• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 126 Có từng thừa nhận sao?

“Giang Nguyệt, cô có gì muốn nói với tôi không?”

Ánh mắt người đàn ông rất sâu, như thể đang muốn nhìn thấy cảm xúc khác từ trong mắt của Giang Nguyệt.

Nhưng đôi mắt cô trong suốt sạch sẽ, dưới ánh đèn cũng rất xinh đẹp, quan trọng nhất là bên trong không có gì khác ngoài sự thản nhiên.

Giang Nguyệt cười một tiếng: “Có.”

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời của cô.

“Cảm ơn Tiêu tổng đã tặng tôi món quà bồi thường.” Giang Nguyệt cười rạng rỡ, khóe miệng cong lên vừa phải: “Tôi rất vui khi có được Thụy Uyển là bất động sản đầu tiên thuộc về tôi.”

Cô nói trái với lòng, nhưng lại rất chân thành.

Nhìn không ra vẻ trái lòng.

Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng thu hồi tầm mắt, không nhìn cô nữa.

Giang Nguyệt cũng thức thời rời đi, vào phòng thay đồ.

Tần Di Di đã thay xong trang phục cần chụp, trông có vẻ ngoan ngoãn, cô ta ở trước mặt Giang Nguyệt như một học sinh khiêm tốn xin lời khuyên, vô cùng nghe lời và dịu dàng.

“Chị Giang Nguyệt, hôm nay xin chị chỉ giáo nhiều hơn, nếu có chỗ nào em làm không đúng thì nhờ chị chỉ bảo nha.” Lúc nói lời này, cô ta còn kéo tay Giang Nguyệt.

Thân mật như một cặp chị em ruột thịt.

Giang Nguyệt hờ hững rút tay ra, không thèm để ý đến dáng vẻ làm bộ làm tịch của Tần Di Di, cầm trang phục đang treo, nhấc chân đi về phía phòng thay đồ.

Ngay khi vừa định bước vào, Giang Nguyệt bỗng nhiên lên tiếng: “Scandal của tôi và Trần Tư Tề là do cô để bộ phận quan hệ công chúng phơi bày đúng không?”

Chuyện này là do chị Trần nói cho cô biết.

Vẻ mặt Tần Di Di vẫn ngoan ngoãn và khéo léo như trước: “Xin lỗi chị Giang Nguyệt, em cũng đang muốn xin lỗi chị về chuyện này.”

Cô ta ấn ngón tay, giọng điệu rất khiêm tốn: “Hôm đó em đi ngang qua bộ phận quan hệ công chúng, thấy bản thảo trên bàn, biết được tin tức chị yêu đương nên em rất vui mừng, không nhịn được đăng lên.”

“Em còn tưởng rằng công ty đã sắp xếp ổn thỏa.”

Cô ta thè lưỡi, trên mặt không hề lộ ra vẻ xấu hổ, thậm chí còn gửi lời chúc phúc:

“Nhưng mà chị Giang Nguyệt và Trần tổng thật sự rất xứng đôi nha, nhất định có thể đi đến đầu bạc răng long.”

Giang Nguyệt ngước mắt liếc Tần Di Di một cái.

Cái nhìn đó rất lạnh lùng.

Nụ cười của Tần Di Di cứng ngắc, trở nên xấu hổ ngay tức khắc.

“Đừng lo chuyện của tôi, cô lo xử lý chuyện của mình cho tốt đi.” Giọng điệu của Giang Nguyệt rất lạnh lùng, không có chút tình cảm nào.

Điều Tần Di Di không thích nhất chính là dáng vẻ lạnh lùng xa cách của Giang Nguyệt, trong lòng cô ta rất khó chịu nhưng ngoài miệng vẫn rất dịu dàng: “Chị Giang Nguyệt, chị đừng lo lắng cho em, quan hệ của em và A Nhiên vẫn luôn rất tốt.”

Sự đắc ý và khoe khoang của cô ta rất rõ ràng.

Giang Nguyệt nhìn Tần Di Di trong chốc lát, đột nhiên vô cớ hỏi: “Tiêu Kỳ Nhiên có từng thừa nhận hai người là người yêu của nhau sao?”

Một câu này làm cho Tần Di Di nghẹn họng.

Mặc dù Tiêu Kỳ Nhiên quan tâm, chăm sóc chu toàn cho cô, che chở cô ở khắp mọi nơi, nhưng đúng thật chưa từng nghe anh giới thiệu cô ta là “bạn gái”.

Giang Nguyệt không nói gì thì không sao, nhưng cô vừa nói ra, Tần Di Di hình như có chút bối rối.

Cô ta cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không thể quản lý tốt cảm xúc của mình, đôi mắt cô ta có chút trốn tránh, điều này khiến Giang Nguyệt nhìn lại.

Giang Nguyệt không khỏi cười khẽ.

Lúc trước cô không đấu với Tần Di Di là vì cảm thấy không cần thiết. Hiện tại thật sự bắt đầu đấu với cô ta thì lại cảm thấy có vẻ mình hơi trẻ con.

Không cùng một đẳng cấp thì dù cho đấu thắng cũng không hề có cảm giác thành tựu.

Giang Nguyệt nhún vai, lúc chuẩn bị đi thay quần áo, Tần Di Di ở phía sau không nhịn được, bỗng nhiên lớn tiếng nói:

“Nhưng em sắp đính hôn với A Nhiên rồi.”

Giang Nguyệt nhíu mày.

Thấy thân hình cô hơi dừng lại, Tần Di Di luôn cảm thấy mình đã lấy lại được kiêu ngạo, tiếp tục đắc ý:

“Phu nhân đã hẹn em gặp mặt vào tối nay, tin rằng chị Giang Nguyệt sẽ nghe được tin vui của em và A Nhiên nhanh thôi.”

Nửa câu đầu là thật, nửa câu sau là giả.

Có đính hôn hay không thì không biết, nhưng Tô Gia Lan chỉ đích danh muốn gặp cô ta là thật.

Trong mắt Tần Di Di, đây là một dấu hiệu tốt.

Giang Nguyệt chỉ dừng lại hai giây, sau đó giọng nói rất lạnh nhạt, khẽ phun ra một câu: “Vậy chúc cô may mắn, gặp mặt Tiêu phu nhân vui vẻ.”

Thậm chí một chút lên xuống trong giọng nói cũng không có.

Như thể chuyện này từ đầu đến cuối không liên quan gì đến cô.

“Đó là đương nhiên.” Tần Di Di kiêu ngạo đáp.



Giang Nguyệt mặc một chiếc váy dệt kim dài với thiết kế chữ V khoét sâu ở ngực, tổng thể là màu trắng sữa, là phong cách chủ đạo của đợt hàng xuân hè của Swee, tổng thể thiên về phong cách tối giản.

Chiếc váy này rất thử thách vóc dáng của người mẫu. Đặc biệt do thiết kế mỏng nên không được mặc đồ lót định hình bên trong, nếu không hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều.

Cũng may dáng ngực của Giang Nguyệt rất tốt, khí chất của cô lại càng tôn thêm vẻ đẹp của chiếc váy.

Không tốn nhiều công sức cũng không cần làm ra vẻ, tổng thể có một loại vẻ đẹp tự nhiên.

“My lady, cô đúng là yêu tinh.”

Lần đầu tiên nhìn thấy Giang Nguyệt, Hứa Ngôn Sâm không khỏi vỗ tay, kêu cô đứng ở chính giữa sân khấu:

“Có đôi khi tôi thật sự nghi ngờ rằng thiết kế của tôi có phải được thiết kế riêng dành cho cô hay không.”

Giang Nguyệt mỉm cười đi tới, bước chân thong dong, thoải mái tiếp nhận lời khen ngợi, sau đó nghiêng đầu nhìn thoáng qua: “Tần Di Di đâu?”

Thương hiệu nói muốn chụp trang phục chị em, đương nhiên phải cùng chung khung hình với Tần Di Di.

Vài phút sau, Tần Di Di mới từ phòng thay quần áo bước ra, vẫn còn hơi ngại ngùng, trên mặt lộ ra vẻ ửng hồng không tự nhiên.

Cô ta mặc một chiếc váy đuôi cá màu xanh lam, làn váy là đuôi gợn sóng nên cô ta không thể không cúi người xách làn váy, có vẻ có chút chật vật và câu nệ.

Vòng ngực cũng có chút khiêm tốn.

“Cô Tần, buông váy xuống, ngẩng đầu ưỡn ngực là được rồi.” Nhân viên phụ trách nhắc nhở Tần Di Di một cách thiện chí:

“Không cần quan tâm đến làn váy đâu.”

Lúc này Tần Di Di mới buông tay ra, nhưng đi đường càng cẩn thận hơn lúc nãy rất nhiều. Cô ta lo lắng nếu không để ý giẫm lên làn váy thì sẽ té ngã.

Trong lòng Tần Di Di còn đang oán giận, vì sao lại có thiết kế như vậy?

Tần Di Di cố gắng đi đến bên cạnh Giang Nguyệt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Chị Giang Nguyệt, khiến chị chê cười rồi.”

“Lúc đi bộ thì tư thế và khí chất em bị giảm xuống, đúng thật sẽ bị người ta chê cười.”

Giang Nguyệt nói thẳng: “Cô không tham gia lớp hình thể đúng giờ sao?”

Là một câu khẳng định!

Nếu là người nghiêm túc học lớp hình thể thì sẽ không bị chật vật như thế này chỉ sau vài bước đi bộ.

Hầu hết các lớp hình thể đều yêu cầu luyện các bài tập, đôi khi phải đứng hàng giờ để duy trì một tư thế nhất định, vô cùng khảo nghiệm nghị lực, cũng cần sự kiên định và chịu khổ.

Tần Di Di chưa bao giờ có thể chịu đựng được khổ.

Trong lòng Tần Di Di không hiểu sao căng thẳng, mở miệng nói dối: “Đương nhiên em đi học chăm chỉ, nhưng hôm nay hơi căng thẳng nên mới quên mất kiến thức thôi.”

“Vậy thì nhớ lại một chút đi, lát nữa quay chụp đừng khom lưng giống như bây giờ.”

Giang Nguyệt thờ ơ mở miệng, đối phương mới nhận ra vấn đề, lập tức thẳng lưng:

“Em nhớ rõ rồi, không cần chị nhắc nhở em.”
Chương 127 Ăn miếng trả miếng

“Chuẩn bị chụp ảnh, hai vị có thể tới đây không?” Đạo diễn hình ảnh gọi hai người, lúc này Tần Di Di và Giang Nguyệt mới ngừng cuộc đối thoại.

Trong quá trình chụp ảnh, Tần Di Di nhiều lần vô thức muốn túm làn váy, nhưng nhớ tới dáng vẻ kiêu ngạo của Giang Nguyệt, cô ta cắn răng ép mình phải duy trì tư thế tốt.

Nhưng đợi đến khi Tần Di Di điều chỉnh tư thế xong thì đã tốn rất nhiều công sức, cô ta hầu như không chụp được mấy bức ảnh bìa đơn.

Còn tư thế và biểu cảm của Giang Nguyệt đều rất tốt, sống lưng thẳng tắp, rất có khí chất.

Hầu như không cần đạo diễn hình ảnh nói gì, cô đều có thể thể hiện hoàn hảo vẻ đẹp của mình với ống kính.

Mọi thứ vừa phải, ống kính khó tránh khỏi dừng lại trên người Giang Nguyệt nhiều hơn

“Tuyệt vời, chúng ta chụp tiếp một bộ ảnh đôi đi.” Đạo diễn hình ảnh tập trung trong chốc lát, suýt nữa đã quên Tần Di Di - người không hề có cảm giác tồn tại, đang ở bên cạnh.

Đến khi nhìn thấy cô ta, anh ta mới nhớ tới Tần Di Di cũng là một trong những người mẫu, vội vàng gọi cô ta tới, định chụp thêm vài bức ảnh bìa hai người nữa là xong.

Tần Di Di thấy toàn bộ quá trình hầu như không có được tham gia, cuối cùng cô ta không thể không hỏi:

“Xin lỗi, nhưng tôi muốn hỏi một chút, vì sao không có ảnh đơn của tôi?”

Giọng điệu của Tần Di Di có chút không vui, nhỏ giọng nói: “Phát ngôn lần này là tôi và chị Giang Nguyệt cùng nhau nhận, vì sao chỉ chụp cận cảnh một mình chị ấy mà không chụp tôi?”

Cô ta không muốn làm nền.

Tần Di Di vừa nói xong, sắc mặt đạo diễn hình ảnh có chút xấu hổ, lúng túng một lúc rồi nói:

“Chuyện này...”

Anh ta cũng không thể nói thẳng rằng vì cảm giác ống kính của Tần Di Di không đủ, cho nên hiệu quả chụp rất kém, đến lúc đó khi chỉnh sửa sẽ rất phiền phức đúng không?

Lúc này, Giang Nguyệt nhướng mắt, dịu dàng mở miệng: “Di Di, tạp chí quảng cáo luôn chú ý đến việc bổ sung cho nhau, quan trọng nhất là làm nổi bật quần áo, chứ không phải tỷ lệ xuất hiện của người mẫu đâu.”

“Nếu là chụp ảnh thông thường, kỳ thực có thể chụp cho cô mấy trăm bức cũng không sao, nhưng đây là ảnh quảng cáo thương mại, tất cả mọi thứ phải nghe theo hướng dẫn của đạo diễn hình ảnh.”

Giang Nguyệt kiên nhẫn giải thích cho Tần Di Di, không có chút sốt ruột nào trong lời nói.

Nhưng Tần Di Di không nghe, nghĩ đến việc vừa rồi bị nhân viên lạnh nhạt, cô ta buồn bực, hận không thể đổ hết lên đầu Giang Nguyệt, cũng không hề nhận thấy cách xưng hô của Giang Nguyệt với cô ta đã thay đổi.

“Chị Giang Nguyệt đương nhiên không ngại, dù sao vừa rồi ống kính đều quay quanh chị.” Tần Di Di không chút khách khí:

“Nhưng hiện tại nghệ sĩ mà Giang San muốn nâng đỡ là em, cũng yêu cầu nhãn hàng cân nhắc trọng lượng trước khi đưa ra lựa chọn.”

Khi Tần Di Di nói những lời này, tư thế của cô ta vô cùng kiêu ngạo, giống như một lời uy hiếp.

Giang Nguyệt mỉm cười: “Nếu đã như vậy, vậy thì nhờ đạo diễn hình ảnh vất vả chụp thêm vài tấm ảnh đơn cho Di Di nhé.”

Nghe vậy, đạo diễn hình ảnh thở dài trong lòng, vẻ mặt khách khí: “Vất vả rồi, cô Tần đứng về phía trước một bước, chúng ta chụp vài bức ảnh cận cảnh chi tiết.”

Lúc này Tần Di Di mới cảm thấy mỹ mãn.

Không phải chụp nữa, Giang Nguyệt thong thả đi xuống sân khấu, trở về phòng hóa trang thay quần áo, cũng không lựa chọn rời đi ngay.

Giang Nguyệt kiên nhẫn chờ đợi.

Đến khi Tần Di Di chụp xong bộ ảnh cá nhân cuối cùng, tâm trạng cô ta mới vui vẻ đi tới cửa phòng thay đồ.

Khoảnh khắc hai người đi ngang qua nhau, Giang Nguyệt đột nhiên cười gọi cô ta lại:

“Tần Di Di, hôm nay tôi muốn dạy cô một đạo lý trong giới giải trí.”

Tần Di Di dừng bước, nhíu mày nhìn chằm chằm Giang Nguyệt: “Chị đang nói gì cơ?”

“Ăn miếng trả miếng.” Giang Nguyệt đáp một cách lười biếng, giơ tay lên tùy ý, nhấc chân muốn rời đi:

“Chúc cô đêm nay, mọi chuyện đều vui vẻ nhé.”

Tần Di Di không hiểu chuyện gì, không rõ rốt cuộc Giang Nguyệt đang muốn nói gì.

Tuy nhiên, cô ta không thèm phỏng đoán ý của Giang Nguyệt. Dù sao bây giờ cô ta còn có chuyện quan trọng hơn.

Nghĩ đến đây khiến lòng Tần Di Di vui sướng không thôi.

Cô ta sẽ sớm gặp Tô Gia Lan.

Vì buổi gặp mặt tối nay, Tần Di Di cố ý chuẩn bị một chiếc váy len màu tím nhạt, đây là cô ta nghe truyền thông đưa tin, nói rằng Tô Gia Lan thích nhất màu tím.

Thay đồ xong, Tần Di Di còn xịt nước hoa yêu thích, chuẩn bị đi gặp mẹ chồng tương lai.

Tần Di Di còn hỏi thăm và biết được lúc trước Tô Gia Lan chưa từng chính thức hẹn ăn tối hay gặp mặt Giang Nguyệt, vì vậy có thể nói rằng bà không hề coi trọng Giang Nguyệt.

Nhưng cô ta thì khác.

Cô ta được Tô Gia Lan coi là khách mời, địa điểm ăn tối cũng là khách sạn xa hoa cao cấp nhất Bắc Thành, Swan Mansion.

Nghĩ đến đây, Tần Di Di lại tràn đầy tự tin.



Sáu giờ chiều, Tần Di Di lên xe của Tiêu Kỳ Nhiên đúng giờ.

Tiết An ngồi ở ghế lái lái xe, hai người ngồi ở hàng ghế sau.

Tâm trạng Tần Di Di vừa sung sướng vừa căng thẳng, không ngừng túm lấy làn váy:

“A Nhiên, lát nữa gặp mẹ anh, em cần chú ý điều gì không?”

Tiêu Kỳ Nhiên mặc một bộ âu phục giản dị, giọng điệu rất nhạt: “Không cần chú ý điều gì, thả lỏng một chút là được rồi.”

Bên ngoài có tin đồn rằng Tô Gia Lan có phong thái hào phóng, khí chất tao nhã và duyên dáng, bình thường thích trồng hoa và cây cỏ, là phu nhân nhà giàu nhưng rất dịu dàng.

Hầu hết những phụ nữ này thích người ngoan ngoãn và nghe lời.

Trong lòng Tần Di Di suy nghĩ, cúi đầu lấy điện thoại ra, mở camera, muốn xem lớp trang điểm của mình có tươm tất hay không

Đúng lúc này, trong điện thoại đột nhiên hiện lên một tin tức…

[Tiểu hoa mới của Giang San ở studio giở bệnh ngôi sao, nói lời ngông cuồng với tiền bối!]

Hóa ra không biết là ai đã đăng đoạn video Tần Di Di mạnh mẽ yêu cầu chụp thêm ảnh cá nhân, video rất rõ ràng, thậm chí âm thanh cũng được thu lại rõ ràng.

Trong video, Giang Nguyệt dịu dàng và kiên nhẫn, còn Tần Di Di lại vô lý gây sự khiêu khích tiền bối, ở trước mặt đạo diễn hình ảnh không kiêng nể gì mà khoe khoang mình mới là tương lai của Giang San.

Ngay lập tức, lời chửi bới xuất hiện khắp nơi.

[Cũng không phải công chúa, sao lại mắc bệnh công chúa chứ?]

[Đau lòng Nguyệt Nguyệt nhà tôi, đối xử với loại người mới này mà cũng kiên nhẫn như vậy, cái này không phải rõ ràng blà ị bắt nạt sao?]

[Tính cách của Tần Di Di không phải là một đóa hoa trắng nhỏ thuần khiết ngây thơ sao? Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo trong video, có khác gì mấy bà cãi nhau ngoài chợ không chứ?]

Hàng loạt đề mục như ‘Hình tượng Tần Di Di sụp đổ’, ‘Giang Nguyệt bị người mới âm thầm khiêu khích’, ‘Người mới của Giang San mắc bệnh ngôi sao’... tràn ngập màn hình.

Khuôn mặt Tần Di Di nhất thời trắng bệch, lòng bàn tay nắm chặt.

Giờ khắc này, cô ta đột nhiên hiểu ra ẩn ý trong lời Giang Nguyệt nói ở cửa phòng thay đồ.

Ăn miếng trả miếng, thì ra có ý này.

Cảm nhận được Tần Di Di có cái gì không đúng, Tiêu Kỳ Nhiên cụp mắt xuống, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Trên mặt Tần Di Di thoáng hiện lên bối rối, nhưng rất nhanh lại nghĩ tới điều gì đó, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

Lúc mở ra lần nữa, đôi mắt của Tần Di Di đã bao phủ bởi tầng sương, giọng nói của cô ta thấp xuống, gần như nức nở mà nói:

“A Nhiên, hình như chị Giang Nguyệt đang nhắm vào em.”
Chương 128 Trong lòng rất để ý

Sau khi kiên nhẫn nghe hết lời giải thích của Tần Di Di, Tiêu Kỳ Nhiên im lặng.

Anh không nói câu nào một hồi lâu khiến Tần Di Di có chút chột dạ, nhịn không được khóe mắt càng thêm ướt át:

“A Nhiên, em thật sự không ngờ chị Giang Nguyệt lại làm như vậy.”

“Em chỉ muốn chụp thêm một vài bức ảnh để được tiếp xúc nhiều hơn thôi.”

Tiêu Kỳ Nhiên vẫn ngồi khoanh chân, vẻ mặt trang nghiêm và thờ ơ, từ đầu đến cuối đều không mở miệng nói một chữ.

“Chị Giang Nguyệt không thích em thì cũng được ạ, nhưng tin tức tiêu cực như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến Giang San.”

Cô ta rụt rè mở miệng: “A Nhiên không phải đã nói rồi sao, tất cả đều phải đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu, đúng không anh?”

Trong lời nói này không giống như là đang tự mình kêu oan, mà là vì Tiêu Kỳ Nhiên suy nghĩ nhiều hơn.

Người đàn ông trầm mặc một lúc lâu.

Thật lâu sau, Tiêu Kỳ Nhiên mới cụp mắt xuống nhìn Tần Di Di, lơ đãng hỏi: “Vậy trước đó tự tiện dùng tài khoản của bộ phận quan hệ công chúng, đăng tải scandal về Giang Nguyệt và Trần Tư Tề, có tính là nhằm vào Giang Nguyệt không?”

Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên đen kịt, giọng nói cũng cực kỳ lãnh đạm, cảm giác áp bách trên người anh rất mạnh.

Giọng điệu của anh rõ ràng rất bình tĩnh, nhưng sự lạnh lùng trong mắt anh vẫn khiến trong lòng Tần Di Di cả kinh.

“Em…”

Tần Di Di bị câu hỏi này làm cho khựng lại, lập tức nói không nên lời. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt hờ hững rõ ràng như vậy của Tiêu Kỳ Nhiên.

Tần Di Di cúi đầu, lại bắt đầu muốn khóc: “A Nhiên, anh đang trách em đúng không? Anh cho rằng em cố ý muốn hại thanh danh của chị Giang Nguyệt phải không?”

Tiêu Kỳ Nhiên lại im lặng, thái độ cũng không rõ ràng.

Bàn tay của Tần Di Di ở bên cạnh gắt gao siết chặt, nước mắt cố chấp lưng tròng trong đáy mắt, nhưng chậm chạp không chảy ra.

Cô sợ khóc sẽ làm trôi đi lớp trang điểm trên mặt, ảnh hưởng đến cuộc gặp gỡ lát nữa với Tô Gia Lan.

“A Nhiên, trong lòng anh vẫn còn có chị Giang Nguyệt.” Giọng của Tần Di Di yếu đi, lông mi run rẩy:

“Anh rất để ý scandal của chị ấy với Trần tổng đúng không?”

Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày, môi mỏng mím thành một đường thẳng.

Nghe Tần Di Di nói trong lòng mình còn có Giang Nguyệt, trong mắt anh hiện lên một tia không vui cùng phiền não.

Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng, vô cảm: “Đừng nghĩ lung tung. Tôi chỉ hy vọng em có thể rút ra một bài học từ sự việc này.”

“Không nên đùa bỡn tính tình lung tung, gây ra hậu quả khôn lường thì sẽ phải trả giá.”

Hai mắt Tần Di Di sáng ngời, nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn.

Đây là có ý định giúp cô giải quyết dư luận tiêu cực lần này.

“A Nhiên, em biết rồi.” Tần Di Di lại nhanh chóng thu hồi niềm vui trong mắt, thanh âm nhu thuận dịu dàng:

“Sau này em nhất định sẽ chú ý lời nói và hành động của mình, sẽ không gây ra phiền phức cho anh nữa.”

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô mang theo vài phần thâm ý:

“Đừng vì những thứ này mà mất vui, lát nữa còn phải gặp người quan trọng đó.”

Tiêu Kỳ Nhiên không biết từ lúc nào đã châm một điếu thuốc, gảy gảy tàn thuốc, giọng điệu hời hợt: “Đang trang điểm mà khóc lóc thì sẽ không dễ nhìn đâu.”

Tần Di Di bật cười, tảng đá trong lòng cũng được thả xuống.

Cũng may là Tiêu Kỳ Nhiên từ đầu đến cuối vẫn đứng về phía cô.

Tuy rằng sau đó suốt cả chặng đường cũng không có nói chuyện gì nữa, nhưng tâm tình Tần Di Di tốt hơn rất nhiều, trong đầu lại hiện lên một ý nghĩ khác.

Làm nghệ sĩ quá vất vả!

Nếu như cô có thể sớm gả vào Tiêu gia làm Tiêu phu nhân, như vậy cô sẽ không bao giờ cần để ý những thị phi trong giới giải trí nữa, càng không cần phải luyện tập giang khổ gì đó.

Quan trọng hơn là, khi kết hôn với Tiêu Kỳ Nhiên, cô sẽ trở thành bà Tiêu mà ai ai cũng phải ngưỡng mộ.

Đến lúc đó, Giang Nguyệt còn có thể cao ngạo với cô nữa sao?

Nghĩ tới đây, Tần Di Di càng thêm chuẩn bị kỹ càng, đêm nay nhất định phải lấy lòng Tô Gia Lan cho bằng được.

Chỉ cần được Tô Gia Lan chấp nhận, khoảng cách được gả vào Tiêu gia cũng sẽ không còn xa nữa.



Khách sạn Swan Mansion.

Tần Di Di rất thật trọng, trước khi xuống xe còn dặm lại lớp trang điểm vài lần. Sau khi chắc chắn trang phục, tóc tai, mặt mũi đều hoàn hảo thì mới kéo lấy khuỷu tay Tiêu Kỳ Nhiên, bước xuống xe.

“A Nhiên, nhìn em không có gì lạ đúng không?” Tần Di Di thấp giọng hỏi, ánh mắt không tự chủ được nhìn xung quanh.

Đây là lần đầu tiên cô đến Swan Mansion.

Không hổ là khách sạn xa xỉ hàng đầu Bắc Thành, chỉ riêng phần trang trí ở sảnh cũng đã làm cho người ta thán phục không thôi, trên vách tường treo các loại trang trí cổ điển, mỗi một thứ đều có giá trị không nhỏ.

Ngay cả nhân viên phục vụ đi qua cũng ăn mặc chỉnh tề, cung kính chào hỏi Tiêu Kỳ Nhiên.

“Kính chào Tiêu tổng.”

Không khí trong toàn bộ khách sạn tràn ngập sự sang trọng và quý phái.

Là nơi người bình thường không thể ra vào.

Sự mong đợi và khao khát trong lòng Tần Di Di ngày càng mạnh mẽ, cô ước mình có thể ngay lập tức gả vào nhà họ Tiêu, gia nhập hàng ngũ thượng lưu.

Tiêu Kỳ Nhiên đưa Tần Di Di đi đến dừng trước một cánh cửa.

Tim Tần Di Di đột nhiên đập rất nhanh, lòng bàn tay theo bản năng siết chặt, vô cùng khẩn trương liếc mắt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên:

“A Nhiên, em có chút sợ hãi.”

Tiêu Kỳ Nhiên vỗ vỗ vai trấn an cô, đưa tay vặn tay nắm cửa.

Tần Di Di hít sâu một hơi.

Khi nhìn thấy hai người ngồi ở chiếc bàn vuông kiểu châu Âu trong phòng, sắc mặt Tần Di Di đột nhiên biến đổi, vẻ mặt cũng từng chút cứng ngắc.

“Gần đây hoa hồng bác nuôi nở rất đẹp, là có bí quyết gì hay sao ạ?”

Trên chiếc ghế xa hoa chạm trổ hoa văn, Giang Nguyệt ưu nhã bưng trà đen lên, khẽ nhấp một ngụm, sau đó mỉm cười: “Tôi cũng muốn trồng một chậu nhỏ ở trong phòng, xin bác chỉ dạy cho.”

Tâm tình Tô Gia Lan cũng không tệ, cười trả lời cô: “Tôi nhờ chú Thiệu mang phân bón từ New Zealand về cho tôi. Chắc là nó có hiệu quả. Hôm nào tôi sai người mang sang cho cô một ít.”

Hai người nói qua nói lại, trò chuyện rất vui vẻ, trông như quan hệ rất tốt.

Giang Nguyệt ăn mặc rất thục nữ, cả người trầm tĩnh mà lại nhu thuận, là loại trưởng bối sẽ thích.

Tần Di Di không thể tin nhìn một màn này, hai bàn tay siết chặt.

Cô biết người phụ nữ có vẻ ngoài quý phái và tao nhã đó là Tô Gia Lan, nhưng vì sao người ngồi đối diện lại là Giang Nguyệt?

Tiêu Kỳ Nhiên rõ ràng cũng không ngờ tới Giang Nguyệt lại xuất hiện ở đây, ánh mắt hơi tối lại, hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.

“Mẹ, con dẫn Di Di đến.” Thanh âm của anh trầm thấp, nghe không ra bất kỳ cảm xúc thăng trầm nào, nhưng lại có chút lạnh lùng.

Lúc này, Tô Gia Lan mới giống như vừa mới nhận ra, nói đến một nửa thì dừng lại, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía một nam một nữ đang đứng ở cửa:

“Lại đây ngồi đi, đừng đứng ở đó như vậy.”

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên thâm trầm: “Mẹ, mẹ có ý gì? “

Tô Gia Lan hơi nghiêng đầu, ánh mắt rơi trên người Tần Di Di vài giây, lại chuyển đến trên mặt Tiêu Kỳ Nhiên:

“Mẹ có thể có ý gì đây? Không phải chỉ là buổi gặp gỡ nói chuyện phím với nhau thôi sao?”

Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống vài phần, quai hàm căng thẳng, trong mắt bọc lấy lạnh lẽo.

Đây là dấu hiệu báo trước cho sự tức giận của anh.

Tô Gia Lan làm như không thấy, giọng nói vẫn mềm mại uyển chuyển như gió xuân, đề tài trở lại trên người Tần Di Di:

“Cô gái này chính là Di Di sao?”

Tần Di Di đứng tại chỗ, cắn cắn môi, cực kỳ mất tự nhiên cúi đầu: “Đúng vậy Tiêu phu nhân, cháu tên là Tần Di Di, rất vui khi được gặp bác ạ.”
Chương 129 Thô tục

“Cô không cần phải ngại đâu.” Tô Gia Lan nhìn thấy Tần Di Di hơi lúng túng, nhịn không được ôn nhu cười nói:

“A Nhiên, cô gái này thoạt nhìn có chút hơi nhút nhát.”

Chỉ là một câu đơn giản nhưng lại có ý nghĩa đặc biệt sâu xa.

Tần Di Di nhất thời cắn môi, đứng bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên không nói một lời nào.

“Không cần căng thẳng.” Tiêu Kỳ Nhiên hơi gật đầu, vỗ lưng trấn an cô, giọng nói ôn hòa:

“Chỉ ngồi ăn bữa cơm cùng nhau thôi, có tôi ở đây.”

Hai câu nói này tuy ngắn gọn nhưng lại khiến cho Tần Di Di cảm thấy yên tâm hơn nữa.

Cô lấy hết dũng khí, nắm chặt tay Tiêu Kỳ Nhiên, cố ý nhích lại gần anh để dựa vào người anh, lộ ra nụ cười ngọt ngào:

“Bác gái, thật ra cháu rất nhiệt tình nha.”

Cách xưng hô này vừa nói ra, Tô Gia Lan khẽ cau mày, ngay sau đó lập tức buông ra, tiếng cười lớn vang lên:

“Đúng là một cô gái thông minh!”

Từ “bác gái” vừa nói ra, gần giống như cô là con dâu tương lai của Tiêu gia vậy.

Tần Di Di không nghe ra ý tứ trong lời nói của Tô Gia Lan, cô nghĩ rằng đó là một lời khen dành cho cô, nụ cười trên mặt càng sáng lạn hơn, đi tới muốn ngồi bên tay phải Tô Gia Lan.

Tô Gia Lan giơ tay lên, ngăn lại động tác muốn ngồi xuống của Tần Di Di.

“A Nhiên, con ngồi xuống bên cạnh mẹ.”

Tô Gia Lan vô tình mở miệng, trong lời nói có điều gì đó: “Tần tiểu thư, tôi có hơi lớn tuổi rồi và có chút hơi thận trọng hơn, tôi chỉ muốn ngồi cạnh người thân thiết với mình, hy vọng cô hiểu cho.”

Sắc mặt Tần Di Di trở nên cứng đờ.

Cô nhìn thoáng qua Giang Nguyệt đang ngồi ngay ngắn bên trái Tô Gia Lan, cho dù có đần độn đến đâu, lúc này cũng không đến mức nghe không ra ý tứ của Tô Gia Lan.

Đây là đang thể hiện cho cô thấy.

Tần Di Di rũ mi xuống, trong lòng cô cảm xúc dâng trào lên đỉnh điểm.

Từ khi cô gia nhập vào Giang San, đi theo Tiêu Kỳ Nhiên tới nay, chưa bao giờ phải chịu ủy khuất như vậy.

Nhưng vài giây sau, cô liền đưa tay túm lấy ống tay áo Tiêu Kỳ Nhiên, cố gắng đứng thẳng, trông rất kiên cường lại có chút bướng bỉnh.

Đôi mắt long lanh, đuôi mắt càng đỏ lên: “Bác gái, không sao đâu. Cháu có thể hiểu được, dù sao chúng ta cũng là lần đầu tiên gặp mặt, bác đối với cháu có chút dè chừng cũng là hợp tình hợp lý.”

Trong giọng nói mềm mại của cô, hàm chứa sự ủy khuất khiến người ta không thể nhịn được thương tiếc.

Tiêu Kỳ Nhiên ngay lập tức nhíu mày, chậm rãi nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, mẹ tôi chỉ thuận miệng nói, chọc ghẹo Di Di thôi.”

Không an ủi còn tốt, anh an ủi như vậy, Tần Di Di túm lấy góc áo Tiêu Kỳ Nhiên càng chặt hơn, sắc mặt cũng bắt đầu trắng bệch, sụt sịt.

Mắt và chóp mũi Tần Di Di đều ửng đỏ, thoạt nhìn đặc biệt ngây thơ vô tội:

“Bác gái, cháu rất kính trọng một người lớn tuổi như bác, bác lại lấy cháu làm trò đùa, cháu cảm thấy vô cùng buồn.”

Tần Di Di vốn có một gương mặt thuần khiết, lúc này dáng vẻ ủy khuất đáng thương, càng khiến cho người ta nhìn mà đau lòng.

Ánh mắt Tô Gia Lan nhìn thấy những cử chỉ giữa hai người, trên khuôn mặt hiền lành nhanh chóng hiện lên một tia chán ghét, nhưng vẫn che miệng cười nói:

“Thì ra cô lại đơn thuần như vậy, thật sự là một cô gái mới lớn.”

Biểu cảm trên khuôn mặt Tần Di Di vẫn rất cứng ngắc, cũng không có bởi vì những lời này mà dịu đi.

Cảm xúc của cô thể hiện hết trên khuôn mặt của mình, không hề che giấu bất cứ điều gì.

Khóe mắt và lông mày của Tiêu Kỳ Nhiên đều hiện lên sự lạnh lùng, chậm rãi nhìn về phía Giang Nguyệt, thản nhiên nói:

“Đơn thuần là chuyện tốt, còn hơn so với một số người luôn mưu mô trục lợi muốn lấy lòng.”

Giang Nguyệt chú ý tới ánh mắt của anh, cũng ngước mắt nhìn lên, đôi mắt không hề dao động, tĩnh lặng như mặt hồ.

Cô không hề sợ hãi hay xấu hổ.

Hai người cuối cùng cũng ngồi xuống. Bốn người cùng nhau vây quanh bàn vuông cổ điển kiểu châu Âu, nữ giúp việc cũng lật đật bưng lên đồ ăn phương Tây cùng đồ uống giải khát.

Ngoài một vài món ăn chính phương Tây, còn có một vài món tráng miệng.

Giang Nguyệt ăn rất ít, khi Tô Gia Lan nói chuyện sẽ buông dao nĩa xuống, ánh mắt nhu hòa chuyên chú lắng nghe.

Người giúp việc đưa lên một phần bánh ngọt, Tô Gia Lan cười cười dùng đầu ngón tay đẩy qua:

“Nguyệt Nguyệt, nếm thử cái này, tôi đặc biệt bảo đầu bếp thay đổi nguyên liệu, là nước dừa để chế biến, cô sẽ không bị dị ứng.”

Giang Nguyệt nở nụ cười tao nhã lại không quá nịnh nọt, rất là vừa vặn: “Cảm ơn Tiêu phu nhân vẫn nhớ đến việc này.”

Tiếp theo Giang Nguyệt dùng ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng cầm lấy chiếc bánh ngọt, rồi từ từ cho vào miệng, từng miếng nhỏ nuốt xuống, cánh môi khẽ mím lại, không phát ra một chút âm thanh nào.

Giang Nguyệt ăn rất sạch sẽ và bình tĩnh, một chút vụn bánh trên ngón tay cũng bị cô chậm rãi dùng khăn giấy lau sạch sẽ.

Giống như một đại tiểu thư thanh lịch.

Tần Di Di nắm chặt khăn giấy, nhìn đĩa bánh ngọt kia, có chút nóng lòng muốn thử.

“Di Di cũng nếm thử đi.” Tô Gia Lan từ trong đôi mắt hiền dịu đè lên vài tia thăm dò.

Tần Di Di nở nụ cười tươi, đưa tay với lấy chiếc bánh ngọt trên đĩa, kết quả lại không khống chế tốt lực ở tay khiến lớp vỏ bánh ngọt rơi vãi đầy trên bàn.

Mi tâm của Tô Gia Lan liền nhíu lại.

Thô tục!

Tần Di Di nhận thấy bầu không khí đột nhiên thay đổi, miễn cưỡng nở nụ cười tươi, muốn nói gì đó để giải vây:

“Bánh ngọt này rất mềm nha, làm không tốt chút nào, thiếu chút nữa đã bị cháu bóp nát mất rồi.”

“Đây là bánh do đầu bếp bánh ngọt hàng đầu ở Ý làm.” Nụ cười trên mặt Tô Gia Lan cuối cùng cũng nhạt đi, giọng nói so với vừa rồi lạnh hơn một chút:

“Giang Nguyệt, tôi khát rồi.”

Đây là điềm báo cho thấy Tô Gia Lan sắp tức giận.

Giang Nguyệt lập tức hiểu ra hơi đứng lên, không để cho ghế phát ra một chút âm thanh:

“Cháu đi ra ngoài châm trà giúp bác.”

“Chị Giang Nguyệt, để em đi cho!”

Tần Di Di bị loại bầu không khí này đè nén không thở nổi, muốn nhanh chóng chạy trốn, cô cúi đầu, lại bổ sung một câu:

“Cháu đi tìm người hầu bưng thêm trà cho mọi người, mọi người cứ trò chuyện đi ạ.”

Người hầu? Bưng thêm trà?

Cô ta nghĩ đây là thời đại nào rồi?

Nghe những từ ngữ bén nhọn mà thô tục này, sắc mặt Tô Gia Lan tái mét, một tia bình tĩnh còn lại cũng hoàn toàn biến mất khi Tần Di Di đẩy cửa bước ra ngoài.

“A Nhiên, đây là đối tượng kết hôn mà con muốn giới thiệu với gia đình của mình?”

Tô Gia Lan giọng nói sắc bén, có sự bất mãn rõ ràng đối với Tần Di Di: “Cô ta quả thực không có một chút học thức nào cả!”

Giang Nguyệt ngồi ở một bên, đối với cơn giận của Tô Gia Lan lại rất thản nhiên, đôi mắt lơ đãng cụp xuống.

Đúng như cô dự đoán!

Tô Gia Lan vẫn còn rất tức giận: “A Nhiên, nếu con muốn cho loại phụ nữ này vào Tiêu gia, đó là điều không thể!”

Tần Di Di ra ngoài gọi người phục vụ tới, giọng nói vô cùng cứng rắn nói muốn bọn họ mang thêm trà tới, kết quả đối phương nói tiếng Philippines khiến cho cô lập tức ngây người.

Nhân viên phục vụ trong khách sạn này hóa ra là người Philippines.

Nhưng vấn đề là cô ta không biết tiếng Philippines.

Sau một hồi ra sức khoa tay múa chân, người phục vụ mới hiểu được ý của Tần Di Di, liền gật đầu rồi lui xuống.

Tần Di Di thở phào nhẹ nhõm, lúc đi về đến cửa phòng chuẩn bị đẩy cửa ra, liền nghe được Tô Gia Lan nói một câu:

“Loại người phụ nữ không có giáo dục, không có tố chất này, con không cảm thấy mất mặt sao?”

Toàn thân Tần Di Di lập tức cứng ngắc, khuôn mặt đột nhiên trở nên trắng bệch.

Trong phòng tiếp tục truyền ra giọng nói của Tô Gia Lan: “Người phụ nữ này không thể so sánh được với Giang Nguyệt, rốt cuộc con cảm thấy cô ta tốt ở điểm nào?”
Chương 130 Đây là lần cuối

“Người phụ nữ này không thể so sánh được với Giang Nguyệt, rốt cuộc con cảm thấy cô ta tốt ở điểm nào?”

Cho dù cách một cánh cửa, Tần Di Di cũng có thể nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Tô Gia Lan:

“Tìm một người phụ nữ như vậy so với việc tùy tiện kéo một người nào đó trên đường về nhà xem mắt kết hôn thì có gì khác nhau đâu chứ?”

Tô Gia Lan nổi giận đùng đùng thốt ra những câu nói này, sau đó lạnh lùng nói tiếp:

“Giang Nguyệt, đưa tôi ra ngoài hít thở không khí, để cho nó tự mình suy ngẫm lại đi.”

Giang Nguyệt cúi đầu đáp lại, đứng dậy, chuẩn bị mở cửa trước, sau đó đưa Tô Gia Lan ra ngoài.

Lúc mở cửa ra, Tần Di Di vẫn đứng ở đó, sắc mặt tái nhợt, dĩ nhiên là cô không thể kiềm chế được cảm xúc nữa. Bị sỉ nhục đến cực điểm như vậy, cô ta đã thật sự rơi nước mắt.

“Bác gái, là cháu không tốt, khiến cho bác thất vọng. Nhưng đó là chuyện của cháu, không liên quan gì đến A Nhiên, bác đừng trách anh ấy.”

Tô Gia Lan sửng sốt, không ngờ Tần Di Di lại đứng ở cửa nghe lén, trên mặt càng không thể giấu được sự tức giận.

Sắc mặt bà trở nên nghiêm nghị, giọng nói cũng lạnh lùng hơn, bà đưa mắt nhìn Tần Di Di, nói: “Tôi cũng không nói đó không phải là chuyện của cô.”

“Cha mẹ cô chưa từng dạy cô việc nghe lén người khác nói chuyện là rất thất lễ sao?”

Câu nói này thực sự là một sự sỉ nhục không thương tiếc, khiến Tần Di Di không thể đứng vững. Cô cắn môi, giọng nói trở nên nghẹn ngào:

“Không liên quan gì đến cha mẹ của cháu, xin bác hãy tôn trọng họ.”

Như thể nghe được một câu nói đùa, Tô Gia Lan cười nửa miệng nói: “Sự tôn trọng của người khác là do mình giành lấy được, chứ không phải chờ người khác bố thí cho đâu, cô gái à.”



Cuộc gặp gỡ tối nay, thực sự không vui chút nào.

Tần Di Di nằm gọn trong vòng tay Tiêu Kỳ Nhiên khóc lớn một hồi, áo anh cũng đã ướt đẫm nước mắt của cô, nhưng cô vẫn thấy ấm ức không thôi.

Khóc mãi đến khi mệt lả, giọng nói nghẹn ngào của Tần Di Di vang lên, đôi mắt sưng húp ngấn lệ:

“A Nghiên, có phải em rất vô dụng không, đến nỗi khiến bác gái cực kỳ thất vọng về em?”

Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt xuống, nhìn có chút không yên lòng.

Một lúc sau anh ta phản ứng lại, trầm giọng nói: “Không có, em rất tốt.”

Tần Di Di cắn môi, cả người không ngừng run lên vì khóc quá nhiều: “Nhưng bác gái rất chán ghét em, bác ấy thích chị Giang Nguyệt hơn.”

So sánh biểu hiện của Giang Nguyệt và chính mình vừa rồi, cùng với những lời mà Tô Gia Lan nói, Tần Di Di cảm thấy chúng như một cái tát rất nặng nề.

Khoảng cách giữa cô và Giang Nguyệt khiến cô cảm thấy rất tự ti.

Tần Di Di vẫn luôn biết Giang Nguyệt ưu tú hơn mình rất nhiều.

Nhưng vậy thì đã sao?

Cô có được tình yêu của Tiêu Kỳ Nhiên, khoảng cách này trước sau gì cũng sẽ phai nhòa thôi.

Tiêu Kỳ Nhiên lấy khăn giấy ra, giúp Tần Di Di lau nước mắt, thản nhiên nói: “Mẹ tôi thích là chuyện của mẹ tôi, đâu phải tôi thích đâu mà phải lo.”

Nghe vậy, Tần Di Di mới thôi khóc.

Cô chớp mắt mấy cái, có chút ngượng ngùng mím môi lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng: “

Vậy A Nhiên, rốt cuộc anh thực sự thích ai?”

Tiêu Kỳ Nhiên im lặng một lúc lâu, sau đó mím môi cười, nhìn vào mắt Tần Di Di.

Giọng nói của anh ta rất trầm, trước giờ lúc nói chuyện tình cảm đều rất dễ nghe, từng câu từng chữ đều rất trịnh trọng:

“Tôi thích ai, không phải trong lòng Di Di hiểu rõ nhất sao?”

Lúc này Tần Di Di mới vui vẻ nở một nụ cười, thẹn thùng ngả vào trong ngực anh.

/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app ReadMe (IOS: WeRead)/



Ngồi trong chiếc xe công vụ dài và rộng, Giang Nguyệt vẫn im lặng trong suốt hành trình.

Chiếc xe này được chuẩn bị đặc biệt riêng cho Tô Gia Lan, vì bà không thể đi lại nên cần một không gian rộng để chứa xe lăn.

“Giang Nguyệt, cô đã sớm đoán được mọi chuyện sẽ có kết quả như ngày hôm nay đúng không?” Tô Gia Lan đã bình tĩnh lại, khôi phục lại vẻ dịu dàng thường ngày, kiên định nói.

Giang Nguyệt rũ mắt xuống, nhẹ giọng đáp: “Tiêu phu nhân tự có sắp xếp riêng, sao tôi có thể đoán ra được gì.”

Từ đầu đến cuối, sắc mặt Giang Nguyệt đều bình tĩnh không đổi.

Tô Gia Lan hít một hơi thật sâu, có chút mệt mỏi, nhíu mày nói: “Tôi nghĩ lần này A Nghiên là nghiêm túc, sẽ tìm cho mình một cô gái thích hợp để kết hôn.”

Giang Nguyệt vẫn lựa chọn không nói gì.

Giao thiệp với Tô Gia Lan, cô đã sớm học được cái gọi là tâm bình khí hòa, tâm tĩnh như nước.

“Thành thật mà nói, tôi cảm thấy không công bằng cho cô.”

Sắc mặt Tô Gia Lan có chút sáng lên, nghiêm túc nói: “Cô thật tâm đi theo A Nhiên lâu như vậy, kết quả lại chẳng bằng một con nhóc mới lớn, thật sự rất đáng tiếc.”

Giọng điệu bà có chút tiếc hận, lại như muốn châm ngòi ly gián.

Giang Nguyệt cũng không thèm để ý, đáp: “Phu nhân, tôi cũng không cảm thấy có gì đáng tiếc.”

Dưới cái nhìn chằm chằm của Tô Gia Lan, Giang Nguyệt nhẹ nhàng nói tiếp: “Ngược lại, tôi cảm thấy rất mừng khi Tiêu tổng có thể tìm được người mà anh ấy yêu.”

“Thật ra tôi cũng không muốn gả vào Tiêu gia như phu nhân đã nghĩ.” Giọng điệu cô thản nhiên, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo:

“Hơn nữa, tôi cũng sẽ sớm kết thúc hợp đồng với Giang San thôi.”

Nghe vậy, một chút ngạc nhiên thoáng hiện trên khuôn mặt của Tô Gia Lan.

Đúng là lúc trước bà có nghe được một số tin đồn nói là Giang Nguyệt và Giang San sẽ chấm dứt hợp đồng. Nhưng bà lại chưa từng để trong lòng. Chỉ cho rằng đó chẳng qua là lời đồn đại của giới truyền thông mà thôi.

Giang Nguyệt có thể ở lại Giang San là vinh hạnh của cô ta. Làm sao có thể nỡ rời bỏ cây đại thụ nâng đỡ này cơ chứ?

Giang Nguyệt mím môi, tốc độ nói dần dần chậm lại: “Tôi rất biết ơn Giang San đã bồi dưỡng tôi nhiều năm như vậy. Cũng cảm ơn Tiêu phu nhân và lão Tiêu tổng đã dạy dỗ tôi, ơn này tôi sẽ khắc ghi cả đời.”

Nói xong lời này, Giang Nguyệt đột nhiên chuyển chủ đề, dùng giọng điệu lạnh lùng khách sáo nói:

“Sau này nếu có chuyện tương tự như vậy, phu nhân không cần gọi tôi tới đâu.”

“Đây là lần cuối cùng. Tôi cũng không có nghĩa vụ phải làm lá chắn cho bất kỳ ai. Hy vọng phu nhân có thể hiểu cho.”

Cô nói một cách tự nhiên và ngắn gọn, nhưng cũng có chút cao ngạo của riêng mình.

Thật ra, Giang Nguyệt đã được Tô Gia Lan mời vào một ngày trước.

Khoảnh khắc Tần Di Di tự hào nói rằng tối hôm nay cô ta sẽ ăn tối với Tô Gia Lan, Giang Nguyệt liền hiểu rằng Tô Gia Lan đã có tính toán.

Đơn giản là bà ta muốn chơi trò trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

Bất luận là Giang Nguyệt, hay là Tần Di Di, đều không phải là người con dâu mà bà yêu thích.

Nhưng Giang Nguyệt không quan tâm.

Sự kháng cự và từ chối lúc này của cô, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, không chút thừa thãi nào.

Sau khi Giang Nguyệt xuống xe, Tô Gia Lan vẫn còn thất thần hồi lâu.



Lúc về đến nhà, Giang Nguyệt cảm thấy cả người đều mệt mỏi.

Mệt mỏi này hoàn toàn khác với mệt mỏi khi cô quay phim cả ngày.

Là mệt từ tận đáy lòng mà ra.

Loại sự đời mưu mô này, càng ngày càng khiến Giang Nguyệt cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết.

Giang Nguyệt thay dép ở cửa, lê tấm thân mỏi mệt đi qua phòng khách, ánh mắt rơi vào chiếc bình hoa trên bàn.

Mấy bông hồng đỏ cắm bên trong đã khô héo.

Cô tiến lại gần, rút chúng ra, ném vào thùng rác.

Khi bước vào phòng tắm, đưa tay lên buộc tóc, cô ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng giữa các ngón tay mình.

Dù hoa đã héo, nhưng hương thơm vẫn còn.

Giang Nguyệt ngắm mình trong gương, đột nhiên nhếch môi cười.

Vừa mới mở vòi nước chuẩn bị rửa mặt, điện thoại di động đặt trên bồn rửa tay rung lên, có một tin nhắn được gửi đến.

[Bác sĩ Kiều: Gần đây tình trạng sức khỏe của cô thế nào? Nhớ uống thuốc đúng giờ!]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK