Giang Nguyệt thay giày xong, đem đồ Tống Du mua đưa vào phòng bếp, nghe thấy lời anh nói thì thò đầu ra:
“Thế nào, luật sư Tống cảm thấy chỗ ở của tôi thì nên bừa bộn sao?”
Tống Du cười cười không nói lời nào.
Sau khi bận rộn trong bếp một lúc, Giang Nguyệt đi ra hỏi Tống Du có kiêng kỵ gì không.
"Tôi không kén ăn, cái gì cũng ăn được." Tống Du nhìn ngón tay trắng nõn của cô, cười dịu dàng:
“Chủ nhà muốn đãi tôi ăn gì thì tôi ăn cái đó thôi.”
Trong lúc Giang Nguyệt nấu ăn, Tống Du thăm quan nhà cô một chút. Bố cục tổng thể rất đơn giản, nhưng đâu đâu cũng có dấu vết cuộc sống của phụ nữ.
Trên bàn có một chiếc bình với hai bông hồng tươi.
Có thể thấy, Giang Nguyệt là một người rất tình cảm, rất yêu cuộc sống.
Cho đến khi Tống Du nhìn thấy một hộp bao cao su đã được bóc ở góc bàn trong phòng khách. Hai trong số chúng đã được sử dụng.
Đúng lúc này, Giang Nguyệt bưng mâm đi ra: "Tống luật sư, anh đi rửa tay đi, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi này."
Tống Du hơi giật mình, vội vàng dời tầm mắt, dừng lại trên mặt Giang Nguyệt, vẫn tươi cười như cũ:
“Nấu nhanh như vậy à?”
Giang Nguyệt: “Trước đây tôi thường xuyên nấu ăn nên rất thành thục.”
Khi còn học trung học, buổi trưa mỗi ngày Giang Nguyệt đều phải nấu cơm cho em trai và cha, nếu nấu chậm sẽ bị cha chỉ trích mắng mỏ.
Thời gian trôi qua, tốc độ nấu ăn của cô cũng tăng lên.
Giang Nguyệt mời Tống Du ngồi xuống cùng ăn, ngữ khí vô cùng nhiệt tình: "Mau ăn thử đi, không phải anh nói tới nếm thử tay nghề nấu ăn của tôi sao?"
Trên bàn bày một đĩa sườn xào chua ngọt, một đĩa thịt kho tàu và một đĩa đậu lăng chiên xù, nhìn rất phong phú.
Tống Du cầm đũa lên, mỗi một món đều nếm thử một chút, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt chờ mong của Giang Nguyệt đang nhìn mình.
"Mùi vị thế nào?"
Tống Du mím môi, hài lòng mở miệng: “Rất ngon. Cô có thể trở thành đầu bếp luôn rồi.”
Giang Nguyệt lập tức cười híp mắt: “Vậy lúc tôi mở nhà hàng, luật sư Tống nhất định phải tới ủng hộ tôi đó.”
“Chắc chắn rồi.”
…
Lúc hai người đang ăn cơm, Giang Nguyệt đột nhiên nhớ tới một chuyện, thuận miệng hỏi:
"Luật sư Tống, lúc trước tôi còn chưa kịp hỏi, vị hôn thê của anh đâu? Sao tôi chưa từng gặp cô ấy?"
Giang Nguyệt lơ đãng hỏi một câu lại khiến tay Tống Du khựng lại, nhưng vẻ mặt vẫn như thường:
“Cô ấy công tác ở nước ngoài, rất ít khi về nước.”
Giang Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu nói: "Yêu xa khổ cực, nhất định phải kiên trì mới được."
Tống Du trầm ngâm, buộc miệng hỏi: "Yêu thầm có khổ không?"
Yêu thầm?
Giang Nguyệt không kịp phản ứng, nhai nuốt thức ăn trong miệng hai cái, sau đó ngước mắt nhìn anh: “Là luật sư Tống thầm mến vị hôn thê của anh trước à?”
Cô vẫn cho rằng, một người đàn ông ưu tú như Tống Du phải là người được phụ nữ theo đuổi mới đúng.
Nghe được ý của cô, Tống Du không khỏi bật cười: “Làm sao có thể có con gái chủ động theo đuổi tôi chứ?”
Hắn uống một ngụm nước, thản nhiên nói: "Nghề của tôi là một nghề có tính mạo hiểm cao, động một chút liền có thể chọc đến người không nên chọc, rất dễ kết thù."
Luật sư là hiện thân của công lý, chắc chắn sẽ chịu một số phần ảm đạm mà người bình thường không chịu nổi.
Đôi khi kết thù, cũng thực sự rất phổ biến.
Giang Nguyệt "Chậc chậc" một tiếng, cảm thấy có lý: "Vậy vị hôn thê của anh làm nghề gì? Cưới xong hai người sẽ ra nước ngoài sao?"
Đôi mắt cô sáng ngời, rõ ràng cô rất quan tâm đến vị hôn thê của anh.
Tống Du thu lại tầm mắt, không muốn đi sâu vào đề tài này: "Không biết nữa, tạm thời còn chưa xác định."
"Không xác định mà lại kết hôn sao?" Giang Nguyệt rất bất ngờ, nhịn không được hỏi ra:
“Kết hôn không phải chuyện nhỏ, chẳng lẽ không nên xác định trước những chuyện này rồi mới quyết định có nên kết hôn hay không à?”
Giang Nguyệt nhất thời xúc động, hỏi rất nhiều, hỏi xong mới cảm thấy có chút mạo phạm:
“Xin lỗi luật sư Tống, anh không cần phải trả lời tôi đâu.”
Quan hệ giữa hai người chỉ là bạn bè bình thường, cô cảm thấy không nên hỏi những câu hỏi riêng tư này.
Nhưng Tống Du cũng không để ý, anh lấy khăn giấy lau khóe miệng rồi nói: “Kết hôn thật sự không phải chuyện nhỏ, cho nên phải chờ sau khi cô ấy trở về, rồi mới bàn kỹ vấn đề này.”
"Việc hôn sự là do cha mẹ hai bên quyết định, còn có rất nhiều chi tiết còn chưa cân nhắc, cám ơn cô đã nhắc nhở tôi."
Giang Nguyệt ngượng ngùng cười cười: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy vẫn phải thận trọng một chút trong chuyện kết hôn thôi.”
Tống Du híp mắt, khóe môi cong lên: “Vậy cô nghĩ sao về hôn nhân?”
Anh cảm thấy câu hỏi này còn không chính xác, liền nói thêm: "Hoặc là nói, cô nghĩ gì về mối quan hệ giữa nam và nữ?"
Giang Nguyệt cúi đầu, dùng đũa chọc chọc cơm.
Cơm hôm nay nấu vừa chín tới, độ cứng mềm vừa phải, không dính vào nhau.
“Vấn đề này rất phức tạp.” Giang Nguyệt siết chặt đũa, hạ giọng nói: “Khi hai người ở bên nhau, điều quan trọng nhất chính là hạnh phúc.”
Cô nói xong, lại suy nghĩ vài giây: “Nếu là tôi, tôi hy vọng có thể cùng một người yên ổn, kiên định sống cả đời.”
Trong hôn nhân, Giang Nguyệt không có tham vọng lớn, chỉ hy vọng một người vững vàng, cho cô được cảm giác yên tâm.
"Tôi nghĩ như vậy đó, cũng không biết có đúng hay không."
Giang Nguyệt nói xong, một lần nữa nâng đôi mắt lên, cười khanh khách: "Nếu luật sư Tống kết hôn thì chắc là phải suy nghĩ rất nhiều thứ trước nhỉ.”
Tống Du: "Cô cảm thấy tôi nên suy nghĩ trước điều gì? Quyền sở hữu tài sản trước khi kết hôn? Hay phân chia tài sản sau khi ly hôn, hay quyền nuôi con?"
Giang Nguyệt: "..."
Cô không nghĩ đến Tống Du lại lạnh lùng vô tình như vậy, còn chưa kết hôn đã tính toán rõ ràng như vậy rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của cô, Tống Du không nhịn được cười: "Xin lỗi, tôi mắc bệnh nghề nghiệp."
Giang Nguyệt lắc đầu: “Như vậy cũng tốt, đem những rủi ro có thể xảy ra đều giải quyết trước. Sau này có thể ít chịu tổn thất hơn.”
Giống như cô ấy và Tiêu Kỳ Nhiên.
Bởi vì lúc mới bắt đầu, hai người đều có nhu cầu riêng mà đến với nhau. Vì vậy tình cảm là dư thừa, không nên có, càng không nên hy vọng.
Nghe cô nói như vậy, Tống Du nhìn về phía cô.
"Nhưng mà Giang Nguyệt, chuyện tình cảm thì nên dự đoán rủi ro như thế nào đây?" Anh nhàn nhạt nhìn cô, bình tĩnh hỏi:
"Nếu yêu một người không nên yêu, có nên nói với đối phương không?"
Giang Nguyệt ngẩn ra.
Suy nghĩ hồi lâu, cô mới chậm rãi trả lời: "Nếu đã yêu một người không nên yêu, sự lựa chọn tốt nhất là im lặng."
Cô mỉm cười: "Loại cảm xúc này là gánh nặng không cần thiết cho những người không thích mình, có thể đẩy đối phương xa hơn."
Nghe vậy, Tống Du sờ sờ cằm.
“Câu trả lời của cô khiến tôi cảm thấy rất có thu hoạch đó.” Anh thu hồi tầm mắt, dùng đũa gõ gõ trên bàn, nhẹ giọng nói:
"Mau ăn cơm thôi, đồ ăn nguội rồi."
Chờ cơm nước xong xuôi, Tống Du chủ động đề nghị giúp rửa chén, Giang Nguyệt từ chối không được, đành phải ngồi một mình ở phòng khách ngẩn người, còn đang suy nghĩ về vấn đề vừa rồi.
Khi Tống Du đi ra, anh đưa cho Giang Nguyệt một cái túi. Bên trong, là chiếc khăn quàng cổ của cô trước đó.
“Hôm trước cô làm rơi ở văn phòng của tôi.”
Giang Nguyệt cúi đầu, lúc nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ kia, lập tức sửng sốt, sống mũi có chút chua xót.
Cô điều chỉnh cảm xúc của mình, nhưng nụ cười vẫn có vẻ hơi gượng gạo:
“Cám ơn anh. Tôi còn tưởng đã làm mất nó rồi.”
Chương 57 Nhất định rất yêu cô
Nhận ra Giang Nguyệt rất coi trọng chiếc khăn quàng cổ này, Tống Du nhíu mày:
“Xem ra nó rất quan trọng với cô nhỉ.”
“Đây là quà sinh nhật mẹ tôi tặng tôi.” Giang Nguyệt cúi xuống, nhẹ nhàng nói.
Lúc nói những lời này, một nụ cười hạnh phúc xuất hiện trên khuôn mặt cô.
Cái khăn quàng cổ này rõ ràng không phải là thương hiệu xa xỉ gì, kiểu dáng cũng rất bình thường, nhưng lại là cái quan trọng nhất trong tủ quần áo của Giang Nguyệt.
Nếu không phải ngày đó ra ngoài vội vàng, cô cũng sẽ không bất cẩn lấy nhầm chiếc khăn quàng cổ này ra ngoài, suýt chút nữa đã làm mất nó.
Giang Nguyệt trân trọng món quà này đến mức không muốn đeo nó.
Mặc dù Chu Ninh Vân đã gả cho người khác, hiếm khi liên lạc với Giang Nguyệt để tránh bị nghi ngờ. Nhưng cô vẫn luôn tin tưởng, mẹ cô vẫn rất yêu cô.
Nếu không yêu cô, làm sao bà có thể nhớ ngày sinh nhật của cô? Còn đặc biệt chuẩn bị quà sinh nhật cho cô?
Nếu như không yêu cô, làm sao có thể tặng khăn quàng cổ cho cô, ý bảo cô phải chú ý bảo vệ sức khỏe nhiều hơn?
Nếu như không yêu cô, sao có thể nói là vì lợi ích của cô và em trai, nhẫn nhục gả vào nhà người khác, chỉ vì không muốn tạo thêm gánh nặng cho cô?
Giang Nguyệt tin rằng Chu Ninh Vân nhất định rất yêu cô.
Chỉ là cuộc sống khó tránh khỏi có quá nhiều điều không như ý mà thôi.
Cô có thể hiểu được.
“Tôi rất ít khi nghe cô nhắc tới người nhà.” Tống Du tùy ý hỏi một câu:
“Bố mẹ cô là người ở đâu? Họ cũng là người Bắc Thành sao?”
Giang Nguyệt gật gật đầu, có chút ngơ ngác mà đáp: “Là người Bắc Thành. Nhưng bố tôi đã mất rồi.”
"Xin lỗi." Là một luật sư, Tống Du rất nhạy cảm với những thay đổi trong cảm xúc của con người.
Anh có thể cảm giác được Giang Nguyệt không muốn tiếp tục đề tài này nên vội vàng đổi lời:
“Nói mới nhớ, căn nhà này có phải A Nhiên mua cho cô không?”
Giang Nguyệt cụp mắt xuống, thần sắc vô cùng bình tĩnh, thẳng thắn đáp: “Đúng vậy, lúc trước Tiêu Kỳ Nhiên đã sắp xếp chỗ ở cho tôi.”
Xác nhận suy đoán của mình, Tống Du khẽ cười nói: “Cô có tính chuyển sang chỗ khác không?”
Câu hỏi của Tống Du trùng hợp là vấn đề gần đây khiến Giang Nguyệt đau đầu.
“Gần đây tôi cũng đang suy nghĩ, nhưng không biết chỗ nào phù hợp hơn.” Giang Nguyệt nói.
Kể từ khi cô bị Tiêu Kỳ Nhiên chế nhạo vào ngày hôm đó, cô đã luôn nghĩ về nó.
Nhà ở Thụy Uyển là Tiêu Kỳ Nhiên sắp xếp cho cô. Nếu một ngày nào đó tâm trạng anh ta không tốt, đột nhiên đuổi cô rời đi. Đến lúc đó cô cũng chỉ có thể ngủ ngoài đường.
Để tránh chuyện như thế xảy ra, cô phải tìm nhà trước.
Nhìn Giang Nguyệt chìm vào trầm tư, tầm mắt Tống Du dừng trên mặt cô, nụ cười dịu dàng vẫn ở trên môi anh:
“Nếu không ngại, có muốn tới làm hàng xóm của tôi không?”
Để thuận tiện cho công việc, Tống Du ở gần văn phòng luật sư. Căn hộ của anh cách Thụy Uyển cũng không xa.
Tống Du nói: “Người thuê nhà đối diện nhà tôi tháng trước mới chuyển đi, căn đó vẫn còn trống. Cách đây không lâu, chủ nhà còn đăng tin cho thuê nhà.”
Vừa nói, anh vừa lấy điện thoại di động ra cho Giang Nguyệt xem để chứng minh mình không nói dối.
Giang Nguyệt nghe vậy vội vàng cầm điện thoại xem, sau khi nhìn thấy thông tin trên đó, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Thật sự trùng hợp như vậy sao?”
“Tôi cũng không muốn thừa nhận, nhưng đúng thật là rất trùng hợp!” Tống Du mỉm cười nhìn cô:
"Hơn nữa, cuối năm khó tìm người thuê, hai ngày trước tôi còn nghe chủ nhà nói là sẽ giảm giá cho thuê đó.”
Một câu nói như vô tình này của anh càng làm cho Giang Nguyệt rung động.
Hiện tại cô không có nhiều tiền, nếu tiền thuê nhà quá đắt thì đối với cô sẽ là một khoản chi lớn.
Cô cảm thấy rất may mắn.
Tống Du nhìn ra được Giang Nguyệt đang kích động, thần sắc trên mặt anh vẫn bình thản như trước:
"Yên tâm, an ninh ở khu tôi ở rất tốt, người ở đều là công chức."
Anh là luật sư nên đương nhiên có yêu cầu nhất định đối với hệ số an toàn của môi trường sống.
Lần này, Giang Nguyệt có thể nói là không còn gì băn khoăn nữa rồi.
"Nếu cô cần, tôi có thể liên hệ với chủ nhà, giúp cô đặt lịch hẹn xem nhà."
Sự săn sóc của Tống Du khiến Giang Nguyệt cảm thấy ấm áp, cô chân thành cảm ơn anh:
“Tống Du, cám ơn anh đã giúp tôi nhiều như vậy.”
“Chờ thuê nhà xong rồi cảm ơn tôi luôn cũng không muộn.” Tống Du cười nói.
Ánh mắt Giang Nguyệt sáng lấp lánh, gương mặt xinh đẹp kia hiếm khi toát ra nụ cười từ nội tâm:
“Được, đến lúc đó anh muốn ăn cái gì, tôi cũng có thể nấu cho anh.”
Tống Du nhìn cô vui vẻ: “Đến lúc đó chúng ta là hàng xóm, nói không chừng tôi còn có thể thường xuyên tìm cô ăn ké đó.”
Giang Nguyệt: “Tôi rất vui vẻ đón tiếp nha.”
…
Từ sau lần sóng gió kia, Tần Di Di trở nên càng thêm dính người. Ngoại trừ thời gian làm việc, thời gian khác đều phải dính lấy Tiêu Kỳ Nhiên không buông.
Nói là lần trước Dư Quảng Bình uy hiếp cô, nói tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô. Vì vậy trong lòng Tần Di Di rất sợ hãi, chỉ có đi theo bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên mới cảm thấy an tâm.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng quen, đi đâu cũng đưa Tần Di Di theo. Toàn bộ Bắc Thành đều biết chuyện người phụ nữ bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên đã thay đổi.
Hơn nữa còn nói, việc Tiêu Kỳ Nhiên và Tần Di Di đính hôn chỉ còn là vấn đề thời gian.
Giang Nguyệt đang bận rộn quay phim, nghe được những tin đồn này, trong lòng không có gợn sóng gì, một lòng chuyên chú vào công việc của mình.
Chị Trần thì lại hơi ngạc nhiên: “Nguyệt Nguyệt, nghe nói Tiêu tổng sắp đính hôn với Tần Di Di?”
Giang Nguyệt rũ mắt, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi kịch bản trong tay: "Chị Trần, chị làm nghề này nhiều năm như vậy mà còn tin lời đồn đại, chị già thật rồi."
“Con nhóc này, hiện tại đã dám ngang nhiên trêu chọc chị?” Chị Trần nhịn không được nở nụ cười, đẩy đẩy người cô:
“Không có gió không nổi sóng, hơn nữa, không phải là em không biết tính cách của Tiêu tổng.”
Đối với loại tin đồn này về bản thân, nếu không phải là sự thật, Tiêu Kỳ Nhiên sẽ không cho phép nó lên men mà khoanh tay đứng nhìn.
Trừ khi, những tin đồn đó là sự thật.
Giang Nguyệt bóp chặt ngón tay, vẻ mặt bình thường: "Cho dù là thật, cũng không liên quan gì đến em."
Bây giờ mỗi ngày cô đều vô cùng bận rộn, không chỉ phải đến phim trường đóng phim mà còn phải dành thời gian chạy theo những dự án khác của Giang San, bận như con quay.
Một khi bận rộn đủ nhiều, cuộc sống cũng đầy đủ, cũng sẽ không có thời gian bận tâm đến những thứ không quan trọng nữa.
Hai ngày trước Giang Nguyệt cùng Tống Du đi xem nhà, mọi phương diện cô đều rất hài lòng. Cho nên mấy ngày nay còn phải chuẩn bị chuyển nhà.
Chị Trần nghe xong, nhịn không được nhiều lời hỏi một câu: “Chuyện em chuyển nhà có nói với Tiêu tổng không?”
Đôi mắt của Giang Nguyệt rũ xuống.
"Loại chuyện này chắc là không cần báo cáo với anh ta đi. Em muốn ở nơi nào thì ở. Đó là tự do của em.”
Giang Nguyệt cảm thấy không cần thiết phải báo cho Tiêu Kỳ Nhiên biết. Hơn nữa hiện tại anh mỗi ngày đều vây quanh Tần Di Di, chắc là cũng không quan tâm chuyện cô ở đâu đâu.
Thấy cô không quan tâm, chị Trần cũng không miễn cưỡng, chỉ gật gật đầu:
“Đổi chỗ ở mới cũng tốt, coi như thay đổi tâm trạng là được.”
Đồ đạc của Giang Nguyệt thật ra cũng không nhiều, hơn nữa còn có sự giúp đỡ Tống Du. Việc chuyển nhà chỉ cần hai ngày là đã hoàn thành.
Nhìn căn nhà mình ở bốn năm trở nên trống rỗng, ho khan một tiếng cũng có thể nghe thấy tiếng vang, Giang Nguyệt cảm thấy có chút mất mát.
Chương 58 Thay thế
Giang Nguyệt cảm giác như có thứ gì đó bị mất đi, lại dường như không mất bất cứ điều gì.
Giống như chưa bao giờ có được thì đúng hơn.
Tống Du đứng ở cửa nhà, nhìn Giang Nguyệt ngồi ngẩn người trên sô pha, anh biết cô có chút không nỡ.
Sống trong một ngôi nhà bốn năm, cũng phải có chút tình cảm.
“Tôi lái xe chở đồ đạc về trước, sau đó sẽ quay lại đón cô nhé.” Tống Du hiểu ý nói:
“Cô thu dọn đồ đạc cũng mệt rồi, ngồi nghỉ một trước đi.”
Giang Nguyệt gật gật đầu.
Cô muốn ở lại ngôi nhà này thêm một lúc để nói lời từ biệt lần cuối.
Con người ai chẳng có cảm xúc. Căn nhà bốn năm này mặc dù không thuộc về cô, nhưng cô đã quen sống ở đây.
Nơi này mang theo rất nhiều kỷ niệm khó quên, hầu hết đều là về Tiêu Kỳ Nhiên, cũng có về chính cô. Hiện giờ phải rời đi, vẫn không khỏi cảm thấy có chút cô đơn.
Một lúc sau, Giang Nguyệt thở dài, liếc nhìn căn phòng lần cuối, có chút buồn bã đứng ở cửa, yên lặng nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Giang Nguyệt cất chân đi ra ngoài. Nhưng vừa mới bước mấy bước thì bỗng dưng một người đàn ông xông tới.
Động tác của hắn rất nhanh, Giang Nguyệt còn chưa kịp phản ứng thì trên miệng đã bị một miếng vải bịt kín lại.
…
Khi Giang Nguyệt mở mắt ra lần nữa, cô đang ngồi ở trong một chiếc xe hơi.
Cô lập tức ép buộc mình tỉnh táo, hai mắt mở to. Vừa định mở miệng kêu cứu thì bên cạnh đã vang lên giọng nói của một người đàn ông.
"Giang tiểu thư đừng sợ, là tôi."
Giang Nguyệt quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ xấu xí đầy vết bỏng đang ở rất gần.
"Thì ra là Dư tổng à."
Giang Nguyệt suýt chút nữa không khống chế được biểu cảm trên mặt, cũng may là cô nhanh chóng nhéo lòng bàn tay một cái, mới không để lộ ra chút hoảng sợ nào.
Dư Quảng Bình cười hắc hắc, con mắt duy nhất có thể dùng kia dần dần trở nên tà mị:
“Giang Nguyệt, tôi rất khâm phục tố chất tâm lý của cô đó.”
“Cám ơn Dư tổng đã khen.” Giang Nguyệt đã bình tĩnh lại, giọng nói lạnh lùng như cũ:
“Nếu Dư tổng tìm tôi có việc, cũng không cần dùng phương thức như vậy.”
Dư Quảng Bình cười lạnh một tiếng: “Nếu như dùng phương thức khác, Giang tiểu thư sẽ phối hợp sao?”
Hợp đồng cũng đã ký, giao dịch cũng hoàn tất, Giang Nguyệt khẳng định sẽ không đến cuộc hẹn của hắn.
Giang Nguyệt trầm mặc, Dư Quảng Bình híp mắt một cái, nhìn gương mặt lạnh lùng mê người của Giang Nguyệt, nhịn không được động tà niệm:
“Cô xinh đẹp như vậy, làm sao Tiêu Kỳ Nhiên có thể chơi chán được nhỉ?”
Nói xong, hắn ta liền lấy tay sờ mặt Giang Nguyệt, lại bị cô nhanh chóng né tránh.
“Dư tổng, có việc gì thì cứ nói đi.” Giang Nguyệt lạnh lùng nói, tâm tình cô rất không tốt:
“Tôi còn có chuyện khác phải làm, không thể trì hoãn quá lâu.”
“Cô làm tình nhân của Tiêu Kỳ Nhiên bốn năm, chẳng lẽ nhìn không ra tôi muốn làm gì sao?”
Giọng nói của Dư Quảng Bình khàn khàn, trong mắt mang theo vài phần tham lam, cười xấu xa nói:
“Có muốn cân nhắc để sau này tôi làm chỗ dựa vững chắc cho cô không?”
Ngón tay hắn vẫn cứng rắn nhéo nhéo mặt Giang Nguyệt: “Tin tôi đi, thứ tôi có thể cho cô không thua gì Tiêu Kỳ Nhiên đâu.”
Giang Nguyệt cả người đều cảm thấy khó chịu, đẩy tay hắn ra, không kiên nhẫn kéo tay cầm cửa xe, nhưng xe đã bị khóa lại.
Trong lòng cô chùng xuống.
“Dư tổng, chúng ta nói thẳng đi.” Ngữ khí Giang Nguyệt bình tĩnh, nhìn không ra một tia sợ hãi:
“Tôi chỉ muốn cùng ngài duy trì quan hệ hợp tác bình thường, hy vọng ngài có thể hiểu được.”
Dư Quảng Bình cố ý phớt lờ lời cảnh cáo trong lời nói của cô, còn muốn chạm vào cô, nhưng lại bị Giang Nguyệt không khách khí hất tay ra.
Thấy Giang Nguyệt không chịu ngoan ngoãn, Dư Quảng Bình có chút nóng nảy.
Hắn cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, biết nếu cứ tiếp tục như vậy, luật sư thích xen vào việc của người khác kia sẽ quay lại.
“Được thôi. Cô không theo tôi cũng được.” Dư Quảng Bình phất phất tay, vẻ mặt hờ hững:
“Nhưng cô phải làm cho tôi một việc. Làm xong, tôi sẽ không dây dưa với cô nữa.”
Giang Nguyệt cố nén buồn nôn ngẩng đầu nhìn hắn.
“Đem con chó cái bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên cởi sạch quần áo đưa lên giường của tôi.” Khi Dư Quảng Bình nhắc đến Tần Di Di, hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo:
“Con ả dám đập vào đầu tôi, còn dám mắng tôi là một mắt, tôi không thể buông tha cho con chó đó.”
Trong lòng Giang Nguyệt run lên.
“Xin lỗi, tôi không làm được.” Giang Nguyệt cụp mắt xuống: “Dư tổng đánh giá tôi quá cao rồi. Nếu tôi thật sự làm như vậy, Tiêu tổng sẽ không bỏ qua cho tôi.”
Dám động đến Tần Di Di, Tiêu Kỳ Nhiên nhất định sẽ lột da cô.
"Làm không được?" Dư Quảng Bình lặp lại câu nói của Giang Nguyệt, ngữ khí trở nên quỷ dị, còn cười to hai tiếng: "Giang Nguyệt, cô phải làm được."
“Nếu như cô không làm được, vậy thì cô cứ thay - thế cô ta là được!” Dư Quảng Bình ghé sát vào tai Giang Nguyệt, thở hồng hộc, trong lời nói mang theo uy hiếp:
“Đừng nghĩ phản kháng, tôi biết nhà mới của cô ở đâu.”
“Còn nữa, nghe nói quan hệ giữa cô và luật sư Tống kia rất tốt đúng không?”
Nghe hắn nhắc tới Tống Du, Giang Nguyệt theo bản năng siết chặt tay, hô hấp cũng trở nên dồn dập, tay chân lạnh toát.
/Truyện đăng lúc 0h hằng ngày trên app ReadMe (IOS: WeRead)/
…
Khi Tống Du lái xe quay trở lại, Giang Nguyệt đang đứng ở ven đường, ánh mắt trống rỗng vô hồn, giống như đang thất thần.
“Giang Nguyệt.” Anh lái xe đi tới, dừng trước mặt cô, nhưng cô vẫn không nhìn thấy, anh đành phải hô một tiếng:
“Cô đang suy nghĩ cái gì mà xuất thần luôn vậy?”
Giang Nguyệt lúc này mới hoàn hồn, ánh mắt dần dần thanh tỉnh: “Xin lỗi, tôi có chút mệt.”
Cô xin lỗi Tống Du rồi lên xe.
Không biết có phải là ảo giác của Tống Du hay không mà từ nãy đến giờ Giang Nguyệt có vẻ hơi mất tập trung.
“Sắc mặt cô không tốt lắm. Có phải do chuyển nhà nên mệt quá không?”
Tống Du nghiêng đầu nhìn cô một cái, lại nắm chặt vô lăng: “Tôi dẫn cô đi ăn cơm ở nhà hàng gần đó. Sau khi ăn xong lại dẫn cô đi làm quen với hoàn cảnh mới gần căn hộ nhé.”
Giang Nguyệt ngơ ngác gật đầu: "Được, sao cũng được."
Vừa nhìn đã biết là không chăm chú nghe Tống Du nói gì.
Tống Du sửng sốt vài giây, sau đó bất đắc dĩ cười cười, chỉ cho rằng cô nhất thời vẫn có chút luyến tiếc nhà cũ nên dứt khoát cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Để chấp nhận những con người mới và môi trường mới, luôn cần một quá trình thích nghi.
Ngồi trong nhà hàng, môi của Giang Nguyệt vẫn trắng bệch, Tống Du rót cho cô một ly nước nóng.
“Đầu bếp của nhà hàng này có tay nghề rất tốt, tôi thường xuyên đến đây sau giờ làm.” Tống Du vừa giới thiệu, vừa chào hỏi ông chủ.
Hình như Tống Du là khách quen, ông chủ nhìn thoáng qua liền cười hì hì đi tới, lại nhìn thấy Giang Nguyệt ngồi đối diện, không khỏi nháy mắt với anh.
"Luật sư Tống, đây là bạn gái anh à?"
Nghe thấy câu này, Giang Nguyệt lập tức ngẩng đầu, vừa muốn xua tay phủ nhận: "Không phải, tôi và Tống..."
“Ông chủ, đừng trêu chọc tôi nữa.” Tống Du cười cắt ngang, ánh mắt nhu hòa: “Vẫn là chọn mấy món cũ, hôm nay cho thêm một phần canh nữa đi.”
"Được!" Ông chủ cười vui vẻ: "Luật sư Tống lần đầu tiên dẫn con gái tới đây, hôm nay tôi sẽ đãi cô thêm một món nữa!"
Nói xong, ông chủ liền đi vào bếp phía sau.
Giang Nguyệt đối với hành động vừa rồi của Tống Du có chút không thoải mái, vừa mở miệng định hỏi, điện thoại trong túi cô đột nhiên vang lên.
Là Tiêu Kỳ Nhiên.
…
Thụy Uyển.
Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt, trong mắt âm trầm như mực, trong tay cầm điện thoại di động, thanh âm càng thêm lạnh lùng: “Giang Nguyệt, cô đang ở đâu?”
Đứng trong căn phòng trống rỗng, anh nhất thời không nén được tức giận, nhất là khi nghe được thanh âm náo nhiệt ở đầu dây bên kia, ánh mắt càng thêm u ám:
“Tôi cho cô mười phút, lập tức trở về.”
Chương 59 Không liên quan gì đến anh
Rõ ràng Tiêu Kỳ Nhiên không ở trước mặt, nhưng Giang Nguyệt vẫn cảm thấy ớn lạnh.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Giọng điệu của cô cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể: “Tôi đang ăn cơm, có chuyện gì anh cứ nói qua điện thoại đi.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn căn nhà vắng vẻ, thanh âm hờ hững: “Đem đồ đạc trong nhà trả lại.”
Vừa rồi anh đã hỏi chị Trần, biết được tin Giang Nguyệt chuyển nhà.
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, ngữ khí vẫn như thường: “Đồ đạc vốn có của căn nhà tôi đều không đụng vào. Đồ vật lấy đi đều là đồ dùng cá nhân thường ngày của tôi.”
Cô dừng một chút, sau đó nói thêm: “Nếu tôi cầm nhầm thứ gì, có thời gian tôi sẽ trả nó lại.”
“Giang Nguyệt, tôi không phải đang trưng cầu ý kiến của cô.”
Thanh âm của Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng, mang theo khí thế áp bức: “Ai cho cô can đảm dám chuyển ra khỏi Thụy Uyển?”
“Không phải anh đã nói nhà đó không thuộc về tôi, là cho tôi mượn mà thôi à?” Giang Nguyệt giật giật cổ họng, giọng nói giễu cợt: “Tôi không tự dọn ra ngoài ở, chờ anh về đuổi tôi ra ngoài sao?”
Tiêu Kỳ Nhiên hơi khựng lại.
Không đợi anh có thể nói thêm cái gì, Giang Nguyệt đã cau mày, dứt khoát cúp máy.
“A Nhiên gọi à?” Tống Du nhướng mày, thuận miệng hỏi: “Cô không nói cho cậu ấy biết việc chuyển nhà sao?”
"Không cần phải báo cáo với anh ta chuyện này." Giang Nguyệt rũ mắt xuống, lạnh giọng nói: “Ngoại trừ công việc, chuyện của tôi không liên quan gì đến anh ta.”
Vừa lúc đó, ông chủ mang thức ăn lên.
Giang Nguyệt gắp một miếng sườn xào chua ngọt, bỏ vào miệng.
Thịt rất mềm, vị chua ngọt tràn ngập trong miệng, cơn cáu kỉnh của cô dịu đi một chút.
"Ngon không?"
"Rất ngon."
Giang Nguyệt lại gắp một miếng, bỏ vào miệng rồi nói: "So với tôi làm ngon hơn nhiều. Lần nào tôi cũng làm nước sốt chua ngọt không ngon, hoặc là thịt quá cứng."
Tống Du cười gật đầu: “Thích thì ăn nhiều một chút đi.”
Giang Nguyệt cũng nở nụ cười, tiếng cười ngọt ngào: "Ngon đến đâu cũng không được ăn nhiều, phải giữ dáng."
Nghe vậy, Tống Du nghiêm túc đánh giá cô từ trên xuống dưới, có chút kinh ngạc: “Giang Nguyệt, cô đã rất gầy rồi.”
Dáng người của cô rất nhỏ, bất kể cô mặc quần áo gì đều trông rất nhỏ, cổ tay lộ ra cũng rất gầy, gầy đến mức làm cho người ta có chút đau lòng.
“Dù cân nặng tôi bình thường thì khi lên hình cũng sẽ rất mập.”
Tống Du buông đũa xuống, mỉm cười quan tâm nói: “Mặc kệ như thế nào, sức khỏe mới là quan trọng nhất.”
Giang Nguyệt hơi nhếch môi, giọng điệu thoải mái hơn rất nhiều: “Làm diễn viên, nhất định phải khống chế khẩu vị, mới có thể đạt được hiệu ứng máy quay tốt nhất.”
Nghe Giang Nguyệt hăng hái nói chuyện, trên mặt Tống Du mang theo nụ cười nhẹ, thỉnh thoảng gật gật đầu, cảm thấy rất hứng thú với những gì cô nói.
Sau khi ăn xong, Tống Du thanh toán hóa đơn rồi hai người cùng sóng vai đi ra khỏi nhà hàng.
Tống Du khiêm tốn, lại rất biết làm sôi nổi bầu không khí, hai người tán gẫu rất thoải mái, đi tản bộ trở lại tầng dưới của căn hộ.
Nhìn thấy chiếc xe màu đen đậu trước cổng, nụ cười trên mặt Giang Nguyệt dần dần tắt đi, bước chân cũng dừng lại tại chỗ.
“Sao vậy?”
Tống Du quay đầu lại nhìn Giang Nguyệt, lại chú ý tới sắc mặt ngưng trọng của cô liền nhìn theo ánh mắt cô.
Trên xe có một người đi xuống, ánh mắt lười biếng nhìn hai người bọn họ.
Động tác đóng cửa xe của Tiêu Kỳ Nhiên rất mạnh, một tiếng ‘Rầm’ vang lên rất lớn.
“A Nhiên. Sao cậu lại tới đây?” Tống Du đi tới trước, chắn trước mặt Giang Nguyệt, cười nhạt: “Tìm tôi có việc gì à?”
“Tôi tìm cô ấy!” Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên mím chặt, trên mặt lộ ra lạnh lùng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Bầu không khí trở nên cứng nhắc.
Tống Du không có ý định tránh đi, mà bình tĩnh nói: “Kỳ Nhiên, hiện tại không phải là giờ làm việc của Giang Nguyệt.”
Vừa dứt lời, anh cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo trong mắt người đàn ông đối diện.
"Giang Nguyệt." Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên khẽ mở ra, giọng nói trầm thấp gợi cảm, khi anh đọc tên cô, vô cùng dễ nghe:
“Cô rất có bản lĩnh đó. Vì cô mà khiến cho hai người đàn ông trở mặt thành thù!”
Giang Nguyệt im lặng hai giây, sau đó nhướng mi nhìn anh.
Một lúc lâu sau, cô thở dài, đi đến bên cạnh Tống Du: "Luật sư Tống, anh về trước đi, tôi có chuyện riêng cần nói với anh ấy."
Tống Du có vẻ rất không yên tâm, ánh mắt liên tục xác nhận xem cô có cần hỗ trợ hay không.
Giang Nguyệt nở một nụ cười trấn an anh, ý bảo anh không cần lo lắng.
Nhìn thấy hai người mặt qua mày lại, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh xuống, tâm tình u ám không rõ ràng.
Mãi đến khi Tống Du biến mất ở hành lang, ánh mắt của Giang Nguyệt mới rơi vào trên người Tiêu Kỳ Nhiên.
“Sống cùng cậu ta? Hành động của cô đúng là nhanh nhỉ?”
Giang Nguyệt cau mày: “Tình cờ có một căn nhà thích hợp nên tôi chuyển đến đây.”
Cô nói thêm: “Không phải ở chung, mà là hàng xóm.”
“Hàng xóm?” Tiêu Kỳ Nhiên cười lạnh một tiếng, ánh mắt rất khinh miệt, tựa như đang xác nhận tính chân thật trong lời nói của cô:
“Là loại hàng xóm mà ban ngày ở riêng, ban đêm ngủ chung một giường à?”
“Tiêu Kỳ Nhiên!” Giang Nguyệt lạnh lùng nói lớn: “Chẳng lẽ tôi không thể có bạn bè sao? Tôi bắt buộc phải có thứ gì đó với người khác giới thì anh mới hài lòng phải không?”
Đôi mắt lãnh đạm của Tiêu Kỳ Nhiên rơi vào khuôn mặt tức giận của Giang Nguyệt, khóe môi đột nhiên nhếch lên giễu cợt.
“Nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm.”
Giang Nguyệt cảm thấy khó hiểu: “Tôi đã làm cái gì?”
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên âm trầm: “Cô làm cái gì thì trong lòng cô tự biết rõ. Có một khuôn mặt đẹp, nhưng không nhất thiết cứ phải sử dụng nó đâu.”
Sự nhục nhã trong lời nói của anh khiến sắc mặt Giang Nguyệt vô cùng cứng ngắc.
“Anh không thể nói chuyện bình thường được sao?”
Tiêu Kỳ Nhiên: “Tôi nói chuyện như thế nào còn tùy thuộc vào đối phương là ai?”
Từ đầu đến cuối, anh ta chưa bao giờ tôn trọng cô từ tận đáy lòng.
Giang Nguyệt hít sâu một hơi, áp chế sự ủy khuất trong lòng: “Mặc kệ anh đánh giá tôi như thế nào, anh cũng không có tư cách xen vào chuyện tôi ở ở đâu.”
“Hơn nữa, sớm muộn gì tôi cũng phải chuyển đi.” Cô cúi đầu nhẹ giọng nói: “Đây không phải là kết quả mà anh muốn thấy sao?”
Vẻ mặt của Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không có chút thay đổi nào.
Thấy anh không nói gì, Giang Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, như nhìn một người xa lạ:
“Anh còn muốn nói gì không? Tôi phải về sắp xếp đồ đạc”
Nói xong, cô nhấc chân đi lướt qua hắn, không nhìn hắn một cái nào nữa.
Tiêu Kỳ Nhiên đứng thẳng người, nhìn bóng lưng cô đi xa, đôi mắt cực kỳ lãnh đạm kia từng chút một sâu xuống.
"Sau này cô định ở bên Tống Du sao?"
Giang Nguyệt không quay đầu lại, thanh âm nhàn nhạt lướt qua: "Không liên quan đến anh."
…
Kể từ ngày hôm đó, Tiêu Kỳ Nhiên vậy mà lại yên lặng một thời gian.
Cuộc sống của Giang Nguyệt khi làm hàng xóm với Tống Du rất tốt. Bình thường anh bận rộn với công việc ở văn phòng luật sư. Hai người chỉ có cuối tuần mới có thể gặp nhau vài lần, hẹn nhau ăn cơm, tán gẫu.
Thời gian còn lại, bọn họ đều bận rộn với những việc riêng của mình.
Thời tiết ở Bắc Thành luôn rất lạnh, đến cuối tháng 12, trời bắt đầu có tuyết rơi dày đặc.
Chương 60 Tôi cũng có một cái
Giang Nguyệt từ nhỏ đã sợ lạnh, ngoại trừ thời gian quay phim ra thì hầu như đều cuộn mình nằm ở nhà, ước mình có thể là một con gấu ngủ đông.
Nếu không cần thiết, cô gần như không đi ra ngoài.
Hôm nay, Giang Nguyệt đang lơ mơ ngủ thì đột nhiên nhận được một cuộc gọi.
Số điện thoại không có lưu tên, nhưng vừa nhìn thấy dãy số, Giang Nguyệt gần như lập tức bừng tỉnh, vui vẻ nhấn nút kết nối.
“Alo, là Giang Nguyệt đúng không?”
Giọng nói ân cần, hiền lành của Chu Ninh Vân vang lên trong điện thoại, ôn nhu như nước:
“Mẹ đã vô ý đánh thức con sao?”
Giang Nguyệt dụi dụi mắt, thanh âm tuy rằng có chút khàn khàn vì vừa mới tỉnh ngủ, nhưng vẫn rất nhẹ nhàng:
“Không ạ, giờ này con cũng nên tỉnh rồi.”
Chu Ninh Vân rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho Giang Nguyệt.
“Hôm nay con có bận gì không?” Chu Ninh Vân thăm dò hỏi một câu.
Giang Nguyệt lập tức trả lời: “Không có ạ. Hôm nay con được nghỉ.”
Nghe được câu trả lời của cô, Chu Ninh Vân thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Vậy hôm nay con có muốn đi mua sắm không? Sắp đến Tết rồi, mẹ dẫn con đi mua sắm nhé.”
…
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Giang Nguyệt vô cùng vui vẻ. Cô nhanh chóng rời giường rửa mặt, trang điểm nhẹ nhàng. Ở trước tủ quần áo bồi hồi nửa ngày mới chọn được một bộ quần áo.
Trước khi rời đi, cô còn không quên mang theo chiếc khăn choàng cổ màu hồng kia.
Chắc mẹ sẽ rất vui khi thấy cô đeo món quà mẹ tặng, Giang Nguyệt nghĩ.
…
Giang Nguyệt thật lâu không có chờ mong một chuyện như vậy, Ngay cả khi cô lái xe đến trung tâm thương mại mà Chu Ninh Vân đã nói, nụ cười trên mặt vẫn chưa bao giờ tắt.
Giang Nguyệt đeo khẩu trang và đội mũ, không ai có thể nhận ra cô.
Đang là dịp cuối năm, còn vài ngày nữa là đến lễ Giáng sinh, trong trung tâm thương mại rất nhiều người. Trong đám người tấp nập, Giang Nguyệt liếc mắt một cái liền tìm được Chu Ninh Vân.
Hai mắt cô sáng lên, vội vàng chạy tới: “Mẹ, con ở đây!”
Chu Ninh Vân quay đầu lại, sửng sốt vài giây, trong mắt lóe lên một tia mất tự nhiên, nhưng rất nhanh liền áp chế lại: “Giang Nguyệt, con đến sớm vậy.”
Chu Ninh Vân ăn mặc cũng rất kín đáo, khăn lụa che nửa khuôn mặt, mũ đội thấp, giống như rất sợ người khác nhận ra.
Giang Nguyệt dừng một chút, không hiểu ý tứ trong lời nói của bà: “Mẹ, mẹ còn đang đợi người khác sao?”
Chu Ninh Vân vội vàng lắc đầu, túm lấy cô rời đi, yếu ớt đáp: “Không phải, hôm nay mẹ hẹn gặp một mình con, muốn cùng con đi mua sắm thôi.”
Nhìn Chu Ninh Vân quấn kín mít như vậy, trong lòng Giang Nguyệt có chút lo lắng: “Mẹ, người nhà kia cho mẹ ra ngoài sao?”
Nghe câu hỏi này, Chu Ninh Vân bất đắc dĩ thở dài, nắm chặt tay Giang Nguyệt:
“Người nhà bọn họ đã đi nơi khác, hôm nay là mẹ lén ra ngoài. Mẹ nghĩ đã lâu không gặp con, nên muốn ra gặp một lần.”
Nghe vậy, Giang Nguyệt lúc này mới yên lòng, một lần nữa nở nụ cười.
Quả nhiên trong lòng mẹ cô vẫn có cô.
Hai mẹ con rất hiếm khi gặp nhau, hai người vừa đi vừa trò chuyện, lại thử vài bộ quần áo.
Rõ ràng nói là mua đồ cho Giang Nguyệt, thế nhưng Giang Nguyệt lại nhịn không được mua cho Chu Ninh Vân vài bộ quần áo, còn có mấy bộ trang sức đắt tiền.
Chu Ninh Vân cười đến không khép miệng lại được, liên tục nói rằng con gái bà đã trưởng thành.
Hai người đi vào một cửa hàng, Giang Nguyệt đang cùng mẹ chọn quần áo, bỗng nhiên phía sau truyền đến một giọng nữ quen thuộc, âm thanh ngọt ngào đáng yêu:
“A Nhiên, kiểu dáng quần áo của cửa hàng này rất đặc biệt.”
Lưng Giang Nguyệt lập tức cứng đờ. Cô không cần quay đầu lại, cũng có thể biết được người phía sau là ai.
Tần Di Di khoác tay Tiêu Kỳ Nhiên, thân mật dán sát vào người anh: “Em muốn mặc đồ đôi với A Nhiên, có được không?”
Tiêu Kỳ Nhiên rất kiên nhẫn đáp: “Được. Di Di lựa đi. Tôi trả tiền.”
Tần Di Di lập tức tươi cười xán lạn: “A Nhiên là tốt nhất.”
Nghe hai người nói chuyện, Giang Nguyệt chỉ cúi đầu thấp hơn, trong lòng xẹt qua một tia phiền não.
Thật vất vả mới có cơ hội ở cùng một chỗ với mẹ, cô không muốn để cho người không quan trọng đến quấy rầy.
Nhưng ngay khi cô quay người muốn nhanh chóng kéo Chu Ninh Vân đi, ánh mắt Tần Di Di đột nhiên liếc tới trên người cô, đưa tay chỉ vào cô, kêu lên một tiếng:
“Người đó hình như là chị Giang Nguyệt ạ…”
Thanh âm Tần Di Di không lớn không nhỏ, Tiêu Kỳ Nhiên cũng giống như vừa nhìn thấy Giang Nguyệt, ánh mắt lãnh đạm liếc qua cô.
Giang Nguyệt tuy rằng đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt quyến rũ kia lại rất dễ phân biệt, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.
“Thật đúng là chị Giang Nguyệt!” Tần Di Di rất kinh ngạc, bước nhanh tới hỏi:
“Chị Giang Nguyệt, chị cũng đến mua sắm sao?”
Sau đó quay đầu lại, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Tiêu Kỳ Nhiên bên cạnh: “A Nhiên, hôm nay thật trùng hợp nha, vậy mà lại gặp được chị Giang Nguyệt ở đây.”
Giang Nguyệt thấy không tránh được, tâm tình rất loạn, đáp qua loa vài từ: “Ừ, thật trùng hợp.”
Trùng hợp đến phát bực. Cô mới không muốn nhìn thấy hai người bọn họ.
Giọng nói của Tần Di Di vui vẻ: “Nếu đã gặp rồi, hay là chúng ta cùng nhau đi dạo đi?”
Cô ta túm lấy góc áo Tiêu Kỳ Nhiên, vẻ mặt thẹn thùng: “Em đang cùng A Nhiên đi mua đồ đôi. Hai ngày nữa bọn em sẽ đi Hoa Thành đón giao thừa.”
Giang Nguyệt không có tâm trạng đi chung gì đó. Cô lắc đầu: “Cô đi mua sắm đi, tôi sẽ không làm phiền nữa.”
Nói xong, Giang Nguyệt liền muốn lôi kéo Chu Ninh Vân nhanh chóng rời đi.
Nhưng bước chân Chu Ninh Vân lại đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Kỳ Nhiên, qua thật lâu mới lẩm bẩm thành tiếng:
"Giang Nguyệt, đây không phải là ông chủ của con sao?”
Giang Nguyệt kéo kéo bà hai lần, cũng không nhúc nhích, đành ngậm ngùi giới thiệu: “Mẹ, đây là ông chủ của con, Tiêu tổng.”
Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng gật đầu.
Ánh mắt Chu Ninh Vân lập tức trở nên cổ quái: “Không phải con có quan hệ rất tốt với ông chủ công ty con sao? Sao gặp mặt mà không nói chuyện với nhau?”
“Mẹ, chúng ta trở về rồi nói sau nhé.” Giang Nguyệt không muốn ở trước mặt hai người bọn họ nói chuyện, tiếp tục kéo Chu Ninh Vân:
“Chúng ta đi trước đi.”
“Dì là mẹ của chị Giang Nguyệt sao?” Tần Di Di đi tới, đến gần Chu Ninh Vân: “Dì trông thật trẻ nha.”
Tần Di Di vừa cười rộ lên liền lộ ra hai má lúm đồng tiền, trông rất ngọt ngào:
“Không ngờ mẹ của chị Giang Nguyệt cũng xinh đẹp như vậy. Hai người thật giống nhau, hâm mộ quá.”
Nói xong, ánh mắt của cô ta bỗng nhiên dừng trên khăn quàng cổ của Giang Nguyệt.
“A, chiếc khăn quàng cổ này nhìn quen quá!” Tần Di Di đột nhiên như nhìn thấy một thế giới mới, vẻ mặt vui mừng:
“Chị Giang Nguyệt, hình như em cũng có một chiếc giống như của chị.”
Vừa nói, cô vừa nhíu mày suy nghĩ: “Mua lúc nào nhỉ?”
Chu Ninh Vân nghe được câu này, sắc mặt đại biến, cái gì cũng không thèm để ý nữa, vội nói:
“Giang Nguyệt, chúng ta đi thôi.”
Vừa nói, bà vừa nắm tay Giang Nguyệt muốn kéo cô rời đi. Nhưng Tần Di Di lại đột nhiên kéo Giang Nguyệt lại, nụ cười so với vừa rồi càng thêm sáng lạn, khuôn mặt kề sát vào cô:
“Em nhớ ra rồi. Đây là quà tặng kèm khi mua áo khoác.”
Quà tặng kèm?
Hô hấp của Giang Nguyệt hơi khó khăn, sắc mặt tái nhợt thấy rõ.
Tần Di Di giống như không nhìn thấy sắc mặt Giang Nguyệt, tiếp tục lẩm bẩm: “Hình như trước đó có thương hiệu nào tổ chức sự kiện, mua áo khoác thì được tặng khăn quàng cổ.”
Cô nhún vai: “Nhưng nó xấu quá, kiểu dáng cũng rất lỗi thời, em chưa mang bao giờ.”
“Không ngờ chị Giang Nguyệt lại thích. Đúng là cũng rất hợp với chị đó.”