Giang Nguyệt quay người lại, ánh mắt dừng lại trên người Bạch Hạc đang gọi cô ở phía sau.
Bạch Hạc cũng coi như là người quen. Cô ấy trông rất tốt khi mới kết hôn, sự sắc sảo của người phụ nữ có năng lực trước đây đã giảm đi, trở nên có vài phần dịu dàng mềm mại một chút.
Bên cạnh Bạch Hạc, còn có một người phụ nữ khác đang đứng.
Người phụ nữ cao gầy, làn da rất trắng, mặc một chiếc váy dài cổ tròn màu trắng ngọc trai, càng làm tôn lên làn da trắng nõn của cô ta. Mái tóc được búi thấp sau đầu bằng một chiếc kẹp tóc, mang đến cho cô ta một khí chất rất dịu dàng.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Giang Nguyệt chợt lóe lên.
Rất nhanh, trong đầu cô cũng hiện lên những bình luận bên dưới tờ báo giải trí kia, gương mặt và tên dần dần tương ứng.
Ngu Vãn!
“Giang Nguyệt, tôi giới thiệu với chị một chút, đây là Ngu Vãn. Chị Ngu Vãn, cô ấy chính là Giang Nguyệt.”
Giang Nguyệt nhạy bén như vậy, nhất thời nghe ra ẩn ý trong lời nói của Bạch Hạc:
“Lúc trước cô Bạch đã nhắc với tôi về Ngu tiểu thư?”
“Chị Ngu Vãn, lúc trước em đã giới thiệu cô ấy với chị, cô ấy là nghệ sĩ xuất sắc dưới trướng Giang San.” Bạch Hạc cũng thẳng thắn, trả lời rất dứt khoát.
Ngu Vãn mỉm cười gật gật đầu, vươn tay ra, rất là hào phóng nói: “Giang tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu.”
Giang Nguyệt cũng lễ phép đưa tay bắt lại.
Lòng bàn tay Ngu Vãn lạnh lẽo, lại kết hợp với sắc mặt tái nhợt, rõ ràng có thể nhìn ra là bởi vì máu cung cấp không đủ dẫn đến tay chân lạnh lẽo.
Mềm mại yếu đuối, giống như một người đẹp bệnh tật.
Giang Nguyệt ở trong lòng yên lặng đưa ra phán đoán.
Chào hỏi xong, Giang Nguyệt hơi cúi đầu: “Cô Bạch, tôi đã chấm dứt hợp đồng với Giang San rồi, tháng sau hợp đồng sẽ hết hạn.”
Nghe được tin tức này, trên mặt Bạch Hạc tỏ ra ngạc nhiên.
Mấy người đứng ở ngã tư đường trò chuyện, biết được Giang Nguyệt chuẩn bị rời khỏi Bắc thành, Bạch Hạc có chút ngoài ý muốn, cũng có chút luyến tiếc:
“Tôi và chị Ngu Vãn vừa lúc muốn đi ăn cơm, không bằng chị đi cùng chúng tôi.”
Giang Nguyệt mở miệng muốn từ chối thì Bạch Hạc đã nói:
“Giang Nguyệt, đừng cự tuyệt nha, ngày mai chị sẽ lên máy bay, sau này sẽ rất khó gặp nhau.”
Bạch Hạc nghĩ đến lúc trước Giang Nguyệt đã làm bạn gái của Tiêu Kỳ Nhiên một thời gian, quan hệ cũng coi như không tệ:
“Dù sao cũng chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm, nói chuyện phiếm mà thôi, coi như là để tạm biệt chị đi.”
Mấy lần từ chối đều không có hiệu quả, cuối cùng Giang Nguyệt vẫn bị buộc ngồi cùng bọn họ trong một nhà hàng kiểu Pháp.
Nhà hàng Pháp này có ẩm thực Pháp rất chính thống, nghe nói đầu bếp của nhà hàng này trước đó đã từng bay tới Pháp nghiên cứu nấu nướng, bởi vậy hương vị cũng rất ngon.
Nói là cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm, nhưng trên cơ bản đều là Bạch Hạc cùng Ngu Vãn trò chuyện, Giang Nguyệt chỉ nói vài lời.
Nhưng thế cũng tốt, cô cũng vui vẻ an nhàn.
Từ cuộc trò chuyện của hai người có thể phán đoán ra, hai người này quen biết nhau đã lâu, hơn nữa quan hệ cũng rất tốt.
Giang Nguyệt tự dưng nhớ tới Tần Di Di.
Lúc trước Tần Di Di không phải còn nói cùng Bạch Hạc là bạn tốt nhất sao?
Giang Nguyệt gọi món xong, lịch sự đóng thực đơn lại, đặt sang một bên, người phục vụ nhanh chóng đi tới, cầm lấy thực đơn rời đi.
“Giang tiểu thư thật có khí chất.” Ngu Vãn mỉm cười, trong mắt hiện lên vài tia sáng: “Không hổ là ngôi sao nổi tiếng, quả nhiên không phải hư danh.”
Lời khen của cô ta nói rất thân thiện, làm cho người khác không cảm thấy phản cảm.
Giang Nguyệt nâng khóe môi lên, không dấu vết trêu chọc chính mình: “Rất nhanh thôi sẽ không còn là như vậy nữa. Ngu tiểu thư đã quá khen ngợi rồi.”
“Làm sao có thể được.” Lúc Ngu Vãn cười, ánh mắt cong lên rất tao nhã: “Tôi hiểu rõ nghề diễn viên này, nhìn ra được cô rất có tài, có thể tiến rất xa trong diễn xuất.”
Giang Nguyệt hơi sửng sốt trước giọng điệu chỉ giáo giống như tiền bối của Ngu Vãn.
Cô còn chưa kịp hỏi, Bạch Hạc đã trả lời trước: “Giang Nguyệt, để tôi nói cho chị biết một bí mật. Thực ra, nhiều năm trước, chị Ngu vãn cũng là một ngôi sao lớn, rất nổi tiếng đó.”
Ngu Vãn không nhẹ không nặng khẽ nhìn Bạch Hạc một cái, lấy tay nhẹ nhàng đẩy cô ấy, lực đẩy rất nhẹ nhàng.
Trong giọng nói của cô ta mang theo trách cứ, nhưng vẫn ôn nhu như nước: “Tiểu Hạc, không được nói lung tung trước mặt Giang tiểu thư.”
“Em cũng đâu nói sai...” Giọng Nói của Bạch Hạc vẫn thấp xuống, có chút không phục:
“Cho dù bây giờ chị không nổi tiếng nữa, nhưng trong lòng em chị vẫn là ngôi sao đẹp nhất.”
Hèn chi lúc trước Tiêu Kỳ Nhiên thành lập Giang San đã quyết đoán như vậy. Cũng không khó hiểu khi gia tộc Tiêu Kỳ Nhiên trước giờ đều kinh doanh, mà anh lại nắm rõ mọi chuyện về giới giải trí như lòng bàn tay.
Hiện tại lại cẩn thận nhìn thần thái Ngu Vãn, không nói từ khí chất hay là diện mạo, đều cùng cô có vài phần giống nhau.
Không, là cô có vài phần giống cô ấy!
Giang Nguyệt dần dần từ mê mang khôi phục lại rõ ràng, chờ hiểu ra được những thứ này, cô lập tức cảm thấy dở khóc dở cười.
Thì ra… Ngay từ đầu, đã không phải là ngẫu nhiên.
Giữa bữa ăn Giang Nguyệt rời khỏi đi toilet, Bạch Hạc không kiềm chế được kích động trong lòng, nháy mắt với Ngu Vãn:
“Chị Ngu Vãn, vừa rồi chị uống hai ly rượu, chắc là say rồi đúng không?”
Ngu Vãn liếc Bạch Hạc một cái không trả lời, chờ cô nói tiếp.
“Em sẽ nhờ anh họ đến đón chúng ta!”
Không đợi Ngu Vãn trả lời, Bạch Hạc đã hưng phấn lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiêu Kỳ Nhiên:
“Anh họ, anh có thể tới đón em một chuyến được không? Em đang ăn tối với bạn bè ở đây, có một chút say rượu, hôm nay tài xế của em đang nghỉ phép rồi.”
...
Không quá vài phút, Tiêu Kỳ Nhiên bước vào nhà hàng với vẻ mặt vô cảm.
Anh dừng lại trước bàn của Bạch Hạc, liếc nhìn Ngu Vãn đang ngồi ở một bên, gần như không dừng lại mà tầm mắt liền rời đi.
Anh lại chú ý tới vị trí đối diện của hai người bọn họ đặt một bộ dao kéo đã qua sử dụng, vì thế thản nhiên lên tiếng hỏi:
“Còn có ai nữa sao?”
“Vừa rồi em cùng chị Ngu Vãn đến bệnh viện tái khám, đúng lúc gặp được chị Giang Nguyệt ở cửa, nên liền kéo chị ấy cùng đi ăn cơm.”
“Người đâu?” Giọng điệu của Tiêu Kỳ Nhiên bình thản, thoạt nhìn càng thờ ơ, dường như là thuận miệng hỏi.
Bạch Hạc chỉ chỉ hướng toilet: “Vừa rồi nói là đi toilet, không biết tại sao còn chưa có trở lại.”
Nói tới đây, cô bỗng nhiên nghĩ đến việc muốn tạo cơ hội cho Ngu Vãn và Tiêu Kỳ Nhiên ở một mình, vì thế lập tức đứng lên:
“Em đi toilet tìm một chút, hai người nói chuyện đi.”
Trong nháy mắt, chỉ còn lại có hai người.
Tiêu Kỳ Nhiên ngồi xuống cái ghế không có ai ngồi, bên cạnh là nơi Giang Nguyệt vừa ngồi.
“Anh ăn cơm chưa?” Ngu Vãn hỏi Tiêu Kỳ Nhiên một câu, mở ra đề tài giữa hai người.
Trong phòng ăn có người đang chơi violin, âm nhạc vô cùng nhẹ nhàng dễ nghe, rơi vào trong tai Tiêu Kỳ Nhiên, lại làm cho hắn cảm thấy có chút phiền não.
Cơ lưng hắn thả lỏng tựa vào thành ghế, lấy tay cởi cúc áo sơ mi, xắn ống tay áo lên, lại nới lỏng cà vạt:
“Đã ăn một chút rồi.”
Nói xong câu này, cũng không có ý định tiếp tục nói chuyện.
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn lãnh đạm như vậy, cùng năm năm trước không hề khác biệt. Thậm chí còn không biết có phải là ảo giác của Ngu Vãn hay không, hắn tựa hồ so với lúc trước càng thêm lạnh lùng, làm cho người ta càng khó có thể tới gần nửa bước.
Ngu Vãn đợi thật lâu, cũng không thấy Bạch Hạc và Giang Nguyệt trở về.
Trong lòng cô ta suy nghĩ một lúc, rốt cục mới ngước mắt nhìn về phía hắn, giọng nói bình tĩnh tự nhiên:
“Em vẫn muốn hỏi anh… chuyện năm đó, có phải anh vẫn còn ghi hận không?”
--------------------------------
Tác giả:Cám ơn mọi người đã ủng hộ và tặng xu, và cmt nhé. Ngày mai sẽ tăng chương nha.
Đặc biệt cảm ơn bạn Romrommt, Bùi Thị Như Ý., Trần Nghi, Nguyễn Mùi... Xmht Vanphong
♥️
Chương 241 Không sao
Ngu Vãn cụp mi xuống, đè thấp giọng, nhẹ nhàng nói: “Tôi không hy vọng anh sẽ tha thứ cho em nhưng lúc ấy em thật sự không còn cách nào khác.”
Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh nhìn cô.
"Em nghe Tiểu Hạc nói, anh đã lật đổ được Đàm Di Tông rồi, chúc mừng anh đã hoàn thành ước nguyện." Giọng Ngu Vãn vô cùng bình tĩnh, giọng nói cũng cực kỳ nghiêm túc:
“Mặc kệ anh có tin em hay không, trước đây tôi chưa từng thật sự muốn làm hại anh.”
Cô vừa dứt lời liền bắt gặp ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên.
Trong đôi mắt kia có chút lạnh lùng, cũng có đôi phần u ám, nhưng phần nhiều là không chút quan tâm cùng lãnh đạm: “Không sao.”
Ngu Vãn có chút không hiểu ý của Tiêu Kỳ Nhiên.
Là bởi vì đã qua nhiều năm như vậy, cho nên "không sao", hay là năm đó anh ấy không hề trách cô?
Ngu Vãn đợi một lát, không nghe thấy Tiêu Kỳ Nhiên nói tiếp, cô liền ngay lập tức chuyển đề tài:
“Vừa rồi Giang tiểu thư nói sẽ chấm dứt hợp đồng với công ty của anh?”
Mi tâm Tiêu Kỳ Nhiên khẽ nhíu lại, nhưng cũng không phủ nhận: “Đúng vậy.”
“Thật đáng tiếc." Trên mặt Ngu Vãn lộ ra vẻ tiếc nuối cùng tiếc hận: “Theo em thấy thì khí chất cùng tài năng của cô ấy rất tốt, ở phương diện diễn xuất rất có tiềm năng, nhất định sẽ là hạt giống tốt trong tương lai.”
Tiêu Kỳ Nhiên chỉ lạnh lùng nói một câu: “Là sự lựa chọn của chính bản thân cô ấy.”
Có ý muốn nói là không phải anh ép Giang Nguyệt đi, mà là cô tự mình muốn đi.
Nghe ra trong lời nói của anh có chút không vui, Ngu Vãn khẽ mỉm cười, nhìn Tiêu Kỳ Nhiên ở đối diện một lúc rồi nói: "Giang tiểu thư rất xinh đẹp, rất xứng đôi với anh.”
“Tuổi của anh đã không còn nhỏ, đã đến lúc suy nghĩ về đại sự cả đời rồi, không cần lúc nào cũng một thân một mình.”
Ngu Vãn rất chu đáo và biết quan tâm đến mọi người.
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên có chút nặng nề: “Mấy năm không gặp, cô còn nhiệt tình muốn làm bà mai như vậy?”
"Như thế nào, anh không muốn?" Ngu Vãn cười hỏi: “Người đẹp như vậy, anh cũng không thiệt thòi mà.”
"Không cần.”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên bình thản, ngữ khí trả lời cũng không mặn không nhạt, nhưng rõ ràng có ý cự tuyệt:
“Tôi và cô ấy không có gì để phát triển.”
Ngu Vãn giật mình, không nghĩ tới thái độ của anh đối với Giang Nguyệt lại lạnh lùng như vậy. Cô cười khẽ một tiếng, giọng nói cũng mang chút trêu chọc, nhưng lại giống như là oán trách:
“Là vì từng bị nữ diễn viên như tôi làm tan nát cõi lòng, cho nên mới bài xích Giang tiểu thư như vậy sao?”
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên thâm sâu, trầm mặc không đáp.
...
Giang Nguyệt đi vệ sinh xong, nhận được một cuộc điện thoại từ sân bay, nói là chuyến bay tạm thời bị hoãn lại, vì vậy cô đã gọi điện thoại thông báo cho chị Trần một chút.
Khi cô quay trở về, vừa lúc nghe được câu hỏi nhẹ nhàng kia của Ngu Vãn:
‘Là vì từng bị nữ diễn viên như tôi làm tan nát cõi lòng, cho nên mới bài xích Giang tiểu thư như vậy sao?’
Giang Nguyệt đứng im tại chỗ.
Trong lòng cô giống như là mặt hồ bị người ta ném xuống một hòn đá, thẳng tắp chìm xuống đáy nước, mặt nước lại nổi từng vòng gợn sóng.
Cô còn nhớ rõ vừa rồi Bạch Hạc hưng phấn nói, Ngu Vãn từng là một ngôi sao nổi tiếng.
Giang Nguyệt cúi mặt xuống, cúi đầu cười cười.
Thì ra, một người lạnh nhạt và thờ ơ như Tiêu Kỳ Nhiên cũng có một mặt thâm tình như vậy.
Thậm chí còn rất si tình, có thể chờ đợi nhiều năm như vậy.
Bạch Hạc vì tạo không gian cho Tiêu Kỳ Nhiên và Ngu Vãn, cố ý đi dạo bên ngoài vài vòng, đoán chừng thời gian không sai biệt lắm, mới chậm rãi trở lại chỗ ngồi, bữa tối này cũng sắp kết thúc.
Mấy người trước sau đi ra khỏi phòng ăn, Bạch Hạc xoay người muốn gọi Giang Nguyệt:
"Giang Nguyệt, trễ như vậy, tôi bảo anh trai tôi đưa chị trở về khách sạn…"
Giang Nguyệt bước mấy bước đi đến ven đường, động tác nhanh chóng mở cửa xe taxi ra, ngồi vào trong xe, hạ cửa sổ xe xuống, vẫy tay với bọn họ:
“Khách sạn tôi ở hơi ngược đường, không muốn làm phiền mọi người, tạm biệt nhé.”
Khi xe bắt đầu chuyển bánh, Giang Nguyệt không nhịn được mà quay đầu lại nhìn.
Ngu Vãn đứng ở đó cười, vẫy tay về phía cô, bên cạnh cô ấy là thân hình cao lớn của Tiêu Kỳ Nhiên.
Đêm nay, Ngu Vãn trang điểm rất nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn ra được khí chất mà chỉ những ngôi sao mới có được.
Cô ấy thực sự rất xinh đẹp, cho dù là dáng người hay ngoại hình, đều khiến cho người ta cảm thấy vui mắt.
Đặc biệt là khuôn mặt tái nhợt từ trước đến nay khác với người thường, nhìn thể chất yếu ớt, càng khiến người ta thương tiếc.
Trước kia Giang Nguyệt đã từng nghĩ tới, một người đàn ông mắt cao hơn đầu như Tiêu Kỳ Nhiên cuối cùng sẽ kết hôn với người phụ nữ như thế nào.
Hiện tại nhìn thấy Ngu Vãn, cuối cùng cũng đã có câu trả lời…
...
Trở lại khách sạn, sau khi Giang Nguyệt ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, cảm xúc và thần kinh mới dịu đi. Cô đứng dậy lau khô cơ thể, quấn khăn tắm đi ra khỏi bồn tắm.
Vừa rồi ở trên bàn cơm, Giang Nguyệt và Bạch Hạc, Ngu Vãn đã trao đổi số điện thoại, nói là sau này có cơ hội thì thường xuyên liên lạc.
Vốn tưởng rằng đó chỉ là sự khách sáo xã giao với nhau, nhưng khi nhìn thấy Ngu Vãn thật sự gọi điện tới, Giang Nguyệt có chút hơi ngạc nhiên cùng lúng túng.
Vì sao Ngu Vãn lại gọi điện thoại cho cô vào lúc này?
Cô quấn lại mái tóc, dùng khăn mặt quấn lên đầu. Do dự một hồi, cuối cùng lòng hiếu kỳ vẫn thúc giục cô nhận điện thoại:
“Ngu tiểu thư?”
"Giang Nguyệt, thật xin lỗi vì đã quấy rầy cô." Giọng nói của đối phương rất trong trẻo, mềm mại, dễ chịu khiến cho người ta muốn cùng cô tiếp tục tán gẫu:
“Cô đã sắp ngủ chưa?” Ngữ điệu cực kỳ dịu dàng.
“Tôi chưa, Ngu tiểu thư tìm tôi có chuyện gì sao?”
Ngu Vãn vẫn nhẹ nhàng như cũ: "Tôi đã năm năm không trở về nước, đối với Bắc Thành cũng có chút cảm thấy xa lạ, muốn hỏi cô có căn hộ nào thích hợp, có thể giới thiệu cho tôi hay không?”
"Tiểu Hạc trước đây vẫn luôn ở bên nước ngoài, em ấy cũng không biết gì về thị trường cho thuê ở Bắc Thành. Cô là người bạn đầu tiên tôi quen biết khi tôi trở về nước, vì vậy tôi mới mạo muội tìm cô hỏi thăm một chút.”
Hóa ra là chuyện này.
Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: “Vừa đúng lúc căn hộ tôi thuê trước đó đã hết hạn. An ninh ở khu chung cư kia cũng rất tốt, tương đối yên tĩnh. Nhưng mà không gian có chút nhỏ, vậy có được không?”
"Tôi cũng không quá để ý đâu, tôi chỉ ở một mình." Ngu Vãn cười cười, giọng nói dịu dàng như trước, giống như gió xuân.
"Vậy lát nữa tôi gửi phương thức liên lạc của chủ nhà đấy cho cô." Giang Nguyệt kéo dây váy ngủ:
"Cô có yêu cầu gì về vấn đề tiền thuê nhà không? Tôi cũng có thể giúp cô tìm những căn hộ khác.”
"Vậy thì tốt quá, cám ơn cô." Ngu Vãn chân thành nói lời cảm ơn: "Nếu không tôi còn không biết nên làm thế nào bây giờ.”
Lúc Giang Nguyệt và Ngu Vãn giao tiếp, có thể cảm nhận được khí chất yên tĩnh và ôn nhu của đối phương. Sự tự nhiên và chu đáo rõ ràng này, thậm chí khiến cho Giang Nguyệt cảm thấy có chút tự ti xấu hổ.
Hai người tùy tiện tán gẫu hai câu, Giang Nguyệt đang chuẩn bị chấm dứt đối thoại thì đầu dây bên kia bỗng nhiên thở dài tiếc nuối:
“Thật vất vả mới có thể về nước, vừa mới kết giao được một người bạn, nhanh như vậy liền sẽ không được gặp mặt nữa rồi.”
Giang Nguyệt sửng sốt, theo bản năng an ủi: “Không sao, nếu có cơ hội tôi có thể trở về, đến lúc đó chúng ta có thể đi ăn cùng nhau.”
“Vậy đến lúc đó, chúng ta cùng với A Nhiên cùng nhau ăn một bữa, được không?” Ngu Vãn đột nhiên hỏi câu như vậy, trong lời nói còn mang theo ý tứ khác:
“Nếu như tôi đoán không sai, giữa hai người nhất định đã xảy ra chuyện gì, đúng không?”
Chương 242 Thiếu chút nữa kết hôn
“Giữa cô và A Nhiên nhất định đã xảy ra chuyện gì, đúng không?”
Giang Nguyệt sửng sốt, giọng điệu nhất thời có chút mất tự nhiên, nhưng rõ ràng là đã trở nên lạnh lùng hơn:
“Tôi không biết là Ngu tiểu thư đang nói cái gì, tôi với anh ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới thôi.”
Ngu Vãn mỉm cười, từ phản ứng của Giang Nguyệt, trong lòng cô ta đã hiểu rõ.
“Đừng căng thẳng, tôi không phải cố ý truy hỏi cô.”
Cô ta bỗng nhiên cười rộ lên, tiếng cười nghe cũng rất dịu dàng: “Trước đây tôi cũng là người trong giới giải trí, trong này có những nội tình gì, tôi rất rõ ràng.”
“A Nhiên không phải là loại người kiên nhẫn, tối nay tôi hết lần này đến lần khác hỏi anh ấy về cô, anh đều trả lời. Hơn nữa ánh mắt vừa rồi cô nhìn A Nhiên có chút không thích hợp, như thể là cô bị anh ấy làm tổn thương vậy.”
Lúc Ngu Vãn nói những lời này, trong giọng điệu của cô ta rất chắc chắn: “Tôi nói đúng không?”
Giang Nguyệt yên lặng lắng nghe cô ta phân tích, cô biết ở trước mặt cô ta, cô không có cách nào có thể tiếp tục che giấu.
Dù vậy, Giang Nguyệt vẫn có cảm giác bản thân bị lột sạch, mặc cho người khác nhìn ngó.
Giang Nguyệt cũng không che giấu nữa, trái lại rất hào phóng nói: “Được rồi, bị cô phát hiện rồi. Nhưng Tiêu tổng là một người đàn ông xuất sắc như vậy, rất khó để có thể không yêu hắn.”
Cô cười rất tươi, thậm chí còn có chút tự giễu: “Nhưng hắn như trăng trên trời, yêu mà không có được cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, ai mà không có khoảng thời gian tuổi trẻ yêu đương bồng bột đâu chứ?”
Lời nói của Giang Nguyệt rất đàng hoàng, cô cũng không xúc phạm bất cứ ai, ngay cả Tiêu Kỳ Nhiên cũng được khen ngợi.
Ngu Vãn cũng rất đồng ý với điều này, giọng cô ta nhẹ nhàng và thản nhiên: “Quả thật, năm đó tôi cũng từng rất si mê anh ấy. Tôi vì nghĩ cho anh ấy mà lựa chọn chia tay, suýt chút nữa chúng tôi đã kết hôn rồi.”
Cô ta bình thản mà nhắc lại chuyện cũ trong vài câu, nhưng lại làm cho Giang Nguyệt sững sờ, ngực giống như bị một con dao cùn đâm một cái.
Lúc trước trong lòng Giang Nguyệt cũng từng suy đoán. Hiện tại trong đầu cô lại hiện ra có vô số hình ảnh hai người từ lúc yêu đương, đến lúc đính hôn, rồi kết hôn.
Nó thật sự rất lãng mạn.
Cô hít sâu một hơi, giọng nói so với vừa rồi lại càng thêm lạnh hơn một chút: “Ngu tiểu thư, tôi không có ý định nghe về quá khứ yêu đương của hai người. Hơn nữa quan hệ của chúng ta cũng không thân thiết đến mức có thể nói đến những chuyện này.”
“Cô đừng nghĩ nhiều, tôi đã kết hôn rồi.” Giọng nói của Ngu Vãn lại truyền tới:
“Chỉ là lúc tôi nhìn thấy cô, thì không tự chủ được mà nhớ lại những ngày tháng ngày xưa của mình, cảm thấy rất thân thiết, nên bất giác muốn cùng cô nói thêm vài câu.”
“Nói ra thì có lẽ có chút mạo phạm, nhưng ở trên người cô, tôi có thể nhìn thấy bóng dáng hồi trẻ của tôi.”
Ngu Vãn và Tiêu Kỳ Nhiên bằng tuổi, đều lớn hơn Giang Nguyệt bốn tuổi, vì thế tư thái nói chuyện của cô ta cũng nhiều hơn vài phần giọng điệu của trưởng bối:
“Theo tôi thấy thì cô và A Nhiên ở bên nhau rất thích hợp.”
“Năm đó, tôi với hắn, là bất đắc dĩ nên mới chia tay. Bây giờ cảm xúc gần như đã phai nhạt gần hết rồi, nhưng ít nhất vẫn là bạn bè.” Lúc này, cô ta có chút cảm khái, có một loại chua xót khó nói.
“Làm bạn bè, huống chi còn là một người bạn bè đã kết hôn, tôi chân thành hy vọng anh ấy có thể hạnh phúc, đừng lúc nào cũng một thân một mình.”
“A Nhiên coi như là có phát triển sự nghiệp tốt hơn đi chăng nữa, thì cũng đã không còn nhỏ nữa rồi, qua hai năm nữa liền ba mươi. Tôi thật sự sợ anh ấy sẽ một mình trôi dạt quá lâu, quá cô độc, đã đến lúc nên an ổn một chút.”
Trong lời nói của Ngu Vãn đều là sự quan tâm và lo lắng cho bạn bè, nhưng Giang Nguyệt nghe thì lại cảm thấy rất khó chịu.
Nó không phải là cái loại thẳng thắn khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái. Mà là bề ngoài có vẻ như rất hài hòa, nhưng lại mơ hồ khiến cho người khác cảm thấy khó chịu.
Nhưng rốt cuộc là chỗ nào không thoải mái, thì không nói rõ được.
Giang Nguyệt muốn kết thúc cuộc trò chuyện này, thản nhiên nói: “Ngu tiểu thư, không phải cô còn đang muốn tìm nhà sao? Tôi cũng phải nghỉ ngơi, sáng mai tôi phải bay sớm.”
Giang Nguyệt cố gắng hết sức làm cho lời nói của bản thân trở nên tử tế nhất.
“Cô không nói thì tôi cũng sắp quên rồi, cùng cô nói chuyện phiếm rất vui vẻ.” Ngu Vãn mang ý cười ôn nhu, trong lời nói của cô ta cũng đầy đủ lễ nghi chu toàn:
“Có thể quen biết cô tôi rất vui, đêm nay đã quấy rầy cô nghỉ ngơi rồi, xin lỗi.”
“Có cơ hội thì chúng ta lại tiếp tục nói chuyện, chúc ngủ ngon.”
…
Điện thoại cuối cùng cũng đã cúp.
Giang Nguyệt sấy khô tóc, lại chăm sóc cơ thể thật tốt, trước khi đi ngủ cô cẩn thận kiểm tra lại hành lý một lần nữa, rồi mới nằm lên giường.
Rõ ràng hôm nay Giang Nguyệt đã mệt mỏi như vậy, nhưng vẫn không thể ngủ được.
Cô cố gắng khống chế bản thân mình không nghĩ tới, nhưng trong đầu vẫn lặp đi lặp lại những câu nói kia.
‘Chúng tôi thiếu chút nữa đã kết hôn.’
‘Hắn quá cô độc, nên an ổn một chút.’
‘Ở trên người của cô, tôi có thể nhìn thấy bóng dáng của tôi khi tôi còn trẻ.’
Cái loại giọng điệu quen thuộc lại thân thiện này, thật sự làm cho người khác cảm nhận được cô ta và Tiêu Kỳ Nhiên đã từng phát sinh một quá khứ lãng mạng cỡ nào.
Phòng đã tắt đèn, bóng tối bao trùm lấy bốn phía, Giang Nguyệt mở điện thoại ra.
Cô thử tìm kiếm ‘Ngu Vãn’, nhưng không có bất kỳ thông tin gì về cô ta.
Nếu như Ngu Vãn đã từng là một minh tinh, thì ít nhiều gì cũng sẽ có dấu vết, không thể nào một thông tin cũng không tìm được. Trừ khi là có người bỏ tiền ra để xoá chúng!
Người có thể làm ra chuyện như vậy, ngoại trừ Tiêu Kỳ Nhiên thì không còn ai khác.
Hắn muốn bảo vệ Ngu Vãn? Giang Nguyệt nghĩ thầm.
Vì vậy, cô thử tìm kiếm ‘Tiêu Kỳ Nhiên’.
Hầu hết các trang tin tức của hắn đều là thông tin về tài chính kinh doanh, trong đó có trộn lẫn mấy tin tức giải trí nhỏ, có ảnh chụp chung của cô và hắn, ngoài ra không còn gì khác.
Cô lướt rất nhiều trang, lướt đến lúc mà mí mắt đã sắp bắt đầu đánh nhau. Lúc cô định buông tha chuẩn bị đi ngủ, thì cô bỗng nhiên lướt tới trang cuối cùng, có tên là “Nhiên Vãn”.
Ấn vào xem, Giang Nguyệt phát hiện đó là một blogger về tình yêu, fan cũng không có mấy người.
Blogger này liên tục chia sẻ về nhật ký tình yêu hàng ngày của mình, có đôi khi là mấy tấm ảnh bóng lưng của hai người, nhưng đều không lộ mặt.
Có vẻ như tài khỏan này đã mất kết nối rất nhiều năm rồi, nội dung cuối cùng vẫn còn dừng lại ở năm năm trước.
Giang Nguyệt ở trong lòng tính toán ngày tháng, ngày bài đăng cuối cùng, lùi về sau năm tháng, thì vừa đúng lúc là lần đầu tiên cô và Tiêu Kỳ Nhiên gặp mặt.
Lướt xuống dưới, Giang Nguyệt liền nhìn thấy một tấm ảnh chụp chung bên bờ biển, nhưng chẳng qua chỉ là bóng lưng.
Trong ảnh, cảnh hoàng hôn bên bờ biển rất đẹp, bờ biển dài vô tận, một nam một nữ đang nắm tay nhau, bước từng bước giẫm lên sóng biển.
Hai người nắm tay rất chặt, rất khó tách ra, bóng của họ in dài lên bãi biển.
Không chỉ có tấm ảnh này, mà còn có rất nhiều tấm khác, có ảnh ở dưới tháp Paris, có ảnh ở trước đồng hồ Big Ben ở Luân Đôn, còn có một tấm, ở trong trang viên hoa oải hương ở Provence…
Họ đã đi đến rất nhiều nơi cùng nhau.
Hoá ra khi Tiêu Kỳ Nhiên yêu một một ai đó, thì hắn sẽ nắm tay cô ấy, cùng nhau đi khắp nơi trên thế giới, khoe khoang tình yêu của bọn họ.
Còn cô thì sao?
Là một người thay thế rẻ tiền, hay chỉ là một trò tiêu khiển được sử dụng sau khi hắn chia tay, là ‘niềm vui mới’ hay chỉ là một phiên bản thứ cấp của ‘tình đầu’.
Cho nên lúc trước hắn mới đề nghị cô thử tiến vào showbiz làm minh tinh, nên mới nguyện ý bỏ ra một số tiền lớn như vậy để bồi dưỡng cô, không tiếc vì cô mà thành lập “Giang San”.
Đột nhiên, Giang Nguyệt nhớ lúc trước khi cô muốn học đàn tranh, lúc ấy cô đã quấn lấy Tiêu Kỳ Nhiên, nhất quyết bắt hắn phải chọn một bản nhạc, nói rằng chờ đến khi nào cô học được thì sẽ đàn cho hắn nghe.
Cô nhớ rõ khi đó hắn đã chọn “Ngư Vãn”.
Ngư Vãn?
Ngu Vãn!