Giang Nguyệt cúi đầu, ánh mắt rơi vào chiếc khăn quàng cổ cô vẫn luôn nâng niu, trong mắt hiện lên một chút sương mù, làm mờ đi tầm mắt của cô.
Chu Ninh Vân cũng hoảng hốt, vội vàng giải thích với Giang Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, con đừng nghĩ nhiều, khăn quàng cổ này…”
Bà muốn nói điều gì đó để cứu vãn, nhưng câu trả lời đã quá rõ ràng.
Đúng vậy, bà đúng là đem quà tặng tặng kèm khi mua áo khoác, làm quà sinh nhật đã chuẩn bị sẵn, tặng cho Giang Nguyệt.
“Mẹ, mẹ không cần phải nói gì đâu.” Giang Nguyệt cụp mắt xuống, vẫn duy trì một tia bình tĩnh cuối cùng, nhẹ giọng cắt ngang: “Con hiểu mà.”
Nếu là trước đây, dù là quà gì Giang Nguyệt cũng vui vẻ. Dù sao bởi vì nợ nần nên nhà họ nghèo đến mức không có cơm ăn chứ đừng nói là quà sinh nhật.
Nhưng bây giờ thì khác.
Chu Ninh Vân rõ ràng mua được áo khoác hàng hiệu, nhưng chỉ đem quà tặng kèm khi mua áo khoác làm quà sinh nhật tặng cho cô.
Còn cô vẫn như một con ngốc, coi món quà này như báu vật.
“Chị Giang Nguyệt, chiếc khăn này rất quan trọng với chị sao?”
Tần Di Di dường như đã nhận ra điều gì đó từ phản ứng của hai mẹ con, chớp chớp mắt, nói một cách vô tội:
“Nếu chị thích nó, tuần sau em sẽ tìm cái của em gửi cho chị luôn nhé. Dù sao cũng không đáng giá.”
Ba chữ “không đáng giá” như một lưỡi dao đâm vào lồng ngực của Giang Nguyệt.
Đâm đến máu tươi đầm đìa.
Tần Di Di vẫn giống như không phát hiện được cảm xúc của cô, tiếp tục nói:
“Bao bì em còn chưa tháo ra luôn đó, vẫn còn mới toanh.” Trên mặt còn mang theo nụ cười, đáy mắt là vô số thắng lợi.
Tần Di Di càng đắc ý, sắc mặt Giang Nguyệt càng thêm cứng ngắc.
“Nguyệt Nguyệt, mẹ hơi khát nước.”
Chu Ninh Vân thấy thế tim đập thình thịch, vội vàng lên tiếng, giọng điệu có chút cầu xin:
“Con đi cùng mẹ mua một chai nước được không?”
Giang Nguyệt sắc mặt trắng bệch gật đầu, bị Chu Ninh Vân kéo ra khỏi cửa hàng này.
Nhìn Giang Nguyệt rõ ràng bị đả kích đến thất hồn lạc phách, Tần Di Di nhịn không được mừng thầm trong lòng, quay đầu định làm nũng với Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng đối phương lại thờ ơ liếc cô một cái.
“Náo loạn đủ rồi?”
Ngữ khí của hắn không tốt lắm, trong lòng Tần Di Di giật thót, gắt gao nắm lấy cánh tay của hắn:
“A Nhiên, em không có ý gì khác, chỉ là muốn đối tốt với chị Giang Nguyệt một chút.”
“Dù sao chị ấy cũng là người con gái anh thích trước đây. Em muốn chiếu cố chị ấy nhiều hơn một chút…”
Tiêu Kỳ Nhiên nhéo nhéo mi tâm, ánh mắt từ phương hướng Giang Nguyệt rời đi từng chút một thu hồi, kiên nhẫn hỏi Tần Di Di: "Còn muốn tiếp tục đi dạo không?”
Tần Di Di vội vàng hùa theo: “Đương nhiên phải đi dạo, em còn chưa mua được đồ đôi mà.”
…
Chờ đến khi Giang Nguyệt phản ứng lại, thì cô đã bị Chu Ninh Vân kéo vào một quán cà phê.
Cô ngơ ngác ngồi trên ghế, nhìn người mẹ đang đứng ở quầy bar gọi đồ ăn, con ngươi hơi lơ đãng.
Lòng bàn tay vẫn còn lạnh, sắc mặt vẫn tái nhợt đến đáng sợ.
Sau khi gọi món xong, Chu Ninh Vân đi tới, ngồi đối diện với Giang Nguyệt, xấu hổ xoa xoa hai tay, vẻ mặt đặc biệt khó xử nói: “Nguyệt Nguyệt, thật ra mẹ không phải là cố ý.”
“Con biết điều kiện trước nhà chúng ta rồi đó, mẹ cũng đã quen tiết kiệm, hơn nữa, mặc kệ có phải là quà tặng kèm hay không, không phải đều là đồ mới sao?”
“Con bây giờ là một đại minh tinh, cũng không thiếu gì khăn quàng cổ. Đây chỉ là tâm ý mà thôi.”
Nghe Chu Ninh Vân cố gắng giải thích, Giang Nguyệt cúi đầu nhìn mép bàn, thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ không cần giải thích với con, con có thể hiểu được.”
Cô vẫn sẵn sàng tự lừa dối chính mình.
Thấy Giang Nguyệt không so đo với mình, Chu Ninh Vân thở phào nhẹ nhõm: “Nguyệt Nguyệt, thật ra hôm nay mẹ hẹn con ra ngoài là muốn con giúp mẹ một chuyện.”
Giang Nguyệt giật mình.
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác mất mát khó hiểu, nhưng cô vẫn cố gắng đè nén:
“Mẹ nói đi. Mẹ cần con giúp gì ạ?”
Chu Ninh Vân: “Bây giờ con... còn chưa chấm dứt hợp đồng với Giang San đúng không?”
Thấy giọng điệu thăm dò của mẹ, Giang Nguyệt suy nghĩ hai giây mới thành thật trả lời:
“Vâng, còn chưa hết hạn.”
Lông mày của Chu Ninh Vân lập tức giãn ra: “Nếu con còn chưa chấm dứt hợp đồng với Giang San, vậy thì có thể tìm cho Giang Dự một công việc ở công ty của con không?”
Thì ra là vì Giang Dự mới chủ động hẹn cô ra ngoài mua sắm.
Giang Nguyệt cắn môi, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, con không có quyền lực lớn như vậy.”
Nhìn Chu Ninh Vân trước mặt, cô cố nén thất vọng: “Nếu mẹ thật sự muốn Giang Dự tìm được một công việc, vậy hãy để nó tự mình nộp sơ yếu lý lịch, sau đó phỏng vấn rồi mới có thể xin được việc.”
Sắc mặt Chu Ninh Vân trở nên khó coi: “Giang Nguyệt, con đừng vô tình như vậy, được không?”
“Không phải là con không biết tình hình của em trai mình. Nó ngay cả bằng cấp gì cũng không có, sơ yếu lý lịch viết như thế nào đây?”
Bà vừa nói, vừa hạ thấp giọng: “Giúp Giang Dự có được một công việc ở Giang San, đối với con cũng có phải việc khó gì đâu.”
Nghe mẹ nói, Giang Nguyệt cảm thấy đau nhói ở ngực, ngay cả khi hít thở cũng cảm thấy đau đớn.
Nhưng Chu Ninh Vân hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của cô, vẫn lẩm bẩm: “Thằng nhóc Giang Dự này vẫn luôn là một người tốt, lại còn hiểu chuyện, chỉ là hơi ham chơi một chút.”
“Người tốt? Hiểu chuyện?”
Giang Nguyệt lặp lại hai từ này, cảm thấy rất buồn cười.
Giang Dự suốt ngày chỉ biết đưa tay đòi tiền cô, không cho thì liền dùng lời lăng mạ, chế giễu cô. Cũng xứng đáng với hai từ này sao?
Giang Nguyệt mím môi, vừa định mở miệng.
“Đây là đồ uống hai người đã gọi ạ. Chúc ngon miệng.”
Nhân viên phục vụ bưng khay tới, cắt ngang lời Giang Nguyệt đang định nói, cô đành ngẩng đầu lên: “Cám ơn.”
Giang Nguyệt vô tình nhìn lướt qua hai ly đồ uống nóng trên bàn, đồng tử đột nhiên siết chặt, thân thể khẽ run.
Những ngón tay cô co lại, rồi lại duỗi ra.
Giang Nguyệt muốn đưa tay bắt lấy thứ gì đó, lại phát hiện thì ra cái gì cũng không bắt được.
“Nguyệt Nguyệt, con thử suy nghĩ lại đi.” Chu Ninh Vân còn chưa ý thức được có gì không đúng, đẩy cái ly về phía Giang Nguyệt:
“Uống đồ nóng cho xua tan bớt cái lạnh đi con.”
Giang Nguyệt sững sờ nhìn Chu Ninh Vân, lại cúi đầu nhìn sữa nóng bốc khói nghi ngút, đầu ngón tay lại một lần nữa đâm vào lòng bàn tay.
Cánh môi cô run rẩy: “Mẹ, con bị dị ứng sữa, mẹ không nhớ sao?”
Chu Ninh Vân vừa rồi thật vất vả mới hòa hoãn sắc mặt, giờ phút này lại trở nên xấu hổ, ánh mắt cực kỳ mất tự nhiên:
“Con xem cái trí nhớ của mẹ này. Lớn tuổi rồi, đầu óc cũng không còn minh mẫn nữa…”
“Con bị dị ứng với sữa, mẹ đương nhiên nhớ mà. Mẹ sẽ bảo phục vụ đổi cho con một ly nước khác.”
Không đợi Chu Ninh Vân tiếp tục giải thích qua loa, Giang Nguyệt đã đứng lên, cô nghe thấy giọng nói của mình đang cố gắng bình tĩnh:
“Mẹ, con nhớ ra con còn có việc phải làm. Con về trước đây.”
Như thể ai đó đã nhét một cục nước đá vào ngực cô, trái tim cô cảm thấy thật lạnh.
Dù chỉ một giây thôi, cô cũng không muốn ở lại lâu hơn nữa.
Giang Nguyệt xoay người muốn rời đi, lại bị Chu Ninh Vân kéo lại.
Chu Ninh Vân: “Giang Nguyệt, hôm nay mẹ chỉ muốn nghe được một câu trả lời chắc chắn. Chuyện tìm việc cho Giang Dự, con có giúp hay không?”
Chương 62 Còn có bản lĩnh gì
“Rốt cuộc chuyện tìm việc làm cho em trai con có giúp không?”
Giang Nguyệt cúi đầu nhìn Chu Ninh Vân đang gắt gao túm lấy cánh tay mình không buông. Cô cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, hất tay bà ra.
“Giang Dự cũng có tay có chân, vì sao con phải giúp?” Giọng nói của Giang Nguyệt cũng bắt đầu run rẩy:
“Lúc trước bảo con phải giúp nó trả món nợ khổng lồ kia, bây giờ lại bắt con phải kiếm việc cho nó. Đây đều là con nợ nó sao?”
Nếu không phải Giang Dự nợ nhiều tiền như vậy. Số tiền mà Giang Nguyệt kiếm được trong mấy năm nay đã đủ cho cô mở công ty riêng rồi.
Làm sao đến nổi rơi vào tình trạng thảm hại như bây giờ cơ chứ?
Động tĩnh của hai người cũng không nhỏ, đã có không ít người chú ý đến bên này, bắt đầu chỉ trỏ, bàn tán.
Thấy người xung quanh nhìn sang, phản ứng của Chu Ninh Vân còn lớn hơn cả Giang Nguyệt. Bà lập tức lấy khăn lụa che mặt, thấp giọng nói:
“Chị gái như mẹ, đây là trách nhiệm mà một người chị như con phải gánh vác.”
Giang Nguyệt trong lòng rất khó chịu: “Trong lòng Giang Dự hoàn toàn không xem con là chị gái!”
Cánh môi cô khẽ nhếch, cười tự giễu một tiếng: “Trong mắt Giang Dự, con chỉ là một cái máy ATM mà thôi. Còn lại là loại người dơ bẩn, đê tiện nhất.”
Giang Nguyệt nói xong, nhân lúc còn chưa bị ai nhận ra mình, nhanh chóng rời đi.
Hốt hoảng giống như một kẻ đào ngũ.
Sau khi Giang Nguyệt rời đi, Chu Ninh Vân tức giận dậm chân, rồi cũng vội vàng rời đi ngay.
“Anh ơi, anh muốn uống gì không ạ?”
Nhân viên phục vụ đi tới, kiên nhẫn hỏi người đàn ông ngồi ở vị trí chéo phía sau hai mẹ con Giang Nguyệt vừa rồi.
“Cám ơn. Tôi không uống.”
Tiêu Kỳ Nhiên lập tức từ chỗ ngồi đứng dậy, vừa bước ra khỏi quán cà phê, liền vừa vặn đụng phải Tần Di Di đã tìm hắn nãy giờ.
“A Nhiên, không phải anh nói anh đi vệ sinh sao?” Cô liếc nhìn nơi mà Tiêu Kỳ Nhiên vừa đi ra, kỳ quái hỏi:
“Tại sao anh lại đi ra từ trong quán cà phê?”
“Muốn mua cho Di Di đồ uống, nhưng bỗng dưng lại quên mất Di Di muốn uống cái gì.” Giọng điệu của hắn lạnh nhạt, cảm xúc trong mắt không hề gợn sóng:
“Di Di có muốn uống Americano không?”
Ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên vô cùng thẳng thắn, Tần Di Di cũng không có quá nhiều nghi ngờ, cười hì hì đáp:
“Anh quên rồi sao, em thích uống sữa lắc dâu tây nhất, Americano quá đắng!”
Nghe Tần Di Di nói vậy, chân mày Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhíu lại, ậm ừ nói:
“Sau này sẽ nhớ kỹ.”
…
Sau khi Giang Nguyệt rời khỏi trung tâm thương mại, trong lúc nhất thời cũng không biết mình nên đi đâu.
Chỉ vài giờ ngắn ngủi, tâm trạng vui vẻ buổi sáng đã biến mất. Tất cả những niềm vui và sự mong đợi đó đều đã biến thành sự chế giễu.
Lẽ ra cô nên biết rõ điều này rồi.
Chu Ninh Vân bình thường ngay cả một cuộc điện thoại cũng không muốn gọi, làm sao có thể thật sự muốn hẹn cô cùng nhau đi dạo phố mua sắm?
Tất cả chỉ là vì mục đích của bà mà thôi.
Vừa ra ngoài không bao lâu, Giang Nguyệt đã cảm thấy rất mệt mỏi. Cô trở lại gần căn hộ, ở bên ngoài tùy tiện giải quyết bữa trưa một chút, mới kéo thân thể về nhà.
Cô lơ đễnh, chờ thang máy lên tầng, lúc cô đi tới trước cửa, mới phát hiện nơi đó có một người đang đứng.
Là Tiêu Kỳ Nhiên.
Giang Nguyệt theo bản năng lui về phía sau hai bước, trong ánh mắt tràn ngập cảnh giác:
“Anh tới đây làm gì?”
Tiêu Kỳ Nhiên cười lạnh một tiếng, sau đó dùng ngữ khí cực kỳ châm chọc hỏi: "Không phải cô cùng mẹ cô đi mua sắm sao? Sao về sớm vậy?”
“Thế nào, có vui không?”
Giang Nguyệt mím môi, một lúc lâu sau không lên tiếng.
Hắn rõ ràng chỉ là hỏi một câu đơn giản, nhưng lại giống như một cái tát vang dội, giáng mạnh vào mặt cô. Chế giễu tình thân tầm thường của cô.
Nhìn đi, Giang Nguyệt. Mày luôn nghĩ rằng mày được yêu thương. Nhưng thật ra tất cả chỉ là do mày tự lựa dối chính mình mà thôi.
Tình mẫu tử mà mày khao khát, tình thân mày mong chờ. Trên thực tế đều là thứ không đáng nhắc đến.
Mí mắt Giang Nguyệt cũng không có nhấc lên một chút nào, đi ngang qua Tiêu Kỳ Nhiên như thể không có người đứng đó, cúi đầu lấy chìa khóa từ trong túi xách ra.
Cô rất mệt mỏi. Bây giờ cái gì cô cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ muốn trốn trong chăn ngủ một giấc thật ngon mà thôi.
Để rồi sau khi tỉnh dậy, cô sẽ có thể quên hết những thứ này.
“Giang Nguyệt, tôi đang nói chuyện với cô đó.”
Tiêu Kỳ Nhiên thấy Giang Nguyệt phớt lờ mình thì sắc mặt lập tức đen đi, giọng nói cũng trở nên cứng nhắc hơn:
“Cô bất lịch sự như vậy sao?”
Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình.
Thân hình cao lớn của Tiêu Kỳ Nhiên gần như bao phủ toàn bộ cơ thể cô, che kín người cô.
“Không phải anh đã nói sao? Có thể nói chuyện hay không còn phải xem là đang nói chuyện với ai.” Giang Nguyệt lạnh nhạt nói:
“Khi nào Tiêu tổng học được cách nói chuyện lịch sự với tôi thì tôi đương nhiên sẽ lịch sự lại.”
Tâm trạng cô không tốt, không có thời gian để hầu hạ anh.
Đôi mắt đen nhánh của Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô chằm chằm, thấy cô không muốn nói lời nào với anh, liền nắm lấy cổ tay cô kéo đến cầu thang thoát hiểm bên cạnh góc thang máy.
“Anh đang làm cái gì thế?”
Giang Nguyệt rốt cục không khống chế được cảm xúc của mình, gầm nhẹ một tiếng, cáu gắt hỏi:
“Hôm nay anh xem náo nhiệt còn chưa đủ, còn muốn tới đây sỉ nhục tôi?”
Trong đôi mắt thâm trầm của Tiêu Kỳ Nhiên mang theo một chút lạnh lẽo.
Đèn cầu thang không sáng lắm, chiếu vào người anh khiến bóng anh rất dài, dáng người cao lớn hoàn mỹ lộ ra một đường nét lạnh lùng.
“Cô cáu kỉnh với tôi cái gì?” Tiêu Kỳ Nhiên lạnh giọng nói: “Chuyện trong nhà cô là lỗi của tôi sao?”
Hắn gằn từng chữ, mang theo giọng điệu bức bách: “Là tôi ép cô phải chịu đựng em trai cô? Hay tôi xúi giục hắn ta trở nên hư hỏng?”
Thân thể Giang Nguyệt cứng đờ. Cô cúi đầu, cắn chặt môi, không để nước mắt rơi xuống.
Tiêu Kỳ Nhiên ngước mắt lên, nhìn Giang Nguyệt gầy gò trước mặt, không mặn không nhạt nói:
“Giang Nguyệt, ngoại trừ việc cô suốt ngày ngang nggược với tôi, thì cô còn có bản lĩnh gì nữa hả?”
“Không cần anh quan tâm.” Giang Nguyệt phun ra năm chữ, rồi đẩy Tiêu Kỳ Nhiên ra:
“Chuyện của tôi không liên quan đến anh.”
Nói xong, cô vội vàng chạy ra khỏi cầu thang, cầm chìa khóa muốn mở cửa, nhưng tay vẫn run rẩy, dù thế nào cũng không cắm được vào trong ổ khóa.
Người đàn ông chậm rãi đi theo, đứng ở sau lưng cô nói:
“Là do cô quá ngu ngốc, tự cho rằng mình là người tốt, cho nên mới bị người khác hết lần này đến lần khác khi dễ cô.”
“Cô cho rằng cô vì tình thân mà đối tốt với bọn họ, nhưng thực ra bọn họ chỉ muốn lợi dụng cô mà thôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên từng bước đi tới phía sau Giang Nguyệt. Bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng ổn định mu bàn tay của cô, dễ dàng cắm chìa khóa vào ổ.
Mùi tuyết tùng lạnh lẽo quen thuộc xông vào mũi làm cho cả người Giang Nguyệt run lên.
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông từ đỉnh đầu cô truyền đến: “Giang Nguyệt, đừng nghĩ mọi người đều tốt như vậy.”
Nhìn cánh cửa mở ra, hô hấp Giang Nguyệt dồn dập, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, từ trong ngực Tiêu Kỳ Nhiên giãy ra:
“Anh có tư cách gì mà dạy bảo tôi?”
Nói xong, cô đóng sầm cửa lại trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên.
Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên híp lại, thân hình cao lớn đứng trước cửa nhà, sắc mặt càng lúc càng đen.
Đúng lúc này, cửa nhà đối diện nhà Giang Nguyệt mở ra.
“Không ngờ nha, đường đường là Tiêu Tổng mà cũng bị người ta đóng cửa vào mặt.”
Chương 63 Hai người phụ nữ tranh giành
Tống Du đang mặc quần áo ở nhà, dựa vào khung cửa, ung dung nhìn Tiêu Kỳ Nhiên.
“Bị phụ nữ chặn cửa không cho vào à?” Tống Du nhìn sắc mặt đen thui của Tiêu Kỳ Nhiên, nhịn không được cười trêu chọc:
“Khuôn mặt này của cậu mà cũng có lúc bị cự tuyệt. Thật là không dễ dàng mà.”
Nghe thấy giọng điệu cao ngạo, xen vào chuyện người khác của người đàn ông phía sau truyền đến, Tiêu Kỳ Nhiên quay đầu liếc hắn một cái:
“Nhà này là cậu tìm cho cô ấy?”
Tống Du thú nhận: “Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, chẳng lẽ Tiêu tổng cũng phải quản?”
Bạn bè?
Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày, cảm thấy những lời này có chút quen tai.
Giống như Giang Nguyệt cũng từng nói như vậy.
Cô ấy nói cô ấy và Tống Du chỉ là bạn bè.
Nghĩ đến đây, Tiêu Kỳ Nhiên khẽ hừ một tiếng:
“Làm bạn với người mình thích, cũng chỉ có Tống Du cậu mới có thể làm được.”
Nghe thấy giọng điệu châm chọc của bạn thân, mặt Tống Du vẫn không đổi sắc:
“Vẫn còn tốt hơn một số người, ngay cả thích cũng không dám thừa nhận.”
Mi tâm Tiêu Kỳ Nhiên nhíu lại, ngữ khí trở nên lạnh hơn: “Cậu cho rằng tôi thích Giang Nguyệt?”
Tống Du im lặng, từ chối cho ý kiến.
Tiêu Kỳ Nhiên tâm tình phiền não, trực tiếp đi vào nhà Tống Du.
Anh bước vào phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha, khuôn mặt tuấn tú rõ ràng là tối sầm lại, như muốn nói người khác không được đến gần.
“Có muốn ăn không?”
Tống Du đi tới, nhét vào tay anh hai quả óc chó.
Tiêu Kỳ Nhiên: “Gì đây?”
Tống Du: “Bổ não.”
Tiêu Kỳ Nhiên: “...”
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên càng đen hơn, tức giận ném quả óc chó lên bàn:
“Tống Du, cậu tốt nhất sớm nên thu lại hết những tâm tư không nên có đi.”
“Tâm tư gì?” Tống Du không giận mà cười, đứng đắn hỏi một câu.
Đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Kỳ Nhiên giờ phút này đã bình tĩnh lại, môi mỏng khẽ mím lại:
“Tôi nhắc nhở cậu một chút, chú Bạch hai ngày trước mới gọi cho tôi nói là năm nay Bạch Hạc sẽ trở về ăn tết.”
Nghe được cái tên quen thuộc này, sắc mặt của Tống Du nhạt đi một chút.
Nhìn thấy sắc mặt của Tống Du, Tiêu Kỳ Nhiên tùy ý cởi cúc áo trên cùng, nới lỏng cổ áo, bộ dạng vừa tao nhã lại vừa bại hoại.
“Thế nào? Đến lúc đó cậu định xem hai người phụ nữ tranh giành cậu à?” Tiêu Kỳ Nhiên thản nhiên hỏi một câu.
Nụ cười trên mặt Tống Du cuối cùng cũng biến mất, chỉ lạnh lùng mở miệng:
“Chuyện của tôi, tôi sẽ tự xử lý.” Anh đi tới, đặt tay lên vai Tiêu Kỳ Nhiên: “Còn cậu, nếu thật sự muốn ở bên cạnh Tần Di Di kia, cũng đừng dây dưa với Giang Nguyệt không buông như vậy nữa.”
“Đó là hại người, cũng hại cả bản thân mình.”
Tiêu Kỳ Nhiên không nói gì, đôi mắt trầm xuống.
“Ăn cơm chưa?” Tống Du không muốn tiếp tục đề tài này nên hỏi: “Nếu chưa thì cùng ăn với tôi.”
“Tôi không đói.”
Từ nãy đến giờ, Tiêu Kỳ Nhiên bị tức giận đến no, còn ăn uống cái gì nữa.
Tống Du cũng không thèm để ý tới hắn nữa: “Cậu không ăn, tôi ăn. Đói chết đi được.”
Đến khi Tống Du hâm nóng thức ăn xong bưng ra, thì đã thấy Tiêu Kỳ Nhiên đang ngồi sẵn ở bàn ăn.
Tống Du: “Không phải cậu nói không ăn sao?”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt, nhưng mặt mày nghiêm túc: “Lúc nãy không muốn ăn. Bây giờ lại thấy hơi đói.”
Anh cúi đầu nhìn những món ăn thơm phức trên bàn, dùng đũa nếm thử vài miếng:
“Ngon đó. Xem ra gần đây tay nghề nấu ăn của cậu tiến bộ rồi.”
Tống Du nghe xong thì liền vui vẻ: “Ngon đúng không? Nhưng không phải do tôi nấu đâu.”
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại.
Tống Du lộ ra vẻ đắc ý, hất cằm về phía cửa: “Hôm qua tôi tăng ca, hàng xóm làm cho tôi đó, ăn ngon không?”
Hàng xóm mà Tống Du nói, đương nhiên là Giang Nguyệt rồi.
Quả nhiên, khi anh nói ra những lời này, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên lập tức trở nên khó coi đến cực điểm.
Tống Du lại tỏ ra ngạc nhiên mà hỏi tiếp: “Lúc trước cậu cùng với Giang Nguyệt ở bên nhau lâu như vậy mà chưa từng được ăn cơm cô ấy nấu sao?”
Tiêu Kỳ Nhiên đặt đũa xuống, lạnh lùng nhướng mắt: “Cậu với hàng xóm thân thiết như vậy sao?”
Tống Du cười hì hì: “Dù sao cũng tốt hơn cậu.”
Tiêu Kỳ Nhiên lập tức không còn chút khẩu vị nào, vẻ mặt ghét bỏ, hiển nhiên không có ý định tiếp tục ăn.
Nhìn một loạt biến hóa cảm xúc của Tiêu Kỳ Nhiên, Tống Du cúi đầu ăn đồ ăn, không nhịn được cười nói: “Cậu vẫn như lúc còn đi học.”
“Bình thường luôn trưng ra bộ mặt thối, nhưng thật ra tính tình trẻ con hơn bất cứ ai.”
Ăn no xong Tống Du dùng khăn giấy lau miệng, lại chậm rãi nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên.
“Thích không phải là độc chiếm, nên buông tay thì phải buông tay.”
Tình cảm của Tiêu Kỳ Nhiên dành cho Giang Nguyệt rất khó nắm bắt. Hai người này cứ thế đã dây dưa ba, bốn năm nay.
Nếu thật sự toàn tâm toàn ý phát triển, ở cùng một chỗ cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng nửa đường đột nhiên xuất hiện thêm một Tần Di Di, điều này khiến người ta khó đoán được Tiêu Kỳ Nhiên đang nghĩ gì.
Ngón tay thon dài của Tiêu Kỳ Nhiên nâng cốc lên, uống nước bên trong đó, ánh mắt u ám.
“Tống Du, đừng đứng nói chuyện mà không đau lưng.”
Tống Du gật đầu, cố ý kéo dài âm điệu, vẻ mặt kỳ quái: “Đúng vậy nha. Cậu là ông chủ lớn của Giang San, lại là con trai cả của Tiêu gia. Một luật sư nhỏ bé như tôi làm sao hiểu được phiền não của cậu đây.”
Lời này rõ ràng đang cố ý trêu chọc hắn.
Tiêu Kỳ Nhiên không ăn nổi nữa, đứng dậy rời khỏi nhà của Tống Du.
Lúc đi ngang qua cửa nhà Giang Nguyệt ở đối diện, Tiêu Kỳ Nhiên khựng lại hai giây rồi bước nhanh rời đi.
…
Bộ phim của đạo diễn Trương sắp đóng máy, lịch trình gần đây của Giang Nguyệt cũng ít hơn một chút.
“Nguyệt Nguyệt, sắp đến cuối năm rồi, em có muốn đi đâu chơi không?”
Chị Trần nhìn Giang Nguyệt đang chăm sóc da mặt, thản nhiên nói: "Nửa năm nay lịch trình của em dày đặc như vậy, cũng đã đến lúc cho mình một kỳ nghỉ dài đi.”
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút liền biết chuyện gì xảy ra.
Đoán chừng là gần đây không có ai hợp tác với cô, đều đi lấy lòng Tần Di Di hết rồi.
Lúc trước khi Giang Nguyệt được sủng ái, mỗi ngày đều bận như một con quay, hoàn toàn không có thời gian rảnh rỗi.
Bây giờ "thất sủng", ngay cả cơ hội nghỉ dài cũng có.
Thật sự rất buồn cười.
Chuyên gia thẩm mỹ cao cấp tư nhân đang cẩn thận chăm sóc da của Giang Nguyệt, hết lời khen ngợi:
“Gần đây da của Giang tiểu thư càng ngày càng tốt, khí sắc cũng rất tốt. Cô đã chăm sóc như thế nào vậy?"
Giang Nguyệt nhướng mi, giọng điệu bình thản: “Tránh xa đàn ông, giữ gìn sức khỏe.”
Chị Trần: “...”
Trong lời nói đều nghe ra được, đây là đang mắng Tiêu Kỳ Nhiên.
Cô gái kia lại không nghe ra ý tứ này, nhịn không được cười nói:
“Giang tiểu thư thật biết đùa. Tôi nghĩ là do gần đây không thức khuya nên sắc mặt hồng hào đó.”
Nói vậy cũng đúng!
Kể từ khi lên kế hoạch và thiết kế cho tương lai, Giang Nguyệt thực sự đã ngủ ngon hơn trước. Chất lượng giấc ngủ cũng được cải thiện rất nhiều.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng sẽ không rảnh rỗi không có việc gì mở cửa phòng cô quấy rầy cô.
Cô cảm thấy với sự phát triển hiện tại, sức khỏe của cô sẽ càng ngày càng trở nên tốt hơn nữa.
Dù sao trước kia, mỗi ngày cô đều phải sống trong lo lắng.
Chị Trần thấy Giang Nguyệt thật sự không để những chuyện này ở trong lòng, cũng thở phào nhẹ nhõm:
“Vậy sắp tới em có muốn đi chỗ nào du lịch không? Chị giúp em kiểm tra vé máy bay.”
Chương 64 Trò chơi gia đình
“Người trẻ tuổi bây giờ toàn thích đi di lịch vào dịp tết. Một tuần nữa là sang năm mới rồi, em có muốn đi đâu chơi không?”
Giang Nguyệt nghe xong câu này, suy nghĩ một chút.
“Em không đi đâu, cứ ở nhà vậy.” Cô chậm rãi nói, vẻ mặt rất hòa nhã: “Dịp lễ tết bên ngoài đông như vậy, nếu bị người khác bắt gặp sẽ không tốt.”
Chị Trần: “Cũng đúng.”
Cho dù Giang Nguyệt bình thường rất khiêm tốn, nhưng với danh tiếng của cô, bị người qua đường nhận ra cũng là chuyện bình thường.
Nói xong, chị Trần buông điện thoại xuống: “Vậy đến lúc đó em đến nhà chị ăn một bữa cơm đoàn viên nha? Hi Hi đã lâu không gặp em rồi, cứ la hét muốn gặp chị Nguyệt Nguyệt đó.”
Hi Hi là con gái của chị Trần, rất ngoan ngoãn, hiếu thảo, lại còn rất hiểu chuyện. Tuổi còn nhỏ đã có thể sống độc lập, khiến cho chị Trần cảm thấy rất yên tâm.
Giang Nguyệt cười nói: “Vậy cứ quyết định vậy đi. Hôm đó em sẽ mang theo quà đến thăm Hi Hi.”
Chị Trần cười tủm tỉm: “Được, con nhóc đó chắc chắn sẽ rất vui cho xem.”
Vốn nghĩ rằng kế hoạch này sẽ được thực hiện, nhưng cuối cùng lại xảy ra biến số.
Trong văn phòng tổng giám đốc của Giang San, Tiêu Kỳ Nhiên không có biểu cảm gì nhìn Giang Nguyệt đang đứng đối diện.
Gần đây không gặp nhau, anh luôn cảm thấy cả người cô dường như có gì đó đã thay đổi. Đặc biệt là nước da.
“Gần đây cô sống rất tốt nhỉ?” Tiêu Kỳ Nhiên mở miệng, giọng điệu lạnh lùng liền cất lên:
“Không có lịch trình gì lại khiến cô rất vui vẻ thoải mái?”
Cô đương nhiên là muốn có lịch trình rồi. Giang Nguyệt nghĩ thầm.
Tiêu Kỳ Nhiên thần thái nghiêm túc, ngữ điệu chậm rãi nói: “Cuối tháng này ở Hoa Thành có một hạng mục, cô không phải muốn học hỏi sao? Chuẩn bị đi công tác với tôi.”
Trong lòng Giang Nguyệt căng thẳng, có một loại dự cảm khó giải thích.
“Xin lỗi Tiêu tổng, cuối tháng tôi đã có hẹn với chị Trần, muốn đến nhà chị ấy ăn cơm đoàn viên.”
Cô thì thào nói: “Chuyến công tác này, tôi sẽ không đi theo nữa. ”
Tiêu Kỳ Nhiên trừng mắt nhìn cô: “Ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, đây là thái độ học tập của cô sao?”
Nói xong, anh ta ném tài liệu xuống bàn, lạnh giọng nói: “Giang Nguyệt, cô cho rằng thành lập công ty chỉ là một trò đùa thôi sao?”
Giang Nguyệt mím môi.
Cô cũng không phải không muốn đi công tác, mà là…
“Chỉ có hai chúng ta sao?” Giang Nguyệt buông hai tay xuống bên cạnh, lớn mật hỏi một câu.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô: “Đương nhiên là còn có Di Di đi theo.”
Nhận được đáp án trong dự liệu, Giang Nguyệt bình tĩnh trả lời: “Nếu Tiêu tổng muốn cùng Tần Di Di đi đón giao thừa với nhau, vậy tôi sẽ không làm phiền hai người nữa.”
Trên mặt cô lộ ra một nụ cười lễ phép tiêu chuẩn: “Sau này tôi nhất định sẽ chăm chỉ học tập ở những dự án hợp tác khác.”
Nói xong, cô xoay người chuẩn bị rời đi.
“Tật xấu tự cho mình là đúng thật sự là không bao giờ chịu sửa.”
Tiếng nói lạnh lẽo của Tiêu Kỳ Nhiên truyền đến: “Ngoại trừ công việc của hạng mục, thời gian khác cô có thể tự do sắp xếp. Cũng không bảo cô cùng tôi đón giao thừa.”
“Đi công tác vì công việc, ngay cả chuyện này cô cũng không làm được à?” Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng nói, ngữ khí đột nhiên thay đổi:
“Hay là cô có tâm tư gì khác? Là không muốn nhìn thấy tôi và Di Di ở cùng nhau sao?”
Giang Nguyệt: "…"
Cô thật sự không biết Tiêu Kỳ Nhiên sẽ tự luyến như thế, nhưng những lời này của anh ta đã thành công khiêu khích cô. Lòng bàn tay của Giang Nguyệt siết chặt lại.
"Không có."
Tiêu Kỳ Nhiên xoay xoay cây bút giữa các ngón tay, sau đó dùng ngữ khí ra lệnh:
“Nếu đã không có, vậy thì chuẩn bị một chút, ba ngày sau xuất phát.”
…
Buổi tối trước khi đến Hoa Thành, Giang Nguyệt thu dọn hành lý, gọi điện thoại cho chị Trần, uyển chuyển bày tỏ lời xin lỗi, nói tạm thời có chuyến công tác quan trọng, không thể đi gặp Hi Hi được.
Biết được là công việc tạm thời của Tiêu Kỳ Nhiên, chị Trần cũng đành phải thỏa hiệp, cười cười:
“Chị thì không sao. Nhưng con bé Hi Hi chắc sẽ lại làm ầm lên rồi.”
Giang Nguyệt cũng rất bất đắc dĩ: “Chị giúp em xin lỗi Hi Hi nha. Chờ đi công tác trở về em sẽ đến gặp con bé ngay.”
Chị Trần: “Không có việc gì đâu. Con nít dễ dỗ dành mà.”
Càng như vậy, trong lòng Giang Nguyệt lại càng cảm thấy khó chịu.
Hi Hi là một cô bé hiểu chuyện. Mới học tiểu học đã biết làm một số món ăn đơn giản. Bình thường công việc chị Trần bận rộn, Hi Hi đều phải ở nhà một mình.
Những đứa trẻ quá hiểu chuyện thường càng làm cho người ta cảm thấy đau lòng hơn.
Đặc biệt là Giang Nguyệt, cô hiểu rất rõ những cảm giác đó.
Sau khi cúp điện thoại với chị Trần, chuông cửa nhà Giang Nguyệt vang lên.
Giang Nguyệt chạy tới mở cửa, nhìn thấy Tống Du đang cười với cô:
“Còn chưa nghỉ ngơi sao? Tôi đến để gửi trả đĩa, lúc nãy tôi có gửi tin nhắn mà cô không trả lời.”
“Vừa nãy tôi đang nghe điện thoại.” Giang Nguyệt nhận lấy chiếc đĩa.
Ánh mắt Tống Du quét tới vali bày trong phòng khách, hỏi: “Giao thừa cô có kế hoạch gì chưa?”
Giang Nguyệt lắc đầu: “Tôi đến Hoa Thành đi công tác.”
Hai ngày trước Tống Du gọi điện thoại cho Tiêu Kỳ Nhiên, hẹn đêm giao thừa đi uống rượu, nhưng bị anh từ chối vì lý do muốn cùng Tần Di Di đến Hoa Thành đón giao thừa.
Nhưng Tống Du không ngờ rằng Giang Nguyệt cũng sẽ đến Hoa Thành.
Dường như nhìn ra điều gì đó từ biểu cảm trên mặt Tống Du, Giang Nguyệt bổ sung thêm một câu:
“Đi cùng với Tiêu Kỳ Nhiên, bên đó có một dự án hợp tác cần bàn bạc.”
Năm tới, Giang San sẽ có những bước tiến lớn. Tham vọng của Tiêu Kỳ Nhiên không thể chỉ giới hạn ở Bắc Thành, mà sẽ phát triển sang các tỉnh khác.
Tống Du: “Bây giờ cô cứ phải chạy tới chạy lui, giống như một trợ lý, tôi sắp quên mất cô là một minh tinh luôn rồi đó.”
Giang Nguyệt cũng cười tự giễu: “Hết cách rồi. Gần đây không có đối tác nào đến tìm tôi, tôi chỉ có thể phát triển một chút nghề phụ khác.”
Tống Du: “Có được trả thêm tiền không?”
Giang Nguyệt bật cười: “Không có.”
Nói trắng ra là cô đang học lỏm cách điều hành công ty của người khác, không bị đòi đóng học phí là tốt rồi, ở đâu ra còn mong muốn được trả thêm tiền.
Thấy cô bình tĩnh thản nhiên, Tống Du cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ là tiếc nuối nhún vai:
“Vốn là định rủ cô cùng nhau đón giao thừa, xem ra tôi vẫn phải ở một mình rồi.”
“Luật sư Tống đẹp trai như vậy mà không có người đẹp nào hẹn cùng sao?” Hai người ở đối diện, quan hệ cũng thân thiết hơn trước, Giang Nguyệt nói đùa:
“Rất nhiều cô gái trẻ thích anh nha.”
“Cô nói cũng không sai. Tết gần đến rồi, nhưng lại có rất nhiều cô gái trẻ vi phạm pháp luật tìm tới tôi, muốn tôi hỗ trợ làm luật sư bào chữa đó.”
Giang Nguyệt lại cười rộ lên.
Hai người tán gẫu thêm vài câu, Giang Nguyệt bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, đột nhiên hỏi:
“Luật sư Tống có thích trẻ con không?”
Tống Du nhướng mày.
Nhớ đến cuộc điện thoại vừa rồi với chị Trần, Giang Nguyệt ngượng ngùng nói:
“Chuyện là như vầy, trước đó tôi đã hứa với con gái của chị Trần sẽ đến nhà họ vào tối giao thừa để ăn cơm đoàn viên.”
“Nhưng tôi lại phải thất hứa nên trong lòng có chút tiếc nuối.” Giang Nguyệt cầm hộp quà đã được gói kỹ từ trên bàn cà phê đến:
“Nếu được, tối giao thừa có thể phiền luật sư Tống đưa món quà này cho con gái của chị Trần không?”
“Đây là món quà năm mới mà tôi đã hứa với con bé.”
…
Sáng hôm sau.
Giang Nguyệt kéo vali đứng ở dưới lầu, cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian.
Vốn dĩ cô định tự mình tìm xe đến sân bay đi Hoa Thành, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên nói đi cùng nhau sẽ tiết kiệm thời gian, bảo cô xuống lầu đợi anh.
Hẹn 8h sáng mà giờ đã gần 8h30 rồi vẫn chưa thấy xe của Tiêu Kỳ Nhiên đâu.
Đợi đến gần chín giờ, trên mặt Giang Nguyệt toát ra vẻ không kiên nhẫn.
Đang định lấy điện thoại gọi cho Tiêu Kỳ Nhiên để hỏi thăm tình hình thì một chiếc xe màu đen dừng trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, Tần Di Di đang ngồi ở ghế phụ, ăn mặc tinh xảo xinh đẹp, nụ cười cũng ngọt ngào động lòng người.
“Chào buổi sáng, chị Giang Nguyệt.”
Chương 65 Bệnh công chúa
Đối mặt với nụ cười ngọt ngào của Tần Di Di, vẻ mặt Giang Nguyệt vẫn không chút thay đổi: “Không phải đã hẹn tám giờ sao?”
Trong giọng nói của cô không có quá nhiều gợn sóng, nhưng vẫn có thể nghe ra ý nghĩa trách móc.
Giọng nói của Tần Di Di mềm mại, đôi mắt ướt át chứa đầy áy náy: “Thật xin lỗi, chị Giang Nguyệt.”
“Buổi sáng em dậy muộn, trang điểm lại tốn thêm chút thời gian.” Cô thè lưỡi, quay đầu nhìn Tiêu Kỳ Nhiên ngồi ở ghế lái:
“Nhưng A Nhiên nói giờ bay là buổi trưa, trễ một chút cũng không sao.”
Trong lời nói đều là khoe khoang.
Lúc nói lời này, Tần Di Di còn cố ý đánh giá Giang Nguyệt một chút.
Để thuận tiện cho việc đi công tác, Giang Nguyệt để mặc mộc. Những đường nét trên khuôn mặt không trang điểm của cô càng trong trẻo hơn. So với bình thường ít đi vài phần diễm lệ, nhiều hơn một chút ngây ngô.
Nhìn thoáng qua, thậm chí so với Tần Di Di còn trẻ hơn mấy tuổi.
Loại mỹ mạo cùng khí chất bẩm sinh này, Tần Di Di có so như thế nào cũng thua kém.
Trong lòng Tần Di Di không tránh khỏi có chút ghen tị, nhưng rất nhanh đè xuống.
Hai tay của Tiêu Kỳ Nhiên cầm vô lăng, lạnh lùng nhìn Giang Nguyệt: “Còn chưa lên xe, cố ý lãng phí thời gian sao?”
Tần Di Di trang điểm kéo dài một giờ không tính là lãng phí thời gian, cô đứng trong chốc lát, chính là lãng phí thời gian?
Giang Nguyệt trầm mặc thật lâu.
Cuối cùng cô vẫn kìm nén cảm xúc, tự mình cất vali vào cốp rồi vòng trở lại xe.
Phải mất hơn một giờ chạy xe mới đến sân bay.
Dọc đường đi, tiếng cười nói vui vẻ của Tần Di Di không ngừng truyền đến từ hàng ghế trước, Giang Nguyệt cảm thấy rất ồn ào nên lấy tai nghe bluetooth ra.
Mùi hương trên xe cô cũng không thích, Tần Di Di xịt quá nhiều nước hoa ngọt ngào, nồng đến mức khiến cô đau đầu.
Cô dựa vào cửa sổ, muốn mở ra một khe hở để không khí lọt vào, nhưng phát hiện ra rằng cửa sổ đã bị khóa.
“Tiêu Kỳ Nhiên, tôi muốn hít thở khí trời.” Giang Nguyệt tháo một tai nghe xuống rồi nói.
Người đàn ông lái xe phía trước thần sắc nhàn nhạt, vừa định cúi đầu mở khóa xe, Tần Di Di ở ghế phụ bỗng nhiên lên tiếng:
“Đừng mở cửa, bên ngoài gió lớn quá.”
“Chị Giang Nguyệt, gần đây em bị cảm.” Đuôi mắt cô rũ xuống, giọng buồn bã nói: “Em không chịu được gió lạnh.”
Ngón tay Tiêu Kỳ Nhiên dừng ở trên nút khóa, dừng lại hai giây, cuối cùng thấp giọng nói một câu:
“Giang Nguyệt, đừng gây phiền toái cho tôi.”
Giang Nguyệt cụp mắt xuống.
Cô chỉ muốn mở một khe hở để thông hơi, tại sao lại thành gây phiền toái?
Trong một lúc, ngực cô tức giận đến thắt lại, cô lại im lặng đeo tai nghe vào, vặn âm lượng hết cỡ.
Chỉ có như vậy, cô mới có thể miễn cưỡng thoát khỏi tâm tình phiền não.
Đợi đến khi đến sân bay, Giang Nguyệt rốt cục chịu không nổi từng đợt cuồn cuộn trong dạ dày cùng chóng mặt, xuống xe liền nôn vào thùng rác bên cạnh.
Tần Di Di cau mày, che mũi: “Chị Giang Nguyệt, sao chị không nói sớm là chị bị say xe?”
Giang Nguyệt đứng dậy, từ trong túi lấy ra khăn giấy lau miệng, giọng nói có chút khàn khàn: “Tôi không phải say xe, mà là không ngửi được mùi này.”
Cô không ngửi được loại nước hoa có hương hoa ngọt ngào quá rõ ràng này, thời gian ngắn cô có thể chịu được, nhưng ngửi lâu sẽ khó tránh khỏi cảm giác buồn nôn và đau đầu.
Đặc biệt là trong một môi trường đóng kín, Tiêu Kỳ Nhiên vừa rồi không cho cô mở cửa sổ.
Nghe được những lời này, sắc mặt Tần Di Di lập tức biến đổi.
Cô ta là người duy nhất xịt nước hoa trong xe, không phải nói cô còn có thể nói ai?
Tiêu Kỳ Nhiên đỗ xe xong quay lại, trên tay cầm hai chai nước, một chai đã vặn nắp sẵn đưa cho Tần Di Di, chai còn lại tùy tiện nhét vào trong tay Giang Nguyệt.
“Giả tạo.” Hắn không mặn không nhạt phun ra một câu: “Không có mạng công chúa, nhưng lại mắc bệnh công chúa.”
“A Nhiên, anh đừng nói chị Giang Nguyệt như vậy.” Tần Di Di tỏ vẻ khuyên nhủ, nhưng trong mắt lại mang theo vui sướng không thể che giấu.
Giang Nguyệt nắm chặt chai nước khoáng trong tay.
Nhưng chẳng mấy chốc, cô đã có thể bình tĩnh lại.
Ngay từ khi cô đồng ý với Tiêu Kỳ Nhiên, cô đã dự đoán rằng chuyến đi này sẽ không quá yên bình.
Điều duy nhất cô có thể làm là chịu đựng.
Chuyện nhỏ nếu không nhịn thì sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch lớn của cô.
…
Sau khi lên máy bay, để tránh đụng chạm gì với hai người bọn họ, Giang Nguyệt liền đeo kính râm, xin tiếp viên hàng không một cái chăn để đắp, nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ bù.
Nhiều năm chạy quanh phim trường, bận rộn quay phim, thời gian nghỉ ngơi đều là từ kẽ răng chen ra, Giang Nguyệt đã sớm luyện được bản lĩnh nhắm mắt là có thể ngủ.
Mặc dù Tần Di Di và Tiêu Kỳ Nhiên bên kia náo nhiệt như thế nào cũng không thể đánh thức cô dậy.
Khóe mắt Tần Di Di chú ý tới Giang Nguyệt đang ngủ, giọng nói cố ý lớn lên một chút:
“A Nhiên, em thấy hơi mệt, anh có thể ôm em ngủ được không?”
Nói xong,cô nàng còn cố ý ép về phía người Tiêu Kỳ Nhiên.
Tiêu Kỳ Nhiên đưa mắt nhìn về phía Giang Nguyệt đang ngồi, cô đeo kính râm nhìn không thấy mắt của cô, không biết là ngủ thật hay là giả bộ ngủ.
Anh trầm giọng: “Được, tôi ôm Di Di.”
Hai người bên này ngọt ngào ân ái, không ai quấy rầy Giang Nguyệt, cô ở bên kia cũng ngủ rất ngon.
Mãi khi đến lúc máy bay đáp xuống đất, tiếng động cực lớn khiến màng nhĩ Giang Nguyệt giật giật, cô mơ màng tháo kính râm ra, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đã đến Hoa Thành.
Sau khi lịch sự gấp chăn trả lại cho nữ tiếp viên, Giang Nguyệt ngồi thẳng dậy, hoạt động gân cốt đơn giản một chút, vặn vẹo cổ.
Ngủ một giấc, cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn rất nhiều.
Tần Di Di gọi cô, ân cần hỏi thăm cô: “Chị Giang Nguyệt, chị ngủ bao lâu rồi, hình như như suốt chuyến bay chị chưa từng đứng dậy.”
“Vừa lên máy bay tôi đã ngủ, ngủ đến bây giờ.”
Giang Nguyệt vừa trả lời xong, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên liền tối sầm lại, mắng: “Ngủ như heo.”
Giang Nguyệt mới tỉnh ngủ còn có chút mơ hồ, sững sờ nhìn Tiêu Kỳ Nhiên.
Rõ ràng toàn bộ hành trình cô đều ngủ, một câu cũng không quấy rầy bọn họ, không hiểu vì sao lại chọc giận Tiêu Kỳ Nhiên rồi?
Đúng là bệnh thần kinh!
Sau khi xuống máy bay, ba người bắt taxi về khách sạn.
Tần Di Di dính sát vào người Tiêu Kỳ Nhiên, vẻ mặt ngọt ngào đáng yêu, liều mạng nháy mắt với chị gái ở quầy lễ tân.
Làm lễ tân khách sạn đã lâu, chị gái kia tự nhiên cũng có mắt nhìn, lập tức hiểu ý mà hỏi: “Anh thuê hai phòng đúng không ạ?”
Ý là Tiêu Kỳ Nhiên và Tần Di Di sẽ ở một phòng, Giang Nguyệt ở một phòng.
Giang Nguyệt ở ngay phía sau bọn họ, ngồi trên vali, cầm di động cúi đầu nhắn tin, hoàn toàn không quan tâm bọn họ thuê bao nhiêu phòng.
Dù sao Tiêu Kỳ Nhiên cũng sẽ không ở cùng một phòng với cô.
Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên mím chặt, quay đầu nhìn Giang Nguyệt, biểu cảm trên mặt hắn càng thêm lạnh lùng.
“Ba phòng!”
Nghe nói Tiêu Kỳ Nhiên muốn thuê ba phòng, Tần Di Di cũng không bình tĩnh được nữa, đáng thương túm lấy góc áo hắn:
“A Nhiên, hai chúng ta ở chung một phòng được không? Em không muốn ở một mình.”
Lúc trước cố ý tạo ra nhiều lần trùng hợp như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên đều cự tuyệt Tần Di Di. Một lần cũng không có ngủ với cô. Thậm chí còn không qua đêm với cô lần nào.
Mà lần này, chính là cơ hội ngàn năm có một, Tần Di Di cũng không muốn bỏ qua.
Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu, dùng bàn tay to xoa xoa tóc cô, nhẹ giọng nói:
“Ngoan, Di Di còn nhỏ, ở chung phòng khách sạn với đàn ông không tốt.”