• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 141 Ý định chuyển ngành

“Kịch nói là gì tôi một chút cũng không biết, chỉ là may m tạm thời nhận được ưu ái mà thôi.”

Giang Nguyệt đối với chính bản thân mình nhận thức rất rõ ràng, cô cũng không có một chút ý tứ nào muốn khoe khoang.

Đỗ Thời Minh cũng không khách sáo với cô, cười cười gật đầu: “Dựa theo góc độ chuyên nghiệp mà nói thì, quả thật cô chỉ có thể xưng là nhập môn. Nhưng Giang tiểu thư đây thật sự là một diễn viên thiên tài, thật sự hiếm có.”

Vẻ mặt anh ta tủm tỉm cười: “Nghe nói gần đây Giang tiểu thư cần mở rộng thị trường ở Hoa Thành, tôi là fan của cô, tất nhiên sẽ cho cô ân tình này.”

Ngụ ý chính là, anh ta có ý định giúp Giang Nguyệt một phen.

Nghe được câu này, Giang Nguyệt chậm rãi ngồi thẳng dậy, bình tĩnh, trầm lắng mà nói:

“Thương nhân thì không nói tới cảm tình, chỉ nói tới lợi ích. Đỗ tổng, anh chỉ cần nói thẳng yêu cầu của anh là được rồi.”

Giang Nguyệt vẫn luôn rất thông thấu chuyện nhân tình thế thái.

Nhân tình - thứ này rất khó để xác định, từ trước đến nay đều luôn có người đến rồi đi. Qua lại, rất dễ dây dưa không rõ.

Nếu nhất thời đầu óc không tỉnh táo, mà chiếm tiện nghi từ hai chữ “nhân tình” này, thì về sau có thể phải lấy gấp ngàn lần, vạn lần để trả lại.

Thay vì như vậy, còn không bằng dứt khoát nói về lợi ích.

Công tư phân minh.

Không ngờ Giang Nguyệt lại tỉnh táo như vậy, Đỗ Thời Minh nhất thời cảm thấy rất thú vị, cười từ tận đáy lòng nói:

“Giang tiểu thư, cô là người duy nhất tôi từng gặp mà không muốn chiếm tiện nghi từ người khác.”

“Trên đời này làm gì có thứ tiện nghi nào đơn giản nhặt được.” Giang Nguyệt khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng:

“Nhất thời chiếm tiện nghi thì có thể trở nên thoải mái, nhưng về sau khi phải trả lại, phải lấy máu thịt ra mà đền bù.”

Đạo lý này, Giang Nguyệt rõ ràng hơn ai hết.

Nhìn thấy thái độ chân thật của cô, Đỗ Thời Minh cũng không tiếp tục đánh thái cực quyền với cô nữa, trực tiếp bày bài tẩy với cô, đi thẳng vào vấn đề:

“Cô đoán không sai, tôi đúng là muốn tìm cô giúp một việc.”

Nghe vậy, Giang Nguyệt nhìn về phía anh ta.

“Cô hẳn là biết, phương hướng phát triển chủ yếu của Bách Kiều kỳ thật là kịch nói sân khấu, doanh thu trước mắt của công ty cũng đến từ những thứ này.”

Giang Nguyệt gật đầu, trước khi đến đây cô đã tìm hiểu trước.

Tiền thân của Bách Kiều, là đoàn nghệ thuật kịch nói nổi tiếng nhất cả nước.

Sau đó dần dần được mở rộng ra, không ngừng được phát triển ở các lĩnh vực khác. Nhưng trọng tâm kinh tế của Bách Kiều vẫn là biểu diễn kịch nói, cũng coi như là không quên đi sơ tâm.

“Vào tháng 5 năm nay, Anh Quốc muốn tổ chức Liên hoan quốc tế, nhân cơ hội này, Bách kiều chúng tôi dự định sẽ đạt được giải Nút Vàng, lan rộng danh tiếng của chúng tôi đi ra toàn thế giới.”

Giang Nguyệt yên lặng lắng nghe.

“Tuy nhiên là, cho tới hiện tại, chúng tôi vẫn thiếu một người chỉ đạo.”

Đỗ Thời Minh vừa nói, vừa rót đầy chén trà cho Giang Nguyệt: “Không biết Giang tiểu thư đây có muốn tới giúp chúng tôi hay không?”

Lúc nói những lời này, ngữ khí của Đỗ Thời Minh rất thành khẩn.

Giang Nguyệt trầm mặc trong giây lát, giống như là đang cân nhắc.

“Tôi không biết là tôi có thể làm tốt hay không.” Cô nói một cách nghiêm túc:

“Trong ngành diễn xuất, tôi vẫn luôn chỉ là một học sinh, tôi không chắc liệu tôi có phải là một giáo viên có tư cách hay không.”

Huống hồ, còn có người đã nói cô hoàn toàn không thích hợp làm giáo viên.

“Không sao, cô có thể thử trước.”

Đỗ Thời Minh nói một cách rất sảng khoái: “Giày có vừa chân không, phải thử mới biết được. Cô có thích hợp làm giáo viên hay không thì phải dạy thử thì mới biết được.”

Giang Nguyệt ngước mắt lên: “Đỗ tổng nói đúng.”

Nếu điều kiện đã đàm phán thành công, thì Đỗ Thời Minh cũng rất hào phóng. Anh ta nói rằng rất nhanh sẽ để cho những đối tác cố định của Bách Kiều liên hệ với bọn Giang Nguyệt.

Hợp tác nhanh chóng được thúc đẩy, ít nhất là đã mở ra một khe hở, có không gian và cơ hội để phát triển.

Nhưng Tĩnh Nghi có vẻ không được vui lắm, chống cằm nói với vẻ mặt buồn bã:

“Cho dù hiện tại hoạt động của công ty đang đi đúng hướng, chúng ta vẫn không thể hợp tác với Vitaly.”

Với phong cách làm việc của Tiêu Kỳ Nhiên, cho dù bây giờ bọn họ mở một hướng đi mới, cũng sẽ không thể nào thay đổi được mệnh lệnh lúc đầu của hắn.

Không thể ký được với Vitaly, bọn họ liền phải cuốn gói mà trở về.

Ít nhất đến thời điểm hiện tại, bọn họ vẫn không muốn quay trở lại, còn có rất nhiều điều bọn họ vẫn chưa thể thực hiện được.

Giang Nguyệt vẫn rất bình tĩnh, cô cầm tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm, ngữ khí nhẹ nhàng:

“Thuận theo tự nhiên đi, luôn lo lắng cũng là một loại tự hành hạ đó, rất vô nghĩa.”

Hầu hết sự lo lắng và bốc đồng của con người, nguyên nhân đều đến từ sự thiếu năng lực.

Mặc dù Vitaly không đồng ý, nhưng Giang Nguyệt có rất nhiều sự kiên nhẫn.

Vội vàng thì sẽ không thể ăn được đậu phụ nóng.

/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app ReadMe (IOS: WeRead)/



“Thịnh tổng, mọi chuyện giống hệt với những gì mà ngài đã nói.”

Đỗ Thời Minh cầm điện thoại, báo cáo tình hình với Thịnh Sóc Thành:

“Giang tiểu thư đúng là không nguyện ý tiếp nhận sự giúp đỡ của tôi, là một người rất thanh cao, rất có khí tiết.”

Thịnh Sóc Thành đang ngồi uống trà trong quán, nghe được câu này, nhàn nhạt nhếch môi cười một tiếng.

Cô bé kia, xem ra cũng không phải là người ngu xuẩn.

Nếu muốn cùng so chiêu, phải qua mấy lớp suy tính.

Trong chén trà gốm sứ tinh xảo, hương thơm của nước trà tràn ngập bốn phía, Thịnh Sóc Thành nhấp một ngụm, lại chậm rãi nói:

“Vậy thì tất cả công việc cứ xử lý theo cách mà cô ấy muốn, đừng để cô ấy cảm thấy cậu đang cố ý giúp đỡ.”

Đỗ Thời Minh đáp lại, cẩn thận hỏi lại một câu: “Bà Trình tuần trước lại bị bệnh, ở bệnh viện ồn ào muốn về lại nhà cũ, ngài xem…”

Đầu dây bên kia yên lặng, thật lâu sau mới truyền đến tiếng thở dài, có vài phần bất lực, u sầu.

“Tìm vài người đưa bà ấy về nhà cũ, bình thường nhớ chiếu cố đến bà, đừng để bà xảy ra chuyện là được.”

“Được, Thịnh tổng, tôi sẽ phái người đi làm.”

Từ khi đồng ý với Đỗ Thời Minh, Giang Nguyệt cũng thường xuyên đi xem bọn họ diễn tập kịch nói.

Theo thời gian, cô cũng hiểu được một chút kiến thức trong ngành.

Nhất là khi nhìn thấy cuộc đối thoại, lôi kéo giữa các nhân vật trên sân khấu, và sự thay đổi biểu cảm trên lông mày, nét mặt của các nhân vật, cô luôn có một sự thôi thúc không thể nói rõ được.

Cô muốn tiếp tục diễn kịch!

Không có nhiều cảnh quay, cũng không có cảnh quay hỏng, càng không cần ống kính luôn theo sát. Điều quan trọng chính là có thể được thực hiện ngay tại chỗ, không phải hối hận.

Cũng không có cơ hội để hối hận.

Có lẽ so với diễn xuất phim hay quảng cáo thương mại, Giang Nguyệt càng thích diễn kịch hơn.

Giang Nguyệt thậm chí còn cố ý đi hỏi chị Trần.

“Em muốn chuyển ngành?” Chị Trần hỏi ngược lại cô một câu.

Giang Nguyệt khó hiểu nói: “Cái này cũng coi như là chuyển ngành sao?”

Gần đây chị Trần rất bận rộn với công việc vận hành của chi nhánh. Hiện tại chị ấy cũng coi như là người phụ trách chính của chi nhánh tại Hoa Thành, chịu trách nhiệm cho việc kinh doanh, ngày thường rất bận rộn.

“Đương nhiên là tính.” Chị Trần nhanh chóng ký tên vào tài liệu, rồi mới ngẩng đầu giải thích cho Giang Nguyệt:

“Diễn viên ở trên màn ảnh nhỏ và diễn viên kịch, căn bản không phải là cùng một ngành nghề.”

“Diễn viên điện ảnh cần fan, cần lưu lượng, cần độ hot và sự chú ý, càng cần đến sự hỗ trợ của tư bản, cho nên lúc nào cũng phải duy trì nhân khí.”

“Mà diễn kịch chỉ cần thực hiện tốt mỗi một cảnh, chú trọng chính là diễn xuất trực tiếp của nhân vật, chứ không phải là chính bản thân của diễn viên.”

Nghe đến đây, ánh mắt của Giang Nguyệt sáng lên từng chút một.

Không đợi cô nói gì, chị Trần lập tức dội nước lạnh vào cô: “Đừng tưởng rằng chị không biết em đang có chủ ý gì.”

“Chuyển ngành sang diễn kịch, chị không đồng ý.”
Chương 142 Bảo vật vô giá

“Chuyển ngành sang diễn kịch, chị không đồng ý.”

Chị Trần lập tức cự tuyệt, trong lòng Giang Nguyệt dâng lên một trận xúc động.

Cô vừa muốn mở miệng nói gì đó, chị Trần lại nói tiếp: “Bây giờ em đang trong giai đoạn thăng tiến của sự nghiệp đóng phim, lại đột ngột chuyển sang kịch nói? Giang Nguyệt, đừng lấy sự nghiệp của mình ra làm trò đùa.”

Chuyển ngành không phải là chuyện nhỏ. Nếu làm không tốt sẽ là mất nhiều hơn được.

Lĩnh vực này không chỉ phải phát triển theo hướng mới hoàn toàn, một khi thất bại, cả việc trở lại lĩnh vực đóng phim ban đầu cũng cực kỳ khó khăn.

Là người đại diện của Giang Nguyệt, đồng thời là bạn, cũng là tiền bối của cô, chị Trần không thể để Giang Nguyệt mạo hiểm với sự nghiệp của chính mình.

“Em biết rồi, chị Trần.” Giang Nguyệt cười cười, không tiếp tục thảo luận đề tài này.

Đó cũng chỉ là một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô mà thôi.

Dù sao, diễn kịch chỉ là hứng thú trỗi dậy nhất thời của cô.

Có thể xem đó là sở thích của bản thân, nhưng không phải là một lĩnh vực để kiếm tiền.

Cô còn cần phải kiếm sống!



Tuy rằng thường ngày tính tình của Tiểu Diệp đặc biệt hướng ngoại, cũng có chút tùy ý, nhưng thái độ đối với công việc là vô cùng tỉ mỉ. Cô nàng cùng với Tĩnh Nghi bận rộn đủ loại công việc, thỉnh thoảng vẫn phải ra ngoài đi công tác.

Ở bên kia, Bách Kiều cũng rất hào phóng, trực tiếp giới thiệu cho bọn họ mấy thương hiệu thời trang tương đối nổi tiếng, có thể giúp họ nhanh chóng mở ra một thị trường của riêng mình ở Hoa Thành.

Cùng lúc đó, một số tạp chí thời trang địa phương của Hoa Thành cũng đưa ra lời mời hợp tác, đặt lịch chụp ảnh bìa với Giang Nguyệt vào tháng tới.

Chị Trần cũng không nhàn rỗi, thời gian này vẫn luôn sát sao theo dõi các cuộc phỏng vấn nhân sự, sàng lọc, lựa chọn những nhân viên thích hợp, nhanh chóng xây dựng chi nhánh trở nên hoàn thiện càng sớm càng tốt.

Với sự nỗ lực qua từng ngày như thế, cuộc sống của mọi người rõ ràng là đầy đủ hơn nhiều.

Giang Nguyệt, chị Trần, Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi, bốn người sống chung dưới một mái nhà. Ban ngày ở công ty là quan hệ đồng nghiệp cấp trên cấp dưới, buổi tối trở về chỗ ở, chính là quan hệ người nhà.

Chị Trần và Tiểu Diệp nấu ăn rất giỏi vì vậy hai người bọn họ phụ trách nấu cơm. Còn Tĩnh Nghi làm việc động tác nhanh nhẹn nên phụ trách quét dọn và xử lý các công việc lặt vặt trong nhà.

Mấy cô gái sống cùng một chỗ, sớm chiều ở chung, bầu không khí náo nhiệt mà vô cùng ấm áp.

Tĩnh Nghi luôn luôn ăn cơm rất nhanh, trong khi ba người kia còn đang ăn cơm tối thì cô đã đứng dậy bắt đầu quét dọn việc nhà.

Cô ôm đống quần áo bẩn của bốn người, chuẩn bị cho tất cả quần áo vào máy giặt.

Vài phút sau, Tĩnh Nghi ôm một cái quần của Giang Nguyệt đi ra: “Chị Giang Nguyệt, vòng cổ của chị quên lấy ra này. May mà em có sờ vào túi kiểm tra một chút, nếu không nó rất có thể đã bị máy giặt phá hỏng luôn rồi.”

Nói xong, cô xòe tay ra, chiếc vòng cổ kim cương nằm ngay ngắn trong lòng bàn tay.

Ánh sáng trong phòng khách làm cho nó như phát sáng lên, lấp lánh, rực rỡ, chói mắt vô cùng.

Giang Nguyệt gắp một miếng rau diếp lên, bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt, mí mắt cũng không nhấc lên chút nào, khuôn mặt lạnh nhạt nói:

“Vậy à… Có thể là chị không để ý bỏ vào.”

“Không để ý?” Tĩnh Nghi chớp mắt: “Vòng cổ kim cương xinh đẹp như vậy, chị Giang Nguyệt, sao chị có thể bất cẩn như vậy chứ?”

Lúc trước khi đi học, chuyên ngành mà Tĩnh Nghi chọn là thẩm định đá quý, vừa rồi sờ được vòng cổ kia từ trong túi quần áo Giang Nguyệt, chỉ dựa vào cảm giác khi tiếp xúc với kim cương, Tĩnh Nghi đã biết vòng cổ này có giá trị không nhỏ.

Nếu cô không có thói quen sờ túi đồ trước khi giặt quần áo, vòng cổ kim cương này có lẽ sẽ bị hư hỏng thật rồi.

Nghĩ đến đây, Tĩnh Nghi có chút run rẩy khiếp sợ.

Nhưng Giang Nguyệt lại như một chút cũng không thèm quan tâm đến chuyện này.

Chị Trần cũng ngẩng đầu nhìn thấy chiếc vòng cổ trong tay Tĩnh Nghi, cảm thấy rất kỳ lạ:

“Đây không phải là cái mà Tiêu tổng tặng em vào đêm 30 tết à? Sao bây giờ lại trở về tay em vậy?”

“Không đáng giá, không xứng với người ta nên hắn quăng lại cho em.”

Tĩnh Nghi lắc đầu kịch liệt, vẻ mặt không tin, khẳng định chắc chắn:

“Không thể nào! Vòng cổ này trị giá ít nhất 300 tỷ!”

Cô tuyệt đối không có khả năng nhận định sai về giá trị của chiếc vòng cổ này, ít nhiều cô cũng từng học chuyên ngành thẩm định đá quý.

Tiểu Diệp cũng không bình tĩnh được nữa, không cầm vững đôi đũa trong tay, kinh hãi kêu lên một tiếng:

“Ba… ba trăm tỷ? Chúng ta phát tài rồi!”

Giang Nguyệt liếc sang Tiểu Diệp một cái: “Có tiền đồ đấy Tiểu Diệp.”

Tiểu Diệp xấu hổ lấy tay xoa xoa mũi: “Em không nói sai mà, nếu bán vòng cổ này đi đổi lấy tiền, có khi chúng ta tiêu cả đời cũng không hết đâu.”

Tĩnh Nghi nghiêm túc trả lời: “Chị Tiểu Diệp, vòng cổ này không thể bán được, cho dù là chị Giang Nguyệt muốn bán, cũng không có ai dám mua.”

Niềm vui vừa dâng lên đã bị Tĩnh Nghi dội một gáo nước lạnh, Tiểu Diệp lập tức cảm thấy buồn bực: “Tại sao?”

“Nếu như em không nhìn lầm, mỗi một viên kim cương trên vòng cổ này đều thuộc quyền sở hữu của Hoàng gia Anh, chắc chắn không thể dùng làm hàng hóa lưu thông vào thị trường để mua bán bình thường được.”

“Vòng cổ này chỉ có thể thay đổi chủ sở hữu bằng cách tặng nó cho một người khác. Nếu bán lại sợi dây này để kiếm lợi nhuận, đó là trái với các quy tắc hoàng gia.”

Nghe đến đây, Tiểu Diệp dường như cũng hiểu được một phần, gật đầu: “Nói cách khác, chiếc vòng cổ này là kho báu vô giá?”

“Có thể nói như vậy.” Tĩnh Nghi rất chuyên nghiệp trả lời: “Trọng lượng của chiếc vòng cổ này ở châu Âu có thể nói là bảo vật cấp quốc gia.”

“Nếu chị gặp bất kỳ mối nguy hiểm nào ở châu Âu, nó có thể cứu mạng chị.”

Nói tới đây, Tĩnh Nghi không khỏi tò mò: “Chị Giang Nguyệt, sợi dây này là Tiêu tổng tặng chị sao? Anh ấy thật là hào phóng quá đi.”

Giang Nguyệt lạnh nhạt cười một tiếng, giọng điệu tràn ngập sự chế giễu, đùa cợt:

“Tuy nói là bảo vật vô giá nhưng cũng có thể xem là không đáng một xu mà.”

Cô đi đến chỗ Tĩnh Nghi, lấy chiếc vòng cổ trong tay Tĩnh Nghi, đặt nó trên bàn trà:

“Đừng vì giá trị của thế giới bên ngoài cung cấp cho nó mà xem nó như thứ cao quý không thể đạt được.”

“Giá trị bên ngoài càng khoa trương thì bản chất bên trong của nó, có khi lại càng không đáng một xu.”

Tĩnh Nghi và Tiểu Diệp liếc nhau, trong lòng hai người bọn họ đều yên lặng, âm thầm ủng hộ tư tưởng này của Giang Nguyệt, cùng lúc giơ ngón tay cái lên tán thưởng Giang Nguyệt.

Có thể coi tiền bạc như cỏ rác trên đất như vậy, không hổ danh là chị Giang Nguyệt.

Chờ Giang Nguyệt trở về phòng ngủ, Tiểu Diệp đi giúp Tĩnh Nghi quét dọn vệ sinh.

Chị Trần suy nghĩ một chút, sau đó liền đi đến, cẩn thận cất chiếc vòng cổ thay cho Giang Nguyệt.

Thật ra từ lần đầu tiên nhìn thấy vòng cổ này, chị Trần đã có chút mơ hồ nhận định được lai lịch không tầm thường của nó.

Hôm nay lại nghe Tĩnh Nghi nói như vậy, suy nghĩ trong lòng chị Trần càng thêm chắc chắn.

Có lẽ, những hành động khó hiểu của Tiêu tổng hiện tại, trong tương lai nhất định sẽ có một đáp án thích hợp.



Từ sau khi Tô Gia Lan rời khỏi Giang San, Tần Di Di vẫn luôn không yên lòng.

Sau khi ăn xong bữa tối, lúc Tiêu Kỳ Nhiên muốn đưa Tần Di Di trở về, rốt cuộc cô ta đã không còn kiên nhẫn nỗi nữa.

Tần Di Di đứng tại chỗ rũ mắt xuống, u sầu nhẹ nhàng gọi một tiếng:

“A Nhiên.”

Tiêu Kỳ Nhiên dừng chân, quay đầu nhìn Tần Di Di.

Tần Di Di nhéo nhéo ngón tay, đi đến đứng trước mặt anh: “A Nhiên, em muốn hỏi anh một chuyện. ”

“Em hỏi đi.” Tiêu Kỳ Nhiên đáp lại một tiếng, anh theo thói quen lấy ra một điếu thuốc từ trong túi.

Vẻ mặt Tần Di Di ủy khuất: “Em muốn hỏi về cái vòng cổ kia một chút.”

Động tác châm thuốc của Tiêu Kỳ Nhiên hơi dừng lại.

“Hỏi cái này làm gì?” Giọng điệu của anh vẫn không có chút thay đổi.

Tần Di Di kéo ống tay áo của Tiêu Kỳ Nhiên, nhẹ nhàng lắc lắc hai cái:

“Thật ra em vẫn ngại không dám nói điều này với anh, nhưng em thật sự rất thích chiếc vòng cổ đó.”

Lúc nói những lời này, giọng điệu của Tần Di Di có chút uất ức: “Lúc Tết, khi chị Tiểu Diệp tặng hộp quà đó cho em, em thật sự đã rất vui. Còn tưởng là A Nhiên tặng quà năm mới cho em.”

“Nhưng em nghĩ mãi không ra, vì sao anh lại đòi lại chiếc vòng cổ đó? Có phải là vì em đã làm sai chuyện gì không?”
Chương 143 Rất giống Giang Nguyệt trước kia

Hốc mắt Tần Di Di đỏ lên, đột nhiên ngẩng đầu: “A Nhiên, có phải em đã làm gì khiến anh không hài lòng không? Anh có thể trực tiếp nói với em.”

Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt lại, vẫn dùng bật lửa châm thuốc, hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi phun ra sương khói:

“Đừng suy nghĩ nhiều, nghe lời.”

Tuy rằng vẫn là giọng điệu trước sau như một, nhưng một câu này rõ ràng là lạnh nhạt.

Trong lòng Tần Di Di không cam lòng, vẫn bướng bỉnh tiếp tục dây dưa: “Em không muốn cùng A Nhiên sinh ra khoảng cách, vì vậy có chuyện gì tốt nhất nên nói rõ ràng với nhau.”

Xem ra là cô ta không có ý định bỏ qua.

Chờ hút xong một điếu thuốc, Tiêu Kỳ Nhiên mới liếc mắt nhìn qua, tầm mắt sâu thẳm từng chút từng chút rơi vào trên người Tần Di Di.

Hắn tiện tay ném tàn thuốc vào thùng rác bên đường, môi mỏng mím chặt, đáy mắt xẹt qua một chút không kiên nhẫn rồi liền biến mất.

“Nói thử xem, Di Di muốn nói rõ cái gì?”

Tần Di Di cúi đầu, không nhận ra cảm xúc của Tiêu Kỳ Nhiên thay đổi, thanh âm nghẹn ngào:

“Em chỉ muốn hiểu rõ hơn về anh, muốn thân cận với anh hơn một chút.”

“Bình thường anh suy nghĩ cái gì, đang làm cái gì, cho tới bây giờ anh cũng không muốn nói với em, em thường xuyên cảm thấy giữa em và anh có khoảng cách rất lớn.”

Thấy Tiêu Kỳ Nhiên không ngắt lời, Tần Di Di càng nói càng hăng hái, thanh âm cũng càng ngày càng thấp:

“Ví dụ như chiếc vòng cổ kia, mặc dù em rất thích, nhưng chỉ cần anh giải thích rõ nguyên nhân cho em biết, em liền...”

“Tần Di Di.” Tiêu Kỳ Nhiên gọi tên cô, hơi thở quanh thân lạnh xuống: “Đừng cố tình gây sự!”

“Em không có cố tình gây sự.” Tần Di Di làm nũng, giọng nói đặc biệt mềm nhũn:

“Em muốn hiểu rõ hơn về A Nhiên, muốn giúp A Nhiên giải quyết khó khăn.”

“Tình trạng hiện tại làm cho trong lòng em rất bất an. Em luôn mơ hồ cảm thấy, chúng ta sẽ chia tay.”

Tần Di Di rất biết nắm lấy trái tim của đàn ông, khi nói đến đây giọng nói cũng ủy khuất, mang theo trách móc:

“Vòng cổ kia anh nói đưa thì đưa, nói lấy đi liền lấy đi, anh có để em ở trong lòng không?”

Tiêu Kỳ Nhiên dùng sức mím môi, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Gần như đã đạt đến giới hạn sự kiên nhẫn.

“Di Di, chúng ta sẽ không chia tay.” Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh mở miệng: “Những gì em muốn, cái gì tôi cũng có thể cho em.”

“Ngoại trừ chiếc vòng cổ kia.” Anh nhấn mạnh thêm một lần nữa:

“Trừ vòng cổ đó ra, những thứ khác em muốn cái gì, tôi đều có thể để Tiết An lập tức đi mua cho.”

“Muốn ăn bánh ngọt hay muốn hoa hồng? Tôi hiện tại bảo Tiết An tới đây, sau khi mua xong bảo hắn đưa em về nhà.”

Giọng điệu rất có lệ.

Tiêu Kỳ Nhiên càng như vậy, Tần Di Di lại càng không muốn bỏ qua.

“Nhưng em chỉ muốn chiếc vòng cổ đó.” Cô vội vàng nói: “Đó là món quà năm mới của anh tặng em, em thấy nó chính là kỷ niệm của hai chúng ta.”

Nói đến đây, Tần Di Di bỗng nhiên cảm giác khí tức của người đàn ông trở nên lạnh lẽo hơn, ánh mắt như sương mù dày đặc không nắm bắt được.

Lời còn chưa nói xong của cô liền bị nghẹn ở trong cổ họng.

Một lúc lâu sau, cô nghe được Tiêu Kỳ Nhiên hỏi một câu: “Lúc mới tới Giang San, có từng nghe ai nói rằng em rất giống Giang Nguyệt trước kia không?”

Tần Di Di như bị sét đánh, lưng dần trở nên cứng ngắc, môi hơi run rẩy: “A Nhiên, em không hiểu anh đang nói cái gì.”

“Em và Giang Nguyệt lúc trước thật sự rất giống nhau.” Tiêu Kỳ Nhiên ấn ngón tay, ánh mắt bình tĩnh, thanh âm đặc biệt buông lỏng:

“Đơn thuần, sạch sẽ, ngoan ngoãn.”

“Nhưng hiện tại cô ấy rất không ngoan, cho nên em thay thế cô ấy.”

Trên mặt người đàn ông không có chút tình cảm, ánh mắt như kìm nén cảm xúc mà nói:

“Em như thế nào thay thế cô ấy, thì cũng sẽ có người thay thế em như vậy.”

“Em phải trưởng thành hơn, đừng lúc nào cũng chọc tôi tức giận, hiểu không?”

Trái tim Tần Di Di càng ngày càng lạnh, hai bàn tay đã nắm chặt, nhưng thế nào cũng không khắc chế được nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lồng ngực.

Người đàn ông này, hắn thật sự không có trái tim.

Cô tự cho rằng Tiêu Kỳ Nhiên rất để ý đến cô, nhưng cùng lắm mà nói, cô đối với hắn cũng chỉ như một con búp bê nhu thuận nghe lời mà thôi.

Nếu không nghe lời, sẽ có kết cục giống như Giang Nguyệt, bị hắn một cước đá văng ra.

Sẽ thay thế cô bằng con búp bê mới.

Nhiệt độ trong không khí đã hạ xuống mức đóng băng, thần sắc của người đàn ông vẫn thản nhiên như trước, vẻ mặt thờ ơ không chút để ý:

“Tần Di Di, cho tôi đáp án!”

Tiếp tục ngoan ngoãn làm búp bê của hắn, hay là lựa chọn kiêu ngạo rời đi.

Thời gian dài tựa như một thế kỷ trôi qua.

Cuối cùng, Tần Di Di nghe thấy mình dùng giọng run rẩy trả lời hắn:

“A Nhiên, em sẽ nghe lời.”

Cô đã đưa ra quyết định.

Người đàn ông im lặng nhếch môi.

“Ừ, rất ngoan.”



Cuộc sống ở Hoa thành luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua nửa tháng.

Về thời hạn nhiệm vụ để có được quyền đại diện của Vitaly, đã không còn bao nhiêu thời gian nữa.

Mọi người từ lúc bắt đầu cao hứng, phấn chấn, dần dần biến thành lo lắng.

Đúng vậy, không đến nửa tháng nữa, bọn họ sẽ bởi vì lý do năng lực làm việc không đủ, sẽ bị đưa về tổng bộ ở Bắc Thành.

Đến lúc đó những đồng nghiệp xem náo nhiệt ở tổng bộ lại sẽ có cơ hội châm chọc, nói bọn họ thành sự không đủ, bại sự có thừa.

“Nếu thật sự không được thì từ chức vậy!” Tiểu Diệp đau khổ nói: “Bắt em trở lại dưới tay của Tần Di Di, còn không bằng giết em đi.”

Sở trường của Tần Di Di là giả vờ vô tội, trước đó Tiểu Diệp đã không ít lần chịu tội dưới tay cô ta.

Những ngày tháng đó có thể nói là khổ không tả nổi.

Trong lòng Tĩnh Nghi cũng rất lo lắng. Cô thực tập gần nửa năm vẫn chưa đạt được thành tựu gì, cứ tiếp tục như vậy bộ phận nhân sự của Giang San rất có thể sẽ không cho cô trở thành nhân viên chính thức.

Chỉ có Giang Nguyệt là vẫn thoải mái tự nhiên.

Cô nhìn thoáng qua điện thoại di động, đã đến thời gian diễn tập của đoàn kịch theo quy định.

Giang Nguyệt thay váy, trên người còn khoác thêm một chiếc khăn choàng, đứng dậy rời đi:

“Chị phải đi tập kịch đây, tạm biệt.”

Tĩnh Nghi và Tiểu Diệp phất phất tay: “Tạm biệt chị Giang Nguyệt.”

Buổi diễn tập hôm nay có một vấn đề nhỏ so với bình thường.

Vở kịch lần này nói về tình yêu và thù hận trong bối cảnh dân quốc.

Nhưng nữ chính còn rất trẻ, chưa từng trải qua thời kỳ đó, đối với khái niệm ‘dân quốc’ rất mông lung, lúc biểu diễn cảm xúc luôn không đúng, có một loại cảm giác hiện đại đột ngột.

Ngay khi mọi người sứt đầu mẻ trán, Giang Nguyệt đi tới, ôn nhu nói với nữ chính:

“Em có gặp phải khó khăn gì không?”

Cô bé xoa xoa tay, thành thật trả lời: “Em không biết những người của thời đại đó, không biết họ sống như thế nào, chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng mà thôi.”

Nếu không có trải nghiệm thực tế, chỉ có thể thông qua suy đoán và tưởng tượng để thực hiện, vì vậy không đủ chân thật, sẽ làm cho khán giả không có một cảm giác cao của sự nhập tâm.

Để khán giả có cảm giác nhập vai, đó mới là thử thách lớn nhất của diễn viên.

Giang Nguyệt gật gật đầu, kéo tay cô bé lên: “Em theo chị đến phòng thay đồ, chúng ta thay trang phục đi.”

Trong các buổi diễn tập bình thường, bọn họ sẽ không mặc trang phục diễn thật để thuận tiện cho việc tập diễn hơn.

Bây giờ nghe Giang Nguyệt bảo mình thay trang phục dân quốc, cô bé có chút bất ngờ.

Giang Nguyệt mỉm cười, giọng điệu ôn hòa nói: “Trước đây chị từng quay một bộ phim truyền hình liên quan đến bối cảnh dân quốc, xem như có một chút kinh nghiệm, nói không chừng có thể giúp được em đó.”
Chương 144 Có duyên qua lại

Sau khi cả hai thay trang phục xong, cùng nhau từ phía hậu trường bước ra.

Giang Nguyệt và nữ diễn viên kia cùng mặc trang phục sườn xám cách tân theo phong cách dân quốc, là chiếc váy kiểu dáng cổ điển.

Trên sân khấu, Giang Nguyệt và nữ diễn viên kia đều tết tóc, hai người nắm tay nhau, từng bước ngồi xuống chiếc bàn gỗ đã được kê sẵn từ trước.

Nữ diễn viên kia có chút vội vàng, Giang Nguyệt liền dịu dàng trấn an: “Không sao đâu, thả lỏng một chút nào, chỉ là buổi trò chuyện thoải mái thôi mà.”

Giọng nói của cô rất ôn hoà, giống như một mầm cây đang dần nhú lên khi xuân về, mang theo chút quyến rũ, khiến tâm trạng nữ diễn viên kia cũng được thả lỏng đôi chút.

Giang Nguyệt kể cho nữ diễn viên kia nghe về kinh nghiệm đóng phim truyền hình dân quốc “Giông Tố Không Bao Giờ Ngừng”. Cô cứ như kể một câu chuyện, có lúc cao hứng, cô còn xen cả những mẩu chuyện nhỏ khác vào.

Giống như hai cô gái thời dân quốc đang tán gẫu vô cùng thoải mái.

Nghe xong, nữ diễn viên kia có vẻ hiểu ra: “Em có thể hiểu ý chị đang muốn nói về ‘cảm giác thời đại’.”

Giang Nguyệt bình tĩnh, mỉm cười nhìn cô: “Em phải nhớ kỹ cảm giác này, sau đó đắm chìm trong nó từng chút từng chút một, thì mới có thể nhập vai thật tốt được.”

Nói xong, cô cầm lấy kịch bản đặt lên bàn, đọc từng câu từng chữ lời thoại của nữ chính. Khi đọc, khuôn mặt cô tràn đầy cảm xúc.

Lúc đó, cứ như thể cô đã bước vào trong kịch bản, nhập vào thân xác của một người phụ nữ thời dân quốc đang bị giam cầm, nhưng lại quyết không chịu khuất phục số phận, muốn giành lại độc lập tự do.

Chị Trần lấy điện thoại ra, chụp lại một bức ảnh về cảnh này, đăng lên mạng xã hội.

Trong bức hình đó, Giang Nguyệt mặc trang phục dân quốc, mái tóc dài được tết lại, ánh sáng tinh xảo chiếu xuống, tựa như phủ lên người cô một lớp phấn vàng.

Tay cô cầm một quyển sách, có chút thoang thoảng mùi hương của giấy, nhưng lại toát lên khí chất của người phụ nữ độc lập.

Chị Trần đã làm quản lý nghệ sĩ nhiều năm như vậy, danh sách bạn bè của chị phần lớn đều là các đối tác làm ăn, trong đó có các vị đạo diễn, các nhà sản xuất, nhà đầu tư và cả đồng nghiệp.

Chị Trần đăng ảnh về Giang Nguyệt cũng là để thu hút các đối tác tiềm năng, đó là thói quen làm việc của chị Trần.

Bức ảnh vừa được đăng lên đã nhận không ít lượt thích và bình luận, cũng có một số đối tác nhắn tin trò chuyện riêng với chị Trần về lịch trình của Giang Nguyệt.



Dưới sự giúp đỡ và hướng dẫn của Giang Nguyệt, nữ diễn viên kia dần dần làm chủ được cảm xúc. Diễn xuất ngày càng mượt mà và không còn cảm giác cứng nhắc như lúc trước đây.

Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, đang định vào hậu trường thay y phục rồi về nhà thì trưởng đoàn chạy tới, nói muốn tặng cô bộ quần áo này:

“Cô Giang, bộ váy này rất mới, cô mặc lên trông rất đẹp, vậy nên chúng tôi tặng cô, coi như là một món quà nhé.”

Nghe vậy, Giang Nguyệt lắc đầu định từ chối thì chị Trần lại nói với Giang Nguyệt, có mấy tạp chí đã mời cô chụp bộ ảnh theo phong cách dân quốc.

Đến lúc đó còn phải quay phim, nếu lại phải đi mua quần áo thì sợ là sẽ không kịp, bộ váy này đúng lúc có thể dùng được.

“Cảm ơn trưởng đoàn.” Giang Nguyệt không tiếp tục từ chối nữa, mà là lễ phép cảm ơn.

Trời cũng không còn sớm, Giang Nguyệt cũng lười đến phòng thay đồ để thay quần áo, nên cô để chị Trần thu dọn quần áo của mình rồi rời đi luôn.

Dù sao thời tiết ở Hoa Thành rất ấm áp, cho nên dù cô mặc như vậy ra ngoài cũng không cảm thấy lạnh.

Bước ra ngoài được hai bước, Giang Nguyệt liền nghiêng đầu nghe chị Trần nói chuyện, rồi sau đó cúi đầu nhìn con đường phía trước.

Đi qua một đoạn, cô bỗng ngẩng đầu lên.

Người đàn ông lẳng lặng đứng cách cô không xa, đôi mắt có màu xanh đen nhàn nhạt, nhìn qua có vẻ rất mệt mỏi.

“Giang Nguyệt, lại đây.”

Tiêu Kỳ Nhiên nói một cách ngắn gọn.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt nam nhân kia, Giang Nguyệt sững sờ, thậm chí còn có chút cảm thấy xa lạ.

Chỉ có nửa tháng không gặp nhau thôi, mà lại tựa như cả một thế kỷ dài mới trôi qua.

Lâu đến nỗi cô sắp quên mất bóng hình của anh.

Giang Nguyệt đứng tại chỗ rất lâu nhưng không đi tới.

Tiêu Kỳ Nhiên lẳng lặng đứng bên đường, khuôn mặt nửa sáng nửa tối, cả thân hình đều lập loè dưới những ánh đèn.

Anh chỉ đứng đó, nhìn về phía cô.

Cô mặc một bộ trang phục dân quốc với mái tóc được tết gọn, trông giống như một nữ sinh chưa tốt nghiệp, toát lên vẻ thuần khiết và trong sáng.

Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên híp lại, lạnh lùng chăm chú nhìn cô, nhưng tình cảm trong đáy mắt lại sâu hun hút:

“Tôi cho cô đến Hoa Thành, là để cho cô an nhàn như vậy sao?”

“Tôi đang làm việc mà.” Giang Nguyệt bình tĩnh nhìn anh, nhìn thẳng vào đôi mắt đó:

“Còn Tiêu tổng, vì sao lại xuất hiện ở đây?”

Giọng điệu xa cách của cô, hoà cùng chút xa lạ tự trong đáy lòng ấy khiến Tiêu Kỳ Nhiên có chút phiền muộn.

Anh nới lỏng cổ áo của mình, bình tĩnh nói: “Tôi đến đây kiểm tra mức độ hoàn thành công việc của cô.”

Giang Nguyệt vẫn đứng yên, anh ta liền đi tới: “Nhiệm vụ tôi giao cho các cô, hoàn thành đến đâu rồi?”

Chị Trần lập tức lui về phía sau một bước, nhường chỗ cho hai người.

Dù cho chị muốn bảo vệ Giang Nguyệt thế nào đi chăng nữa, nhưng chị cũng chỉ là một người làm công ăn lương, vì vậy chỉ có thể chấp nhận và thi hành mệnh lệnh của ông chủ.

Giang Nguyệt im lặng một hồi, lòng bàn tay hơi nóng lên: “Đang tiến hành. Đối phương không có ý muốn hợp tác, nhưng tôi sẽ nghĩ biện pháp khác.”

“Giang Nguyệt, đó không phải là đáp án mà tôi muốn nghe.” Anh lạnh lùng nói.

Đương nhiên Giang Nguyệt biết điều đó.

Tiêu Kỳ Nhiên chưa bao giờ muốn nghe một câu trả lời mơ hồ, anh chỉ cần một kết quả chắc chắn.

Cung đường xung quanh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có xe chạy ngang qua, mang theo tiếng gió rít gào bên tai.

Trong bầu không khí này, Giang Nguyệt ngẩng đầu lên, giọng nói khéo léo và tự nhiên:

“Nếu không giành được hợp đồng đại diện với Vitaly, Tiêu tổng tính điều tôi về Bắc Kinh sao?”

Sự im lặng của Tiêu Kỳ Nhiên chính là đáp án.

Giang Nguyệt thở dài, không khỏi nở một nụ cười.

Cô đã biết rõ câu trả lời nhưng vẫn muốn hỏi thử lại.

Giang Nguyệt đã sớm hiểu được, cô giống như một con chim sẻ bị quấn dây quanh đôi chân.

Rõ ràng là đã được thả ra khỏi lồng rồi, nhưng vẫn có một lực kéo vô hình đang kéo cô lại, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cô trở về lồng.

“Trần Duyệt, cô về trước đi, tôi muốn nói chuyện riêng với Giang Nguyệt.” Người đàn ông dùng giọng điệu vô cùng mạnh mẽ ra lệnh.

Chị Trần khựng lại một chút, do dự mở miệng: “Tiêu tổng, hôm nay Giang Nguyệt làm việc cả buổi chiều rất mệt mỏi. Nên để cô ấy nghỉ ngơi sớm một chút…”

“Có vấn đề gì sao?” Khuôn mặt anh ta trầm xuống.

Chỉ một câu nói ấy khiến chị Trần không thể nói thêm được nữa, chỉ có thể nhìn về phía Giang Nguyệt: “Vậy thì Nguyệt Nguyệt…”

“Chị Trần, chị cứ về nghỉ ngơi trước đi.” Giang Nguyệt cười nhạt: “Hôm nay chị ở bên cạnh em cả buổi chiều, chị cũng nên nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Cô không muốn chị Trần bị gây khó dễ.

Đi theo Tiêu Kỳ Nhiên lên xe, cô mới nhận ra là anh vừa xuống máy bay, xe này là do khách sạn phái tới để đón anh, trên xe vẫn còn để hành lý của anh.

“Về khách sạn đi.” Vừa lên xe, Tiêu Kỳ Nhiên nói với tài xế một câu, sau đó liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Có thể thấy, anh đang rất mệt mỏi.

Giang Nguyệt đi theo anh vào trong xe, cúi đầu không nói một lời, bím tóc rủ xuống trước ngực.

Ngoan ngoãn và khéo léo, nhìn cô thực sự rất giống như một nữ sinh chưa từng bước chân vào xã hội.

“Gần đây cô có hợp tác cùng Bách Kiều à?”

Giang Nguyệt hơi ngước mắt lên, biết lúc này không thể nào giấu được Tiêu Kỳ Nhiên, cô bình tĩnh nói: “Ừ, cũng có duyên qua lại.”
Chương 145 Điều ước thành sự thật

“Có duyên qua lại?” Tiêu Kỳ Nhiên đặt tay lên đùi gật đầu, lặp lại bốn chữ này, sau đó nhếch môi:

“Rất có bản lĩnh.”

Giang Nguyệt nhíu mày, không biết hắn đang nói đến bản lĩnh gì, bình tĩnh trả lời: “Tôi không có bản lĩnh gì cả, chỉ có thể bước đi từng bước một.”

“Nghe có vẻ như cô không hài lòng với công việc này lắm.” Tiêu Kỳ Nhiên vẫn nhắm mắt lại, thuận miệng nói: “Nếu đã thấy vất vả như thế, sao không trở về?”

“Tôi không thấy vất vả.” Giang Nguyệt nhướng mắt lên, ánh mắt nghiêm túc và trịnh trọng: “Ngược lại, tôi rất thích cuộc sống ở đây.”

Ở Hoa Thành, mỗi ngày cô đều rất vui vẻ, chị Trần và Tiểu Diệp, cả Tĩnh Nghi nữa, bọn họ cũng đều rất thích nơi này.

Tất cả chỉ mới là khởi đầu, mọi người đều rất mong đợi.

“Thật vậy sao?” Tiêu Kỳ Nhiên cuối cùng cũng mở mắt ra, quay đầu sang nhìn cô, thấp giọng nói:

“Vậy nếu tôi nói, nhất định phải đưa cô trở về thì sao?”

Giang Nguyệt mím môi: “Tiêu tổng, anh không có lý do gì để điều tôi trở về cả.” Cô dừng lại một chút:

“Ít nhất, không phải trong tháng này.”

Trong lời nói của cô có chút tức giận, khiến Tiêu Kỳ Nhiên không khỏi nở nụ cười:

“Trong lòng cô biết rõ, Vitaly sẽ không chọn cô làm người đại diện mà.”

Phong cách của cô ấy khác với hướng đi của bọn họ, cho dù cô có giỏi hơn đi chăng nữa, cũng khó có thể chung đường.

Giang Nguyệt cúi đầu, liên tục mân mê ngón tay: “Nếu Tiêu tổng đã cho tôi một tháng, vậy anh nên để tôi cố gắng đến hết thời gian, chứ không phải ở đây đưa ra những lời châm chọc như vậy.”

Trầm mặc mấy giây, Tiêu Kỳ Nhiên bình thản nói: “Tôi chỉ hỏi cô, nếu cô thất bại, cô định dùng lý do gì để thuyết phục tôi tiếp tục để bọn cô ở lại nơi này làm càn?”

Cuối cùng anh đã nói ra những điều thực tế nhất.

Để nhóm Giang Nguyệt bọn họ điều hành chi nhánh, thực sự là chỉ đang gây ra rắc rối.

Lấy vốn của Tiêu Kỳ Nhiên, tìm một đội ngũ chuyên nghiệp đến vận hành, sẽ hiệu quả hơn nhiều so với bọn họ, rủi ro cũng sẽ thấp hơn rất nhiều.

“Chỉ dựa vào kết quả hoạt động trong vòng một tháng nay của bọn cô, số tiền lấy từ quỹ cũng đã lên đến năm tỷ. Cô định bỏ ra bao nhiêu nữa thì mới có thể để chi nhánh này đi vào vận hành bình thường đây?”

Ánh mắt anh nặng trĩu: “Giang Nguyệt, cô cũng biết, thành lập chi nhánh của Giang San chỉ nên tiêu tốn hơn ba tỷ là cùng.”

Ý anh là bọn họ đã tạo thêm gánh nặng cho công ty.

“Tôi bảo cô nhanh chóng ký được hợp đồng đại diện với Vitaly, chính là chỉ đường cho các cô.” Anh thản nhiên nói thêm:

“Nếu muốn nhanh chóng nổi tiếng, lựa chọn tốt nhất chính là hợp tác với các thương hiệu nổi tiếng.”

Giang Nguyệt giật mình.

Có vẻ như là, nếu muốn được chú ý, trước tiên họ phải có mức độ nhận diện.

Vitaly thực sự là một kênh tốt.

Khoảnh khắc đó, cảm giác chua xót trong lòng Giang Nguyệt bắt đầu dâng lên, cô chìm vào cái hố của sự phủ nhận và nghi ngờ về bản thân.

Tại sao cô lại không nghĩ về điều này?

Cô chỉ một mực mù quáng cho rằng Tiêu Kỳ Nhiên cố tình làm khó dễ cô, muốn tìm một lý do chính đáng để đưa cô trở về Bắc Kinh.

Giang Nguyệt ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt dò xét của anh, thân thể cô liền cứng đờ.

“Tôi đã nói với cô rất nhiều lần, đừng có tự tin thái quá như vậy.” Anh ta cười nửa miệng:

“Không có đủ năng lực chống đỡ chính mình thì tự tin cũng chỉ là đang tự mãn.”

Tâm tình Giang Nguyệt lập tức chùng xuống.

Cô thực sự đã quá tự mãn.

Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày: “Tầm nhìn thiển cận, còn tự cho mình là thanh cao, không thể nhìn thấy lợi ích lâu dài, chỉ biết bất mãn với hiện tại, cô không cảm thấy bản thân quá ấu trĩ ư?”

Từng câu từng chữ, đều là đang nói về cô.

Đôi môi mỏng của người đàn ông nhẹ nhàng khép lại, chỉ kịp thốt ra hai chữ: “Đồ ngốc.”

Giống như đang mắng cô, nhưng lại có một chút bất lực từ bên trong.

Giang Nguyệt không hề để ý tới những ẩn ý trong lời nói của anh, chỉ liên tục tự trách mình.

Thật ngu ngốc!

Lúc cô không để ý, chiếc xe đã đến khách sạn.

Khách sạn này do Tiêu gia đầu tư, trên danh nghĩa mà nói, Tiêu Kỳ Nhiên chính là đồng chủ sở hữu của khách sạn này, nên anh ta có thể tùy ý ra vào.

Đại sảnh của khách sạn rất sang trọng và sáng sủa, sàn đá cẩm thạch sạch bong. Một người đàn ông mặc âu phục, mang giày da, thong thả đi qua, dẫn theo một người phụ nữ phía sau.

“Kính chào Tiêu tổng.”

Nhân viên khách sạn đều chào hỏi Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng bước chân của người đàn ông này lại chưa từng dừng lại một giây phút nào.

“Tiêu tổng, chuyện là…” Cô bỗng nhiên dừng bước tại chỗ: “Tôi đã đưa anh đến khách sạn rồi, vậy tôi có thể về không?”

“Về đâu?” Vẻ mặt anh thâm trầm lãnh đạm: “Phòng tổng thống của khách sạn còn không chứa được cô sao?”

Giang Nguyệt: “...”

Cô ấy không muốn ở lại khách sạn.

“Không được, chị Trần và Tiểu Diệp vẫn đang ở nhà chờ tôi.”

Giang Nguyệt lễ phép lui về phía sau vài bước: “Cảm ơn Tiêu tổng hôm nay đã nhắc nhở, tôi sẽ cố gắng hơn nữa để giành được hợp đồng hợp tác với Vitaly. Chào anh.”

Nói xong, cô liền muốn chạy trốn.

Nếu cô không nhanh chóng chuồn đi, trừ khi điều ước tên khốn kiếp này lập tức chết tại chỗ thành sự thật thì cô mới có cơ hội thoát khỏi nanh vuốt của anh ta.

“Chờ một chút.” Thấy cô muốn chạy trốn, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên vẫn bình tĩnh, chỉ kêu cô lại, trong giọng có giấu chút yếu ớt:

“Tóc cô bung ra rồi kìa.”

Giang Nguyệt cúi đầu, phát hiện một bên bím tóc đã bung ra từ lúc nào, có hơi xộc xệch.

Cô cúi đầu muốn sửa soạn lại, nhưng người đàn ông bỗng nhiên ngã xuống trước mặt cô, tiếng thân thể đập mạnh xuống đất khiến Giang Nguyệt ngẩng đầu lên.

Cô nhìn thấy - Tiêu Kỳ Nhiên ngất xỉu tại chỗ!



Trong phòng tổng thống.

Giang Nguyệt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên nằm trên giường lớn, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thời gian, tâm trạng cực kỳ buồn bực.

Vừa rồi bác sĩ tới khám, nói Tiêu Kỳ Nhiên bị ngất xỉu là do kiệt sức, bên cạnh cần phải có người chăm sóc.

Các nhân viên khách sạn đều sợ hãi Tiêu Kỳ Nhiên, nên không một ai dám gánh vác trọng trách chăm sóc anh ta.

Ngay cả quản lý khách sạn cũng như muốn quỳ xuống cầu xin Giang Nguyệt ở lại giúp đỡ, ít nhất là cho đến khi Tiêu Kỳ Nhiên tỉnh lại.

Không còn cách nào khác, Giang Nguyệt đành phải đồng ý.

Người quản lý mừng đến phát khóc, thiếu điều muốn quỳ xuống lạy tạ ơn cô.

Bây giờ Giang Nguyệt đang cảm thấy hối hận, cực kỳ hối hận.

Ước gì thì không ước, lại đi ước tên khốn nạn này chết tại chỗ. Bây giờ thì hay rồi, cô có chạy đâu cũng không thoát, bước chân ra khỏi phòng là sẽ bị nhân viên bảo vệ khách sạn nhìn chằm chằm cho mà xem.



Giang Nguyệt vẫn đang mặc trang phục dân quốc do đoàn kịch tặng cho cô, trong lòng có chút hối hận vì đã không thay nó ra.

Mặc bộ đồ này đi qua đi lại khắp nơi, nhìn cô giống cái gì cơ chứ?

Vừa rồi bác sĩ nói Tiêu Kỳ Nhiên đã phải làm việc liên tục ít nhất ba ngày, nếu cứ hôn mê như thế này, ít nhất cũng phải ngủ say mười mấy tiếng mới có thể hồi phục sức khỏe.

Trong thời gian ngắn tên chết tiệt này chắc sẽ không tỉnh lại ngay, mà Giang Nguyệt lại không thể ngồi bên giường anh ta cả đêm mà không phàn nàn gì, điều đó quá hời cho anh.

Cô ấy sẽ không ngồi đây chờ.

Sau khi xác định Tiêu Kỳ Nhiên vẫn ngủ say, Giang Nguyệt suy nghĩ một lát, sau đó quyết định tắm rửa thay quần áo, đi ra phòng khách ngủ.

Phòng tổng thống xa hoa đầy đủ mọi tiện nghi, đồ ngủ chỗ này cũng đều là mẫu mới.

Giang Nguyệt thoải mái tắm nước nóng, sau đó thay đồ ngủ. Lúc này cô mới thực sự cảm thấy thư thái.

Vừa tắm rửa xong, Giang Nguyệt lại cảm thấy đói bụng, cô liền gọi điện thoại cho lễ tân để yêu cầu bữa tối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK