Đây không phải là lần đầu tiên Giang Nguyệt nhìn thấy anh trong dáng vẻ đứng đắn đoan chính như vậy.
Cô hít sâu một hơi, nụ cười ngọt ngào không chê vào đâu được: “Cảm ơn Tiêu tổng, cũng là nhờ ngài can đảm hơn người, dám giao chi nhánh mới cho tôi.”
Giang Nguyệt đưa tay ra, nắm lấy đầu ngón tay của anh.
Cô chỉ lễ phép chạm vào, định nhanh chóng thu tay lại, nhưng người đàn ông lại dùng sức, trực tiếp kéo cô vào lòng.
Thang máy dành cho khách của khách sạn Fly Blossom có một mặt trong suốt, khi đi lên có thể nhìn toàn cảnh Hoa Thành.
Nhưng giờ phút này, Giang Nguyệt cũng không có tâm trạng để thưởng thức.
Cô mặc một chiếc váy dài bằng lụa mạ vàng, xẻ cao. Trước ngực và sau lưng đều là thiết kế hình chữ V rất táo bạo, tôn lên những đường cong vừa mảnh mai vừa thanh tú của cô.
Đặc biệt là xương bướm lập thể ở lưng rõ ràng của cô lộ ra hoàn toàn.
Trong nháy mắt chạm vào lưng cô, Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại hai giây, sau đó mở miệng, giọng nói trầm thấp: “Mặc ít như vậy sao?”
Vừa nói, anh bước từng bước tiến lại gần, kẹp đôi giày da bóng vào giữa hai chân cô, dùng đầu gối ép vào chân cô.
Nghĩ kỹ lại, đã lâu họ không có tiếp xúc thân mật.
Nó khiến anh có chút khó có thể chịu đựng được.
Giang Nguyệt đột nhiên mở to hai mắt, khẩn trương nhìn thoáng qua camera ở góc thang máy: “Anh đừng làm bậy, có camera.”
“Tiết An sẽ xử lý.”
Giọng điệu bình thản của anh có một thái độ của bề trên: “Vừa rồi cô nói cái gì, nói lại một lần nữa.”
Suy nghĩ Giang Nguyệt có chút rối loạn, cứng ngắc lặp lại một lần: “Tôi nói cám ơn Tiêu tổng, nhờ ngài cho tôi cơ hội này, tôi mới có thể...”
Giang Nguyệt còn chưa dứt lời, người đàn ông lại đẩy cô về phía sau.
Tấm lưng lộ ra ngoài không khí của cô dán vào mặt kính thang máy, cảm giác lạnh lẽo chạm vào khiến da thịt Giang Nguyệt run rẩy.
Khuôn mặt người đàn ông lạnh nhạt, toát ra một luồng khí lạnh lùng, làm cho người ta cảm thấy không thể chạm tới.
“Giả vờ đứng đắn như vậy làm gì, trong thang máy này có người thứ ba sao?”
Phải, trong thang máy này chỉ có hai người!
Vốn dĩ vừa rồi Tiết An và Tĩnh Nghi muốn đi theo vào, kết quả chỉ bằng một ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên, Tiết An đã cứng rắn túm lấy Tĩnh Nghi.
“Này… thang máy này quá chật chội rồi, chúng ta chờ thang tiếp theo đi.” Tiết An gãi đầu, giải thích Tĩnh Nghi một cách rất gượng ép.
Quá chật chội? Chỉ có hai người, chậc chội cái gì?
Không đợi Tĩnh Nghi kịp mở miệng từ chối, thang máy đã khép lại.
Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhướng mi, khóe môi lộ ra ý cười, ngữ khí thong thả: “Giang Nguyệt, tôi đã nói rồi, tôi rất không thích trò lạt mềm buộc chặt.”
Giang Nguyệt nhíu mày: “Tôi chơi trò lạt mềm buộc chặt khi nào? Tiêu tổng đừng quá tự mình đa tình.”
Nói xong, cô dùng sức đẩy anh ra, không chút do dự kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên khó coi, anh vẫn không chịu buông tha, muốn tiến thêm một bước.
Thang máy “Đinh” một tiếng, đã đến nơi.
Giang Nguyệt đột nhiên đứng thẳng dậy, người đàn ông cũng nhanh chóng lui về phía sau vài bước, dời chân ra khỏi hai chân cô. Hai người một lần nữa sóng vai đứng cùng nhau.
Như thể chuyện vừa xảy ra chưa từng xảy ra vậy.
Chỉ có điều sắc mặt người đàn ông hơi âm trầm, quai hàm mím chặt, đè nén một chút xúc động đang nảy mầm.
Ngay khi cửa thang máy mở ra, là sảnh hội trường của bữa tiệc Vitaly.
“Hey, chào buổi tối viên ngọc phương Đông xinh đẹp!”
Lúc đầu Berry còn đang tán gẫu với những người khác, nhưng khi vừa nhìn thấy Giang Nguyệt, cô ấy liền bước nhanh về phía cô, nói một cách nhiệt tình:
“Hôm nay cô quá xinh đẹp rồi. Cô gái xinh đẹp của tôi!”
“Berry, cô khen quá khoa trương.” Giọng Giang Nguyệt hơi khàn, nhưng là giọng nói quen thuộc quyến rũ, nghe rất dễ chịu:
“Hôm nay cô cũng rất xinh đẹp, giống như một nữ hoàng nha.”
Lông mày của Tiêu Kỳ Nhiên vô tình nhíu lại.
Giang Nguyệt dường như vẫn luôn giỏi giao tiếp, bất luận là ai, cô cũng thu hút tất cả. Dù là đàn ông hay phụ nữ.
Là một bông hoa giao tiếp bẩm sinh.
Đầu tiên Berry nhìn thấy Giang Nguyệt, sau đó mới chú ý tới Tiêu Kỳ Nhiên mặc âu phục giày da bên cạnh cô, ánh mắt sáng ngời: “Vị này là...”
“Vị này là Tiêu tổng, ông chủ đầu tư của Giang San.” Giang Nguyệt nhìn về phía Berry, lễ phép giới thiệu:
“Cũng là cấp trên trực tiếp của tôi, anh ấy rất coi trọng hợp tác lần này của chúng ta.”
Biết được lai lịch của người đàn ông trước mặt, Berry sáng rỡ nhìn anh, cười nói: “Khó trách khí chất khác người, thì ra là Tiêu tổng, ngưỡng mộ đại danh từ lâu.”
Tiêu Kỳ Nhiên liếc mắt nhìn, tùy ý gật đầu: “Cảm ơn.”
Anh rất lịch thiệp, Berry lập tức cười rộ lên: “Không cần cảm ơn, là chúng tôi nên cảm ơn Giang tiểu thư, nếu như không có cô ấy, chúng tôi không biết nên làm cái gì bây giờ mới ổn.”
Nói xong câu này, Berry còn nhíu mày: “Người phát ngôn trước đó tinh thần không bình thường, nếu thật sự ký với cô ta, không biết sẽ gây nên bao nhiêu phiền phức...”
Nói được một nửa, Berry lại dừng đề tài này lại: “Được rồi, hôm nay không nói những điều này.”
Một tay cô ấy khoác lấy tay Giang Nguyệt, nháy mắt với Tiêu Kỳ Nhiên: “Tiêu tổng, vậy tôi đưa bảo bối này đi trước nhé. Bên kia có mấy ông lớn trong giới thời trang nói muốn gặp viên ngọc phương Đông của chúng tôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên cười một tiếng, xem như đồng ý.
Trơ mắt nhìn cô gái nhỏ chạy thoát dưới mí mắt mình vẫn khiến Tiêu Kỳ Nhiên hơi khó chịu, đầu lưỡi chạm vào răng.
Cảm xúc vừa rồi ở trong thang máy vẫn dừng lại ở đầu ngón tay anh.
Tiêu Kỳ Nhiên ngước mắt lên, nhìn bóng dáng người phụ nữ đi xa, mắt nhìn chăm chú vào nốt ruồi đỏ giữa xương bướm của cô, ánh mắt dần dần sâu thẳm.
Anh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đầu tiên anh cho rằng cổ áo buộc quá chặt, kết quả đưa tay lại phát hiện cúc áo sơ mi ở trên không cài.
Có lẽ hội trường quá nóng!
Giang Nguyệt bị Berry lôi kéo đi dạo trong hội trường vài vòng, gần như quen thuộc với những người lão làng nên biết trong giới thời trang.
Mọi người đều kinh ngạc khi nhìn thấy Giang Nguyệt, sau đó giơ ngón tay cái lên khen ngợi Berry có ánh mắt nhạy bén, chọn được người phát ngôn phù hợp với thương hiệu nhất.
Berry cũng rất tự hào, ưỡn ngực lên nmà nói: “Tôi thề, đây là may mắn nhất của tôi.”
Đối mặt với những lời khen ngợi cùng với sự tán thưởng của mọi người, Giang Nguyệt mỉm cười gật đầu, thỉnh thoảng khiêm tốn nói vài câu, có thể nói là tự nhiên mà hào phóng.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh: “Giang Nguyệt.”
Giang Nguyệt giật mình, quay người lại liền nhìn thấy Trần Tư Tề đang đứng ở đó.
Trần Tư Tề có phong thái tao nhã, lông mày rậm, đôi mắt sâu, đang nhìn về phía cô.
Dường như không nghĩ tới sẽ gặp được anh ở đây, Giang Nguyệt sửng sốt trong giây lát, sau đó vẻ mặt khôi phục nụ cười hoàn mỹ: “Anh cũng đến sao?”
Đương nhiên Giang Nguyệt không quên chuyện hiện tại hai người vẫn là “người yêu”, ở cạnh nhau không thể quá xa cách, nếu không sẽ có sơ hở.
Giọng nói thân mật của cô làm cho sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên tối sầm khi anh đi ngang qua.
Trần Tư Tề lịch sự gật đầu, cười rộ lên vô cùng dịu dàng: “Nguyệt Nguyệt của chúng ta vẫn rất xuất sắc, anh cố ý chạy tới gửi lời chúc mừng cho em.”
Vừa rồi anh ta gọi Giang Nguyệt là gì?
Chương 157 Bông hoa giao tiếp bẩm sinh
Tiêu Kỳ Nhiên nghe được rõ ràng, vừa rồi Trần Tư Tề gọi Giang Nguyệt là Nguyệt Nguyệt của chúng ta’.
Được. Được lắm!
Tiêu Kỳ Nhiên không nói lời nào, biểu cảm trên mặt cũng không có chút thay đổi, nhưng hơi thở xung quanh thân hắn lại trở nên lạnh lẽo không rõ lí do.
“Gần đây em có khỏe không? Công việc có mệt mỏi không? Trong khoảng thời gian này…”
“Tư Tề” Giang Nguyệt gọi hắn một tiếng, cắt đứt mong muốn tiếp tục trò chuyện của hắn:
“Hiện tại em đang bận một chút, vì vậy không thể nói chuyện với anh được.”
Vừa nói, Giang Nguyệt vừa bình tĩnh kéo cánh tay Berry.
Berry là người phụ nữ nhạy bén, liền phát hiện sự thay đổi trên nét mặt của Giang Nguyệt bên cạnh nên lập tức tìm lý do, nhanh chóng dẫn Giang Nguyệt đi.
Chờ khi đi tới một nơi ít người hơn, Berry mới nhỏ giọng hỏi: “Cô và Trần tổng không phải là...”
“Đều là bị ép buộc thôi.” Giang Nguyệt thở dài, bất đắc dĩ bĩu môi: “Cặp đôi trên màn ảnh này chắc cuối tháng là sẽ ‘chia tay’ rồi.”
Nghe xong hai câu này, Berry lập tức biết rõ, không khỏi dùng ánh mắt thương hại nhìn Giang Nguyệt: “Làm minh tinh thật vất vả, bên tư bản nào cũng không đắc tội nổi.”
Giang Nguyệt quay mặt đi, mím môi, có chút bất đắc dĩ cười: “Đúng vậy, ai tôi cũng không đắc tội nổi.”
Một ngôi sao nhỏ như cô có thể đáng giá bao nhiêu? Trong ngành này, lời nói của cô có được bao nhiêu trọng lượng đây?
Giới giải trí chính là như vậy, sẽ có người thành công vang dội, sẽ có người một bước mà nổi tiếng, cũng có người sẽ biến mất mà không một ai hay biết.
Trong trò chơi này, bọn họ là thí sinh trong cuộc thi tranh tài và những người có quyền có thế đều là khán giả, vui vẻ cười nói, bình luận về trò chơi này.
Người tham gia không có quyền phản đối, chỉ có thể cố gắng biểu diễn thật tốt, hoàn thành trò chơi, để cho những người xem này vui vẻ trả tiền.
Berry mang theo Giang Nguyệt đi tới đi lui trong đại sảnh. Ly rượu trong tay Giang Nguyệt không hề có ý định đặt xuống, khóe môi vẫn như cũ nhếch lên một độ cong vừa phải.
Giống như một con búp bê xoay tròn trong hộp âm nhạc, dường như không bao giờ biết mệt mỏi.
Giang Nguyệt diện chiếc váy dài lấp lánh, trong ánh mắt tràn đầy sự quyến rũ và lạnh lùng chỉ thuộc về riêng cô, khiến người ta sinh lòng khao khát, nhưng lại chùn bước trước sự lạnh lùng của cô.
Trần Tư Tề đứng ở phía xa, không tới gần nữa, nhưng ánh mắt lại dán chặt trên người Giang Nguyệt không dời cho dù một giây.
Đúng lúc này, một bóng dáng cao lớn che trước mắt hắn, che đi thân hình quyến rũ của người phụ nữ kia:
“Trần tổng, đã lâu không gặp.”
Tiêu Kỳ Nhiên đứng trước mặt Trần Tư Tề, khóe môi mỉm cười nhàn nhạt, tư thái vẫn cao cao tại thượng như trước:
“Hiếm khi Trần tổng không quản xa xôi tới đây cổ vũ cho nghệ sĩ dưới trướng của tôi, có tâm rồi.”
“Tiêu tổng khách khí rồi, Nguyệt Nguyệt dù sao cũng là người yêu của tôi...”
Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên mở miệng cắt ngang: “Thời gian một tháng đã đủ rồi. Sức nóng của dư luận cũng gần như đã kết thúc. Tôi hy vọng Trần tổng sẽ sớm thực hiện theo thỏa thuận.”
Chỉ vài câu nói cũng đã tạo ra cảm giác áp bức cực kỳ mạnh mẽ.
Tiêu Kỳ Nhiên đang ép Trần Tư Tề mau chóng xóa sạch quan hệ với Giang Nguyệt, không cần giả vờ là một đôi trước mặt công chúng nữa.
Ánh đèn trong sảnh tiệc rất sáng, chiếu lên gương mặt hai người đàn ông lại mang đến cảm giác lạnh lùng nghiêm nghị, mỗi người đều có khí chất riêng.
Nhận thấy có người nhìn về phía bọn họ, Tiêu Kỳ Nhiên làm như không nhìn thấy mà nâng cằm lên:
“Chúng ta sang phòng bên cạnh nói chuyện?”
Liền kề với hội trường là một số phòng hội nghị nhỏ, chuyên dùng cho các ông chủ hoặc nhà đầu tư bàn về chuyện kinh doanh, cơ sở vật chất rất đầy đủ, tiện nghi.
Hai người tùy tiện tìm một phòng rồi đi vào.
Tiêu Kỳ Nhiên thành thạo lấy điếu thuốc ra, ngón tay bóp bóp đầu thuốc, châm lửa, bình tĩnh nói:
“Trần tổng, có một số chuyện tôi muốn nói rõ ràng, đều sẽ có lợi cho tương lai mọi người.”
“Tôi xin rửa tai lắng nghe.”
“Giang Nguyệt và Thịnh Sóc Thành chỉ có duyên gặp mặt mà thôi.” Tiêu Kỳ Nhiên búng tàn thuốc:
“Huống hồ, nợ ân tình giữa bọn họ đã trả hết, anh không cần uổng phí sức lực nữa, cô ấy không thể mang đến cho anh bất cứ thứ gì.”
Nghe vậy, Trần Tư Tề chỉ nở nụ cười: “Nếu thật là như vậy, vì sao Tiêu tổng còn cố chấp không buông?”
“Hoặc là nói, chẳng lẽ Tiêu tổng tính toán thật sự muốn cưới Giang Nguyệt về nhà, cho nên mới bảo vệ cô ấy khắp nơi?”
Nghe được câu này, Tiêu Kỳ Nhiên cười lạnh một tiếng, dùng ngữ khí cực kỳ lạnh nhạt cùng khinh thường nói:
“Tiêu gia không có truyền thống cưới một nữ minh tinh. Tôi không thể vì một người mà cùng gia đình náo loạn. Không có lợi ích gì!”
“Bây giờ bảo vệ Giang Nguyệt là vì cô ấy vẫn còn có giá trị.”
Tiêu Kỳ Nhiên không chút để ý mở miệng: “Anh có biết lần này Vitaly trả bao nhiêu cho phí phát ngôn một năm này không?”
Đúng lúc Giang Nguyệt đi ra tìm nhà vệ sinh, nhìn thấy cửa phòng này đang mở hé, lại nghe thấy âm thanh của Tiêu Kỳ Nhiên, liền tò mò tiến lại gần hai bước.
Vì thế mà câu nói này của hắn cô đều nghe rõ ràng.
Lòng bàn tay của Giang Nguyệt theo bản năng vô thức nắm chặt lại.
Đứng đó vài giây, cô cúi đầu giễu cợt nhếch môi, ngẩng đầu, nhìn thấy Berry vẫy tay với cô cách đó không xa. Giang Nguyệt thu hồi lại cảm xúc, bước nhanh về phía cô ấy.
Cuộc đối thoại trong phòng riêng vẫn tiếp tục.
“Tôi cũng đoán là như vậy.” Ánh mắt Trần Tư Tề có chút thâm ý:
“Vậy tôi có thể công khai theo đuổi cô ấy, chắc là anh sẽ không phản đối nhỉ?”
“Trần gia không có loại quy củ này, Giang Nguyệt lại thật sự rất xinh đẹp.”
Thanh âm Trần Tư Tề dừng lại một chút: “Dù sao năm nay cô ấy cũng sẽ chấm dứt hợp đồng với Giang San rồi. Sau đó, Tiêu tổng sẽ không cần can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của cô ấy, đúng chứ?”
Trong câu nói này, rõ ràng mang theo sự thăm dò.
Tiêu Kỳ Nhiên đã hút xong điếu thuốc. Hắn dập tắt thuốc, ngữ khí thản nhiên, không thèm để ý:
“Sau khi hợp đồng chấm dứt, cô ấy và Giang San không còn quan hệ gì.”
“Tôi và cô ấy càng không có liên quan gì nữa, tùy theo sở thích của Trần tổng đi.”
…
Buổi lễ kỷ niệm 100 năm thành lập của Vitaly rất hoành tráng. Không chỉ có sự hiện diện của các ông chủ thương hiệu lớn, mà ngay cả các nhà thiết kế cũng liên tiếp được mời đến hiện trường để bày tỏ cảm xúc và dành lời chúc tốt đẹp nhất.
Giang Nguyệt đứng ở vị trí nổi bật nhất, nụ cười hoàn hảo từ đầu đến cuối, ngay cả những người đang phát biểu trên sân khấu cũng nhịn không được mà nhìn cô nhiều hơn, còn khen ngợi cô là người phát ngôn hoàn mỹ nhất trong lịch sử của Vitaly.
Giang Nguyệt chỉ cười không nói lời nào, lấy tay che ngực, khom người nói cảm ơn.
Lễ phép mà không mất đi sự kiêu ngạo, mọi thứ hết thảy đều vừa phải, làm cho người ta nhịn không được kinh diễm, đồng thời đối với cô càng sinh lòng kính trọng.
Bữa tiệc tối kéo dài gần bốn tiếng đồng hồ, chờ đến khi sắp kết thúc cũng đã là mười một giờ đêm.
Khi lời cảm ơn của ban tổ chức kết thúc, người trong đại sảnh bắt đầu lục tục rời khỏi hội trường.
Tĩnh Nghi đã xuống tìm xe trước, Giang Nguyệt cầm điện thoại di động chờ cô nàng báo vị trí đỗ xe để dễ dàng đi chuyển tới địa điểm tương ứng.
Vài phút sau, điện thoại reo.
Giang Nguyệt vừa mới cầm lên, âm thanh Tĩnh Nghi có chút dồn dập truyền tới: “Chị Giang Nguyệt, xảy ra chuyện rồi.”
Giang Nguyệt hít một hơi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Dưới lầu khách sạn có một người đàn ông trẻ tuổi gây chuyện. Hắn nói hắn là em trai ruột của chị, nói chị vứt bỏ gia đình người thân, dựa vào lên giường với người có tiền mới có được nổi tiếng...”
Tĩnh Nghi còn chưa dứt lời, bên trong điện thoại đã truyền đến giọng nói của người đàn ông ồn ào gào thét:
“Giang Nguyệt là một kẻ đê tiện! Bề ngoài đẹp đẽ, hào nhoáng. Thật chất chính là một người phụ nữ dơ bẩn, bị ngàn người cưỡi.”
Thanh âm rất rõ ràng, trực tiếp truyền đến màng nhĩ Giang Nguyệt.
Chương 158 Náo loạn
“Khách quý dưới lầu đã đi hết chưa?”
Giang Nguyệt cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh: “Tĩnh Nghi, em đừng hoảng, trước tiên em tìm gặp bảo vệ đã...”
“Không còn kịp nữa rồi, chị Giang Nguyệt.” Tĩnh Nghi vốn luôn rất bình tĩnh trầm ổn giờ phút này cũng hoảng hốt: “Những khách mời kia đều chưa đi, còn đám paparazzi cùng giới truyền thông đều đang quay clip!”
Giờ khắc này, toàn thân Giang Nguyệt đều phát run, lồng ngực kịch liệt phập phồng lên xuống, lảo đảo hai bước, lại lần nữa ngồi xuống sô pha.
Tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Xong rồi!
Cô ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ, liền biết dưới lầu là cảnh tượng náo nhiệt như thế nào.
Trước khi cúp điện thoại, giọng Tĩnh Nghi còn rất gấp gáp: “Chị Giang Nguyệt, tạm thời chị đừng xuống đây, xe của chị bị bao vây rồi...”
Tĩnh Nghi còn chưa nói hết câu, tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, cuộc gọi cũng bị buộc phải cắt đứt.
Tay Giang Nguyệt cầm điện thoại bắt đầu run rẩy, điện thoại di động từ lòng bàn tay trượt xuống thảm.
Cô cúi xuống nhặt lên, nhưng một bàn tay to lại đi trước một bước, giúp nhặt điện thoại đưa đến lòng bàn tay cô.
“Sao lại có bộ dáng như mới gặp ma vậy?” Yết hầu Tiêu Kỳ Nhiên lên xuống, nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô, khẽ nhíu mày:
“Giờ nào rồi mà cô còn chưa đi?”
Giang Nguyệt gian nan đứng lên, ánh mắt có chút ảm đạm: “Tôi đi không được nữa, đã xảy ra chuyện.”
Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu nhìn cô, không nói một lời.
Đúng lúc này, Tiết An cũng chạy tới báo cáo sự việc với Tiêu Kỳ Nhiên: “Tiêu tổng, em trai của chị Giang Nguyệt đang gây rối ở bên dưới. Hiện tại phóng viên đang bao vây hoàn toàn nơi đó, chúng ta chỉ sợ nhất thời không ra được.”
Hóa ra là như vậy!
Không có gì bất ngờ khi khuôn mặt của Giang Nguyệt lại có biểu cảm đau đớn như vậy.
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không nói lời nào, chỉ là ánh mắt vẫn rơi vào trên người Giang Nguyệt ở trước mặt.
Mặt cô vẫn tái nhợt như trước, nhưng vẫn ngoan cố đứng trước mặt hắn, bình tĩnh, lại rõ ràng là tuyệt vọng đến cực điểm. Nhưng cô vẫn tiếp nhận tất cả.
Giang Nguyệt thậm chí còn không muốn mở miệng cầu xin sự giúp đỡ của hắn.
“Giang Nguyệt, cô luôn gây phiền toái!”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên từ trên đỉnh đầu Giang Nguyệt truyền đến, không có một chút độ ấm nào:
“Vừa mới ký hợp đồng với Vitaly đã gây ra náo loạn lớn như vậy?”
“Cô nghĩ rằng lợi nhuận này rất lớn, đủ để cho tôi phải đi thu dọn rắc rối cho cô à?”
Dường như cùng lúc, Giang Nguyệt nhớ tới câu nói nghe được ở bên ngoài phòng riêng kia…
‘Bây giờ bảo vệ Giang Nguyệt là vì cô ấy vẫn còn có giá trị.’
Giang Nguyệt cảm thấy cổ họng vô cùng khô khốc, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông lại truyền đến:
“Tìm người mang Giang Dự đi, để cho hắn lập tức ngậm miệng lại. Đem nhốt ở một chỗ không có người, moi từ miệng hắn cái giá mà hắn muốn là gì.”
Tiết An nhận được mệnh lệnh, vội vàng chạy đi.
Trong vòng chưa tới nửa tiếng, những người dưới lầu cũng đều tản đi, giống như là một trận gió thổi qua.
Giang Nguyệt vẫn ngồi trên sô pha như trước, hai tay gắt gao ôm lấy mình.
Cô giống như một con thiên nga yếu đuối, đáng thương và thảm hại.
“Hài lòng chưa?” Tiêu Kỳ Nhiên đút hai tay vào túi, giọng điệu châm chọc:
“Giang Nguyệt, tôi ký hợp đồng với cô vì kiếm lợi nhuận cho công ty, không phải là đến giúp nhà cô xóa đói giảm nghèo.”
“Cô có biết lần này gây ra tin tức tiêu cực như thế nào hay không? Công ty phải tổn hại bao nhiêu tiền để giúp cô xử lí đây?”
Trên người Tiêu Kỳ Nhiên mang theo cảm giác áp bách của một người bề trên, từng câu từng chữ đều tràn ngập cảm giác áp bức.
Giang Nguyệt cúi đầu, nghe giọng điệu lạnh lùng của hắn, cô chỉ cảm thấy ngực giống như bị ai đó rót vào một chậu nước biển lớn, vừa mặn chát vừa lạnh lẽo.
Tất cả những người trong hội trường đã rời đi hết, có vẻ đặc biệt trống trải cùng tịch mịch.
Thấy Giang Nguyệt vẫn không nhúc nhích như trước, sự kiên nhẫn của Tiêu Kỳ Nhiên từng chút bị tiêu hao, hắn đưa tay để kéo cô, lại phát hiện thân thể cô đang phát run.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Giang Nguyệt, có chút do dự hỏi: “Cô đang run cái gì?”
Từ lúc biết Giang Dự lại tới đây quậy phá, cả người Giang Nguyệt đã run lẩy bẩy, thậm chí đứng còn không vững.
Vừa rồi cô thậm chí còn nhắm mắt lại.
Đó là sự tuyệt vọng và bất lực theo bản năng, cũng là nỗi sợ hãi và bất lực trước mọi chuyện có thể xảy ra trong tương lai.
Vi phạm hợp đồng, hủy hợp đồng, tin tức tiêu cực, thân bại danh liệt...
Giang Nguyệt lắc đầu, ngoan cố mà nói: “Tôi không có...”
Cô muốn thoát ra, nhưng cổ tay lại bị Tiêu Kỳ Nhiên nắm chặt, một khắc cũng chưa từng buông lỏng.
Tay người đàn ông rất có lực, cảm giác ấm áp truyền đến cổ tay cô, chóp mũi cô chua xót lợi hại: “Buông tôi ra, tôi muốn về nhà.”
Đó là lời cầu cứu theo bản năng nhất của cô.
Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhíu mày, không tự chủ được dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi: “Cô về nhà nào?”
“Tôi về...”
Giang Nguyệt đột nhiên ngẩn ra, đôi mắt vừa rồi còn do dự né tránh giờ phút này lại trở nên ngơ ngác, mờ mịt nhìn xung quanh.
Cô có nhà ở đâu?
Giang Nguyệt dùng sức nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy hốc mắt mình cực kì nóng, nóng đến mức làm cho cô không khống chế được:
“Tiêu Kỳ Nhiên, cứ để mặc tôi đi.”
Cô vừa mở miệng liền mang theo tiếng khóc nức nở: “Anh không cần quan tâm đến tôi. Cũng không cần đưa tiền để bịt miệng Giang Dự. Để nó tiếp tục mắng đi, để cho truyền thông tùy tiện viết đi, tôi không sao cả.”
Thân bại danh liệt cũng tốt, danh tiếng bị hủy hoại cũng tốt, từ nay về sau không thể làm diễn viên cũng tốt.
Cô đều không quan tâm nữa!
“Tôi không làm người nổi tiếng nữa, Tiêu tổng cũng không cần lãng phí thời gian và tiền bạc trên người tôi nữa.” Hai tay Giang Nguyệt nắm chặt, giọng nói cũng run lên:
“Tôi không đáng!”
Lông mày của người đàn ông nhíu lại, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Giang Nguyệt, khả năng chịu đựng áp lực của cô kém như vậy sao? Định từ bỏ?”
Giang Nguyệt ngẩng đầu, khuôn mặt tái nhợt đã tràn đầy vẻ tuyệt vọng, trên lông mi còn vương giọt nước mắt, nhưng không hề rơi xuống.
Sự bướng bỉnh và quật cường của Giang Nguyệt, giờ phút này lại trở thành ngọn núi đè nặng lên cô, khiến cô thở không nổi.
Lúc này, cảm giác ngột ngạt khủng khiếp muốn chết đi đó lại ập đến.
Giang Nguyệt muốn trốn thoát, muốn được giải thoát, muốn vĩnh viễn rời đi.
Đúng lúc này, Tiết An chạy lên, thở hồng hộc nói: “Tiêu tổng, người đã khống chế được, đang nhốt ở trong xe.”
Là đang nói đến Giang Dự.
Tiêu Kỳ Nhiên khoanh tay, cúi đầu nhìn Giang Nguyệt, sau đó buông tay ra: “Đi thôi, đi gặp người em trai đã gây rắc rối cho cô.”
Giang Nguyệt không lên tiếng, chỉ cứng nhắc đứng lên, giống như một con rối gỗ đi theo phía sau Tiêu Kỳ Nhiên.
Ở tầng dưới.
Người xem náo nhiệt đều đã đi sạch sẽ, ngay cả paparazzi cùng giới truyền thông cũng đều bị Tiết An đuổi đi, bãi đất trống trước cửa khách sạn có vẻ rất yên tĩnh.
Nếu như không biết chuyện, rất khó tin tưởng vừa rồi nơi này phát sinh một hồi náo nhiệt cỡ nào.
Tiết An dẫn hai người đi ra khỏi khách sạn, đi qua một con hẻm vắng vẻ, rẽ trái rồi dừng lại trước một chiếc xe tải.
“Tiêu tổng, người ở bên trong.” Tiết An cung kính nói.
Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên đen thẫm, giọng nói so với lúc trước lạnh đi mấy phần: “Để cho hắn xuống.”
Tiết An mở cửa xe, đem Giang Dự kéo ra.
Hai tay hai chân của hắn đều bị trói chặt, Giang Dự đang giãy dụa, bị kéo một cái liền trực tiếp lăn xuống đất.
“Con mẹ nó, không thể nhẹ nhàng một chút sao?” Giang Dự thống khổ kêu lên một tiếng, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Giang Nguyệt đứng ở trước mặt mình, biểu tình của hắn nhất thời trở nên hung ác dữ tợn:
“Mẹ kiếp, cố ý không nghe điện thoại, còn trốn tôi lâu như vậy? Hiện tại bị tôi mắng thành như vậy, mới biết đi ra sao?”
Hắn hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra khinh thường: “Còn không mau sai người cởi trói cho tôi!”
--------------------------------
Tác giả:Đăng đủ 6 chương cho hôm nay rồi nha.
Các chương ngày mai rất đáng để trông đợi đó mọi người!
❁◕‿◕❁
Chương 159 Chó hoang
Giọng của Giang Dự rất lớn, lời nói cũng toàn những từ ngữ tục tĩu, rất khó nghe.
Nhìn Giang Dự vẫn còn chửi không ngừng, Giang Nguyệt phẫn nộ giơ tay lên, gần như không chút do dự tát một cái thật mạnh.
Tiếng tát rất thanh thúy, Giang Nguyệt dùng hết sức lực toàn thân, sau khi đánh xong, lòng bàn tay cô cũng tê dại theo: “Giang Dự, cậu chính là một thằng cặn bã!”
Giang Nguyệt tức giận đến mức suýt nữa đứng không vững, hốc mắt cũng đỏ lên, không thể khống chế được tâm trạng: “Rốt cuộc cậu muốn tôi thế nào, có phải tôi chết rồi cậu mới hài lòng đúng không?”
Cô vừa dứt lời, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên đang đứng bên cạnh đột nhiên sa sầm xuống.
Giang Dự bị tát đến ngây người, sau khi ý thức được Giang Nguyệt đã tát mình, anh ta lập tức xù lông:
“Chị... Mẹ nó khốn khiếp, chị dám đánh tôi?”
Anh ta tức giận điên cuồng vùng vẫy, cố gắng thoát ra khỏi sợi dây, nhưng dây thừng trói rất chặt, anh ta ngọ nguậy trên mặt đất giống như một con giòi nhưng vẫn không thể nào thoát ra được.
Sau khi phát hiện làm cũng không có kết quả, anh ta nhổ nước bọt mạnh xuống đất: “Mẹ nó, tôi thấy chị sống quá thoải mái nên quên mất mình là kẻ giết người rồi!”
“Sao cha tôi lại chết? Chị mới là kẻ đáng chết. Tại sao chị không chết đi hả?”
Nhắc tới cha, hốc mắt Giang Nguyệt đỏ hoe, tầm mắt cũng mơ hồ.
Phải, tại sao người chết không phải là cô?
Cô nên bị những người đòi nợ đó đánh chết, chết rồi thì không cần phải duy trì hơi tàn trên đời này lâu như vậy!
Giang Nguyệt cắn chặt môi, mái tóc dài đã xõa ra, bồng bềnh nhưng lộn xộn, trông vô cùng chật vật.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn đuôi mắt đỏ bừng của Giang Nguyệt, siết chặt nắm đấm, nhẹ nhàng nói: “Khóc cái gì, không phải có tôi giúp cô sao?”
Nói xong, anh rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống Giang Dự đang nằm trên mặt đất: “Lần này muốn bao nhiêu tiền?”
Nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên mở miệng hào phóng, sắc mặt Giang Dự đổi thành dáng vẻ nịnh nọt ngay lập tức, nhếch miệng cười: “Vẫn là Tiêu tổng hào phóng, tôi biết Tiêu tổng thông minh hiểu chuyện mà.”
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không thay đổi: “Nói một con số.”
Giang Dự không dám chậm trễ, vội vàng ân cần nói: “Ba tỷ, cho tôi ba tỷ!”
Hắn ta vừa nhếch miệng cười, vừa liếc Giang Nguyệt bên cạnh: “Chị tôi cam đoan sẽ hầu hạ anh thật thoải mái, anh yên tâm.”
Nghe Giang Dự nói vậy, Giang Nguyệt chỉ cảm thấy vô cùng chói tai.
Cô giống như một món đồ thuộc về nhà họ Giang bọn họ.
“Nói như vậy nghĩa là cậu muốn bán chị cậu cho tôi sao?” Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng nói: “Giang Dự, tôi cũng không tùy tiện đưa tiền cho người khác.”
Giang Dự gật đầu như băm tỏi: “Sau này chị tôi là của anh, nếu chị ta dám chạy, tôi sẽ giúp anh bắt chị ta lại, đánh gãy chân chị ta!”
Đây là em trai cô sao?
Năm đó, để có thể cứu cả nhà họ trong biển lửa, cô không tiếc thân mình bò vào xe Tiêu Kỳ Nhiên, bàn điều kiện với anh, sau đó mới trả hết khoản nợ khổng lồ của cha.
Vốn dĩ Giang Nguyệt nghĩ rằng cho dù Giang Dự không biết ơn cô thì ít nhất cậu ta cũng sẽ quý trọng cuộc sống yên ổn mà cô đã hy sinh để mang lại.
Nhưng cậu ta lại coi chuyện này như một loại vốn liếng để chà đạp cô, hết lần này đến lần khác vũ nhục cô, nói cô là tiện nhân bán thân kiếm tiền.
Bây giờ, cậu ta lại công khai nói muốn bán cô cho Tiêu Kỳ Nhiên?
Thật là lố bịch!
Đúng lúc này, giọng nói trầm thấp của Tiêu Kỳ Nhiên vang lên: “Tiết An, đã ghi âm lại hết chưa?”
“Vâng, Tiêu tổng, đã ghi âm hết rồi.” Tiết An lắc lắc điện thoại hiển thị màn hình ghi âm trong tay: “Giang Dự ngang nhiên mua bán phụ nữ, chứng cứ xác thực, có thể lập án.”
“Rất tốt.” Giọng của Tiêu Kỳ Nhiên lạnh nhạt: “Đưa cậu ta về đồn cảnh sát Bắc Thành.”
Lần này nhân chứng và vật chứng mua bán người đều có đầy đủ, Giang Dự không tránh khỏi phải ngồi tù.
Không ngờ Tiêu Kỳ Nhiên lại làm vậy, sắc mặt Giang Dự lập tức thay đổi, vẻ mặt khiếp sợ: “Tiêu tổng, anh có ý gì? Chúng ta không phải đã bàn xong...”
“Ai cho phép cậu bán chị gái cậu cho tôi?
Ngữ điệu của Tiêu Kỳ Nhiên lạnh đến run người: “Giang Dự, tôi nể mặt cậu vì cậu là em trai của Giang Nguyệt.”
“Nhưng bây giờ, dường như cô ấy đã không nghĩ như vậy nữa.” Khuôn mặt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng, quay đầu nhìn Giang Nguyệt:
“Giang Nguyệt, trả lời tôi, đây có phải là em trai của cô không?”
“Không phải.” Sắc mặt Giang Nguyệt vẫn còn hơi tái nhợt, nhưng trả lời rất dứt khoát: “Tôi không có đứa em trai này, Tiêu tổng cứ tùy ý xử trí.”
“Giang Nguyệt!” Giang Dự không ngờ lại như vậy, cậu ta lập tức hoảng hốt: “Chị điên rồi sao? Tôi là em trai ruột của chị, chị muốn tống tôi vào tù hả?”
Giang Nguyệt không nhìn Giang Dự thêm một cái nào nữa, ánh mắt cô bình tĩnh nhìn phương xa.
“Giang Nguyệt, lương tâm của chị bị chó ăn rồi sao?”
Giây cuối cùng trước khi bị Tiết An nhét lên xe, Giang Dự vẫn còn mắng chửi: “Mẹ tôi nói đúng mà, nuôi chị đúng là lãng phí! Đồ thứ chó hoang!”
Khi cửa xe bị đóng lại, tiếng chửi rủa của Giang Dự cũng mất đi.
/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app ReadMe (IOS: WeRead)/
Xe dần dần đi xa, Giang Nguyệt vẫn đứng tại chỗ, toàn thân đã chết lặng, hai mắt chỉ còn sự trống rỗng.
Tiêu Kỳ Nhiên dừng một lát rồi mới mở miệng, chậm rãi hỏi: “Suy nghĩ cho kỹ, thật sự không nghĩ đến tình thân sao?”
“Tôi còn tình thân gì nữa đây?”
Giang Nguyệt nhếch môi, âm thanh khàn: “Cha qua đời, mẹ tái giá, còn một em trai mỗi ngày mắng tôi là kẻ đê tiện, sao có tình thân cho được?”
Tình thân cuối cùng của cô đã bị tiêu diệt hoàn toàn từ lâu rồi.
Ở Hoa Thành, ban đêm lạnh hơn ban ngày rất nhiều, Giang Nguyệt chỉ mặc một chiếc váy lụa dài dự tiệc, vai và cánh tay lộ ra ngoài không khí, đã hơi ửng đỏ vì lạnh.
Cô trông rất tiều tụy, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cơ thể cứng ngắc của cô, biết hiện tại cô không đi được nữa.
Đôi mắt anh trầm xuống, ngón tay tháo cúc áo âu phục, khoác lên vai cô: “Tôi ôm cô.”
Tiêu Kỳ Nhiên đưa tay tới.
Bàn tay của anh rộng lớn, năm ngón tay thon dài, trông rất mạnh mẽ và uy lực.
Cảm nhận được nhiệt độ còn sót lại trong âu phục truyền đến da, Giang Nguyệt hơi rụt người lại.
Anh luôn như vậy, khi cô yếu ớt và dễ bị tổn thương nhất, anh vươn tay về phía cô, liều lĩnh bảo vệ cô trong vòng tay anh.
Khiến cô không thể không động tâm, hết lần này đến lần khác quyến luyến sự ấm áp của anh.
Cô nghĩ, không ai vô duyên vô cớ luôn sẵn sàng giúp đỡ mình, trừ phi anh cũng có tình cảm với cô.
Nhưng bây giờ cô đã hiểu được rất nhiều điều.
Từ trước đến nay, Tiêu Kỳ Nhiên không hề yêu cô, anh giúp đỡ cô chỉ vì cô còn có giá trị.
Từ đầu đến cuối, Tiêu Kỳ Nhiên luôn là thương nhân đặt lợi ích lên hàng đầu.
Giang Nguyệt im lặng hồi lâu, bỗng nhiên cười lắc đầu, né tránh tay Tiêu Kỳ Nhiên: “Cảm ơn Tiêu tổng đã ra tay cứu giúp, nhưng không còn sớm nữa, tôi nên về rồi.”
“Về đâu?” Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên lập tức tối sầm lại, gằn từng chữ hỏi: “Đêm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, cô còn muốn về đâu?”
“Vậy Tiêu tổng muốn đưa tôi đi đâu?”
Cơ thể Giang Nguyệt bị âu phục bao kín, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, cô nhếch môi cười tự giễu: “Là khách sạn, hay là trong xe của anh?”
Ngay lúc này, cô cười như hoa, nhưng nụ cười không hề chân thật, giống như vừa chạm vào đã vỡ vụn: “Bởi vì đêm nay anh giúp tôi cho nên tôi phải giống như trước kia, ngủ một đêm với Tiêu tổng, phải không?”
Chương 160 Tự sát - 1
Tiêu Kỳ Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới khả năng kiểm soát cục diện và con người của mình lại sẽ hoàn toàn mất kiểm soát vào lúc này.
Tốt lắm! Thật sự rất tốt!
Biểu cảm trên mặt Tiêu Kỳ Nhiên vẫn bình tĩnh như trước, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng, áp lực xung quanh anh đang giảm xuống từng chút một.
“Cô thông minh đấy.” Tiêu Kỳ Nhiên nheo mắt, từng từ được phát ra giống như rít khỏi kẽ răng: “Dường như cô luôn biết vị trí mình ở đâu.”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Giang Nguyệt cười: “Trừ chuyện đó ra, đối với Tiêu tổng, chẳng lẽ tôi còn có giá trị nào khác hay sao?”
Cô bình tĩnh nhìn vào hai mắt anh, cố ý nhấn giọng ở hai chữ “giá trị”.
Trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên chấn động.
“Tôi không có bối cảnh, diễn xuất cũng không có thiên phú, mọi thứ đều do một tay Tiêu tổng đề bạt tôi. Vinh nhục đều là dựa vào một lời nói của anh.”
Giang Nguyệt mím môi cười cười: “Cho nên tôi phải ngủ với anh, lên giường với anh cũng là chuyện nên làm, đúng không?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhất thời nhìn không hiểu được rốt cuộc cô đang nói cái gì, lông mày anh càng ngày càng nhíu chặt:
“Giang Nguyệt, rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”
Mặt Giang Nguyệt tái nhợt, cô từ từ lấy tay che mắt.
“Tôi muốn kết thúc, Tiêu Kỳ Nhiên.”
Hai vai cô run rẩy, không biết là đang nhẫn nhịn hay là đang phát tiết: “Đừng quản tôi nữa. Tôi gây phiền phức lớn như vậy cho công ty, nói không chừng Vitaly sẽ nhanh chóng đàm phán chuyện chấm dứt hợp đồng, mọi nỗ lực của chi nhánh đều trở thành vô ích.”
“Biện pháp tốt nhất là hủy hợp đồng với tôi, dùng bảo hiểm để gánh chịu bồi thường tổn thất lần này.”
Đây là lá bài cuối cùng của Giang Nguyệt.
Là người đứng đầu Giang San, cũng là nữ diễn viên nổi tiếng nhất hiện nay, công ty đương nhiên sẽ mua bảo hiểm tương ứng cho cô để phòng ngừa rủi ro, để không phải bồi thường một phần tổn thất trong trường hợp xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mặc dù sẽ không thể bao quát hết mọi thứ, nhưng ít nhất sẽ không quá nghiêm trọng.
Nhưng tương ứng với nó, Giang Nguyệt sẽ vĩnh viễn tạm biệt ngành công nghiệp này, những nội dung liên quan một không thể dính đến dù chỉ một chút.
Thân hình cao lớn của Tiêu Kỳ Nhiên đứng trước mặt Giang Nguyệt, đỡ hết gió lạnh trước mặt cho cô, trầm mặc.
Một lúc lâu sau, ngón tay anh giơ lên, dừng lại trên đỉnh đầu của cô nhưng mãi không hạ xuống.
Cuối cùng, anh vẫn rút tay lại.
“Giang Nguyệt, tôi không thích làm ăn thua lỗ.” Ý tứ trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên rất rõ ràng, hiển nhiên không đồng ý với cách làm của cô.
“Tiêu tổng.” Giọng nói của Giang Nguyệt bình tĩnh, trả lại nguyên vẹn những lời anh đã nói cho anh: “Nếu Tiêu tổng không thích làm ăn thua lỗ, vậy càng không nên lãng phí thời gian với tôi.”
“Đầu tư quá nhiều chi phí chìm vào một người cũng không phải là lựa chọn đúng đắn.”
“Lựa chọn của tôi, không nói đúng sai.” Anh hạ thấp âm thanh, hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Cô biết đấy, tôi làm chỉ dựa vào ‘sở thích’ của mình.”
Về điểm này, trong lòng Giang Nguyệt hiểu rất rõ.
Hai từ ‘sở thích’ của anh đã kìm hãm cô bao nhiêu năm qua.
Cô đã từng cho rằng là anh ám chỉ rằng anh cũng thích mình.
Giang Nguyệt khẽ run, trái tim vất vả mới bình tĩnh lại của cô bắt đầu gợn sóng một lần nữa.
Nhưng chỉ trong chốc lát, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Không, không phải.
Sở thích của anh không bao giờ là “thích”, mà là niềm vui khi mọi thứ luôn nằm trong tầm kiểm soát của anh mà tôi.
Cô đã sai.
Nhưng khi cô biết thì đã quá muộn!
Giang Nguyệt lảo đảo lui về phía sau, áo vest nam khoác trên vai cô cũng trượt xuống theo bước chân lảo đảo của cô. Nhưng cô cũng không để ý, chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi này.
“Giang Nguyệt!”
Sắc mặt người đàn ông đột nhiên biến đổi, thấp giọng kêu một câu, nhưng bước chân của đối phương lại càng hoảng loạn.
“Đừng tới đây.”
Quai hàm của Tiêu Kỳ Nhiên mất kiên nhẫn siết chặt.
Giọng nói của Giang Nguyệt mang theo giọng mũi, rõ ràng là đang khóc: “Anh để tôi tự đi đi, được không?”
Bây giờ bất cứ ai cũng có thể thấy được rằng Giang Nguyệt đang ở bên bờ vực suy sụp cảm xúc.
Vì thế Tiêu Kỳ Nhiên nghe theo, đứng tại chỗ, không tiến thêm bất cứ bước nào.
Cơ thể Giang Nguyệt lảo đảo giống như một mảnh giấy vụn dưới ánh đèn đường, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nghiền nát, hóa thành hư vô.
Cô có thể cảm nhận được có một ánh mắt nóng rực đang theo sát cô.
Giống như đang nhìn trộm, lại càng giống như đang giám sát.
Khiến trái tim cô không bao giờ được yên tĩnh.
Giang Nguyệt cố gắng chạy, liều mạng mà chạy, không có mục đích chạy về phía trước.
Cô chạy đến mức hai chân gần như mềm nhũn, miễn cưỡng bám vào tường, cảm giác tuyệt vọng đến mức trước mắt trở nên tới sầm, trực tiếp xâm nhập xương cốt của cô, cô suýt nữa đã nôn ra.
Bất tri bất giác, Giang Nguyệt đã chạy tới đường cao tốc.
Ánh đèn ở đây tối tăm, gần như không thể nhìn thấy một chút ánh sáng nào, chỉ có tiếng gió gào thét cùng tiếng còi xe.
Phóng tầm mắt ra xa, toàn là xe tải hạng nặng phóng nhanh qua, cô đang đứng ở ven đường, bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào dòng xe cộ.
Cô ngơ ngác nhìn những chiếc xe qua lại, có một loại thôi thúc muốn cô lao về những chiếc xe đang chạy nhanh trên đường trước mặt, kết thúc tất cả!
Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên không ngừng.
Giang Nguyệt máy móc lấy điện thoại từ trong túi ra, hai mắt ngơ ngác ấn vào phím nghe, giọng khàn đặc khó nghe: “Alo, ai vậy?”
“Giang Nguyệt, cô không sao chứ?” Âm thanh ôn hòa của Kiều Cẩn Nhuận truyền tới, khi nghe thấy tiếng xe rít lên khi chạy qua, anh ta lập tức đoán được chuyện gì.
Môi trường hiện tại của Giang Nguyệt rất không an toàn.
Giang Nguyệt im lặng vài giây, sau đó mới thốt ra một tiếng gần như như bị bóp nghẹn từ lồng ngực: “Tôi không ổn... Tôi rất không ổn...”
“Bác sĩ Kiều, hiện tại tôi thật sự rất không ổn, tôi cảm thấy như mình sắp chết...”
Giang Nguyệt nức nở, một tay nắm chặt điện thoại, tay còn lại bóp chặt cổ họng mình, gương mặt xinh đẹp lúc này đã không còn một giọt máu, không có bất kỳ ham muốn sống sót nào.
Đây là một triệu chứng điển hình của bệnh trầm cảm, có thể hành động bốc đồng bất cứ lúc nào.
Rất nguy hiểm.
Kiều Cẩn Nhuận hít sâu một hơi, cố gắng nói bằng giọng nói bình tĩnh nhất có thể: “Giang Nguyệt, cô nghe này, bây giờ cô nghe những gì tôi nói và làm theo nhé.”
“Tìm cửa hàng tiện lợi gần nhất, đi vào đó ngay lập tức.” Tim Kiều Cẩn Nhuận đập rất nhanh, anh ta bình tĩnh ra lệnh cho người ở đầu dây bên kia:
“Tôi đang ở đó chờ cô.”
“Tôi không muốn! Đừng nói dối tôi!” Giang Nguyệt ôm đầu thét chói tai, cô ngồi xổm ở ven đường, khàn giọng nói:
“Không cần quan tâm đến tôi, bác sĩ Kiều, tôi không đáng...”
Cô chưa kịp nói xong, bỗng nhiên có một bàn tay to trực tiếp rút điện thoại ra khỏi lòng bàn tay cô, phẫn nộ ném xuống giữa đường, xe tải phóng nhanh qua nghiền nát nó!
Giang Nguyệt hoảng sợ quay đầu lại, người đàn ông đứng sau lưng cô, mặt không chút biểu cảm, gió trên đường cao tốc thổi bay bộ vest của anh, anh vẫn bình tĩnh thản nhiên như một vị thần cao quý.
Anh vẫn im lặng, vẫn là vẻ mặt thờ ơ như cũ, không có bất kỳ biểu hiện dư thừa nào trên khuôn mặt anh.
“Muốn chết sao?”
Anh cúi người kéo cô lên, bàn tay to nhanh chóng đan xen vào lòng bàn tay cô, gắt gao liên kết cô với mình, bình tĩnh mở miệng:
“Muốn chết cũng được, vậy thì cùng nhau đi chết đi.”
Tiêu Kỳ Nhiên không giống như đang nói đùa, ngón tay anh dùng sức, một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ: “Nói cho tôi biết cô muốn đi đâu, tôi đi cùng cô.”