai mắt, đôi mắt đảo qua trên người Giang Nguyệt.

“Thịnh tổng.”

Thịnh Sóc Thành gật đầu, xương mũi cao thẳng, cơ thể vô cùng săn chắc, quần áo thuộc loại cao cấp, khí chất xung quanh cũng lộ ra sự tao nhã và sang trọng

“Nghe nói hôm nay là lần đầu tiên cô diễn kịch.” Thịnh Sóc Thành khơi chủ đề, liếc mắt nhìn Giang Nguyệt:

“Rất có năng khiếu, rất biết cách dẫn dắt cảm xúc của khán giả.”

Giang Nguyệt nghe được ý khen ngợi trong lời ông ấy, nhếch môi cười, giọng điệu khiêm tốn: “Không nghĩ tới hôm nay ngài cũng ở đây, là tôi tự làm trò cười rồi.”

Thịnh Sóc Thành hời hợt: “Cũng không xem là trò cười, là một người mới, kỹ năng diễn xuất của cô rất tốt, khả năng kích động bầu không khí rất mạnh.”

“Bình thường tôi không có sở thích gì, thỉnh thoảng sẽ xem kịch để giết thời gian.” Lúc này Thịnh Sóc Thành mới thật sự dời ánh mắt nhìn về phía cô:

“Cô rất ưu tú, là một mầm mống tốt cho kịch nói.”

Giang Nguyệt cười, nụ cười trong trẻo như nụ cười của một cô bé: “Vậy tôi sẽ không từ chối nữa, tôi rất vui vì có thể nhận được lời khen ngợi của ngài.”

Thịnh Sóc Thành cười một chút.

Âm thanh rất nhẹ.



Quán trà Niệm Chỉ.

Giang Nguyệt liếc mắt nhìn bảng hiệu, trong lòng có chút tính toán.

Quán trà Niệm Chỉ là quán trà nổi danh nhất ở Bắc Thành, ngày thường hiếm khi mở cửa cho người ngoài, nếu có người muốn bàn chuyện hợp tác ở đây thì phải hẹn trước.

Mặc dù rườm rà nhưng vì phong thái rực rỡ, rất nhiều người cũng có xu hướng nhắm mắt làm ngơ.

Trong quán trà còn mời ca sĩ kinh kịch hay nhất, vừa bước vào đã có thể nghe được tiếng hí khúc của người hát, còn có rừng trúc chảy nước, vô cùng có cảm xúc.

Đây là quán trà do một tay Thịnh Sóc Thành quản lý.

Lúc trước Giang Nguyệt từng tới đây với Tiêu Kỳ Nhiên để gặp một khách hàng, vì vậy cô cũng không quá xa lạ với nơi này.

Theo sau Thịnh Sóc Thành, Giang Nguyệt vào một phòng trà.

Cô nhìn thấy rõ ràng trên cửa treo một tấm biển, trên đó viết “Người ngoài không vào”.

Sau khi đi vào, bài trí bên trong cũng rất tao nhã, có bàn ghế gỗ kiểu cổ điển, bố cục cũng rất hoành tráng, trên tường có những tác phẩm thư pháp và tranh vẽ thực.

Hoàn toàn khác với những phòng trà khác, rõ ràng nơi này đặc biệt hơn.

Giang Nguyệt lúc này mới hiểu được phòng trà này là khu vực riêng của Thịnh Sóc Thành, chẳng trách người ngoài không được vào.

Cô sững người một lúc.

Thịnh Sóc Thành là một người có lòng dạ rất sâu, chỉ riêng mấy lần gặp mặt trước đó cũng đã khiến cô cũng lĩnh hội được điều này, ông ấy không phải là trưởng bối dễ đoán.

Vì sao hôm nay ông ấy lại dẫn cô đến nơi riêng tư của mình.

“Giang tiểu thư, mời ngồi.”

Ngay khi Thịnh Sóc Thành ra hiệu, Giang Nguyệt lập tức thu hồi suy nghĩ, cung kính cúi đầu rồi cẩn thận ngồi đối diện ông ấy.

“Trương Nghị, pha trà cho Giang tiểu thư.” Ngữ điệu của ông ấy rất ôn hòa.

Có thể cảm nhận được rằng bây giờ ông ấy đang thoải mái.

Trương Nghị đi lên trước, chậm rãi rót trà đã pha vào chén trà trước mặt Giang Nguyệt.

Nhìn màu trà xanh biếc trong chén trà, Giang Nguyệt khẽ ngửi mùi trà trong không khí, sau đó cười:

“Đây là loại mới của Đông Nam Minh Cương, Thịnh tổng thật sự là người biết thưởng thức.”

“Cô còn hiểu về trà sao?” Đôi mắt Thịnh Sóc Thành hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Tôi có học qua, biết một chút mà thôi, cùng lắm cũng chỉ để ra vẻ với người khác chứ cũng không làm được gì.” Giang Nguyệt xua tay, vẻ mặt bình thản: “Nếu ngài hỏi kỹ hơn, tôi sẽ bị lộ.”

Đúng mực, biết tiến biết lùi.

Đáy mắt Thịnh Sóc Thành hiện lên ý cười: “Cô gái này, thật đúng là xảo quyệt.”

Giang Nguyệt cười mà không nói lời nào, hoàn toàn chấp nhận.

Ở trước mặt lão cáo già đã tiếp xúc với vô số người như Thịnh Sóc Thành, thay vì tỏ vẻ khôn khéo tỏ ra thông minh thì không bằng biểu lộ sự thẳng thắn của mình, càng có thể khiến ông ấy buông lỏng đề phòng.

Đặc biệt là không được biểu hiện ra rằng bản thân đang đề phòng ông ấy.

Ngoại trừ lúc tham gia hoạt động, bình thường Giang Nguyệt ăn mặc tương đối đơn giản, hơn nữa sau khi diễn kịch xong, cô đã tẩy trang, khuôn mặt lúc này rất sạch sẽ, thanh lịch. Trong trẻo như sương mai.

“Tôi nghe nói cô rất cần tiền?” Thịnh Sóc Thành nhấp một ngụm trà, hỏi một cách có vẻ tùy tiện, ánh mắt lại rất nhu hòa.

“Thịnh tổng, ai mà không cần tiền chứ.” Giang Nguyệt mỉm cười, vô cùng thẳng thắn: “Nếu tôi đã chọn làm diễn viên thì đương nhiên phải ăn chén cơm này này.”

Thịnh Sóc Thành: “Cô không hề giấu giếm chút nào.”

Ông ấy đã gặp qua không ít người nhưng họ chưa bao giờ biểu hiện ra sự tham lam của mình, nhất là trong hoàn cảnh tao nhã như vậy, họ càng sẵn sàng tán gẫu về những chuyện thanh tao.

“Người không tự tin thì mới phải giấu giếm.” Giang Nguyệt chỉnh lại mái tóc bên tai, nụ cười điềm đạm: “Tôi kiếm tiền một cách quang minh chính đại, cũng không mất mặt.”

Cô chưa bao giờ tỏ vẻ mạnh mẽ ra bên ngoài, mà sự tự tin toát ra từ bên trong khiến cô thoạt nhìn rất cao ngạo.

Thịnh Sóc Thành nhìn cô đầy ẩn ý, rồi nói: “Cô gái bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên thua cô quá nhiều. Là ánh mắt của anh ta không tốt.”

“Cô ấy mới vào nghề, tuổi cũng còn nhỏ, lý lịch cũng bình thường, còn cần thời gian để trưởng thành.” Trong lời nói của Giang Nguyệt cũng không để lại nhược điểm gì: “Bốn năm trước khi tôi mới vào nghề còn ngốc hơn cô ấy.”

Thành Thịnh Sóc có địa vị cao, đại khái sẽ không vui khi nghe ai đó nói xấu người khác.

Huống hồ Giang Nguyệt cũng khinh thường chuyện này.

Hai người tán gẫu vài câu, Thịnh Sóc Thành nhìn thoáng qua thấy chén trà đã vơi thấy đáy, vừa định gọi Trương Nghị lại thì Giang Nguyệt đã trực tiếp đặt tay lên ấm trà:

“Để tôi rót trà cho ngài. Đây là phép lịch sự mà tiểu bối nên có.”

Biên độ động tác của Giang Nguyệt rất nhỏ, hầu như không làm đổ giọt nào ra ngoài.

Mực nước trà cũng vừa phải, chỉ cao hơn nửa chén trà, không bị tràn ra ngoài.

Rượu phải đầy, trà phải vơi, đây là quy tắc khi tiếp đãi khách.

Chỉ bằng một hành động nho nhỏ như vậy, hôm nay Thịnh Sóc Thành cuối cùng cũng lần đầu tiên cười thành tiếng: “Giang Nguyệt, cô còn hiểu cách làm trợ lý hơn Trương Nghị.”

Giang Nguyệt giật mình.

“Nhiều năm qua, Trương Nghị rót trà lúc nào cũng nóng vội.” Nói xong, ông ấy còn ngước mắt nhìn lướt qua Trương Nghị đang đứng bên cạnh: “Nếu không phải làm đổ ra ngoài thì cũng là rót đầy chén.”

Trương Nghị xấu hổ vừa muốn mở miệng xin lỗi thì Giang Nguyệt đã trực tiếp thay anh ta hòa giải:

“Mấy năm trước trợ lý Trương cùng ngài dốc sức, thay ngài đỡ rượu, rót rượu, đương nhiên là đã quen với quy tắc trên bàn rượu. Bây giờ ngài lại trách cứ anh ấy, anh ấy chắc phải buồn lắm đó.”
Chương 102 Không bình thường

Đối mặt với người như Thịnh Sóc Thành, nụ cười của Giang Nguyệt vẫn rất tự nhiên, còn không quên trêu chọc:

“Nếu ngài thông cảm cho trợ lý Trương thì đừng so đo với anh ta nữa mà.”

“Hơn nữa, nếu ngài thật sự có ý so đo với anh ấy, chắc cũng không thể giữ anh ấy ở bên cạnh đến hiện tại rồi đúng không?”

Giang Nguyệt một tay chống cằm, tươi cười nhàn nhạt nhìn Thịnh Sóc Thành.

Trong lời nói có co có duỗi, rất vừa phải.

"Giang tiểu thư." Thịnh Sóc Thành bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí rất trịnh trọng, hoàn toàn khác với lúc trước:

“Cô có biết tôi đã có một người vợ chưa?”

Khi ông ta nói điều này, Giang Nguyệt có thể cảm thấy sự thay đổi trong bầu không khí. Hơi nặng nề, không thể tả được.

Giang Nguyệt vẫn bình tĩnh như trước, không lộ ra bất kỳ biểu tình gì, chỉ im lặng lắng nghe.

“Bà ấy là diễn viên kinh kịch, bình thường rất thích xem kịch.” Ông vừa nói, ánh mắt cũng có chút thâm trầm, dường như đang nhớ lại rất nhiều chuyện.

Thịnh Sóc Thành: "Tôi là một người thô lỗ, cả một thân đều là mùi đồng tiền hôi thối, làm sao nghe được vở kịch nào?”

“Nhưng vì chiều theo sở thích của bà ấy nên vẫn thường xuyên cùng bà ấy đi xem kịch.” Thịnh Sóc Thành nói đến đây, ánh mắt trở nên rất dịu dàng:

“Đương nhiên là tôi thường xuyên ngủ gật trong rạp, sau đó lại bị bà ấy đánh cho thức dậy.”

Nghe đến đây, Giang Nguyệt không nhịn được cười, đuôi mắt hơi cong lên.

“Muốn cười thì cười đi. Vợ tôi cũng thường cười nhạo tôi vì không có tính nghệ thuật.”

Hiếm khi trong giọng nói của Thịnh Sóc Thành có thêm một phần ý tứ tùy hứng:

“Cô nói thử xem, các diễn viên trên sân khấu này cứ hát tới hát lui, có gì hay?”

Có thể nghe ra vài phần oán giận của ông trong câu này. Mặc dù là oán giận, nhưng rõ ràng là giọng điệu cưng chiều.

Tình yêu đẹp phải là như thế này. Ngoài miệng nói không kiên nhẫn, nhưng trong lòng lại tràn đầy sự dung túng.

Giang Nguyệt cảm nhận được tâm tình của người đàn ông trung niên trước mặt, cô hạ thấp giọng, nhẹ nhàng nói: “Nếu Thịnh phu nhân thích nghe, Thịnh tổng đương nhiên cũng nên thích nghe rồi.”

Hương trà trong phòng tràn ngập, Thịnh Sóc Thành cúi đầu nhìn Giang Nguyệt một lúc, khóe môi hơi nhếch lên, mang theo một nụ cười như có như không, giọng điệu rất bình thản:

“Nhưng bà ấy đã đi rồi.”

Trong lòng Giang Nguyệt chợt căng thẳng, ánh mắt chỉ dám nhìn nước trà trong chén trà.

Cô im lặng một lúc, sau đó lấy hết dũng khí nói: “Thịnh phu nhân không bị lãng quên, bác ấy vẫn còn sống trong cuộc sống của ngài. Bác ấy không phải là đã rời đi.”

Giang Nguyệt nói có chút hỗn loạn: “Ý của tôi là, chỉ cần trong lòng ngài còn có bác gái. Bác gái vẫn còn sống trên đời này.”

Thịnh Sóc Thành lẳng lặng nghe cô nói xong, sau đó trầm mặc một lát, liếc cô một cái:

“Đây không phải là lời an ủi gì!”

"Xin lỗi." Lời nói của Giang Nguyệt nhất thời dừng lại, vẻ mặt ảo não.

Đại sự không ổn rồi, cô đã nói những lời không nên nói, làm cho Thịnh Sóc Thành mất hứng.

Trong phòng rất yên tĩnh, Giang Nguyệt vắt óc suy nghĩ, muốn nói gì đó để hóa giải, nhưng lại không nghĩ ra được biện pháp nào thích hợp.

"Uống trà đi."

Giang Nguyệt không dám vượt quá khuôn phép, cúi đầu, không tiếp tục tiếp lời, hai tay bưng chén trà lên.

Càng như vậy, cô càng phải biểu hiện bình tĩnh.

“Vừa mới yêu cầu tôi đầu tư Giang San, bây giờ cô lại định sau này ở Trần thị phát triển?”

Giang Nguyệt buông chén trà xuống, thấp giọng nói: “Ngài hiểu lầm rồi, chỉ là dựa vào tư cách cá nhân tham gia hoạt động công ích lần này của Trần tổng mà thôi.”

“Còn bản thân tôi vẫn là nghệ sĩ của Giang San.”

Thịnh Sóc Thành nhìn bộ dáng của cô, trầm giọng nói: “Cô có biết tại sao tôi lại đến xem vở kịch ngày hôm nay không?”

/Truyện đăng lúc 0h hằng ngày trên app ReadMe (IOS: WeRead)/



Thịnh Sóc Thành định ở lại quán trà thêm một lát, Trương Nghị cung kính tiễn Giang Nguyệt ra ngoài, còn không quên nói cảm ơn:

“Vừa rồi cám ơn Giang tiểu thư.”

Giang Nguyệt kéo tay áo, hơi thở có chút dồn dập: “Không sao, tôi cũng thuận miệng nói, anh không cần để ở trong lòng.”

Trương Nghị đi cùng cô đến bậc thềm đối diện với lối vào quán trà, bình tĩnh nói:

“Thịnh tổng không thích người quá tự cho mình là thông minh, cũng không thích người cố ý bày kế ngài ấy.”

Thịnh Sóc Thành từ lâu đã quen với thủ đoạn của người khác, nhìn ra được người có tâm muốn lợi dụng hắn, càng không thể tin tưởng một nghệ sĩ trong làng giải trí.

Hơn nữa còn là một diễn viên thực lực từng đoạt rất nhiều giải thưởng trong ngành.

“Tôi biết.” Giang Nguyệt gật đầu, thần sắc bình tĩnh: “Tôi đối với Thịnh tổng không có ý nghĩ nào khác.”

Trương Nghị không tiếp tục đề tài này, vừa chuẩn bị dẫn Giang Nguyệt đến chiếc xe đậu đối diện, đưa cô trở về thì một chiếc Cullinan phóng nhanh tới, phanh mạnh một cái, lấy một loại tư thái rất kiêu ngạo ương ngạnh, dừng ở trước mặt bọn họ.

Ngay sau đó, một người đàn ông bước xuống xe.

Tiêu Kỳ Nhiên mặc âu phục mang giày da, khí chất lạnh lùng, cất chân dài bước đến, có cảm giác rất áp bách.

Sắc mặt anh tối sầm, giọng điệu lạnh như băng, trực tiếp đứng ngang trước mặt hai người, bảo vệ Giang Nguyệt ở phía sau, cau mày nói: “Các người định làm gì cô ấy?”

Trương Nghị yên lặng lui về phía sau một bước: “Tiêu tổng, tôi chỉ định đưa Giang tiểu thư về nhà.”

“Nếu Tiêu tổng cảm thấy làm vậy có chút mạo phạm, vậy thì phiền anh nhé.”

Trương Nghị gật đầu với Giang Nguyệt: “Giang tiểu thư, tôi về trước, Thịnh tổng còn ở trong phòng chờ tôi.”

Giang Nguyệt còn muốn kháng nghị, nhưng Trương Nghị đã chạy nhanh hơn bất kỳ ai, trong chốc lát đã không còn thấy bóng dáng.

Giang Nguyệt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên sắc mặt cực kỳ khó coi trước mặt, mở miệng định nói gì đó để giảm bớt bầu không khí, nhưng anh ta lại liếc cô một cái, quay người mở cửa xe.

"Lên xe."

Giang Nguyệt theo phản xạ muốn cự tuyệt.

Tiêu Kỳ Nhiên cực kỳ cáu kỉnh và thiếu kiên nhẫn, trực tiếp nhét cô vào trong xe.

Ngồi ở ghế lái, anh dùng một tay cởi nút áo sơ mi trên cùng, nhàn nhạt nói:

“Tôi không phải đã cảnh cáo cô, bảo cô đừng quá thân cận với Thịnh Sóc Thành rồi sao?”

Giọng điệu lạnh lùng.

Có trời mới biết anh đã đợi tất cả mọi người trong rạp hát rời đi, sau đó mới biết rằng Giang Nguyệt đã bị Thịnh Sóc Thành đưa đi từ lâu.

Giang Nguyệt nhỏ giọng đáp: “Trợ lý Trương trực tiếp đi hậu trường tìm tôi, tôi không có đường cự tuyệt.”

"Các người nói chuyện gì?" Giọng điệu của Tiêu Kỳ Nhiên thờ ơ: “Đừng nói với tôi cái gì cũng không nói. Tôi không có thời gian tranh luận với cô.”

Giang Nguyệt mím môi: “Nói về người vợ đã mất của Thịnh tổng.”

"Còn gì nữa?"

"Không còn gì nữa."

Tiêu Kỳ Nhiên ngước mắt nhìn chằm chằm cô một lúc, bỗng nhiên cười lạnh: “Một ông trùm trong giới kinh doanh ở độ tuổi năm mươi, lại rãnh rỗi không có việc gì trò chuyện gia đình với cô à?”

Có thể thấy rõ Tiêu Kỳ Nhiên không tin cô.

Nếu hắn nhất định phải hiểu lầm thì cô cũng cảm thấy không cần phải giải thích nữa.

Tiêu Kỳ Nhiên dừng một chút, rũ mắt nhìn chăm chú vào Giang Nguyệt: “Cô chưa từng nghĩ tới, Thịnh Sóc Thành sẽ có chủ ý khác với cô sao?”

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên híp lại: “Hôm nay cô diễn một vở kịch trước mặt ông ta, cô biết người vợ quá cố của ông ta cũng từng diễn kịch đúng không?”

Giang Nguyệt mở miệng muốn phản bác, lại không nói nên lời, trơ mắt nhìn hắn muốn nói gì nói.

Cô đã không còn là một cô gái nhỏ, vì vậy sẽ không thể không hiểu được những ẩn ý trong lời nói của Tiêu Kỳ Nhiên.

Ngay cả chính cô cũng cảm thấy kỳ quái, ngoại trừ lúc trước giơ tay cứu thịnh Sóc Thành một mạng ra, hai người bọn họ hoàn toàn không có chút quan hệ gì.

Nhưng Thịnh Sóc Thành lại dẫn cô đến quán trà Niệm Chỉ, thậm chí còn kể cho cô nghe chuyện về người vợ đã mất của ông.

Điều này thực sự không bình thường.
Chương 103 Tọc mạch

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn ra Giang Nguyệt đang suy nghĩ, giọng điệu lại trầm xuống:

“Cô có biết vì sao Thịnh Sóc Thành lại xuất hiện ở đây hôm nay không?”

Giang Nguyệt do dự hai giây.

“Trong giới có người tung tin tức, tuyên bố hôm nay ở nhà hát lớn của Bắc Thành sẽ diễn ‘Xuyên Đường Phong’, diễn xuất của nữ chính có thể sánh ngang với Lý Mộc Chỉ mười năm trước.”

Nói tới đây, đầu lưỡi Tiêu Kỳ Nhiên chạm vào mặt sau răng, hơi miết một cái rồi nói:

“Mà vị kia, chính là người vợ đã mất nhiều năm của Thịnh Sóc Thành.”

Nghe đến đây, sắc mặt Giang Nguyệt mới có chút thay đổi.

Cô cũng từng thắc mắc, cũng chỉ là một buổi biểu diễn công ích mà thôi. Thế nhưng lại có thể kinh động Thịnh Sóc Thành đích thân đến xem.

Trước đây cô còn cho rằng đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Hóa ra không phải ngẫu nhiên.

Giang Nguyệt nhìn mặt Tiêu Kỳ Nhiên, thật lâu sau mới hỏi một câu, giọng rất yếu ớt: “Là ai tung tin tức?”

“Cô cảm thấy còn có thể là ai?” Hai tay Tiêu Kỳ Nhiên cầm vô lăng, trong mắt không lộ ra cảm xúc: “Vậy cô đúng là cực kỳ ngu xuẩn, còn thật sự cho rằng đây chỉ là một hoạt động công ích?”

Giang Nguyệt cứng đờ.

Thì ra người tung tin tức, là Trần Tư Tề.

“Trần thị sang năm có một dự án hợp tác mới, cần phải mua một bất động sản dưới tay Thịnh Sóc Thành. Nhưng khổ nỗi lại không có mối liên hệ với ông ta, vì vậy không có cách nào để mở rộng thị trường.”

Tiêu Kỳ Nhiên khởi động động cơ, từng chút từng chút buông phanh ra, đạp chân ga:

“Cô đoán xem, ai sẽ là mối liên hệ kia?”

Hô hấp của Giang Nguyệt nhè nhẹ.

Thông qua đủ loại hành vi của Thịnh Sóc Thành hôm nay, nếu cô không hiểu, bốn năm nay cô ở trên trường danh lợi này thật sự là vô ích.

Đúng.

Cô chính là người có thể giúp Trần Tư Tề, khơi thông mối quan hệ với Thịnh Sóc Thành.

Khó trách vừa rồi Thịnh Sóc Thành lại oán giận hỏi cô, vì sao vừa mới giúp cô đầu tư cho Giang San, nhưng cô lại quay sang nương tựa Trần Tư Tề.

Cô bé mình thưởng thức, lại không có sự chắc chắn trong sự nghiệp, cứ lung tung như vậy.

Vậy thì trong lòng Thịnh Sóc Thành cũng cảm thấy khó chịu là điều hiển nhiên.

Giang Nguyệt tự trách bản thân mình.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn ra tâm tình sa sút của cô, nhẹ nhàng nói một câu:

“Cô đi theo tôi lâu như vậy, không nên ngay cả chút tâm tư của người khác cũng không đoán ra được.”

“Tôi…”

“Được rồi, sau này chú ý.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên thanh cao, không muốn tiếp tục tính toán chi li với cô:

“Người không nên tới gần đừng đi quá gần, dễ bị lửa bắt lên người.”

Thịnh Sóc thành tính một người, Trần Tư Tề cũng coi như một.

Giang Nguyệt giật mình. Cô muốn hỏi, Tiêu Kỳ Nhiên anh có phải cũng là một người mà cô không nên đến gần hay không…

“Đi đâu?” Tiêu Kỳ Nhiên nghiêng đầu hỏi một câu.

Giang Nguyệt đúng lúc mở miệng: “Tối nay đến nhà chị Trần ăn tết, Hi Hi chắc là đang đợi tôi.”

Thật ra đây cũng không phải là năm đầu tiên Giang Nguyệt đón năm mới ở nhà chị Trần.

Mấy năm nay đều lang thang bất định ở ngoài. Chỉ có năm đầu tiên là cô cùng Tiêu Kỳ Nhiên trở về Tiêu gia. Nhưng sau bữa ăn đầy châm chọc kia, những năm sau đó gần như đều là cùng với chị Trần và Hi Hi trải qua dịp tết.

Tiêu Kỳ Nhiên cũng chưa từng nhắc lại về việc dẫn cô về Tiêu gia ăn tết.

“Anh cứ cho tôi xuống chỗ nào dễ bắt taxi là được rồi. Tôi sẽ tự bắt taxi đến đó.” Giang Nguyệt cụp mi, nhẹ giọng nói:

“Đêm nay anh chắc là phải về Tiêu gia ăn tết nhỉ. Nơi này cách Tiêu gia rất xa, không làm phiền anh phải chạy đi chạy lại nữa.”

Giọng điệu hoàn toàn là khách khí và xa cách.

Tiêu Kỳ Nhiên nhếch môi, cũng không có ý định giảm tốc độ xe: “Tôi không về Tiêu gia ăn tết.”

Trên mặt Giang Nguyệt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Không trở về Tiêu gia?

“Tôi ra nước ngoài một chuyến.” Tiêu Kỳ Nhiên hơi nheo mắt, có chút mệt mỏi nhàn nhạt:

“Có một người bạn muốn gặp mặt một lần, thuận tiện nói về một hạng mục.”

Tiêu Kỳ Nhiên luôn rất bận rộn.

Lúc này, Giang Nguyệt mới chú ý tới hôm nay Tiêu Kỳ Nhiên mặc âu phục giản dị, đúng là tư thái muốn đi công tác.

“Máy giờ bay?” Cô hỏi.

Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng đáp: “Ba giờ sau.”

Sau khi Giang Nguyệt nhận được đáp án, theo bản năng liếc nhìn đồng hồ, trong đầu nghĩ tới điều gì đó liền hỏi: “Đi một mình sao?”

“Tiết An đang ở sân bay.” Tiêu Kỳ Nhiên tựa lưng vào ghế, thả lỏng cơ lưng: “Sẽ mất khoảng một tuần.”

Giang Nguyệt không hỏi những vấn đề này, mà chính anh lại nói rõ với cô.

Dọc theo đường đi không ai tìm đề tài nữa, trong xe cũng im lặng.

Đến khi xe dừng trước nhà chị Trần, Giang Nguyệt dịu dàng nói một câu cảm ơn, cởi dây an toàn xuống xe.

“Chờ một chút.”

Tay Giang Nguyệt vừa đặt ở cửa xe khựng lại, quay đầu lại nhìn anh, ngữ khí không mặn không nhạt:

“Tiêu tổng còn có gì cần phân phó à?”

Bên trong xe im lặng một lúc.

Tiêu Kỳ Nhiên cũng cởi dây an toàn ra, từ bên trong túi âu phục lấy ra một túi trang sức cao cấp màu đen.

Giọng nói của anh trầm thấp, rất từ tính: “Vốn định sau khi cô diễn xong vở kịch sẽ đưa. Nhưng lại không tìm được người.”

Trong túi nhỏ nhung đen là một chiếc vòng cổ kim cương đắt tiền.

Vòng cổ trên bàn tay rộng lớn của anh rất tinh xảo, nhất là kim cương được khảm lên dây không phải là loại kim cương thông thường. Độ bóng rất cao.

Giang Nguyệt sững sờ hai giây, ánh mắt toát ra nghi hoặc cùng khó hiểu.

“Quà PR mà phía thương hiệu tặng lúc trước.” Tiêu Kỳ Nhiên nói ngắn gọn: “Khi ra vào nhớ mang theo.”

Là thái độ của công việc.

Giang Nguyệt cúi đầu nhìn, ánh sáng trong mắt khẽ lưu chuyển.

Đây hoàn toàn không phải là một thương hiệu trong nước.

Nói cách khác, sức ảnh hưởng của thương hiệu này hoàn toàn không cần người phát ngôn, sau này cũng không có cơ hội hợp tác.

Nhưng nếu Tiêu Kỳ Nhiên nói vậy, cô phải tin.

“Cám ơn Tiêu tổng.” Giang Nguyệt đưa tay muốn nhận, kết quả đối phương lại thu tay lại.

“Tôi đeo cho cô.”

Giang Nguyệt vừa định nói không cần, Tiêu Kỳ Nhiên đã cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, ngữ khí không vui:

“Tôi không muốn phải đổi vé máy bay.”

Đây là thúc giục Giang Nguyệt không lãng phí thời gian của anh.

Giang Nguyệt yên lặng xoay người, quay lưng về phía anh, cúi đầu: “Vậy tôi lại phải làm phiền Tiêu tổng rồi.”

Tiêu Kỳ Nhiên hài lòng nhếch môi, phát ra một tiếng cười khẽ rất nhỏ, động tác đeo vòng cổ cho Giang Nguyệt rất nhẹ nhàng và chậm rãi.

Đầu ngón tay thô ráp lướt nhẹ trên làn da ở vai và cổ khiến cả người cô run rẩy theo.

Cảm nhận được xúc cảm truyền đến từ cổ, khuôn mặt Giang Nguyệt dần dần có chút nóng lên, theo bản năng muốn nhanh chóng chấm dứt loại bầu không khí này:

“Đeo xong chưa?”

Người đàn ông buông tay ra, nhìn làn da trắng nõn bị mái tóc lệch đi lộ ra, nhất thời không kìm được xúc động, nhẹ nhàng hôn lên.

Giang Nguyệt nghẹt thở.

“Được rồi, đi xuống đi.” Tiêu Kỳ Nhiên ngồi thẳng người, vẻ mặt nhạt nhẽo: “Một tuần sau trở về, thời gian đáp sẽ bảo Tiêu An báo cho cô.”

Đây là để cô đến đón anh.

Giang Nguyệt giống như là bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, miễn cưỡng cười cười: “Là Tần Di Di có lịch trình riêng, không thể lấy ra thời gian đi đón Tiêu tổng sao?”

Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên lạnh lẽo.

“Giang Nguyệt, hôm nay tâm tình của tôi rất tốt. Cô tốt nhất không nên làm tôi mất hứng.”



Giang Nguyệt đứng bên ngoài nhìn chiếc xe lao nhanh đi, gió lạnh thổi vạt áo cô bay phần phật.

Cô đưa tay lên chạm vào vòng cổ trước ngực. Cảm giác lành lạnh.

Đây là một khu chung cư cũ, đã nhiều năm không được cải tạo. Nhưng giá nhà không cao, giao thông đi lại tương đối thuận tiện, có trường học bên cạnh, con cái đi học cũng thuận tiện hơn.

Lúc này, điện thoại trong túi xách cũng vang lên, giọng nói trẻ con trong trẻo của Hi Hi truyền đến:

“Chị Nguyệt Nguyệt, mẹ em hỏi khi nào chị đến ạ? Đồ ăn đều sắp nguội rồi…”

Giang Nguyệt hít sâu một hơi, ngữ khí nhẹ nhàng, ngẩng đầu nhìn lên lầu: “Chị tới bên dưới chung cư rồi nè.”
Chương 104 Dịu dàng đột ngột

Vừa bước vào nhà, mùi thức ăn đập vào mặt khiến Giang Nguyệt hơi nhíu mày: “Thơm quá!

Hi Hi chạy tới ôm lấy cô, dụi dụi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé vào trong ngực Giang Nguyệt:

“Chị Nguyệt Nguyệt, chị cũng thơm quá.”

Giang Nguyệt xoa xoa đầu Hi Hi, ôm cô bé ngồi xuống sô pha.

Chị Trần đang bận rộn trong phòng bếp, trên bàn ăn đã bày ra mấy món ăn, phong phú tinh xảo.

Có canh gà sở trường nhất của chị Trần, còn có món hầm yêu thích của Hi Hi, ở giữa bàn là một chén hoa trứng gà.

Trong nháy mắt nhìn thấy hoa trứng gà, ánh mắt Giang Nguyệt dịu đi.

Có một lần cô thuận miệng nhắc tới khi còn bé thích nhất là chén hoa trứng mà mẹ đã làm, phía trên luôn rắc một lớp hành lá băm nhỏ, có mùi thơm rất thanh đạm.

Chu Ninh Vân nói với cô, cuộc sống nên giống như bát hoa trứng này, thanh thanh đạm đạm lại tràn ngập hương thơm giản dị.

Chị Trần tinh tế, biết cô đặc biệt thích món này nên thường nấu cho cô ăn.

Khi món ăn cuối cùng được dọn ra, ba người nhiệt tình, náo nhiệt ngồi cùng một chỗ, trên TV đối diện đang chiếu chương trình gala, thỉnh thoảng có âm nhạc truyền ra. Cùng với giọng nói trẻ con của Hi Hi là những tràng cười sảng khoái trên bàn ăn.

Giang Nguyệt nâng cằm, trong tay cầm đũa gắp thức ăn, ánh mắt mỉm cười nhìn Hi Hi, thỉnh thoảng gật đầu, nghe cô bé kể chuyện thú vị trong trường học, còn gắp thức ăn bỏ vào trong chén của cô bé.

Bé gái ở độ tuổi này luôn có rất nhiều điều để nói.

“Chị Nguyệt Nguyệt, vòng cổ trên cổ chị thật xinh đẹp. Nó thật lấp lánh.”

Giang Nguyệt thấy Hi Hi có hứng thú, dịu dàng nói: “Thích không? Chờ năm nay em thi vào trường trọng điểm, chị Nguyệt Nguyệt cũng tặng em một cái nhé.”

“Thật sao?” Hai mắt Hi Hi lập tức sáng lên, vẻ mặt chờ mong: “Vậy chị nhất định phải giữ lời đó.”

Giang Nguyệt còn chưa kịp cười đồng ý, chị Trần vội vàng cắt ngang đề tài, thay Hi Hi từ chối:

“Con nít con noi, đeo trang sức lộng lẫy như vậy làm gì? Không được.”

Ánh mắt Hi Hi rũ xuống, giọng điệu sa sút: “Nhưng mà con cũng đâu còn nhỏ gì lắm đâu. Sang năm con sẽ lên trung học cơ sở rồi mà.”

“Con gái thích cái đẹp cũng là bình thường. Chị Trần đừng khắt khe như vậy mà.” Giang Nguyệt cười cười, nói đỡ giúp Hi Hi:

“Hơn nữa, chỉ là một sợi dây chuyền mà thôi, không đến mức phải ngăn cấm đâu ạ. Hi Hi nhà chúng ta là cô gái mới lớn mà. Đúng không?”

“Đúng vậy! Chị Nguyệt Nguyệt là tốt nhất.”

Hi Hi kích động hận không thể ôm lấy Giang Nguyệt hôn một cái.

“Em cứ chiều hư nó đi.” Chị Trần bất đắc dĩ, chỉ cười trách móc vài câu, lại liếc mắt nhìn vòng cổ của Giang Nguyệt một cái, thở dài một tiếng rồi hỏi:

“Nguyệt Nguyệt, vòng cổ này ở đâu ra vậy?”

“Của Tiêu Kỳ Nhiên đưa.” Giang Nguyệt nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Hi, thuận miệng trả lời:

“Chắc là quà của đối tác.”

Chị Trần tiến lại gần nhìn một chút, nhìn kỹ rồi lập tức lắc đầu: “Đây tuyệt đối không phải do đối tác tặng.”

Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn chị Trần.

“Đá quý trên vòng cổ này rất cao cấp. Chất lượng này cũng phải là kim cương mới do khoáng sản tự nhiên sản xuất.”

Chị Trần sờ sờ cằm, càng nhìn càng cảm thấy không đơn giản: “Hơn nữa cái này không giống như là hàng sản xuất ra thị trường. Nó giống như là…”

“Đặt riêng?”

Chị Trần nghiêm túc gật đầu: “Chắc là do hoàng gia bên Châu Âu đặt làm riêng.”

Nói một cách đơn giản, đồ trang sức trên cổ Giang Nguyệt là thứ chỉ có các quý tộc hoàng gia mới có quyền mang. Giá trị của nó không thể ước tính được.

Giang Nguyệt nghe xong không nói gì.

Thật ra lúc ở trên xe, cô đã mơ hồ có thể cảm giác được vòng cổ này rất quý giá.

Chỉ là giờ nghe chị Trần nói như vậy, trong lòng cô lại càng khác thường nói không nên lời.

Luôn cảm thấy chiếc vòng cổ trên người nặng trịch.



Ăn cơm tối xong, Hi Hi ôm chị Trần, hai mẹ con ngồi trên sô pha xem TV, Giang Nguyệt mặc áo khoác cầm điện thoại đi ra ban công.

Bầu trời đêm mùa đông ở Bắc Thành rất đẹp, có một vầng trăng sáng treo trên bầu trời xanh thẫm.

Hầu như không có mây.

Giang Nguyệt kéo cổ áo khoác để ngăn gió lạnh thổi vào. Cô nhìn xuống danh sách liên lạc trên màn hình điện thoại, có quá nhiều lời muốn hỏi anh.

Nhưng nếu thật sự gọi được, lại muốn nói cái gì đây?

Cảm ơn Tiêu Kỳ Nhiên vì món quà của anh?

Hoặc hỏi anh lý do vì sao lại tặng món quà này cho cô? Cô không thể nghĩ ra câu trả lời mà anh sẽ cho cô.

Ngay khi Giang Nguyệt định buông tha, bỗng nhiên điện thoại rung lên, tiếng chuông chấn động khiến cô hoàn hồn, là một dãy số xa lạ.

Cô bắt máy, là giọng nói của Tần Di Di: “Xin chào, chị Giang Nguyệt ạ?”

Giang Nguyệt ngữ khí bình thản, không có gợn sóng: “Tìm tôi có việc gì?”

“Chị Giang Nguyệt, chúc mừng năm mới.” Giọng nói của Tần Di Di trong trẻo: “Chị đang cùng người nhà ăn tết sao?”

Giang Nguyệt không có tâm tư gì nói nhảm với cô ta, mặt không chút thay đổi nói: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”

Thấy Giang Nguyệt thật sự lạnh lùng cứng rắn, Tần Di Di cũng không tiếp tục giả bộ nhiệt tình nữa, đi thẳng vào vấn đề:

“Hôm nay A Nhiên phải ra nước ngoài, chị…”

“Tôi không đi cùng anh ta.” Giang Nguyệt đoán được Tần Di Di đang thăm dò cái gì, rất không kiên nhẫn trả lời một câu:

“Bây giờ tôi đang ở nhà chị Trần ăn tết, cho nên không rõ ràng hành trình của Tiêu tổng.”

Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, dường như đang suy đoán tính xác thực trong lời nói của Giang Nguyệt.

Đúng lúc này, không biết là ai bắn pháo hoa, một tiếng “Bùm” vang lên, những ánh sáng rực rỡ nở rộ trên bầu trời đêm.

Hết cái này đến cái khác, bầu trời đêm vốn yên tĩnh lúc này trở nên có chút ồn ào.

Tần Di Di cũng nghe được động tĩnh từ phía Giang Nguyệt, biết sân bay sẽ không có người bắn pháo hoa, trong lòng lập tức thả lỏng.

“Vậy em không quấy rầy chị Giang Nguyệt nữa. Chúc chị năm mới vui vẻ!”

Tần Di Di gọi đến nhanh, cúp máy cũng rất nhanh.

Lúc này Giang Nguyệt mới phát hiện, vừa rồi trong lúc cô nói chuyện với Tần Di Di, có một cuộc điện thoại gọi tới, là của Tiêu Kỳ Nhiên.

Ngoài ra còn có hai tin nhắn chưa đọc.

[Máy bận, đang nói chuyện với ai à?]

[Lên máy bay rồi. Ngủ ngon.]

Hai tin nhắn ngắn gọn, Giang Nguyệt có chút sững sờ.

Sự dịu dàng đột ngột của Tiêu Kỳ Nhiên khiến cô bất ngờ không kịp đề phòng.



Sáng hôm sau.

Vào ngày đầu tiên của năm mới, theo phong tục địa phương, mọi người sẽ đi dạo trên phố để xua đi những điều xui xẻo và chào đón những điều may mắn trong năm mới.

Vì thân phận đặc biệt của Giang Nguyệt, cô sợ bị người hâm mộ vây quanh, vì vậy chỉ đi dạo dưới lầu nhà chị Trần, sau đó trở về phòng.

Chị Trần mang theo Hi Hi đi ra ngoài, một mình Giang Nguyệt nhàm chán ở nhà chơi điện thoại di động.

Mùng một Tết là ngày công chiếu bộ phim chúc mừng năm mới của đạo diễn Trương, Giang Nguyệt kiểm tra các nền tảng mạng xã hội. Với tư cách là diễn viên chính giúp gửi mấy tin nhắn tuyên truyền phim, sau đó ném điện thoại sang một bên.

Cô không trả lời hai tin nhắn Tiêu Kỳ Nhiên gửi tối qua.

Không lâu sau, Tiêu Kỳ Nhiên gọi đến. Giang Nguyệt giật mình, lập tức bắt máy.

“Có thời gian để đăng tin, nhưng không có thời gian để trả lời tin nhắn của tôi?” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, lộ ra vài phần không vui:

“Cô lại cố ý đùa giỡn cái gì?”

Giang Nguyệt cầm điện thoại, nghe đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc.

Sau khi tính toán chênh lệch múi giờ, ở chỗ của Tiêu Kỳ Nhiên chắc đã là đêm khuya, hiện tại phải là thời gian nghỉ ngơi.
Chương 105 Cô không trả nổi

“Đến khách sạn rồi?”

“Ừ.”

Giang Nguyệt nghe được tiếng bật lửa ở đầu bên kia, biết anh đang hút thuốc, lại nói:

“Hút ít thuốc thôi, lát nữa lại ngủ không được.”

Sự quan tâm đột ngột của cô khiến Tiêu Kỳ Nhiên im lặng vài giây.

Một lúc lâu sau, anh mới ậm ừ một tiếng, có lẽ là đã dập tắt điếu thuốc.

Thật hiếm khi lại nghe lời cô.

Sau đó, giọng nói của Giang Nguyệt nhẹ nhàng trong trẻo vang lên: “Vòng cổ bao nhiêu tiền? Tôi sẽ chuyển cho anh.”

Sau một câu đơn giản, Giang Nguyệt lại cảm giác được rõ ràng áp lực không khí của người đàn ông ở đầu dây bên kia hạ xuống:

“Giang Nguyệt, đừng không hiểu chuyện như vậy, tôi làm vậy là vì khiến cô vui.”

Giang Nguyệt cười.

Cô biết điều đó.

Ở trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên, dù cho chiếc vòng cổ này là vô giá đi nữa thì đối với anh mà nói, đây cũng chỉ là tiện tay bố thí cho cô món đồ chơi nhỏ, thầm nghĩ khiến cô hài lòng.

Kết quả của việc khiến cô hài lòng. Là để cô làm cho anh vui vẻ.

“Tôi không muốn nợ Tiêu tổng.” Giọng nói của Giang Nguyệt dán vào tai nghe điện thoại, quanh quẩn bên tai anh:

“Vô công bất thụ lộc, vòng cổ này thật sự rất đẹp, nhưng tôi nhất định phải trả tiền nó.”

Tiêu Kỳ Nhiên hời hợt, trong lời nói mang theo thâm ý ám chỉ giữa người trưởng thành:

“Dùng cô trả là được rồi.”

“Tôi hy vọng có thể trả bằng tiền.”

Tiêu Kỳ Nhiên: “...”

Sự kiên nhẫn của anh đã bị cạn kiệt, anh cười một cách lạnh lùng: “Nó rất đắt, cô không đủ khả năng trả.”

Đáp án này cũng nằm trong dự đoán của Giang Nguyệt.

Cô không tiếp tục nói chuyện với anh nữa, chỉ yên lặng cúp máy, sau đó soi gương tháo vòng cổ xuống.

Tiêu Kỳ Nhiên nói đúng.

Nó rất đắt tiền.

Cô không thể mua được.

Cầm lấy chiếc vòng cổ trong lòng bàn tay, Giang Nguyệt gọi điện thoại cho chị Trần, nhờ chị ấy lúc về mua một ít giấy gói quà, tốt nhất là loại mà mấy cô gái nhỏ thích.

Chị Trần không biết cô định làm gì, vì vậy cô ấy đã mua giấy gói màu hồng xinh đẹp và túi quà theo nhu cầu của cô.

“Muốn tặng quà sao?” Chị Trần đặt đồ trước mặt Giang Nguyệt, hỏi một câu: “Đang dịp tết mà em tặng ai vậy?”

“Tặng chiếc vòng cổ này cho người khác.”

Sắc mặt Giang Nguyệt không thay đổi, động tác trên tay cũng không ngừng:

“Em tra rồi, giá chiếc vòng cổ này ít nhất là một trăm năm mươi tỷ, nếu là thiết kế tùy chỉnh của hoàng gia thì có thể còn đắt hơn năm mươi tỷ nữa.”

Trong lòng chị Trần lỡ một nhịp, không khỏi kêu lên: “Đắt như vậy sao?”

Quả nhiên Tiêu tổng, ra tay thật hào phóng.

Giang Nguyệt gật đầu: “Cho nên phải đưa nó đến tay người cần.”

Không phải trong tay cô. Cô cảm thấy cầm nó không yên lòng.

Chị Trần nhìn Giang Nguyệt tỉ mỉ gói quà, hỏi một câu: “Em định mượn hoa dâng phật?”

“Vâng.”

“Chuyện này Tiêu tổng có đồng ý không?” Chị Trần vẫn lo lắng.

“Kệ anh ấy.” Giang Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên.

Cô tự tay gói chiếc vòng cổ này, đặt túi ở cửa, sau đó gọi điện kêu Tiểu Diệp tới đây một chuyến, nói rằng cô muốn nhờ cô ấy mang đồ đến cho Tần Di Di. Còn cố ý nói rằng là một món quà bất ngờ.

Đêm đó.

Tần Di Di đăng một bức ảnh tự sướng lên mạng xã hội, cô gái trong ảnh nở nụ cười rạng rỡ, không giấu được niềm vui trên gương mặt.

Chiếc vòng cổ kim cương trên cổ cô ta cũng vô cùng rực rỡ.

Rất sáng, rất lấp lánh...

[Ta-da! Quà tặng năm mới đến!]

Bình luận phía dưới cũng rất náo nhiệt, tất cả đều khen cô ta xinh đẹp.

Thậm chí có người còn bắt đầu đoán giá của chiếc vòng cổ này.

Giang Nguyệt không quá để ý, sau khi nhìn thấy bức ảnh được đăng tải, cô hít sâu một hơi, khóa màn hình điện thoại.

Coi như là đã đưa đến tay người nên đưa.



Tiêu Gia.

Tiêu Viễn Phong ngồi ở phòng khách đặt mạnh chén trà xuống, gương mặt thành thục và nội liễm giờ phút này đã vô cùng phẫn nộ:

“Tôi thấy nó thật sự càng ngày càng xằng bậy!”

Tô Gia Lan ngồi trên xe lăn, nhìn ảnh Tần Di Di trên máy tính bảng của quản gia, sắc mặt cũng hơi khác thường, nhưng vẫn nói một cách nhẹ nhàng:

“Viễn Phong, khoang hãy tức giận, gọi điện thoại hỏi A Nhiên một chút.”

“Hỏi cái gì?” Tiêu Viễn Phong ném thẳng chén trà ra ngoài, âm thanh lạnh lùng: “Nó là cố ý chống lại tôi, nhất định phải tìm một người phụ nữ thấp kém vào nhà họ Tiêu!”

Chiếc vòng cổ trân quý này là lễ vật hoàng thất châu Âu tặng cho nhà họ Tiêu, vốn dĩ định tặng cho con dâu nhà họ Tiêu làm sính lễ.

Giá trị của chiếc vòng cổ này vượt xa giá trị tiền bạc mà nó có.

Điều đó đại diện cho phép lịch sự, nhưng cũng là một sự công nhận.

Tô Gia Lan không nổi giận như Tiêu Viễn Phong, nhưng trong lòng cũng rất ngạc nhiên.

Chiếc vòng cổ này vẫn luôn ở trong tay Tiêu Kỳ Nhiên, bà từng cho rằng anh sẽ tặng cho Giang Nguyệt - người phụ nữ đã ở bên anh bốn năm mà không thay đổi.

Nhưng bây giờ, nó lại xuất hiện trên người một người con gái khác.

Điều này làm cho mọi người không thể đoán được ý của anh.



Tiêu Kỳ Nhiên - người ở nước ngoài xa xôi, hoàn toàn không biết gì về những chuyện này.

Anh bận rộn mở một hội nghị quốc tế với chủ tịch mới của bang hội, các đối tác để thảo luận về kế hoạch và nội dung của quý đầu tiên.

Bên cạnh đó, anh còn bận rộn làm việc với máy tính.

Đôi khi, Tiết An sẽ xem tin tức trong nước, nhìn thấy nội dung Tần Di Di đăng lên mạng xã hội, trong lòng cậu ta có hơi kinh ngạc.

Sao Tiêu tổng lại đưa đồ vật quý giá như vậy cho Tần Di Di?

Cậu ta do dự muốn hỏi Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng lại cảm thấy không thích hợp lắm.

Nếu Tiêu tổng thật sự dự định sau này để Tần Di Di làm vợ, hiện tại cậu ta nhiều chuyện hỏi như vậy thì chẳng khác nào làm sếp mất vui sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu ta âm thầm lại đè nén tâm tư tò mò.

“Tiết An.”

Âm thanh trầm thấp của người đàn ông truyền đến, lưng Tiết An bất chợt căng thẳng, đi vào trong phòng:

“Tiêu tổng.”

Đèn của phòng tổng thống khách sạn đã được bật sáng, người đàn ông tựa lưng vào ghế, khuôn mặt nhuốm sự mệt mỏi, xem ra đã rất mệt rồi:

“Đặt vé máy bay ngày mai về nước.”

Tiết An sửng sốt trong giây lát: “Ngày mai sao? Anh có muốn nghỉ ngơi một đêm, chúng ta sẽ quay về vào ngày mốt không?”

Thời gian đi công tác ban đầu là một tuần, kết quả Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên dồn tất cả công việc để hoàn thành trong năm ngày liên tiếp.

Cái giá phải trả chính là đôi mắt sâu và đen của anh bây giờ đã đầy tơ máu đỏ ngầu, có quầng thâm đậm trên mắt.

“Không cần, ngày mai mở cuộc tổng kết cuối cùng xong rồi đi luôn.” Tiêu Kỳ Nhiên ấn giữa lông mày:

“Đặt chuyến bay gần nhất.”

Xem ra còn rất sốt ruột về nước.

“Đúng rồi, nhớ gửi thông tin chuyến bay hạ cánh cho...”

Tiêu Kỳ Nhiên nói một nửa, cổ họng không thoải mái, ho khan hai tiếng, sau khi dịu lại mới thản nhiên nói: “Đi làm đi.”

Tiết An không nghe rõ, mở miệng muốn hỏi anh rằng muốn gửi cho ai, nhưng nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên đã chuyển tầm mắt về màn hình máy tính, trong lòng cậu ta hơi dao động.

Dựa theo thói quen trước đó thì là gửi cho Giang Nguyệt.

Nhưng ý nghĩa của chiếc vòng cổ kia lại khiến Tiết An hơi do dự, không biết tâm tư ông chủ nhà mình rốt cuộc là như thế nào.

“Đứng ngây người ở đó làm gì?” Mí mắt Tiêu Kỳ Nhiên cũng không nhấc lên.

Tiết An lập tức phản ứng, vội vàng rời khỏi phòng, nhanh chóng đặt vé máy bay về nước, sau đó gửi thông tin vé máy bay cho Tần Di Di.

[Cô Tần, đây là chuyến bay của Tiêu tổng, xin cô nhớ đến đón đúng giờ.]

Tiết An suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu.

[Nhớ phải đến đúng giờ, Tiêu tổng muốn gặp cô trước.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK