Gió rất lớn, đến mức hầu như không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.
Trong gió đêm đen kịt, đôi mắt của Tiêu Kỳ Nhiên đè nén, rống lên với cô: “Giang Nguyệt, cô tỉnh táo lại cho tôi!”
Mấy giây sau, ánh mắt trống rỗng của Giang Nguyệt mới từ từ khôi phục lại, cô cúi đầu, cảm nhận nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay, ánh mắt cứng đờ.
“...Tiêu Kỳ Nhiên?” Âm thanh của cô nhẹ đến mức có cảm giác hư ảo, không thực tế.
“Ừ.” Tiêu Kỳ Nhiên nặng nề nhìn cô vài giây, mở miệng ra lệnh: “Ôm chặt tôi.”
Giang Nguyệt bị anh ôm vào trong ngực, bàn tay anh ấn vào lưng cô, cánh tay dùng sức như thể muốn ép cô vào trong cơ thể mình.
Trước đây anh chưa bao giờ biết sợ hãi là gì, nhưng vừa rồi, lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác tim như ngừng đập.
Anh nhìn cô đứng trên mép đường cao tốc.
Làn váy lụa bị thổi bay cao, như thể chỉ cần gió lớn hơn một chút, cả người cô sẽ bị cuốn vào dòng xe cộ.
Khoảnh khắc anh ôm cô vào lúc này, anh mới cảm nhận được hết thảy đều là chân thật.
Cảm xúc chân thật này, hơi thở chân thật này, đều cho thấy cô vẫn còn ở trên đời này.
Vẫn an toàn trong vòng tay anh.
Anh ôm cô lên, vừa đi về phía khu vực an toàn, vừa thản nhiên nói chuyện với cô: “Vừa rồi tôi lái xe ngược chiều, cảnh sát giao thông đuổi theo cả chặn đường.”
“Lát nữa cô đi cùng tôi đến đồn công an lập biên bản, có nghe không?”
Giang Nguyệt nhắm chặt hai mắt, hơi thở hỗn độn, ngoại trừ tiếng gió, giọng nói trầm thấp của anh bên tai khiến cho người ta cảm thấy yên tâm.
Cô cuộn tròn trong lòng anh, ánh mắt nhìn về phía môi anh, môi anh rất mỏng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, màu môi hơi tái nhợt.
Vừa rồi anh sợ cô sẽ xảy ra chuyện sao?
“Tôi không cần anh tới đây.”
Giang Nguyệt nghe tiếng tim đập ổn định gần trong gang tấc, buột miệng nói: “Dù sao đối với anh mà nói, tôi cũng chỉ là công cụ kiếm tiền có giá trị, có hay không cũng không sao cả.”
Người đàn ông không trả lời cô trong một thời gian dài.
Một lúc lâu sau, anh mới cúi đầu, nhẹ nhàng hôn vành tai cô: “Muốn làm nũng thì đợi đến khi về rồi làm nũng, được không?”
Lại qua một lúc lâu, Giang Nguyệt mím môi, ngoan ngoãn và yên tĩnh một cách lạ thường.
Như một cọng rơm trôi lênh đênh trên biển, một lần nữa bị người ta nắm chặt trong lòng bàn tay.
Không biết đã đi trên con đường này bao lâu, khi Tiêu Kỳ Nhiên bế Giang Nguyệt đến khu an toàn, một đội xe cảnh sát đã đậu sẵn ở đó.
Đến cục cảnh sát, hai người phối hợp làm biên bản điều tra, cũng may không có người bị thương.
Giang Nguyệt ngồi trên băng ghế trong đồn cảnh sát, nhiệt độ cơ thể vốn lạnh ngắt của cô bắt đầu từ từ ấm lên.
Khi ý thức và suy nghĩ của cô hoàn toàn tỉnh táo, cô mới nhận ra được việc mình làm vừa rồi khủng bố cỡ nào.
Suýt nữa cô đã tự tử!
Một hành động không tự chủ đã suýt nữa lấy mạng cô.
Đi ra khỏi cục cảnh sát, Tiêu Kỳ Nhiên đưa Giang Nguyệt đến bệnh viện để kiểm tra toàn thân, đúng lúc gặp được Kiều Cẩn Nhuận.
“Giang Nguyệt!”
Nhìn cô đứng trước mặt mình, trong lòng Kiều Cẩn Nhuận cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng:
“Cô không sao là tốt rồi.”
Giang Nguyệt giật mình, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Đã muộn như vậy, sao bác sĩ Kiều còn ở bệnh viện?”
“Vừa rồi cô chưa nói hết câu cuộc gọi đã bị cắt đứt…” Kiều Cẩn Nhuận cười: “Nếu cô thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi ở bệnh viện chờ, nói không chừng còn có thể cứu cô một mạng.”
Nghe được câu này, Giang Nguyệt đột nhiên cảm thấy áy náy: “Xin lỗi bác sĩ Kiều, vừa rồi tôi...”
“Còn không đi kiểm tra?” Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt xuống, lạnh lùng liếc cô một cái, dường như giọng nói dịu dàng trên đường cao tốc lúc nãy chỉ là ảo giác.
“Cô đi kiểm tra trước đi, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện.” Kiều Cẩn Nhuận mỉm cười mở miệng, “Cơ thể quan trọng hơn.”
Khi Giang Nguyệt vào phòng khám, hai người đàn ông ở bên ngoài chờ.
Có lẽ vì bầu không khí quá yên lặng, Kiều Cẩn Nhuận giương mắt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, hơi gật đầu: “Tiêu tổng, anh đã vất vả rồi.”
Đường nét khuôn mặt của Tiêu Kỳ Nhiên rõ ràng, toàn thân anh có một khí chất cao quý của người ở địa vị cao, khác hoàn toàn so với những người khác, khí chất trịch thượng này nếu không phải Tiêu Kỳ Nhiên, thì còn có thể là ai?
“Không có gì vất vả.”
Tiêu Kỳ Nhiên rút hai điếu thuốc từ trong hộp thuốc ra rồi đưa qua, nhưng Kiều Cẩn Nhuận lại khéo léo từ chối:
“Cảm ơn, tôi không hút thuốc, sẽ ảnh hưởng đến thần kinh.”
Thấy đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên tối sầm lại, anh ta cười giải thích: “Tôi là bác sĩ, phải cầm dao phẫu thuật, về mặt ăn uống hay sinh hoạt đều phải chú ý một chút, nếu không sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác của phẫu thuật, hy vọng anh hiểu cho.”
Nghe vậy, lông mày của Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhíu lại.
Anh đột nhiên nhớ tới bác sĩ Kiều trước mặt này chính là người đàn ông lái Infiniti đưa Giang Nguyệt về nhà vào đêm đó.
“Cha mẹ bác sĩ Kiều làm nghề gì?” Tiêu Kỳ Nhiên lấy điếu thuốc lại, anh cũng không hút, chỉ nắm trong tay, ánh mắt kín đáo nhìn người trước mặt.
Kiều Cẩn Nhuận không chút hoảng hốt, chỉ mỉm cười, trả lời một cách thoải mái: “Cha tôi là công nhân công ty xây dựng, mẹ tôi là giáo viên đã về hưu, hiện tại ở nhà chăm sóc em gái.”
Nghe có vẻ là một gia đình bình thường, so với anh có thể nói là không thể bình thường hơn, hoàn toàn không cùng một tầng lớp, trừ khi đi khám bệnh có thể gặp nhau ở bệnh viện, ngoài ra sẽ không có giao điểm nào.
Tiêu Kỳ Nhiên bất giác híp mắt lại.
Lúc trước Giang Nguyệt từng nói rằng ước mơ của cô là muốn tìm một người đàn ông bình thường rồi kết hôn, yên ổn sống cả đời.
Bác sĩ Kiều này có vẻ phù hợp với yêu cầu của cô.
Tiêu Kỳ Nhiên cong môi, từ từ bóp điều thuốc vừa rồi chưa bỏ vào bao, chơi đùa trong bàn tay một lúc lâu.
Có lẽ lại cảm thấy chờ đợi quá nhàm chán, Tiêu Kỳ Nhiên cũng chủ động bắt chuyện: “Cha bác sĩ Kiều làm ở công ty xây dựng nào? Tôi có một người bạn ở Bắc Thành phụ trách xây dựng, có lẽ là một trong số họ.”
“Ở Kiến An...”
Kiều Cẩn Nhuận còn chưa nói xong, cửa phòng khám đột ngột mở ra, Giang Nguyệt nghe được nội dung đối thoại của họ, lập tức bước nhanh tới, cắt ngang cuộc nói chuyện: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Giang Nguyệt vô thức bảo vệ Kiều Cẩn Nhuận ở sau lưng, suy nghĩ một lát, cô nói một cách mạnh mẽ: “Anh đừng làm phiền người nhà của bác sĩ Kiều.”
Vừa rồi cô nghe rõ Tiêu Kỳ Nhiên đang hỏi về tình hình gia đình Kiều Cẩn Nhuận, còn hỏi công ty của cha Kiều.
Nghĩ đến lúc trước Tiêu Kỳ Nhiên sự sỉ nhục cô qua lại không rõ với người đàn ông khác, cô không thể không căng thẳng.
Cô sợ Tiêu Kỳ Nhiên sẽ giận chó đánh mèo với Kiều Cẩn Nhuận, sẽ ra tay với gia đình của anh ta.
Giờ phút này, sự đề phòng và cảnh giác của Giang Nguyệt được thể hiện rõ ràng.
Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt nhìn cô trong giây lát, nhạy bén nhận ra điều gì, bỗng nhiên nhếch khóe môi: “Cô cho rằng tôi sẽ làm khó anh ta sao?”
“Không thì sao?” Giang Nguyệt cảm nhận được hơi thở nguy hiểm của anh, nhưng vẫn mạnh dạn mở miệng: “Tôi và bác sĩ Kiều chỉ là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân, anh không cần phải nhắm vào anh ấy.”
Khi Giang Nguyệt nói những lời này, biểu hiện trên khuôn mặt của cô vô cùng căng thẳng: “Có chuyện gì cứ tới tìm tôi đi.”
Chương 162 Không thẹn với lòng
Sắc mặt Giang Nguyệt còn hơi tái nhợt, giọng nói khàn khàn, cô gằn từng chữ, từng chữ đều vang vọng.
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên nặng nề, mặt không chút thay đổi nhìn cô, hai tay chắp lại mơ hồ dùng sức.
“Ngu xuẩn!”
Giang Nguyệt không nghe thấy hai chữ này của Tiêu Kỳ Nhiên, khuôn mặt nhìn rất bối rối, cô xoay người nói với Kiều Cẩn Nhuận:
“Bác sĩ Kiều, anh nhanh về đi, kết quả kiểm tra cho thấy tôi rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì.”
Có thể thấy, Giang Nguyệt rất muốn đuổi anh đi.
Kiều Cẩn Nhuận sửng sốt một lúc, nhớ tới thái độ vừa rồi của Tiêu Kỳ Nhiên, do dự mở miệng: “Giang Nguyệt, tôi nghĩ có thể cô đã hiểu lầm…”
“Anh không đi, tôi sẽ tức giận đấy.”
Vừa nói, Giang Nguyệt vừa sụt sịt, rất bướng bỉnh, hơn nữa trong giọng điệu có ý thúc giục.
Kiều Cẩn Nhuận lo lắng cô lại không thể khống chế được tâm trạng, bất đắc dĩ gật đầu, đành phải thuận theo cô:
“Được rồi, tối nay cô về nghỉ ngơi sớm một chút, nhớ uống thuốc đúng giờ.”
Sau khi Kiều Cẩn Nhuận rời khỏi, Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu, phát hiện điều thuốc trong lòng bàn tay đã bị bóp đến nhăn nhúm, anh đành phải rút thêm một điếu nữa rồi ấn bật lửa.
“Chỉ là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân mà thôi mà cô lại quan tâm đến anh ta như vậy?”
Vẻ mặt Giang Nguyệt như không có chuyện gì xảy ra, sắc mặt cũng không thay đổi: “Tôi chỉ không hy vọng anh làm tổn thương đến những người không liên quan khác.”
Làm tổn thương những người không liên quan khác?
Tiêu Kỳ Nhiên lặp đi lặp lại trong lòng những lời này.
Anh đột nhiên cười to một tiếng, bộ dáng phóng khoáng, đôi mắt mang theo ý cười nhưng cũng không chạm tới đáy mắt:
“Ở trong mắt cô, tôi sẽ uy hiếp người khác một cách tùy ý như vậy sao?”
Giang Nguyệt không trả lời, im lặng cũng là một đáp án.
Tiêu Kỳ Nhiên tự nhận mình là một người cực kỳ tự chủ và có kỷ luật với bản thân, cảm xúc của anh sẽ không dễ bị ảnh hưởng bởi người khác.
Nhưng khi nhìn thấy sự đề phòng trong mắt Giang Nguyệt, cảm xúc có vẻ bình tĩnh của anh đã bị đánh bại ngay lập tức.
Sự hỗn loạn này khiến anh cảm thấy khó chịu.
Anh đứng trước mặt cô, nhìn mái tóc xõa loạn trên vai cô, váy cũng lộn xộn không ra hình dạng, đôi mắt cô giống như một con thú nhỏ đang đề cao cảnh giác, đề phòng anh.
Dường như bất cứ lúc nào cũng có thể cắn rách ngón tay anh để tự bảo vệ mình.
Vào lúc đó, Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên cảm giác rằng Giang Nguyệt đang từng bước rời xa anh.
Anh đưa tay định chộp lấy nhưng không được.
“Tự mình bắt taxi, hay là tôi đưa cô về?” Người đàn ông rũ mắt xuống, vẻ mặt không lo nghĩ.
Giang Nguyệt nói không chút do dự: “Tôi có thể tự về, cảm ơn.”
Đèn sợi đốt trong bệnh viện sáng đến chói mắt, Tiêu Kỳ Nhiên đang ngồi trên chiếc ghế dài ở hành lang, bàn tay cầm bật lửa vô thức dùng sức mà lộ ra gân xanh trên mu bàn tay.
Người phụ nữ ngu ngốc không biết tốt xấu!
Sau khi hút xong điếu thuốc cuối cùng, anh đứng dậy thu dọn tàn thuốc trên quần áo, lặng lẽ bước ra khỏi bệnh viện.
Đúng lúc này, bác sĩ vừa rồi kiểm tra cho Giang Nguyệt chạy ra, biết Tiêu Kỳ Nhiên là người đi cùng Giang Nguyệt, nhắc nhở một câu:
“Anh ơi, vừa nãy tôi còn chưa kịp nói một chuyện.”
“Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của cá nhân tôi, bệnh nhân vừa rồi có vẻ không đơn giản là bị trầm cảm.” Bác sĩ suy nghĩ một lúc rồi bổ sung: “Cô ấy dường như có dấu hiệu của bệnh rối loạn lưỡng cực.”
Nghe vậy, suy nghĩ của Tiêu Kỳ Nhiên tập trung trong nháy mắt, lông mày nhíu chặt hiện lên vẻ mờ mịt:
“Như vậy là sao?”
“Bệnh nhân có bao giờ có triệu chứng hưng phấn cực độ và trầm cảm cực độ không?”
Tiêu Kỳ Nhiên suy nghĩ một lát.
Quả thật đã có vài lần Giang Nguyệt vì đạt được thành tựu trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình mà hưng phấn không thôi, vẻ mặt rạng rỡ sáng ngời, như thể chiếm được cả thế giới.
Anh vẫn không quan tâm đến điều đó, chỉ cho rằng cô gái nhỏ đoạt giải thưởng nên vui vẻ mà thôi.
“Đã từng có vài lần.”
Sau khi bác sĩ nhận được câu trả lời, cô ấy gật đầu, giọng điệu càng thêm chắc chắn: “Đúng vậy, triệu chứng của cô ấy có vẻ phù hợp với triệu chứng của bệnh rối loạn lưỡng cực.”
“Bệnh này liên quan đến môi trường gia đình của bệnh nhân, hoặc môi trường sống của họ. Nếu bệnh nhân không nhận được tình yêu và sự chăm sóc đúng đắn, họ sẽ liên tục công nhận và phủ nhận chính mình, từ đó rơi vào vòng luẩn quẩn.”
“Tự nhiên sẽ dẫn đến rối loạn cảm xúc lưỡng cực.”
Bác sĩ nói xong, đẩy gọng kính trên sống mũi: “Niềm vui cực độ và nỗi buồn cực độ đều là các cảm xúc cực đoan, gây ảnh hưởng đến tâm lý con người rất nghiêm trọng.”
“Cô ấy có thể cảm thấy cuộc sống này không còn đáng ngạc nhiên vì sự hài lòng và niềm vui cực độ; Và có thể vì đau đớn và buồn khổ cực độ mà cảm thấy cuộc sống này vô nghĩa.”
Nghe bác sĩ nói xong, khuôn mặt Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt, giọng nói bình tĩnh: “Cuối cùng sẽ dẫn đến kết quả gì?”
“Tự hại mình! Nghiêm trọng nhất là… tự sát.”
“Giải pháp tốt nhất là điều trị sớm.”
…
Sóng gió lần này ầm ĩ rất lớn, tuy nhiên chi nhánh của Giang Giải và Vitaly vẫn cố gắng ngăn cơn sóng dữ, tìm truyền thông để viết bài theo hướng tốt.
Xoay chuyển thân phận từ bỏ người thân của Giang Nguyệt biến thành nữ minh tinh đáng thương bị em trai ‘hút máu’, đăng biên lai chuyển tiền nhiều năm qua cho Giang Dự, chứng minh cô không phải là người lạnh lùng vô tình.
Giang Nguyệt chuyển tiếp tuyên bố của công ty, kèm theo một câu nói: [Đối với tình thân, tôi không thẹn với lòng.]
Khi tin tức lan truyền, trên mạng có không ít người bắt đầu đồng tình với Giang Nguyệt, nhưng một số người nói rằng là mua bản thảo tẩy trắng để tiếp tục thu hút người hâm mộ và kiếm tiền mà thôi.
Tóm lại, một khi tin tức tiêu cực nổ ra, đương nhiên dư luận sẽ chia thành hai kiểu là tốt và xấu.
Phí tài trợ và người phát ngôn của Vitaly giảm không ít tiền, tuy rằng lần này không từ bỏ việc ký hợp đồng với Giang Nguyệt, nhưng họ vẫn chiết khấu lớn về kinh phí, trực tiếp giảm một nửa thù lao.
Mặc dù đáng tiếc, nhưng đây là kết quả tốt nhất.
“Gần đây phải yên ổn một chút, đừng để lại tìm được sơ hở của chúng ta.” Chị Trần dặn dò:
“Bây giờ chi nhánh mới bắt đầu thuận buồm xuôi gió, không ít người trong ngành ghen tị, em nhất định phải cẩn thận lời nói và hành động của mình.”
“Vâng. Em biết rồi.” Thái độ Giang Nguyệt lãnh đạm, trong lòng đã sớm đưa ra lựa chọn: “Những lịch trình khác đều từ chối trước đi, lời mời hợp tác mới thì giao cho các nghệ sĩ khác ký.”
Danh tiếng hiện tại của cô thực sự không phù hợp để tiếp tục hoạt động trước công chúng.
Chị Trần cũng không biết đêm đó Giang Nguyệt đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy cô thất thần trở về, có thể mơ hồ đoán được rằng nhất định Giang Nguyệt đã bị đả kích lớn.
Giang Nguyệt có một sự kiêu ngạo trong xương tủy.
Khi nhìn thấy video Giang Dự chửi bới Giang Nguyệt ở nơi công cộng, chị Trần đã lo lắng, sợ rằng cô sẽ tự tử, nhưng chị gọi cho Giang Nguyệt mãi mà không liên lạc được.
May mắn thay, cô đã trở lại.
“Nguyệt Nguyệt, có đôi khi em phải đủ lạnh lùng thì bước đi mới vững vàng hơn được.” Chị Trần bất đắc dĩ xoa tóc.
Nếu Giang Nguyệt sớm đoạn tuyệt quan hệ với Giang Dự thì cũng không đến mức bị cậu ta hút nhiều máu như vậy, khiến Giang Nguyệt phải gánh những khoản nợ khổng lồ, càng sẽ không trở thành quả bom hẹn giờ trong sự nghiệp của cô.
“Chị Trần, em biết, em đều biết.”
Giang Nguyệt mím môi cười, nhìn Chị Trần một cách chăm chú: “Em chỉ là đang chờ, chờ một ngày nào đó nó có thể em là chị gái.”
Cô cúi mặt xuống, cười rất thoải mái: “Có thể là do trước kia em vẫn chưa bao giờ chịu từ bỏ hy vọng này.”
Chương 163 Sắp xếp của công ty
Mọi chuyện đều theo sự sắp xếp của chị Trần, ngoại trừ đại ngôn của Vitaly, Giang Nguyệt không nhận bất kỳ hoạt động nào khác.
Trước đây bận rộn một chút, bây giờ được thả lỏng ngược lại có chút không quen.
Kiều Cẩn Nhuận kết thúc hội thảo ở Hoa Thành, vào ngày cuối cùng khi rời đi, Giang Nguyệt đã đặc biệt đến sân bay để tiễn anh.
“Cô không cần phải đặc biệt tới đây.” Kiều Cẩn Nhuận trong tay xách vali, nhìn qua rất thoải mái, ánh mắt không thay đổi, giọng điệu lại mang theo chút cưng chiều bất giác:
“Cô là người của công chúng, nên chú ý ảnh hưởng.”
Giang Nguyệt đeo kính râm, hơi nhếch môi dưới: “Tôi ở Hoa Thành không có nổi tiếng lắm đâu, anh không cần quá lo lắng.”
Tuy rằng nói là như vậy, nhưng mà hôm nay cô vẫn ăn mặc rất kín đáo, khoác trên người chiếc áo đen rộng thùng thình, nếu không nhìn kỹ sẽ khó phân biệt được nam nữ.
Suy cho cùng vừa mới gây náo loạn, thận trọng là hoàn toàn đúng đắn.
“Giang Nguyệt, tôi nghĩ là hôm đó cô đã hiểu lầm Tiêu Kỳ Nhiên.” Kiều Cẩn Nhuận đột nhiên nói.
Anh ấy có thể cảm thấy được, Tiêu Kỳ Nhiên ngày hôm đó chỉ nói chuyện phiếm với anh ta để giải tỏa thời gian chờ đợi.
Là Giang Nguyệt quá nhạy cảm đa nghi.
Giang Nguyệt trông rất bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười: “Hy vọng là tôi hiểu lầm, tôi cũng không muốn anh ấy ảnh hưởng đến bác sĩ Kiều và gia đình bác sĩ Kiều.”
“Cô dường như rất không tin tưởng người khác.” Kiều Cẩn Nhuận không chút nào tránh né, “Cô đối anh ta rất đề phòng.”
Giang Nguyệt không thể không phục câu này, gật đầu thừa nhận, cùng anh đi từ cổng sân bay đến cửa kiểm tra an ninh, vẫy tay chào anh.
“Tạm biệt, bác sĩ Kiều.”
“Nhớ chú ý sức khỏe, tạm biệt.”
…
Khi cô trở lại công ty, chị Trần nói với một tin tức, nói rằng trụ sở chính đã sắp xếp để phân bổ một số nghệ sĩ mới cho chi nhánh để phát triển.
Một là để phân bổ tài nguyên, hai là để chi nhánh công ty phát triển tốt hơn.
Giang Nguyệt khẽ nhíu mày, cảm thấy sắp xếp này có chút đột ngột, nhưng dù sao cũng là sắp xếp của công ty nên cô cũng không để ý lắm.
Cho đến sáng một tuần sau, khi Giang Nguyệt vừa bước vào công ty, Giang Nguyệt nhìn thấy một khuôn mặt mà đã lâu không gặp.
Tần Di Di nhìn dáng vẻ như vừa mới tới, cô quay đầu cười với Giang Nguyệt một cách khéo léo và ngọt ngào: "Chị Giang Nguyệt, chào buổi sáng."
Nhìn thấy cô ta vô cớ xuất hiện ở đây, Giang Nguyệt có chút hốt hoảng.
Cô nhớ lại rằng, chị Trần đã nói qua trước với cô, nói rằng phía tổng bộ sẽ điều đến đây một nhóm nghệ sĩ.
Vậy là đội hình nghệ sĩ được chuyển đến cũng bao gồm Tần Di Di?
Giang Nguyệt không đáp lại lời chào buổi sáng của cô ta, mà chỉ nhìn cô ta chằm chằm, bởi vì cao hơn Tần Di Di, khí chất cũng tỏ ra lạnh lùng:
"Huấn luyện kết thúc rồi?"
“Kết thúc rồi, mọi việc đều rất thuận lợi.” Tần Di Di chớp mắt, giọng điệu ngọt ngào, một chút cũng không nhìn ra sự mệt mỏi sau khi ra ngoài tập luyện, nhìn dáng vẻ giống như đi nghỉ dưỡng hơn.
Cô ta cười toe toét, khuôn mặt rất có cảm giác thiếu nữ: “A Nhiên lo lắng rằng tôi sẽ không quen với việc ở trong trại huấn luyện, vì vậy đã đặc biệt sắp xếp một khách sạn riêng cho tôi.
Ánh mắt cô ta lấp lánh: "Nghe nói lúc trước chị Giang Nguyệt đi huấn luyện, chính là ở khu vực Tây Bắc phải không? Nơi đó gió cát không phải rất mạnh, rất hại cho da đúng không?”
Giang Nguyệt đối với giọng điệu nhẹ nhàng tùy ý này, khẽ nhếch môi cười.
“Xem ra gần đây cô sống không tệ.” Giang Nguyệt khẽ hếch cằm: “Không biết Tiêu phu nhân khỏe hay chưa, đã xuất viện chưa nhỉ?”
Đúng như dự đoán, vừa nói ra những lời này, sắc mặt Tần Di Di liền thay đổi, phảng phất bị nghẹn không nói ra được lời nào.
Tần Di Di không ngờ Giang Nguyệt mặc dù ở Hoa Thành lại biết chuyện ở Bắc Thành, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô ta vừa rồi đã không thể giữ được nữa.
“Thất lễ rồi.”
Giang Nguyệt bỏ qua cô ta và rời đi theo hướng ngược lại.
Khi nhìn thấy chị Trần, cô chưa kịp nói gì, chị Trần đã mở miệng hỏi trước: “Tại sao Tiêu tổng lại chuyển Tần Di Di đến đây?”
Giang Nguyệt im lặng.
Làm sao cô biết Tiên Kỳ Nhiên đang nghĩ gì.
Cô thậm chí lười để tâm suy đoán suy nghĩ của hắn.
“À đúng rồi, những tài nguyên trước đó mà em từ chối, còn có thư mời của các thương hiệu khác gửi đến, chị đã đưa cho công ty, để cho bọn họ phân phối cho các nghệ sĩ khác, một chút nữa chắc sẽ công bố.”
Giang Nguyệt ngẩn người ngồi ở trên ghế, tùy ý gật đầu, xem như đã nghe thấy lời chị Trần nói.
Kết quả là, buổi chiều công bố tài nguyên được phân bổ, Giang Nguyệt gần như nghĩ rằng mình đã đọc nhầm.
Hầu hết các hoạt động và đại ngôn của thương hiệu nổi tiếng đều được phân bổ cho Tần Di Di, còn lại một số ít thương hiệu không nổi danh và các hoạt động nhỏ được phân bổ cho người mới đến.
Điều này đối với những người mới đến so với Tần Di Di quả nhiên không công bằng.
Càng không phải nói, một số thương hiệu ở đây vốn dĩ là nhắm vào Giang Nguyệt, chuyển sang nghệ sĩ khác sẽ không thích hợp, đưa Tần Di Di đến đó sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của Giang Nguyệt trong lòng thương hiệu.
Giang Nguyệt cũng nghe nói rằng trong thời gian huấn luyện bên ngoài, Tần Di Di không những không làm việc chăm chỉ tham gia mà còn khoe khoang đãi ngộ đặc biệt của mình. Điều này đã khiến những người mới gia nhập công ty cùng cô ta không hài lòng từ lâu.
Việc phân bổ nguồn lực của công ty lần này đã gây ra sự phẫn nộ của tất cả mọi người.
"Chị Giang Nguyệt, chị giúp chúng tôi hỏi Tiêu tổng một chút đi, chuyện này quá bất công."
"Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi cũng rất nỗ lực, công ty sắp xếp như vậy quá là làm người ta thất vọng quá.”
"Cho dù Tiêu tổng thích Tần Di Di hơn, cũng không thể thiên vị như vậy."
“...”
Không còn cách nào khác, Giang Nguyệt bị ép đành phải đứng trước văn phòng của tổng giám đốc.
Phía sau là một nhóm nghệ sĩ mới với ánh mắt đầy mong chờ vào cô.
Giang Nguyệt cắn răng, đẩy cửa đi vào.
Văn phòng chi nhánh trang trí phần lớn là theo sở thích của Giang Nguyệt, ngay cả ánh sáng trong văn phòng cũng rất dịu, điều này làm cho đường nét nghiêm nghị của Tiêu Kỳ Nhiên nhìn ấm áp hơn rất nhiều.
Gần đây anh ấy nghiện thuốc lá rất nặng, hút hết điếu này đến điếu khác.
Khi thấy Giang Nguyệt đi vào, anh giơ tay dập tắt thuốc lá, khói thuốc vây lấy khuôn mặt anh, khiến cho sắc mặt anh có chút tối tăm:
"Thật là hiếm gặp nha!"
Kể từ khi rời khỏi bệnh viện ngày hôm đó, mặc dù Tiêu Kỳ Nhiên bắt đầu bận rộn với công việc của chi nhánh, nhưng hai người cũng hiếm khi gặp nhau.
Hiển nhiên là Giang Nguyệt cố ý tránh mặt anh.
"Có chuyện gì sao?" Anh thấp giọng nói, giọng điệu không mang theo cảm xúc.
Giang Nguyệt nhìn người đàn ông khí chất mạnh mẽ đang ngồi trên ghế giám đốc, hít một hơi thật sâu.
Cô mở miệng, ngữ khí bình tĩnh nhất có thể: “Cách phân bổ đại ngôn cho nghệ sĩ mới của công ty có phải có vấn đề hay không?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày: "Có vấn đề gì sao?"
Dù sao chủ đề này cũng đã mở ra, Giang Nguyệt thản nhiên nói ra: "Phần lớn đại ngôn thương hiệu đều được phân bổ cho Tần Di Di, những người khác thậm chí còn có thời gian trống rất dài, tôi cảm thấy cách sắp xếp này không hợp lý."
Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên mới đặt cây bút trong tay xuống, nhìn cô thật sâu một lúc, rồi mới nhẹ giọng nói: "Là thời gian trống cũng người khác không hợp lý, hay phân bổ cho Tần Di Di là không hợp lý?"
Câu nói này quá có thâm ý, Giang Nguyệt không khỏi sững sờ một lúc.
Chương 164 Đến gặp bác sĩ tâm lý
“Giang Nguyệt, tôi công nhận những cống hiến của cô ở chi nhánh Hoa Thành.” Tiêu Kỳ Nhiên quả quyết, nhưng giọng điệu vẫn rất bình thản: “Nhưng đây không phải là lý do để cô nhắm vào Di Di.”
Nhắm vào Tần Di Di?
Giang Nguyệt nở nụ cười nhàn nhạt: “Tiêu tổng, anh nghĩ nhiều rồi, tôi không cần phải nhắm vào cô ấy.”
Một người không quan trọng, cô đâu cần thiết phải nhắm vào cô ta làm gì?
“Thế thì coi như cô đang thay các nghệ sĩ trong công ty tranh giành tài nguyên?” Tiêu Kỳ Nhiên khẽ nâng cằm lên:
“Vậy chuyện này cũng không cần cô phải nhúng tay vào, cô chỉ cần làm tốt phần của mình là được rồi.”
“Thay vì để tâm đến người khác, cô nên tự nên tâm đến mình đi.”
Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt thâm trầm nhìn Giang Nguyêt:
“Công ty có kế hoạch công việc mới cho cô. Tháng sau cô chuyển về Bắc Thành đi.”
Anh cứ nhẹ nhàng như vậy, thông báo cho cô về lịch trình sắp tới: “Chi nhánh ở Hoa Thành sẽ do nghệ sĩ mới tiếp quản, phát triển. Cô có thể yên tâm trở về.”
Nghe giọng điệu bình thản của anh, Giang Nguyệt nắm chặt tay, cố gắng không để lộ cảm xúc của mình ra bên ngoài.
Nhưng thần thái cao ngạo cùng vẻ mặt kiêu kỳ, lại khiến cho bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra cô đang đè nén sự tức giận của mình.
“Tôi không đồng ý, anh dựa vào cái gì mà làm vậy?” Giang Nguyệt nhìn thẳng vào mắt anh: “Hiện tại chi nhánh thật vất vả mới hoạt động tốt, anh lại muốn điều tôi về?”
Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, khuỷu tay tựa vào mép bàn để chống cằm, đầu ngón tay hờ hững chỉ xuống:
“Chỉ là sắp xếp công việc của công ty thôi.”
Sắp xếp công việc của công ty?
Giang Nguyệt cảm thấy nực cười.
Chính cô vừa mới tự mình đưa chi nhánh này hoạt động theo đúng quỹ đạo, kết quả là anh quay đầu lại để cho Tần Di Di đến trực tiếp chiếm hết phần tài nguyên ở đây.
Thì ra lý do anh điều cô đến chi nhánh Hoa Thành, chính là để dọn đường cho Tần Di Di?
Giang Nguyệt không kịp chuẩn bị, cô sững sờ vài giây, một cảm giác đau nhói từ trong tim dần dần lan ra khắp cơ thể.
Cô nắm chặt ngón tay, ánh mắt cũng không chớp một cái: “Tiêu tổng, sự sắp xếp của anh quá đột ngột, không nằm trong phạm vi tôi có thể chấp nhận.”
Cô hít một hơi thật sâu, khóe môi tuyệt vọng nhếch lên: “Tôi rất thích bầu không khí ở văn phòng chi nhánh này, hơn nữa công việc ở đây cũng rất thuận lợi, tôi tình nguyện ở lại đây.”
“Cô cảm thấy bản thân mình thích hợp để tiếp tục ở lại đây sao?” Tiêu Kỳ Nhiên mặt không chút cảm xúc hỏi, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ:
“Cô mới tới Hoa Thành có mấy tháng, đã có dấu hiệu muốn tự tử.”
Hơi thở của anh lạnh như băng, giọng điệu như muốn chất vấn cô: “Nếu cô lại có hành động tương tự, vậy ai sẽ gánh chịu hậu quả đây?”
Giang Nguyệt nhíu mày: “Lần đó là ngoài ý muốn…”
“Cô cho rằng đó là ngoài ý muốn? Nếu có lần thứ hai, thứ ba, cô cũng sẽ nói với tôi đó là ngoài ý muốn à? Cô có bao nhiêu cái mạng đủ để tiếp tục ngoài ý muốn?”
“Tôi…” Giang Nguyệt bỗng nghẹn lại, trầm mặc không nói.
“Giang Nguyệt, nếu hành động ngày hôm đó của cô bị bại lộ trên mạng, tất cả mọi lịch trình của cô đều sẽ bị buộc hủy bỏ, hiểu chưa?”
Giọng nói của anh rất nghiêm túc: “Không một đoàn làm phim nào muốn hợp tác với một diễn viên không ổn định về tinh thần, cũng không có thương hiệu nào sẵn sàng trả tiền cho những tin tức tiêu cực đó của cô.”
Giang Nguyệt nhỏ giọng phản đối: “Tôi nói rồi, sau này tôi sẽ không vậy nữa…”
“Được, tôi tin cô sau này sẽ không vậy nữa.” Giọng nói Tiêu Kỳ Nhiên hiếm khi nhẹ nhàng như vậy, chậm rãi nói:
“Vậy cô làm sao cam đoan với tôi sức khỏe tinh thần của mình đủ tốt?”
“Tôi có thể đi gặp bác sĩ tâm lý để họ xác thực.”
“Quyết định vậy đi.” Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên đứng dậy, cởi áo vest từ trên lưng ghế xuống:
“Bây giờ tôi dẫn cô đi gặp bác sĩ tâm lý tốt nhất, chỉ cần bọn họ nói cô không có vấn đề gì, mọi chuyện sau đó sẽ nghe theo ý cô.”
Giang Nguyệt nhìn động tác dứt khoát của người đàn ông, nhất thời có chút choáng váng.
Sao cô lại có cảm giác giống như bị lừa vậy nhỉ?
“Chờ chút, tôi đổi ý rồi.” Giang Nguyệt bỗng nhiên mở miệng, sau đó bình tĩnh lại, chậm rãi nói tiếp: “Tôi không muốn đi gặp bác sĩ, tôi cảm thấy bản thân vẫn rất khỏe mạnh.”
Cô đột nhiên đổi ý, khiến Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày: “Cô sợ đi gặp bác sĩ à?”
“...Không phải.” Giang Nguyệt rũ mắt xuống: “Tôi cảm thấy như anh đang nghi ngờ tôi… nghi ngờ tôi bị bệnh tâm thần.”
“Tôi không phải là nghi ngờ.”
“...”
Giang Nguyệt luôn cảm thấy rằng Tiêu Kỳ Nhiên đang mắng mình!
Cuối cùng, Giang Nguyệt vẫn phải lên xe của Tiêu Kỳ Nhiên, bị buộc phải đến phòng khám tâm lý tốt nhất ở Hoa Thành.
Cô vốn tưởng rằng Tiêu Kỳ Nhiên sẽ lái xe, nhưng cuối cùng anh lại mở cửa, ngồi ở hàng ghế sau, bên cạnh cô.
Tài xế thấy cả hai đã ngồi vào, liền chào hỏi, sau đó khởi động động cơ xe chạy đi.
Đã lâu lắm rồi không ngồi cùng một chỗ với anh, Giang Nguyệt cảm thấy có chút không được tự nhiên, không có lời nào muốn nói.
“Sao anh không tự mình lái xe?”
“Giấy phép lái xe bị thu hồi rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên không thèm nhìn cô đến một cái, trả lời rất thản nhiên:
“Tôi không được lái xe trong vòng một năm, cô hài lòng chứ?”
“Liên quan gì đến tôi…”
Giang Nguyệt thấp giọng than thở, bỗng nhiên nhớ tới chuyện này là do lúc ấy Tiêu Kỳ Nhiên lái xe cứu mình mà ra, trong lòng có chút xấu hổ.
Lúc đầu cô có chút oán giận, nhưng khi nghe anh bị thu hồi giấy phép lái xe, cô thậm chí còn cảm thấy hơi áy náy.
“Thật xin lỗi, là tôi đã gây phiền phức cho anh.” Giang Nguyệt lịch sự xin lỗi: “Nếu anh cần, tôi có thể bảo chị Trần bồi thường cho anh.”
Dù sao sau khi nhận được phí đại diện, trong tay Giang Nguyệt cũng có chút tiền, cô không muốn nợ Tiêu Kỳ Nhiên.
Nghe được câu này, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên xẹt qua tia mờ mịt, lập tức suy tư nhìn cô: “Giang Nguyệt, trong mắt cô tôi là người thế nào? Sẽ so đo đong đếm những chuyện nhỏ nhặt như vậy sao?”
Giang Nguyệt bày tỏ thái độ của mình: “Không phải vấn đề của Tiêu tổng, mà đó là ý thức và bổn phận của tôi.”
Nghe đến đây, Tiêu Kỳ Nhiên cười tự giễu: “Giang Nguyệt, có đôi lúc cô thật ngu ngốc, ngốc đến mức tôi không biết phải làm thế nào.”
Mặt Tiêu Kỳ Nhiên không chút thay đổi, giọng điệu cực kỳ trầm ổn, nói: “Đêm đó cô không xảy ra chuyện gì đã là rất cảm kích trời đất rồi. Những thứ khác, dù phải trả giá bất cứ gì, tôi cũng đều sẽ vui vẻ chấp nhận.”
Giọng điệu Tiêu Kỳ Nhiên vẫn rất bình thản, rõ ràng chỉ trình bày suy nghĩ của mình, nhưng nghe qua lại giống như những lời ngọt ngào yêu thương.
Ai không biết còn tưởng rằng anh thật sự quan tâm đến cô.
Giang Nguyệt bỗng cảm thấy có chút chua xót trong lồng ngực, trực tiếp xông lên trên mũi, khiến cô xuýt chút nữa rơi nước mắt.
Cô quay đầu ra ngoài cửa xe, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, sau đó mới thoải mái quay đầu lại, cười nói: “Xin lỗi, sau này tôi sẽ cố gắng không gây thêm phiền phức cho Tiêu Tổng nữa.”
Tiêu Kỳ Nhiên không đáp lại, chỉ nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khiến cho người ta nhìn mãi cũng không thấu.
“Cô biết là tốt rồi.”
Sau khi đến ngoài cửa phòng khám tâm lý, Tiêu Kỳ Nhiên định đi vào cùng Giang Nguyệt thì bị bác sĩ ngăn lại, nói là cần nói chuyện riêng với người đến khám, không thể có người khác.
Tiêu Kỳ Nhiên đành phải đợi ở bên ngoài.
Thời tiết ở Hoa Thành thật sự rất đẹp, nắng buổi chiều cực kỳ ấm áp.
Tiêu Kỳ Nhiên đợi được một lúc, cảm thấy rất buồn chán, ở hành lang không cho phép hút thuốc, vậy nên anh đành phải rời khỏi nơi đó, xuống dưới lầu hút thuốc, thi thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Anh đến một vị trí có thể nhìn thấy cửa sổ phòng khám của Giang Nguyệt.
Chương 165 Ngoài nó ra, tôi chẳng có gì cả
Trong lúc chờ đợi, Tiêu Kỳ Nhiên bất giác đã hút rất nhiều thuốc.
Mãi đến hai tiếng sau như lời bác sĩ nói, anh mới lên lầu lần nữa, lúc này cửa phòng khám cũng vừa được mở ra.
Giang Nguyệt đi theo bác sĩ ra ngoài, đầu óc rõ ràng còn chút choáng váng. Sau khi biết được kết quả kiểm tra, tâm trạng của cô bây giờ khó có thể diễn tả thành lời.
Hoá ra cô thật sự bị bệnh tâm lý.
“Anh Tiêu, các thông tin anh cung cấp cho tôi trước đó đều chính xác.”
Bác sĩ nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên tới, gật đầu với anh: “Căn cứ vào chẩn đoán vừa rồi, cô Giang đúng là có khuynh hướng bị rối loạn lưỡng cực, cần điều trị bằng thuốc.”
Nghe câu trả lời này, vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên cũng không có gì là quá kinh ngạc, ngược lại lại rất bình tĩnh, cứ như thể mọi thứ đều nằm trong dự đoán của anh vậy.
Nghe bọn họ nói chuyện, Giang Nguyệt có chút bối rối.
Thông tin được cung cấp trước đó là gì?
Vừa rồi trong quá trình Giang Nguyệt nói chuyện với bác sĩ, cô cũng biết được rằng cơ quan tư vấn tâm lý này rất có quyền lực. Nếu muốn đến gặp bác sĩ thì phải đặt lịch hẹn trước ba ngày làm việc.
Nhưng lúc nãy cô chỉ tuỳ ý đồng ý theo Tiêu Kỳ Nhiên đến đây, làm sao có thể hẹn trước được?
Trong lòng đầy nghi hoặc, Giang Nguyệt đi theo phía sau Tiêu Kỳ Nhiên, nhìn anh đi lấy thuốc, làm một loạt thủ tục thanh toán. Thâm tâm cô dường như có một loại cảm giác không thể nói ra.
Sau khi lên xe trở lại, Giang Nguyệt lấy hết dũng khí hỏi: “Tiêu Kỳ Nhiên, có phải anh đã hẹn tư vấn tâm lý cho tôi trước không?”
Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhíu mày, thừa nhận: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
Giang Nguyệt sửng sốt: “Sao anh lại đoán được tâm lý tôi có vấn đề?”
Những lời này lọt vào tai Tiêu Kỳ Nhiên, như nghe thấy một câu chuyện cười, anh nhếch môi châm chọc: “Người bình thường gặp đả kích cũng sẽ chịu tổn thương, nhưng sẽ không phải là phản ứng như cô tối hôm đó.”
“Vậy người bình thường sẽ phản ứng như thế nào?”
“Khóc, náo loạn hoặc bộc lộ cảm xúc của mình.” Tiêu Kỳ Nhiên nhếch môi, nhìn về phía Giang Nguyệt:
“Nhưng sẽ không có như cô, chạy loạn khắp nơi. Còn có, không thể hiểu rõ bản thân mình đang làm cái gì, chỉ một lòng muốn chết.”
Nghe anh phân tích có vẻ khá hợp lý.
Giang Nguyệt trầm mặc một chút, ngoan ngoãn ngồi về một bên xe, bắt đầu không nói thêm lời nào nữa.
Tiêu Kỳ Nhiên ngồi bên cạnh, cũng không muốn quấy rầy cô.
Cô ấy cần thời gian để chấp nhận thực tế này.
Tài xế lái xe rất êm, ngay khi xe chuẩn bị chuyển hướng vào Hoa Thành, Giang Nguyệt bỗng nhiên quay đầu lại, tùy hứng hỏi:
“Chúng ta đi dạo một chút được không? Hôm nay thời tiết rất đẹp.”
Tiêu Kỳ Nhiên giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã gần sáu giờ rồi.
“Có đói không?”
Giang Nguyệt lắc đầu, giọng nói rất nghiêm túc: “Tôi chỉ muốn đi dạo thôi.”
Cô dừng lại một chút, sau đó nói thêm: “Đến chỗ nào ít người một chút.”
Giang Nguyệt còn nhớ rõ lời chị Trần căn dặn, lúc này phải kín tiếng một chút, không thể để có thêm tin tức nào nữa.
Tiêu Kỳ Nhiên chỉ suy nghĩ một giây, sau đó nói với tài xế: “Tới quốc lộ phía Tây thành phố.”
Hoàng hôn ở Hoa Thành luôn có gió thổi rất mát mẻ, nhất là vùng ngoại ô thành phố. Gió thổi còn thoang thoảng cả những hương hoa, rất tự nhiên và sảng khoái.
Khi xe chạy đến một nơi ít người qua lại, Tiêu Kỳ Nhiên bảo tài xế đợi ở đó, rồi cùng Giang Nguyệt đi dọc theo con đường vắng vẻ.
Con đường dài dường như không hề thấy điểm cuối, thỉnh thoảng có vài chiếc ô tô vụt qua, mang theo tiếng gió rít và cả tiếng còi xe.
Mặt trời xa xa đã bắt đầu xuống núi, cả bầu trời đỏ rực như muốn đốt cháy hết những đám mây lơ lửng, nếu nhìn lâu sẽ có cảm giác ngưng đọng vào trong đó.
Giang Nguyệt vừa đi vừa cúi đầu, Tiêu Kỳ Nhiên đi theo sau cách cô không xa.
Anh bỗng nhiên có xúc động muốn nắm tay cô cùng bước đi.
Tiêu Kỳ Nhiên đi bộ một chút liền thấy nóng, anh giơ tay cởi áo vest, vắt ngang khuỷu tay, nhìn theo bóng hình trước mặt.
Giang Nguyệt không biết như đang so đấu với ai, cứ như thế bước đi về phía trước.
Đi được một đoạn, cô đột nhiên dừng lại.
Xung quanh gần như không có bóng người nào, phía dưới con đường chính là đất hoang, nhìn rất hoang vu và tịch mịch.
Trống không.
Cô cúi đầu, đá những viên đá nhỏ dưới chân xuống đường như những đứa trẻ, những viên đá ấy lăn xuống dốc đến khi biến mất khỏi tầm mắt.
Cô quay đầu lại, thấy Tiêu Kỳ Nhiên vẫn đi theo phía sau mình, nói: “Tôi không nghĩ bản thân lại bị bệnh như vậy, làm sao tôi có thể mắc bệnh được cơ chứ?”
Tiêu Kỳ Nhiên chỉ im lặng nhìn cô.
“Bác sĩ nói với tôi, là do cảm xúc của tôi bị dồn nén lâu ngày, dẫn đến tâm lý có vấn đề.” Giang Nguyệt rũ mắt xuống, lẩm bẩm: “Anh ấy nói tôi nên học cách khóc, tức giận và làm phiền người khác.”
“Trẻ con khóc sẽ có kẹo ăn, nhưng tôi đã thử, nó không có tác dụng.”
Giang Nguyệt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên cao hơn mình một cái đầu, cô ngẩng mặt lên và chớp mắt: “Tôi có khóc to thế nào cũng sẽ không có ai đến ôm tôi, dỗ dành tôi, hoặc cho tôi kẹo.”
“Họ sẽ nói, ‘con là chị gái, sao có thể khóc cơ chứ?’, ‘một đứa con gái như mày thì đừng có mà khóc lóc’, ‘con gái là thứ vô dụng’, ‘nếu’ còn khóc nữa thì cút ra khỏi căn nhà này đi’.”
Vừa nói, nước mắt Giang Nguyệt lã chã rơi: “Nhưng đôi lúc họ sẽ gọi tôi là Nguyệt Nguyệt, gọi tôi là con gái ngoan, nói rằng tôi là niềm tự hào của họ.”
Giang Nguyệt rất khao khát được yêu thương.
Cho nên cô hiểu chuyện rất sớm, tự mình mài giũa bản thân, biến mình thành một kẻ mà ai cũng yêu thích, nghĩ rằng bản thân sẽ có được yêu thương.
Dưới ánh chiều tà, người đàn ông mặc áo sơ mi quần tây đứng trước mặt cô, vô cùng trịnh trọng và tao nhã, đang tỉ mỉ lắng nghe cô nói.
Giang Nguyệt ôm mặt, nước mắt vẫn tràn ra từ những kẽ tay: “Tôi cho rằng bản thân đã rất cố gắng, vì sao cuộc đời này vẫn không chịu buông tha cho tôi?”
Sau khi biết rằng bản thân được chẩn đoán mắc chứng rối loạn lưỡng cực, phản ứng đầu tiên của Giang Nguyệt là lo sợ.
Cô sợ nó sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp và cuộc sống của cô.
Giống như Tiêu Kỳ Nhiên đã nói, không có đoàn làm phim nào sẽ chấp nhận một diễn viên bị bệnh tâm thần, cũng không có một thương hiệu nào muốn hợp tác với một ngôi sao có tiếng xấu.
Điều này thực sự quá nguy hiểm.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn Giang Nguyệt với ánh mắt đầy ẩn ý: “Cô có từng nghĩ tới, vấn đề không nằm ở chính cô không?”
Trong ánh mắt anh không có chút cảm xúc dư thừa nào: “Ý tôi là, có một số người mà cả đời này cô cũng không thể khiến họ hài lòng được.”
Giang Nguyệt ngơ ngác.
“Có người căn bản vốn không yêu thương cô, mà chỉ chán ghét cô. Dù cô có làm gì đi chăng nữa, đối với họ mà nói, chẳng qua chỉ là quỳ gối van xin không cần thiết mà thôi.”
Nghe được câu này, trái Giang Nguyệt có chút run rẩy.
Vậy, Tiêu Kỳ Nhiên cũng là như vậy sao?
Vốn dĩ không yêu thương cô, mà chỉ có chán ghét?
Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng nói: “Thay vì cố gắng làm hài lòng người khác, hãy nỗ lực làm hài lòng chính mình.”
“Làm thế nào để làm hài lòng chính mình?”
“Chấp nhận sự thật bản thân không được yêu thương, vứt bỏ cái tôi kiêu căng ngạo mạn của cô đi.”
Nghe câu nói này, Giang Nguyệt nhếch môi cười tự giễu:
“Nhưng ngoài cái đó ra, tôi chẳng có gì cả!”
--------------------------------
Tác giả:Đủ 7 chương nhennn.
Cám ơn bạn Lanh Phu My đẫ tặng xu thưởng khích lệ mình nhé!
❤️❤️❤️