Tiêu Kỳ Nhiên đứng dưới chân núi thật lâu.
Nơi này quá vắng vẻ, Tiết An bắt đầu cảm thấy buồn chán: “Tiêu tổng, anh nói xem họ sẽ nói chuyện gì trên đó? Thịnh thiếu có tỏ tình với chị Giang Nguyệt không? Chị Giang Nguyệt có đồng ý không?”
Tiêu Kỳ Nhiên: “...”
Anh cảm thấy rất nhàm chán nên không trả lời với Tiết An, chỉ cúi đầu tìm điếu thuốc trong túi.
“Tiêu tổng, bác sĩ nói tim anh bị tổn thương, hút thuốc sẽ làm tổn thương chức năng tim và phổi, cũng không có lợi cho việc khôi phục vết thương.”
Tiêu Kỳ Nhiên: “Tôi không quan tâm.”
Tiết An nói thêm: “Nhưng chị Giang Nguyệt không thích mùi thuốc lá.”
Động tác của Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại, chần chờ móc tay ra khỏi túi áo, trong lòng bàn tay trống rỗng.
Một lát sau, Tiêu Kỳ Nhiên mới nở nụ cười: “Cô ấy đâu phải không thích mùi thuốc lá, ngay cả tôi cô ấy cũng không thích mà.”
Tiết An nhìn ra được Tiêu Kỳ Nhiên gầy hơn trước.
Áo khoác của anh bị gió thổi bay, khuôn mặt trầm mặc, rất có cảm giác xa cách.
“Về thôi.”
Giọng điệu của anh ngắn gọn, bóng lưng xoay người rời đi trong vắng vẻ và cô đơn.
…
“Chuyện tôi kêu cậu điều tra tới đâu rồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên trở lại phòng, cởi áo khoác rồi đặt trên lưng ghế, đưa tay cởi hai nút cổ áo, có lẽ vừa rồi vì gió nên giọng nói hơi khàn.
“Không tra được bất kỳ tin tức hữu ích gì, chỉ biết năm đó chị Giang Nguyệt được đăng ký hộ khẩu hơi muộn một chút.” Tiết An thành thật báo cáo.
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu một cái, lại hỏi: “Đã tra ra bệnh viện năm đó cô ấy sinh ra chưa?”
“Tra được, là một bệnh viện phụ sản nhỏ trên phố Hỷ Lạc, con đường đó mười năm trước đã được cải tạo, bệnh viện cũng đã tháo dỡ, nhân viên y tế cũ cũng không liên lạc được.”
Phố Hỷ Lạc.
Tiêu Kỳ Nhiên im lặng một lát: “Bây giờ Chu Ninh Vân ở đâu? Gửi địa chỉ cụ thể của bà ta cho tôi.”
Tiết An không hiểu suy nghĩ của ông chủ nhà mình: “Tiêu tổng, anh cảm thấy thân thế của chị Giang Nguyệt có vấn đề sao? Nhưng quê của chị Giang Nguyệt là phố Hỷ Lạc, bây giờ Chu Ninh Vân cũng trở về căn nhà cũ bên kia, điều đó chứng tỏ từ nhỏ chị Giang Nguyệt đã lớn lên ở đường Hỷ Lạc.”
Tiêu Kỳ Nhiên liếc anh ấy một cái: “Nhiều chuyện.”
Tiết An đành phải nghe lời câm miệng.
Khi Tiết An rời khỏi phòng, Tiêu Kỳ Nhiên nhéo mi tâm, tiện tay mở ngăn kéo tầng dưới cùng.
Vốn dĩ anh định xem lại tư liệu lúc trước về Giang Nguyệt, nghĩ có thể phát hiện chi tiết gì khác hay không, kết quả anh nhìn thấy chiếc USB mà Tiết An đã sửa chữa trước đó.
Lớp vỏ kim loại màu xanh lá rất nổi bật dưới ánh sáng.
Anh suy nghĩ một lúc rồi cắm nó vào máy tính.
Không có gì dư thừa trong USB, chỉ có một vài phút âm thanh, anh bấm hai lần vào nút Play.
Bởi vì không nghĩ tới nội dung bên trong trước, cho nên khi nghe được giọng nói quen thuộc, anh bất ngờ không kịp đề phòng.
Đến nỗi sau khi nghe từng câu chữ trong đoạn ghi âm, cơn đau trong lồng ngực anh dâng lên dữ dội, hoàn toàn không cho phép anh tránh né.
“Hứa Ngôn Sâm, tôi cảm thấy mình xong rồi, tôi thật sự rất yêu anh ấy.”
Khoảnh khắc giọng nữ say rượu vang lên từ chiếc loa, Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy lòng mình trống rỗng, từng câu từng chữ sau giống như kim đâm dày đặc, đâm vào tim anh từng cái một.
“Trước khi gặp anh ấy, tôi tưởng cuộc đời mình đã đi đến hồi kết, nhưng giờ tôi đã có mục tiêu mới, tôi cảm thấy như mình có thể sống một lần nữa.”
“Thật ra anh ấy là một người rất cô đơn, tôi muốn ở bên anh ấy cả đời.”
“Gia đình anh ấy không thích tôi, gần đây tôi đã rất cố gắng để lấy lòng mẹ anh ấy.”
“Tuần trước tôi đã giành được giải thưởng diễn viên xuất sắc, đó là giải thưởng mà anh ấy trao cho tôi. Lúc đó tôi thì thầm nói với anh ấy là tôi thích anh ấy, nhưng trên sân khấu quá ồn ào, anh ấy không nghe thấy, thật đáng tiếc.”
“Anh ấy có cảm thấy tình yêu của tôi là một gánh nặng không? Tất cả những gì anh ấy cần là một người cư xử đúng mực, biết vâng lời và có thể tạo ra giá trị cho công ty.”
“Sau này anh ấy nhất định sẽ cưới vợ sinh con, nếu như không phải là tôi, vậy khi đó tôi nên làm gì bây giờ? Tôi nghĩ mình có thể sẽ chết mất. Nghe có vẻ cực đoan, phải không? Nhưng tôi thực sự không dám nghĩ đến cảnh anh ấy ở bên người khác, tôi thật ích kỷ.”
“Nhưng tôi không muốn làm người thứ ba, tôi muốn quang minh chính đại ở bên cạnh anh ấy.”
“Tôi quyết định rồi, chờ đến khi tôi nhận được ảnh hậu, tôi sẽ đứng trên sân khấu mà tôi yêu quý nhất và bày tỏ tình cảm của mình với anh, bất kể anh ấy có đáp lại hay không - đây sẽ là điều dũng cảm nhất mà tôi từng làm trong cuộc đời này.”
Khi âm thanh được phát đến cuối, Giang Nguyệt vẫn đang nhỏ giọng nỉ non những lời khi say rượu.
“Thì ra yêu một người là cảm giác như vậy, thật đau lòng, nhưng lại rất vui vẻ.”
“Tôi thật sự rất yêu anh ấy...”
Nghe được những lời ở khúc sau, Tiêu Kỳ Nhiên hít một hơi thật sâu.
Hóa ra còn có thứ sẽ đau đớn hơn việc bị dao đâm vào tim.
Tiêu Kỳ Nhiên liếc nhìn ngày tháng trên tệp âm thanh, đã là ba năm trước, năm đầu tiên anh và Giang Nguyệt gặp nhau.
Hóa ra cô đã nói yêu anh từ rất lâu rồi.
Nhưng anh không nghe thấy.
Cô cũng không nhắc đến chuyện đó nữa.
Anh nhớ lại mấy tháng trước anh đã hỏi cô tại sao cô không nói một lời rằng cô thích anh, tại sao cô không hề biểu hiện tình cảm nào với anh.
Đến bây giờ anh mới nhận ra lúc ấy anh nói ra câu đó thật hoang đường và nực cười biết bao.
Thực ra cô đã nói điều đó từ rất lâu rồi, rất nhiều lần
Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt lại, hơi ngửa mặt lên, trong lòng đau đến muốn ngạt thở.
Đây là tình yêu ban đầu cô dành cho anh, tình yêu trong sáng và chân thành nhất.
Nhưng anh đã đánh mất tình yêu của cô.
T r u y ệ n được đă ng tại ứn g dụ ng R e a d M e hoặc W e R e a d.
Đoạn âm thanh này rõ ràng là chứng cứ chứng minh cô từng yêu mình, nhưng trong mắt anh lại mất tập trung, sợ hãi đến mức không dám mở đoạn âm thanh này nghe lại một lần nữa.
Ngay lúc này, anh đột nhiên muốn nghe giọng nói của Giang Nguyệt.
Và quả thật anh đã làm như vậy, khi bấm số gọi đi, bàn tay đang cầm điện thoại của Tiêu Kỳ Nhiên vô tình siết chặt lại.
“Alo?”
Giang Nguyệt ở đầu dây bên kia bắt máy trước, giọng nói của cô rất bình thản: “Có chuyện gì vậy?”
Tiêu Kỳ Nhiên sửng sốt trong giây lát.
Giọng điệu của cô không chút thăng trầm, chừng mực nhưng không mang theo bất cứ cảm xúc nào: “Alo? Không có tín hiệu sao?”
“Tôi nghe được.” Tiêu Kỳ Nhiên cúi mặt xuống, bình tĩnh mở miệng: “Không có việc gì, chỉ muốn hỏi một chút gần đây em có khỏe không?”
Anh cố gắng hết sức để kiểm soát giọng điệu của mình, không để lộ cảm xúc.
Giang Nguyệt mỉm cười trả lời: “Tôi ổn, còn anh thì sao?”
“Tôi không ổn.”
Khi nói ra điều này, anh lại cảm thấy mình quá mạo muội, nhưng hiện tại đã không kịp để thay đổi.
Nghe anh nói như vậy, Giang Nguyệt cũng hỏi rất lịch sự: “Là vết thương vẫn chưa hồi phục à?”
“… Ừ, đúng vậy.”
Khóe môi cô mím lại: “Vậy thì chúc anh mau chóng bình phục.”
Tiêu Kỳ Nhiên cố gắng giữ bình tĩnh, mở miệng: “Cái USB lần trước…”
Đầu dây bên kia bỗng nhiên truyền đến âm thanh rời rạc của Thịnh Cảnh Tây, cắt ngang lời anh định nói tiếp theo:
“Ôi chao, đang gọi điện thoại cho ai đấy, để tôi kiểm tra một chút.”
Chương 369 Phố Hỷ Lạc
Khi nghe trong điện thoại truyền đến giọng nói của Thịnh Cảnh Tây, Tiêu Kỳ Nhiên gần như cúp máy ngay lập tức.
Lúc nhận ra việc mình đã làm, anh cảm thấy thật buồn cười.
Anh đang sợ điều gì?
Sợ Thịnh Cảnh Tây phát hiện ra anh và Giang Nguyệt đang nói chuyện điện thoại rồi mang đến phiền phức cho cô sao?
Anh thế mà cũng sẽ có một ngày chật vật trốn tránh như này...
…
Một buổi sáng sớm, Tiêu Kỳ Nhiên bảo tài xế lái xe đưa anh đến phố Hỷ Lạc, địa chỉ hiện tại mà Chu Ninh Vân đang sinh sống.
Hôm trước trời mưa, phố Hỷ Lạc là một khu phố cổ, trên đường có những vết bùn do bị mưa làm ướt, rất lầy lội.
Tiêu Kỳ Nhiên xuống xe, đi xuống dưới lầu căn hộ Chu Ninh Vân đang sống.
Nhà ở đây không cao, chỉ bốn năm tầng, thậm chí không cần lắp thang máy.
Tiêu Kỳ Nhiên ăn mặc sang trọng và lịch lãm, có vẻ không phù hợp với môi trường ở đây.
Có những đứa trẻ đang chơi trốn tìm gần bụi cây dưới nhà, cười đùa, rượt đuổi nhau, giẫm phải vũng nước, nước văng khắp nơi.
Anh không biết khi còn nhỏ Giang Nguyệt có vui vẻ như những đứa trẻ này hay không.
Khi có tiếng gõ cửa, Chu Ninh Vân đang nấu cơm trong bếp.
Nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên đứng ở cửa nhà mình, trong mắt bà ta hiện lên vẻ kinh ngạc, bà ta cúi đầu lau tay vào tạp dề: “Tiêu tổng, mời vào.”
Tiêu Kỳ Nhiên khẽ gật đầu, khom người đi vào căn nhà nhỏ này.
Căn nhà nhỏ đến đáng thương nhưng lại chất đầy đồ đạc, gần như không có chỗ ở, căn nhà có kết cấu hai phòng ngủ và một phòng khách, đồ đạc thoạt nhìn đã có vẻ cũ kỹ.
“Cậu cứ tùy tiện ngồi, tùy tiện ngồi.” Chu Ninh Vân vội vàng rót nước cho Tiêu Kỳ Nhiên, ngoài miệng còn nói: “Nhà tôi hỏng rồi, cậu cũng đừng ghét bỏ.”
Tiêu Kỳ Nhiên lắc đầu, ánh mắt rơi vào cửa hai phòng ngủ: “Lúc nhỏ Giang Nguyệt ở phòng nào?”
Động tác của Chu Ninh Vân hơi khựng lại.
Nhưng bà ta nhanh chóng suy nghĩ, cười trả lời: “Từ nhỏ Nguyệt Nguyệt đã học trường nội trú, bình thường đều ở ký túc xá.”
Điều này có nghĩa là Giang Nguyệt không có phòng riêng.
“Vậy cô ấy ở đâu trong kỳ nghỉ đông và hè?”
Chu Ninh Vân xấu hổ xoa tay, chỉ vào ghế sô pha Tiêu Kỳ Nhiên đang ngồi: “Từ nhỏ nó đã gầy, bình thường ngủ trên sô pha cũng thích hợp, không ai quấy rầy nó.”
Lời giải thích có vẻ rất hợp lý.
Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua sô pha.
Kích thước nhỏ đến mức nếu một học sinh trung học nằm lên xoay người thì sẽ rơi xuống đất, khó có thể tưởng tượng rằng cô đã ngủ ở đây.
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên hơi trầm xuống.
Cảm nhận được anh thay đổi, Chu Ninh Vân cũng không dám đáp lời nữa, bà ta lúng túng đứng ở đó: “Tiêu tổng, ngài muốn hỏi gì?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày, cố gắng kiềm chế sự không vui, trầm giọng hỏi: “Giang Nguyệt có phải con gái của bà không?”
Chu Ninh Vân sửng sốt nói với anh: “... Nó đương nhiên là con gái của tôi, tôi đã nuôi nấng nó từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành, đồng thời cũng cấp tiền cho nó ăn học, vất vả lắm nó mới lên đại học, lúc này mới miễn cưỡng không cần tiêu tiền cho nó nữa.”
Lời giải thích của bà ta nghe có vẻ rất gượng ép: “Từ nhỏ nó đã không khiến người ta yên tâm. Sức khỏe yếu ớt lại nhiều bệnh, chúng tôi thường xuyên đưa nó đến bệnh viện. Tiêu tổng, anh cũng biết tình huống nhà chúng tôi, thật ra tôi rất hối hận vì đã nuôi nó...”
“Cô ấy không phải con gái bà.” Tiêu Kỳ Nhiên liếc bà ta một cái, nói một cách lạnh lùng: “Chu Ninh Vân, hôm nay tôi tới để nghe bà nói ra sự thật.”
Anh đặt chiếc ly lên bàn, khí thế đột nhiên tăng lên: “Giang Nguyệt không phải con gái ruột của bà, chuyện này bà phải là người biết rõ nhất.”
Chu Ninh Vân sợ đến mức hai chân nhũn ra.
“Tôi thừa nhận Giang Nguyệt không phải do tôi sinh.” Bà ta ấp úng nói: “Giang Nguyệt do tôi nhận nuôi, nghĩ rằng có thêm trẻ con để làm bạn với Giang Dự.”
Câu nói làm bạn này thật hay ho.
Lông mày Tiêu Kỳ Nhiên khẽ giật, bực bội nheo mắt lại: “Giao địa chỉ nhận nuôi và hợp đồng nhận nuôi ra đây.”
Chu Ninh Vân hoàn toàn bị dọa đến choáng váng: “Hợp đồng nhận nuôi gì, tôi chưa từng nghe nói đến.”
“Nếu không có hợp đồng nhận nuôi, vậy thì bà bị nghi ngờ buôn bán trẻ em.” Tiêu Kỳ Nhiên thản nhiên nói: “Bà Chu, tôi nghĩ bà cũng không muốn ăn cơm tù.”
“Nói bậy!” Chu Ninh Vân sợ hãi, cao giọng nói: “Sao tôi có thể buôn bán trẻ em được? Nó bị vứt bỏ, lúc ấy tôi có lòng tốt thu nhận nó làm con mà thôi!”
Về sau, bất luận Tiêu Kỳ Nhiên hỏi như thế nào thì Chu Ninh Vân cũng chỉ có một câu rằng năm đó Giang Nguyệt bị vứt bỏ, là mẹ đẻ của cô không cần cô.
Lần này tới đây nghe những lời bà ta nói chẳng khác nào phí công vô ích.
Tiêu Kỳ Nhiên bước ra khỏi căn nhà đổ nát của Chu Ninh Vân, tâm trạng càng ngày càng nặng nề.
Nếu Giang Nguyệt biết năm đó mình bị vứt bỏ thì liệu cô có bị sốc hơn không?
Tiết An cũng không khỏi khuyên nhủ: “Tiêu tổng, anh làm vậy cũng vô dụng. Cho dù anh giúp chị Giang Nguyệt tìm được cha mẹ ruột của mình thì chị ấy cũng chưa chắc đã cảm ơn anh.”
Vốn dĩ Tiêu Kỳ Nhiên đã phiền lòng, nghe Tiết An ở bên cạnh lẩm bẩm, huyệt thái dương của anh khẽ giật: “Cậu bớt nói lại đi.”
Đúng lúc này, Kiều Cẩn Nhuận đi ngang qua, thấy Tiêu Kỳ Nhiên xuất hiện ở chỗ này, anh ta hơi bất ngờ nhưng vẫn tiến lên chào hỏi: “Tiêu tổng.”
“Bác sĩ Kiều.”
Kiều Cẩn Nhuận nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, âm thanh ôn hòa: “Cơ thể khôi phục tốt chưa?”
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu: “Cũng ổn rồi.”
Ngoại trừ sau lưng để lại một vết sẹo ra thì không có ảnh hưởng quá lớn khác.
“Sao bác sĩ Kiều lại ở đây?” Tiết An thật sự tò mò, không khỏi hỏi: “Chẳng lẽ bác sĩ Kiều cũng có người thân ở đây?”
“Tôi tới đây thăm cha mẹ.” Kiều Cẩn Nhuận nhấc túi nilon trong tay lên, bên trong là rau tươi vừa mua.
Nhìn thấy một mình Tiêu Kỳ Nhiên, Kiều Cẩn Nhuận lại hỏi một câu: “Giang Nguyệt không đi cùng sao?”
Theo anh ta thấy, hai người đã trải qua chuyện ngoài ý muốn lớn như vậy thì bây giờ hẳn nên ở bên nhau.
Hoạn nạn thấy chân tình mà!
Tiết An nháy mắt với anh ta, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Kiều, chị Giang Nguyệt và Tiêu tổng đã chia tay, anh đừng nói đến chuyện này.”
Kiều Cẩn Nhuận cũng hạ thấp giọng, vẻ mặt hiểu rõ, nhỏ giọng nói theo: “À, tôi biết rồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên: “...”
Anh đứng xa nhưng không có nghĩa là anh không nghe thấy nhé!
Tiết An cũng đột nhiên có hứng thú: “Bác sĩ Kiều, lúc nhỏ anh sống ở đây phải không, vậy anh và chị Giang Nguyệt rất có duyên rồi, khi còn nhỏ chị ấy cũng ở đây.”
“Giang Nguyệt?” Kiều Cẩn Nhuận cũng ngây ngẩn cả người, tin tức này đối với anh ta mà nói rất đột ngột, anh ta phản ứng mấy giây mới ý thức được mình đang nghĩ gì.
“Thì ra không phải là cảm giác của tôi.”
Anh ta đột nhiên mỉm cười, nụ cười mềm mại như ánh nắng mặt trời: “Hóa ra tôi và cô ấy đã biết nhau từ lâu.”
Cách đây rất lâu rồi.
Khi đó, cô vẫn còn là một cô bé.
Tiết An không hiểu anh ta nói vậy là có ý gì, Tiêu Kỳ Nhiên cũng nhíu chặt lông mày.
Kiều Cẩn Nhuận cúi đầu nhìn thoáng qua đồ vật trong tay, sau đó ngẩng đầu hướng về phía Tiêu Kỳ Nhiên mời:
“Tiêu tổng, nếu như không ngại thì có thể chờ tôi đem đồ về nhà, sau đó chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không?”
Chương 370 Nguyệt Nguyệt hiểu chuyện
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn đồng hồ rồi chuyển tầm mắt sang khuôn mặt Kiều Cẩn Nhuận, trầm tư một lúc lâu.
“Được!”
Tuy rằng phố Hỷ Lạc gọi là phố Hỷ Lạc nhưng thật ra cũng không chỉ là một con phố, mà là một thị trấn tồi tàn.
Nơi này có một con đường rộng lớn chạy từ bắc xuống nam gọi là phố Hỷ Lạc, hai bên đường là những tòa nhà có chiều cao không đồng đều, có hàng nghìn người sinh sống ở đây, sống một cuộc sống bận rộn và chật hẹp.
Việc nhỏ bằng lòng bàn tay có thể lan từ phố Nam sang phố Bắc trong một ngày, bị đàm tiếu không ngừng.
Kiều Cẩn Nhuận đem đồ ăn lên lầu cất, sau đó xuống gặp Tiêu Kỳ Nhiên, hỏi anh xem nói chuyện ở đâu thì thích hợp hơn.
Tiêu Kỳ Nhiên nói với anh ta tùy ý đi dạo quanh đây là được.
Bởi vì đây là nơi Giang Nguyệt đã sống thời thơ ấu, anh muốn ở lại đây thêm một chút.
Đi qua những con đường mà cô đã từng đi.
Kiều Cẩn Nhuận liếc mắt nhìn anh một cái, đến cửa hàng nhỏ cách đó không xa mua hai chai nước rồi đưa cho Tiêu Kỳ Nhiên một chai.
Ông nội của Kiều Cẩn Nhuận là giám đốc bệnh viện Hỷ Lạc, cũng là bác sĩ có uy tín nhất nơi họ, cũng là người mà anh ta ngưỡng mộ từ nhỏ.
Mỗi khi nhìn thấy ông nội dùng dao chữa bệnh cứu người, anh ta luôn thầm nghĩ rằng khi lớn lên, mình sẽ trở thành một bác sĩ xuất sắc giống như ông nội.
Mỗi ngày sau giờ học, Kiều Cẩn Nhuận sẽ mang cặp sách đến bệnh viện làm bài tập về nhà, nhìn ông nội bận rộn trong bệnh viện.
Một đêm nọ, Kiều Cẩn Nhuận gặp Giang Nguyệt khi còn nhỏ.
Ông nội phải thực hiện một ca phẫu thuật, anh ta ngồi ở trạm y tá chờ ông tan ca.
Chu Ninh Vân nắm tay Nguyệt Nguyệt đứng ở cửa phòng cấp cứu sốt ruột nhìn đồng hồ mấy lần, còn hỏi xem có thể miễn phí cấp cứu không.
Y tá đang làm nhiệm vụ tại trạm y tá chỉ tay.
“Lại là đứa trẻ sinh non à? Cô bé ấy thực sự dễ bị bệnh thật đấy.”
“Mẹ cô bé keo kiệt đến mức không muốn gọi cấp cứu, nhìn mặt cô bé sao mà xanh xao thế kia, chậc chậc.”
“Xem ra là sốt cao, ốm liên miên không phải là cách giải quyết, cứ vậy mãi thì cũng có ngày bùng phát.”
“Mỗi người đều có số phận của mình, ai bảo cô bé này được sinh ra trong một gia đình như vậy chứ?”
“Được rồi, được rồi, cô đừng nói nữa, người phụ nữ kia tới rồi.”
Chu Ninh Vân rõ ràng là không muốn tốn tiền cho việc cấp cứu nên đi tới bảo y tá kê đơn thuốc chống viêm và thuốc hạ sốt.
Y tá nhìn sắc mặt Nguyệt Nguyệt, nhịn không được nói: “Truyền nước cho cô bé đi, chỉ uống thuốc thôi cũng không hạ sốt được.”
Chu Ninh Vân nhỏ giọng lẩm bẩm mấy câu nhưng vẫn cho cô truyền nước.
“Truyền nước xong thì tự mình tìm y tá rút kim ra, mẹ về trước, em trai con còn đang đợi mẹ về nấu cơm.”
Nguyệt Nguyệt hiểu chuyện gật đầu.
Cô bé ngồi trên băng ghế ở hành lang, không nói gì khi y tá chuẩn bị đâm kim để truyền nước cho cô.
“Rất nhanh sẽ khỏi thôi.”
Mạch máu trên mu bàn tay Nguyệt Nguyệt rất nhỏ, y tá lấy ven hai lần cũng không đâm vào được.
Thấy mắt cô đỏ hoe nhưng cũng không khóc.
Kiều Cẩn Nhuận nhìn không nổi nữa, đi tới lấy tay che mắt cô: “Không nhìn thì không đau.”
Vẫn có chút hiệu quả.
Cứ lặp đi lặp lại mấy lần, kim tiêm mới thuận lợi đâm vào trong mạch máu của Nguyệt Nguyệt, y tá căng thẳng đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, nhắc nhở cô không được cử động, nếu không phải làm lại một lần nữa.
Thời gian sau, Nguyệt Nguyệt thật sự không dám cử động chút nào.
Kiều Cẩn Nhuận tuổi còn nhỏ, bài tập về nhà đã hoàn thành từ trước, có vẻ buồn chán nên nói chuyện với Nguyệt Nguyệt đang truyền dịch.
Trong khi trò chuyện, đầu Nguyệt Nguyệt từ từ di chuyển, cuối cùng dựa vào bờ vai nhỏ của Kiều Cẩn Nhuận ngủ thiếp đi.
Vì thế Kiều Cẩn Nhuận không dám động đậy một chút nào.
Đến khi đã truyền xong hết, Kiều Cẩn Nhuận mới nhẹ nhàng đẩy Nguyệt Nguyệt, nói cho cô rằng đã truyền nước xong, có thể về nhà.
Giang Nguyệt mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.
Kiều Cẩn Nhuận nghĩ rằng đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Nhưng trên thực tế, bởi vì quanh năm ngủ trên sô pha, không đủ ấm nên Nguyệt Nguyệt thường xuyên bị cảm lạnh, cách chữa trị đơn giản nhất chính là ngồi ở hành lang truyền chút nước.
Vì vậy, Kiều Cẩn Nhuận thường xuyên gặp cô.
Tình bạn của trẻ con luôn dễ dàng xây dựng, lúc này Kiều Cẩn Nhuận mới biết thì ra cô là một cô bé rất vui vẻ và luôn nói nhiều.
Cô hỏi anh ta lớn lên muốn làm gì.
Anh ta trả lời một cách thành thật, khi trả lời vẫn còn một chút sợ hãi không phù hợp với độ tuổi của mình:
“Ông nội là một bác sĩ rất giỏi, tớ lo sẽ làm ông nội mất mặt.”
Nguyệt Nguyệt cổ vũ cho anh ta: “Sau này cậu nhất định là bác sĩ rất giỏi, bất kể cậu làm được đến mức nào, ông nội của cậu đều sẽ vui mừng và tự hào về cậu.”
“Tại sao lại nói như vậy?” Kiều Cẩn Nhuận hỏi cô.
“Bởi vì chỉ cần cậu làm được điều mình thích, dù cậu có đạt được nó đến đâu, cậu cũng sẽ vui vẻ và hạnh phúc”.
Nguyệt Nguyệt cười với anh ta: “Hơn nữa, tớ cũng tin tưởng cậu sẽ là một bác sĩ rất giỏi.”
“Sau khi lớn lên, tớ sẽ tới tìm cậu khám bệnh cho tớ.” Giang Nguyệt nói xong, lại thè lưỡi, nhỏ giọng nói:
“Tuy nhiên, đến lúc đó cậu nhớ lúc đâm kim nhẹ hơn một chút, tớ sợ đau.”
…
Khi nhắc đến ký ức tuổi thơ này, Kiều Cẩn Nhuận nở một nụ cười từ tận đáy lòng:
“Lúc ấy tôi cảm thấy cô ấy giống như một mặt trời nhỏ, có thể tỏa sáng ngay cả ở nơi tối tăm nhất”.
Anh ta sẽ luôn nhớ rằng chính những lời nói trẻ con khi chỉ vài tuổi đã khuyến khích những ước mơ của mình.
“Sau đó thì sao?” Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng nói.
“Sau đó, cô ấy không xuất hiện trong bệnh viện nữa, tôi nghĩ rằng thời tiết đã ấm lên nên cô ấy không dễ bị bệnh nữa; Kết quả là nghe y tá nói rằng gia đình họ bị người ta đòi nợ, buộc phải chuyển đi.”
“Thật buồn cười, lúc đó tôi còn chưa hỏi tên cô ấy, nhưng khi cô ấy nghiêm túc nói rằng tôi sẽ trở thành một bác sĩ xuất sắc, ánh mắt cô ấy thực sự rất kiên định.”
Vào buổi chiều cuối thu, ánh nắng mặt trời chiếu rất ấm áp, khiến người ta cảm thấy lười biếng.
“Tôi đã hỏi cô ấy.” Kiều Cẩn Nhuận ngước mắt lên, tập trung vào chiếc xe cách đó không xa:
“Tôi hỏi cô ấy có nhớ phố Hỷ Lạc không, cô ấy nói không nhớ.”
Cô nhẹ nhàng đến thế giới của anh ta nhưng chỉ ở lại trong thời gian ngắn ngủi.
Tuy nhiên nó cũng đủ để thắp sáng ngọn đèn của Kiều Cẩn Nhuận.
Nghe vậy, Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại, trong lòng có chút buồn bực và khó chịu không nói nên lời.
Nói đến đây, Kiều Cẩn Nhuận hơi khô miệng, anh ta dừng lại, mở chai trong tay uống một ngụm nước rồi rũ mắt nói:
“Tôi không biết có phải cô ấy hay không, nhưng cô ấy cho tôi cảm giác rất giống cô bé đó.”
“Con người dù có thay đổi thế nào thì đôi mắt mang theo linh khí kia sẽ không thay đổi, vĩnh viễn sáng lấp lánh, kiên định và tự tin”.
Giọng điệu Kiều Cẩn Nhuận rất bình tĩnh, lời nói bắt đầu thay đổi: “Nhưng gần đây, đôi mắt cô ấy không còn sáng nữa.”
Tim Tiêu Kỳ Nhiên thắt lại.
“Hai ngày trước tôi đã gặp cô ấy.” Anh ta nói thêm: “Cô ấy trông không vui lắm, nhưng cố gắng muốn người khác cảm thấy cô ấy rất hạnh phúc. Tôi không biết chuyện này có liên quan gì đến Tiêu tổng hay không.”
“Tôi không giúp được cô ấy, thật đáng tiếc.” Kiều Cẩn Nhuận buông tay, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười:
“Có lẽ anh Tiêu sẽ có cách nào đó.”