• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 374 Thay lòng đổi dạ

Xe chạy tới trước cửa nhà Tiêu gia, cuộc đối thoại cũng kết thúc ở đây.

Tiêu Viễn Phong nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay: “Tôi bảo tài xế đưa cô trở về.”

Nhà của Tiêu gia ở khá xa so với khách sạn, bên này cũng không tiện bắt taxi, Giang Nguyệt cũng không từ chối mà theo Tiêu Viễn Phong xuống xe, lễ phép cúi chào ông.

Lúc cô ra khỏi xe, vừa lúc nhìn thấy một chiếc Maybach đen kịt khác dừng ở đối diện, người trên xe cũng vừa vặn đi xuống.

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

Lúc đối diện với Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt quản lý cảm xúc của mình rất tốt, trên miệng chỉ lộ ra một nụ cười khách khí.

Tiêu Viễn Phong liếc mắt một cái liền thấy được Tiêu Kỳ Nhiên thì gật đầu nói với anh: “A Nhiên, thời gian không còn sớm nữa, anh đưa Giang Nguyệt về đi.”

Tiêu Kỳ Nhiên vừa mới từ trên xe xuống ngẩn ra, trong lòng không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Giang Nguyệt ở chỗ này, anh dừng một chút rồi mới nói:

“Xem ý của cô ấy, con như thế nào cũng được.”

Sau đó anh đứng lại như thể đang chờ câu trả lời của cô.

Giang Nguyệt nín thở trong khoảnh khắc ấy.

Đợi vài giây, Tiêu Kỳ Nhiên mới chậm rãi: “Xem ra là không cần, vậy thì để cho tài xế...”

Lúc này, Giang Nguyệt bỗng nhiên mở miệng: “Cùng nhau đi, tôi... Tôi đi một mình thì cũng hơi nhàm chán.”

Vào buổi tối ở thành phố phía Bắc, nhiệt độ bắt đầu giảm mạnh.

Tiêu Kỳ Nhiên yêu cầu tài xế chỉnh chế độ sưởi trong xe tăng cao, không khí trong xe cũng vì thế mà ấm lên.

Sau khi ra lệnh cho tài xế, anh không nói thêm gì nữa.

Chiếc xe một lần nữa lại trở nên yên tĩnh.

Dọc theo con đường từ lúc đi cho đến lúc trở về, tuy rằng đã đổi một chiếc xe khác, nhưng Giang Nguyệt lại cảm thấy ngột ngạt hơn nhiều so với lúc đầu.

Tiêu Kỳ Nhiên mặc một chiếc áo len màu nâu sẫm, thân hình cao lớn lười biếng tựa lưng vào ghế, cả người toát ra một sự lạnh lẽo tột cùng.

Giống như trở lại Tiêu Kỳ Nhiên của ngày xưa.

Chẳng qua không lạnh lùng băng giá như vậy, chỉ là ít nói hơn trước.

Giang Nguyệt nhớ tới câu nói vừa rồi Tiêu Viễn Phong.

“Nó chỉ muốn quang minh chính đại ở bên cô”.

Trong xe im lặng một hồi, người đàn ông rốt cuộc cũng chủ động mở miệng: “Lần này em dự định ở Bắc Thành mấy ngày?”

Chỉ là một lời mở đầu đơn thuần.

“Tôi chờ sắp xếp của đạo diễn.” Giang Nguyệt nghiêng đầu trả lời anh: “Nếu không có yêu cầu công việc khác, khoảng hai ngày nữa tôi sẽ trở về.”

“Ừ.”

Tiêu Kỳ Nhiên nâng tay lên tựa cằm vào, thuận miệng hỏi kế hoạch sinh hoạt tiếp theo của cô.

“Tôi sẽ tiếp tục diễn kịch nói. Khi phim ra mắt vào năm sau, tôi sẽ theo đoàn làm phim quảng bá. Sau này, trọng tâm sẽ là theo kịch nói.”

Đó cũng là suy nghĩ trong đầu cô.

Rõ ràng là Thịnh Sóc Thành dự định giao đoàn kịch nói cho Giang Nguyệt, cô vốn thích diễn xuất, nếu như chuỗi ngày sau này ở trong đoàn kịch nói thì cũng là một lựa chọn hợp lý.

Tiêu Kỳ Nhiên “Ừ” một tiếng, lại hỏi cô một câu: “Lần này phim có thể đoạt giải không?”

Anh đột ngột hỏi câu này, Giang Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi cũng trả lời: “Lấy đề tài và nội dung phim này mà nói, lấy giải thưởng điện ảnh hẳn là không khó.”

Cô còn tưởng rằng anh chỉ đơn thuần là hỏi ý kiến của mình về bộ phim: “Hơn nữa chủ đề chính của bộ phim này là hòa bình trong chiến tranh, ý nghĩa văn hóa này sẽ không có quá nhiều hiểu lầm, không chừng có thể đoạt giải thưởng.”

“Còn em thì sao?”

“Tôi?” Giang Nguyệt chỉ chỉ mình, lại lắc đầu: “Tôi không rõ lắm. Tiêu chuẩn đánh giá diễn viên ở nước ngoài khác với trong nước, hơn nữa tôi đã rút lui khỏi giới rồi, có giành được giải thưởng hay không cũng không quan trọng.”

Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm túc hỏi cô: “Em không muốn làm Ảnh Hậu sao?”

Những lời này mang theo thâm ý sâu xa.

Nhưng Giang Nguyệt không nghe ra, cô chỉ nở nụ cười: “Đương nhiên muốn rồi, nhưng trên đời này cũng không phải muốn cái gì là có thể đạt được cái đó.”

Cô vui vẻ nói tiếp: “Nữ diễn viên xuất sắc năm nào cũng có, không chắc tôi có thể địch lại với bọn họ. Dù sao thì tôi đã hài lòng với bộ phim này rồi.”

Nếu Ứng Thừa Kỳ có thể thắng giải sau khi bộ phim công chiếu, vậy thì đó là một chuyện không thể tuyệt vời hơn. Về phần bản thân mình có thể nhận được giải thưởng hay không, Giang Nguyệt cũng không có quá nhiều hy vọng.

“Nếu như có thể trở thành Ảnh Hậu, em muốn làm gì nhất?” Tiêu Kỳ Nhiên quay sang hỏi cô.

Cô chớp mắt, suy nghĩ nghiêm túc trước khi trả lời: “Những gì muốn làm nhất... Có lẽ không còn khao khát nào cả, tôi đã hài lòng với cuộc sống hiện tại rồi.”

Giang Nguyệt rất nhanh đã trả lời lại, gần như không do dự gì.

Tiêu Kỳ Nhiên Nhắm mắt lại.

Cô ấy đã quên mất rồi!

Trong ngực anh tự nhiên nhói lên như bị một cây kim châm vào, nỗi đau từng chút từng chút lan ra toàn cơ thể.

Sau đó chủ đề không đi sâu hơn nữa, tất cả chỉ là những câu đối thoại không thể đơn giản hơn.

Thật kỳ quái, rõ ràng nhà họ Tiêu ở rất xa, nhưng thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, chớp mắt đã đến khách sạn Giang Nguyệt ở.

Truyện được đăng tại ứn g dụ ng R eadMe hoặc WeRe a d.

Bánh xe cuối cùng cũng dừng lại, Tiêu Kỳ Nhiên bảo tài xế giảm nhiệt độ trong xe, để tránh chênh lệch nhiệt độ trong xe và bên ngoài quá lớn lại khiến Giang Nguyệt bị cảm lạnh.

Giang Nguyệt chỉnh lại cổ áo, giơ tay sửa sang lại mái tóc: “Cám ơn anh đã đưa tôi trở về.”

Lời cảm ơn của cô vô cùng khách sáo, giống như hai người có quen biết với nhau nhưng không quá thân thiết.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm vào cô, rất lâu mới chậm rãi nói: “Gần đây tôi đã bỏ hút thuốc.”

Một câu nói không rõ ràng của anh khiến Giang Nguyệt không kịp phản ứng: “... Điều đó rất tốt cho sức khỏe của anh.”

“Chuyện lúc trước, em hãy quên tất cả đi.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói nặng nề: “Coi như tất cả chưa từng xảy ra.”

Mọi yêu thương, hận thù, oán hận trong quá khứ đều thấm đẫm nụ cười và nước mắt.

Giang Nguyệt đột nhiên cảm thấy trong lòng mình trống rỗng, mờ mịt nhìn anh: “Có ý gì?”

“Từ bây giờ trở đi, tất cả đều trở về con số không.” Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi mở miệng:

“Tôi không có mang theo bất ký cảm xúc gì khác, chỉ muốn hỏi em một chuyện.”

“Anh hỏi đi.”

Giống như đã suy nghĩ rất lâu, Tiêu Kỳ Nhiên mới mở miệng, giọng nói của anh đều xen lẫn hoảng loạn không dễ phát hiện:

“Em thích anh ta sao?”

Giang Nguyệt khựng lại một chút.

“Ý anh là Thịnh Cảnh Tây?” Giang Nguyệt rất nhanh điều chỉnh trạng thái, mỉm cười:

“Cũng có thể, anh ấy rất đẹp trai, trong nhà cũng có tiền, hơn nữa quan hệ của tôi và chú Thịnh cũng rất tốt, nếu...”

“Em thích anh ta?” Tiêu Kỳ Nhiên lặp lại một lần nữa, trên mặt anh như phủ một tầng sương mờ:

“Tôi chỉ muốn nghe đáp án từ miệng em, Giang Nguyệt.”

Lúc Tiêu Kỳ Nhiên đặt câu hỏi, biểu cảm trên mặt anh rất thờ ơ, nhưng trên thực tế trái tim đang đau đớn mà quặn lại, giống như người đang chờ bị xử lăng trì.

Sau lưng Giang Nguyệt đều lấm tấm mồ hôi lạnh.

Thật ra cô biết nên trả lời như thế nào, cô cũng có thể cảm giác được vấn đề này đối với anh không tầm thường, chỉ cần nói một câu “Thích”, anh sẽ lập tức lựa chọn thành toàn cho cô, sẽ không bao giờ dây dưa nữa.

Đó cũng là kết quả mà Giang Nguyệt muốn.

Thế nhưng giờ khắc này, môi cô giống như bị keo dính lại, một chữ kia làm thế nào cũng không thể phát ra được: “Thí...”

Giang Nguyệt còn chưa kịp nói hết, trong nháy mắt đã bị anh nắm lấy cổ tay, cả người đã bị kéo vào trong ngực.

Bỗng nhiên khoảng cách sát gần hơn, Giang Nguyệt có thể cảm giác được hơi thở lạnh trên người đối phương.

Rõ ràng trong xe rất ấm áp, nhưng lòng bàn tay của Tiêu Kỳ Nhiên lại lạnh lẽo như vậy.

Hơi thở của anh phả vào ngay vành tai Giang Nguyệt, khiến tóc gáy cô dựng đứng, mọi dây thần kinh trong cơ thể cũng căng lên.

“... Em thay lòng đổi dạ thật nhanh, Nguyệt Nguyệt.”
Chương 375 Xin em đừng nhanh quá

Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên như lẩm bẩm, anh lại giống như đang lên tiếng oán trách Giang Nguyệt:

“Vì sao… sao em lại có thể thích người khác nhanh như vậy?”

Giang Nguyệt há miệng, nhưng cổ họng cô vẫn không phát ra được một chút âm thanh nào.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ như máu của cô, nhẹ giọng hỏi: “Anh ta tốt như vậy sao? Giỏi hơn tôi sao?”

Giang Nguyệt thấp giọng: “Không…”

Hô hấp của Tiêu Kỳ Nhiên dần dần trở nên nặng nề hơn, bàn tay vòng qua eo cô dần dần siết chặt lại, khiến cô dán lại anh gần hơn, cằm đặt ở hốc vai cô.

“Nguyệt Nguyệt, em muốn bức tôi đến điên sao.” Giọng nói của người đàn ông khàn khàn:

“Coi như là tôi cầu xin em, ít nhất đừng, đừng yêu người khác nhanh đến như vậy...”

Thần kinh toàn thân Giang Nguyệt trở nên cứng ngắc, trái tim cô bắt đầu mềm nhũn từng chút một, cô mở miệng nói:

“Thật ra, tôi…”

Anh không để cô nói hết câu.

Tiêu Kỳ Nhiên hôn Giang Nguyệt – làm những gì anh luôn muốn làm vào tối hôm nay.

Từ lúc anh nhìn thấy cô, từ lúc cô ngồi lên xe, từ lúc cô ngồi ở bên cạnh anh.

Anh chỉ muốn hôn cô.

Giang Nguyệt mơ hồ có thể cảm giác được sự khắc chế của anh, anh cố gắng hết sức không để cho bản thân tiến sâu hơn, càng nhiều hơn là hỏi ý kiến của cô.

Xác định cô không có bài xích, anh mới từng chút một dò xét vào tìm kiếm đầu lưỡi của cô, dần dần nuốt chửng nó, đòi hỏi cô.

Cô cũng bắt đầu đáp lại anh.

Cô cũng muốn hôn anh.

Đã lâu lắm rồi.

Âm thanh giữa môi và răng hai người phát ra tiếng nước vô cùng xấu hổ, Giang Nguyệt ngại ngùng nhắm mắt lại.

Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Tiêu Kỳ Nhiên bắt đầu tối sầm lại, ánh mắt anh cũng trở nên nóng bỏng: “Trông em có vẻ thích nụ hôn của tôi.”

Hai má Giang Nguyệt nóng bừng.

Thậm chí cô không cần phải giải thích bất cứ điều gì, phản ứng bản năng của cơ thể đã phản bội tất cả mọi thứ về cô.

“Em đã bao giờ hôn anh ta chưa?” Nỗi xấu xa từ tận xương tuỷ của người đàn ông lại trỗi dậy: “Cũng đáp lại anh ta như vừa rồi với tôi sao?”

Giang Nguyệt tức giận, cô lấy tay đấm vào ngực anh: “Chúng tôi mới không giống anh…”

“Chúng tôi?”

Tiêu Kỳ Nhiên thật sự bị hai chữ này làm cho đau đớn, biểu cảm của anh đau khổ che ngực lại, làm Giang Nguyệt sợ tới mức lập tức dừng tay lại, cô lo lắng hỏi:

“Có phải làm anh đau rồi không?”

Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô, Tiêu Kỳ Nhiên cười khẽ một tiếng, anh chỉ chỉ vào lưng mình nói: “Vết thương ở sau lưng, em quên rồi sao?”

“À…” Giang Nguyệt bị anh hôn đến mơ mơ màng màng, thật sự có một vết thương như vậy cô đã quên béng mất.

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của cô, Tiêu Kỳ Nhiên thật sự không nhịn được nữa, lại cười hôn cô.

Đúng lúc này, điện thoại của Giang Nguyệt vang lên.

“Tôi… Tôi lên ngay.” Cảm giác được bầu không khí có chút mất khống chế, Giang Nguyệt sợ hãi đi từ trên đùi anh xuống, cô muốn kéo cửa xe ra.

Giọng anh vẫn còn khàn khàn: “Vừa mới được tôi hôn, lại phải đi gặp người đàn ông khác, lịch trình của em cũng bận thật đấy.”

Thân thể Giang Nguyệt hơi cứng đờ lại, sau đó cô không chịu thua quay đầu lại nói với anh: “Vậy anh cũng là người xếp sau.”

Nói xong, cô nhanh chóng xuống xe.

Còn lại Tiêu Kỳ Nhiên bị bỏ lại ngồi trong xe, anh nhớ lại xúc cảm giữa môi và răng vừa rồi, thở dài nhẹ nhõm.

Chuyện hôn môi với Giang Nguyệt còn nghiện hơn nhiều với việc hút thuốc.

Điều này là chắc chắn!



Trong nhà hàng của khách sạn, Thịnh Cảnh Tây nhìn thấy Giang Nguyệt với vẻ mặt ửng đỏ đi vào ngồi đối diện anh ta, trong lòng anh ta cũng đoán được hơn phân nửa.

“Môi cô thật đỏ nha.” Thịnh Cảnh Tây mặc tây trang lơ đãng hỏi một câu.

Giang Nguyệt nhất thời không được tự nhiên cho lắm, ánh mắt cô cũng bắt đầu lơ đãng né tránh: “Vậy sao? Có lẽ là do Bắc Thành khô quá.”

Cô uống một ngụm nước lớn, giả vờ bình tĩnh lau môi nói: “Có lẽ tôi không hợp với khí hậu ở đây.”

“Mặt cô đang bốc cháy!”

“Giang Nguyệt, tôi lớn hơn cô năm tuổi.” Thịnh Cảnh Tây hừ lạnh một tiếng, anh ta ghét bỏ nhìn cô một cái, trực tiếp vạch trần lời nói dối của cô:

“Cô coi tôi như một thằng nhóc chưa trải sự đời sao? Môi cô vừa nhìn đã biết là bị người khác gặm, còn tức giận nữa…”

“Ăn cơm cũng không bịt miệng được anh.” Giang Nguyệt gắp một miếng rau nhét vào miệng anh ta:

“Thịnh đại thiếu gia, ăn không nói là lễ nghi trên bàn ăn, nhớ kỹ.”

Bề ngoài trông cô bình tĩnh, nhưng vành tai cô đã đỏ đến nỗi có thể nhỏ ra máu.

Ăn được một nửa, Thịnh Cảnh Tây chợt hỏi cô: “Trước đây cô đều ở Bắc Thành đúng không, sao cô không mua một căn nhà ở Bắc Thành?”

“Tôi có một căn biệt thự.” Giang Nguyệt thành thật trả lời: “Nhưng không phải là tôi tự mua.”

Là Tiêu Kỳ Nhiên tặng cho cô.

Thịnh Cảnh Tây vừa nghe, anh ta lập tức cảm thấy hứng thú: “Cô có nhà, tại sao còn phải ở khách sạn làm gì?”

Giang Nguyệt: “Không tiện lắm.”

“Tôi hiểu rồi, lâu lắm rồi chỗ đó không có ai quét dọn phải không?” Dáng vẻ Thịnh Cảnh Tây như đã hiểu rõ:

“Dù sao cũng ăn cơm xong rồi, dẫn tôi đến biệt thự của cô chơi một chút đi.”

Giang Nguyệt từ chối một lúc lâu, nhưng cô thật sự không thể khống chế được Thịnh Cảnh Tây. Anh ta ồn ào muốn đi xem, cuối cùng cô đành phải nói:

“Tôi không chắc là có thể đi vào được hay không, tôi quên mật mã rồi.”

“Không sao hết, ở bên ngoài nhìn hai cái cũng được.”

Buổi tối, Giang Nguyệt đành phải mang theo Thịnh Cảnh Tây đến Thuỵ Uyển, trong lòng cô còn đang cầu nguyện, nơi đó đừng có người.

Đến Thuỵ Uyển, quả nhiên rất yên tĩnh.

Lá cây bạch quả ở cửa rơi xuống đất, giẫm lên có tiếng giòn tan vỡ vụn, do không có ai quét sạch.

Bức tường trước cửa Thuỵ Uyển đã được sơn lại, cửa nhà cũng đóng chặt.

Không giống như gần đây đã có người đến.

Trong lòng Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, Thịnh Cảnh Tây lại thúc giục bảo cô mở cửa thử xem.

Giang Nguyệt: “Tôi không nhớ mật khẩu.”

Thịnh Cảnh Tây kề sát khoá cửa: “Đây không phải là khóa dấu vân tay sao?”

Giang Nguyệt: “…”

Cô bất đắc dĩ đỡ trán, lần đầu tiên cô cảm thấy Thịnh Cảnh Tây khó chơi như vậy, cô đặt ngón trỏ lên trên “Tách” một tiếng, cửa điện tự động bắt đầu mở ra hai bên.

“Tôi đi vào nha.” Thịnh Cảnh Tây không coi mình là người ngoài, anh ta giẫm lên lá rụng trước cửa rồi lập tức đi vào.

Giang Nguyệt: “…”

Thật bất lịch sự!

Thuỵ Uyển không tính là quá hoành tráng, nhưng tuyệt đối là căn biệt thự mà người giàu mới có thể mua được.

Hai người đi vào huyền quan, Thịnh Cảnh Tây nhìn trang trí bên trong, với những tác phẩm nghệ thuật có giá trị không nhỏ, anh ta liền chậc chậc một tiếng: “Vị trí của căn biệt thự, với phong cách trang trí này, biệt thự này nếu được bán ra, tuyệt đối rất nhiều tiền.”

“Thịnh đại thiếu gia còn có nghề phụ là môi giới bán nhà sao?” Giang Nguyệt nâng mắt lên nhìn anh ta, cô âm dương quái khí nói anh ta một câu: “Vậy anh giúp tôi định giá xem, căn biệt thự này có thể bán được bao nhiêu tiền?”

“Năm trăm vạn, tác phẩm nghệ thuật này còn phải tính với giá khác.” Anh ta chỉ vào bức tranh trên tường, hỏi: “Đây là bức tranh của hoạ sĩ hiện thực nào vẽ, tại sao lại không có chữ ký?”

Giang Nguyệt nhịn không được muốn cười.

Thật ra lúc trước cô cũng tò mò hỏi qua, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên không trả lời cô, anh chỉ nói là tuỳ tiện treo lên. Bây giờ nghĩ một chút, có lẽ là do anh tự vẽ cũng không chừng.

Thịnh Cảnh Tây tham quan ở trong phòng, Giang nguyệt nhớ đến nơi này còn có chút quần áo lúc trước chưa lấy đi, vì thế cô đi vào phòng ngủ.

Phòng ngủ được quét dọn rất sạch sẽ, ga trải giường cũng được trải rất gọn gàng, nhìn qua không chút tì vết.

Giang Nguyệt đi đến đầu giường, cô nhìn thấy nơi đó có một bức tranh.

Trong bức tranh, là cô và Tiêu Kỳ Nhiên.

Cô mặc lễ phục dạ hội xinh đẹp lấp lánh, khoác tay Tiêu Kỳ Nhiên đứng trên thảm đỏ, mỉm cười rạng rỡ trước ống kính.
Chương 376 Hướng gió của dư luận

Giang Nguyệt nhớ tới cảnh tượng ấy.

Đây là một trong số ít những bức ảnh cô và Tiêu Kỳ Nhiên chụp chung, vẫn là do cô chụp lại từ ảnh chụp trên tin tức truyền thông, ghép vào khung ảnh.

Sau đó, trong một giai đoạn lưỡng cực, cô mất khống chế cảm xúc mà ném bức ảnh vào thùng rác.

Mà lúc này, bức ảnh này lại hiện ra trước mắt cô dưới hình thức là bức tranh nghệ thuật, từng nét vẽ, từng đường nét, đều được anh vẽ một cách cẩn thận.

Anh tái hiện lại khung cảnh lúc đó bằng cách này.

Nhìn hai người trên tranh, Giang Nguyệt có một loại cảm xúc khác thường, ngực cô dâng trào.

Cô vốn tưởng rằng chỉ có cô quý trọng thứ này, nhưng ở một góc cô không hay biết, lại được một người khác cẩn thận cất giữ.

Giang Nguyệt ôm bức tranh này vào lòng, để nó gần hơn với trái tim cô.

Khi cô buông bức tranh xuống, trong lúc vô tình cô nhìn thấy một dòng chữ phía sau khung tranh, phông chữ rất dễ nhận biết, chữ viết tay mạnh mẽ kia, khiến cho người khác liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Cô ấy đã từng là hoa hồng của tôi.

Trong lòng Giang Nguyệt thầm đọc lên dòng chữ này, nước mắt cô tự dưng rơi xuống, cảm xúc chua xót trong lòng từng chút một khuếch tán ra bên ngoài.

Trước mắt cô hiện ra người đàn ông tựa đầu vào giường, một tay anh cầm bảng vẽ, tay kia cầm bút vẽ, cuối cùng anh như thoả hiệp mà viết lên dòng chữ này.

Cô ấy đã từng là hoa hồng của tôi.

Đã từng…



Từ khi Thuỵ Uyển được chuyển giao cho Giang Nguyệt, vì anh muốn biểu hiện bản thân thật lòng nên anh đã đưa nhà cho cô, Tiêu Kỳ Nhiên giảm bớt số lần tới nơi này, thậm chí về sau anh còn không phái người tới quét dọn.

Nhưng hệ thống giám sát của Thuỵ Uyển đều rất hoàn chỉnh, một khi trong nhà có tiếng động, sẽ có tin tức truyền đến cho Tiêu Kỳ Nhiên trước.

Từ trong video giám sát thấy Giang Nguyệt và Thịnh Cảnh Tây cùng xuất hiện trong nhà, Tiêu Kỳ Nhiên khựng lại một cái.

Cô bước vào nơi chỉ thuộc về hai người họ với người đàn ông khác.

Nơi mang vô số sự lãng mạn và ấm áp của anh và cô, nơi cô đã cười với anh, đùa giỡn với anh, thậm chí…

Bây giờ, cô lại đưa những người khác vào.

Trong lòng anh cảm thấy rất chua xót, nhưng trong chốc lát anh lại không tìm được lý do trách tội cô. Đây là nhà anh tặng cho cô, bây giờ là đồ thuộc về cô, cô mang bất kỳ ai ra vào đều là quyền tự do của cô.

Trái tim anh chua xót, từ từ biến thành một vị đắng nghét.

Thì ra lúc đó anh mang Tần Di Di trở về, Giang Nguyệt sẽ có cảm giác như vậy, thậm chí còn sâu hơn so với anh.

Anh mới hiểu được việc anh làm có bao nhiêu tổn thương.

Video giám sát được truyền tới thời gian thực, anh nhìn thấy hai người đứng trong phòng khách nói chuyện, nhưng video không thu âm được, nên anh cũng không thể nghe thấy họ đang nói cái gì.

Trước khi nhìn thấy họ có tiếp xúc thân mật hơn, Tiêu Kỳ Nhiên đã tắt máy tính.

Thay vì nói anh không muốn nhìn, chi bằng nói anh không dám nhìn.

Trên thực tế.

Giang Nguyệt cầm bức tranh kia thật lâu, cuối cùng cô tìm được một cái túi xách, đặt bức tranh vào định mang đi.

Thịnh Cảnh Tây đi dạo trong phòng khách trong chốc lát, anh ta bắt đầu cảm thấy nhàm chán, ngáp ngắn ngáp dài thúc giục Giang Nguyệt nhanh chóng trở lại khách sạn ngủ.

“Cô xách cái gì đấy.” Thịnh Cảnh Tây nhìn thấy túi xách trong tay cô, anh ta tò mò hỏi.

“Bên trong là đồ lót của tôi.” Giang Nguyệt không muốn để cho anh ta nhìn, cô thuận miệng nói một câu có chút riêng tư: “Thế nào, còn muốn tò mò xem tôi mặc màu gì sao? Đây, cho anh xem này.”

Nói xong, Giang Nguyệt làm bộ muốn mở túi ra cho Thịnh Cảnh Tây xem.

“Giang Nguyệt!” Lần này đổi lại là anh ta ghét bỏ quay đầu đi: “Cô là cô gái nhỏ, sao lại không biết xấu hổ như vậy, ai muốn nhìn đồ lót của cô có màu gì chứ! Để cho tình nhân nhỏ của cô nhìn đi.”

Giang Nguyệt cười cất túi đi, ôm vào trong ngực.

Giống như ôm một kho báu nặng trịch.



Vốn đã lên kế hoạch là đợi Giang Nguyệt quay phim và tuyên truyền xong thì sẽ trở về Hoa Thành. Tuy nhiên Thịnh Sóc Thành ở Hoa Thành xa xôi lại phát ra một mệnh lệnh, để Thịnh Cảnh Tây học tập ở công ty một tuần, trở về sẽ kiểm tra anh ta.

Nếu sát hạch thất bại, toàn bộ đường đua ở Hoa Thành đều sẽ cấm mở cửa cho Thịnh Cảnh Tây.

Đây không thể nghi ngờ là chặt đứt mạng sống của Thịnh Cảnh Tây.

Anh ta khóc lóc huỷ vé máy bay, còn đau khổ cầu xin Giang Nguyệt ở lại với anh ta thêm một tuần nữa.

Giang Nguyệt vui sướng khi người khác gặp hoạ vẻ mặt cô từ chối, nói bản thân còn có kịch còn phải diễn, không thể tiếp tục ở lại với anh ta.

Kết quả một ngày trước khi cất cánh, chị Trần đột nhiên gọi điện cho Giang Nguyệt.

“Nguyệt Nguyệt, em trước tiên đừng vội trở về Hoa Thành.”

Giang Nguyệt ngẩn người nói: “Xảy ra chuyện gì sao ạ?”

Chị Trần thở dài, trong lời nói của chị ấy nửa thật nửa giả nói: “Phim tuyên truyền của Tú Nương đã bắt đầu phát sóng rồi, bây giờ độ hot đã bị thổi phồng, hiện tại có một đống fan ở Hoa Thành, tìm đến địa điểm quay phim để chụp ảnh. Địa chỉ của tụi chị cũng bị lộ rồi, dưới lầu có rất nhiều fan hâm mộ của em đang vây quanh.”

Giang Nguyệt đã hiểu.

Tuy rằng cô đã rút khỏi giới, nhưng sức nóng trên người cô vẫn còn, hơn nữa bộ phim này là cô quay trước khi rút khỏi giới, tương đương với tác phẩm bế quan của cô, độ chú ý đương nhiên sẽ không thấp.

Đối với cô, là tốt hay xấu còn chưa biết được.

“Nếu bây giờ em trở về, rất bất tiện đối với hành động của em.” Chị Trần an ủi cô: “Ít nhất lịch trình của em đi Bắc Thành còn chưa được tiết lộ, em có thể ở bên đó thêm một chút nữa.”

Nói xong, chị ấy lại nói thêm một câu: “Còn nữa, gần đây đừng lên mạng, cứ như bình thường nghỉ ngơi là được rồi.”

“Em biết rồi, chị Trần vất vả cho chị rồi.” Giang Nguyệt hiểu chuyện đồng ý, chị Trần lại quan tâm cô vài câu, bảo cô chăm sóc tốt cho bản thân, rồi mới vội vàng cúp máy.

Tuy rằng Giang Nguyệt đồng ý với chị Trần không lên mạng xã hội, nhưng cô làm sao lại không nghe ra lời của chị Trần chứ? Tám chín phần mười là hướng gió hiện tại không tốt lắm, nên mới không để cô xem.

Cô mở mạng lên dạo một vòng, phía dưới tài khoản của cô sớm đã có những tiếng mắng chửi. Thậm chí một số thành phần của bộ phim còn không thể chấp nhận được.

Có người nói Giang Nguyệt muốn kiếm thêm tiền, còn có người nói Giang Nguyệt vừa giả bộ trong sạch lại vừa lập bài phường. Còn có người nói đây tuyệt đối là một bộ phim thối nát, nếu không tại sao phải công chiếu ở bên nước ngoài trước, hoặc là một bộ phim khiêu dâm vô nghĩa gì đó.

Thậm chí, chuyện Giang Nguyệt tự tay đưa em trai vào tù, chuyện không phụ dưỡng mẹ, chuyện cô có bệnh tâm thần… đều được đào lên, đăng tải lên mạng.

Hầu như đều bị phơi bày ra hết.

Giang Nguyệt chỉ tuỳ tiện lật lật, cô cảm thấy rất nhàm chán, liền thoát ra.

Thật ra cô cũng không quá để ý đến những bình luận của cư dân mạng.

Đối với cô, tiếng nói của công chúng không bao giờ là một lưỡi dao sắc bén để đánh bại cô, và cô sẽ không để cho bản thân đạo đức giả để tạo ra thiết lập của một con người.

Cô là cô, cô sẽ không thay đổi bản thân vì hướng gió dư luận.

Nhưng Giang Nguyệt vẫn là người đầu tiên gọi cho Ứng Thừa Kỳ, xác định sẽ không gây ảnh hưởng đến việc công chiếu phim, cô mới coi như hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Miễn là nó không gây rắc rối cho những người có liên quan.

Vốn chỉ là một bộ phim mà thôi, nhưng trên mạng ồn ào càng ngày càng lợi hại, thậm chí bắt đầu liều mạng điều tra thân thế của Giang Nguyệt, hận không thể đem mỗi một vết nhơ trên người cô phóng đại khắp nơi.

Giang Nguyệt mắt điếc tai ngơ, nhưng Thịnh Cảnh Tây đứng ngồi không yên.

Anh ta cầm điện thoại xem một bình luận liền mắng một cái, mức độ tức giận có thể so với fan cuồng nhiệt, hận không thể chui vào màn hình điện thoại lôi người nọ ra đánh một trận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK