Giống như nội dung trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo mà cô từng đọc, sau khi nữ chính tỉnh lại liền tìm không thấy bóng dáng nam chính.
Giang Nguyệt gãi đầu, hai chân đau đớn run rẩy, cô cắn răng từ trên giường đi xuống, mỗi một động tác đều thực sự chậm chạp, giống như người vừa phục hồi sau khi gãy xương.
Vì cô quá tập trung, thế cho nên đã không phát hiện Tiêu Kỳ Nhiên đứng ở cửa được một lúc lâu rồi.
Toàn bộ quá trình anh nhìn thấy cô “nhe răng trợn mắt” từ trên giường đứng lên, chậm rãi cúi đầu xỏ dép, anh nhịn không được cười khẽ một tiếng:
“Chào buổi sáng.”
Tiêu Kỳ Nhiên đã ăn mặc chỉnh tề, cả người tràn đầy tinh lực, giọng điệu sảng khoái, không nhìn ra tối hôm qua anh “làm việc” đến tận rạng sáng mới nghỉ ngơi.
Nhớ tới chuyện tối hôm qua, lỗ tai Giang Nguyệt đỏ đến mức sắp nhỏ máu: “... Chào, chào anh…”
Tại sao anh ta vẫn còn ở đây chứ?
Giang Nguyệt tuổi còn nhỏ, lời nói và hành động đều rất ngây ngô, sự kinh ngạc trong mắt đều hiện rõ, có thể nói là bản lĩnh ngụy trang tâm trạng vẫn còn kém một chút.
Tiêu Kỳ Nhiên thông báo cho cô mau chóng thay quần áo, vì lát nữa phải dẫn cô đi một chỗ.
Vì thế Giang Nguyệt lập tức chuẩn bị, sau đó lại ăn sáng lấp đầy bụng, ngồi lên chiếc xe tối hôm qua.
Chiếc xe rẽ trái, cuối cùng dừng lại ở phía trước của một tòa nhà văn phòng.
Đây là lần đầu tiên Giang Nguyệt và chị Trần gặp nhau.
Sau một loạt quá trình ký hợp đồng suôn sẻ, Giang Nguyệt mới hiểu được, Tiêu Kỳ Nhiên này đã giúp cô thuê người đại diện, cho cô một thân phận nghệ sĩ.
Giang Nguyệt đã có người đại diện, coi như là thành lập phòng làm việc cá nhân.
Sau đó cô hỏi anh, bây giờ mình đã có một studio cá nhân, thì nên ký hợp đồng với công ty giải trí nào?
Vì vậy, ba ngày sau, công ty giải trí Giang San được thành lập.
Một tháng sau, Giang Nguyệt nhận được kịch bản đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất của mình.
Sau đó, tất cả mọi thứ đều trở nên thuận buồm xuôi gió.
Mặc dù lúc đó ở trên xe cô chỉ thuận miệng nói ra, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên đã giúp ước mơ của Giang Nguyệt được trở thành sự thật.
Ánh đèn sân khấu lấp lánh, phóng viên vây kín xung quanh, nhận giải thưởng diễn xuất đến mỏi cả tay…
Tuy rằng Giang Nguyệt không rõ những thứ này được thực hiện trong thời gian ngắn như thế nào, nhưng những người “có máu mặt” trong giới đều nghe nói tới.
Nghe nói con trai duy nhất nhà họ Tiêu vốn là một doanh nhân giỏi bỗng nhiên mở công ty giải trí, thậm chí còn kết giao bên bàn rượu, tán gẫu về nhiều mối hợp tác mà đối với anh ta chẳng có ý nghĩa gì.
Có người hỏi, Tiêu Kỳ Nhiên làm như vậy là vì cái gì, lại chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, chút lợi nhuận của công ty này cũng không đáng để bàn tới.
Nhưng ngay sau đó có người mỉm cười và phản bác lại: “Anh không biết gì sao? Tiêu tổng là vì “bông hồng nhỏ” của anh ta đấy!”
Mọi người đều sử dụng nước để tưới hoa hồng, còn Tiêu Kỳ Nhiên dùng vàng để nuôi bông hồng duy nhất của mình.
T r u y ệ n được đă ng tại ứn g dụ ng R e a d M e hoặc W e R e a d.
Về sau Đoàn Dật Bác nghe nói đến chuyện này thì tò mò không thôi. Cuối cùng trực tiếp vác mặt đến hỏi , xem xem rốt cuộc là Tiêu Kỳ Nhiên đã coi trọng điểm nào của Giang Nguyệt, mà để cho “cây gỗ mục ngàn năm” như anh lại quyết định nở hoa.
Vào thời điểm đó, Đoàn Dật Bác hỏi một cách chế giễu.
“Là ở điểm nào vậy?”
Hay là vì cuộc sống của Tiêu Kỳ Nhiên quá đỗi khô khan, tất cả đều quá cứng nhắc và cố chấp, giống như một vũng nước chết không có chút sắc nào.
Nhưng Giang Nguyệt thì khác.
Ở trên người Giang Nguyệt, anh nhìn thấy dũng khí chống lại vận mệnh bi thảm của cô, cô giả vờ phục tùng anh, trên thực tế nội tâm cô kiêu ngạo, còn có sự hoang dã thi thoảng lại xuất hiện.
Anh cũng chỉ là một người sung sướng ở trên mây, ngẫu nhiên nhìn thấy con trùng đáng thương lăn lộn giãy dụa trong bùn lầy, vì thế mới có một tia thương hại, kèm theo đó là một phần nội tâm phản nghịch của riêng anh.
Bởi vì cuộc sống của Tiêu Kỳ Nhiên đã quá đủ đầy sung túc rồi, chẳng còn gì để lo nữa, vậy nên anh ta sẽ muốn nuôi dưỡng một người với khả năng tài chính vô hạn của mình.
Dường như làm như vậy, có thể làm cho cuộc sống nhàm chán có thể có nhiều niềm vui hơn.
Anh đã nói: “Cảm thấy quá nhàm chán, vậy nên muốn nuôi một bông hoa để chơi.”
Nhưng một bông hoa làm sao có cảm xúc? Một bông hoa sẽ khóc, sẽ cười, biết tức giận và buồn bã sao?
Giang Nguyệt không chỉ thể hiện ra tất cả tình cảm mà còn tạo ra những bất ngờ khiến anh ngạc nhiên.
Ví dụ như một ngày sau đó, Hoàng tổng nghênh ngang tìm “bóng hồng” của Tiêu Kỳ Nhiên, kết quả khi bị đuổi đi, Giang Nguyệt không hề giữ lịch sự mà giơ ngón tay thối vào mặt ông ta.
Cô quá táo bạo và kiêu ngạo.
Điều này làm cho Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy mới lạ, vì vậy anh bắt đầu đưa cô đến nhiều nơi hơn nữa, cô là người tình, nhưng cũng là công trình đáng tự hào nhất của anh.
Cô là một bông hồng do chính tay anh nuôi dưỡng, được anh dùng chính tay mình tỉ mỉ vẽ ra từng nét một.
Giang Nguyệt mạnh mẽ nở rộ trong lĩnh vực sở trường của mình, cô giành được giải thưởng biểu diễn hết lần này đến lần khác, giống như tìm thấy kho báu mà chạy đến trước mặt anh để nghe lời khen ngợi.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng sẽ nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói cho cô biết sau này sẽ càng ngày càng thăng hoa.
Anh hoàn toàn chìm đắm bản thân ở trong đó.
Thế nhưng mọi điều tốt đẹp đều kết thúc trong một buổi họp mặt gia đình.
Tô Gia Lan nói bóng nói gió hỏi anh, có phải gần đây bên cạnh có một người phụ nữ hay không.
“A Nhiên, mẹ giúp con hỏi thăm rồi, xuất thân của cô gái kia không tốt lắm, có một ông bố ham mê cờ bạc và một người mẹ vong ân phụ nghĩa. Mẹ còn nghe nói gần đây con giúp em trai của cô ta trả nợ à?”
"Bây giờ con là đàn ông, mẹ hiểu một số nhu cầu cơ bản của con, nhưng con cũng phải nhớ rõ ràng, nếu như con và người phụ nữ có gia thế như vậy ở bên nhau, mặt mũi của gia đình này còn để được ở đâu?”
"A Nhiên, mẹ làm bất cứ điều gì cũng đều là vì tốt cho con. Thân phận của con rất tôn quý, không thể để cho người như vậy biến họ Tiêu chúng ta trở thành trò cười cho thiên hạ được, con có hiểu không?"
“...”
Tiêu Kỳ Nhiên nghe vậy thì tái xanh mặt đi.
Đó là lần đầu tiên anh nổi giận vô cớ với Giang Nguyệt.
Khi đó Giang Nguyệt vừa mới quay xong cảnh hôm đó, giống như bình thường ngồi lên xe riêng của cô quay về Thụy Uyển.
Cô vẫn phấn chấn như thường lệ kể cho anh nghe từng chút công việc của mình trên trường quay, nhưng sắc mặt người đàn ông vẫn lạnh lùng.
Cho đến một khoảnh khắc, anh bỗng nhiên nói một câu: "Giang Nguyệt, cô nên suy nghĩ thật kỹ, chỉ với thành tựu của em bây giờ, rốt cuộc có xứng với tôi hay không.”
“Sao luôn lải nhải nhiều như vậy?”
“Làm tốt bổn phận của mình đi, Giang Nguyệt.”
Bùm, nó giống như một cây gậy đầu tiên đánh thẳng vào trái tim cô.
Đúng vậy, mấy ngày gần đây sống quá tốt, Giang Nguyệt suýt nữa cũng sắp quên mất, vào đêm mưa lớn đó, ở phía sau chiếc xe kiều diễm đó, vào đêm không ngủ đó.
Cô đã thỏa thuận với anh ta.
Họ không yêu nhau, chỉ có sự trao đổi công bằng.
Anh ta đưa tiền, còn cô sẽ cho anh ta sắc, và đó là tất cả.
Vì thế sau đó, Giang Nguyệt càng ngày càng trầm mặc ít nói.
Chuyện đó kéo dài bao lâu?
Lâu đến nỗi ngay cả Tiêu Kỳ Nhiên cũng không nhớ nổi, anh chỉ là một ngày nào đó bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện cô gái nhỏ quật cường ngẩng đầu, kiêu ngạo mà giơ ngón tay thối mặt người khác kia, đã hoàn toàn biến mất.
Cô chỉ biết gọi anh một cách máy móc là “Tiêu tổng”.
Mặc dù lúc ở trên giường cũng sẽ có thời khắc động tình, nhưng cũng ngắn ngủi đến đáng thương, làm cho anh cảm thấy mình mới là người hầu hạ cô.
Vì vậy, tâm trạng của anh càng ngày càng xuống dốc.
Nhưng Giang Nguyệt đã không thể quay lại nữa.
Anh đã hoàn toàn để vuột mất cô rồi.
Đầu Tiêu Kỳ Nhiên đau đên đến muốn nứt ra, lục phủ ngũ tạng cũng như rỉ máu theo, nhất là vị trí giữa ngực, giống như như bị người ta cầm một thanh kiếm mà đâm thẳng vào.
Mà trên thực tế, đúng là có một thanh kiếm sắc bén như vậy, đâm vào trong ngực anh.
Chương 356 Giang Nguyệt có sao không?
Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, Tiêu Kỳ Nhiên đều không nhớ rõ.
Không phải là anh không nhớ, mà là anh không muốn nhớ.
Anh nhớ Giang Nguyệt rất kiêu ngạo, tim cao hơn trời, cô sẽ không hề cố kỵ mà giơ ngón giữa lên đối với người đàn ông đã quấy rối cô.
Cô sẽ tự tin nói muốn giành được grand slam trong giới điện ảnh và truyền hình, thậm chí cô sẽ to gan đến mức không chút kiêng dè mà hôn lên yết hầu của anh, chủ động nói với anh rằng cô muốn anh.
Những cảm xúc nồng nhiệt, đẹp đẽ, và thẳng thắn đó, như chiếc đồng hồ cát chảy ra từ những ngón tay rộng lớn của anh, không để lại gì ngoài những bong bóng hư vô.
Vào đêm đáng lẽ anh phải ăn mừng công yến với Giang Nguyệt kia, Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên bị gọi về nhà họ Tiêu, Tiêu Viễn Phong không hiểu vì sao nhất định kéo anh nói rất nhiều lời vô nghĩa.
Anh ở một bên ứng phó, một bên cúi đầu nhắn tin, nhưng đối phương lại không có một câu trả lời.
Tô Gia Lan chợt lơ đãng hỏi anh một câu: “A Nhiên, con vẫn luôn xem điện thoại, con đang nhắn tin cho Giang Nguyệt sao?”
Tiêu Kỳ Nhiên sửng sốt cùi đầu nhìn điện thoại, sau đó anh bỏ điện thoại vào túi.
Anh trả lời một cách chậm rãi: “Là công việc.”
“Vậy thì tốt.” Tô Gia Lan ẩn ý nhìn anh một cái: “Gần đây trọng tâm của con cũng nên đặt ở công ty, còn cái khác, đừng quên những gì mà mẹ đã nói với con lúc trước.”
Đợi đến khi rời khỏi nhà họ Tiêu, Tiết An mới cuống quít báo với anh tin tức Giang Nguyệt đã bị người khác đưa vào khách sạn.
“May là người của chúng ta chạy tới kịp, chị ấy cũng không gặp phải nguy hiểm gì, cũng không bị…”
Tiết An nói được một nửa, thì bị giọng nói lạnh lùng của Tiêu Kỳ Nhiên cắt ngang: “Được rồi, không cần nói nữa.”
Vào lúc đó, Tiêu Kỳ Nhiên chợt hiểu ra, vì sao tối nay bọn họ lại tốn nhiều công sức cố ý gọi anh trở về như vậy, và vì sao Tô Gia Lan lại nói những lời đó trước khi anh rời khỏi.
Giống như năm mười mấy tuổi đó bóp chết sở thích hội hoạ của anh, bây giờ đây lại lặp lại vết xe đổ đó.
Chẳng qua, đối tượng bóp chết sau khi trưởng thành, biến thành Giang Nguyệt.
Từ vô số bức tranh, nó trở thành một người sống.
Khoảng khắc khi anh nhận ra được điều đó, anh cười gần như không thể nghe thấy được.
Không biết là anh cười bản thân không có cách nào có thể phản kháng lại nhân sinh, hay là cười bản thân anh suy nghĩ quá mức khác thường.
Vận mệnh của anh đã bị khống chế đến mức, ngay cả việc nuôi một con chim hoàng yến cũng phải thông qua sự cho phép của cha mẹ anh.
Anh không thể có cảm xúc.
Không thể có sở thích riêng của mình, không thể có sự lựa chọn cuộc sống của riêng mình. Thậm chí ngay cả người phụ nữ bên cạnh anh cũng không thể bảo vệ, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bị khinh nhục.
Lần này, chính là lời cảnh cáo đối với anh.
Lúc trước anh đã quen với việc lười biếng, anh chưa bao giờ nghĩ tới cuộc sống giống như cái đầm chết này của anh sẽ có gợn sóng gì.
Mà lúc này, anh bắt đầu có một loại cảm giác thất bại vô lực.
…
Tiêu Kỳ Nhiên tỉnh lại sau tiếng bíp của các máy móc bên cạnh.
Sắc mặt anh tái nhợt, hốc mắt anh hoàn toàn lõm xuống, cả người anh thoạt nhìn như rất tiều tuỵ, gầy đi không ít.
Anh gắng sức giơ tay lên kéo mặt nạ dưỡng khí xuống, rất nhanh sau đó có người chạy vào gọi tên anh. Tô Gia Lan ngồi trên xe lăn nằm sấp bên giường của anh khóc lóc thảm thiết.
Nhìn vào tất cả những thứ này, anh có một loại cảm giác không chân thực rất mạnh mẽ.
Tiêu Kỳ Nhiên giống như đã chết qua một lần.
Nhưng đã sống lại.
“Giang Nguyệt có sao không?”
Giọng nói anh nặng nề, câu đầu tiên anh nói khi tỉnh lại, không phải là tự hỏi bản thân đã hôn mê bao lâu, vết thương có nghiêm trọng hay không, hay tình huống hiện tại là như thế nào, mà là hỏi Giang Nguyệt có sao không.
Khoảnh khắc anh hỏi ra khỏi miệng, trong phòng bệnh trở nên yên lặng.
Sắc mặt Tô Gia Lan phức tạp nhìn anh, bầu không khí lâm vào một loại trầm mặc vi diệu.
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên trở nên khó khăn, khàn khàn, anh lặp lại một lần nữa: “Giang nguyệt có sao không?”
Thấy không có ai trả lời, anh hơi nhíu mày lại, cúi đầu giật ống tiêm trên cánh tay ra, động tác của anh như muốn xuống giường, nhưng lại bị Tô Gia Lan đè lại.
“Con bé sớm đã tỉnh rồi, con nên quan tâm bản thân đi!” Tô Gia Lan nhìn không được anh như vậy, nước mắt lưng tròng:
“A Nhiên, con một chút cũng không để ý đến cuộc sống của mẹ sao? Mẹ chỉ có một đứa con trai là con!”
Đối mặt với lời khóc lóc kể lể của mẹ, Tiêu Kỳ Nhiên vẫn thờ ơ, chỉ là khi anh nhận được đáp án, trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm.
May mắn thay, cô không sao.
Mặc dù Tiêu Kỳ Nhiên đã tỉnh lại, nhưng vì miệng vết thương của anh quá sâu, nên chưa thể xuống giường được. Anh chỉ có thể nằm ở trên giường tĩnh dưỡng.
Anh cũng có nghĩ tới việc liên lạc với Giang Nguyệt, nhưng anh lại lo lắng đến dáng vẻ hiện tại của bản thân người không ra người ma không ra ma, nên vẫn buông điện thoại xuống. Hơn nữa còn yêu cầu không cho bất cứ ai nói cho Giang Nguyệt biết chuyện anh đã tỉnh lại.
Anh không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ chật vật của bản thân.
Anh lại càng sợ cô sẽ khóc khi nhìn thấy anh.
Từ Tiết An Tiêu Kỳ Nhiên biết được vết thương của Giang Nguyệt tương đối nghiêm trọng, bị bong gân nặng, cánh tay cũng bị gãy, gần đây cô đang tích cực phối hợp trị liệu.
Nhưng nhìn chung, là không có vết thương chí mạng nào, ở trong cùng một bệnh viện với anh.
Anh quyết định đợi cho đến khi vết thương hồi phục, rồi sau đó mới đi qua gặp cô.
…
Tốc độ khôi phục của Giang Nguyệt rất nhanh, thỉnh thoảng Thịnh Cảnh Tây đến tìm cô nói chuyện, còn thường xuyên ăn cơm cùng nhau, những ngày ở bệnh viện của cô cũng không tính là quá nhàm chán.
Nhưng cô vẫn rất nhớ Tiêu Kỳ Nhiên.
Lúc ăn cơm cô nghĩ đến ngẩn người, làm rơi đũa xuống đất mới nhớ tới nhặt.
“Nếu thật sự không được thì chúng ta đi đến phòng bệnh thăm anh ta, tôi thấy cô sắp chịu đựng đến mức mắc bệnh tương tư luôn rồi đấy.” Thịnh Cảnh Tây nhướng mày nói:
“Cho dù có là người chết, cũng phải đi gặp mặt lần cuối chứ.”
Giang Nguyệt lườm anh ta một cái: “Chỉ có anh nói nhiều quá thôi.”
Lúc đầu Giang Nguyệt cho rằng Thịnh Cảnh Tây là một đại thiếu gia khó hầu hạ, nhưng bây giờ xem ra, anh ta chỉ đơn giản là một thằng nhóc phóng túng bất kham, mối quan hệ của hai người cũng ngày càng trở nên thân thiết.
Giang Nguyệt nói bản thân không phải là không muốn đi, mà là cô không dám đi.
Nghe Tiểu Diệp nói, một tháng nay Tô Gia Lan đều chăm sóc con trai trong phòng bệnh, gần như một tấc cũng không rời.
Dưới tình huống như vậy, cô làm sao còn dám đến đó chứ?
Nhớ tới lời Tô Gia Lan nói với cô ngày đó, cô nhịn không được cúi đầu cười khổ một tiếng: “Quên đi, không tiện.”
Thịnh Cảnh Tây nhìn thì có vẻ tuỳ tiện, nhưng trên thực tế cảm xúc của anh ta rất nhạy bén. Anh ta nhận ra tâm trạng chán nản của Giang Nguyệt, đoán được cô có điều gì đó muốn giấu diếm.
“Được rồi, hiện tại cô cứ giả bộ bình tĩnh đi, dù sao người nửa đêm vụng trộm chui vào chăn khólc óc cũng không phải tôi.”
Thịnh Cảnh Tây mặc tây trang làm bộ thở dài nói: “Nhưng, nếu cô cần, thì có bờ vai tôi đây, lúc nào cũng có thể cho cô dựa vào.”
Nói xong, anh ta còn cố ý vỗ vỗ vai mình.
Giang Nguyệt cười đẩy anh ta một cái.
Buổi chiều, trong phòng bệnh của Giang Nguyệt có một vị khách không mời mà tới.
Lúc Chu Ninh Vân đẩy cửa đi vào, Giang Nguyệt làm thế nào cũng không nghĩ tới là sẽ nhìn thấy bà ta, trong khoảng thời gian ngắn cô sửng sốt vài giây.
“Con gái tội nghiệp của mẹ…”
Bà ta gần như không cần thời gian chuẩn bị, đi đến bên giường cầm tay Giang Nguyệt, dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được bà ta nặn ra nước mắt:
“Con gầy đi nhiều quá, có phải vết thương rất nghiêm trọng hay không?”
Ánh mắt Giang Nguyệt dừng trên bàn tay đang nắm lấy cô của bà ta, cô không chút do dự rút tay ra khỏi lòng bàn tay của bà ta.
“Đừng diễn nữa, bà không mệt sao?”
Giọng nói của Giang Nguyệt lạnh như băng, không cảm xúc: “Tiểu Diệp, đưa người phụ nữ này ra ngoài.”
Chương 357 Chỉ vì bản thân
“Tiểu Diệp, đưa người phụ nữ này ra ngoài.”
Trong giọng nói của Giang Nguyệt không có chút ấm áp, lạnh nhạt như đang đối xử với người xa lạ, ngay cả tên cũng không gọi, chỉ muốn đuổi Chu Ninh Vân đi.
Biểu cảm trên mặt Chu Ninh Vân cứng đờ, bà ta ngượng nghịu cười nói: “Nguyệt Nguyệt, mẹ con làm sao lại có thù qua đêm chứ, hơn nữa, lần này con bị thương nặng như vậy, mẹ nhất định phải giúp con đòi lại công bằng!”
Giang Nguyệt nhịn không được mà muốn cười.
Cô nằm viện cũng đã gần nửa tháng, Chu Ninh Vân luôn miệng nói đau lòng cho cô, vậy tại sao lại không chạy tới đây đầu tiên?
Diễn xuất cũng không biết diễn một cách trọn vẹn.
Cô ngồi thẳng người, vui vẻ nói: “Bà biết tại sao tôi bị thương không?”
“Còn có thể vì cái gì chứ, nhất định là do ông chủ kia của con hại, mẹ nghe nói hết rồi!” Chu Ninh Vân một dáng vẻ cái gì cũng biết, khinh thường nói:
“Cậu ta để cho con gái mẹ bị thương nặng như vậy, mẹ không có khả năng sẽ tha cho cậu ta!”
Bà ta lại mềm giọng nói: “Nguyệt Nguyệt, trước đây đều do mẹ không tốt, mẹ bị ma quỷ mê hoặc, bây giờ mẹ nhận lỗi với con, con tha thứ cho mẹ, được không?”
Giang Nguyệt đã không còn kiên nhẫn tiếp tục nói chuyện với bà ta.
“Bởi vì bà cảm thấy tôi bị thương là do Tiêu Kỳ Nhiên, cho nên bà muốn mượn cơ hội này, đi tìm anh ấy đòi bồi thường, đúng không?”
Giang Nguyệt đã sớm nhìn thấu bộ mặt của Chu Ninh Vân, cô chỉ cảm thấy rất buồn cười:
“Từ lúc đi vào đến hiện tại, ngoại trừ hai giọt nước mắt giả tạo rơi lúc đầu, thì bà thậm chí còn không phát hiện, vừa rồi bà nắm bàn tay bị thương của tôi.”
“Bà luôn miệng nói muốn giúp tôi đòi lại công bằng, nhưng trên thực tế bà chỉ muốn vì bản thân mà kiếm thêm một khoản tiền mà thôi.”
Chu Ninh Vân không nghĩ tới sẽ bị vạch trần thẳng thắn như vậy, nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Đó thật sự là những gì bà ta nghĩ.
Chu Ninh Vân nghiến răng nghiến lợi, bà ta còn muốn giải thích gì đó: “Nguyệt Nguyệt, thật ra mẹ chỉ muốn cuộc sống tốt hơn một chút…”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Giang Nguyệt rũ mắt xuống: “Bây giờ bà có thể đi ra ngoài rồi, tạm biệt.”
…
Chu Ninh Vân đi ra khỏi phòng bệnh liền bắt đầu mắng, trong miệng bà ta không ngừng lẩm bẩm, bà ta nói Giang Nguyệt là bạch nhãn lang, lại nói Giang Nguyệt đang giúp cho người ngoài, nhất thời bà ta không chú ý đường, đụng vào một chiếc xe lăn.
“Ôi chao, đau chết tôi rồi…” Chu Ninh Vân bị xe lăn đụng đến đau chân, thiếu chút nữa bà ta đã ngã xuống đất, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy một người phụ nữ quý phái đoan trang ngồi trên xe lăn.
“Bà không có mắt sao?” Chu Ninh Vân tức giận nói nói với đối phương:
“Lên xe lăn không biết nhìn đường sao, nhìn cái chân bị đụng phải của tôi này, đều bầm tím hết rồi!”
Tô Gia Lan ngồi trên xe lăn, ánh mắt bà chán ghét nhìn đối phương một cái.
Rõ ràng tuổi tác là tương đương nhau, nhưng bà ngửi thấy trên người Chu Ninh Vân toát ra mùi nghèo hèn, Tô Gia Lan không khỏi bịt mũi lại:
“Mùi hôi quá.”
Vệ sĩ bên cạnh lập tức đứng lên bảo vệ, giọng nói lạnh lùng: “Xin bà tránh ra, đừng chắn đường Tô phu nhân.”
Vốn Chu Ninh Vân còn muốn chửi rủa, nhưng khi bà ta nhìn thấy vệ sĩ cường tráng trước mặt, thì nhất thời bà ta có chút kinh hãi, bà ta xoay người muốn đi, thấp giọng lẩm bẩm:
“Thật xui xẻo, đều do con nghiệt chủng Giang Nguyệt kia, làm bà không lấy được tiền, còn dính đến một thân tanh tưởi!”
Giang Nguyệt? Con nghiệt chủng?
Tô Gia Lan nhạy bén nắm bắt được hai từ này, vì thế bà bảo vệ sĩ ngăn Chu Ninh Vân lại.
Tô Gia Lan mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Vị phu nhân này, xin hỏi bà và Giang Nguyệt có quan hệ gì?”
“Liên quan gì đến bà…” Chu Ninh Vân còn chưa dứt lời, thì bà ta đã bị ánh mắt của vệ sĩ làm cho sợ hãi, bà ta lại khinh thường nói:
“Tôi cho nó ăn uống, nhưng nó lại chính là con nghiệt chủng vong ân phụ nghĩa.”
Tô Gia Lan được giáo dưỡng, nên làm cho bà cảm thấy người trước mặt rất thô bỉ, nhưng bà vẫn nhịn sự chán ghét xuống, dùng giọng điệu ôn hoà hỏi:
“Cho nên, bà chính là mẹ của Giang Nguyệt sao?”
“Tôi không phải là mẹ nó, con mẹ nó đoản mệnh chết rồi, chết từ lâu rồi.” Chu Ninh Vân không biết Tô Gia Lan, bà ta chỉ coi bà như một người xa lạ, nói xong bà ta liền nhanh chóng rời đi.
Tô Gia Lan trầm tư tại chỗ.
“Phu nhân, thiếu gia vừa mới uống thuốc, bà có muốn qua thăm cậu ấy không ạ?”
“Đẩy tôi qua đi.”
…
Sự thật chứng minh, Thịnh Cảnh Tây quả thật không phải là người bình tĩnh, anh ta không nhịn được bao lâu, liền quấn quýt hỏi Giang Nguyệt rốt cuộc có cái gì bất tiện:
“Nếu đã cùng một bệnh viện, đi qua nhìn một cái thì có cái gì mà bất tiện?”
“Cho dù là phòng chăm sóc đặc biệt, bên ngoài cũng có kính để cho cô đứng nhìn.” Thịnh Cảnh Tây thẳng thắn nói: “Trừ phi cô đắc tội với ai đó.”
Giang Nguyệt nhịn không được , vì thế cô đem chuyện của cô và Tô Gia Lan ra kể với anh ta, coi như là rảnh rỗi nói chuyện phiếm.
“Chỉ có chút chuyện nhỏ này?” Thịnh Cảnh Tây bắt chéo chân. Chân của anh ta gần như đã lành hẳn, anh ta chán ghét cảm giác bị thạch cao trói buộc, nên đã sớm nhờ bác sĩ tháo thạch cao ra:
“Một bà già, lại khoa tay múa chân với chuyện của mấy người trẻ tuổi.”
Giang Nguyệt bất đắc dĩ cười cười, xem như là câu trả lời.
Chân của Thịnh Cảnh Tây cũng gần như đã lành lại, toàn bộ sức lực của anh ta đều vô dụng. Anh ta nghĩ ra một chủ ý, vì thế hạ thấp giọng nói, âm mưu nói với Giang Nguyệt:
“Hay là chúng ta làm một giao dịch đi?”
“Tôi giúp cô thoát khỏi bà già đó. Cô phụ trách cầu tình với ba tôi, lấy lại bằng lái xe của tôi.”
Giang Nguyệt cảm thấy anh ta bị ảo tưởng.
“Trước tiên không nói anh có thể dụ người ra hay không, anh bảo tôi giúp anh, tôi cũng giúp không được.”
Giang Nguyệt dừng lại một chút nói: “Chuyện nhà phức tạp, người ngoài như tôi sao có thể xen vào được. Đây là chuyện giữa hai bố con các anh, anh nói chuyện so với tôi có tác dụng hơn.”
Anh ta vỗ vỗ chân mình, mặt mày hớn hở nói: “Chân của tôi bị thương không nghiêm trọng, nửa tháng nữa là có thể đi lại bình thường, đến lúc đó tôi còn phải đua xe, không có bằng lái xe thì không được.”
“Giang Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt bé nhỏ…” Thịnh Cảnh Tây càng nói càng thái quá, anh ta bắt đầu viết chi phiếu cho cô, vỗ ngực cam đoan:
“Giúp tôi một lần đi, cầu tình với bố tôi, sau này cô chính là em gái ruột của tôi!”
Giang Nguyệt: “…”
Người anh trai này cô không cần cũng được!
Giang Nguyệt mềm lòng, không nói mấy câu cô đã bị thuyết phục: “Vậy… Lần sau tôi gặp chú Thịnh, giúp anh nói vài lời hay, nhưng tôi không cam đoan là có thể giúp anh lấy được bằng lái xe.”
Nghe thấy cô buông lỏng, nhất thời Thịnh Cảnh Tây lấy lại tinh thần, anh ta hận không thể ôm Giang Nguyệt hôn vài cái:
“Quả nhiên là em gái của tôi, thật biết thương anh trai!”
“Nếu đã như vậy, tôi cũng phải giúp cô giải quyết chuyện này.” Thịnh Cảnh Tây bắt đầu suy nghĩ biện pháp:
“Đêm nay, tôi sẽ dẫn cô đi tìm tình lang của mình.”
Không biết vì sao, Giang Nguyệt cảm thấy anh ta rất không đáng tin cậy.
…
Đêm đó.
Giang Nguyệt ngồi trên giường, trong tay cô cầm điện thoại chờ tin tức.
Thịnh Cảnh Tây nói với cô, tối nay anh ta sẽ nghĩ cách đuổi người trong phòng bệnh của Giang Nguyệt đi, để cô thành công đi vào phòng bệnh.
Giang Nguyệt cảm thấy không khả thi.
Người trong phòng bệnh chính là Tiêu Kỳ Nhiên, là con trai duy nhất của nhà họ Tiêu, là người thừa kế tương lai của nhà họ Tiêu. Anh xảy ra chuyện lớn như vậy, cửa phòng chắc chắn sẽ có người canh giữ.
Khoảng mười phút sau.
[Thịnh Cảnh Tây: Người đã được xử lý xong xuôi rồi, đi nhanh đi.]
Giang Nguyệt: “…”