• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 201 Có ảnh hưởng gì không?

Đêm đã rất khuya, ánh trăng xuyên qua những cành cây cao, chiếu thành bóng cây, theo gió đêm lay động, từng chút từng chút hắc lên cửa sổ xe.

Từng mảng ánh sáng rơi xuống trên người Giang Nguyệt, xuyên qua lớp áo ngủ có thể nhìn thấy vòng eo thon thả.

Cô mặc bộ đồ ngủ đi xuống, thay cho bộ lễ phục đã mặc vài giờ trước, mái tóc buông xõa sau lưng mềm mại, khí chất dịu dàng hơn rất nhiều.

Lúc này, gấu váy đã bị đẩy lên cao nhất, ngón tay của người đàn ông rất rõ ràng, ngón tay khẽ bóp đùi cô. Thân người cô hơi nâng lên, trên đùi đã có những vết ép màu hồng nhạt.

Hơi thở của hai người dần trở nên nóng rực, ngầm hiểu rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Không khí trong xe thật sự bị bế tắc, Giang Nguyệt hít thở không thông, cảm giác nhói ở lồng ngực càng lúc càng dữ dội.

Rõ ràng là đã quá quen thuộc chuyện thân mật này, nhưng lúc này lưng Giang Nguyệt căng thẳng, hai tay cực lực chống đỡ vai hắn.

Tiêu Kỳ Nhiên còn chưa ý thức được vấn đề, liền khàn khàn cười một tiếng, âm thanh động tình: "Lâu rồi không làm, không quen?"

Bàn tay to của hắn tà mị nhéo hông của cô: “Muốn tôi dạy, hủh?”

Giang Nguyệt mím môi, mặt cúi gằm, cổ họng khô khốc như bánh răng rỉ sét, lăn lộn nửa ngày cũng không thốt ra được một chữ nào.

Cô muốn hỏi hắn tại sao hắn làm vậy?

Nếu hắn không phải đính hôn với Tần Di Di, không phải sắp trở thành cha của một đứa trẻ, có lẽ cô còn có thể không để ý mà tiếp tục chơi trò chơi kim chủ với hắn một thời gian nữa.

Nhưng bây giờ cô không thể.

Cô không thể tiếp tục như vậy với một người đàn ông chuẩn bị có vợ, càng không thể tiếp tục không rõ ràng với một người đàn ông sắp trở thành cha.

Điều này làm trái với lương tâm của cô, sẽ khiến cô sau này không có đêm nào ngủ yên.

“Anh không kết hôn với Tần Di Di sao?” Giang Nguyệt mấp máy môi.

“Ừ, tạm hoãn rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên im lặng một lúc trước khi trả lời, luôn cảm thấy hình như cô hơi nghẹn nghào, nhưng lại cảm thấy đó là ảo giác.

Giọng nói của cô trong vài khoảnh khắc giống như đang khóc, hắn nhất thời khó có thể phân biệt được.

Nghe câu trả lời của hắn, Giang Nguyệt không khỏi giễu cợt hỏi: "Tạm hoãn là có ý gì, không phải đã đính hôn sao?"

Tiêu Kỳ Nhiên thấy cô hỏi nghiêm túc như vậy, chỉ cho rằng cô tính tình trẻ con hỏi nhảm, giọng điệu bình đạm, không cho cô câu trả lời chính xác:

“Không xác định, tùy tâm trạng thôi.”

Thái độ thờ ơ của hắn khiến Giang Nguyệt run rẩy.

Giang Nguyệt đưa tay vội vàng lau nước mắt, cười nói: "Cho dù là anh có con, cũng có thể tiếp tục tùy tiện đối đãi với hôn nhân như vậy, nuôi phụ nữ ở bên ngoài sao?"

Câu hỏi này không nặng không nhẹ, khi cô vừa nói ra, bầu không khí ái muội trong xe lập tức biến mất, sắc mặt người đàn ông trở nên vô cùng âm trầm.

"Tại sao lại hỏi câu hỏi này?" Hắn bình tĩnh nói: “Giang Nguyệt, tối nay tôi đến đây, không phải để nghe cô nói những việc này.”

Bộ dáng không thức thời của Giang Nguyệt khiến trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên Cảm thấy phiền não.

Lại nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của cô, ánh mắt hắn đột nhiên tối sầm lại, ánh mắt dần dần chuyển đến vùng bụng phẳng lì của cô, cảm thấy có gì đó không ổn:

“Cô có thai?”

Tính toán một lượt, lần cuối cùng cô cũng cách đây hơn hai tháng, không thể loại trừ khả năng mang thai ngoài ý muốn.

Yết hầu của Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên di chuyển lên xuống dữ dội, cố gắng không để cảm xúc của mình xuất hiện bất thường quá mức.

Giang Nguyệt chỉ dừng lại nửa giây, bị câu hỏi của hắn cuốn đi, quên mất lúc đầu mình muốn nói gì, chỉ cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Tiêu Kỳ Nhiên thật sự rất xuất sắc.

Về khả năng phản công, không ai giỏi hơn hắn.

Bầu không khí vội vàng và hừng hực vừa rồi hoàn toàn biến mất, nhiệt độ trong xe trở nên lạnh lẽo vô cùng.

Tư thế của hai người thân mật như vậy, nhưng lại không hề có bất kỳ động tĩnh hay xúc động gì nữa.

“Làm sao tôi có thể mang thai được?” Giang Nguyệt chớp chớp mắt, trả lời hắn: “Cho dù tôi có mang thai, tôi cũng sẽ lập tức bỏ đi, nó không thể xuất hiện trên đời này.”

“Vì sao?” Tia chờ mong cùng kinh ngạc trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên lúc này hoàn toàn bị nước lạnh dập tắt, hắn híp mắt, thanh âm cực kỳ khàn khàn: “Không phải nói muốn kết hôn sao?”

"Nếu cô mang thai, vậy thì sẽ có khả năng gả vào Tiêu gia.”

Giọng điệu của Tiêu Kỳ Nhiên lười biếng, cực kỳ thờ ơ, nhìn giống như cũng không thèm để ý: “Cũng không phải là không được.”

Giang Nguyệt thầm nghĩ, có lẽ Tiêu Kỳ Nhiên cũng đã nói với Tần Di Di như vậy, để cô ta cam tâm tình nguyện mang thai con của hắn sao?

Nghĩ đến đây, cảm giác buồn nôn mà cô cố gắng kìm nén lại trào lên cổ họng, thậm chí đến tận gốc lưỡi cũng bắt đầu cảm thấy đắng ngắt.

Lông mày của cô rất đẹp, đôi mắt cũng rất dễ chịu, khuôn mặt ôn hòa đặc biệt đoan trang và ngoan ngoãn: “Tiêu tổng, anh nghe lầm rồi.”

“Điều tôi muốn là một cuộc hôn nhân hạnh phúc viên mãn.” Cô cong môi trực tiếp trả lời:

“Thiếu đi những tính từ này thì ý nghĩa của nó hoàn toàn thay đổi.”

“Ở bên tôi cô sẽ không hạnh phúc sao?” Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng hỏi.

Hắn hỏi rõ ràng rất nghiêm túc, nhưng mà Giang Nguyệt lại nở nụ cười, cười rất ung dung, khiến người ta nghĩ rằng hắn vừa kể chuyện cười.

Cô gằn từng chữ đáp lại, giọng điệu kiên định: “Nói như vậy có thể hơi xúc phạm. nhưng ở bên anh, nhất định sẽ là tiếp nối bi kịch của cuộc đời tôi!”

Tiêu Kỳ Nhiên sững sờ trong giây lát.



Đến cuối cùng là Tiêu Kỳ Nhiên đuổi Giang Nguyệt khỏi xe, trầm giọng quát: “Xuống xe!”

Khi chiếc xe chạy đi, gương mặt của Tiêu Kỳ Nhiên đã đen thui.

Giang Nguyệt đứng ở ven đường, nhìn chiếc xe Maybach đen kịt dần đi xa, cuối cùng cũng không kiềm chế được, một tay vịn đèn đường, cảm giác choáng váng làm cho cô ấy muốn nôn mửa dữ dội.

Cô cả đêm không ăn gì, bụng trống rỗng, cái gì cũng không nôn ra được, sau khi lấy lại tinh thần, cô mới chậm rãi lên lầu, trở về phòng.

Nằm trên giường, Giang Nguyệt thậm chí không dám nhắm mắt lại.

Một khi nhắm mắt lại, dường như có thể nhìn thấy một đứa trẻ đang nhìn chằm chằm vào mặt cô, hỏi cô: “Tại sao cô lại dụ dỗ cha tôi? Tại sao lại phá hoại gia đình tôi?”

"Cô đã không có nhà nữa, lẽ nào cũng muốn tôi giống như cô sao?"



Giang Nguyệt ngủ trong bất an, giấc mơ của cô rất hỗn loạn, trong giấc mơ của cô có đủ loại người qua lại, cô ngủ một giấc rất mệt mỏi.

Khi cô rời khỏi phòng ngủ, chị Trần và Tiểu Diệp đã trở lại từ lúc nào, sắc mặt hai người đều vô cùng nghiêm trọng.

Giang Nguyệt hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Nhìn thấy cô đi ra, sắc mặt nghiêm túc của chị Trần khẽ dịu đi, nói:

“Tối hôm qua, cha con nhà họ Tiêu đã xảy ra nội đấu. Lão tiêu tổng đã bãi bỏ mọi chức vụ của Tiêu Kỳ Nhiên liên quan Tiêu gia. Hiện tại nói với bên ngoài là Tiêu tổng tạm thời nghỉ phép, sẽ không tham gia vào các công việc chính thức của Tiêu gia nữa.”

Nghe vậy, Giang Nguyệt giật mình, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Cô nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Kỳ Nhiên tối qua, và sự thiếu kiên nhẫn thỉnh thoảng lóe lên, hóa ra là vì hắn vừa mới trở mặt với lão Tiêu tổng.

Cô nhìn chị Trần, rồi nhìn Tiểu Diệp: "Điều này có ảnh hưởng đến chúng ta không?"

Sự điềm tĩnh của Giang Nguyệt khiến chị Trần ngẩn người.
Chương 202 Bác sĩ Kiều sẽ nhớ tôi chứ

"Cũng không tính là ảnh hưởng. Bởi vì em rất nhanh sẽ gia nhập đoàn phim, hơn nữa đến tháng tám khi kết thúc hợp đồng, công ty cũng sẽ không có quan hệ gì với em nữa."

Chị Trần giải thích thêm: "Chỉ là đột nhiên thay đổi như vậy, đối với Giang San sẽ có ảnh hưởng nhất định."

Vì vậy mà tối qua chị Trần bị gọi đến công ty để họp khẩn.

Nếu lão tiêu Tổng muốn ra tay với con trai của mình, vậy thì Giang San do một tay Tiêu Kỳ Nhiên gầy dựng cũng sẽ khó sống sót nổi.

Là kiểu tổ mất trứng cũng chẳng còn.

Giang Nguyệt đang suy nghĩ miên man thì chị Trần đã đi về phía cô: “Nguyệt Nguyệt, Tiêu Tổng tối hôm qua tìm chị để lấy chiếc vòng cổ trước đó, chị vẫn chưa kịp nói với em một tiếng.”

Nói xong, chị Trần lại nhìn thấy chiếc vòng cổ trên cổ Giang Nguyệt liền kinh ngạc hỏi: “Anh ta đưa lại cho em rồi à?”

Giang Nguyệt gật đầu: “Tối hôm qua anh ta đeo nó cho em.”

Chị Trần rất bối rối: "Tiêu Tổng,làm vậy là có ý gì?"

“Quỷ mới biết hắn có ý gì.” Giang Nguyệt hất tóc, nhấc chân đi vào phòng tắm, lười biếng bỏ lại một câu:

“Chị Trần, thứ hai tuần sau vẫn tham gia đoàn phim bình thường chứ?”

Đối với những chuyện khác, cô không quan tâm!

Chị Trần biết Giang Nguyệt không muốn lo lắng quá nhiều về những điều này, vì vậy liền trả lời: "Ừ, mọi việc vẫn bình thường, em chỉ cần làm theo kế hoạch trước đó là được rồi."



Tiêu gia bên này đã náo loạn lật trời.

Tô Gia Lan trước giờ luôn trong trạng thái đoan trang nghiêm túc cũng phải nổi giận:

“Sao ông lại bãi bỏ các chức vụ của A Nhiên tại Tiêu gia? Cái này có khác gì nói với bên ngoài là hai cha con ông đang đấu đá lẫn nhau chứ?”

Tiêu Viễn Phong chống gậy, lạnh lùng nhìn bà: “Cũng là bà nuông chiều đứa con trai này, để cho nó làm Tiêu gia rối tung lên, bà còn chưa hài lòng sao?”

Ngực Tô Gia Lan phập phồng vì tức giận, bà ngồi trên xe lăn cũng không vững, một lúc lâu cũng không nói được lời nào.

Chuyện ở tiệc đính hôn, bà đã được nghe nói lại.

Đêm đó đúng lúc tim bà không thoải mái nên tạm thời đến bệnh viện kiểm tra, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

Chính vì lúc đó bà đang ở trong bệnh viện nên mới miễn cưỡng lấy lý do sức khỏe để hoãn tiệc đính hôn lại.

Nhưng hoãn lại là hoãn lại, không thể nào hủy bỏ luôn được.

“Tần Di Di đâu?” Tô Gia Lan hít sâu vài hơi mới bình tĩnh lại: “Cô ta còn đang mang thai, không thể bị ảnh hưởng, phải nhanh chóng để A Nhiên cùng cô ta kết hôn.”

Trì hoãn tiệc đính hôn là chuyện nhỏ, nhưng nếu đợi đến khi bụng lớn lên sẽ thực sự xấu hổ và nhục nhã.

Đứa trẻ của Tiêu gia tuyệt đối không thể để cho vô danh vô phận.

“Chuyện mang thai, nghịch tử kia có biết không?” Tiêu Viễn Phong khẽ nhướng mi: “Bà phải cẩn thận nó hạ thủ với đứa bé.”

Tiêu Kỳ Nhiên kế thừa phong cách làm việc của Tiêu Viễn Phong, luôn luôn tàn nhẫn và quyết đoán. Nếu hắn biết rằng mình có một con ngoài ý muốn như vậy, sẽ dẫn Tần Di Di đi phá bỏ cũng là chuyện có thể xảy ra.

Nhưng, đứa trẻ của Tiêu gia làm sao có thể bỏ đi được?

Đã sớm đoán trước được điều này, Tô Gia Lan lo lắng xoa xoa lông mày: "Tôi biết, cho nên tôi cố ý giấu chuyện Tần Di Di mang thai."

"Đợi đến khi lớn tháng hơn một chút mới thông báo cho nó biết. Đến lúc đó phá thai cũng đã muộn."

Tần Di Di không xứng bước vào nhà họ Tiêu, nhưng vì đứa bé trong bụng cô ta, cuộc hôn nhân này vẫn phải diễn ra.

Chờ khi đứa nhỏ được sinh ra, tìm lý do để ly hôn, cho một khoản tiền bồi thường là được rồi.

Đến lúc đấy để đứa trẻ ở Tiêu Gia, Tiêu Kỳ Nhiên lại tìm một đối tượng môn đăng hộ đối hơn để kết hôn. Đây có thể được coi là một sự lựa chọn thỏa đáng.

Quy tắc của hào môn vốn lạnh lùng, không nói nhân tình, bỏ mẹ giữ con dường như là chuyện hết sức bình thường.



Tần Di Di vốn đã bất an vì tiệc đính hôn bị hoãn, đến khi biết Tiêu Kỳ Nhiên bị bãi miễn mọi chức vụ ở Tiêu gia thì lại càng đứng ngồi không yên hơn.

Nếu sau này Tiêu Kỳ Nhiên thực sự không còn gì, chỉ còn lại Giang San nho nhỏ, vậy cô ta phải làm sao bây giờ?

Tần Di Di tự biết tình cảm của mình với Tiêu Kỳ Nhiên không có đến mức không thể cắt đứt, đến lúc bất đắc dĩ, khi xảy ra chuyện thì mạnh ai nấy bay thôi.

Cô ta thực sự không biết phải làm gì, đành phải tìm Bạch Hạc xin lời khuyên.

Nhưng lần này, Bạch Hạc không còn nhiệt tình tìm giải pháp cho cô ta như trước, ngược lại có chút lơ đễnh:

“Cậu không cần lo lắng, anh họ tớ nhất định sẽ xử lý tốt.”

Tần Di Di có chút không cam lòng, lại thăm dò hỏi: “Bác trai sẽ không thật sự nhẫn tâm như vậy chứ? Dù sao A Nhiên cũng là con ruột của bác ấy mà.”

"Không nhất định." Bạch Hạc lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Bác và anh họ luôn luôn không hợp nhay. Hơn nữa anh họ hai năm nay liên tục làm phản, tiếp theo như thế nào cũng khó nói.”

“Trước đây khi anh họ làm loạn muốn ra lập công ty riêng đã cãi nhau rất lớn với bác. Hai năm sau tình cảm cha con mới bớt căng thẳng. Khi ấy, bác tớ nói sẽ không có lần sau, nếu không sẽ đuổi anh ấy ra khỏi Tiêu gia đó.”

Nghe vậy, ánh mắt Tần Di Di khẽ biến.

Bạch Hạc nhận ra Tần Di Di đang lo lắng, nhẹ giọng hỏi: "Di Di, cậu có hối hận không?"

"Tớ làm sao có thể hối hận?" Tần Di Di lo lắng Bạch Hạc suy nghĩ nhiều, lập tức phủ nhận:

“Tớ thật lòng thích A Nhiên, chỉ là lo lắng anh ấy với cha quan hệ không vui vẻ hòa thuận, sẽ ảnh hưởng đến hòa khí trong gia đình thôi.”

Bạch Hạc cũng không hoài nghi tính chân thật trong lời này, chỉ là trong lòng nghĩ đến một chuyện khác.

Anh họ đột nhiên lại vắng mặt trong tiệc đính hôn, còn không ngại cùng cha ruột công khai trở mặt, rốt cuộc là vì cái gì?

Có thể là vì chị Ngu Vãn hay không?

Sau khi chia tay Tần Di Di, Bạch Hạc lấy điện thoại ra, suy nghĩ một chút rồi gọi cho Ngu Vãn đang ở nước ngoài xa xôi.

…..

Trước khi gia nhập đoàn phim, Giang Nguyệt trịnh trọng đem tấm vải thuê mà cô được Trình Nghênh Xuân tặng giao cho Tĩnh Nghi, kích thước, kiểu dáng gì đó cũng được giải thích rõ ràng.

“Chị Giang Nguyệt yên tâm, đợi chị quay xong, chiếc váy này khẳng định cũng sẽ được may xong.”

Nghe vậy, Giang Nguyệt thoải mái gật đầu: "Được, vậy thì nhờ em vậy."

Chị Trần vẫn đang thu dọn hành lý để cho Giang Nguyệt nhập đoàn, liếc nhìn hai người đang nói chuyện trên sofa trong phòng khách, rồi nhìn chiếc vòng cổ mà Giang Nguyệt tinh cờ đặt cạnh giường.

Không biết vì sao, chị Trần có một linh cảm mơ hồ rằng Tiêu Kỳ Nhiên đã lên một kế hoạch làm gì đó trong tiệc đính hôn kia.

Nếu không đã không tự mình chạy đến chỗ mình để lấy chiếc vòng cổ vào đêm muộn như vậy.

Tuy nhiên, ngoại trừ tiệc đính hôn tạm thời bị hoãn lại, quan hệ cha con Tiêu gia một đêm rơi xuống điểm đóng băng ra, thì cũng không có chuyện gì xảy ra cả.

Chị Trần suy nghĩ một lúc rồi giúp Giang Nguyệt cẩn thận đặt chiếc vòng cổ vào đáy hành lý.

Đồ vật quý giá như vậy, vẫn là mang theo bên người mới là tốt nhất.

Sau khi thu xếp xong xuôi mọi việc, chị Trần gọi điện thoại hẹn tài xế đến đón.

Trong khi chờ đợi, Kiều Cẩn Nhuận lại gọi cho Giang Nguyệt, hỏi thăm về tình trạng sức khoẻ của cô.

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Kiều Cẩn Nhuận biết được Giang Nguyệt sắp gia nhập đoàn làm phim, có chút kinh ngạc hỏi: "Đi khoảng bao lâu?"

"Quay phim cần chuyên tâm, chắc phải bế quan hai tháng đó." Giang Nguyệt cầm điện thoại từng bước đi đến bên cửa sổ, giọng điệu có chút đùa giỡn:

"Bác sĩ Kiều sẽ nhớ tôi chứ?"
Chương 203 Chim gỗ

“Bác sĩ Kiều sẽ nhớ tôi chứ?”

Đầu bên kia khựng lại hai giây, ngay cả trong giọng nói cũng nhiễm ý cười: “Hẳn là sẽ.”

Kiều Cẩn Nhuận rất ít khi đùa giỡn như vậy, nhất thời bầu không khí trở nên có chút vi diệu. Sau đóphải nhờ mấy tiếng ho khan mất tự nhiên của anh mà phá vỡ sự im lặng:

“Gặp tôi một lần được chứ? Tôi có thứ này cho cô.”

Giang Nguyệt tính toán thời gian một chút, tài xế đến đón cô đại khái chắc còn khoảng hai đến ba tiếng nữa mới tới, thời gian vẫn còn kịp:

“Gặp ở đâu?”

“Cô chắc là sẽ không tiện để đi lại khắp nơi, đưa địa chỉ của cô cho tôi đi.” Kiều Cẩn Nhuận nói ngắn gọn:

“Tôi sẽ không quấy rầy nhiều thời gian đâu, đưa cho cô một thứ xong tôi sẽ đi.”

Giang Nguyệt sảng khoái đáp ứng.

Bởi vì phải chạy về Bắc Thành để tham gia tiệc đính hôn, nên đoàn người tham gia tạm thời phải ở trong khách sạn.

Kiều Cẩn Nhuận cũng không để cô đợi quá lâu, tầm hơn hai mươi phút sau anh đã tới.

Hai người gặp nhau tại khách sạn, Kiều Cẩn Nhuận còn hỏi cô là có thuận tiện không, liệu cô có bị paparazzi chụp được hay không.

Sau khi xác nhận là anh sẽ không gây phiền phức gì cho cô, Kiều Cẩn Nhuận mới lấy từ trong túi ra một vật trang trí chạm khắc gỗ nhỏ, đó là một con chim xanh mỏ đỏ.

Thoạt nhìn nó giống như với mới được chạm khắc xong không bao lâu, nước sơn ở trên con chim vẫn còn rất sáng bóng.

“Cho cô.”

Giang Nguyệt rũ mắt, nhìn con chim trong lòng bàn tay anh, chớp chớp mắt: “Đây là loài chim gì vậy?”

“Blue bird.” Kiều Cẩn Nhuận gật đầu, thoải mái nói: “Tuy rằng màu sắc của nó rất tươi sáng, nhưng nó có cá tính riêng của mình, không dễ bị người khác thuần phục.”

Nói xong, anh ngước mắt lên nhìn Giang Nguyệt: “Giống như cô vậy.”

Xinh đẹp quyến rũ, nhưng lại cao ngạo khó thuần hoá.

“Giống như tôi?” Giang Nguyệt nhẹ nhàng lặp lại, chăm chú nhìn vào con chim trong lòng bàn tay anh.

Kiều Cẩn Nhuận gật gật đầu, đưa con chim gỗ cho Giang Nguyệt: “Mấy ngày trước lúc trực đêm tôi đã chạm khắc nó, hy vọng cô sẽ không ghét bỏ nó.”

Con chim màu xanh này rất có trọng lượng, nó được đặt nặng trĩu trong tay của Giang Nguyệt.

Đây là lần đầu tiên, Giang Nguyệt nhận được một món quà như vậy, có có chút chấn động, hai mắt trở nên sáng ngời:

“Tại sao lại tặng cho tôi cái này?”

Kiều Cẩn Nhuận nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ nhẹ vào con chim: “Xem như là một lời chúc phúc đi.”

“Chúc cô sau này có thể giống như con chim này, tự do vui vẻ, không bị chói buộc hay giam cầm, có thể tự do bay lượn trên bầu trời thuộc về cô.”

Giọng nói của Kiều Cẩn Nhuận rất ấm áp, Giang Nguyệt nghe xong hốc mắt nóng lên.

Anh ấy mong cô được tự do.

“Cám ơn.” Cô cẩn thận nắm lấy con chim gỗ, giọng điệu vừa trịnh trọng lại vừa nghiêm túc: “Tôi sẽ trân trọng nó.”

Kiều Cẩn Nhuận hài lòng cười cười: “Cô có thể mang theo nó bên người chứ, con chim chạm khắc gỗ này có linh tính, cô mang theo nó càng lâu, nó sẽ càng thân thiết với cô.”

“Thật sao?” Biểu cảm trên mặt Giang Nguyệt rất phong phú, còn có chút trẻ con:

“Vậy mỗi ngày tôi đều sẽ mang theo nó, nó có thể tâm linh tương thông với tôi sao?”

“Nói không chừng có thể đó.” Kiều Cẩn Nhuận hiếm khi nói theo cô ngây thơ như vậy:

“Giống như con gấu nhỏ mà cô đưa cho Như Như, cái này cũng có thể bảo vệ cô.”

Nhắc tới Như Như, trong lòng Giang Nguyệt không hiểu sao lại trở nên chua xót.

Cô phải cố gắng sống một cách tươi sáng, để những người yêu quý cô cảm thấy thoải mái.

Thu hồi lại cảm xúc, Giang Nguyệt ngẩng mặt lên cười với Kiều Cẩn Nhuận: “Không nghĩ tới bác sĩ Kiều còn có thể chạm khắc gỗ, anh dùng dao phẫu thuật để chạm khắc sao?”

“Cô tha cho tôi đi.” Kiều Cẩn Nhuận bất đắc dĩ cười cười: “Nếu tôi mà dùng dao phẫu thuật để chạm khắc, thì chắc bây giờ hai bàn tay này của tôi đã phế mất rồi.”

Chạm khắc phải sử dụng các loại dao có hình dạng, đây là một bài kiểm tra tính kiên nhẫn và cẩn thận, đồng thời cũng rất cần có sự tập trung, tuyệt đối không được phân tâm, nếu không tay sẽ bị trầy xước.

Đôi bàn tay cầm dao mổ của Kiều Cẩn Nhuận quá quý giá.

Điểm này trong lòng Giang Nguyệt hiểu rõ, cũng chính là bởi vì như thế, cô mới cảm thấy món quà này đặc biệt trân trọng.

“Bác sĩ Kiều có thể dạy tôi chạm khắc không?” Giang Nguyệt hỏi anh.

Kiều Cẩn Nhuận ngước mắt lên, vừa vặn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô, trong mắt anh hiện lên một tia cưng chiều: “Chờ cô quay phim xong, tôi có thể dạy cô.”

“Anh đã hứa rồi nhé.”

Kiều Cẩn Nhuận nhìn cô vài lần, nhớ đến lần đầu tiên khi anh gặp cô.

Hôm đó Tống Du gọi anh, nói là muốn anh tiếp nhận một ca cấp cứu.

Giang Nguyệt cuộn người trên giường, cả người đều sốt cao, mồ hôi lạnh ướt hết lưng, nhưng vẫn cắn chặt răng, không phát ra nửa câu cầu cứu.

Loại người này có một sự bướng bỉnh đến cố chấp từ trong xương cốt.

Ánh mắt Kiều Cẩn Nhuận trở nên thâm trầm, hỏi Giang Nguyệt: “Quay phim có vất vả không?”

“Có.” Giang Nguyệt ngẩng đầu lên, thành khẩn nói: “Một cảnh quay phải quay đi quay lại rất nhiều lần. Nếu thời tiết và hoàn cảnh không phù hợp, thì còn phải chọn thời gian và địa điểm khác.”

“Quan trọng nhất là, sau khi tiến vào ở trong đoàn sẽ rất nhàm chán, hơn nữa tôi phải cắt đứt hoàn toàn liên lạc với bên ngoài, không thể bị ảnh hưởng.”

Giang Nguyệt chớp mắt: “Nếu tiết lộ cảnh phim, là vi phạm hợp đồng, phải đền tiền đó.”

“Hơn nữa, đoàn làm phim mỗi ngày đều phải cùng nhau sinh hoạt, một số thói quen làm việc cũng như nghỉ ngơi sẽ bị xáo trộn.”

Ngoài miệng nói những lời phàn nàn, nhưng ánh mắt Giang Nguyệt lại sáng lấp lánh.

“Nhưng cô vẫn rất thích.” Kiều Cẩn Nhuận dừng lại một chút, mới nói ra tiếng lòng của Giang Nguyệt:

“Cô thích quay phim, cho dù có khó khăn đến đâu, cô cũng rất vui vẻ với nó.”

Kiều Cẩn Nhuận nói ra một câu chắc chắn!

Giang Nguyệt im lặng hồi lâu, dường như cô không ngờ Kiều Cẩn Nhuận sẽ nhìn thấu cô như vậy.

Một lát sau, cô mới ngẩng mặt lên, chợt nở một nụ cười, rơi vào đáy mắt Kiều Cẩn Nhuận:

“Bác sĩ Kiều, chưa từng có ai nói với tôi như vậy cả.”

“Bọn họ đều cảm thấy tôi vì tiền mới quay phim.” Giang Nguyệt quay mặt lại:

“Vì tiền, tôi có thể quay phim gì cũng được, phát ngôn gì cũng nhận, công việc gì cũng có thể làm.”

Câu “bọn họ” này, mơ hồ như muốn ám chỉ.

Kiều Cẩn Nhuận nhìn thấy sự cô đơn trên khuôn mặt Giang Nguyệt, rất có chừng mực mà nhẹ nhàng vỗ đầu cô:

“Ý kiến của những người đó không quan trọng.”

“Cô là loại người gì, không cần bọn họ đến định nghĩa.” Anh dịu dàng nói.

Giang Nguyệt cũng không nán lại quá lâu, cũng sắp đến giờ tài xế tới đón cô, Kiều Cẩn Nhuận cũng không ở lại nữa, sau khi tạm biệt cô liền rời đi.

Trước khi đi, Kiều Cẩn Nhuận nói với Giang Nguyệt: “Nếu quay phim quá nhàm chán, cô có thể nhắn tin cho tôi.”

Giang Nguyệt mỉm cười đáp ứng.

Sau khi trở về khách sạn, cô đặt con chim gỗ kia vào vali.



Tối hôm đó, tài xế lái xe chở theo ba người họ đến đoàn làm phim, cùng đạo diễn Ứng ăn một bữa cơm, coi như là gặp mặt.

Ứng Thừa Kỳ trong hàng ngũ đạo diễn hiện nay cũng xem như là tương đối trẻ, mới hơn ba mươi tuổi, nhưng đã có không ít tác phẩm điện ảnh và truyền hình xuất sắc.

Nhiều diễn viên đổ xô tìm đến anh ta, muốn trở thành ‘nữ diễn diên của đạo diễn Ứng’, từ đó mà trở nên nổi tiếng.

Không có diễn viên nào ở trong tay anh ta mà không nổi tiếng.

Nhưng lần này, anh ta lại lựa chọn Giang Nguyệt.

Cả đoàn làm phim đều khá nhiệt tình, mấy diễn viên chính đều ngồi ở cùng một chỗ nói chuyện, rất nhanh đều đã quen thuộc.

Nam diễn viên chính có việc trì hoãn, nên nói phải một ngày nữa mới tới.

Đoàn làm phim thuê khách sạn ở gần địa điểm quay phim, phân chia cho đoàn người thẻ phòng xong, thì mọi người đều lục tục trở về phòng của mình.

Giang Nguyệt vừa bước vào khách sạn, liền tình cờ nhìn thấy một người đàn ông đang nhận phòng ở quầy lễ tân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK