“Nguyệt Nguyệt, phải làm sao bây giờ?” Anh cười hỏi cô, giọng điệu có chút buồn rầu.
“Vậy… Anh cũng đến Vienna đi.”
Giang Nguyệt bất chợt đề nghị, sau khi nói xong mới nhận ra bản thân có hơi xúc động, vội vàng đổi giọng: “Nhưng mà anh không thể đi được, công việc trong nước chắc là rất bận rộn.”
Sau khi cô nói xong, trái tim cũng thấp thỏm theo.
Tiêu Kỳ Nhiên sẽ đồng ý chứ?
Tuy rằng lý trí của cô hiểu rất rõ tình huống hiện tại trước mắt của anh, nhưng trong lòng vẫn ích kỷ hy vọng anh có thể xuất hiện trước mặt cô.
Khuôn mặt của Giang Nguyệt bắt đầu nóng lên.
Có lẽ cô nên nói Tĩnh Nghi hạ nhiệt độ điều hòa xuống một chút.
Tiêu Kỳ Nhiên cầm điện thoại di động, rũ mặt cười một tiếng, giọng điệu thản nhiên: “Quả thật bây giờ tôi vẫn chưa đi được, thật xin lỗi. Sau này có cơ hội nhất định sẽ ở bên cạnh em.”
Trái tim mong chờ của Giang Nguyệt giống như bị rơi xuống vực thẳm.
Tâm trạng của cô trầm xuống rất nhanh, nhưng cũng may cách một màn hình điện thoại di động, Tiêu Kỳ Nhiên không thể nhìn thấy vẻ mặt này của cô, vì thế cô vẫn có thể ra vẻ thoải mái nói:
“Không sao, tôi có Tĩnh Nghi ở bên cạnh rồi.”
Tất nhiên, nếu anh có thể ở bên cạnh cô thì tâm trạng của cô sẽ tốt hơn…
…
Sau khi ăn xong bữa trưa, Giang Nguyệt bắt đầu tiến hành chuẩn bị cho buổi lễ tối nay.
Dù sao đêm nay cũng là buổi lễ khai mạc Liên hoan nghệ thuật hằng năm, cả buổi chiều hôm nay cô phải chuẩn bị thật tốt cho sự xuất hiện vào buổi tối.
Mặc dù hiện tại cô đang ở nước ngoài, cũng không phải đến để biểu diễn tiết mục gì, nhưng lấy tư cách là một diễn viên tham dự bữa tiệc khai mạc tối hôm nay, Giang Nguyệt cũng phải chuẩn bị chu đáo từng bước và trang điểm thật chỉn chu.
Bận rộn đến năm giờ chiều, kiểu tóc và lớp trang điểm trên mặt cô cũng xem như là được chuẩn bị đầy đủ, tất cả đã sẵn sàng cho buổi tối hôm nay.
Lúc đeo sợi dây chuyền kia, Tĩnh Nghi còn hỏi cô có muốn chụp một tấm ảnh gửi cho tổng giám đốc Tiêu hay không, Giang Nguyệt đỏ mặt lắc đầu.
Làm gì có đạo lý cô chủ động gửi ảnh của mình qua cho anh chứ, thật quá mức tự luyến!
Nhưng Tĩnh Nghi không nói cô tự luyến, mà cho rằng đó là cách thức thể hiện vẻ đẹp toàn diện của cô. Nhìn thấy cô không thật sự có hứng thú với việc này, Tĩnh Nghi cũng không tiếp tục đề nghị.
Chỉ là cô ấy cảm thấy tiếc nuối thay Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt xinh đẹp như vậy nhưng anh ở trong nước, tất nhiên không thể nhìn thấy được dáng vẻ này của cô.
Tổng giám đốc Thịnh đã sắp xếp mọi thứ cho Giang Nguyệt, bao gồm cả xe đưa đón cô từ khách sạn đến buổi tiệc cũng được chuẩn bị sẵn sàng. Mẫu xe rất khiêm tốn nhưng rất thích hợp để thay quần áo và trang điểm trong xe, hơn nữa còn có thể làm được những công việc khác, đây là loại hình được thiết kế dựa theo nhu cầu của những nữ minh tinh.
Sự chu đáo này làm cho trái tim cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
Tuy rằng đã có sự chuẩn bị kỹ càng nhưng lúc gần đến nơi, Giang Nguyệt vẫn cảm thấy khẩn trương.
Rõ ràng mới sáu giờ, ở phía trước khách sạn đã sớm dựng trường thương đoản pháo, mức độ hoành tráng so với trong nước chỉ có hơn chứ không hề thua kém, tiếng máy ảnh chụp hình và đèn flash cũng liên tiếp vang lên.
Trước khi đến, Giang Nguyệt đã xem qua danh sách khách mời tham dự, liên hoan năm nay mời đến không ít diễn viên và đạo diễn nước ngoài nổi tiếng, còn có một số diễn viên kỳ cựu ít khi xuất hiện cũng có mặt ở đây.
Nơi này tập trung những diễn viên có kỹ năng diễn xuất thuộc phái thực lực, đồng thời còn có không ít những đạo diễn nổi tiếng đến đây tìm những mầm non mới tham gia vào bộ phim truyền hình của mình.
Nhiều hoạt động nặng ký như vậy, khó trách các phương tiện truyền thông nổi tiếng đều coi trọng sự kiện lần này.
Dù sao tại sự kiện tối hôm nay cũng có sự góp mặt của không ít những diễn viên kỳ cựu đã lui về ở ẩn, tất cả mọi người đều muốn có được tư liệu và hình ảnh. Một số diễn viên mới nổi cũng được mời đến tham dự, xuất hiện trong những dịp như thế này.
Giang Nguyệt còn tự giễu thầm nghĩ, nếu như cô vẫn còn là một minh tinh, nói không chừng trong chuyến đi Vienna lần này lại có thể tăng cho cô không ít nhiệt.
Nhưng bây giờ cô đã rút lui khỏi giới giải trí, sức ảnh hưởng của cô lại không được truyền thông nước ngoài biết đến, cô có thể hoàn toàn thoải mái một chút.
Cũng may, cô vẫn có sự chuẩn bị kỹ càng trước khi đến, hẳn là sẽ không làm mất mặt của Thịnh tổng.
/Truyện đăng trên app ReadMe (IOS: WeRead)/
…
Xe đón khách dừng lại trước cửa của một khách sạn xa hoa, nhân viên lễ tân bước đến, cung kính mở cửa xe.
Giang Nguyệt nâng tà váy bước ra khỏi xe, đôi chân dài mảnh khảnh trắng nõn, dựa vào sự nâng đỡ của Tĩnh Nghi đứng vững vàng trên thảm đỏ trải ra đến cửa, lễ phép gật đầu cảm ơn nhân viên lễ tân.
Ánh sáng ở cửa đón khách rất chói mắt, chiếc váy dài màu thạch anh trắng trên người Giang Nguyệt lúc này càng thêm sáng bóng, trong treo như ánh trăng trên cao.
Cô gái tóc vàng dẫn Giang Nguyệt vào sân khấu vào khoảnh khắc nhìn thấy cô, ánh mắt cô gái nhìn đến ngây người, nhỏ giọng khen ngợi.
Nhưng đối phương nói tiếng Đức, Giang Nguyệt không hiểu, chỉ mỉm cười ôn hòa với cô.
Thấy Giang Nguyệt mỉm cười với mình, cô gái nhỏ càng xấu hổ cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn cô, chỉ tự mình dắt cô đi vào trong hội trường.
Hôm nay Giang Nguyệt quả thật rất xinh đẹp, điển hình cho nhan sắc đặc trưng của phụ nữ phương Đông. Búi tóc được làm theo kiểu cổ điển, bên tai có vài sợi tóc buông xuống, thể hiện trạng thái thư giãn thoải mái tỏa ra từ bên trong, làm cho không ít diễn viên và đạo diễn có tiếng ở đây đều phải nghiêng mắt nhìn cô.
Có thể thấy, tuy cô là một gương mặt xa lạ nhưng đã được không ít người để ý đến.
Đối mặt với những ánh mắt như vậy, Giang Nguyệt cũng không cảm thấy xa lạ, vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình thản như trước, lộ ra nụ cười tươi tắn không chê vào đâu được.
“Oh, tôi muốn biết tên cô ấy.”
“Có lẽ tôi nên làm một bộ phim phương Đông, cô ấy đã cho tôi cảm hứng.”
“Cô ấy là ai vậy? Tôi thật sự không thể tìm thấy tên cô ấy trong danh sách khách mời, phát điên lên mất thôi!”
“...”
Đến lúc vào hội trường, sau khi ngồi ngay ngắn trên ghế, Tĩnh Nghi mới nói cho cô biết, cô gái nhỏ đón cô vừa rồi khen cô rất xinh đẹp.
Giang Nguyệt nhịn không được cười nói: “Cô bé rất lễ phép.”
“Không.” Tĩnh Nghi nghiêm túc phản bác cô: “Đối với những bữa tiệc như vậy, họ sớm đã gặp không ít mỹ nữ soái ca, đối với người đẹp hẳn là đã sớm nhìn quen rồi.”
“Cô ấy có thể cảm thán như vậy, chứng tỏ cô bé cảm thấy chị Giang Nguyệt thật sự rất xinh đẹp, đẹp đến mức làm cho cô bé không kiểm soát được hệ thống từ ngữ của mình.”
Giang Nguyệt cười cười lắc đầu, nói: “Em nên đi học thuật đọc tâm luôn rồi đó.”
Bữa tiệc tối được sắp xếp trên bàn tròn lớn, cô được mời ngồi ở vị trí trung tâm, nhưng bởi vì cô không ghi tên của mình nên cách đối xử này khiến cho thân phận của cô càng trở nên thần bí.
Những người xung quanh đều rất tôn trọng Giang Nguyệt, trong lòng cô cũng hiểu được, đây đều là do tổng giám đốc Thịnh sắp xếp.
Cô có thể đến nơi này, được ngồi ở bàn chính như vậy, hoàn toàn là bởi vì cô xuất hiện với tư cách của tổng giám đốc Thịnh, nếu không, cô căn bản không có tư cách ngồi ở nơi này.
Nghĩ đến những điều này, từng hành vi cử chỉ của cô đều vô cùng khiêm tốn, cũng không có thái độ đùa giỡn kiêu ngạo.
Cô đã thành công trong việc thể hiện sự khiêm tốn, dáng vẻ dịu dàng và vẻ đẹp đặc trưng của người phụ nữ phương Đông, trở thành một trong những người được quan tâm nhất buổi tối hôm nay.
Người đẹp như vậy không thiếu người đến bắt chuyện làm quen.
Mọi người rất săn sóc cô, dùng tiếng Anh nói chuyện với cô, Giang Nguyệt cũng rất tự nhiên, hào phóng, lưu loát giới thiệu với mọi người bằng tiếng Anh, còn cười nói đùa giỡn với những diễn viên mới quen.
Cô vẫn luôn rất giỏi ứng xử với những người trong giới giải trí, tình huống hôm nay căn bản không làm khó được cô.
Mãi có đến khi bữa tiệc khai mạc sắp bắt đầu, mọi người lại ngồi thẳng người một lần nữa, cùng nhau chuẩn bị chào đón buổi lễ khai mạc Liên hoan nghệ thuật hằng năm.
Giang Nguyệt cũng ngồi ngay ngắn, thể hiện sự nghiêm túc nên có.
Khí thế của cô vẫn đủ để kiểm soát những dịp như vậy.
Tiết mục kịch nói lần này không làm Giang Nguyệt thất vọng, sự hoành tráng của buổi khai mạc khiến cô vô cùng thích thú và thán phục, hai mắt lấp lánh hứng thú nhìn mọi thứ xung quanh.
Có điều Giang Nguyệt không hay biết, khi cô tập trung tinh thần xem đoạn phim giới thiệu trên màn hình, cũng có một ánh mắt đang nhìn cô.
Chương 322 Bận rộn cũng có thứ tự ưu tiên
Ánh mắt kia rất chuyên chú, chỉ nhìn chằm chằm vào Giang Nguyệt, đặt toàn bộ sự chú ý lên người cô.
Hôm nay, cô quả thật rất đẹp.
Đẹp hơn ngàn lần, vạn lần so với trong ảnh.
Chiếc váy kia quả thật là sự lựa chọn rất tốt, phô bày đường cong uyển chuyển trên cơ thể cô, vòng kim cương trên cổ cũng lóe lên ánh sáng mờ nhạt.
Cả hội trường đều yên lặng xem video trên màn hình, chỉ có ánh mắt của anh ấy dừng lại trên người cô.
Đến khi video kết thúc, cả hội trường được bật đèn lên một lần nữa, người dẫn chương trình thông báo lịch trình diễn ra kịch nói và các hoạt động liên quan khác, tiện thể chúc mọi người có thời gian vui vẻ.
Sau khi buổi lễ khai mạc kết thúc, thời gian ăn tối bắt đầu, mọi người lại cười nói vui vẻ, lấy lý do mời rượu thực hiện các hoạt động giao tiếp xã hội.
Ngay cả khi ở nước ngoài cũng không thể thiếu những loại hình tương tác như vậy.
Trường hợp như vậy không có gì mới mẻ, nhưng Giang Nguyệt ở nơi này không quen biết ai, tất nhiên không có nhân vật lớn nào đến tương tác với cô, cô cũng không cảm thấy lạc lõng, chỉ tự nhiên ăn đĩa salad trước mặt.
Mặc dù không còn là một ngôi sao, nhưng cô vẫn quen với việc kiểm soát chế độ ăn uống để giữ cơ thể luôn trong trạng thái tốt nhất.
Có một người đàn ông lạ mặt đến bắt chuyện với Giang Nguyệt, là một người Pháp tóc vàng, rất đẹp trai và cao lớn, vô cùng lịch sự nói chuyện với cô bằng tiếng Anh:
“Người phụ nữ xinh đẹp, tôi giao tiếp với cô bằng tiếng Anh, cô có tiện không?”
Giang Nguyệt gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề.
Người đàn ông mỉm cười với cô: “Cô rất đẹp, gương mặt của cô rất rõ nét phương Đông, làm cho mọi người nhìn qua đều không thể quên.”
Giang Nguyệt cười cười trả lời: “Cảm ơn anh đã khen ngợi tôi.”
Anh chàng đẹp trai người Pháp nhìn cô trong chốc lát, sau đó đứng dậy lấy một ly sữa đưa cho cô: “Trông cô còn rất trẻ, là tuổi uống sữa để phát triển cơ thể nha.”
Không hổ là người Pháp, lý do bắt chuyện đều vô cùng lãng mạn, vừa thể hiện sự săn sóc vừa có cảm giác cưng chiều.
Nhưng Giang Nguyệt không thể để bản thân bị lừa.
Cô hơi rũ mắt xuống, mu bàn tay chạm vào cạnh ly, lạnh lẽo, có đá.
Không phải cô chưa từng nhìn thấy mánh khóe này.
Đây là một thủ đoạn quen thuộc của đàn ông, đưa đồ uống lạnh để thăm dò đối phương có đang trong kỳ kinh nguyệt hay không, để phán đoán sau đó có nên tiến hành bước tiếp theo không.
Cô mỉm cười lịch sự, đẩy ly sữa về phía trước: “Tôi không uống đá, cảm ơn anh.”
Quả nhiên, đối phương thể hiện sự thất vọng rõ ràng.
Nhưng anh chàng vẫn tiếp tục duy trì trạng thái quý ông, tiếp tục nói: “Tôi có thể đổi sữa nóng cho cô.”
Giang Nguyệt đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, không muốn tiếp tục nói chuyện với người đàn ông có dụng tâm này, cô mở miệng muốn từ chối, bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng một người đàn ông cao lớn, dùng tay đè miệng ly lại.
“Cô ấy bị dị ứng sữa.”
Người đàn ông cao to đứng trước mặt Giang Nguyệt, hơi thở nhàn nhạt thanh đạm quen thuộc làm cho Giang Nguyệt ngẩn người ra.
Cô nhìn sườn mặt của anh, vô cùng kinh ngạc.
/Truyện đăng trên app ReadMe (IOS: WeRead)/
Tiêu Kỳ Nhiên hẳn là đã uống chút rượu, trên người anh phảng phất mùi rượu nhưng khí thế vẫn rất bức người, đôi mắt đen thâm thúy không thấy đáy, nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa đưa sữa cho Giang Nguyệt.
Anh không nói nhiều lời, nhưng vẫn đủ để ngăn cản đối phương.
Người đàn ông người Pháp kia sửng sốt trong giây lát, cảm nhận được sự lạnh lùng nguy hiểm của anh, đành phải lùi về sau hai bước, mất mặt rời đi.
Chờ đến khi người đàn ông kia rời đi, Tiêu Kỳ Nhiên mới xoay người nhìn cô.
Khí chất của anh rõ ràng thoải mái hơn ban nãy rất nhiều, ánh mắt nhìn cô cũng hoàn toàn khác với người đàn ông người Pháp vừa rồi, vô cùng dịu dàng ôn nhu.
Cô nhìn gương mặt đã xuất hiện trong đầu mình mấy ngày gần đây bây giờ đang đứng trước mặt mình, ánh mắt dần dần di chuyển xuống, đi qua môi anh, đến yết hầu, rồi đến chiếc cà vạt Windsor trên cổ áo, cô mới chắc chắn anh thật sự xuất hiện trước mắt cô.
Cô khẩn trương ngẩng đầu lên nhìn anh, phong thái bình tĩnh vừa rồi lập tức biến mất, cô có chút bồn chồn, muốn đứng lên nhưng lại sợ gây chú ý với những người khác, đành phải nắm chặt hai tay trên đầu gối.
“Sao anh lại có thể…”
Giang Nguyệt nói được một nửa, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ. Cô bỗng nhiên hiểu được vì sao tối hôm qua Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên mất liên lạc, vì sao sáng hôm sau có thể vừa vặn gửi tin nhắn chào buổi sáng cho cô, vì sao có thể hoàn toàn thống nhất giờ giấc với cô như vậy.
Chỉ có một khả năng duy nhất, đó là anh cũng ở Vienna.
Giang Nguyệt rất cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tất nhiên, cô không thể che dấu được sự vui vẻ trong ánh mắt, khóe môi vẫn luôn không nâng lên, hai mắt sáng lấp lánh.
“Giang tiểu thư quả nhiên rất xinh đẹp hấp dẫn, tôi vừa chậm một lát đã có người đến bắt chuyện.”
Tiêu Ân Tuấn mỉm cười, giọng điệu thản nhiên.
Giang Yến Ly cảm thấy ngứa ran trong người, cô ôm lấy hai cánh tay, muốn ấn vào trái tim đang đập không ngừng trong lồng ngực, giả vờ bình tĩnh nói:
“Anh Tiêu không phải rất bận rộn công việc sao?”
Cô rất thông minh, vì để né tránh sự trừng phạt của người nào đó, cô không gọi anh là “Tiêu tổng” như thường ngày, nhưng trong những trường hợp như thế này, gọi thẳng tên cũng không lịch sự, vì thế cô gọi anh là “Anh Tiêu.”
Ngược lại, rất đặc biệt.
Người đàn ông nhướng mày, khá hài lòng với cách xưng hô này, lời nói thể hiện sự bình tĩnh: “Bận hay không bận là do tôi quyết định.”
Anh lại liếc cô một cái: “Huống chi, bận rộn cũng phải phân ra thứ tự ưu tiên.”
Giang Nguyệt rất ít khi không kiểm soát được sự vui sướng, bởi vì tính chất nghề nghiệp của một minh tinh, cô không thể biểu hiện rõ ràng sự vui vẻ trên mặt, nếu không sẽ bị người ta chỉ trích nói là không biết kiềm chế, quá mức đắc chí, tự cho mình là đúng.
Trong vòng danh lợi, duy trì sự khiêm tốn mới có thể vạn sự đại cát.
Nhưng hiện tại, nụ cười của cô không thể nào giấu được, ngay cả đôi mắt cũng sáng lấp lánh chớp chớp liên tục, trong mắt cô có một loại vui vẻ ập đến sau khi trải qua sự hụt hẫng.
“Anh cố ý đến tìm tôi sao?” Giang Nguyệt nhìn anh, vẫn cảm thấy có chút khó tin: “Nơi này phải có thiệp mời mới có thể vào trong, anh cũng có thiệp mời sao?”
Nội tâm Giang Nguyệt vừa vui sướng vừa nghi hoặc, không lẽ anh cũng có thiệp mời?
Nhưng nếu anh cũng nằm trong danh sách khách mời, tại sao lại không nói với cô sớm hơn?
“Tôi không có thiệp mời, là lén lút vào đây.” Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm túc nói, không hề có chút chột dạ, vô cùng chân thành.
“... Lén lút?”
Giang Nguyệt càng thêm sợ hãi, cô khống chế tông giọng của mình, nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Nếu bị phát hiện, anh sẽ bị bảo vệ đưa ra ngoài đấy.”
Giang Nguyệt vừa nói vừa cảnh giác nhìn mọi thứ xung quanh, theo bản năng kéo Tiêu Kỳ Nhiên ngồi vào vị trí kế bên mình, muốn dùng cơ thể che chắn cho anh, không thể bảo vệ bên ngoài phát hiện ra anh, tránh cho anh rơi vào tình huống bị đuổi ra ngoài trước mặt mọi người.
Đó cũng chỉ là Tiêu Kỳ Nhiên thuận miệng trêu ghẹo, không nghĩ đến cô có thể xem chuyện này là thật, còn làm ra chuyện bao che cho anh, khiến anh có chút buồn cười.
Ngày thường nhìn cô rất khôn khéo, trên thực tế lại dễ dàng bị lừa gạt như vậy.
Trong phòng không có ai chú ý đến hai người bọn họ, Tiêu Kỳ Nhiên giơ ngón tay lên, ý bảo cô đến gần hơn một chút.
Đây là phương thức xã giao rất hợp quy tắc, cho dù cô lại gần cũng không bị người ta phỏng đoán nhiều, nhưng vẻ mặt vẫn căng thẳng như lúc trước, chờ anh nói.
“Nếu đã lo lắng tôi bị đuổi ra ngoài như vậy, chi bằng bây giờ đi theo tôi?”
Giọng nói của anh trầm thấp, từng bước dụ dỗ cô mắc câu.
Chương 323 Du thuyền tư nhân
Giang Nguyệt sửng sốt vài giây, cơ thể run rẩy một chút, lập tức từ chối lời đề nghị của anh:
“Không được, bữa tiệc còn chưa kết thúc, nếu bây giờ tôi đột nhiên vắng mặt, nói không chừng sẽ có ảnh hưởng đến…”
“Có ảnh hưởng đến cái gì?” Tiêu Kỳ Nhiên hỏi cô: “Lát nữa còn có hoạt động nào khác không?”
“... Hình như không có, sau khi kết thúc bữa tối, mọi người sẽ ra về.”
Giang Nguyệt trả lời xong, nội tâm kiên định bắt đầu có chút dao động: “Tạm thời rời khỏi nơi này, có ảnh hưởng gì không tốt không?”
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng Giang Nguyệt đã bắt đầu nhìn xung quanh, cân nhắc khả năng rời đi.
Giống như cô gái nhỏ lần đầu thử làm chuyện xấu, vô cùng cẩn thận, nhưng lại có cảm giác hưng phấn như lần đầu nếm thử quả cấm.
“Không đâu, hôm nay có rất nhiều khách khứa, chắc chắn không ai chú ý đến chúng ta.”
Tiêu Kỳ Nhiên lặng lẽ cầm tay Giang Nguyệt dưới bàn, mười ngón tay đan vào nhau, cằm nâng lên nhìn về phía cửa ra vào, phụ họa với cô:
“Nơi đó không có ai, chúng ta lẻn ra ngoài sẽ không bị phát hiện.”
Tim Giang Nguyệt đập thình thịch, lần này là bởi vì muốn chạy trốn mà cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Cô và Tiêu Kỳ Nhiên liếc nhau, hai người cùng lúc đứng dậy, dường như không coi ai ra gì mà xuyên qua đám người, đi về phía cửa ra vào trong phòng tiệc.
Có ánh mắt nhìn về phía bọn họ nhưng Giang Nguyệt chỉ do dự một chút, nhanh chóng bình tĩnh cất bước, khuôn mặt thản nhiên không có chút sơ hở, ngược lại càng thêm tự tin hào phóng.
Cô biết, ở đây không phải là trong nước, chắc chắn không có ai biết hai người bọn họ.
Giang Nguyệt hoàn toàn có thể thoải mái kéo tay Tiêu Kỳ Nhiên, dưới ánh mắt của mọi người, quang minh chính đại đi ra ngoài, không cần quan tâm đến bất kỳ nghi kị hay phỏng đoán gì.
Chỉ cần hai người họ đều biết rõ về nhau, vậy là đủ rồi.
/Truyện được đăng trên app ReadMe (IOS: WeRead)/
Chờ hai người bước ra đại sảnh, đứng ở bậc thềm cửa, Giang Nguyệt cảm giác trái tim mình như sắp nhảy vọt ra, cô lấy tay khẽ vuốt ngực, trên mặt hiện ra nụ cười rạng rỡ.
“Thật căng thẳng! So với lần trước khi tôi đoạt giải thưởng lần đầu tiên còn khẩn trương hơn nhiều!” Hiếm khi thấy Giang Nguyệt thể hiện tràn đầy sức sống như vậy.
Bên ngoài không khí vừa khô vừa lạnh, Giang Nguyệt “hà” một hơi liền nhìn thấy khói trắng.
Vừa rồi chỉ lo cùng cô bỏ chạy, Tiêu Kỳ Nhiên cũng quên mất nhiệt độ bên ngoài thấp hơn trong phòng tiệc rất nhiều, anh rũ mắt nhìn cô, nụ cười dần dần thu lại một chút:
“Em lạnh không?”
Trên người Giang Nguyệt chỉ mặc một chiếc váy dây mỏng manh, ban nãy trong phòng tiệc ấm áp, hiện tại lại đang ở bên ngoài, Tiêu Kỳ Nhiên lo sợ cô sẽ bị cảm lạnh.
“Không lạnh.” Giang Nguyệt lắc đầu, sự hưng phấn làm cho máu trong người cô sôi trào: “Tôi có áo khoác, để ở chỗ Tĩnh Nghi.”
Nói xong, cô bỗng nhiên nhớ tới chuyện mình chạy ra ngoài mà không nói với Tĩnh Nghi. Không chỉ riêng Tĩnh Nghi, không ai biết cô đã rời đi, bởi vì đây chỉ là quyết định bộc phát nhất thời.
“Chúng ta giống như đang bỏ trốn vậy.” Giang Nguyệt thốt ra, nói xong trong nháy mắt lại ý thức được không ổn, lập tức sửa lại:
“Tôi... ý tôi là cảm giác, cảm giác giống vậy mà thôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên không vạch trần cô, anh nhẹ nhàng cởi áo vest che lại bờ vai mỏng manh của Giang Nguyệt đang lộ ra bên ngoài:
“Tôi gọi điện thoại cho Tĩnh Nghi, để cô ấy đưa áo khoác cho em.”
Trên âu phục còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của người đàn ông, chiếc áo vest rộng thật đối lập với vóc dáng nhỏ nhắn của cô.
Giang Nguyệt cao 1m68, tuy không thể so sánh với siêu mẫu chuyên nghiệp, nhưng cũng là tỷ lệ thân hình tuyệt hảo. Có điều đứng trước một Tiêu Kỳ Nhiên cao lớn, trông Giang Nguyệt lại càng giống như chú chim nhỏ yếu đuối.
Không quá mấy phút sau, Tĩnh Nghi chạy đến, trong tay cầm áo choàng lông vũ màu trắng của Giang Nguyệt, sau khi đưa tới liền nháy mắt đầy ẩn ý:
“Chị Giang Nguyệt, chúc chị vui vẻ!”
Đêm nay không có gió, những đám mây trên bầu trời Vienna rất dày, dường như hấp thụ tất cả các âm thanh bên ngoài, khiến không gian yên tĩnh mà bình lặng.
Trên đường phố nơi đất khách quê người, Giang Nguyệt cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Từ nãy đến giờ, Tiêu Kỳ Nhiên vẫn luôn nắm chặt tay cô, chưa từng buông ra. Hai người giống như Romeo và Juliet bỏ trốn lúc nửa đêm, vừa lãng mạn vừa mạo hiểm.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Đôi mắt hưng phấn của cô bừng sáng như một vì sao, cô ngồi trong xe, không hề buồn ngủ.
“Đến cảng Wayne.” Tiêu Kỳ Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Giang Nguyệt, kìm nén ham muốn hôn cô của mình.
“Đến đó làm gì, chẳng lẽ là đi chèo thuyền?” Khóe môi Giang Nguyệt cong lên, trong giọng nói mang theo chờ mong:
“Ở đó có phải là sẽ thấy một bầu trời đầy sao không?”
Chết tiệt, tại sao cô ấy có thể dễ thương giống một em bé chưa lớn như vậy? Tiêu Kỳ Nhiên cười khẽ một tiếng, thật muốn nói cho cô biết những chuyện tiếp theo sẽ còn tuyệt hơn thế.
Không chỉ có thể chèo thuyền và nhìn thấy những ngôi sao đầy trời.
Trước khi đến cảng, Giang Nguyệt cho rằng Tiêu Kỳ Nhiên nhất thời hứng khởi, dẫn cô đến cảng tùy tiện dạo chơi, nhưng khi nhìn thấy có du thuyền tư nhân nghênh đón, cô mới ý thức được có điều gì đó không đúng.
Bây giờ cho dù có ngây thơ hơn nữa, cũng không thể không đoán ra được điều gì: “Đây là những gì anh đã chuẩn bị trước sao?”
“Cũng không hẳn.” Tiêu Kỳ Nhiên nắm lấy tay đỡ cô lên thuyền, chậm rãi nói: “Nếu đêm nay không thể đưa em ra khỏi yến hội, vậy cũng không tính là chuẩn bị.”
Giang Nguyệt ảo não biết mình đã mắc bẫy của anh: “Thì ra không phải tạm thời bỏ trốn, là anh dùng mưu lừa gạt!”
Miệng đàn ông, quả nhiên là không tin được!
Tiêu Kỳ Nhiên âm thầm cười một tiếng, xem như nhận tội danh này.
Một chiếc thuyền du lịch sang trọng màu trắng lớn như vậy, nhưng sau khi lên tàu lại trống rỗng, ngoại trừ nhân viên đang làm việc thì không có khách du lịch nào khác.
Trên boong tàu có những nghệ sĩ chơi âm nhạc bản địa của Áo, tiếng nhạc lãng mạn vang lên trên sông Danube yên ả. Bầu không khí như vậy, thật ngọt ngào.
Giang Nguyệt đi theo Tiêu Kỳ Nhiên vào khoang thuyền, vẫn chỉ có hai người bọn họ, cô không khỏi hỏi ra nghi vấn:
“Bây giờ cũng chưa phải quá muộn, vì sao trên thuyền chỉ có hai chúng ta?”
“Bởi vì đây không phải là du thuyền dùng cho khách du lịch.” Lời nói của Tiêu Kỳ Nhiên ngắn gọn.
Giang Nguyệt: “Nếu không dành cho khách du lịch, vậy tại sao chúng ta...”
Cô còn chưa hỏi xong, trong lòng đã nhảy ra một đáp án.
Bởi vì chủ nhân của chiếc du thuyền xa hoa này, là Tiêu Kỳ Nhiên!
Giang Nguyệt đứng thẳng người, ngơ ngác hỏi: “Anh ở Vienna, còn có một chiếc du thuyền tư nhân?”
“Ừ, mấy năm trước mua, bình thường vẫn đậu ở cảng.” Anh buồn cười nhìn cô, không nghĩ tới một chút bất ngờ này, lại làm cho Giang Nguyệt kinh ngạc như vậy.
Vậy những gì xảy ra tiếp theo có làm cô ấy ngất đi không?
Nhiệt độ trong khoang thuyền rất thích hợp, Tiêu Kỳ Nhiên dẫn cô đi đến phòng ăn, cởi âu phục ra, treo trên lưng ghế.
“Lúc nãy em đã ăn no chưa?”
Giang Nguyệt nói buổi tối mình có thói quen ăn ít, một chút salad trong bữa tiệc tối đã khiến cô no bụng rồi.
“Tôi hơi đói, em ăn cùng tôi được không?” Tiêu Kỳ Nhiên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô.