Tiêu Kỳ Nhiên vừa dứt lời, cơ thể Tần Di Di đột nhiên run lên, lòng bàn tay không tự chủ bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, ngay cả răng cũng bắt đầu đánh lập cập: “Đừng, đừng để bà ta tới đây!”
Nói xong, cô ta xoay người muốn chạy nhưng cửa phòng đã bị Tiết An khóa ở ngoài, như thể đã sớm đoán được cô ta sẽ làm như vậy.
Vì thế, khuôn mặt của cô ta trở nên trắng bệch.
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng, giọng điệu cũng không có bất kỳ cảm xúc gì: “Cô đã xem máy tính của tôi!”
Đây là một câu khẳng định.
Tần Di Di cứng đờ, cuối cùng cô ta cũng biết không thể lừa được anh, sợ hãi nói với khát vọng được sống sót: “Một tháng trước em có xem một lần.”
Ánh mắt người đàn ông trở nên lạnh lùng, phảng phất đã đạt tới điểm cực hạn nhẫn nại, đầu lưỡi chống răng hàm sau: “Sau đó, thấy cái gì?”
Tần Di Di đã không làm chủ được mình, nói ra toàn bộ: “Em thấy trong máy tính của anh có báo cáo bệnh của chị Giang Nguyệt, biết được chị ấy mắc chứng rối loạn lưỡng cực.”
“Em...” Cô ta nói xong, âm thanh càng ngày càng nhỏ: “Em nói cho Chu Ninh Vân biết, nói con gái bà ta mắc chứng rối loạn lưỡng cực... Em chỉ muốn bà ta quan tâm đến chị Giang Nguyệt.”
Câu cuối cùng là cô ta tạm thời tìm cớ bổ sung, giọng điệu ấp úng, cực kỳ không thuyết phục.
Sở dĩ cô ta nói Chu Ninh Vân biết bí mật Giang Nguyệt có triệu chứng của rối loạn lưỡng cực, đơn giản là vì hy vọng bà ta có thể theo đó gây chuyện, khiến Giang Nguyệt gặp rắc rối.
Nhưng Tần Di Di không nghĩ tới Chu Ninh Vân chưa kịp làm gì thì Tiêu Kỳ Nhiên đã tìm cô ta trước.
Tiêu Kỳ Nhiên đứng lên, bước từng bước tới gần cô ta, giọng điệu bức hỏi đặc biệt thờ ơ: “Còn ai biết chuyện Giang Nguyệt bị rối loạn lưỡng cực nữa?”
Tần Di Di khiếp sợ đến mức đồng tử giãn ra, lắc đầu nói: “Không có, tuyệt đối không có!”
Câu này là thật.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lẽo, nâng cằm lên: “Đi đi.”
Lúc này, Tần Di Di mới cảm thấy được đại xá, quay đầu vặn tay nắm cửa, lần này của được mở ra rất dễ dàng, cô ta chạy ra khỏi công ty như chạy trốn, dọc đường đụng phải rất nhiều người.
Nếu không trốn thì sẽ không kịp nữa.
Vợ của Đàm Di Tông là viên ngọc trong lòng bàn tay của nhà họ Chu, nổi danh không dễ trêu chọc.
Scandal lần này đã khiến bà ta mất hết thể diện, cũng khiến cho nhà họ Chu gia bị đem ra làm trò cười.
Bà ta đã phẫn nộ yêu cầu Tiêu Kỳ Nhiên không chỉ một lần.
Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không giao người, mà nói sẽ cho bà ta một lời giải thích thỏa đáng.
Hôm nay cuối cùng cũng nhận được điện thoại của anh, Chu phu nhân lập tức nhờ quản gia lái xe đưa bà ta đến tòa nhà Giang Giải.
Khi xe dừng lại, Chu phu nhân tức giận gọi cho Tiêu Kỳ Nhiên, “Tiêu Kỳ Nhiên, người đâu?”
“Bà sẽ thấy nhanh thôi, đây là đại lễ tặng cho Chu phu nhân.” Tiêu Kỳ Nhiên đứng trước cửa sổ sát đất, ánh mắt dừng ở khu vực trống dưới lầu, chậm rãi mở miệng.
Bà Chu cầm điện thoại, vừa mở miệng định hỏi lại thì thấy Tần Di Di vội vàng chạy ra khỏi cửa lớn.
Đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Bà Chu cười lạnh một tiếng, “Coi như cậu có lương tâm, chuyện hợp tác với nhà họ Chu, nội dung công việc sau này sẽ để chú Giang phối hợp với cậu.”
Nhà họ Chu có thể coi là danh gia vọng tộc ở Bắc Thành, trong tay có rất nhiều tài nguyên.
Lúc trước làm thông gia với Đàm Di Tông là do ông ta có một số quyền lực trong tay, bây giờ ông ta đã bị buộc tội và nhận sự trừng phạt, sự hợp tác trước đó cũng bị vô hiệu, nhà họ Chu đang tìm kiếm một đối tác mới.
Tiêu Kỳ Nhiên nói bình thản: “Hợp tác vui vẻ.”
Bà Chu mở cửa xe đi xuống.
Bà ta mặc một chiếc váy dài rất tinh xảo, mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ, trang điểm tinh tế, mùi nước hoa sang trọng khắp người.
Vừa nhìn thấy bà ta, sắc mặt Tần Di Di tái nhợt như tờ giấy, sợ tới mức tay chân đông cứng lại.
“Cô là người đã tán tỉnh và dụ dỗ Đàm Di Tông đúng không?” Âm thanh bà Chu bén nhọn, nói chuyện cũng không khách khí: “Toàn thân đều sặc mùi hồ ly!”
Nói xong, bà ta quay đầu lại gọi một tiếng: “Chú Vương, đánh nó cho tôi.”
Người có tiền thật cao quý, ngay cả đánh người cũng không cần tự mình động thủ.
Chú Vương đi từ phía sau tới trước mặt Tần Di Di, mặt không đổi sắt tát cô ta, lực đàn ông lớn hơn so với phụ nữ, chỉ với hai cái tát đã khiến khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay của Tần Di Di sưng thành đầu heo.
Cô ta gần như khóc thành tiếng, bà Chu nghe thôi cũng thấy khó chịu, lấy tay móc lỗ tai, “Chú Vương, ồn ào quá.”
Chú Vương lập tức dừng tay, Tần Di Di ngã xuống đất, người đám đầy bụi, mặt đầy nước mắt.
Bà Chu đi tới hai bước nhưng lại chê Tần Di Di bẩn nên dứt khoát dừng tại chỗ, nhìn cô ta đầy khinh miệt: “Tiền gì cô cũng kiếm được nhỉ, ông ta lớn tuổi rồi, làm cũng không tới hai phút, cô còn có thể sảng khoái hả? Vậy mà cũng không sợ bị lây bệnh.”
Trong lòng bà Chu biết rõ Đàm Di Tông ở bên ngoài trăng hoa, nhưng điều bà ta không thể chịu đựng được là khiến nhà họ Chu mất mặt.
Tần Di Di hai mắt sưng to không mở ra được, chịu lời nói vũ nhục cũng không dám ngẩng đầu, thân thể run rẩy như cái rây.
Truyền thông ngửi thấy mùi nên chạy tới, chụp hết toàn bộ quá trình, bao gồm cả cảnh bà Chu không chút bận tâm vũ nhục Tần Di Di.
Tần Di Di tủi nhục quỳ trên mặt đất, nắm chặt hai tay, sắc mặt tiều tụy và chật vật.
Bà Chu nguôi giận, xoay người dặn dò chú Vương vài câu, sau đó xoay người mở cửa xe ngồi vào.
Xe khởi động, tiếng động cơ vang lên, nhanh chóng phóng đi.
Chú Vương đến gần Tần Di Di, cúi người lạnh lùng nói vài câu, cô ta gần như đồng thời ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, trên mặt hoàn toàn không có huyết sắc: “Tôi không… Tôi không muốn đến đó ...”
“Lúc trước Tần tiểu thư thông đồng với Đàm Di Tông sao lại không có khí phách giống như bây giờ?” Chú Vương khẽ cười, lời nói khiến người ta lạnh sống lưng:
“Chỉ đưa cô đến nơi cô nên đến mà thôi.”
…
Trước khi bắt đầu livestream, chị Trần liên tục hỏi Giang Nguyệt đã chắc chắn muốn làm như vậy chưa, tất cả những gì nhận được là câu trả lời khẳng định.
Chị Trần bất đắc dĩ thở dài, giúp cô điều chỉnh lại thiết bị, cũng không khuyên nhủ cô nữa.
Một khi Giang Nguyệt đã quyết định thì không ai có thể ngăn cản cô.
Thông báo livestream cũng đã được đăng trên tài khoản chính thức vào mấy tiếng trước, bây giờ đã có không ít người trong livestream.
Có fan của Giang Nguyệt, cũng có anti-fan, còn có một số người qua đường tới hóng chuyện.
Chị Trần nhìn Giang Nguyệt đang ngồi trên giường bệnh với vẻ mặt bình tĩnh, cuối cùng vẫn nói một câu: “Nguyệt Nguyệt, chị Trần biết em là người như thế nào, em không cần ép mình đến mức này, tội gì phải làm vậy.”
“Chị Trần, nếu em không đẩy mình vào đường cùng, thì…” Cô dừng lại rồi mỉm cười: “Thứ duy nhất chờ đợi em chính là con đường chết.”
Nếu cô muốn tái sinh, cô phải đặt mình vào chỗ chết trước.
Chuyện này nhất định phải do tự cô làm.
…
Xử lý xong Tần Di Di, Tiêu Kỳ Nhiên ngồi trên ghế tổng giám đốc, khuôn mặt mang theo vẻ mệt mỏi.
Anh biết rằng còn lâu mới có thể bù đắp được tổn thương và nỗi đau mà Giang Nguyệt phải chịu đựng, nhưng chuyện này có thể khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Dựa theo tốc độ hành động của đám người bên truyền thông thì bây giờ đã có rất nhiều bài tiêu cực về Tần Di Di, đoán rằng Giang Nguyệt cũng có thể thấy được.
Anh trầm ngâm trong chốc lát, mở máy tính ra, nhấp vào phần báo quen thuộc
Chương 261 Công bố tin tức
Đúng như dự đoán, các mục về Tần Di Di chiếm gần hết trang, Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên nhìn thấy chữ “Giang Nguyệt livestream” lướt qua, mí mắt anh hơi co giật.
Trong lòng anh có một dự cảm không lành.
Lúc mở phòng livestream, anh hầu như không có bất kỳ sự phòng bị nào, nhìn thấy Giang Nguyệt ngồi ở giữa màn hình, bối cảnh là bức tường trắng tinh của bệnh viện, trên người cô còn mặc quần áo bệnh nhân.
Mấy ngày không gặp, dường như cô càng gầy yếu hơn.
Vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, có cảm giác quyết tâm liều chết.
Lúc này, trong livestream đã bắt đầu xuất hiện tin nhắn, tốt xấu đều có:
[Sao Nguyệt Nguyệt lại ở bệnh viện? Có phải quay phim bị thương không?]
[Bảo bối quay phim phải chú ý cơ thể nhé!]
[Bán thảm đi, gần đây sóng gió của cô ta vẫn chưa dừng lại, không biết có phải giả vờ hay không nữa.]
[Thấy không có chuyện gì xảy ra, chắc hẳn là giả vờ, phía Tần Di Di nổ ra scandal rồi, phỏng chừng cô ta cũng có chuyện xấu không thể để người khác biết.]
[...]
Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên sâu thẳm, nhìn chằm chằm thân hình gầy yếu trên màn hình, lông mày nhíu chặt lại: “Tiết An, gọi điện thoại hỏi Trần Duyệt xem rốt cuộc họ đang làm cái quái gì vậy!”
Tiết An cầm điện thoại vừa định gọi điện thoại thì trong máy tính truyền ra một giọng nữ ôn hòa: “Xin chào mọi người, tôi là Giang Nguyệt.”
“Thật xin lỗi vì đã chiếm dụng thời gian của mọi người, nhưng tôi có một số điều muốn nói với mọi người, cũng muốn mượn cơ hội này để giải thích tình hình gần đây của tôi.”
Vẻ mặt của cô rất trấn định, nhắm mắt làm ngơ trước những tin nhắn hiện trên màn hình, bình tĩnh mở miệng: “Khoảng vài tháng trước, tôi được chẩn đoán mắc chứng rối loạn lưỡng cực, cũng có một số dấu hiệu nhẹ.”
Cô vừa nói những lời này ra, màn hình lập tức tràn ngập tin nhắn, che gần hết mặt Giang Nguyệt, Tiêu Kỳ Nhiên bực bội bấm đóng tin nhắn, chỉ muốn nhìn cô.
Anh hận không thể chui vào màn hình hỏi rốt cuộc cô đang làm cái gì!
Một người luôn kiêu ngạo, không muốn lộ ra sự yếu đuối của mình, một người coi trọng nhân phẩm hơn tính mạng như cô, tại sao bây giờ lại phải xé vết sẹo của mình, công khai bệnh tình của mình cho mọi người biết!
Cô mất trí rồi?
“Cuộc sống của tôi không thể gọi là suôn sẻ, tôi đã trải qua những ngày tháng cay đắng và mệt mỏi, cuộc sống của tôi không hoàn hảo, thậm chí có thể nói là có nhiều khuyết điểm”.
“Gần đây tôi vẫn luôn tích cực điều trị, đồng thời cũng có ý nghĩ có thể che giấu chuyện này, tôi muốn cho mọi người thấy một Giang Nguyệt hoàn mỹ và khỏe mạnh.”
Giang Nguyệt nói từng chữ một, giọng điệu vẫn như thường ngày, nhưng chỉ cần cẩn thận lắng nghe thì có thể thấy được giọng nói của cô run rẩy:
“Nhưng mọi chuyện không như mong muốn, gần đây tình trạng của tôi rất kém, tôi cũng không muốn lừa gạt người hâm mộ và đối tác, có lẽ...”
“Có lẽ, tôi cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian.”
Khi nói đến đây, cô suýt rơi nước mắt nhưng đã kiềm chế lại: “Tôi xin lỗi vì đã phụ lòng tin yêu và sự kỳ vọng của mọi người dành cho tôi, nếu mọi người có oán hận hay bất mãn, tôi sẵn sàng tiếp nhận tất cả.”
Giang Nguyệt trong ống kính điều chỉnh cảm xúc, âm thanh lại vang lên: “Có lẽ ở trong giới giải trí quá lâu rồi nên tôi đã đánh mất chính mình, cũng mơ hồ không biết phương hướng tương lai, mỗi bước đi đều cảm thấy như đi trên băng mỏng.”
“Tôi hy vọng có thể tìm lại chính mình càng sớm càng tốt, lấy lại sức mạnh để đứng dậy, can đảm đối mặt với cuộc sống và tương lai, nhưng trước đó, tôi có thể phải biến mất trong một thời gian dài.”
Giang Nguyệt hít một hơi thật sâu, chắp tay cười nói: “Cảm ơn mọi người đã đồng hành suốt chặng đường, cũng cảm ơn mọi người đã từng thích tôi, sau này tôi cũng sẽ cố gắng vui vẻ, chúng ta sau này… có duyên gặp lại.”
Không đợi cô ra hiệu, chị Trần đã tắt phát sóng trực tiếp.
Giang Nguyệt nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, cô vừa định mở miệng nói lời cảm ơn với chị Trần thì chị Trần đột nhiên cao giọng nói: “Giang Nguyệt, em định làm gì?”
Giang Nguyệt chớp mắt: “Chị Trần, chị sao vậy?”
Chị Trần nhìn cô một lúc lâu rồi nghiến răng: “Nói thật, những lời vừa rồi của em giống như đang nói lời trăn trối vậy.”
Trong lòng Giang Nguyệt căng thẳng nhưng vẫn cười nhạt nói: “Chị Trần, chị quá mẫn cảm rồi, em chỉ cho fan một lời giải thích thôi.”
“Được.” Chị Trần nhường một bước, giọng nói có chút khàn: “Chị hy vọng là do chị mẫn cảm mà thôi, em cũng không nên có những suy nghĩ đó.”
Giang Nguyệt cúi đầu, khuôn mặt ẩn dưới mái tóc, như thể cố ý che đậy vẻ mặt của mình: “Em sẽ không đâu, bên phía đoàn kịch còn có vở kịch em muốn biểu diễn.”
Chị Trần vẫn nhìn cô đăm đăm để xác nhận tính xác thực trong lời nói của cô.
“Chị Trần...” Cô cố làm nũng để lấy lòng chị Trần.
“Giang Nguyệt, nếu như em dám làm chuyện ngu ngốc, chị sẽ không tha thứ cho em!” Chị Trần lạnh lùng nói, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Trong lòng Giang Nguyệt cảm thấy khó xử, cô biết mình không chỉ chọc chị Trần tức giận mà còn làm tổn thương trái tim chị ấy.
Trong phòng bệnh chỉ có một mình Giang Nguyệt, cô ngồi trên giường, chẳng mấy chốc nước mắt đã giàn giụa trên mặt.
Xem ra không hề nhẹ nhõm và giải thoát như cô tưởng tượng, trái lại, tảng đá trong lòng càng đè nặng lên cô, gần như đè nát cô.
Giống như tất cả mọi thứ trở nên hư vô, không còn ý nghĩa gì nữa…
....
Vào đêm phát sóng trực tiếp kết thúc, các nền tảng truyền thông gần như bùng nổ, chúng gần như được lấp đầy bởi một loạt các mục như “Giang Nguyệt muốn tìm lại chính mình”, “Giang Nguyệt bị rối loạn lưỡng cực”, “Giang Nguyệt rút khỏi giới giải trí”.
Còn scandal Tần Di Di vốn dĩ nên ở trang chủ lại có vẻ không đáng chú ý vào lúc này.
Chị Trần gần như không rời Giang Nguyệt nửa bước, ngay cả khi đi cô ấy vệ sinh cũng phải tìm y tá tới trông chừng Giang Nguyệt.
Hiển nhiên, chị Trần không tin Giang Nguyệt.
Ngày hôm sau, Giang Nguyệt nói muốn xuất viện, ra ngoài hít thở không khí trong lành mới có thể giúp bản thân thoát ra khỏi cảm xúc tiêu cực.
Chị Trần hỏi bác sĩ, lúc này mới đồng ý giúp cô làm thủ tục xuất viện.
Lúc xuất viện, Tĩnh Nghi tới đón cô, khi nhìn thấy Giang Nguyệt, suýt nữa cô ấy đã rơi lệ, nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Cô ấy không dám nói cho Giang Nguyệt biết rằng lúc Tiểu Diệp ở trên giường bệnh xem livestream đã khóc đến mức suýt nữa đứng dậy khỏi giường để tìm cô, nhưng đã bị cô ấy ngăn lại.
Giang Nguyệt là người như thế nào, họ là người biết rõ nhất.
Cô là một ngôi sao chưa bao giờ biểu lộ mặt yếu đuối của mình ở nơi công cộng, là một ngôi sao lớn vẫn giữ thẳng lưng giữa hàng ngàn bông hoa.
Không ai có thể tưởng tượng được nỗi day dứt và đau đớn trong lòng cô.
Những thất bại và căng thẳng trong cuộc sống có thể giết chết một người không?
Tâm linh khuất phục, linh hồn u ám, tín ngưỡng tan vỡ, mới có thể triệt để giết chết một người.
Trên đường về nhà, Tĩnh Nghi, người luôn yên tĩnh, cố gắng hết sức tìm đề tài nói chuyện: “Chị Giang Nguyệt, Margaret nuôi trong phòng chị hôm qua nở hoa rồi.”
“Ừ.”
“Trước đó là do chị Tiểu Diệp giúp chị tưới hoa, bây giờ chị ấy bị gãy xương, trọng trách này giờ giao lại cho em, nhưng từ nhỏ em đã không nuôi được gì, cũng may nó nở hoa rồi.”
“Vậy sao, giỏi quá.” Giang Nguyệt câu có câu không cổ vũ cô ấy.
Tĩnh Nghi bởi vì không nghĩ ra đề tài mà mặt nghẹn đến đỏ bừng, cuối cùng ảo não vỗ trán: “Em thật ngốc, giá như em có thể khiến chị vui vẻ như chị Tiểu Diệp…”
Chương 262 Lính đào ngũ
Nghe được câu này, Giang Nguyệt nghiêng mắt nhìn về phía Tĩnh Nghi, nhìn ra cô ấy đang cố gắng tìm đề tài, cô liền đưa tay sờ sờ đầu cô ấy: “Mỗi người đều có sở trường và thứ bản thân mình không am hiểu, em không cần miễn cưỡng bản thân.”
Tĩnh Nghi làm việc ổn trọng rất đáng tin cậy, nhưng bình thường cô ấy rất ít nói, Tiểu Diệp nói nhiều và hoạt bát hơn, nhưng lại có xu hướng trở nên bốc đồng khi làm việc.
“Nhưng em vẫn cảm thấy bản thân rất kém cỏi, nếu như mà có chị Diệp Tử ở đây, thì chắc chắn chị ấy sẽ làm cho em cười, ít nhất… sẽ không làm cho bầu không khí trở nên lạnh lẽo như vậy.”
Giang Nguyệt nhịn không được mà nhẹ giọng cười: “Không có ai trên đời là hoàn hảo cả, em cũng có điểm tốt của em, em đừng quá khắt khe với bản thân.”
Tĩnh Nghi nghiêng đầu hỏi cô: “Vậy chị Giang Nguyệt thì sao, chị Giang Nguyệt cũng không cần tự trách bản thân sao?”
Cô ấy hỏi một cách ngây thơ: “Chị Giang Nguyệt cũng không yêu cầu đối với bản thân một cách hoàn hảo sao, chị có thể thản nhiên tiếp nhận những khuyết điểm của bản thân sao?”
Giang Nguyệt trầm mặc trong nháy mắt.
Tĩnh Nghi thấy cô không nói lời nào, vì vậy bèn tự mình nói: “Lúc trước khi em đi học, giáo viên đã nói em là một người ngu ngốc, không có tâm linh. Nhưng lại rất kiên nhẫn, vì vậy miễn là em chăm chỉ làm việc, cũng có thể thi đậu một trường đại học tốt, sau này tìm một công việc ổn định và vững chắc. Chỉ là, em không thể nào khéo léo thông minh được, miệng em ngốc, luôn không phân biệt được cái nào nên nói, cái nào không nên nói.”
Điểm này Giang Nguyệt rất rõ ràng.
Lúc mới chiêu mộ Tĩnh Nghi vào, miệng cô ấy đúng là rất ngốc, nói chuyện luôn rất thẳng thắn, nhưng cô cũng không quá để tâm đến chuyện này.
Cô bé mới bước vào xã hội, sẽ luôn mắc phải có một số sai lầm nhỏ.
“Theo em thấy, chị Giang Nguyệt cùng chị Tiểu Diệp, còn có chị Trần, các chị đều những người rất khôn khéo và lợi hại, mấy chị sau này chắc chắn có thể làm nên việc lớn, nhưng cũng dễ dàng bị một số chuyện nhỏ làm cho vấp ngã.”
“Bởi vì năng lực của các chị quá xuất sắc, cho nên tâm khí cũng cao, càng dễ dàng bởi vì thất bại mà trì trệ không tiến lên phía trước.”
“Trước đây, giáo viên mỹ thuật của em đã nói một câu: ‘Tất cả những người làm nghệ thuật đều là những kẻ điên’, bây giờ em mới hiểu ý nghĩa của câu nói này, nhưng em vẫn không hy vọng chị Giang Nguyệt sẽ trở thành một người điên.”
“Nếu như chị mà trở thành một người điên, thì sẽ có hai người bị điên trong gia đình chúng ta. Một người đó là chị Tiểu Diệp, mỗi ngày chị ấy đều điên điên khùng khùng, thêm một người nữa thì em sẽ rất khó xử.”
Giang Nguyệt vốn đang yên lặng cuối cùng cũng cười ra tiếng: “Tĩnh Nghi, em làm sao lại không hài hước chứ? Em đang chọc cười chị đó thôi.”
Nhìn cô rốt cuộc cũng bị chọc cười, Tĩnh Nghi cũng cười theo: “Chị Giang Nguyệt, những gì em vừa nói không đúng đâu, ý của em là… cho dù chị có biến thành một người điên, thì em cũng không ngại, chỉ cần chị sống thật tốt là được.”
Cô ấy nói rất nghiêm túc: “Em có thể không kết hôn, chăm sóc chị suốt đời, sau này mỗi ngày em đều nấu ăn cho chị.”
“Tĩnh Nghi, nếu em còn nói như vậy nữa sẽ khiến chị cảm động đến phát khóc mất.” Giang Nguyệt chớp chớp mắt, trên mặt cô mang theo ý cười nhàn nhạt:
“Nhưng em không thể vì chị mà cả đời không kết hôn được.”
“Cho nên, chị cũng phải vì chúng ta, mà sống thật tốt.” Tĩnh Nghi đúng lúc bổ sung thêm một câu.
…
Buổi tối, Giang Nguyệt nhận được điện thoại của Ứng Thừa Kỳ, đây là điều cô đã dự đoán trước.
“Giang Nguyệt, cô hẳn là nên nói trước cho tôi một tiếng.” Đầu dây bên kia, giọng nói của đạo diễn Ứng không khỏi thở dài: “Bộ phim của chúng ta chỉ mới vừa hoàn thành.”
“Tôi biết, đạo diễn Ứng, tôi thật sự rất xin lỗi.” Giang Nguyệt lên tiếng xin lỗi: “Nếu ảnh hưởng đến doanh thu của phòng vé, thì tôi sẽ để cho người đại diện của tôi chịu trách nhiệm bồi thường tổn thất.”
Ứng Thừa Kỳ nói: “Không phải là vấn đề về doanh thu phòng vé. Bộ phim này tôi định lấy ra để đi giành giải thưởng, mấy lão già ở bên đánh giá giải thưởng kia cũng không phải là cô không biết, vốn dĩ rất khó hầu hạ.”
Lời sau anh ta cũng không nói hết, thế nhưng trong lòng Giang Nguyệt biết rất rõ.
Những người bên chuyên gia bình chọn giải thưởng ban đầu đều là những người có thâm niên, muốn gây ấn tượng với bọn họ đã không dễ dàng, còn phải cạnh tranh với những tác phẩm dự thi khác, hơn nữa còn có một số nhân tình thế cố, muốn đoạt giải sẽ càng khó khăn hơn.
Tính cả mấy lần trước đó, đây đã là lần thứ ba Ứng Thừa Kỳ mang tác phẩm đi tranh giải, đây cũng là lần anh ta nắm chắc nhất.
Kịch bản được Ứng Thừa Kỳ tỉ mỉ mài giũa, những diễn viên trong phim đều biểu hiện rất xuất sắc, việc đoạt giải vốn dĩ sẽ không thành vấn đề.
Thế nhưng anh ta thế nào cũng không nghĩ tới, nửa đường lại lại nhảy ra rối loạn lưỡng cực của Giang Nguyệt.
Mặc dù trong ngành cũng không có quy định rõ ràng, là diễn viên mắc bệnh tâm thần không được tham gia, nhưng trong lòng mọi người đều có những quan niệm và suy nghĩ riêng, sẽ khiến cho những người khác đeo một cái kính màu đối với diễn xuất của Giang Nguyệt.
Cô là nữ chính của bộ phim “Tú Nương”, và cũng là nhân vật chính xuyên suốt bộ phim.
Đột nhiên công khai bản thân bị bệnh tâm thần, điều này chắc chắn sẽ làm giảm đáng kể điểm số của giải thưởng.
Giải thưởng này cho dù có hay không, đều sẽ bị người ta chỉ trích.
Các tác phẩm gây tranh cãi, nếu muốn tiếp tục giành giải thưởng, thì cơ hội gần như là bằng không.
“Tôi thật sự rất xin lỗi, đạo diễn Ứng.” Giang Nguyệt nhẹ giọng nói: “Là tôi huỷ hoại tác phẩm đắc ý nhất của anh, là tôi không tốt.”
“Quên đi, hiện tại chuyện đã xảy ra rồi, nói những thứ này cũng vô dụng.” Ứng Thừa Kỳ thở dài: “Hiện tại tôi chỉ có thể tranh thủ nghĩ ra một số biện pháp để lọt vào danh sách ở vòng chung kết, còn về sau thì cứ nhìn ý trời vậy.”
Anh ta nói xong, lại rất kỳ quái hỏi: “Giang Nguyệt, lúc trước rõ ràng không phải cô nói cho tôi biết, cô muốn lấy ảnh hậu sao? Cô đã có cái tâm tư này, cô phải là nên rõ ràng…”
Cô phải là nên rõ ràng, công khai bệnh tình của bản thân có ảnh hưởng tiêu cực như thế nào đối với một nữ diễn viên.
Tác phẩm không giành được giải thưởng, cô cũng không có khả năng có thể giành được ảnh hậu.
Nghe được câu nói của đạo diễn trong điện thoại, Giang Nguyệt nhắm mắt lại thật chặt, cô gần như thì thào mà nói:
“Tôi không muốn làm nữa.”
Giọng cô run rẩy: “Giải ảnh hậu này tôi không muốn nữa, xin lỗi vì đã cô phụ sự mong đợi của anh.”
Nói xong, cô hốt hoảng cúp điện thoại.
Cô nắm chặt điện thoại trong tay, từng giọt nước mắt dọc theo đuôi mắt mà rơi xuống khoé môi cô, một loại cảm giác đau đớn khó chịu như xé ra từng mảnh trong cơ thể cô.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô dường như đang nói lời tạm biệt với giấc mơ mà bản thân đang theo đuổi, nói lời tạm biệt với hào quang của bản thân, tạm biệt với những sân khấu cô từng đứng qua, tạm biệt với lời tự tin nói rằng cô muốn trở thành ảnh hậu.
Cô như một tên lính đào ngũ, là người khiến cho người khác cảm thấy xấu hổ nhất.
Kể từ khi phát sóng trực tiếp, mấy ngày nay cô liên tục nhận được lời an ủi từ phía các nhãn hàng và những đạo diễn đã từng hợp tác, bề ngoài bọn họ tỏ vẻ quan tâm, nhưng trên thực chất là ám chỉ sau này sẽ không hợp tác nữa.
Một minh tinh bị bệnh tâm thần, có thể tự sát bất cứ lúc nào, rõ ràng chính là một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể làm liên luỵ đến rất nhiều người.
Đối với thái độ của bọn họ, Giang Nguyệt hiểu được.
Đầu tiên cô xin nghỉ phép ở đoàn kịch nói vài ngày, xử lý xong chuyện trong tay, chờ đến khi nghỉ ngơi xong cô sẽ trở lại đoàn kịch, kết quả cô lại nhận được tin cô bị đình chỉ diễn.
“Tại sao?” Sau khi nghe tin, cô trực tiếp tìm đến người phụ trách của đoàn kịch nói, khó hiểu hỏi: “Tại sao tôi lại bị đình chỉ diễn?”