Giang Nguyệt được đưa vào bệnh viện, bác sĩ kiểm tra toàn diện cho cô, xác định cô bị tê cóng nhẹ, sau khi xác định không có vấn đề nghiêm trọng nào khác, Tiêu Kỳ Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Sự chú ý của anh hoàn toàn đổ dồn vào Giang Nguyệt, y tá nhìn thấy tay trái của anh đang nắm chặt, hỏi anh có cần giúp đỡ không.
Lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên mới buông tay ra.
Trong lòng bàn tay toàn là máu, máu khô đã đông lại.
Trong lúc đi tìm Giang Nguyệt, anh bị vấp ngã, lòng bàn tay bị tảng đá hay cành hoa gì đó cào xước, để lại một vết thương thật dài, miệng vết thương cũng rất sâu.
Chỉ lo cứu Giang Nguyệt, Tiêu Kỳ Nhiên gần như không cảm nhận được sự đau đớn trên tay.
Sau khi xác nhận Giang Nguyệt không có việc gì, anh đi theo y tá băng bó đơn giản, giữa chừng còn dặn dò bác sĩ không được tiến hành khám tâm lý cho Giang Nguyệt.
Tinh thần cô vừa mới chịu căng thẳng, không thích hợp tiếp nhận kiểm tra.
Chờ lúc anh băng bó tay xong trở lại phòng bệnh của Giang Nguyệt, một nhóm người đã rời đi.
Bọn chị Trần là nhóm đầu tiên chạy tới, Tiểu Diệp khóc hơn nửa ngày, khóc đến lả người. Trái ngược, Tĩnh Nghi lại rất bình tĩnh, liên tục nói “Tôi biết mà”, còn bảo Giang Nguyệt sau này đừng hù dọa họ như vậy.
Thịnh Cảnh Tây cợt nhả nói cô không có tiền đồ, kết quả nói được một nửa thì rơi nước mắt, hung tợn nói nếu cô lại làm như thế thì sẽ không nhận đứa em gái là cô nữa.
Đêm đã khuya, ngay cả Thịnh Sóc Thành cũng bị kinh động, gọi điện thoại răng dạy cô vài câu, nói ngày mai gặp mặt sẽ giáo huấn cô, sau đó cúp điện thoại.
Giang Nguyệt tưởng rằng Thịnh Sóc Thành quá trầm tĩnh. Nhưng sau này cô mới biết, tối hôm đó sau khi ông biết chuyện thì lập tức đau tim, lại sợ cô lo lắng nên không nói cho cô biết.
Lúc cô ngắt điện thoại, Tiêu Kỳ Nhiên vừa lúc đẩy cửa tiến vào.
Giang Nguyệt vừa nhìn liền thấy cái tay bị thương được băng lại của anh, lên tiếng hỏi: “Sao tay anh lại bị thương?”
“Không sao đâu.” Tiêu Kỳ Nhiên cụp mắt liếc nhìn tay mình, sau đó trực tiếp đút vào túi: “Chỉ bị trầy một chút, không có gì nghiêm trọng.”
Giang Nguyệt trầm mặc hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi.”
“Bây giờ đến lượt em nói câu này?” Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày nhìn cô.
Lúc này Giang Nguyệt thật sự không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Kỳ Nhiên, cô cụp mắt xuống nói: “Đều là lỗi của tôi.”
Cảm xúc của cô hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của cô, khi hạnh phúc và đau khổ đạt một mức độ nào đó sẽ khiến cho tâm tình của cô trở nên quá khích.
Nhưng khi ở bên anh, cô dường như cảm thấy thoải mái hơn.
“Em không có gì muốn nói với tôi à?” Tiêu Kỳ Nhiên ngồi ở bên giường cô, dịu dàng nói:
“Đêm nay làm ầm ĩ như vậy, chỉ một câu xin lỗi?”
“...Vậy… Cảm ơn.”
“Cảm ơn thế nào?” Anh đã sớm đoán được cô định nói gì: “Lần trước tôi đã dạy em rồi, tỏ ra có thành ý một chút đi.”
Giang Nguyệt xấu hổ, đồng thời cũng giật mình.
Cô không biết nên diễn tả cảm giác này như thế nào, rõ ràng mấy tiếng trước cô còn tưởng rằng mình sẽ nói lời tạm biệt với thế giới này, nhưng hiện tại anh lại dễ dàng khiến cô vui vẻ.
Không ai nói một lời nào về chuyện vừa xảy ra.
Giống như làm như thế thì chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
“Là tôi gây thêm phiền phức cho anh.” Giang Nguyệt nói, ánh mắt lại rơi vào trên tay Tiêu Kỳ Nhiên, cô đoán đây tuyệt đối không đơn giản chỉ là một vết trầy.
Cứ như vậy, cảm giác tội lỗi trong lòng cô càng sâu hơn.
“Giang Nguyệt, tôi đã nói rất nhiều lần.” Tiêu Kỳ Nhiên chú ý tới ánh mắt của cô, lần thứ hai thu hồi bàn tay đã vươn ra: “Em không gây thêm phiền phức cho tôi.”
Giang Nguyệt và anh im lặng nhìn nhau.
Cô hỏi: “Sao anh lại tốt với tôi như vậy? Lời nói của tôi rất gây tổn thương.”
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu: “Thực sự rất tổn thương.”
“Tôi đã nói, chúng ta đã chia tay, không nên ở bên nhau, chúng ta không có tương lai.”
“Đó là em đơn phương nói, tôi không cảm thấy như vậy, cho nên không tính.” Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, giọng điệu cũng rất tùy ý:
“Hơn nữa, trước đây tôi đã định xếp hàng sau Thịnh Cảnh Tây, nhưng anh ấy là anh trai em, vậy thì không cần phải xếp hàng nữa rồi.”
Hai má Giang Nguyệt lập tức đỏ lên.
“Có đáp ứng hay không là việc của em, có theo đuổi hay không là việc của tôi, không có mâu thuẫn.”
Logic của anh nghe có vẻ không có vấn đề gì, làm cho người ta không thể tìm thấy bất kỳ sai sót nào cả.
Giang Nguyệt chớp chớp mắt, khó có thể không thừa nhận cô bị hai câu nói này làm cảm động.
Có đáp ứng hay không là việc của cô, theo đuổi hay không là chuyện của anh.
Vì một tình yêu không chắc chắn có kết quả, sẵn sàng từ bỏ tất cả mọi thứ để theo đuổi.
Giang Nguyệt vẫn rất cố chấp nói: “Bố anh không chấp nhận tôi, mẹ anh không thích tôi, hơn nữa việc người của công chúng gả vào hào môn dễ khiến người ta nói ra nói vào, tôi…”
“Giang Nguyệt.” Giọng nói của anh nặng nề, giống như sương mù buổi sáng: “Em sợ những chuyện này sao?”
“Nói cho tôi biết, đây là những gì em sợ hãi thật sự của em sao?”
Giang Nguyệt giật mình, chớp mắt.
Người kiêu ngạo như cô, người sau khi say từng nói để được ở bên anh cô sẵn sàng đi lấy lòng Tô Giai Lan khó tính, còn muốn nói yêu anh ngay trên sân khấu lớn, sao cô có thể quan tâm đến cái gọi là lời nói của người khác?
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu nói tiếp: “Em sợ bệnh tình của em phát tác mang đến dư luận không tốt cho tôi. Sợ rằng theo thời gian trôi qua tình yêu của tôi dành cho em sẽ biến thành oán giận, em sợ mối quan hệ sẽ xấu đi, em sợ tình yêu sẽ biến mất, không bền được lâu, em sợ vừa mở mắt ra tôi sẽ không yêu em nữa.”
Giang Nguyệt nằm trên giường, thân thể giống như bị đóng đinh trên giường không thể nhúc nhích, một chữ cũng nói không nên lời.
Bởi vì tất cả những gì anh nói đều đúng.
Tình yêu có thể vượt qua mọi khó khăn.
Nhưng chính bản thân tình yêu cũng là một trong những khó khăn.
Yêu một người rất đơn giản, nhưng yêu một người suốt đời mới khó. Nhất là khi thời gian trôi qua, tình yêu sẽ biến thành tình cảm gia đình, trách nhiệm, thói quen, nhưng không còn là tình yêu.
Cô có thể chấp nhận bất cứ điều gì khác, nhưng nếu có một ngày Tiêu Kỳ Nhiên không còn yêu cô nữa, cô thà rằng mối quan hệ này chưa từng có.
Vì vậy, cô cắt đứt mối quan hệ này trước, để tránh mọi bi kịch.
Nhưng lựa chọn từ chối bắt đầu cũng là một bi kịch.
“Tại sao em lại thà tin rằng tôi sẽ không yêu em lâu dài hơn là tin rằng tôi sẽ yêu em mãi mãi?”
Ánh mắt anh tối sầm, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Rõ ràng đều là tin tưởng, em lại lựa chọn tin tưởng điều tiêu cực. “
Giang Nguyệt nuốt khan: “Tôi chỉ là...”
Lời còn chưa dứt, cô thấy anh cúi xuống, bóng đen bao phủ lấy cô.
“Em cũng yêu tôi, tại sao lại đưa ra lựa chọn đi ngược lại trái tim mình?”
“Ai nói, tôi không yêu...”
“Nếu em không yêu tôi, tại sao em lại muốn chết cùng với sợi dây chuyền tôi tặng em?”
Anh nhìn thấu nội tâm của cô, bình tĩnh hỏi cô: “Em đã sẵn sàng chết nhưng lại mang theo sợi dây chuyền tôi tặng em?”
Giang Nguyệt lập tức cứng đờ, cô đưa tay sờ sợi dây chuyền trên cổ, không nghĩ tới sẽ bị anh nhìn thấy.
Khi đi ra ngoài, cô ma xui quỷ khiến mang theo nó.
Cô nói một cách rất không chắc chắn: “... Tôi chỉ nghĩ là nhìn nó đẹp.”
“Được, em cảm thấy đẹp.” Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu: “Cho nên em mang theo nó đi tự sát, mang theo tình yêu tôi dành cho em mà tự sát. “
Chương 400 Chết cùng nhau
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên nặng nề rơi trên mặt Giang Nguyệt, giọng nói bình tĩnh: “Em biết ý nghĩa của sợi dây chuyền này, nó không phải là một món quà tùy tiện, cho nên em mới lựa chọn mang nó đi.”
Trong lòng Giang Nguyệt thắt lại: “…Tôi không có ý gì khác.”
“Bởi vì em cảm thấy tình yêu của tôi dành cho em đáng để ghi nhớ nên em mới muốn mang nó theo phải không?”
Giang Nguyệt cúi đầu, nhiều lần kìm nén nước mắt.
Anh tiến lại gần và lau nước mắt cho cô bằng tay phải không bị thương của mình:
“Em nghĩ tình yêu là thứ quý giá nhất của em, nhưng em có bao giờ nghĩ rằng nó cũng quan trọng không kém đối với tôi không?”
“Tôi yêu em, vì vậy em là người quý giá nhất đối với tôi. Vậy mà em lại thản nhiên ra đi, lấy đi thứ quý giá nhất của tôi.”
“Tôi đã nói rồi đúng không, đời này tôi yêu hai thứ, một là hội họa và hai là em.”
“Em có bao giờ nghĩ rằng nếu sau khi em rời đi, tôi không thể chấp nhận sự ra đi của em, liệu tôi có đi theo con đường giống em không? Liệu tôi có giống em, lựa chọn cái...”
Chữ “chết” cuối cùng còn chưa nói ra, Giang Nguyệt nghẹn ngào thở dốc, hoảng sợ ngước đôi mắt đỏ hoe lên, dùng tay đè môi anh lại:
“Đừng nói những lời như vậy.”
Cô không muốn anh chết.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng nhìn cô, giơ tay nắm lấy ngón tay cô, chậm rãi đặt vào lòng bàn tay: “Nếu em không muốn tôi chết, vậy thì em phải sống thật tốt.”
“Muốn chết thì chúng ta cùng chết.”
Giang Nguyệt cắn chặt môi, thân thể run rẩy theo từng hơi thở.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe những lời này.
Lần trước, khi cô phát tác đã vô thức chạy vào dòng xe đông đúc, anh cũng hét lên với cô.
Cô là một kẻ điên, anh cũng vậy.
Ở một mức độ nào đó mà nói, hai người bọn họ giống như đồng phạm không tuân theo kỷ luật, chẳng qua so với Giang Nguyệt thì Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh hơn, trầm ổn hơn.
Bên ngoài anh là người đứng đầu ưu tú, nhưng thực chất anh là một kẻ liều lĩnh ích kỷ.
Cũng giống như cô.
Khi Giang Nguyệt đang suy nghĩ vẩn vơ, Tiêu Kỳ Nhiên đã tiến lại gần cô, cúi đầu hôn lên khóe miệng cô:
“Tôi đang nói chuyện với em, sao em không chú ý?”
“… Tôi cảm thấy mình là một người tồi tệ.”
“Tồi tệ?”
“Tôi rất hèn nhát, khi gặp phải điều gì đó khiến tôi sợ hãi, tôi luôn muốn chạy trốn ngay lập tức. Có phải rất đạo đức giả không?”
Tiêu Kỳ Nhiên thấy cô muốn nói chuyện liền ngừng hôn cô, nói: “Nói cho tôi biết em sợ điều gì, chúng ta giải quyết từng cái một.”
Ánh đèn trong phòng bệnh chiếu lên mặt anh, vẻ mặt anh rất bình tĩnh và kiên nhẫn.
Không đợi cô trả lời, anh đã trả lời thay cô: “Em sợ bóng tối, sợ lạnh, sợ cô đơn một mình, càng sợ tất cả những gì em có sẽ đột nhiên biến mất.”
Giang Nguyệt sửng sốt, toàn thân đều có cảm giác run rẩy.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh hiểu cô rõ đến vậy.
Hiểu sự hoảng loạn của cô, hiểu nỗi đau của cô, hiểu sự sợ hãi của cô.
Anh ôm cô thật chặt, thì thầm với cô: “Nếu em sợ bóng tối thì chúng ta sẽ đi công viên giải trí, đến lâu đài, đến nơi ánh sáng không bao giờ tắt.”
“Nếu em sợ lạnh, chúng ta sẽ đến sống ở những khu vực ấm áp, Vancouver, New Zealand, Úc... đến bất cứ nơi nào em thích.”
Ngữ khí Tiêu Kỳ Nhiên rất bình thản, nhưng lại tuyệt đối có hiệu quả: “Nếu như em sợ cô đơn, vậy từ nay về sau tôi sẽ ở bên cạnh em, không bao giờ rời xa em.”
“Về phần em sợ mọi thứ mình sở hữu sẽ biến mất, tôi không dám hứa hẹn thay người khác, nhưng ít nhất tôi sẽ luôn ở bên em… miễn là em cần.”
Anh thậm chí còn phải thêm “miễn là em cần” vào cuối câu.
Thân thể Giang Nguyệt bắt đầu run rẩy, cô cảm giác được một dòng điện ấm áp dâng trào trong lồng ngực, mắt cũng nóng bừng, trái tim như bị bóp chặt.
Anh ôm chặt cô vào lòng, dùng sức đến nỗi vai cô gần như cảm giác được đau nhức.
Ánh mắt hai người chạm nhau, quấn chặt không rời, cuối cùng không biết là ai chủ động hôn trước.
Lúc đầu cổ họng Giang Nguyệt có chút nghẹn lại, nhưng dần dần đỡ hơn, cô vô thức đan mười ngón tay của hai người vào nhau, nhưng lại xem nhẹ một chuyện…
Người đàn ông đột nhiên nhăn mặt đau đớn, Giang Nguyệt chợt nhớ tới tay trái của anh đang bị thương, vội vàng tách ra, lo lắng hỏi:
“Có phải làm đau anh rồi không?”
Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu, nhìn thấy vết máu rỉ ra từ miếng gạc, anh thản nhiên nói:
“Nơi này không quá đau, nhưng nơi khác rất đau.”
Giang Nguyệt không rõ nguyên nhân, còn ân cần hỏi: “Đau ở đâu?”
Tiêu Kỳ Nhiên không trực tiếp trả lời cô mà nắm tay cô đặt đến nơi cần đặt, ghé sát vào tai cô thì thầm: “Ở đây.”
“Nơi này đau quá, phải làm sao bây giờ?” Anh nửa đùa nửa thật hỏi cô.
Mặt Giang Nguyệt nóng bừng, vội vàng thu tay lại.
“Lưu manh.”
“Ừ.”
Về điểm này, anh luôn thú nhận.
Tiêu Kỳ Nhiên ra ngoài thay băng gạc một lần nữa, lúc anh quay lại, Tiết An cũng đi theo vào, trong tay còn ôm ga trải giường mới tinh.
Trong phòng bệnh còn có một cái giường trống khác, Tiết An nhanh chóng trải ga giường và chăn bông lên, sau đó quay người báo cáo với Tiêu Kỳ Nhiên:
“Tiêu tổng, đã sắp xếp xong rồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu: “Vất vả rồi.”
Giang Nguyệt khó hiểu: “Tối nay anh muốn ngủ ở đây à?”
“Vừa rồi đã hứa với em.” Anh thản nhiên trả lời: “Tôi sẽ luôn ở bên em, một tấc cũng không rời.”
“... Tôi tưởng anh đùa.”
“Tôi không bao giờ đùa.” Anh dừng lại: “Đặc biệt là khi liên quan đến em.”
…
Vậy là Tiêu Kỳ Nhiên thật sự ngủ ở chỗ này một đêm.
Bởi vì tình trạng của Giang Nguyệt cũng không quá nghiêm trọng, cô ở phòng bệnh bình thường, Tiêu Kỳ Nhiên cũng chịu khó ngủ trên giường bệnh một đêm.
Nhìn đáy mắt anh phát xanh vì cả đêm ngủ không ngon, Giang Nguyệt cảm thấy có chút áy náy, hỏi hôm nay có thể xuất viện không.
“Có thể, em muốn đi đâu?” Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, hỏi ý của cô.
Kể từ hôm qua, anh đối với Giang Nguyệt là nói gì nghe nấy.
Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, nói với Tiêu Kỳ Nhiên: “Tôi còn chưa muốn trở về. Tôi chưa nghĩ ra cách đối mặt với chị Trần và những người khác...”
Tiêu Kỳ Nhiên tỏ vẻ thông cảm, cho cô một ý kiến: “Em có muốn quay lại Thụy Uyển không? Tôi sẽ đi cùng em.”
Thụy Uyển là nơi cô sống lâu nhất, môi trường quen thuộc càng có lợi cho bệnh tình của cô chuyển biến tốt hơn.
Anh cũng có thể nhân cơ hội thích hợp thuyết phục cô điều trị tâm lý.
Tiêu Kỳ Nhiên làm việc nhanh gọn, rất nhanh đã mua xong vé máy bay, lại gọi điện thoại cho chị Trần nói rõ tình huống, nói sẽ đưa Giang Nguyệt trở lại Bắc Thành để thư giãn.
“Chỉ cần điều đó tốt cho Nguyệt Nguyệt thì tôi không có bất kỳ ý kiến gì.” Chị Trần nói trong điện thoại:
“Ngoài ra, tôi muốn hỏi, ngày 1 tháng 12 tuần sau em ấy có thể tham dự buổi công chiếu “Tú Nương” không? Tôi có thể sửa đổi kế hoạch trước.”
Tiêu Kỳ Nhiên quay đầu lại nhìn Giang Nguyệt.
Trong tay cô cầm vali, đứng một mình ở đó, dáng người rất gầy, giống như có thể bị gió thổi bay đi.
Tiêu Kỳ Nhiên thu hồi ánh mắt, nói vào điện thoại: “Cho cô ấy thêm chút thời gian.”
T r u y ệ n được đă ng tại ứn g dụ ng R e a d M e hoặc W e R e a d.
Chương 401 Tính Kế
Nếu Giang Nguyệt có thể trạng tốt, cô chắc chắn sẽ không muốn bỏ lỡ buổi tuyên truyền ra mắt.
Nhưng với tình trạng hiện tại thì còn chưa có thể nói trước được!
Bắc Thành không có tuyết, nhưng nhiệt độ lại rất thấp, Giang Nguyệt từ tận đáy lòng thở dài:
“Bắc Thành vẫn là lạnh như vậy!”
Tiêu Kỳ Nhiên khoác áo lên cho Giang Nguyệt, buộc khăn len cho cô: “Nếu trời lạnh thì mặc quần áo dày hơn, đừng để bị cảm.”
Giang Nguyệt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên đứng trước mặt, bước tới ôm lấy hắn: “Cái này sẽ khiến ấm hơn một chút.”
Anh không khỏi cười nhẹ, cúi đầu hôn cô: “Về nhà rồi em có thể ôm bao nhiêu cũng được.”
Cô mong manh hơn trước, cũng bám người hơn trước. Điều này thể hiện được sự bất an bên trong cô.
Tiêu Kỳ Nhiên nắm tay Giang Nguyệt, lòng bàn tay anh bao bọc lấy tay cô, để cô đi theo anh từng bước một, không buông cô ra một chút nào.
Thụy Uyển đã được cử người đến dọn dẹp xong từ trước.
Từ ngoài cửa đến trong nhà đều không có một vết bẩn, mọi thứ không khác gì trước đây.
Căn nhà trống rỗng này, cuối cùng cũng có người dọn vào ở.
So với bên ngoài, trong nhà ấm áp hơn rất nhiều. Việc đầu tiên Giang Nguyệt làm khi vào nhà chính là tắm nước nóng, để xua tan cái lạnh trong cơ thể, nhanh chóng làm ấm cơ thể.
Tiêu Kỳ Nhiên cởi áo khoác, trong lúc chờ cô, anh lấy hết đồ trong vali ra, sắp xếp theo vị trí tương ứng. Trong đó có một số quần áo, sản phẩm chăm sóc da, mỹ phẩm các loại của Giang Nguyệt.
Lúc Giang Nguyệt tắm xong đi ra, Tiêu Kỳ Nhiên đang dựa vào ghế sofa, anh đã tắm xong, mặc một bộ quần áo ở nhà rộng rãi.
Trên bàn có một chiếc laptop, người đàn ông mệt mỏi nhéo lông mày, tựa hồ có chút mệt mỏi, nghe thấy cửa phòng tắm có động tĩnh, liền nhìn sang.
Giang Nguyệt cũng đi ra, nhìn người đàn ông, gần như theo thói quen mà hỏi:
“Anh đang bận à?”
Giống như khoảng thời gian họ ở bên nhau.
Dường như mọi thứ vẫn như cũ.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô như có sương mù, mãi đến khi mắt cô dời đi trước, anh mới nói:
“Lại đây.”
Giang Nguyệt mím môi, ngoan ngoãn đi tới, vừa định ngồi xuống bên cạnh anh, liền bị anh ôm lấy, ngồi lên đùi anh.
Cô cũng mặc bộ đồ ngủ bằng cotton rộng rãi, toàn thân thơm tho mềm mại trong vòng tay anh, anh thoải mái thở dài, ôm cô chặt hơn từ phía sau.
“Sao em lúc nào cũng thơm như vậy?”
Chóp mũi của anh cọ xát vào cổ cô khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.
Trong phòng rất ấm áp, lúc này giống như một cái lò lớn, ấm áp đến mức khiến người ta đổ mồ hôi, toàn thân đều cảm thấy nóng bức.
Thân thể Giang Nguyệt cứng đờ, nhưng trong sâu trong cơ thể lại có những đợt nhiệt yếu ớt, đẩy cô về hướng nhiệt tình hơn.
Cô vẫn ngồi trên đùi anh, nhưng tay người đàn ông đã đẩy áo cô lên.
“Thả lỏng…” Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng nói.
Thân thể Giang Nguyệt run lên, giọng nói nhỏ như muỗi: “Vừa mới tắm xong…”
“Em đổ mồ hôi à?” Giọng anh khàn khàn: “Nếu em đổ mồ hôi thì cởi áo ra, tôi sẽ tăng nhiệt độ trong phòng lên.”
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, sắc mặt đỏ bừng, đem cơ thể giao cho anh.
Anh ôm lấy eo cô, để cô ngồi đối mặt vào lòng anh, lòng bàn tay dần trở nên mềm mại, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Thứ anh nhận được là sự run rẩy của người trong lòng.
Anh chỉ chạm nhẹ một chút, sau đó môi và răng dần dần bắt đầu dùng lực. Cô cảm nhận được một dòng điện nhỏ và hơi đau, không khỏi thở dốc.
Cô mở mắt ra, trong mắt tràn ngập sương mù: “Sao anh lại cắn tôi?”
Rõ ràng là cô đang trách móc anh, nhưng tiếng rên rỉ của cô không khớp với giọng điệu chút nào, điều đó sẽ chỉ khiến anh trở nên tồi tệ hơn.
Cuối cùng, hai người ngã người xuống ghế sofa, một lúc lâu nhưng vẫn chưa thỏa mãn, lại tiến vào phòng ngủ.
Trong lúc tạm dừng, anh bế cô vào phòng tắm để tắm, nhưng càng tắm lại càng không sạch, tiếng nước trong phòng tắm ngày càng lớn, khuấy động lòng người.
Quạt thông gió trong phòng tắm đang bật nhưng Giang Nguyệt vẫn cảm thấy tức ngực, mơ hồ có cảm giác nghẹt thở.
Anh hôn cô, lấy đi toàn bộ hơi thở của cô, chỉ để lại hơi thở của anh.
Trong niềm đam mê vô tận, cô chỉ cảm thấy như mình sắp phát điên.
Cô giống như một kẻ bị trôi dạt trên biển, nhưng bằng cách này, cô có thể tạm thời lấp đầy sự trống rỗng và sợ hãi trong lòng.
Cuối cùng, Giang Nguyệt được anh lau khô người, bế ra khỏi phòng tắm.
Trước khi đi ngủ, Giang Nguyệt giống như một đứa bé, vô cùng bất an cuộn tròn trong vòng tay Tiêu Kỳ Nhiên, bướng bỉnh kéo góc áo ngủ của anh.
Trong tiềm thức cô sợ rằng anh sẽ rời đi.
…
Sáng hôm sau, Giang Nguyệt ngủ đến khi tự tỉnh.
Khoảnh khắc cô mở mắt ra, cô kinh hãi nhìn sang bên cạnh, người đàn ông vẫn duy trì tư thế ôm cô, cơ thể anh không nhúc nhích một chút nào.
Khoảnh khắc cô nhìn thấy anh, trái tim đang chìm đắm trong sợ hãi của cô lại bình tĩnh lại.
Anh vẫn ở đây!
“Tỉnh rồi?”
“Ừ.” Giọng nói Giang Nguyệt vừa tỉnh lại có chút khàn khàn: “Mấy giờ rồi?”
“Mười giờ rưỡi.”
Cuộc náo loạn đêm qua quá dài, cô mệt mỏi đến mức dù có ngủ đến mười hai giờ cũng là điều dễ hiểu.
“Mấy giờ anh tỉnh dậy vậy?”
“Bảy giờ.”
Tiêu Kỳ Nhiên có đồng hồ sinh học rất nghiêm ngặt, dù có đi ngủ rất muộn thì anh cũng sẽ duy trì một thói quen gần như nghiêm khắc.
Giang Nguyệt rút khỏi vòng tay của anh, quấn chặt mình trong chăn: “Buổi sáng anh không phải đi làm à?”
Tiêu Kỳ Nhiên trả lời cô: “Tôi đã hứa luôn ở bên cạnh em.”
Mặc dù đây thực sự là những gì anh đã hứa với chính mình, nhưng Giang Nguyệt không ngờ anh lại nghiêm túc như vậy.
Cô tưởng rằng có thể hạ cố ngủ cùng cô trên giường ở phòng bệnh trong một đêm là giới hạn rồi, nhưng mấy ngày qua, xem ra anh đang muốn thực hiện lời hứa của mình.
Im lặng một lúc, Giang Nguyệt nhẹ giọng nói: “Anh có thể đi làm việc của mình, không cần phải ở bên tôi cả ngày.”
Tiêu Kỳ Nhiên quay đầu lại nhìn cô: “Những gì tôi đã hứa với em thì sẽ luôn làm được.”
Giang Nguyệt sửng sốt một lát.
Có vẻ đúng là như vậy, mặc dù có rất nhiều tình tiết và khúc mắc trong suốt chặng đường, nhưng những lời hứa ban đầu của anh đều đã lần lượt được thực hiện.
“Tôi sẽ ở bên em cho đến khi em khỏi bệnh hoàn toàn.”
“Sao có thể được?” Giang Nguyệt cười nói: “Tôi cũng không phải cảm sốt thông thường, không phải chỉ cần một hai ngày là có thể khỏi.”
“Vậy làm sao để khỏi?” Tiêu Kỳ Nhiên nhẹ nhàng vòng tay qua eo cô, kéo cô lại gần anh hơn:
“Có cần đi khám hay uống thuốc không?”
Giang Nguyệt sững sờ vài giây rồi mới phản ứng lại ý đồ của anh.
Tiêu Kỳ Nhiên đang đặt một cái bẫy chờ cô.
Đối với tình trạng hiện tại của Giang Nguyệt, tiếp nhận liệu pháp tâm lý là khó khăn nhất, trước tiên cô phải sẵn sàng kết nối với thế giới bên ngoài, chủ quan muốn trở nên tốt hơn.
Nếu bản thân bệnh nhân không có hy vọng được chữa khỏi, thì ngay cả việc tìm kiếm nhà tâm lý học giỏi nhất thế giới đến trước một bệnh nhân hoàn toàn khép kín cũng chỉ tương đương với lang băm.
Anh có thể cảm nhận được cô từ chối điều trị tâm lý nên không bảo cô đi khám bác sĩ ngay, mà dùng phương pháp này để hướng dẫn cô từng bước đưa ra lựa chọn của riêng mình.
Giang Nguyệt cười nói: “Anh đang tính kế tôi.”