Thân hình Giang Nguyệt cứng ngắc một giây, không quay đầu lại, chỉ có giọng nói trong vắt của cô truyền tới:
“Tôi có thể thử một chút, nhưng không cam đoan có thể dỗ dành.”
Nói xong, cô mở cửa văn phòng bước ra ngoài.
Tiêu Kỳ Nhiên nheo mắt lại, nhìn bóng dáng mảnh mai kia đến khi biến mất, hắn mới thu hồi tầm mắt, tâm tình rất khó phân biệt.
Toàn bộ Giang San, nghệ sĩ có phòng nghỉ độc lập cũng không nhiều lắm, hầu hết đều là tập trung ngồi cùng một chỗ, dựa vào vách ngăn hình thành từng không gian.
Có thể độc lập sở hữu cả phòng nghỉ, trước mắt chỉ có Giang Nguyệt.
Bước chân Giang Nguyệt dừng ở bên cạnh ghế dựa của Tần Di Di, ngón tay mảnh khảnh khẽ gõ lên mặt bàn hai cái, Tần Di Di lập tức khẩn trương ngẩng đầu lên.
“Chị Giang Nguyệt, chị tìm em có chuyện gì ạ?”
Vẻ mặt cô có chút hoang mang, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Nguyệt.
Nhìn ra được, Tần Di Di thật sự sợ hãi.
Giang Nguyệt theo thói quen nhéo nhéo mi tâm, hít sâu một hơi điều chỉnh cảm xúc, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên hiền lành một chút:
“Tần Di Di, cô vừa rồi hiểu lầm ý của tôi rồi.”
“Tôi đối với cô không có ác ý, chỉ là bình thường đối với mình tương đối nghiêm khắc, lúc trước dạy cô múa cũng là theo thói quen nghiêm khắc, mang đến cho cô khó chịu, mong cô thông cảm.”
“Còn có…” Giang Nguyệt dừng một chút, trong lòng suy nghĩ từ ngữ:
“Cô nhận được phim ngắn lần này tôi thật sự cũng rất mừng cho cô. Tôi tin tưởng cô sẽ càng ngày càng ưu tú, trở thành ngôi sao hàng đầu của Giang San.”
Nói xong khóe môi Giang Nguyệt cong lên, lộ ra nụ cười rất tiêu chuẩn.
Âm lượng của Giang Nguyệt không lớn, nhưng trong phòng làm việc rất yên tĩnh, những người khác cũng nghe rõ ràng.
Bề ngoài mọi người đều bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng đã nổi lên sóng gió.
Giang Nguyệt luôn luôn cô độc, lạnh lùng, thế nhưng lại chủ động xin lỗi một người mới, giọng điệu còn nhẹ nhàng như vậy?
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn đây là yêu cầu của Tiêu tổng.
Tần Di Di chớp chớp đôi mắt to, ý thức được Giang Nguyệt đang nói xin lỗi với mình, Cô nàng lập tức thụ sủng nhược kinh, vội vàng lắc đầu:
“Chị Giang Nguyệt, em không có ý trách chị, em chỉ là đang ảo não chính mình quá kém cỏi mà thôi.”
“Khi còn đi học, chị là thần tượng của em, em vẫn luôn hy vọng, tương lai có thể trở thành một ngôi sao xuất sắc như chị Giang Nguyệt.”
Cô nàng nhút nhát nở nụ cười, giọng nói mềm mại ngọt ngào: “Có thể làm đồng nghiệp với chị Giang Nguyệt là mơ ước của em.”
Giang Nguyệt lơ đễnh nghe, sau khi xác định đã hoàn thành nhiệm vụ Tiêu Kỳ Nhiên bảo cô dỗ dành Tần Di Di, mới gật đầu vỗ vai cô ta:
“Cố lên, sau này cô nhất định sẽ càng ngày càng tốt.”
Nói xong, Giang Nguyệt trở về phòng nghỉ.
Tần Di Di nhìn Giang Nguyệt xoay người đi vào phòng nghỉ độc lập kia, suy nghĩ một lúc.
Buổi chiều, chờ Giang Nguyệt bận rộn xong công việc chụp bìa tạp chí, đã là giờ tan tầm của Giang San.
Trong văn phòng tràn ngập niềm vui, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười.
Hóa ra là Tần Di Di mua trà sữa mời tất cả mọi người để cảm ơn sự quan tâm của mọi người. Cũng vì chúc mừng mình cô ta nhận được một bộ phim ngắn thành công.
“Chị Giang Nguyệt!”
Tần Di Di tinh mắt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Giang Nguyệt từ bên ngoài trở về, tươi cười xán lạn vẫy tay với cô:
“Mời chị uống trà sữa, cám ơn lúc trước chị đã dạy múa cho em.”
Tần Di Di cầm ly trà sữa chạy tới, ngượng ngùng gãi đầu, ánh mắt chân thành nói:
“Mặc dù... em quá ngốc, chẳng học được gì cả.”
Giang Nguyệt cúi đầu nhìn ly trà sữa trong tay cô, trong mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi:
“Không sao. Trà sữa tôi sẽ không uống, cô chia cho người khác đi.”
Thể chất của Giang Nguyệt đặc biệt, từ nhỏ đã dị ứng với sữa, một chút liều lượng nhỏ cũng sẽ khiến cô bị sốc.
Bị Giang Nguyệt cự tuyệt như vậy, Tần Di Di sửng sốt, khuôn mặt tươi cười sụp đổ, nụ cười trở nên gượng gạo:
“Chị Giang Nguyệt, chị còn chưa tha thứ cho em sao?”
Người bên cạnh thấy thế, nhịn không được khuyên bảo:
“Giang Nguyệt, chỉ là một cốc trà sữa thôi, hơn nữa còn là tâm ý của cô bé, cô đừng từ chối nữa.”
“Tất cả mọi người đều là cùng một công ty, đừng khách khí như vậy chứ? Hơn nữa trà sữa Di Di mua cho chúng tôi đều nhận, cô không nhận thì chúng tôi cũng xấu hổ theo.”
“Đúng vậy, đúng vậy, chị Giang Nguyệt bình thường xa cách cũng không sao, nhưng là không thể không để ý tâm ý của cô bé yêu thích chị như vậy đúng không?”
“...”
Bị một đám người thúc giục, lồng ngực Giang Nguyệt có chút buồn bực, do dự hai giây, vẫn là từ trong tay Tần Di Di nhận lấy trà sữa: “Cảm ơn.”
Một lúc lâu sau, người của công ty gần như đã về hết, Giang Nguyệt cầm trà sữa trong tay, lẳng lặng đi đến thùng rác ở hành lang, vừa định ném trà sữa vào thì lại nghe tiếng nói.
“Chị Giang Nguyệt, trễ như vậy chị còn chưa về sao?”
Giọng nói mềm mại của Tần Di Di từ phía sau truyền đến, trong lòng Giang Nguyệt lập tức trở nên căng thẳng. Trà sữa vốn muốn ném vào thùng rác cứ như vậy duy trì giữa không trung.
Giang Nguyệt chậm rãi xoay người, liền thấy gương mặt tươi cười của Tần Di Di.
Cô ấy vốn đã dễ thương, lại còn cười như mật ngọt, càng khiến người ta yêu thích.
Bàn tay nhỏ bé của cô đang kéo ống tay áo Tiêu Kỳ Nhiên, trông nhỏ nhắn đáng yêu, làm nổi bật người đàn ông bên cạnh, vô cùng cao lớn và uy nghiêm.
Nếu mô tả trong một từ, đó là ‘xứng đôi’.
Giang Nguyệt do dự trong chốc lát, đem trà sữa trong tay giấu ở sau lưng: “Ừ, đang chuẩn bị về!”
“Chị Giang Nguyệt đang định vứt rác à?”
Tần Di Di vô cùng săn sóc, nhìn thấy thứ trong tay cô, chủ động đi tới giúp cô:
“Để em giúp chị vứt…”
Đến khi nhìn rõ ly trà sữa trong tay Giang Nguyệt, sắc mặt Tần Di Di thay đổi, nụ cười vừa rồi cũng không giữ được nữa.
Thấy hành vi vứt trà sữa của mình bị phát hiện, Giang Nguyệt cũng không giấu diếm nữa, thẳng thắn nói:
“Thật xin lỗi, lúc đó có quá nhiều đồng nghiệp, sợ mọi người mất mặt nên tôi không thể không nhận. Nhưng thật ra tôi bị tôi dị ứng sữa, không thể uống trà sữa.”
Cô cảm thấy những gì mình nói đã rất chân thành, nhưng bầu không khí vẫn không thay đổi, vẫn rất áp lực nặng nề.
Nhất là Tiêu Kỳ Nhiên, thần sắc trên mặt rõ ràng càng lạnh hơn.
Tần Di Di ngước mắt nhìn Giang Nguyệt một chút, lại rũ mí mắt xuống, thanh âm rầu rĩ nói: “Chị Giang Nguyệt quả nhiên vẫn không tha thứ cho em.”
“Nếu Chị Giang Nguyệt dị ứng với sữa, sao không lập tức nói cho em biết. Cần gì ngoài mặt nhận lấy sau đó lại lén lút vứt đi?”
Lời này nói, gần như đem câu “người hai mặt” ném vào người Giang Nguyệt.
Thấy mình vẫn bị hiểu lầm, Giang Nguyệt dứt khoát không nói gì nữa, nhưng vẫn giữ thẳng lưng.
Tần Di Di bĩu môi, bàn tay nhỏ bé túm lấy tay áo Tiêu Kỳ Nhiên, giống như sắp khóc:
“Chị Giang Nguyệt, em thật sự không biết nên làm thế nào. Chị có thể nói cho em biết em nên làm gì thì chị mới có thể tha thứ cho em không?”
Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm mặt, ánh mắt âm trầm lạnh lùng: “Giang Nguyệt, cô tốt nhất đừng nên không biết tốt xấu!”
Giang Nguyệt cảm thấy ngột ngạt, làm việc cả buổi chiều toàn thân mệt mỏi, giờ phút này bởi vì lời nói của anh mà lảo đảo hai bước, suýt chút nữa đứng không vững.
Cô mím đôi môi khô khốc, ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Giang Nguyệt nhìn hai người đứng đối diện, qua một lúc lâu mới tìm được giọng nói của mình:
“Tần Di Di, vậy xin hỏi tôi phải làm như thế nào, mới có thể chứng minh tôi thật sự đã tha thứ cho cô?”
Chương 17 Muốn chết cũng phải chết bên ngoài
Lời vừa dứt, Giang Nguyệt ngước mắt lên liền bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Kỳ Nhiên.
Trong mắt anh ta không có một tia tình cảm, giống như đang đối xử với một người xa lạ, giọng nói trầm thấp tràn đầy chán ghét:
“Tôi thấy phiền nhất là loại người hai mặt!”
“Cô là tiền bối của Y Y, đã không làm tốt công việc hướng dẫn thì thôi. Cô còn bày mưu tính kế trong nội bộ, khắp nơi đều nhằm vào cô ấy, ảnh hưởng đến bầu không khí của công ty. Cô rốt cuộc là muốn gì?”
"Tôi không có..." Giang Nguyệt còn chưa nói hết câu, Tần Di Di đã ôm cánh tay Tiêu Kỳ Nhiên, dùng giọng điệu đáng thương mà buồn bã nói:
“Được rồi, Tiêu tổng, anh không cần trách chị Giang Nguyệt nữa, là em và chị ấy không có duyên phận, không thể làm bạn."
"Chúng ta đi nhanh đi, em không muốn chướng mắt nữa."
Trên thực tế, rốt cuộc ai chướng mắt ai? Trong lời nói này cũng không rõ ràng.
Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất của Tần Di Di, dừng lại một chút: “Được, nghe theo lời cô.”
Nói xong, hai người xoay người muốn rời đi, Giang Nguyệt nhìn thấy bàn tay vừa rồi của Tiêu Kỳ Nhiên còn đang rũ xuống từng chút từng chút ôm lấy eo Tần Di Di, bước chân hơi chậm lại, rõ ràng là đang cố ý chờ Tần Di Di.
Hai người trông thân mật giống như là tình nhân vừa mới ở cùng một chỗ.
Tầm mắt Giang Nguyệt từ trên bóng lưng của hắn thu hồi lại, chờ hai người đi đến cuối hành lang, cô bỗng nhiên hướng về phía bọn họ gọi lớn một tiếng.
Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mi tâm xoay người, vừa định mở miệng trách cứ, Giang Nguyệt thần sắc tự nhiên cắm ống hút vào ly trà sữa, không thèm để ý cúi đầu uống một ngụm lớn.
"Tần Di Di, nếu như tôi uống trà sữa của cô, như vậy có thể chứng minh tôi thật sự tha thứ cho cô sao?"
Khóe môi cong lên, nụ cười trên mặt rất quyến rũ, ngay cả đường cong ở đuôi mắt mảnh mai cũng đẹp đến mức khiến người ta ghen tị.
Nhưng sự lạnh lùng và cô đơn toát ra từ khắp cơ thể cô, lại thế nào cũng không che dấu được.
Cô híp mắt, lắc lắc ly, nhìn lượng trà sữa còn lại, trên mặt không có gì khác thường, thậm chí còn cười cười, sau đó cúi đầu uống một ngụm lớn, chỉ thấy trà sữa kia lập tức giảm xuống không ít.
"Rất ngon. Cả đời tôi chưa từng uống nhiều trà sữa như vậy. Cảm ơn."
Cô thờ ơ nói một câu, thân thể đã bắt đầu có phản ứng, cổ họng càng lúc càng gắt gao.
Cô cảm thấy hô hấp ngày càng gấp gáp, đầu càng lúc càng nặng, bước chân cũng bắt đầu loạng choạng, lung lay không thể đứng vững.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên trong nháy mắt trở nên sắc bén, thân thể hắn làm ra hành động trước một bước, bước nhanh tới trước mặt Giang Nguyệt, một tay đoạt lấy trà sữa của nàng, dùng sức ném ra ngoài.
Trà sữa đập vào vách tường, ngay lập tức bắn tung tóe.
“Giang Nguyệt, cô điên rồi! Cô đang cố tìm cái chết à?”
Tiêu Kỳ Nhiên nghiến răng, trong con ngươi đen nhánh lạnh như băng, còn có một tia hoảng sợ rất khó phát hiện.
Phản ứng dị ứng đến nhanh hơn Giang Nguyệt dự đoán, ý thức của cô đã bắt đầu tan rã, ngay cả ánh mắt cũng không thể tập trung một chỗ, sắc mặt cũng càng thêm trắng bệch.
Cô ngã xuống.
Nhưng cũng không có ngã xuống đất, bởi vì trước đó, Tiêu Kỳ Nhiên đã ôm lấy cô trước.
Để đạt được hiệu quả quay phim tốt nhất, Giang Nguyệt luôn rất hà khắc với việc quản lý vóc dáng của mình. Giờ phút này thân hình mảnh khảnh của cô đang cuộn tròn trong lòng của Tiêu Kỳ Nhiên, giống chim nhỏ dựa người.
Trước khi hôn mê, câu nói cuối cùng mà Giang Nguyệt nghe được là lời nói của Tiêu Kỳ Nhiên.
Hắn nói: "Muốn chết cũng phải chết bên ngoài, đừng chết ở Giang San, đến lúc đó lại hủy hoại thanh danh của công ty."
Ồ! Hóa ra, hắn ta hốt hoảng xông tới như vậy, cũng không phải là quan tâm đến cô.
Mà là lo lắng về danh tiếng của công ty...
…
Khi Giang Nguyệt mở mắt ra lần nữa, chỉ nhìn thấy trần nhà trắng tinh, cùng âm thanh máy móc bíp bíp bên cạnh.
Đã là một giờ sáng.
Cổ họng còn có chút khô khốc, cô không khống chế được ho khan hai tiếng. Chỉ cảm thấy thân thể cực kỳ mất nước, cô nhổm dậy muốn tìm nước cho mình uống.
“Giang Nguyệt, cô thật đúng là diễn đến tẩu hỏa nhập ma rồi.”
Giọng nói của người đàn ông cực kỳ trào phúng, anh đứng bên cạnh giường, bóng dáng cao lớn của anh phủ lên mặt Giang Nguyệt:
“Cô diễn thành như vậy, không cảm thấy mình rất dối trá sao?”
Giang Nguyệt nhúc nhích nửa người, dựa vào đầu giường, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng giờ phút này có vẻ đặc biệt bi thương:
Cô vốn định nói chuyện, nhưng cổ họng đau đến mức không thể phát ra âm thanh.
Cô nhìn chằm chằm Tiêu Kỳ Nhiên, gằn từng chữ: “Tôi bị dị ứng sữa, anh biết rõ.”
Hai người ở chung bốn năm, mặc dù không có quan hệ không có phát triển thêm gì, nhưng Giang Nguyệt cảm thấy, ít nhất những sở thích và điều cấm kỵ cơ bản của cô, Tiêu Kỳ Nhiên cũng sẽ biết.
Tiêu Kỳ Nhiên trầm mặc hai giây, ánh mắt từng chút dời đi, ngữ khí buông lỏng: “Phải không? Tôi không nhớ.”
Giang Nguyệt cảm thấy tức ngực.
Đi theo Tiêu Kỳ Nhiên bốn năm, cô luôn cho rằng dù không có tình yêu thì ít nhất cũng sẽ có một cảm xúc đặc biệt.
Ngay cả khi nuôi một con chó, con mèo, thì qua bốn năm cũng sẽ có chút cảm xúc.
Môi khô nứt hơi hé mở, giọng nói vẫn khàn khàn như trước, Giang Nguyệt chậm rãi nói:
“Tiêu Kỳ Nhiên, tôi có thể hiểu được sự che chở và chiếu cố của anh đối với Tần Di Di, nhưng vì sao nhất định phải nhắm vào tôi?”
Sau nhiều lần lặp đi lặp lại, nếu Giang Nguyệt còn không nhìn ra Tiêu Kỳ Nhiên là cố ý gây hấn với cô, vậy bốm năm lăn lộn trong giới giải trí của cô xem như là vô ích rồi!
"Nhắm vào cô?" Tiêu Kỳ Nhiên hừ lạnh một tiếng, giống như nghe được chuyện cười, hỏi ngược lại cô:
“Cô có bản lĩnh gì mà khiến tôi phải nhắm vào cô?”
Nhìn gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn của Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Đã từng, cô nghĩ rằng cô đủ hiểu biết về chủ nhân của khuôn mặt này. Nhưng bây giờ cô mới ý thức được, là cô ngộ nhận rồi.
"Từ đầu đến cuối, tôi cũng không có không thích Tần Di Di. Mà là ngược lại, Tần Di Di không thích tôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày, không phản bác lại lời của cô, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi: "Cho nên?"
Hóa ra hắn ta đều biết hết.
Giang Nguyệt rũ mắt, nhìn thấy nửa ly nước đặt ở đầu giường, tự mình cầm lên, uống hai ngụm để làm dịu cổ họng, sau đó mới nói tiếp:
"Mắt không thấy tâm không phiền, nếu Tần Di Di nhìn thấy tôi liền không vui, không bằng anh để Giang San hủy hợp đồng với tôi, để tôi rời khỏi công ty đi.”
Giang Nguyệt nhẹ giọng nói, ngữ khí bình tĩnh: "Tôi không cần bồi thường, chỉ cần nói với bên ngoài là hợp đồng đã hết hạn, tôi sẽ cùng công ty hòa bình chấm dứt hợp đồng."
Vừa dứt lời, mặt mày bình tĩnh của Tiêu Kỳ Nhiên Lại một lần nữa lạnh lẽo, hắn nhìn chằm chằm nàng, sắc mặt cũng đen đến đáng sợ: "Giang Nguyệt, cô đang ra lệnh cho tôi làm việc sao?”
Giang Nguyệt sửng sốt, nhất thời không hiểu Tiêu Kỳ Nhiên có ý gì.
Tự cô rời khỏi Gian San, cho Tần Di Di không gian phát triển tốt nhất, chẳng lẽ không phải vừa vặn như ý của hắn sao? Hắn còn tức giận là sao chứ?
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng và thản nhiên của cô như mọi khi, cố gắng nhìn ra cảm xúc khác trên khuôn mặt cô.
Nhìn Giang Nguyệt hồi lâu, cuối cùng hắn hừ lạnh một tiếng: "Được, muốn thì cút đi, đừng tưởng không có cô, Giang San sẽ không kiếm được tiền."
Giang Nguyệt hít một hơi, lông mi run rẩy, nhẹ giọng nói: "Cám ơn Tiêu tổng đã thành toàn!”
Thấy cô từ trước đến nay theo thói quen cúi đầu thuận mắt, Tiêu Kỳ Nhiên phiền não nhéo nhéo mi tâm:
"Trước khi hủy hợp đồng, cô cần phải trả hết nợ cho Giang San!”
Chương 18 Cả đời này cũng không thể trả được
"Được, tôi hiểu rồi."
Dù thế nào đi nữa, Tiêu Kỳ Nhiên xem như đã buông lỏng để cô đi, Giang Nguyệt ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại có một loại cô đơn không thể nói ra.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn bộ dáng lãnh đạm không vui không buồn của Giang Nguyệt, trong lòng đột nhiên bốc lên một ngọn lửa không rõ. Sắc mặt hắn âm trầm, đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh, nặng nề đóng sầm cửa lại.
Phản ứng dị ứng rất nghiêm trọng, cho dù tỉnh lại trên người Giang Nguyệt cũng không có sức lực, cơ thể thỉnh thoảng còn run rẩy. thỉnh thoảng thân thể còn run rẩy.
Thái dương cô đau nhói, đầu đau như muốn nứt ra, cả người cũng phát lạnh.
Giang Nguyệt quấn mình trong chăn, cô ra sức bọc mình lại.
Gần đây thật sự là quá bận, vốn cô chỉ là quấn chăn một lúc để bớt lạnh thôi, ai ngờ lại mệt quá ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Ngủ một giấc, đến khi cô mở mắt ra đã là sáng ngày hôm sau.
“Nguyệt Nguyệt, em tỉnh rồi à?”
Giang Nguyệt còn chưa tỉnh hẳn, đã nghe thấy giọng nói quan tâm của chị Trần:
“Thân thể em có chỗ nào khó chịu không? Em còn sốt không?”
Giang Nguyệt quay đầu nhìn chị Trần, ánh mắt mê mang: "Chị Trần, chị đến lúc nào vậy?"
“Tối hôm qua khoảng hai giờ sáng, Tiêu tổng gọi điện thoại cho chị, nói em bị dị ứng thức ăn phải vào bệnh viện. Anh ta lo lắng em ở bệnh viện một mình nên gọi chị đến chăm sóc em.”
Là thật sự lo lắng, hay là sợ nàng trốn nợ đây?
Giang Nguyệt nhếch môi cười tự giễu, vẫn lễ phép nói lời cảm ơn với chị Trần:
"Cám ơn chị Trần, hiện tại em không sao rồi, chị có muốn trở về nghỉ ngơi không? ”
Chị Trần lắc đầu, nhìn gương mặt tiều tụy của cô, bất đắc dĩ thở dài, có chút khó khăn mở miệng nói:
“Nguyệt Nguyệt, gần đây em và Tiêu tổng…”
“Xong rồi!”
Giang Nguyệt biết mình không giấu được chị Trần quá lâu: "Tâm tư của anh ấy bây giờ đều đặt ở trên người Tần Di Di. Em và anh ấy cũng đã nói chuyện rõ ràng, anh ta bảo em sau khi trả tiền xong thì rời khỏi Giang San.”
Tuy rằng đáp án này chị Trần đã đoán trước được, nhưng chính tai nghe được từ miệng Giang Nguyệt, trong lòng vẫn không tránh khỏi một trận thổn thức.
"Em với Tiêu tổng cũng đã gần năm năm rồi, sao anh ta lại tuyệt tình như vậy?"
Chị Trần vẫn cảm thấy đau lòng: "Cho dù không nói đến tình cảm, nhiều năm như vậy giá trị em tạo ra cho Giang San, chẳng lẽ Tiêu tổng thật sự không để vào mắt chút nào sao?”
Giang Nguyệt không muốn nói về những điều này, giơ tay nhéo nhéo mi tâm, nhắm mắt lại hỏi:
"Chị Trần, chị giúp em tính toán, tổng cộng em còn nợ Tiêu Kỳ Nhiên bao nhiêu tiền?”
Chị Trần lấy cuốn sổ ghi chép từ trong túi xách ra, lật giở những bản ghi trước đó, càng lúc càng cau mày:
"Lúc trước em vào Giang, lúc ấy mượn hai tỷ, đã trả hết rồi.”
Giang Nguyệt còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, chị Trần đã nói tiếp: "Nhưng mà, mấy năm nay em vẫn vay tiền đưa cho người nhà, nợ hơn 29 tỷ.”
“Tính thêm bảy trăm triệu mới đây nữa, tổng cộng đã gần 30 tỷ rồi.”
Lúc chị Trần nói ra điều này, cũng sự kỳ khiếp sợ:
“Chị thật sự không ngờ nhà em lại lần lượt đòi em đến 30 tỷ rồi!”
Con số này quá lớn, Giang Nguyệt mở hai mắt đang nhắm nghiền ra, lông mày khẽ cau lại, lòng bàn tay theo bản năng siết chặt: “Nhiều như vậy? Chị Trần, chị chắc chắn mình không tính sai chứ?”
"Không có." Chị Trần vẻ mặt nghiêm túc: "Tốt nhất em nên xem lại xem nhà em mấy năm nay rốt cuộc đang làm gì, có phải đang làm cái gì vi phạm pháp luật hay không.”
Điểm này không cần chị Trần nhắc nhở, trong lòng Giang Nguyệt vẫn biết rõ.
Kể từ khi Giang Dự nghiện cờ bạc, hoàn toàn không thể kiểm soát bản thân, không khác gì rơi xuống vực sâu không đáy.
Bốn năm trước, cô ném đi tôn nghiêm của mình, trèo vào xe của Tiêu Kỳ Nhiên, dùng phương thức hèn mọn rẻ tiền nhất, đổi lấy món nợ lớn mà cha cô đánh bạc gây ra.
Vì trả nợ, cô liều mạng làm việc, cố gắng bán mạng vì Giang San kiếm tiền. Nhưng cô thế nào cũng không tính được, bởi vì lơ là quan tâm đến em trai, nó lại bước vào vết xe đổ của cha mình.
Nợ cũ chồng lên nợ mới, cô không biết bao năm qua mình đã giúp Giang Dự lấp đầy bao nhiêu lỗ hổng.
Chờ quay đầu lại nhìn lại, thì ra đã rất khó để bù đắp.
“Thật ra… ba mươi tỷ cũng không quá khó. Chỉ cần chăm chỉ làm việc vẫn có thể trả lại.”
Chị Trần thấy sắc mặt của Giang Nguyệt không được tốt lắm, liền an ủi:
"Vấn đề lớn nhất thật ra là ở người nhà em.”
"Nếu như tiếp tục giống như trước, thỉnh thoảng phải đưa cho em trai em tiền, cả đời này em cũng sẽ không trả nổi."
Đây là lời khuyên của chị Trần dành cho Giang Nguyệt.
Nhìn thấy Giang Nguyệt nhíu chặt lông mày, chị Trần bưng cháo trắng đặt ở bên cạnh lên, giọng điệu nhẹ nhàng một chút:
"Được rồi, đừng lo lắng những thứ này nữa. Tối hôm qua em vừa mới rửa dạ dày, ăn chút bữa sáng dưỡng lại dạ dày đi.”
“Được, cảm ơn chị Trần.” Cô ngoan ngoãn đáp lại, đưa tay nhận lấy cháo.
…
Giang Nguyệt tỏ ra mình đã ổn, không cần chị Trần luôn trông chừng cô. Chỉ bảo chị Trần giúp xin nghỉ phép ba ngày.
Cô muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Chị Trần biết gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, các nhãn hàng lần lượt hủy hợp đồng, cùng với tài nguyên bị cắt giảm rõ ràng, đều sẽ khiến Giang Nguyệt chịu rất nhiều áp lực.
"Vậy em nghỉ ngơi thật tốt, ba ngày nữa chị tới đón em. Dựa theo kế hoạch ban đầu chuẩn bị vào đoàn làm phim của đạo diễn Trương."
Bởi vì lúc đó Giang Nguyệt đã cứu kịch bản của Trương đạo diễn, nên nữ diễn viên chính trong phim của ông cũng không định theo hướng gió hiện tại mà thay đổi. Giang Nguyệt cũng rất cảm kích vì điều này.
“Được, xin lỗi đã làm phiền chị.” Giang Nguyệt gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt chị Trần.
Chờ trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình, khung cảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Giang Nguyệt lơ đãng suy nghĩ một hồi mới lấy điện thoại ra, nhìn dãy số mà cô biết rất rõ nhưng chưa gọi được mấy lần. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Cuối cùng, cô vẫn thực hiện cuộc gọi.
Thật lâu sau cuộc gọi mới được kết nối, lâu đến nỗi Giang Nguyệt còn tưởng rằng đầu dây bên kia sẽ không trả lời. Một giọng nữ vang lên khiến lông mi Giang Nguyệt không nhịn được run rẩy.
“Xin chào, ai vậy?”
Giọng nói quen thuộc trong ký ức kia vang lên, cổ họng Giang Nguyệt bắt đầu thắt lại: “Mẹ, là con đây.”
"Giang Nguyệt?" Đối phương nghe ra giọng nói của cô, giọng điệu đột nhiên trở nên căng thẳng:
“Con gọi cho mẹ để làm gì?”
Chu Ninh Vân lập tức hạ thấp giọng nói, trong giọng nói có chút kinh hoảng cùng không kiên nhẫn: "Không phải đã nói với con, sau này không có việc gì đừng gọi điện thoại cho mẹ rồi sao?”
Kể từ khi cha của Giang Nguyệt bị đánh chết vì nợ nần, mẹ của cô - Chu Ninh Vân đã vội vàng tìm người khác để kết hôn.
Giang Nguyệt cũng không biết người đàn ông Chu Ninh Vân kết hôn là ai, cô chỉ biết rằng ông ta là một người giàu có.
Người đàn ông không quan tâm đến cuộc hôn nhân cũ của Chu Ninh Vân, rộng lượng tiếp nhận cô, nhưng điều kiện tiên quyết là Chu Ninh Vân phải đoạn tuyệt quan hệ với hai đứa con của mình, đến chết cũng không được qua lại với nhau.
Hai đứa con này, chính là Giang Nguyệt và Giang Dự.
“Em trai con dạo này thế nào rồi?” Chu Ninh Vân đột nhiên hỏi: “Sao nó không gọi mà con lại gọi cho mẹ? Con làm chị gái, có chăm sóc tốt cho em trai không?”
Giang Nguyệt nghe ngữ khí lãnh đạm của Chu Ninh Vân, cùng với thái độ nàng chỉ quan tâm Giang Dự kia, trong lòng cảm thấy thật lạnh.
Người mẹ đã ôm cô, khe khẽ hát ru cô ngủ, tràn đầy yêu thương và ấm áp trong ký ức của Giang Nguyệt, dường như đã hoàn toàn bị năm tháng xóa nhòa.
Nhưng giờ phút này, cô vẫn cố nén giọng nói:
“Mẹ, con muốn nhờ mẹ giúp con một việc. Mẹ có thể… cho con mượn một ít tiền trước được không?”
Chương 19 Chơi trò tự cao tự đại
“Mẹ, mẹ có thể cho con mượn chút tiền trước được không?”
Giang Nguyệt nắm chặt điện thoại trong tay, hít sâu một hơi mới tiếp tục nói: “Con gặp chút vấn đề, cần có tiền để xoay sở.”
“Mượn tiền?” Chu Ninh Vân khiếp sợ lặp lại hai chữ này: “Con mượn tiền làm gì, chẳng lẽ con còn chưa đủ tiền sao?”
Đúng vậy, toàn bộ Bắc Thành không ai không biết Giang Nguyệt là người của Giang San.
Mà ông chủ của Giang San, là Tiêu Kỳ Nhiên.
Nói cách khác, Giang Nguyệt có cây lắc tiền này của Tiêu Kỳ Nhiên, phương diện tiền bạc vật chất căn bản không thể là điều cần lo lắng.
“Con chuẩn bị hủy hợp đồng với Giang San, trước đó cần trả hết tiền nợ với công ty, cho nên mẹ có thể…”
Giang Nguyệt còn chưa kịp nói xong, giọng nói của Chu Ninh Vân đột nhiên cao lên:
“Con điên rồi sao? Đang làm đại minh tinh sao không làm, tự dưng lại đi hủy hợp đồng làm gì?”
“Mẹ nghe nói có rất nhiều người dù cố gắng đến mấy cũng không thể ký hợp đồng với Giang San. Con đang yên đang lành lại tự từ bỏ cơ hội sáng chói này, có bị ngu không vậy hả?”
Giang Nguyệt đột nhiên cảm thấy không nói nên lời.
Có lẽ trong mắt người ngoài, cô đích thật rất hào hoa phong nhã, sống một của sống vô ưu vô lo.
Nhưng cô không ngờ rằng ngay cả mẹ ruột của mình cũng nghĩ như vậy.
Giang Nguyệt cầm điện thoại di động, giọng nói nhợt nhạt vô lực: “Mẹ, thật ra con ở Giang San rất vất vả, mỗi ngày đều rất mệt mỏi.”
Không chỉ mệt mỏi về thể chất mà còn mệt mỏi về tinh thần.
“Trên thế giới này có ai sống mà không mệt mỏi? Con cũng biết, mẹ cưới chồng lần hai, luôn bị ánh mắt soi mói của mọi người, cụp đuôi mà sống. Mẹ ở trong nhà của bọn họ, ngay cả một câu cũng không nói được.”
Chu Ninh Vân nhắc tới những thứ này, ngữ khí khó tránh khỏi có phần chua xót, có vài phần ý tứ bất đắc dĩ.
Nghe được mẹ sống vất vả như vậy, trong lòng Giang Nguyệt không khỏi đau xót, lẩm bẩm nói:
“Nếu đã sống không tốt, vì sao phải cùng ông ấy kết hôn?”
Thật ra cô vẫn luôn không hiểu, vì sao năm đó tang lễ của bố cô vừa với xong, mẹ đã có thể không để ý ánh mắt người khác, vội vàng kết hôn như vậy.
Chỉ để lại cho cô một đống rối rắm, cùng một đứa em trai tuy rằng cơ thể trưởng thành nhưng tâm trí chưa trưởng thành như Giang Dự.
“Mẹ còn không phải sợ liên lụy hai chị em con sao?”
Chu Ninh Vân vừa mở miệng, liền tùy tiện tìm một lý do:
“Trong nhà không có đàn ông làm trụ cột, sớm muộn gì gia đình cũng tan nát. Hiện tại không phải rất tốt sao? Con chỉ cần chăm sóc em trai con là được rồi.”
Chu Vân Ninh nói một cách rất nghiêm túc, nghe như thật sự đang suy nghĩ cho Giang Nguyệt vậy.
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, cố bình tĩnh nói: “Cũng không tốt như mẹ nghĩ đâu, con nợ Giang San 30 tỷ!”
“Ba mươi tỷ?” Chu Ninh Vân kêu lên một tiếng, thanh âm trở nên cổ quái:
“Giang Nguyệt, con tiêu nhiều tiền như vậy từ khi nào? Công ty đó không phải do con điều hành sao? Không có việc gì tại sao lại tiêu nhiều tiền như thế hả?”
Giang Nguyệt nghe mẹ của mình trách móc, nhẹ giọng nói:
“Giang Dự nghiện cờ bạc nặng, nợ nần chồng chất. Ba mươi tỷ này là con thay nó trả nợ!”
Nghe được câu này, Chu Ninh Vân sửng sốt trong chốc lát, thanh âm yếu đi một chút, cũng không có hung hăng như trước:
“Là như vậy à… Vậy con làm chị, giúp em trai trả nợ cũng là hợp tình hợp lý.”
“Mẹ, vậy con là cái gì, là cái máy trả tiền của Giang Dự sao? Con làm như vậy là đương nhiên sao?”
“Giang Nguyệt, lời này của con thật khiến người khác lạnh lòng. Đó chính là em trai ruột của con.” Chu Ninh Vân run run giọng nói:
“Chẳng lẽ con muốn em trai con cũng giống như cha con, đang sống sờ sờ lại bị người ta đánh chết. Như vậy thì con mới hài lòng đúng không?”
Giang Nguyệt nghe tiếng mắng mỏ trong điện thoại, đầu ngón tay lạnh ngắt.
Cô cụp mắt xuống, ngón tay không ngừng siết chặt, thậm chí không phát hiện móng tay mình đã cắm sâu vào lòng bàn tay, tất cả những lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
Thật ra Giang Nguyệt biết, Chu Ninh Vân vẫn rất thiên vị.
Không chỉ có Chu Ninh Vân thiên vị, ngay cả người cha đã mất của cô cũng giống như vậy.
“Được, được rồi, mẹ không nói chuyện với con nữa, người nhà bọn họ sắp trở về rồi.”
Chu Ninh Vân rõ ràng không muốn tiếp tục nói chuyện với Giang Nguyệt, vì vậy nắm chặt điện thoại, nhanh chóng nói một câu:
“Giang Nguyệt, con phải nhớ kỹ, chị gái như mẹ, Giang Dự là em trai ruột của con. Chăm sóc nó thật tốt là trách nhiệm của con.”
Nói xong câu này liền cúp máy.
Tay cầm điện thoại của Giang Nguyệt trở nên cứng ngắc, gian nan nhắm mắt lại.
Giờ khắc này, cô cảm thấy mình vô cùng cô độc, bất lực. Cảm giác bên cạnh không có bất cứ người nào có thể dựa vào khiến cô rất đau xót. Ngay cả bàn tay buông xuống bên cạnh cũng run rẩy.
Trong lòng cô hết lần này đến lần khác tự an ủi mình, mọi chuyện rồi sẽ qua, chuyện gì cũng sẽ qua đi…
Chỉ cần vượt qua…
…
Sau khi ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, Giang Nguyệt đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, thân thể cũng gần như đã hồi phục. Đến thời gian hẹn với chị Trần, đúng giờ cô vào đoàn quay phim.
Kế hoạch ban đầu là quay cả ngày, đáng tiếc buổi chiều lại đổ mưa. Mấy cảnh ngoại cảnh không thể tiếp tục quay, đạo diễn chỉ có thể tuyên bố tạm nghỉ, chờ ngày hôm sau thu dọn xong mới có thể quay lại được.
Mưa mùa đông ở Bắc Thành từ trước đến nay luôn dày đặc, hạt mưa bay vào ô, theo gió rơi xuống mặt người, rất lạnh.
Giang Nguyệt lễ phép nói lời tạm biệt với đạo diễn, vừa ra khỏi đoàn làm phim, liền thấy một chiếc Bentley rất quen thuộc đậu dưới mưa, cực kỳ nổi bật.
Giang Nguyệt chỉ dừng lại một giây, sau đó không thèm ngó nghiêng nữa, cầm ô đi thẳng đến xe đưa đón đang đỗ ở bên kia.
Nhưng cô còn chưa đi được vào bước, người trong xe đã bước ra ngoài.
“Chị Giang Nguyệt!”
Tần Di Di cầm một chiếc ô, trực tiếp chạy một đường đến ngăn trước mặt cô.
Cô nàng chủ động chào hỏi Giang Nguyệt, trong mắt còn mang theo ý xin lỗi:
“Lúc trước là do em quá xúc động, em biết thật ra chị không có ác ý gì với em cả. Chị bị dị ứng sữa, sau này em sẽ ghi nhớ thật kỹ ạ!” Giọng điệu thề hẹn son sắt.
Giang Nguyệt gật đầu, ngữ khí rất bình tĩnh: “Không cần nhớ, tôi không phải là người quan trọng gì. “
Đây là lần đầu tiên Giang Nguyệt đối với cô thờ ơ rõ ràng như vậy, Tần Di Di sửng sốt. Ánh mắt đột nhiên trở nên bất an, rụt rè quay đầu nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên.
Tiêu Kỳ Nhiên đi tới, sắc mặt cũng bình tĩnh trước sau như một, trong mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn:
“Nghỉ ngơi mấy ngày lại bắt đầu chơi trò tự cao tự đại?”
Tần Di Di lập tức kéo ống tay áo của Tiêu Kỳ Nhiên, ý bảo hắn không nên tiếp tục nói:
“A Nhiên, anh đừng chọc chị Giang Nguyệt tức giận nữa, chị ấy vừa mới xuất viện không lâu.”
Tiêu Kỳ Nhiên hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Một câu “A Nhiên” kia kêu rất nhỏ, nhưng Giang Nguyệt vẫn có thể nghe rõ ràng.
“A Nhiên” là tên lúc nhỏ của Tiêu Kỳ Nhiên.
Trước đây Giang Nguyệt đã từng nghe bố mẹ và mấy người bạn của hắn gọi hắn như vậy. Giang Nguyệt cũng luôn cho rằng đây là xưng hô giữa những người thân cận mới có thể có.
Không nghĩ tới mới qua bao lâu, Tần Di Di đã có thể xưng hô với hắn như vậy.
Giang Nguyệt rũ mắt xuống, trầm mặc một hồi lâu, thanh âm mới từ trong cổ họng phát ra: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của cô, Tần Di Di cắn môi, im lặng nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên.
Tiêu Kỳ Nhiên khẽ nhíu mày, nhìn cô nói:
“Di Di vừa nhận lời phát ngôn cho Swee. Trước đó cô ấy không có kinh nghiệm quay quảng cáo, cũng không quen thuộc với người bên kia.”
Chương 20 Chỗ này… có cần giúp đỡ gì không?
Chỉ là một câu nói của Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt liền lập tức hiểu được ám chỉ của đối phương.
Bên Swee tuy rằng rất dễ nói chuyện, nhưng nhà thiết kế Hứa Ngôn Sâm lại rất nghiêm khắc. Yêu cầu của hắn đối với người mẫu cũng nổi danh hà khắc, trước đó đã mắng khóc không ít người mẫu.
Tuy rằng Hứa Ngôn Sâm là đàn ông, nhưng trong công việc, anh chưa bao giờ mềm lòng với phụ nữ.
Nhưng nói đến cũng rất trùng hợp, Hứa Ngôn Sâm từ trước đến nay thích chỉ trích lại đối với Giang Nguyệt vừa thấy đã quen. Gần như là ngay tại chỗ đã quyết định cho cô đảm nhiệm vai trò người phát ngôn của Swee.
Chỉ dựa vào điểm này, có thể nhìn ra Hứa Ngôn Sâm đối với Giang Nguyệt rất tán thành cùng thưởng thức.
Hiện tại người mẫu vốn định của Hứa Ngôn Sâm bị người ta đột nhiên thay đổi, với tính cách của hắn, tuyệt đối sẽ không cho Tần Di Di sắc mặt tốt, nói không chừng còn có thể cố ý gây khó dễ.
Mục đích bọn họ đến đây là cố ý để Giang Nguyệt cô đi theo làm lá chắn.
Giang Nguyệt đứng tại chỗ, nhìn hai người trước mặt, ánh mắt từng chút từng chút dời đi: “Tôi còn có việc, không tiện.”
Cô ấy không có “phẩm chất tốt đẹp” để làm áo cưới cho người khác đâu.
“Tôi đã hỏi Trần Duyệt, lịch trình gần đây của cô chỉ có quay bộ phim của đạo diễn Trương này.”
Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên nhếch môi, lại ngẩng đầu nhìn thời tiết, lạnh giọng nói: “Hôm nay mưa không ngớt, quay phim cũng phải tạm dừng, cô còn có thể bận gì nữa?”
Nghe vậy, Giang Nguyệt cười tự giễu.
Cô còn chưa từng có đãi ngộ tốt như vậy đó, để cho Tiêu Kỳ Nhiên nhớ được lịch trình của mình rõ ràng như vậy.
Nhờ phúc của Tần Di Di, cũng làm cho cô hưởng thụ tư vị bị Tiêu Kỳ Nhiên chú ý chặt chẽ một lần.
“Tiêu tổng, tôi không phải cả ngày chỉ có việc của Giang San để làm.” Giang Nguyệt rũ mắt, thần sắc trên mặt hoàn mỹ: “Tôi còn có việc riêng của mình.”
“Về phần là chuyện gì, xin lỗi không thể báo cáo!”
Ý định từ chối đã quá rõ ràng.
Thấy thế, Tiêu Kỳ Nhiên cau mày, còn muốn mở miệng nói thêm gì. Nhưng mặt của Tần Di Di đã trắng bệch, giọng nói thì thầm:
“Không sao, nếu chị Giang Nguyệt có việc bận, thì cứ bỏ đi vậy!”
Cô thu hồi chiếc ô nhỏ trong tay, ngoan ngoãn trốn dưới ô đen của Tiêu Kỳ Nhiên, rất tự nhiên khoác tay anh:
“A Nhiên, chúng ta mau đến studio đi, đừng để mọi người chờ quá lâu.”
Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên thâm trầm nhìn Giang Nguyệt, sau đó trong mũi hừ lạnh một tiếng, nói:
“Giang Nguyệt, trước kia sao tôi không nhìn ra cô là người ích kỷ như vậy nhỉ?”
Cô ích kỷ à?
Giang Nguyệt nhìn hai người biến mất trong màn mưa, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình.
Tuy rằng mưa không lớn, nhưng mặt đất đã trở nên có chút lầy lội, vừa rồi vô tình làm bùn bắn lên giày, nhìn có chút chật vật.
Chờ Giang Nguyệt ổn định tâm tình xong, mới chậm rãi đi đến xe đưa đón. Chị Trần lập tức mở cửa cho cô lên xe.
Ngồi trong xe, Giang Nguyệt bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Tuy rằng vừa rồi không xuống xe, nhưng chị Trần cũng nhìn thấy một màn kia, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, vì thế hỏi thêm vài câu.
Giang Nguyệt không có mở mắt, ngữ khí vẫn như thường lệ:
“Vì là người phát ngôn của Swee lúc trước, nên ý của Tiêu Kỳ Nhiên là để cho em đến hỗ trợ giới thiệu cho Hứa Ngôn Sâm một chút.”
Cô vừa nói xong, chị Trần lập tức mất bình tĩnh, giọng cao hơn trước vài decibel:
“Thật nực cười! Cô ta là người mới vào nghề, bản lĩnh khác không học được bao nhiêu, ngược lại rất biết cách giẫm lên tiền bối đi đường tắt nha. Em cũng không thể đáp ứng cô ta!”
“Ừ, em không có đáp ứng!” Giang Nguyệt ấn huyệt thái dương, tùy ý trả lời..
Sau khi nghe câu trả lời thỏa đáng, chị Trần thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại Giang Nguyệt đang ở thời kỳ xấu hổ, không nóng không lạnh, nếu bị người có tâm dùng làm bàn đạp, thật sự là thiệt thòi.
…
Vốn tưởng rằng hôm nay sẽ quay một ngày, nhưng vì tan làm sớm, Giang Nguyệt quyết định trở về đánh một giấc ngon lành.
Về đến nhà, đầu vừa chạm gối, chiếc điện thoại di động ở đầu giường liền vang lên như thúc giục, quấy rầy sự bình yên của người khác.
Giang Nguyệt vùi đầu vào trong chăn, muốn giả vờ không nghe thấy.
Kết quả đối phương lại rất có nghị lực, cô đã chịu đựng đến cực hạn, bực bội vò đầu bứt tóc, buộc phải ngồi dậy nghe điện thoại: “Alo, ai vậy ạ?”
“Giang Nguyệt, cô là một kẻ lừa đảo.” Đầu dây bên kia, là giọng điệu ai oán của Hứa Ngôn Sâm:
“Vì sao giữa chừng hủy hợp đồng? Rõ ràng là cô đã hứa với tôi.”
Hứa Ngôn Sâm trong mắt người khác, là một nhà thiết kế thiên tài xảo quyệt, cổ quái. Nhưng trong mắt Giang Nguyệt, hắn lại là một đứa con nít thích đùa giỡn vô lại.
Giang Nguyệt thở dài, thấp giọng nói: “Hứa Ngôn Sâm, tốt nhất anh nên làm rõ, không phải tôi hủy ước, mà là công ty anh hủy hợp đồng. Tôi phải đi ngủ, đừng làm phiền tôi.”
Nói xong, cô định cúp điện thoại.
“Giang Nguyệt! Nếu cô dám cúp điện thoại của tôi, cô sẽ chết!” Giọng điệu của Hứa Ngôn Sâm đột nhiên trở nên hung ác, uy hiếp:
“Ông chủ của cô ở chỗ tôi, nếu hôm nay tôi không gặp được cô. Cô có tin tôi sẽ lập tức gửi cho anh ta đoạn ghi âm lúc cô say rượu không?”
Giang Nguyệt: ...
Cô im lặng ba giây rồi cúp điện thoại không chút do dự.
Vén chăn, thay quần áo, thay giày đi ra ngoài, toàn bộ hành động đều được thực hiện một mạch liền mạch.
Chờ Giang Nguyệt đội mưa lái xe tới phòng studio của Swee, bầu không khí bên trong đã rất căng thẳng.
Tần Di Di mặc một chiếc váy sang trọng khảm ngọc trai và kim cương, lớp trang điểm trên mặt cô ấy hơi đẫm nước mắt.
Đứng ở trung tâm của hội trường với đôi mắt đỏ hoe, trông cực kỳ lúng túng, tay chân không biết phải bày ra bộ dáng gì. Khí chất toát ra cũng không phù hợp với chiếc váy.
Đứng dưới đài cách đó không xa, là Tiêu Kỳ Nhiên sắc mặt tái mét.
“Các người không tôn trọng tôi chút nào. Tìm đến một người muốn diện mạo không có diện mạo, muốn dáng người không có dáng người như vậy, là tới đây lừa gạt kẻ ngốc sao?”
Hứa Ngôn Sâm mặc áo len cùng giày thể thao loại mới nhất, trên vành tai còn đeo khuyên tai, cả người tràn đầy tà khí, vừa nhìn liền biết không dễ chọc.
Hắn mắng người không chút khách khí, nói ra đều là lời cay nghiệt như nhau:
“Nếu là như vậy, doanh số cả quý này của Swee, tuyệt đối sẽ lập kỷ lục thấp nhất. Tôi cũng không có mặt mũi nói đây là quần áo tôi thiết kế luôn đó!”
“Nói với tổng bộ một tiếng, lập tức đổi người! Không đổi người, vậy liền đổi tôi đi!”
Hứa Ngôn Sâm hùng hùng hổ hổ nói xong, thở phì phì ngồi trên ghế, ngực phập phồng lên xuống, rõ ràng tức giận không nhẹ.
Tần Di Di cúi đầu đứng trên đài, nước mắt giống như hạt châu đứt dây, vẫn không ngừng rơi xuống.
Tiêu Kỳ Nhiên ở một bên sắc mặt cũng càng ngày càng đen.
Hắn sải bước đi lên phía trước, thanh âm trầm thấp chậm rãi hòa hoãn: “Nếu đối với Di Di không hài lòng, vậy anh Hứa cảm thấy ai mới thích hợp là người phát ngôn của Swee?”
Hứa Ngôn Sâm tôi đã quen hống hách, mặc dù khí thế quanh người Tiêu Kỳ Nhiên rất mạnh, nhưng hắn cũng không sợ chút nào, đảo mắt trực tiếp nói:
“Dù sao cũng không phải là người này!”
“Người mẫu này quá kém, tùy tiện kéo người qua đường so với người này còn có khí chất hơn. Ánh mắt chọn người của Tiêu tổng bây giờ lại kém cỏi như vậy sao?”
Giọng nói của Hứa Ngôn Sâm cố ý lớn hơn, Tần Di Di trên đài cũng nghe rõ sắc mặt càng thêm khó coi, lại không thể nổi giận.
Không khí trong trường quay lạnh dần, lạnh hơn cả cơn mưa ở bên ngoài.
Giang Nguyệt cất bước đi tới, dừng lại ở giữa Hứa Ngôn Sâm và Tiêu Kỳ Nhiên, ho khan hai tiếng hỏi:
“Chỗ này… có cần giúp đỡ gì không?”