• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 269 Tết trung thu

Tác phẩm điêu khắc bằng gỗ mà bác sĩ Kiều đưa cho Giang Nguyệt lúc trước được đặt ngay cửa sổ, cô lo lắng sẽ bị nước mưa làm ướt nên vội vàng chuyển đến nơi khác.

Nhìn con chim Bluebird kia, còn cả đoá hoa hồng nữa, cô đưa tay chạm nhẹ rồi cẩn thận đặt tranh lại lên giá.

Bên ngoài trời mưa không lớn, Giang Nguyệt ngồi trên bệ cửa sổ, đưa tay hứng nước mưa.

Trời lạnh như băng, gió mát lùa vào phòng khiến cho người ta tỉnh táo ngay lập tức.

Những giọt mưa rơi chảy dọc theo cánh tay của cô, đến tận đầu ngón tay rồi rơi xuống màn đêm đen kịt.

Cô cúi đầu nhìn những hạt mưa rơi xuống, lại thấy có một người đang đứng dưới ngọn đèn đường màu vàng ấm áp dưới lầu, tay cầm một chiếc ô.

Những vệt mưa hiện rõ mình hơn dưới ánh đèn đường mờ ảo, nhưng Giang Nguyệt lại không thể nhìn thấy mặt người che ô, chỉ có thể nhìn thấy được bộ trang phục áo trắng quần đen hiện lên rất rõ trong màn đêm.

Những ngón tay cầm ô thon dài, xương ngón tay khẳng khiu, thân thể cao sừng sững đứng trong mưa nhưng vẫn ngạo nghễ, mang lại cảm giác một người cô độc.

Cái bóng dưới ánh đèn khiến cho người ta cảm thấy có chút đơn côi.

Trái tim Giang Nguyệt khẽ cảm động.

Cô nhoài người ra ngoài, muốn nhìn xem người dưới lầu kia là ai, nhưng những hạt mưa suýt chút nữa bay vào mắt cô, cuối cùng cô đành phải vừa giơ tay lên che mưa, vừa nhìn xuống phía dưới.

Cùng lúc đó, người nọ dường như cảm nhận được điều gì, chiếc ô kia cũng hơi nâng lên.

Người đàn ông dưới ô nhìn thấy cửa sổ bằng kính mở ra từ lúc nào không biết, bên trong hắt ra ánh đèn sáng.

Tất nhiên, anh cũng nhìn thấy người trong ánh đèn đó.

Cô mặc một chiếc váy ngủ bằng vải bông, và ánh đèn trong phòng như thể phủ lên cô một lớp vàng thật ấm áp.

Mưa gió mịt mù khắp nơi, ánh mắt của hai người bắt gặp nhau dẫu cách nhau mấy tầng lầu.

Nhịp thở của Giang Nguyệt dần dần chậm lại.

Gương mặt quá đỗi quen thuộc kia từng chút từng chút một hiện ra, vẫn là cái khí chất lạnh lùng khó gần đó.

Không biết có phải vì đêm mưa quá mờ ảo hay không, Giang Nguyệt lại cảm nhận được trong đôi mắt vắng vẻ buồn tênh kia lại có chút tình cảm.

Tiêu Kỳ Nhiên đứng đó một lúc lâu, không động đậy gì.

Tưởng chừng như một tác phẩm điêu khắc.

Làm cho tâm trí người ta mất kiểm soát mà nháo nhào hết cả lên.

Giang Nguyệt mím môi, thở ra một hơi thật nhẹ, sau đó giơ tay lên, đóng cửa sổ lại, còn đưa tay kéo luôn cả rèm cửa lại.

Ngay cả ánh sáng ấm áp trong phòng cũng vụt tắt, cửa sổ phút chốc trở nên tối sầm.

Cô không biết tại sao Tiêu Kỳ Nhiên lại ở dưới lầu, cũng không biết anh đã đứng đó được bao lâu rồi. Nhưng cô có thể chắc chắn một điều, đó là anh ấy vì cô mà đến.

Tuy nhiên, anh ta có thể muốn gì từ cô cơ chứ?

Cũng không thể thật sự là động tình với cô, dụng tâm vì cô.

Nghĩ đến bài viết do nữ nhân viên kia đăng tải, Giang Nguyệt tự cười một mình.

Cửa sổ dù đã được đóng chặt, nhưng tiếng mưa bên ngoài vẫn có thể len lỏi vào. Cô nằm trên giường, vẫn có thr63 nghe thấy tiếng mưa rơi trên lá.

Cũng có thể là rơi trên một chiếc ô.

Sáng hôm sau, trời tạnh mưa.

Giang Nguyệt tỉnh dậy kéo rèm cửa sổ ra, bất giác nhìn xuống lầu, bên cạnh đèn đường trống không.

Khi nhận ra hành động của mình, Giang Nguyệt không nhịn được mà mỉm cười.

Sao mình lại có thể cho rằng anh ta sẽ ở dưới lầu chờ mình cả một đêm như vậy chứ? Anh ta là một doanh nhân luôn chỉ chú ý đến tỷ suất lợi nhuận trên vốn đầu tư, làm sao có thể làm ra những chuyện vô nghĩa như vậy được.

Chỉ là buổi sáng lúc Tĩnh Nghi đi ra ngoài mua bữa sáng, cô vô tình để ý dưới chung cư có một khoảng trống nhỏ cực kỳ khô ráo, không có chút nước mưa nào.

Quả thật kỳ lạ.

Lịch biểu diễn của đoàn kịch là vào thứ sáu hàng tuần, nhưng các diễn viên khác có thể tự do sắp xếp thời gian khác.

Dần dần, Giang Nguyệt gom góp được cho mình một lượng lớn người hâm mộ kịch nói, lúc rời khỏi sân khấu thường xuyên có người hâm mộ chạy đến tìm cô để ký tên và chụp ảnh chung.

Sau đó còn có người nhét thư tỏ tình cho cô, cả nam lẫn nữ, Giang Nguyệt bị các diễn viên khác trêu là hút được cả nam lẫn nữ.

Một ngày nọ, khi Giang Nguyệt vừa biểu diễn xong, Tiểu Nam từ bên ngoài bước vào, cười cười rồi đặt một lá thư lên bàn Giang Nguyệt:

“Chậc, lại là thư tỏ tình của cô.”

Giang Nguyệt nở nụ cười, nhận lấy lá thư và mở ra, nét chữ bên trong khiến cô dừng lại đôi chút.

[Tôi đã xem vở kịch, rất tiến bộ.]

Không có chữ ký, nhưng chỉ dựa vào nét chữ đặc biệt này mà xem, chắc chắn không phải là ai khác.

Anh đã xem cô biểu diễn trên sân khấu vừa rồi?

Giang Nguyệt giật mình.

“Lần này là ai vậy?” Tiểu Nam thấy cô ngẩn người nhìn chằm chằm vào lá thư, tò mò thò đầu qua, vội vàng nhìn lướt qua hàng chữ trên đó:

“Ôi chao, cái này là do đàn ông viết đấy, đẹp thật.”

Giang Nguyệt hốt hoảng gấp lá thư lại, bỏ lại vào phong bì, rồi sau đó nhét vào ngăn kéo.

Cô không hiểu ý của anh.

Sau khi tất cả những người trong hậu trường đi hết, Giang Nguyệt lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng một giây trước khi gọi, cô lại do dự đôi chút.

Có gì để gọi điện chứ? Nếu mà có gọi, thì cô nên nói cái gì đây?

Dù sao cũng không phải là thư cảm ơn, ngay cả chữ ký cũng không hề có, nếu nhận sai, cô sẽ lại bị hắn châm chọc là tự mình đa tình cho mà xem.

Tiểu Diệp chỉ bị chấn thương nhẹ, sau khi kiểm tra thấy không có gì đáng ngại, bác sĩ đề nghị cho cô về nhà dưỡng thương, ở bệnh viện cũng rất ngột ngạt, không lâu nữa cô cũng sẽ được xuất viện thôi.

Quả nhiên như lời Tĩnh Nghi nói, từ sau khi Tiểu Diệp trở về, cả nhà trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.

“Em đó, chân bị thương cũng không quản được cái miệng của mình.” Chị Trần dùng đũa gõ vào bát của Tiểu Diệp: “Im lặng rồi ăn đi.”

Tiểu Diệp cúi đầu, bộ dạng rụt đầu lại như chú chim, chọc Tĩnh Nghi và Giang Nguyệt không thể nhịn được cười to.

Sau khi ăn cơm tối xong, chị Trần đề xuất hai ngày nữa sẽ quay về Bắc Kinh: “Bố mẹ của Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi đều sống ở Bắc Kinh, lễ tết cũng nên để bọn họ trở về thăm nhà.”

Giang Nguyệt cũng đồng ý: “Chị Trần, chị cũng trở về đi, Hi Hi tuổi còn nhỏ mà đã ở nhà lâu như vậy, chắc chắn cũng sẽ nhớ chị lắm.”

“Cũng được, con nhóc này hai ngày trước mới gọi điện cho chị.” Chị Trần gật gật đầu: “Em cũng về chung với chị luôn đi, càng đông càng vui mà.”

Giang Nguyệt cười nói: “Em sẽ không về đâu, hai mẹ con bọn chị lâu lắm mới được gặp nhau, em ở lại Hoa Thành trông nhà cho.”

Cô không muốn quay lại Bắc Kinh.

Bây giờ Bắc Kinh đang vào mùa thu, nhiệt độ thấp hơn rất nhiều so với ở Hoa Thành, không khí cũng tương đối khô ráo, Giang Nguyệt nói quay về cũng sẽ không thích nghi được.

Chị Trần nói nơi cô đã từng ở hơn hai mươi năm mà còn không thích nghi được, đúng là quá kỳ lạ rồi.

Giang Nguyệt cười không trả lời.

Cứ tưởng rằng Tết Trung thu đã được sắp xếp xong xuôi, nào ngờ ngày hôm sau Kiều Cẩn Nhuận lại hỏi cô dự định cho Tết Trung Thu.

“Bác sĩ kiều, anh muốn về nhà à?”

“Ừ, có lẽ tôi phải trở về một chuyến.” Kiều Cẩn Nhuận dừng lại một lát, mới nói: “Năm nay cô có muốn về cùng tôi không?”

Giang Nguyệt nhìn anh.

“Ba mẹ tôi cảm thấy lần trước không chiêu đãi cô chu đáo, nên muốn mời cô đến nhà chơi một chuyến, nhân tiện cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên.”

“Tình hình của em gái tôi không tốt lắm, sang năm có thể phải làm giải phẫu. Cô có muốn gặp em ấy lần nữa không? Em ấy sẽ thấy rất vui đấy.”

Giang Nguyệt ngẩn người một lúc, những lời nói từ chối khéo léo đã bị nghẹn lại ở cổ họng.

Sang năm…

Giang Nguyệt khựng lại hai giây, sau đó lập tức đồng ý.
Chương 270 Là tôi

Vào ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ Tết Trung thu, các thành viên của đoàn kịch đã gặp nhau và đoàn phát cho mọi người hộp quà bánh trung thu.

Sau khi mọi người giải tán, Giang Nguyệt là người cuối cùng đi ra khỏi cổng.

Hôm nay là ngày cuối cùng ở Hoa Thành trước Tết Trung thu, chị Trần đã đặt trước một bàn ở nhà hàng, vừa rồi còn gửi tin nhắn thúc giục cô tới, nói tất cả mọi người đều đến đông đủ cả rồi.

Khoé mọi Giang Nguyệt nhếch lên, sau khi trả lời tin nhắn, nhìn thấy lịch trình nhắc nhở hiện lên trên thanh thông báo, nụ cười của cô thoáng đông cứng lại.

Ngày 15 tháng 8 không chỉ là Tết Trung thu mà còn là sinh nhật của Tiêu Kỳ Nhiên.

Đây cũng không phải là ngày khó nhớ gì, thế nên mấy ngày trước trong đầu cô còn thoáng hiện lên vài khoảnh khắc, vốn tưởng chẳng có gì để nhớ, kết quả là hôm nay điện thoại nhắc nhở làm cho cô nhớ lại.

Mọi năm trước, cô đều chờ Tiêu Kỳ Nhiên từ Tiêu gia trở về để cùng nhau đón Tết Trung thu.

Anh không ăn bánh sinh nhật, nhưng cô lại luôn chuẩn bị cho anh một chiếc bánh nhỏ với cây nến con số đại diện cho số tuổi của anh.

Tiêu Kỳ Nhiên luôn phàn nàn Giang Nguyệt làm những chuyện vô nghĩa này, nhưng cô lại nói đây là cảm giác nghi thức sinh nhật, nhất định phải tận hưởng cùng nhau.

Năm ngoái, con số trên bánh là 28, năm nay là 29.

Cũng không biết năm nay ai sẽ giúp anh ta thắp sáng ngọn nến ấy nữa.



Không biết là vô tình hay cố ý, tối nay chị Trần còn đặc biệt mời Kiều Cẩn Nhuận, Tiểu Diệp nhất định muốn góp vui, trước đó còn nói mọi người nhớ đóng gói mang đồ về cho cô, cuối cùng cô lại chống nạng đến.

Một bữa ăn, thoải mái và dễ chịu.

Kiều Cẩn Nhuận giúp Tiểu Diệp kiểm tra phần xương gãy, còn đặc biệt dặn dò cô phải ngủ ngon giấc một chút.

Nhân tiện, anh cũng nói với cô một số cách phục hồi cơ thể sau khi hồi phục, Tiểu Diệp cảm kích đến rơi nước mắt.

Sau bữa tối, bọn họ bắt taxi trở về. Một chiếc xe không thể chở được nhiều người như vậy, Tiểu Diệp nháy mắt với Giang Nguyệt:

“Này… Chị Giang Nguyệt, để bác sĩ Kiều đưa chị về nha, ba người tụi em ngồi trong xe hơi này là vừa đủ rồi.”

Rõ ràng hàng ghế phía sau xe có thể chứa được ba người, phía trước lại có thêm một người ngồi, bốn người bọn họ vốn là quá đủ.

Giang Nguyệt biết Tiểu Diệp đang có ý định gì, liền nói: “Được rồi, mấy người về trước, chị đi dạo cùng bác sĩ Kiều một chút.”

Bữa cơm hôm nay, Kiều Cẩn Nhuận xem như đã dỗ dành được “gia đình mẹ đẻ” của cô, ai nấy đều rất hài lòng với anh.

Còn cô thì có chút dở khóc dở cười.

Cân nhắc đến việc ngày hôm sau còn phải lên máy bay, hai người không tản bộ bên ngoài quá lâu, Kiều Cẩn Nhuận bảo Giang Nguyệt chú ý nghỉ ngơi và đưa cô về rất sớm.

“Ngày mai chúng ta có bay cùng chuyến không?” Trước khi rời đi, Giang Nguyệt hỏi Kiều Cẩn Nhuận.

Kiều Cẩn Nhuận trả lời: “Có lẽ tôi phải bay trễ một chút, buổi sáng tôi còn phải kiểm tra sức khoẻ cho Thịnh tổng, hai người cứ về trước đi.”

Giang Nguyệt lại hỏi: “Chẳng lẽ Trung thu ngài ấy không về Bắc Kinh sao?”

Kiều Cẩn Nhuận nói: “Bình thường anh ta ở Hoa Thành không lâu đến như vậy, có lẽ nhân dịp Trung thu ở lại đoàn tụ với gia đình một chút.”

Giang Nguyệt lập tức nghĩ đến Trình Nghênh Xuân.

Một bà lão sống trong một ngôi nhà nhỏ, đôi mắt thông thái và trần đầy yêu thương.

Chỉ có duyên gặp mặt, nhưng không hiểu sao cô lại có chút nhớ bà.

Sau Tết Trung thu trở về, cô nhất định phải dành thời gian thăm lão bà một chút.



Tuy nói hiện tại tập đoàn Tiêu gia đã dần dần có xu hướng ổn định, nhưng trong công ty vẫn có một số công việc cần Tiêu Kỳ Nhiên đích thân xử lý.

Vừa mới họp xong, Tiêu Kỳ Nhiên trở lại phòng làm việc, dựa vào lưng ghế, châm một điếu thuốc giải toả căng thẳng, rồi dùng ngón trỏ và ngón cái xoa xoa ấn đường.

Nhìn ông chủ ngồi trong văn phòng, Tiết An trong lòng nhịn không được lặng lẽ cảm khái.

Trong thời gian ngắn phải đi đi lại lại giữa hai nơi, lại muốn mau chóng trở về xử lý công vụ quan trọng, đây không phải là điều mà người bình thường có thể chịu đựng được.

Nghĩ như vậy, cậu ta cúi đầu liếc nhìn điện thoại, trên thanh thông báo hiện lên một tin nhắn.

Trong giờ nghỉ trưa, Tiết An đi vào văn phòng, cười nói: “Tiêu tổng, tôi có một tin tốt cho anh đây.”

“Nói đi.”

“Hôm nay chị Giang Nguyệt sẽ trở về Bắc Kinh, hai giờ nữa sẽ hạ cánh.”

Nghe được câu này, Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày, giọng điệu vẫn không có chút thay đổi: “Đây là tin tốt của cậu?”

“Anh quên rồi à? Ngày mai là ngày 15 tháng 8, chị Giang Nguyệt nhất định là đặc biệt trở về để chúc mừng sinh nhật anh rồi.”

Hiện tại Giang Nguyệt ở Bắc Kinh không có vướng bận gì, bạn bè hay người thân gì cũng không có, cô vô duyên vô cớ trở về vào lúc này, không phải là vì tổ chức sinh nhật cho Tiêu Kỳ Nhiên, còn có thể là vì cái gì?

Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên mới nâng mắt lên nhìn cậu ta: “Chính miệng cô ấy nói với cậu?”

“Bất ngờ, nhất định là một bất ngờ.” Tiết An biết thói quen tổ chức Trung Thu của hai người những năm trước, cho nên trong lòng rất chắc chắn, còn không quên hỏi anh:

“Anh có muốn đặt bánh trước không?”

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn xuống điếu thuốc trong tay, mới nhận ra rằng mình đã hút rất nhiều thuốc mà không biết.

“Người tôi có mùi thuốc lá không?”

“... Anh nghĩ như thế nào?” Tiết An lúng túng nói.

Chưa nói đến ngươi của Tiêu Kỳ Nhiên, bất cứ ai đi qua cửa phòng làm việc này đều ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc.

Giang Nguyệt không thích mùi thuốc lá.

Tiêu Kỳ Nhiên đứng lên, nét mặt vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lộ rõ vẻ u ám: “Cậu đi sắp xếp phòng ăn, tôi trở về thay quần áo.”

Giọng điệu của anh vẫn rất bình thản, nhưng người khác có thể cảm nhận được sự biến chuyển trong nội tâm của anh.

Tiết An vui vẻ tươi cười: “Được.”



Sau khi hạ cánh, Giang Nguyệt gửi tin nhắn cho Kiều Cẩn Nhuận, đối phương thì gửi định vị nhà cho cô, bảo cô trực tiếp bắt taxi qua là được, buổi tối anh sẽ đến đó.

Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, sau đó gọi điện thoại qua: “Tôi trực tiếp đến nhà anh, có phải là quá đường đột không?”

“Nếu như cô cảm thấy ngại, thì có thể đến nhà chị Trần trước, rồi tôi sẽ đến đón cô sau cũng được.” Kiều Cẩn Nhuận thay cô nghĩ biện pháp khác

Giang Nguyệt chấp nhận phương án này.

Cha mẹ của Kiều Cẩn Nhuận rất nhiệt tình, một mình cô sợ là không ứng phó được, nên Giang Nguyệt quyết định để chờ Kiều Cẩn Nhuận trở về rồi cùng nhau qua thì tốt hơn.

Vì thế Giang Nguyệt và chị Trần cùng trở về nhà, tiện thể ghé qua siêu thị mua ít đồ.

Trong nhà đã lâu không có ai ở, hai người họ đã quét dọn được một nửa, Hi Hi nghỉ phép trở về, nhìn thấy Giang Nguyệt ở trong nhà của mình, ánh mắt lập tức sáng ngời, cười to chạy tới:

“Chị Nguyệt Nguyệt, sao chị lại đến đây!”

Giang Nguyệt cười ôm lấy cô bé, sờ đầu cô: “Hi Hi lại cao lớn quá rồi ha.”

“Không phải đâu, cô giáo nói sau này em sẽ là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, là đại mỹ nữ đó.” Hi Hi thẳng lưng, giọng điệu ngông cuồng.

Chị Trần vừa lau sạch phòng bếp, đi ra nhìn hai người họ: “Nào có cô bé nào lại nói mình là đại mỹ nữ kia chứ, đúng là không biết xấu hổ mà.”

Hi Hi có vẻ tự hào: “Là chị Nguyệt Nguyệt dạy cho con, là con gái phải biết tự tin chứ!”

“Được rồi, chị Nguyệt Nguyệt của con nói đúng, mẹ thì không đúng được chưa.” Chị Trần cười xong, lại nghiêm túc: “Kiểm tra giữa kỳ con được bao nhiêu điểm?”

“...”

Tối đến, Giang Nguyệt đang cùng Hi Hi làm bài tập về nhà, giữa chứng đi ra ngoài rửa hoa quả thì điện thoại di động đặt trên bàn rung lên.

Hi Hi cầm di động chạy đến phòng bếp: “Chị Nguyệt Nguyệt ơi, điện thoại di động của chị kêu nè.”

“Hi Hi giúp chị ấn nghe máy đi.”

Giang Nguyệt đang rửa đào, không nhìn đến màn hình điện thoại. Cô cho rằng đó là Kiều Cẩn Nhuận, vì vậy giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn:

“Bác sĩ Kiều, hạ cánh rồi à? Có cần tôi ra đón anh không?”

Người đàn ông ở đầu bên kia khựng lại một chút, bàn tay nắm chặt trong vô thức.

“Là tôi.”



--------------------------------
Tác giả:THÔNG BÁO:
Thời gian tới mình khá bận nên chỉ có thể đảm bảo đăng được 2 chương/ ngày. Ngày nào có thời gian sẽ đăng thêm cho mọi người đọc ạ.
Rất cám ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ bộ truyện đến thời điểm hiện tại.
Và mong rằng có thể tiếp tục ủng hộ mình trong thời gian tới nhé.
Mỗi ngày vào đọc truyện 10 phút cũng vui mà đúng không mọi người? :-p
Chương 271 Sinh nhật

“Là tôi.”

Giọng nói của người đàn ông rất trầm thấp, động tác rửa đào của Giang Nguyệt hơi khựng lại, cô vặn chặt vòi nước, lại để ráo nước, dùng khăn lau sạch tay, sau đó mới bình tĩnh hỏi:

“Tìm tôi có việc à?”

Hô hấp của Tiêu Kỳ Nhiên hơi thắt lại.

“Hôm nay em ở Bắc thành?”

“Ừ.”

Giang Nguyệt lên tiếng, quay đầu lại nhìn Hi Hi một cái, đem đào đã rửa xong đưa cho cô bé một quả, tiếp tục nghe điện thoại:

“Tiêu tổng, nếu không có việc gì, tôi cúp máy trước đây.”

Đối phương chậm chạp không nói gì nữa, Giang Nguyệt mím môi, chuẩn bị cúp điện thoại.

“Giang Nguyệt, hôm nay là ngày gì?” Bên chỗ Tiêu Kỳ Nhiên nghe có vẻ yên tĩnh, có tiếng đàn violin, hẳn là nhà hàng mà trước đây hắn thường xuyên ghé đến.

Tay Giang Nguyệt đang định ấn nút kết thúc cuộc gọi.

Giọng nói của hắn lộ vẻ mệt mỏi: “Suy nghĩ kĩ đi, hôm nay là ngày gì?”

“Tết Trung thu.”

“Còn nữa.”

“Không còn gì hết.”

Đầu dây bên kia nhất thời im lặng.

Giang Nguyệt giật mình một chút, trong lòng mơ hồ ý thức được cái gì: “Anh đang ở In the Cloud?”

In the Cloud là tên của nhà hàng.

“Ừ, tôi đã đặt chỗ trước.”

Thanh âm của Tiêu Kỳ Nhiên cực kỳ bình tĩnh, nghe không ra cảm xúc phập phồng:

“Tôi sẽ đợi em tới.”

...

Giang Nguyệt bưng hoa quả ra khỏi phòng bếp, nhìn thoáng qua thời gian, nói với chị Trần và Hi Hi: “Chị Trần, em đi nha.”

“Được, trên đường chú ý an toàn.”

Chị Trần dặn dò cô vài câu, để buổi tối cô trở về sớm một chút, Giang Nguyệt cười nói mình cũng không phải trẻ con, không có nhiều điều cần phải dặn dò như vậy.

“Biết mình không phải là trẻ con mà mỗi ngày còn làm cho người ta không yên lòng?” Chị Trần liếc mắt nhìn cô một cái, cười trách cứ.

Trước khi ra khỏi nhà chị Trần, Giang Nguyệt cố ý trang điểm.

Cô bước ra đường, tiện tay vẫy taxi rồi ngồi vào.

“Bác tài, đi sân bay Bắc Thành.”

...

In the Cloud.

Người nghệ sĩ violin đã chơi gần sáu bài hát, nhưng vị trí đối diện Tiêu Kỳ Nhiên vẫn còn trống.

Hắn ta mặc một chiếc áo len mỏng với khuôn mặt ẩn trong bóng tối.

Từ lúc gọi cuộc điện thoại kia đến bây giờ, thời gian trôi qua đã hai tiếng đồng hồ, hắn giữa chừng đã giơ tay lên kiểm tra đồng hồ ba lần.

Những chữ cái được nạm kim cương đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn, khúc xạ ánh sáng, chiếu vào mắt hắn một cách chói lọi.

Nhân viên phục vụ đứng ở một bên chờ thật lâu, chờ mọi người trong phòng ăn gần như đi hết, rốt cục nhịn không được đi lên lấy hết dũng khí, hỏi Tiêu Kỳ Nhiên khi nào thì dọn lên đồ ăn.

Tiêu Kỳ Nhiên trầm mặc thoáng chốc, vài giây sau mới nói: “Thanh toán, không cần lên món.”

Cô ấy sẽ không đến đâu.

Lúc hắn từ trong nhà hàng đi ra, sắc mặt nhìn qua không phải là quá tốt, Tiết An đợi ở trong xe liền cảm thấy căng thẳng.

Tiêu Kỳ Nhiên mở cửa xe, trái tim Tiết An lập tức dâng lên đến cổ họng.

“Trở về Thụy Uyển.”

Hắn lên tiếng, thanh âm có chút khàn khàn, nhưng không có ý định bắt Tiết An phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình.

Bây giờ hắn chỉ muốn được nghỉ ngơi thật tốt.

Ở nơi có cô.

Nếu không, thì… ở nơi mà cô đã từng ở cũng được.

...

Tiết An không dám lộ ra vẻ tức giận, cậu biết ông chủ nhà mình đợi một đêm, nhưng không đợi được Giang Nguyệt tới, cậu ta liền biết mình lại đoán sai.

Mấy năm nay năng lực làm việc của cậu coi như không tệ, nhưng sao gần đây luôn liên tiếp phạm sai lầm?

Cậu ta bắt đầu nghi ngờ bản thân mình.

Xe dần dần chạy đến gần Thụy Uyển, Tiết An đánh tay lái, từ trong ngõ nhỏ đi vào, liền phát hiện có một bóng người đứng ở cửa lớn.

Ánh đèn ban đêm kéo bóng người nọ rất dài, nhìn qua bóng lưng, hẳn là một người phụ nữ, dáng người cao gầy.

Giống như là Giang Nguyệt.

Tiết An lập tức nắm chặt tay lái, tim đập nhanh hơn: “Tiêu tổng, cửa Thụy Uyển hình như có người.”

Tiêu Kỳ Nhiên đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, nghe được câu này lập tức nhấc mắt lên, trong nháy mắt nhìn thấy bóng người ở cửa, ánh mắt liền tối sầm lại.

“Chị Giang Nguyệt không phải là tới nơi này tìm ngài chứ?” Tiết An so với Tiêu Kỳ Nhiên còn kích động hơn, cảm thấy có cơ hội đền đáp tội lỗi lúc nãy:

“Tôi đã nói mà… chị ấy tuyệt đối không có khả năng quên sinh nhật của ngài.”

Hô hấp của Tiêu Kỳ Nhiên run lên, lòng bàn tay hơi nắm chặt.

Nếu đó là cô…

Nếu như là cô, lúc này nói cái gì anh đều sẽ xin lỗi cô, nên giải thích cũng sẽ giải thích rõ ràng.

Trong đêm nay, anh nhất định sẽ giải quyết tất cả các hiểu lầm.

Cô tha thứ hay không tha thứ không quan trọng, nhưng ít nhất đừng tiếp tục hiểu lầm anh.

Xe vừa dừng lại, không đợi Tiết An quay đầu nói chuyện, Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp mở cửa xe đi xuống. Lúc đi về phía người đang chờ đợi ở cửa, bước chân của hắn cũng không tự chủ được tăng nhanh.

Cuối cùng, ở khoảng cách ước chừng năm mét, bước chân của Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại tại chỗ.

Đêm ở Bác thành có một loại cảm giác trống vắng và yên tĩnh, không khí đầu thu hít vào trong cổ họng có chút đau, nhưng vẫn có thể chịu được.

Tiêu Kỳ Nhiên chăm chú nhìn bóng lưng của người kia vài giây, giống như đang nghiêm túc cẩn thận xác nhận nó.

Cuối cùng hắn hít vào một hơi thật sâu, ngay cả vui mừng vừa rồi cũng trở nên yên tĩnh.

Không phải Giang Nguyệt!

Tiêu Kỳ Nhiên nhất thời mất đi hứng thú, cúi đầu không có dự định tiến thêm một bước, chỉ đứng lại tại chỗ, trong tay lấy bật lửa, châm thuốc.

Ánh lửa chập chờn rồi tắt trong lòng bàn tay, bóng người của hắn chợt hiện ra rồi biến mất.

Âm thanh rất nhỏ, nhưng nó rất rõ ràng vào ban đêm.

Người phụ nữ ở cửa xoay người, lúc nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên, trong mắt cô ấy đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lấy lại bình tĩnh:

“A Nhiên, chúc mừng sinh nhật.”

Tiêu Kỳ Nhiên không trả lời, mà chỉ châm một điếu thuốc, khói bốc lên trong không khí lạnh, tay áo sơ mi của hắn cũng nhiễm đầy mùi thuốc lá.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới bộ quần áo mình vừa mới thay, trái tim cảm thấy trống rỗng.

Thấy hắn không nhúc nhích, Ngu Vãn cất chân đi về phía hắn, thanh âm dịu dàng nhẵn nhụi: “Em nhớ không lầm, hôm nay là sinh nhật của anh đúng không?”

Một lát sau, Tiêu Kỳ Nhiên mới không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng, trong giọng nói không có quá nhiều cảm xúc:

“Cô không cần phải đặc biệt tới đây, tôi chưa từng tổ chức qua sinh nhật.”

“Em biết trước đây anh chưa bao giờ tổ chức sinh nhật.” Ngu Vãn đã quen với sự lạnh nhạt của hắn, chỉ từng bước tới gần hắn, ý cười trên mặt cũng càng ngày càng đậm:

“Nhưng mà, hiện tại không giống trước kia mà.”

Tiêu Kỳ Nhiên liếc cô ta một cái, thanh âm trầm thấp: “Không có gì khác biệt.”

Thái độ với cô ta bây giờ cũng không khác trước là bao.

“Em không tin.” Ngu Vãn nở nụ cười, trìu mến nhìn hắn: “A Nhiên, con người đều sẽ thay đổi, huống chi là đã qua bốn năm thời gian.”

Bốn năm có thể thay đổi thứ gì? Thật sự là quá nhiều.

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên ý vị thâm trường, cũng không phải bởi vì thâm ý trong lời nói của cô, mà là vì câu ‘Mọi người đều sẽ thay đổi’.

Vậy Giang Nguyệt sẽ thay đổi sao?

Anh nhớ tới cảnh cô khoác tay Trần Tư Tề. Cô đi theo Kiều Cẩn Nhuận lên lầu, còn kéo rèm cửa sổ. Cô đóng cửa sổ một cách lạnh lùng trong đêm mưa.

Trong lúc không chút ý, tàn thuốc rơi trên ngón tay, nóng như thiêu như đốt.

“Cô đã kết hôn rồi, Ngu Vãn.” Tiêu Kỳ Nhiên thu hồi suy nghĩ, nhìn Ngu Vãn.

“Em muốn nói rằng em đã thay đổi suy nghĩ của mình rồi và em đã ly hôn, A Nhiên.”

Ngu Vãn vuốt tóc một cái: “Khi đó em còn trẻ không hiểu chuyện, làm chuyện gì cũng đều tự cho là chính xác. Nếu như tình cảm của em vào thời điểm đó là vững chắc hơn một chút, hướng đi bây giờ sẽ trở nên khác nhau, phải không?”



--------------------------------
Tác giả:Hôm nay đăng 3 chương nhen.
Cám ơn bạn Thiên Đăng Ngô và bạn Hong Hanh... đã tặng xu thưởng nè.
Cám ơn mọi người vẫn đang theo dõi ạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK