• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 377 Anh trai tốt

Thịnh Cảnh Tây ở đầu dây bên này không ngừng mắng chửi vào điện thoại di động, cổ họng la hét đến sắp khàn giọng. Còn bản thân Giang Nguyệt ngược lại nhàn nhã bình thản ngồi trên sô pha uống trà, giống như mọi chuyện không liên quan đến cô.

Thịnh Cảnh Tây tức giận, quay đầu nhìn Giang Nguyệt một cái, anh ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Đám người này nói năng bậy bạ, còn mắng chửi khó nghe như vậy, sao cô không tức giận chứ?”

“Tôi quen rồi.” Giang Nguyệt buông cái ly trong tay xuống, bình tĩnh quay sang trả lời anh ta:

“Tôi không thể làm hài lòng tất cả mọi người, những kẻ xấu tính cười nhạo ngoài kia có rất nhiều. Làm nghề này phải chịu đựng được áp lực cao, huống chi những lời bọn họ nói cũng không phải là hoàn toàn sai.”

Thịnh Cảnh Tây không phục, hai tay chống hông: “Rõ ràng là đám người trong gia đình đó hút máu của cô, bây giờ ngược lại trở thành nạn nhân. Tôi nói thật nhé, cô vẫn nên tìm lại cha mẹ ruột của mình, như vậy xem nhóm cư dân mạng này còn có thể nói ra cái gì.”

Thịnh Cảnh Tây quả thật có ý nghĩ này, vì thế lại tiếp tục: “Tôi tìm người hỗ trợ điều tra, chỉ cần phạm vi có thể xác định, tìm được người thân của cô hẳn là không khó.”

Với quan hệ và địa vị của nhà họ Thịnh, Giang Nguyệt đương nhiên biết chuyện này không phải chuyện lớn gì.

Nhưng vấn đề là cô không muốn.

Giang Nguyệt lắc đầu: “Không cần, cám ơn anh.”

“Tại sao?” Thịnh Cảnh Tây thật sự không rõ: “Chẳng lẽ cô không muốn cùng cha mẹ ruột của mình đoàn tụ sao?”

Giang Nguyệt trả lời rất dứt khoát: “Không muốn.”

Cô nhìn ra sự khó hiểu của Thịnh Cảnh Tây, giải thích với anh: “Tôi sống ở nhà họ Giang nhiều năm như vậy nhưng chưa từng cảm nhận được tình thân.”

“Nếu đã là như vậy, cha mẹ ruột còn chưa từng tiếp xúc kia...”

“Ý của tôi là...” Giang Nguyệt mỉm cười: “Nếu cha mẹ ruột cũng không cần tôi thì phải làm sao đây?”

Thịnh Cảnh Tây nghe xong thì không lên tiếng nữa.

Bản chất con người rất phức tạp.

Người sớm chiều ở chung hơn mười năm còn không thèm đoái hoài gì đến cô, làm sao có thể cam đoan người thân chưa từng gặp mặt sẽ thương yêu cô?

Thay vì đặt cược vào một gia đình không chắc chắn, tốt hơn là ở một mình.

Thế gian này hiếm có sự nhầm lẫn, cô có thể ở trong cuộc sống lưu lạc như vậy, duy trì một loại tự thương lượng tương đối cân bằng, đã là không dễ dàng. Nếu bây giờ lại có biến động khác ảnh hưởng đến Giang Nguyệt, thì cô thật sự không chịu nổi.

Chưa kể, sự thay đổi này có thể là tiêu cực.

Thịnh Cảnh Tây cũng hiểu rõ đạo lý này, không tiếp tục khuyên nhủ Giang Nguyệt nữa, mà chỉ ôm nhẹ vai cô, trịnh trọng hứa:

“Không sao đâu, sau này cô chính là người của nhà họ Thịnh, sau này cả nhà họ Thịnh đều có thể làm chỗ dựa cho cô.”

Giang Nguyệt mỉm cười, cũng không đẩy anh ta ra.

Vốn nên nam nữ khác biệt, nhưng không biết có phải là do Thịnh Cảnh Tây đã quá tốt với cô, Giang Nguyệt thật sự có ảo giác anh ta chính là anh trai của mình, cơ thể cũng không có gì khó chịu với cái ôm ấm áp này.

“Cám ơn, anh là một người anh trai tốt.” Một câu này là Giang Nguyệt thật lòng nói ra.



Tại nhà họ Tiêu.

Buổi họp mặt gia đình mỗi tháng một lần ngày càng vắng vẻ, cũng chẳng có ai chủ động bắt chuyện với ai.

Trên bàn ăn là thức ăn do người làm vừa nấu xong vẫn còn bốc khói, bày biện rực rỡ xa hoa, ánh đèn trên bàn ăn ấm áp vàng, thật khiến cho người ta vừa nhìn đã muốn ăn.

Nhưng không ai trong nhà họ Tiêu có hứng thú với bữa ăn này.

Tiêu Viễn Phong ăn được một nửa thì nhận được điện thoại từ bệnh viện, ông cau mày, sau đó đứng lên: “Hai người tiếp tục ăn, tôi phải đi Hoa Thành có việc.”

Nghe vậy, sắc mặt Tô Gia Lan trầm xuống: “Ông đi bao lâu?”

Tiêu Viễn Phong không quay sang nhìn bà, chỉ trả lời: “Một tuần.”

Câu trả lời vô cùng ngắn gọn, ý tứ trong lời nói vừa nghe đã biết: ông ta là muốn đi thăm Đường Úc Tuyết.

Trên bàn ăn chỉ còn lại Tô Gia Lan và Tiêu Kỳ Nhiên.

Toàn bộ bữa ăn Tiêu Kỳ Nhiên chỉ động đũa vài cái, sau đó dùng khăn giấy lau khóe miệng, nói là hôm nay rất mệt mỏi, phải trở về nghỉ ngơi.

Hiện tại sự vụ của Tiêu gia đều là một mình Tiêu Viễn Phong xử lý, Tiêu Kỳ Nhiên Cả ngày không có việc gì làm, mệt mỏi vì cái gì chứ? Hơn phân nửa là lý do không muốn tiếp tục ở lại đây.

Thấy Tiêu Kỳ Nhiên cũng muốn đi, trong lòng Tô Gia Lan vô cùng hoảng hốt: “A Nhiên.”

Tiêu Kỳ Nhiên đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn mẹ mình: “Còn vấn đề gì nữa sao?”

Giọng điệu của anh vô cùng chậm rãi: “Con đã ăn xong rồi, mẹ cứ từ từ dùng bữa, con đi trước.”

Tô Gia Lan cuống quít mở miệng: “Mẹ đã suy nghĩ về chuyện lần trước trong một khoảng thời gian dài, là mẹ làm không đúng”

Ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên không thay đổi, âm thầm chờ lời bà nói tiếp theo.

Tô Gia Lan mặc một chiếc áo choàng mỏng dài, mái tóc đen mượt tao nhã xõa trên vai, trên người bà tỏa ra khí chất của một vị phu nhân cao sang quyền quý.

Tầm mắt của bà và Tiêu Kỳ Nhiên hướng về nhau, trong lòng chỉ cảm thấy xa lạ.

Con trai của bà, đứa con mà bà tự hào nhất, đứa con duy nhất có thể làm cho bà cảm thấy vui mừng, hiện giờ lại dùng ánh mắt lạnh nhạt như vậy nhìn mình.

Thật bi ai làm sao.

Tô Gia Lan mở miệng: “A Nhiên, là mẹ quá vội vàng rồi, mẹ cho rằng làm như vậy là vì lợi ích sau này của con, chờ sau này con nghĩ lại, sẽ hiểu được ý tốt của mẹ – như ông bà ngoại đã từng nói với mẹ.”

Năm đó Tô gia cùng Tiêu gia kết thông gia, Tô Gia Lan cũng không có quyền lựa chọn mà bị gả cho Tiêu Viễn Phong, lúc ấy cha mẹ bà chính là nói với bà như vậy.

Bọn họ là một đôi trai tài gái sắc, cho dù là xuất thân hay địa vị cũng vô cùng xứng đôi, đương nhiên là được nhiều người ủng hộ.

“Nhưng bây giờ ngẫm lại, cho đến bây giờ, mẹ cũng không cảm thấy cách làm của ông bà ngoại là đúng.”

Tô Gia Lan bất đắc dĩ cười một tiếng: “Bọn họ chỉ quan tâm đến địa vị và tiền bạc, về phần sau khi kết hôn mẹ có thật sự hạnh phúc hay không, cũng không có ai quan tâm.”

Hai tay bà đặt trên xe lăn, khuôn mặt quý phái có chút bi thương, bà nói tiếp, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào: “A Nhiên, mẹ cũng là lần đầu tiên làm mẹ, khó tránh khỏi sẽ có chỗ làm không đúng. Trong việc giáo dục con cái, mẹ chỉ có thể học theo cách của ông bà để dạy dỗ con.”

“Mẹ cho rằng như vậy mới đúng, mặc dù nó trái với mong muốn cá nhân và hạnh phúc trong lòng mẹ, nhưng bản thân mẹ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể bắt ép con cùng mẹ đeo lên những gông cùm sắt đá này.”

Tiêu Kỳ Nhiên vẫn im lặng, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Tô Gia Lan.

Bà ấy quyến rũ có địa vị cao quý hơn bất cứ ai, nhưng chỉ có bản thân bà mới biết mình đã vượt qua cuộc đời bất hạnh này như thế nào.

Tô Gia Lan vất vả hơn nửa đời người, hai chân tàn tật còn chưa nói đến, nhưng người chồng đầu ấp tay gối chưa từng yêu thương bà, con trai bắt đầu ghi hận bà, bà bám vào cái gọi là cao quý và thể diện mà phải sống cả đời này trong sự cô đơn.

Ở một khía cạnh nào đó, bà là một người phụ nữ tội nghiệp.

“A Nhiên, là mẹ làm không đúng, xin lỗi con, mẹ xin con hãy tha thứ cho mẹ.” Tô Gia Lan ngậm ngùi chua xót:

“Cho đến bây giờ mẹ mới hiểu được, những quan niệm kia là sai lầm, mẹ đã bắt đầu thay đổi, con hãy cho mẹ một cơ hội, được không?”
Chương 378 Nổi giận vì hồng nhan

“Nhà này bây giờ lạnh như băng, một chút nhiệt độ cũng không có, tất cả đều là do mẹ mà ra.” Hai mắt bà ẩm ướt, trên mặt đầy vẻ bi thương.

Tiêu Kỳ Nhiên lạnh nhạt nhìn bà.

Tô Gia Lan trầm mặc một lát, lại tiếp tục nói: “Kỳ thật mẹ cũng biết, Giang Nguyệt kia thật sự rất tốt, năm đó mẹ nằm trên giường, là con bé đã ở cạnh chăm sóc mẹ.”

Tiêu Kỳ Nhiên không muốn nghe những chuyện này, mỗi lần bà nhắc tới những chuyện này chỉ làm tăng lên sự áy náy của anh đối với Giang Nguyệt, cuối cùng Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp ngắt lời bà:

“Nhưng sự quan tâm của cô ấy cũng không thay đổi được ấn tượng của mẹ về cô ấy. Trong lòng mẹ luôn xem thường Giang Nguyệt.”

Thân thể Tô Gia Lan chấn động, hai hàng nước mắt nóng hổi lập tức trào ra:

“A Nhiên, mẹ biết sai rồi...”

Trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Đối mặt với cha mẹ quyền lực của mình, anh có thể chứng minh bằng sức mạnh và đấu tranh để giành quyền tự mình lên tiếng, nhưng khi đối mặt với Tô Gia Lan, anh luôn luôn bất lực.

Bà là mẹ của anh, là người đã mang nặng đẻ đau sinh ra anh, là người dùng sữa mẹ cùng thân thể máu thịt nuôi anh khôn lớn.

Tô Gia Lan cũng chỉ là hậu duệ của gia tộc hào môn, sống như một con rối ngoan ngoãn tuân theo các quy tắc dưới sự trói buộc của giáo điều, chỉ cần nghe lời của phụ huynh và chồng mình thì có thể sống một đời bình an sung túc.

Ép buộc một người phụ nữ từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa đi chấp nhận và tôn trọng một cô gái có gia cảnh không thể nào tầm thường hơn, quả là một thách thức lớn đối với Tô Gia Lan.

Đối với một người phụ nữ gần năm mươi tuổi, nó cũng là một sự thay đổi lớn trong suy nghĩ.

Tô Gia Lan há miệng, trong lúc nhất thời á khẩu không nói nên lời, khựng lại một lúc mới miễn cưỡng mở miệng: “Mẹ sẽ cố gắng chấp nhận cô ấy, sau này sẽ không nhúng tay vào tình cảm của con và Giang Nguyệt nữa."

“Con là con trai mẹ, hạnh phúc của con quan trọng hơn bất cứ thứ gì trong cuộc đời mẹ.”

Giọng nói của bà nhỏ dần, như thể toàn bộ sức lực đã bị rút đi, giọng điệu mang theo cầu xin: “Hy vọng con có thể tha thứ cho mẹ, đừng ghét mẹ nữa, được không con?”

Dáng người Tiêu Kỳ Nhiên cao lớn, nhìn mẹ mình yếu đuối ngồi trên xe lăn, tâm trạng khó chịu cũng chầm chậm tiêu tan, giữa hai hàng lông mày của anh mang theo vẻ mệt mỏi.

“Mẹ, con không ghét mẹ.” Anh thở dài: “Ai cũng có lúc phạm sai lầm.”

Tô Gia Lan nước mắt lưng tròng nhìn anh.

“Mẹ là mẹ của con, con sẽ không căm hận mẹ.” Anh day day lông mày, ngừng một lúc mới lên tiếng: “Thế nhưng, mối quan hệ giữa con và Nguyệt Nguyệt đã không thể cứu vãn được nữa.”

Tô Gia Lan sửng sốt: “Con bé không muốn ở bên con nữa sao?”

“Vâng, cô ấy nói ở bên cạnh con quá mệt mỏi, cũng không muốn gả vào nhà họ Tiêu chúng ta.”

Anh thì thầm: “Có lẽ, cô ấy cũng sợ trở thành một người phụ nữ rập khuôn bị ràng buộc bởi giáo điều giống như mẹ.”

Giang Nguyệt giống như một chú chim nhỏ, thích được giương cánh tung bay trên bầu trời, chứ không phải bị nhốt vào lồng son và nghe theo sắp đặt của người khác.



Mấy tháng gần đây, trọng tâm công việc của Giang Nguyệt đều đã chuyển đến Hoa Thành, hiện tại bởi vì đột ngột xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô cũng không trở về được, lại càng không thể diễn kịch, tự nhiên Giang Nguyệt trở nên vô cùng nhàn rỗi.

Cô được tự do chơi đùa, nhưng Thịnh Cảnh Tây thì không.

Để có thể hoàn thành nhiệm vụ mà Thịnh Sóc Thành giao cho mình, anh ta kết thúc một ngày không phải là đọc sách thì cũng là ôn tập kiến thức, lại phải đến công ty thực tập, bận đến tối tăm mặt mũi.

Ngay từ đầu Giang Nguyệt còn giễu cợt trêu đùa anh ta, nhưng về sau thật sự rảnh rỗi đến nhàm chán, cô dứt khoát đi theo Thịnh Cảnh Tây cùng nhau học hành, còn trêu đùa gọi anh là "bạn học".

Ban đầu cũng chỉ là cùng nhau nghe kiến thức bài học, thế nhưng Giang Nguyệt học cách quản lý nhanh hơn Thịnh Cảnh Tây rất nhiều, hơn nữa việc quay phim lúc trước đã tôi luyện cho cô một khả năng học thuộc lý thuyết cực nhanh, vì vậy tất cả những kiến thức khô khan trong sách vở đều không thành vấn đề đối với cô.

Sau khi biết được tin tức này, Thịnh Sóc Thành cũng rất vui mừng, ông nói rằng sau này Thịnh Cảnh Tây không làm nên chuyện lớn, công ty vẫn có thể giao cho Giang Nguyệt quản lý.

Giang Nguyệt sợ tới mức vội vàng từ chối, chỉ nói mình là học vẹt chứ không hiểu được bản chất vấn đề.

Nhưng Thịnh Sóc Thành không quan tâm, trực tiếp bảo Giang Nguyệt cũng đi theo Thịnh Cảnh Tây tham dự một số hội nghị trong công ty, nói là để cho hai người bọn họ cùng nhau rèn luyện.

T r u y ệ n được đă ng tại ứn g dụ ng R e a d M e hoặc W e R e a d.

Hai người cùng nhau ra vào tập đoàn Thịnh Thế một thời gian dài, lại cùng nhau tham dự những buổi họp, dần dà trong công ty cũng bắt đầu xuất hiện lời đồn vô căn cứ.

Mọi người vốn không xa lạ gì gương mặt của Giang Nguyệt và những scandal tình ái của cô.

Rất nhanh, tin tức truyền miệng người này qua miệng người kia đã bắt đầu lan rộng ra toàn công ty.

Buổi sáng hôm đó, Giang Nguyệt từ trong phòng họp đi ra để pha một ly trà, vừa cúi người xuống rót trà, phía sau liền truyền đến những âm thanh cười nhạo độc mồm độc miệng.

“Có vài người là xuất thân rẻ mạt hèn mọn, dựa vào gương mặt xinh đẹp của mình, ngay cả tốc độ "làm giàu bằng thân" cũng nhanh hơn nhiều so với người bình thường.”

“Không làm minh tinh nữa, dựa vào đàn ông cũng là lựa chọn tốt.”

“Đúng vậy, cũng không nhìn xem người xung quanh nhìn mình với ánh mắt gì, lúc trước còn quấn lấy Tiêu tổng không buông, hiện tại chớp mắt một cái, liền ôm lấy đùi anh Thịnh vừa mới về nước, chậc chậc, công phu thật sự rất giỏi.”

“Vậy cô nói xem, công phu ở chỗ nào?”

“Vậy còn có thể là công phu ở chỗ nào, đương nhiên là...”

Hai người kia phía sau nói một câu, trong lời tuy rằng đều không có chủ ngữ, nhưng mục tiêu là ai, trong lòng mọi người đều rõ ràng.

Biểu cảm trên gương mặt Giang Nguyệt cũng không thay đổi, cô chậm rãi nhìn nước trong ly đã đầy, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, mặt không chút thay đổi xoay người lại.

Hai người phụ nữ cười đến run rẩy cùng Giang Nguyệt mặt đối mặt, hoàn toàn không thèm để ý bị cô nghe được, ngược lại càng thêm ngạo mạn nhìn cô.

"Xin cho qua." Giọng điệu Giang Nguyệt bình tĩnh, giống như không nghe thấy nội dung bọn họ vừa rồi cố ý nói cho cô nghe.

Vốn tưởng rằng Giang Nguyệt sẽ phẫn nộ cùng bọn họ cãi nhau, kết quả lại ngoài ý muốn như vậy, hai người phụ nữ kia ngơ ngác nhìn nhau:

“Giang Nguyệt, cô giả vờ cao sang gì hả? Đừng tưởng rằng có anh Thịnh luôn làm chỗ dựa cho cô thì có thể cho rằng bản thân mình lợi hại!"

“Đúng vậy, chẳng qua cũng chỉ là con đàn bà nằm trên giường quyến rũ đàn ông, là tình nhân trong bóng tối mà thôi, còn cho rằng bản thân cao sang à?”

Người nọ còn chưa dứt lời, Thịnh Cảnh Tây xuất hiện sau lưng bọn họ, sắc mặt lạnh lẽo cướp lấy cái ly từ trong tay Giang Nguyệt rồi hắt thẳng lên người hai người kia.

“A, ly của tôi…” Giang Nguyệt giật nảy, lúc này Thịnh Cảnh Tây mới không ném ly uống nước của cô xuống đất, nhịn lại cơn tức trong lòng, thở phì phò xoay người lại nhét cái ly vào tay cô.

Giang Nguyệt: “...”

Bất ngờ bị nước hắt như vậy, hai người lập tức thét chói tai một tiếng. Bọn họ vừa muốn há mồm chửi rủa, trong nháy mắt đối diện với Thịnh Cảnh Tây trước mặt, hai người đó lập tức ngậm miệng lại.

“Anh… Anh Thịnh..”

“Bộ phận nào, khai báo ra đây cho tôi.” Thịnh Cảnh Tây quát lên, trong giọng nói mang theo tức giận: “Nhân sự đâu? Sa thải hai người phụ nữ nhiều chuyện này cho tôi.”

Hai người kia trong nháy mắt đổ mồ hôi lạnh, mặt mặt tái mét.



Trong thời gian nửa tiếng ngắn ngủi, tin tức con trai chủ tịch nổi giận đùng đùng vì hồng nhan đã truyền khắp tập đoàn Thịnh Thế. Lập tức không ai dám nghị luận quan hệ giữa Giang Nguyệt và Thịnh Cảnh Tây nữa.

Trở lại phòng làm việc, cơn giận của Thịnh Cảnh Tây vẫn chưa tiêu tan, ngược lại sắc mặt Giang Nguyệt lại cực kỳ bình tĩnh, một lần nữa rót cho mình một ly nước, còn không quên đưa cho Thịnh Cảnh Tây một ly.

“Được rồi được rồi, không cần phải tức giận như vậy.” Rõ ràng Giang Nguyệt là người bị mắng, nhưng hiện tại cô vẫn hết sức bình thản mà an ủi Thịnh Cảnh Tây:

“Bọn họ nói thì bọn họ nghe, tôi không quan tâm lắm đâu.”

“Nhưng tôi quan tâm.” Thịnh Cảnh Tây chép miệng, mang theo một giọng điệu không kiềm chế được:

“Cô là em gái của tôi. Nhiệm vụ của tôi là phải bảo vệ em gái. Bọn họ dám nói nhảm, tôi sẽ cho bọn họ cút luôn.”
Chương 379 Xa lạ

Lúc Giang Nguyệt và Thịnh Cảnh Tây ra khỏi công ty thì trời đã tối.

Cuối tháng 11 ở Bắc Thành đã có dấu hiệu lạnh hơn, nhưng mùa đông thực sự bắt đầu bằng một trận tuyết.

Đèn đường bên ngoài đã được bật lên, dưới ánh đèn mông lung, những bông tuyết từng chút từng chút rơi xuống, trên mặt đất đã tích tụ một lớp tuyết mỏng.

Khi bị giẫm lên sẽ lưu lại dấu chân, bông tuyết chưa kịp tan sẽ dính vào đế giày, mũi giày, cuối cùng trộn lẫn với đất.

“Ồ, tuyết rơi?” Thịnh Cảnh Tây bước ra ngoài, nhìn thấy bên ngoài tuyết rơi đầy trời, không khỏi rụt cổ lại:

“Đây là trận tuyết đầu mùa của năm nay đúng không?”

“Ừ.”

Giang Nguyệt ngửa đầu nhìn trời, bầu trời xám xịt tựa như rải rác những bông hoa phượng bay khắp bầu trời, bay phấp phới.

Cô không thể nghĩ về mùa đông năm ngoái.

Đó cũng là một buổi tối tuyết rơi.

Cô bướng bỉnh đứng trong tuyết dày, sau đó bị Tiêu Kỳ Nhiên yên lặng mà kéo vào trong ngực.

Cô nhớ cái ôm đó.

Bên ngoài lạnh lẽo băng giá, trong ngực anh lại nóng bỏng và ấm áp.

Anh đã chặn hết gió, tuyết cho cô.

Rõ ràng lúc ấy người hỏi câu "Anh không cần tôi nữa sao" là cô, mà đảo mắt không đến một năm, người vứt bỏ đoạn tình cảm này, lại là chính cô.

Mọi thứ đều sẽ phải thay đổi…

Giang Nguyệt hít sâu một hơi, không khí lạnh lùng ùa vào khoang mũi, đến nơi gần trái tim nhất.

Mùa đông năm nay dường như lạnh hơn năm ngoái.

Cô cảm thấy khuôn mặt của mình ươn ướt.

Thật kỳ quái, hóa ra khi nhớ lại quá khứ, người ta sẽ không tự chủ được mà rơi nước mắt.

Giang Nguyệt có thể cảm giác được, Tiêu Kỳ Nhiên sẽ dần dần phai nhạt trong cuộc sống của cô, sau đó hoàn toàn biến mất, hoàn toàn tách khỏi sinh mệnh của cô, không còn lại dấu vết.

Từ đó về sau, dù có gặp mặt cũng sẽ như không quen biết.

Thịnh Cảnh Tây lên xe lấy ô, sau đó chạy trở lại cửa công ty, cầm ô che cho Giang Nguyệt:

“Chúng ta đi nhanh đi, bên ngoài lạnh quá.”

Bởi vì không biết hôm nay sẽ có tuyết nên hôm nay Giang Nguyệt mặc một chiếc áo khoác dài đến đầu gối, chống lạnh không tốt lắm. Bộ quần áo bó sát khiến dáng người của cô càng gầy đi.

Cảm thấy cô có gì đó không ổn, Thịnh Cảnh Tây đưa mặt mình lại gần cô, gần như chạm vào mặt cô, rất nghiêm túc hỏi:

“Cô đang khóc à?”

Giang Nguyệt nhanh chóng lấy mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, mím môi, quay mặt đi:

“Không phải, là tuyết tan trên mặt thôi.”

“... Giang Nguyệt, đôi khi tôi cảm thấy cô đang coi tôi là một thằng ngốc.” Thịnh Cảnh Tây liếc mắt nhìn cô một cái, cũng không truy hỏi nguyên nhân cô đứng khóc trong tuyết:

“Được rồi, trong lòng ai chẳng có chút bí mật nhỏ. Mau lên xe đi.”

Hai người cầm một cái ô đi dưới gió tuyết đầy trời, che chở chui vào trong xe, sau đó rất nhanh biến mất trong màn đêm.

Cách đây ít phút, một chiếc Maybach đã đậu bên kia đường đã lâu, chứng kiến toàn bộ quá trình.

Cửa kính xe hạ xuống, hai người ở cửa chính công ty cũng vừa vặn từ bên trong đi ra, Thịnh Cảnh Tây chạy ra trước, chỉ còn lại một người phụ nữ ngơ ngẩn đứng ở bậc thang.

Cô đang nhìn lên bầu trời, không biết đang suy nghĩ gì.

Tiêu Kỳ Nhiên ngồi ở hàng ghế sau, lẳng lặng nhìn Giang Nguyệt đứng ở cửa.

Cô đứng ở nơi đó, giống như không có một chút cảm xúc, cả người trong trẻo lạnh lùng, giống như không hề liên quan đến tất cả mọi thứ trên thế gian.

Như bị cô lập khỏi thế giới này.

Tiết An ngồi ở ghế phụ lải nhải không ngớt: "Tiêu tổng, anh không cần băn khoăn nhiều như vậy, chị Giang Nguyệt chắc chắn sẽ không ở bên người khác nhanh như vậy đâu.”

"Chưa kể đến trước kia anh đối xử tốt với chị ấy như thế nào. Mấy lần gần đây anh lần nào không phải là xả thân cứu người? Hơn nữa "Tú Nương" có thể được chiếu, cũng đều là nhờ anh vất vả, tốn rất nhiều công sức. Những chuyện này chị Giang Nguyệt không thể nào không biết.”

“Tìm đâu ra người tốt như anh? Anh còn âm thầm giúp tìm cha mẹ ruột cho chị ấy. Nếu là tôi thì tôi đã cảm động đến mức chảy cả nước mũi rồi.”

"Anh đối với chị ấy tốt như vậy, chị ấy nhất định sẽ luyến tiếc anh. Tôi lấy nhân cách của tôi ra đảm bảo, chị Giang Nguyệt tuyệt đối sẽ…”

Tiết An còn chưa nói hết câu đã thấy Thịnh Cảnh Tây cầm ô chạy lại, hai người đứng cạnh nhau, không biết đang nói gì, bỗng nhiên mặt người đàn ông đó áp sát vào mặt Giang Nguyệt.

Tiết An: "..."

Lời cậu ta vốn muốn nói nhất thời nghẹn lại trong cổ họng, lặng lẽ quay lại nuốt nước bọt: “Tiêu tổng, hay là chúng ta vẫn…”

Tiêu Kỳ Nhiên im lặng nhắm mắt lại, ngón tay ấn vào giữa lông mày: “Đi thôi.”

“Vâng… Vâng ạ.”

Vào giây cuối cùng khi cửa sổ phía sau được nâng lên, một bông tuyết bị gió thổi bay vào trong xe, rơi vào lòng bàn tay người đàn ông rồi nhanh chóng tan chảy.

Biến mất không dấu vết.



Trong xe ngăn cách không khí lạnh bên ngoài, gió ấm thổi khiến người ta muốn ngủ.

Thịnh Cảnh Tây ngáp một cái, hai tay chắp sau đầu, nghiêng đầu nói với Giang Nguyệt:

“Dù sao gần đây chúng ta phải ở lại Bắc Thành, ở mãi trong khách sạn cũng không thích hợp, ba tôi nói bảo tôi dẫn cô về nhà họ Thịnh ở.”

Thịnh Cảnh Tây là một thiếu gia nhà giàu, ở khách sạn cũng không bằng ở nhà, hơn nữa biệt thự của nhà họ Thịnh ở Bắc Thành đủ rộng, ở hai người là quá dư dả.

Giang Nguyệt không có chú tâm nghe anh nói, chỉ thuận miệng đáp lại, nhìn thấy trên cửa sổ xe có sương trắng, cô vô thức viết vẽ trên đó.

Chờ đến lúc phản ứng lại, trên cửa xe rõ ràng có một chữ "Tiêu".

“Tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô có nghe không vậy?” Thịnh Cảnh Tây thò đầu qua, Giang Nguyệt giật mình, lập tức lấy tay lau đi chữ trên cửa kính.

Sau đó lại vội vàng muốn che đậy nên trả lời anh một câu: “Ừ, đều nghe rõ rồi.”

“Nghe vào là được.” Thịnh Cảnh Tây nhướng mày, khoanh tay:

“Nếu có cái gì không quen thì cô có thể nói thẳng. Nhà tôi có người giúp việc, có thể giúp cô thu xếp được.”

Giang Nguyệt lúc này mới phản ứng lại vừa rồi anh ta nói cái gì, lắc đầu: “Không cần phiền phức như vậy đâu.”

“Phiền cái gì mà phiền.” Thịnh Cảnh Tây giơ tay lên, búng lên trán cô:

“Cô là em gái tôi, nếu còn nói những lời như vậy, lần sau tôi sẽ đánh vào đầu cô.”

“Tuân lệnh, anh trai.” Giang Nguyệt bật cười, giống như phụ họa cho anh một câu. 、

Bị Giang Nguyệt gọi như vậy, Thịnh Cảnh Tây cảm thấy lục phủ ngũ tạng toàn thân đều thông thuận, thoải mái vô cùng.

“Gọi đúng rồi đó.”

Anh ta cố tình tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ.

Thật tuyệt khi có em gái!

Tin tức Giang Nguyệt chuyển vào nhà họ Thịnh không có gì phải cố ý giấu diếm, người trong giới nhiều chuyện một chút đều có thể biết được, càng không có gì ngạc nhiên khi nó lọt vào tai Tiêu Kỳ Nhiên.

Rõ ràng là kết quả trong dự liệu, nhưng trong khoảnh khắc nghe được tin này, bàn tay vốn đang phê duyệt hợp đồng của Tiêu Kỳ Nhiên vẫn dừng lại.

Đầu bút đè chặt trên mặt giấy, nhanh chóng xuất hiện một vết mực khổng lồ.

Trái tim anh bắt đầu hoảng loạn.

Tiết An đứng ở trong văn phòng, đi cũng không được, giả ngu cũng không được, chỉ có thể cúi đầu chờ đợi Tiêu Kỳ Nhiên ra chỉ thị.

Một lát sau, Tiêu Kỳ Nhiên ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi: “Hai ngày trước, Tập đoàn Thịnh Thế vô cớ sa thải hai nhân viên?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK