• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 316 Ngày mai sẽ có hoa chứ

Ngu Vãn bình tĩnh hỏi: “Là ai?”

Thượng Trạch Văn lấy điện thoại từ trong túi ra, tùy tiện nhấn hai cái, phóng to một tấm ảnh:

“Em có biết cục cưng này không?”

Trong ảnh, Giang Nguyệt mặc váy dài màu đỏ rực, xinh đẹp động lòng người.

Ánh mắt Ngu Vãn nhìn chằm chằm người trên màn hình, giọng điệu có chút không chắc chắn:

“Anh xác định là cô ấy?”

“Baby, xem ra hai người có quen biết rồi.” Thượng Trạch Văn phát hiện ra cái gì đó, cười một tiếng: “Quả nhiên, em luôn có thể khiến tôi kinh ngạc.”

Để tránh cho Thượng Trạch Văn lại cảm thấy hứng thú với mình, Ngu Vãn vô cảm lui về phía sau, hỏi hắn:

“Nếu như anh chiếm được cô ấy thì sẽ không bao giờ quấy rầy tôi nữa đúng không?”

Thương Trạch Văn nhếc môi: “Tôi luôn giữ lời, baby.”



Hôm nay là cuối tháng, lúc Giang Nguyệt từ đoàn kịch đi ra đi ngang qua cửa hàng hoa, đúng lúc nhìn thấy hoa hồng bày bán nên mua một bó.

Tuy rằng giảm giá, nhưng những nụ hoa vẫn còn rất đầy đặn. Chủ tiệm còn cố ý phun nước lên trên, thoạt nhìn càng thêm kiều diễm.

Giang Ly càng ngắm càng cảm thấy ưng ý. Trên đường trở về còn chụp ảnh, đăng lên trang cá nhân chia sẻ cuộc sống.

Chẳng bao lâu đã có tương tác trong khu vực bình luận:

[Kiều Cẩn Nhuận: Hoa rất đẹp, làm nổi bật người cầm hoa.]

[Tĩnh Nghi: Một bó hoa thật lớn. Những cánh hoa có thể được ngắt ra và rắc vào chậu để ngâm chân nha.]

[Tiểu Diệp: Có thể làm bánh hoa hồng không? Như vậy thực tế hơn một chút so với ngâm chân đó.]

[Tĩnh Nghi: Chị Tiểu Diệp, đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc ăn chứ.]



Giang Nguyệt ngồi trên xe, xem bạn bè like và bình luận sao, bỗng nhiên thấy một bình luận rất bắt mắt.

[Tiêu Kỳ Nhiên: Ai tặng?]

Giang Nguyệt ngẩn ra, nhìn thấy hai chữ ngắn gọn này, trong lòng không hiểu sao lại hoảng hốt, bên tai vô cớ vang lên giọng chất vấn trầm thấp của hắn.

Cô sững sờ vài giây, sau đó làm mới lại lần nữa, bình luận kia thế nhưng đã bị xóa.

Ngay sau đó, người kia bình luận lại: [Lần sau, tôi cũng sẽ gửi hoa tặng em.]

Giang Nguyệt nhịn không được bật cười.

Lời nói và hành động thận trọng của hắn thoạt nhìn rất đáng yêu, dường như sợ chọc Giang Nguyệt tức giận nên phải thật cẩn thận.

Về đến nhà, Tĩnh Nghi cũng hỏi Giang Nguyệt là ai tặng hoa. Sau khi nhận được đáp án, cô nàng còn có chút thất vọng:

“Em còn mong là của Tiêu tổng tặng.”

“Vì sao lại hy vọng là Tiêu tổng tặng?” Giang Nguyệt tò mò hỏi cô.

Tĩnh Nghi thẳng thắn: “Bởi vì Tiêu tổng đối với chị rất không tốt, nên em sẽ có lý do chính đáng đem hoa của anh ta tặng đem đi làm nước ngâm chân cho chị.”

Giang Nguyệt không khỏi bật cười.

Sau bữa tối, cô cắm hoa vào bình và trở về phòng ngủ.

Nằm trên giường trong phòng ngủ, Giang Nguyệt ôm gối ôm, trong tay cầm điện thoại di động ngẩn người.

Không biết cảm hứng từ đâu, cô lại cập nhật trạng thái tạm thời ‘Ngày mai sẽ có hoa chứ?’. Sau đó, cô tắt điện thoại và đi ngủ.

Kết quả là sáng hôm sau, khi đến đoàn kịch, Giang Nguyệt nhìn thấy trên bàn trang điểm của cô đã đặt sẵn một bó hoa hồng Joseph's Coat.

Một tấm thiệp được kẹp giữa lớp giấy gói bó hoa, trên đó viết một câu ngắn gọn: [Là hoa hồng được không?]

Dường như đang trả lời câu hỏi “Ngày mai sẽ có hoa chứ?” của cô đêm qua.

Nét chữ quen thuộc và sắc nét, Giang Nguyệt đương nhiên biết đối phương là ai.

“Chị Giang Nguyệt, bạn trai chị tặng à?”

Có diễn viên đoàn kịch đi tới trêu ghẹo cô, Giang Nguyệt vốn muốn thẳng thừng phủ nhận, nhưng lại cảm thấy không cần thiết, vì thế chỉ cười trừ.

Điện thoại di động vang lên, chuỗi số quen thuộc kia đột nhiên nhảy lên màn hình, cô do dự một lát, bắt máy.

Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp hỏi cô: “Em đã nhận được hoa chưa?”

Giang Nguyệt: “Hoa gì?”

“Hoa Hồng Joseph's Coat, sáng nay tôi cho người đưa tới, em không nhận được à?”

Giang Nguyệt nghe ra sự khẩn trương trong giọng nói của anh, vì thế cố ý trêu chọc: “Bó nào là anh tặng? Ở đây có ba bó lận.”

Rất tốt, vậy mà lại có ba bó!

Ngữ khí Tiêu Kỳ Nhiên lạnh xuống, trầm mặc một lát, trong lòng có chút phiền não, nhưng lại giả vờ thoải mái hỏi cô:

“Ba bó hoa này em định xử lý như thế nào?”

Giang Nguyệt cười tủm tỉm nói lung tung: “Một bó cho Tĩnh Nghi dùng để ngâm chân, một bó cho Tiểu Diệp dùng làm bánh hoa tươi.”

“Vậy còn bó cuối cùng?” Tiêu Kỳ Nhiên không từ bỏ ý định, hỏi tiếp.

Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, cố ý kéo dài giọng điệu: “Còn có một bó không biết là ai tặng, tôi chuẩn bị vứt đi.”

Tiêu Kỳ Nhiên: ...

Không biết vì cái gì, anh có một loại dự cảm mãnh liệt, bó hoa bị vứt đi chính là bó mà anh tặng.

Anh bình tĩnh nói: “Ra đây đi, tôi đưa tận tay cho em.”

Giang Nguyệt dừng một chút, vốn chỉ là muốn cùng anh đùa giỡn vài câu, nhưng không nghĩ tới anh lại đột nhiên nghiêm túc:

“Không cần. Lát nữa tôi còn có việc…”

“Chỉ năm phút thôi, tôi đợi em ở cửa đoàn kịch.”

Là giọng điệu không thể từ chối.

Im lặng vài giây, Giang Nguyệt hít một hơi thật sâu: “Tôi ra ngay.”

Giang Nguyệt cúp điện thoại, ngồi trước bàn trang điểm soi gương một chút, xác định mình không có vấn đề gì mới đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa đến cửa, cô đã thấy Tiêu Kỳ Nhiên đứng dưới gốc cây lớn ở bên ngoài.

Anh mặc một chiếc áo len cổ cao, quần dài màu đen, dáng người cao lớn, cực kỳ nhàn nhã đứng ở nơi đó, thỉnh thoảng cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ.

Trang phục rất đơn giản, nhưng khí chất thật sự là xuất chúng, chỉ là đứng ở nơi đó cũng làm cho người ta rất khó bỏ qua.

Anh giống như một người đàn ông đang yêu, kiên nhẫn chờ đợi người con gái mình yêu xuất hiện.

Khóe môi Giang Nguyệt không biết vì sao lại cong lên, ngay cả chính bản thân cô cũng không ý thức được mình đang bước nhanh về phía anh.

Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Tiêu Kỳ Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô,

Chút nữa Giang Nguyệt có vở kịch phải diễn nên cô đã sớm thay xong trang phục.

Giang Nguyệt cũng không tính là thấp, nhưng ống tay áo thật dài khiến cô trông nhỏ nhắn, trong lòng còn cầm bó hoa hồng vừa rồi được tặng.

Cô vốn rất bình tĩnh tự nhiên, nhưng khi nhìn thấy gương mặt anh, trong lòng vẫn khó tránh khỏi hỗn loạn, ngay cả bước đi cũng không được tự nhiên.

Cho đến khi đến trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt cảm nhận được ánh mắt của anh, vì vậy mím môi liên tục:

“Sao anh lại ở chỗ này đợi tôi?”

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô rất nghiêm túc, đáp: “Muốn gặp em.”

Giọng điệu của anh quá mức thoải mái, nhưng tim Giang Nguyệt đập thình thịch, cánh tay không khỏi siết chặt một chút, giấy gói phát ra âm thanh:

“Lát nữa tôi còn có buổi diễn.”

“Ừ, tôi biết.” Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu: “Chỉ muốn thử vận may, xem có thể gặp được em hay không.”

Tiêu Kỳ Nhiên không nói, thật ra lúc nãy khi Giang Nguyệt đi vào đoàn kịch, anh cũng đã nhìn thấy cô.

Thế nhưng anh vẫn không khống chế được muốn nhìn cô ở cự ly gần hơn.

Chỉ là mấy ngày không gặp, nỗi nhớ nhung của anh đã bắt đầu thành bệnh, giống như sóng nhiệt, cơ hồ muốn đem hắn nuốt chửng.

Giang Nguyệt cúi đầu, chỉ cảm thấy ánh mắt của anh quá mức nóng bỏng, vành tai cô đỏ lên, trầm mặc hồi lâu mới hỏi:

“Vì sao lại tặng hoa cho tôi?”

Đáy mắt Tiêu Kỳ Nhiên Thâm Thúy, môi mỏng khẽ nhếch lên, ôn nhu dỗ dành cô:

“Không phải hôm qua em đăng trạng thái hỏi ‘Ngày mai sẽ có hoa chứ?’ sao?”



--------------------------------
Tác giả:Lịch đăng truyện này là 0h thứ 6 mỗi tuần nha mọi người!
Chương 317 Muốn làm hài lòng em

Một loại cảm xúc quấn quanh ngực Giang Nguyệt. Giống như giờ khắc này cô mới chợt nhận ra Tiêu Kỳ Nhiên vẫn luôn âm thầm chú ý đến cô.

Cẩn thận đến mức ngay cả cô cập nhật trạng thái gì cũng rất rõ ràng.

Câu nói trên tấm thiệp kia, thì ra thật sự là đang trả lời cô.

Bởi vì cô hỏi “Ngày mai sẽ có hoa chứ?” nên anh đã nghiêm túc phản hồi cô: “Hoa hồng có được không?”

Loại cảm giác này rất vi diệu. Thật giống như là tâm tư lơ đãng của mình, bị anh dốc lòng nhìn thấu, hơn nữa còn cẩn thận sắp xếp chúng cho cô.

“Vậy hai bó còn lại là ai tặng?” Tiêu Kỳ Nhiên khẽ cau mày, chậm rãi giải thích: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là tò mò thôi.”

Đó chỉ là những lời vô tình của Giang Nguyệt, không ngờ anh lại nghiêm túc cho là thật, cô dở khóc dở cười đành phải nói thật:

“Không có hai bó khác, chỉ có một bó này.”

“Vậy bó hoa này sẽ làm thành bánh hoa, hay là dùng để ngâm chân?” Tiêu Kỳ Nhiên hỏi tiếp.

Giang Nguyệt bại trận: “Không làm gì cả, cứ cắm vào bình thôi.”

Câu trả lời này làm cho Tiêu Kỳ Nhiên hài lòng, anh nhìn cô thật sâu: “Nếu em thấy hoa hồng nhìn chán rồi, lần sau tôi có thể tặng loại hoa khác, chỉ cần em thích. ”

Giang Nguyệt nhìn anh, trong lòng biết bầu không khí hiện tại không thể lãng mạn hơn, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu sát phong cảnh:

“Có phải con trai theo đuổi con gái đều là như vậy? Tặng hoa và nước hoa, hoặc là túi xách hàng hiệu?”

Tiêu Kỳ Nhiên nhất thời không hiểu ý tứ của cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Em muốn nước hoa hay túi xách? Tôi bảo Tiết An đi mua ngay bây giờ.”

Hắn không giống như đang nói đùa, bộ dáng lấy điện thoại ra nhưng đã bị Giang Nguyệt nhanh chóng ngăn lại:

“Tôi không có ý này!”

Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm túc: “Vậy ý của em là gì?”

Anh nghiêm túc hỏi, nhưng Giang Nguyệt lại không biết trả lời thế nào, cô suy nghĩ một lúc mới nói:

“Bởi vì hầu hết con gái đều thích những thứ này nên tặng cũng không có gì sai, nhưng điều đó cũng thể hiện rằng anh chưa thật sự dụng tâm vào.”

Đúng vậy, Tiêu Kỳ Nhiên làm sao cần phải tốn tâm tư để làm hài lòng phụ nữ? Anh chỉ cần đứng ở nơi đó, đủ loại phụ nữ sẽ lao đến để anh thoải mái lựa chọn.

Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên kiên nhẫn nghe cô nói xong, cũng không có bởi vì cô cố tình gây sự mà mất kiên nhẫn, chỉ khẽ gật đầu:

“Vậy lần sau tôi sẽ nghĩ ra một số quà tặng mới mể hơn để làm hài lòng em nhé.”

Trời đất! Làm sao anh có thể nói những lời này một cách bình tĩnh như vậy?

Tai Giang Nguyệt nóng lên, rũ mi mắt xuống, đưa tay xoa xoa lỗ tai.

“Lạnh không?” Tiêu Kỳ Nhiên chú ý tới động tác của Giang Nguyệt, còn tưởng rằng cô bị gió lạnh thổi, trầm giọng nói:

“Mau trở về đi, đừng để bị cảm lạnh, lát nữa không phải còn có biểu diễn sao?”

Giang Nguyệt vẫn ôm bó hoa, bĩu môi, lại có chút không nỡ rời đi.

Thấy cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống, cúi đầu cười cười, nửa ra lệnh nửa dỗ dành cô: “Lại đây.”

Giang Nguyệt ngoan ngoãn ôm hoa đi về phía hắn hai bước.

Một giây sau, cô đã bị Tiêu Kỳ Nhiên ôm thật chặt.

“Ôm một chút, coi như là phần thưởng của tôi đứng chờ em trong gió lạnh lâu như vậy đi.”

Giang Nguyệt suýt chút nữa quên hô hấp, tim đập thình thịch, nhẹ giọng phàn nàn: “Sao có thể có người tự đòi khen thưởng hả?”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng cô cũng không có giãy dụa, để mặc cho anh ôm.

Tiêu Kỳ Nhiên không có ý định ảnh hưởng đến công việc của Giang Nguyệt. Vì thế chỉ ôm vài giây rồi thả cô ra. Nhưng khi ngẩng đầu lại nhìn thấy Thịnh Sóc Thành đứng cách bọn họ mấy mét, mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ.

Giang Nguyệt cũng quay đầu lại, khi nhìn thấy Thịnh Sóc Thành, trái tim không hiểu sao căng thẳng, nhanh chóng lui về phía sau vài bước, bảo trì khoảng cách với Tiêu Kỳ Nhiên.

Không biết vì sao, cô bỗng nhiên có một loại hoảng loạn khi còn đi học lén lút yêu đương bị người lớn trong nhà bắt gặp:

“... Chào chú Thịnh.”

Thịnh Sóc Thành đi qua, đứng giữa hai người.

Tiêu Kỳ Nhiên trấn định hơn Giang Nguyệt, cung kính chào hỏi: “Thịnh tổng.”

Ánh mắt Thịnh Sóc Thành từ trên mặt anh dời đi, chậm rãi mở miệng, ngữ khí không mặn không nhạt: “Tôi tới tìm Giang Nguyệt.”

Hàm ý là muốn đuổi Tiêu Kỳ Nhiên đi.

Trương Nghị từ phía sau đi lên, khách khí nói với anh: “Tiêu tổng, mời.”

Tiêu Kỳ Nhiên nghiêng đầu nhìn Giang Nguyệt, thấp giọng nói một câu: “Buổi tối tôi đến đón em.”

Giọng điệu thuần thục giống như một người bạn trai đầy trách nhiệm.

Tiêu Kỳ Nhiên nói xong, liền lễ phép gật đầu với Thịnh Sóc Thành, sau đó rời đi.

Tầm mắt Giang Nguyệt vô thức lướt qua Thịnh Sóc Thành, dõi theo lưng Tiêu Kỳ Nhiên.

Thịnh Sóc Thành: ...

Vì lý do nào đó, ông không hiểu sao lại có một loại ảo giác mình là kẻ xấu đi đánh uyên ương vậy.

Sau khi Tiêu Kỳ Nhiên đi, Giang Nguyệt còn ôm bó hoa tươi trong ngực, có chút luống cuống tay chân, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì.

Trong lòng cô thầm nghĩ: Tại sao Thịnh Sóc Thành lại tự nhiên đến gặp cô?

Thịnh Sóc Thành ho khan hai tiếng, ánh mắt đảo qua Trương Nghị, nói với Giang Nguyệt:

“Biết chút nữa cô còn bận nên tôi cũng không làm chậm trễ việc của cô.”

Trương Nghị lập tức đi lên phía trước, từ trong túi áo lấy ra một tấm thiệp mời màu trắng viền vàng, hai tay đưa cho Giang Nguyệt:

“Đây là thư mời tham dự Liên hoan nghệ thuật hàng năm ở Vienna.”

“Thời gian là tuần sau, Giang tiểu thư có thể xem lịch trình sắp xếp. Nếu cô như cảm thấy hứng thú, có thể thay Thịnh tổng tham dự, toàn bộ chi phí của hành trình đều sẽ được thanh toán.”

Giang Nguyệt nhận lấy thiệp, không cần hỏi cũng biết, đây không phải sự kiện người bình thường có thể tham dự.

Đối với chuyến đi Vienna được sắp xếp đột ngột này, Giang Nguyệt vừa mừng vừa ngạc nhiên:

“Sao lại đột ngột như vậy?”

“Không tính là đột ngột.” Thịnh Sóc Thành nhàn nhạt nói: “Năm nào họ cũng mời tôi qua, đáng tiếc năm nay tôi có chút bận rộn, không có thời gian.”

Giang Nguyệt chợt nhớ tới, trước đó đã nghe Đỗ Thời Minh nói, đoàn kịch Bách Kiều có kế hoạch lưu diễn nước ngoài, chắc hẳn trọng lượng của đoàn kịch nói vẫn rất nặng, mới được mời tham gia sự kiện như vậy.

“Có có thời gian không?” Thịnh Sóc Thành sửa sang lại cà vạt, chậm rãi: "Đỗ Thời Minh đã được điều về Bắc Thành. Cuối tuần tôi có một người bạn cũ rất quan trọng muốn tới ôn chuyện với tôi. Vì vậy hy vọng cô có thể giúp tôi tham dự sự kiện này.”

Rõ ràng là cơ hội học tập và thăng tiến cực kỳ khó có được, nhưng Thịnh Sóc Thành lại muốn nói như một loại thỉnh cầu đối với cô, để cô bớt lo lắng không cần thiết.

Ông thực sự đối với cô rất tốt!

“Được rồi, thời gian không còn sớm.” Thịnh Sóc Thành rũ mắt xuống, liếc nhìn đồng hồ, biết đã gần đến giờ biểu diễn của Giang Nguyệt:

“Cô cứ làm việc trước đi, lát nữa suy nghĩ xong thì trả lời tôi cũng được.”

Thậm chí còn cho cô đủ thời gian để suy nghĩ.

Giang Nguyệt thật cẩn thận cất lại thư mời, vừa cảm tạ vừa trịnh trọng trả lời: “Không cần suy nghĩ. Tôi rất nguyện ý tham gia. Cám ơn ngài đã cho tôi cơ hội này.”

Cô không phải là người không biết thức thời, nếu có người cho cô cơ hội học tập và tiến bộ, cô không có lý do gì để lùi bước.



Sau một ngày bận rộn ở đoàn kịch, đợi đến tối Giang Nguyệt vừa bước ra khỏi cổng đã thấy Tiêu Kỳ Nhiên đứng ở cổng đợi mình, cô mới hoảng hốt nhớ tới, buổi sáng quả thật có người nào đó đã nói buổi tối sẽ đến đón cô.
Chương 318 Đòi một thứ

Thời gian tan ca của đoàn kịch luôn không chắc chắn, Tiêu Kỳ Nhiên lại xuất hiện ở đây đúng giờ khiến cô rất ngạc nhiên.

Trên mặt cô hiện lên vẻ ngơ ngác, cô bước tới gần anh: “Anh đợi bao lâu rồi?”

“Không lâu lắm, vừa mới tới.” Tiêu Kỳ Nhiên tao nhã trả lời.

Hôm nay anh ăn mặc không tính là trang trọng, một chiếc áo sơ mi giản dị cùng với quần tây. Một chiếc cà vạt hẹp màu đỏ sậm có hoa văn hình học. Trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ được thiết kế riêng kia, làm cho người ta có cảm giác tổng thể rất trẻ trung.

Có lẽ là do bộ quần áo hôm nay anh mặc, trông anh thân thiện hơn bình thường, không hề có cảm giác xa cách.

/Truyện đăng trên app ReadMe (IOS: WeRead)/

Lúc đi qua, Giang Nguyệt nghe thấy tiếng phụ nữ nhỏ giọng thảo luận về Tiêu Kỳ Nhiên, bàn tán muốn tiến lên xin phương thức liên lạc của anh.

Nhìn thấy Giang Nguyệt xuất hiện, bọn họ mới nhanh chóng giải tán.

“Anh Tiêu hình như rất được hoan nghênh, ngay cả các cô gái nhỏ cũng tranh nhau xin thông tin liên lạc nha.”

Giang Nguyệt nhất thời nghĩ đến một câu như vậy, lúc nói ra miệng mới phát giác bại lộ điểm chú ý của mình.

Tiêu Kỳ Nhiên nghe ra ý tứ của cô, nhếch môi cười: “Có được hoan nghênh đến đâu, cũng kém Giang tiểu thư mà.”

Anh cố tình đáp lại theo cách nói của cô: “Bìa quảng cáo của Giang tiểu thư tràn ngập, có vô số fan nam xin chữ ký.”

“Đàn ông tốt không nhắc đến bản lĩnh của mình trong quá khứ.” Giang Nguyệt mỉm cười, không muốn so sánh với anh ta ở đây.

Sau khi lên xe, Giang Nguyệt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên đang ngồi cùng cô ở hàng ghế sau, ho nhẹ vài cái:

“Gần đây anh có vẻ không bận lắm nhỉ.”

“Công việc không quá bận rộn.” Tiêu Kỳ Nhiên nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Em chê tôi xuất hiện quá thường xuyên, cảm thấy phiền à?”

Giang Nguyệt dừng một chút, cảm thấy giọng điệu nói chuyện của anh quá chua xót, lại khiến cô chợt đau lòng, vì thế vội vàng phủ nhận:

“Tôi không có ý này.”

Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên mới trầm giọng nói: “Vậy thì tôi có thể gặp em thường xuyên không?”

Anh hận không thể nhìn thấy cô từ sáng đến tối, mỗi phút mỗi giây đều có thể gặp mặt, thời thời khắc khắc cũng có thể ở cùng một chỗ.

Nhưng anh sợ làm cô sợ hãi, vì vậy anh không nói.

Cô là một người đã từng bị anh làm tổn thương, nếu quá hung hăng chỉ sợ sẽ khiến cô sợ tới mức thu mình vào trong vỏ, không bao giờ để ý đến anh nữa.

Mặc dù anh sợ mất cô, nhưng lại lý trí rõ ràng, anh cần phải từ từ.

Anh và cô, tất cả đều phải từ từ.



Xe chạy đến nhà hàng đã đặt trước, Tiêu Kỳ Nhiên mở cửa xe cho Giang Nguyệt xuống, nhất cử nhất động đều vô cùng ôn nhu săn sóc.

Bàn cũng đã được đặt sẵn, lưng Tiêu Kỳ Nhiên tựa vào thành ghế, tư thế ngồi đoan chính tao nhã, rũ mắt nhìn người phụ nữ ngồi đối diện gọi đồ ăn, trong lòng bình yên đến khó tả.

Giang Nguyệt gọi món xong, đóng lại thực đơn đưa cho người phục vụ: “Chỉ có vậy thôi, cám ơn.”

Trong bữa ăn, cả hai rất ít nói chuyện.

Giữa chừng điện thoại di động của Tiêu Kỳ Nhiên vang lên một lần, nhưng anh không bắt máy, anh không muốn những chuyện khác phá hỏng buổi hẹn hò hiếm hoi của mình.

Giang Nguyệt thức thời hỏi anh: “Là chuyện công việc?”

Tiêu Kỳ Nhiên gật gật đầu, nặng nề mở miệng: “Không phải chuyện gì quan trọng, không cần để ý đâu.”

Giang Nguyệt biết, đây chỉ là lời ngụy biện của anh.

Tiêu Kỳ Nhiên rất bận rộn, bận rộn đến mỗi một phút đều đáng giá ngàn đô. Mỗi ngày đều có hội nghị cùng công việc vây quanh anh. Nhất là khi hiện tại anh đã lên làm người đứng đầu Tiêu thị, rất nhiều chuyện phải đích thân anh tự mình xử lý.

Càng như vậy, Giang Nguyệt càng cảm thấy áy náy trong lòng, luôn cảm thấy chính mình ảnh hưởng đến công việc của anh:

“Anh có việc thì cứ làm, tôi không ngại đâu.”

Lúc này, điện thoại di động của Tiêu Kỳ Nhiên lại vang lên, đối phương thông báo cho anh cuộc họp rất nhanh sẽ bắt đầu.

“Tôi có thể tổ chức một cuộc họp không?” Tiêu Kỳ Nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt, nhẹ giọng hỏi.

Người ở đầu dây bên kia: “...”

Thật khó để tưởng tượng lúc này Tiêu tổng đang ngồi với ai, mà lại dùng giọng điệu ôn nhu hỏi như vậy, còn phải được đối phương đồng ý mới được.

Giang Nguyệt gật đầu, ra hiệu anh không cần để ý đến cô. Cô ăn cũng xong rồi, cầm lấy tạp chí đặt trên bàn nhà hàng bắt đầu lật xem.

Tiêu Kỳ Nhiên đã bắt đầu cuộc họp, Giang Nguyệt thì ngồi trên ghế lật xem tạp chí, bỗng nhiên nhớ tới hôm nay Thịnh Sóc Thành đưa cho cô thiệp mời.

Cô lấy thiệp mời ra, đọc dòng chữ màu bạc trên đó, thầm ghi nhớ địa điểm và thời gian trong lòng.

Sợ không đủ, cô lại lấy điện thoại di động ra bắt đầu tìm kiếm phong tục tập quán ở Vienna, còn có những lưu ý liên quan đến tiết mục kịch nói.

Đến khi Tiêu Kỳ Nhiên họp xong, anh mệt mỏi cất điện thoại di động, ấn mi tâm, liếc thấy thiệp mời màu trắng bên tay phải Giang Nguyệt.

Anh bình tĩnh thu hồi tầm mắt, bưng ly lên uống một ngụm nước làm dịu cổ họng, lúc này mới như lơ đãng, bình tĩnh hỏi cô: “Em định tham dự sự kiện gì à?”

Giang Nguyệt ngẩng đầu, lúc này mới chú ý tới thiệp mời của mình bị nhìn thấy, cũng không giấu diếm, đẩy tấm thiệp về phía anh:

“Sáng nay chú Thịnh đưa cho tôi thiệp mời tham sự Liên hoan ở Vienna.”

Ngón tay Tiêu Kỳ Nhiên mở tấm thiệp ra, trong lòng hiểu rõ, thản nhiên mở miệng:

“Sáng nay mới đề cập à?”

“Ừ, tuy rằng rất đột ngột, nhưng tôi muốn đi tham quan.”

Nhắc đến chuyện này, Giang Nguyệt cuối cùng cũng tỏ ra hào hứng và mong chờ:

“Tôi rất muốn đi xem tác phẩm của những bậc thầy, càng muốn xem những diễn viên kịch xuất sắc đó, họ diễn xuất xuất sắc như thế nào.”

Cô luôn hào hứng với nghệ thuật biểu diễn.

Nghe Giang Nguyệt nói xong, Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, bày tỏ quan điểm của mình: “Ư, học hỏi thêm là điều tốt, nhưng hãy nhớ giữ an toàn.”

Anh trả thiệp mời lại cho cô: “Khi nào em đi? Đi bao lâu?”

“Ngày 23 tháng này, chắc khoảng một tuần.”

Hôm nay đã là ngày 19, cô nói thêm: “Mấy ngày này tôi phải thu dọn hành lý và chuẩn bị để khởi hành.”

Ý trong lời nói là anh không cần lãng phí thời gian nữa để đến gặp cô nữa.

“Đã rõ.” Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, cũng không biểu đạt bất kỳ thái độ hay ý nghĩ gì nữa.

Giang Nguyệt cảm thấy có chút trống rỗng.

Cô cũng biết, từ khi Tiêu Diễn Chi nói rõ ràng với cô rằng anh muốn quang minh chính đại theo đuổi cô, bình đẳng và công bằng, thái độ và cảm xúc của cô đối với anh cũng bắt đầu có chuyển biến.

Khi làm tình nhân, cô phải nhu thuận ngoan ngoãn, không nên có tính tình và cảm xúc, cũng không thể biểu hiện ra ngoài. Mà bây giờ nàng lại luôn giở trò nóng nảy vô cớ và vớ vẩn.

Ví dụ như bây giờ, ít nhất anh cũng nên tỏ ra miễn cưỡng một chút, hoặc là thuyết phục cô ở lại chứ?

Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên chỉ dùng khăn giấy lau qua khóe miệng, bình tĩnh hỏi cô: “Em ăn xong chưa?”

Cô tức giận trả lời: “Anh có thể đi rồi.”

Trên đường đưa cô trở về, hai người một đường không nói lời nào.

Đợi đến khi xe sắp chạy đến dưới lầu, Giang Nguyệt cảm thấy có chút buồn bực không vui, nhưng lại cảm thấy mình quá mức giả tạo.

Vì vậy, khi xuống xe, cô nói: “Tôi xuống xe đây, anh nghỉ ngơi sớm đi, chúc ngủ ngon.”

Có vẻ như ngày hôm nay sẽ phải kết thúc ở đây.

Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên quay đầu hỏi: “Có phải mấy ngày tới sẽ không thể gặp được em không?”

Giang Nguyệt sửng sốt: “... Ừ, chắc vậy!”

Tiêu Kỳ Nhiên: “Vậy tôi muốn đòi một thứ.”
Chương 319 Chỉ là sự thật

Không gian trong xe rất lớn, nhưng không khí lại rất loãng.

Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày, nhìn Giang Nguyệt một cách nghiêm túc: “Nếu như vậy, tôi muốn đòi em một thứ.”

“Cái gì…”

Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên kề sát vào cô, cúi xuống, ngay sau đó một nụ hôn rơi xuống môi cô.

Chỉ lướt qua rồi ngay lập tức rời đi.

Giang Nguyệt chớp chớp mắt, nhìn khuôn mặt người đàn ông gần trong gang tấc, nhất thời không biết phải nói gì.

“Bởi vì sẽ quá lâu không gặp, cho nên tôi muốn đòi em một nụ hôn.” Anh bất đắc dĩ nói: “Hy vọng em sẽ không cảm thấy khó chịu.”

Giang Nguyệt: “... Bây giờ anh nói có phải là quá muộn rồi không?”

"Vậy bây giờ xin lỗi cũng được." Tiêu Kỳ Nhiên nhếch môi: “Dù sao thứ tôi muốn, tôi đã có rồi.”

... Đồ vô lại!

Giang Nguyệt nhíu mày, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Tôi muốn về nhà!”

Lúc cô nói chuyện mang theo chút nóng nảy, có vẻ đặc biệt đáng yêu, Tiêu Kỳ Nhiên cười cười, lặng lẽ nhìn cô vài giây, nhỏ giọng nói:

“Lúc không thể nhìn thấy em tôi sẽ rất nhớ em.”

Anh ta dường như có thể đọc được suy nghĩ, và trực tiếp nói những gì Giang Nguyệt muốn nghe nhất suốt cả chặn đường đến giờ.

Giang Nguyệt hít sâu một hơi, trong lòng lại dâng lên một cỗ ấm áp, cô rũ mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ nhỏ giọng nói:

“Tôi sẽ nhanh chóng trở về.”

Giang Nguyệt vốn là diễn viên ưu tú nhất, quản lý cảm xúc và biểu cảm cũng là hạng đỉnh cao, hiếm khi mắc khuyết điểm.

Thế nhưng giờ phút này lại hoàn toàn quên mất thói quen nghề nghiệp của mình, tâm tình chân thật biểu lộ không sót một chút, lời nói ra miệng cũng hoàn toàn không phòng bị.

Anh sẽ nhớ cô khi anh không thể nhìn thấy cô.

Mà cô cũng sẽ nhanh chóng trở về, bởi vì không muốn để cho anh nhớ nhung quá lâu.

“Sao thế? Là bởi vì em muốn gặp tôi à?” Tiêu Kỳ Nhiên bình thản hỏi.

Hắn giả ngu, rõ ràng biết rõ lời nói của cô giờ phút này đều là đang lờ mờ biểu đạt tình ý, nhưng vẫn muốn chính miệng cô thừa nhận.

Thật xấu xa!

Giang Nguyệt chỉ cảm thấy dái tai nóng như bị lửa đốt, mặt cũng nóng theo.

Cô cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, chỉ muốn chạy trốn, mở cửa xe chạy ra ngoài:

“Tôi đi trước, tạm biệt!”

Tiêu Kỳ Nhiên lẳng lặng nhìn Giang Nguyệt rời đi, sau khi xác định cô sẽ không quay lại, anh mới chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu dưỡng thần.

Mấy ngày nay anh cũng không tính là dễ dàng.

Kể từ khi tiếp nhận Tiêu Thị từ trong tay Tiêu Viễn Phong, tuy rằng từ nay lời nói của anh có quyền quyết định mọi chuyện, nhưng nó cũng kéo theo vô số nhiệm vụ chính thức.

Mỗi một quyết định đều phải thông qua anh, vô cùng bận rộn.

Có mấy cuộc họp phải bay sang châu Âu, cũng bị hắn tạm thời tìm lý do từ chối, tận lực rút ngắn phạm vi hoạt động xuống mức tối thiểu.

Nhưng bây giờ xem ra, đi một chuyến cũng không phải là không được.



Nghỉ ngơi vài ngày, Giang Nguyệt lại thu dọn hành lý cho chuyến bay đi châu Âu một chút. Vì lý do công việc nên chị Trần không thể đi cùng Giang Nguyệt được, dự định để Tĩnh Nghi đi cùng. Nguyên nhân là Tĩnh Nghi đã học tiếng Đức ở trường đại học.

Mặc dù tiếng Anh của Giang Nguyệt không tệ, đủ để giao tiếp với mọi người. Nhưng ngôn ngữ chính thức của Vienna là tiếng Đức. Để phòng ngừa thì Tĩnh Nghi là lựa chọn tốt nhất.

Biết được nguyên nhân, Tiểu Diệp liền hối hận không thôi: “Nếu biết sớm vậy thì lúc đại học em đã học thêm vài ngôn ngữ rồi.”

Tĩnh Nghi nhiệt tình an ủi cô: “Chị Tiểu Diệp, chị có thể chờ em trở về rồi sẽ dạy chị nha.”

Tiểu Diệp lập tức trở mặt dứt khoát từ chối: “Chị nói đùa thôi. Chị ghét nhất là học thuộc từ vựng.”

Lúc tiễn sân bay, chị Trần còn cố ý dặn dò Giang Nguyệt, ra nước ngoài phải chú ý an toàn, nên cẩn thận hơn khi gặp người bản địa, kẻo bị lừa gạt.

Sự thật đã chứng minh, đưa Tĩnh Nghi theo đích thật là một lựa chọn sáng suốt.

Mặc dù tiếng Anh là ngôn ngữ phổ biến nhưng ở Áo người địa phương vẫn thích sử dụng ngôn ngữ của họ hơn, thường xuyên giao tiếp bằng tiếp Đức.

Từ sân bay cho đến bắt taxi về khách sạn, toàn bộ hành trình đều là Tĩnh Nghi cùng tài xế, nhân viên trao đổi, điều này làm cho Giang Nguyệt vô cùng an tâm.

"Tĩnh Nghi, em thật đáng tin cậy." Giang Nguyệt giơ ngón tay cái lên với Tĩnh Nghi, tỏ vẻ vô cùng ngưỡng mộ.

“So với chị Tiểu Diệp thì em phải đáng tin hơn một chút rồi.” Tĩnh Nghi đắc ý.

Tiểu Diệp ở trong nước xa xôi hắc hơi: “Má! Đứa nào mắng mình?”



Liên hoan nghệ thuật tại Vienna được tổ chức tổng cộng bảy ngày. Ngày đầu tiên là bữa tiệc khai mạc, những ngày tiếp theo là những vở kịch xuất sắc cho đến khi bế mạc vào ngày cuối cùng.

Tham gia yến hội khai mạc, tất nhiên phải ăn mặc trang trọng, tư thế đàng hoàng.

Điểm này, Thịnh Sóc Thành cũng thay Giang Nguyệt sắp xếp trước. Buổi chiều hôm cô vừa đến khách sạn, đã có hơn chục bộ váy hàng hiệu được đưa đến phòng để cô lựa chọn.

Giang Nguyệt nhanh chóng gửi tin nhắn cảm ơn cho Thịnh Sóc Thành, tiện thể báo đã hạ cánh an toàn rồi bắt đầu thử váy.

Tĩnh Nghi ở bên cạnh nhìn, mỗi lần thử một món cô đều cảm thấy kinh diễm, nhưng từ vựng thiếu thốn, lăn qua lộn lại cũng chỉ thốt ra được một từ “Đẹp”.

Giang Nguyệt vừa thay xong chiếc váy đuôi cá có dây đeo ngọc trai, nhìn mình trong gương, cô luôn cảm thấy bộ này là phù hợp nhất.

Dù sao cũng không phải đi thảm đỏ, không cần quá phô trương. Nhưng cũng không thể quá khiêm tốn, nếu không sẽ không có cảm giác tồn tại.

Cái này là hoàn hảo nhất, khuyết điểm duy nhất chính là chiếc váy được thiết kế đính ngọc trai, nhưng cô lại không mang theo một chiếc vòng cổ phù hợp nào cả.

Nơi cổ trống trải, trông hơi đơn điệu.

“Chị có thể mang chiếc vòng cổ kia nha. Chiếc vòng cổ vô giá ấy.” Tĩnh Nghi rất ấn tượng với chiếc vòng cổ đó: “Chiếc vòng cổ đó rất hợp với chiếc váy này.”

Váy rất thanh lịch, và sự sang trọng của vòng cổ có thể cân bằng nó.

Giang Nguyệt biết Tĩnh Nghi đang nói về chiếc vòng cổ nào, vội vàng lắc đầu.

“Không được, quá quý giá.”

Vừa nghĩ đến ý nghĩa đại biểu đằng sau chiếc vòng cổ kia, còn có giá trị của nó, Giang Nguyệt liền cảm thấy nặng trịch.

Nếu đeo trên cổ, sợ là muốn đè lên cổ cô đứt đoạn.

Đúng lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên gọi điện thoại tới.

Giang Nguyệt còn chưa kịp thay váy đã trực tiếp bắt máy.

“Hạ cánh rồi?” Giọng nói người đàn ông nhàn nhạt, trong thanh âm xen lẫn vài phần mệt mỏi cùng khàn khàn:

“Em đã đến khách sạn chưa?”

“Vừa đến, đang thử váy.” Giang Nguyệt nhìn vào gương, nhìn mình bên trong, giống như tán gẫu mà trả lời anh một câu.

Giọng điệu Của Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi: “Chọn váy nào? Cho tôi xem thử xem.”

Giọng điệu của anh quá quen thuộc, thản nhiên giống như cuộc trò chuyện của một cặp đôi bình thường, trái tim Giang Nguyệt lập tức thắt lại, mím môi đáp:

“Váy dài màu trắng rất bình thường, không có gì đặc biệt.”

“Em mặc cái gì cũng đều đặc biệt cả.” Ngữ khí của anh không nhanh không chậm, nhưng chỉ cần vài câu liền có thể đánh vào tim của Giang Nguyệt.

Cô có chút quẫn bách, cố ý trả lời một cách bướng bỉnh: “Tôi không thích những người đàn ông dẻo miệng dỗ dành, cảm thấy rất cợt nhã.”

Tiêu Kỳ Nhiên nghe ra được kiêu ngạo của cô, nhịn xuống ý cười, ho nhẹ vài tiếng, trịnh trọng nói: “Nhưng tôi chỉ là đang nói sự thật thôi.”

“Cái gì mà nói thật?”

“Sự thật chính là em bất kể ở hình dáng nào, mặc gì, thì ở trong lòng tôi đều là đặc biệt nhất.” Tiêu Kỳ Nhiên đứng trước cửa sổ sát đất khổng lồ trong văn phòng, chỉnh lại quần áo, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ.

Chỉ còn 5 tiếng nữa là đến giờ bay của anh.
Chương 320 Dẫm nát toàn bộ hoa

Lúc này, Giang Nguyệt còn không biết chuyện gì sắp xảy ra.

Bởi vì ngại cầm điện thoại di động sẽ cản trở việc thử quần áo trong phòng không có ai khác ngoại trừ Tĩnh Nghi nên Giang Nguyệt dứt khoát mở loa ngoài.

“Nguyệt Nguyệt, tôi muốn nhìn thấy em, được không?”

Giọng nam trầm thấp truyền tới, Tĩnh Nghi lập tức cúi đầu nghịch điện thoại, giả vờ như không nghe thấy gì.

Giang Nguyệt: ...

Dù sao Tĩnh Nghi cũng là người một nhà!

Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn mình trong gương, ba lần xác định mình không có gì khác thường, sau đó chụp một tấm ảnh gửi cho Tiêu Kỳ Nhiên.

Lúc gửi qua, trong lòng cô còn có chút khẩn trương, như đang đánh trống.

Chiếc váy có màu trắng như trăng khiến làn da cô càng thêm trắng nõn không tì vết, rạng rỡ và trong trẻo hơn.

Đánh giá của phía bên kia rất trung thực: “Đẹp, nhưng hình như còn thiếu một thứ gì đó.”

Bởi vì là váy cúp ngực, phần cổ đến trước ngực không có vải che nên nhìn hơi trống trải.

“Em có mang theo chiếc vòng cổ tôi đưa không?” Giọng nói đầu bên kia điện thoại lại vang lên:

“Tôi nghĩ em có thể đeo thêm nó.”

Tĩnh Nghi ở một bên nghe được đối thoại của bọn họ, một bộ biểu tình “tâm đầu ý hợp”, xoay người đi tìm chiếc vòng cổ trong hộp trang sức.

Giang Nguyệt hít sâu một hơi, còn muốn từ chối: “Không được, chiếc vòng cổ kia quá trân quý, tôi sợ bị mất.”

“Ý nghĩa sự tồn tại của đồ trang sức là được đeo quanh cổ để ngắm nhìn. Nếu chỉ để trong hộp thì chẳng khác gì một đống đá vỡ cả.”

Giang Nguyệt không phải chưa từng nghe qua lời nói hoa ngôn xảo ngữ của đàn ông. Trên vòng danh lợi đầy những lời khen ngợi mỹ lệ với mục đích muốn uống cùng nàng một ly rượu, nhưng không ai trong số họ có thể khiến cô cảm động như vậy.

Anh nói rằng chiếc vòng cổ không được đeo trên cổ cô thì nó chẳng khác gì một hòn đá vỡ.

Mặc dù giá trị của nó là giá trị liên thành!

Cô cảm thấy hơi khó thở, quay đầu gọi Tĩnh Nghi dời đi sự chú ý: “Tĩnh Nghi, giúp chị tìm chiếc vòng cổ…”

“Đã tìm được rồi." Tĩnh Nghi cười hì hì hai tay nâng vòng cổ, đưa tới trước mặt Giang Nguyệt:

“Em đã nói mà, chiếc vòng cổ này rất hợp với chị.”

Điện thoại còn chưa cúp máy, Giang Nguyệt nghe được tiếng cười khẽ của người đàn ông, cảm thấy mặt mình càng nóng hơn: “Lần sau gặp tôi sẽ trả lại cho anh.”

“Đã tặng đi thì không có lý do gì để lấy lại.” Tiêu Kỳ Nhiên nói xong, giọng nói lập tức trở nên nghiêm túc: “Nếu đã biết vòng cổ này quan trọng, thì càng không nên tùy tiện chuyển cho người khác. ”

“… Tôi biết, tôi sẽ không làm như vậy.”

Giọng cô yếu đi, biết anh đang cảnh cáo cô về việc đưa chiếc vòng cổ cho Tần Di Di.

Tiêu Kỳ Nhiên không nói chuyện với cô quá lâu, rất nhanh sau đó đã kết thúc cuộc điện thoại với lý do sắp có cuộc họp.

Giang Nguyệt buông điện thoại xuống, một lần nữa ngẩng đầu nhìn mình trong gương, sắc mặt cô đỏ lên, cảm giác thẹn thùng nói không nên lời.

Chết tiệt!

Vốn dĩ cô mặc chiếc váy này với vẻ đẹp lạnh lùng và cô độc, bây giờ trông cô lại như một cô bé đơn thuần, vừa dỗ dành liền đỏ mặt.

Tĩnh Nghi ở một bên thêm mắm thêm muối nói: “Tiêu tổng thật thú vị, rõ ràng nói chiếc vòng cổ này rất hợp với váy của chị. Vậy mà đeo xong lại không bảo chị chụp ảnh cho xem một chút?”

Hai má Giang Nguyệt đỏ hồng, trừng mắt nhìn Tĩnh Nghi một cái: “Chỉ có em nói nhiều thôi đó.”

Vừa rồi cô cũng nghĩ tới, nhưng đoán rằng chắc anh đang bận việc, cũng chỉ rút ra được vài phút gọi điện thoại cho cô.

Xác định được lễ phục tham dự, cô thay váy xuống, chiếc vòng cổ cũng cất lại vào trong hộp.

Những chiếc váy còn lại không được chọn, để Tĩnh Nghi liên hệ với phía thương hiệu để lấy về.

Giang Nguyệt ăn cơm tối xong, tắm nước ấm, lại thay một bộ váy ngủ rộng rãi và khô ráo thì đã bốn tiếng sau.

Cô nằm trên chiếc giường lớn mềm mại trong khách sạn, nhìn hộp thoại của Tiêu Kỳ Nhiên, trong lòng tính toán chênh lệch thời gian trong nước.

Bây giờ ở Vienna đã là mười giờ tối, trong nước chắc là khoảng bốn giờ chiều, gửi tin nhắn bây giờ sẽ không coi là làm phiền anh ấy.

[Họp xong chưa?]

Sau khi gửi đi, Giang Nguyệt đắp mặt nạ, bắt đầu quy trình chăm sóc da hàng ngày.

Mười lăm phút sau, cô cởi bỏ mặt nạ, dùng khăn ướt lau mặt rồi nhấc điện thoại lên kiểm tra, đối phương không trả lời.

Cô nhìn câu hỏi kia của mình trong màn hình, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác tắc nghẽn.

Tâm tình vui vẻ giờ phút này nhất thời trầm xuống, niềm vui vốn có vì mấy lời khen ngợi đó cũng bị quét sạch không còn.

Quả nhiên, đàn ông là không thể tin được!

Một giây trước còn có thể nói ra lời quỷ quái gì đó, một giây sau có thể liền không trả lời tin nhắn.

Thật tuyệt vời!

Cô đăng một trạng thái tạm thời, tức giận đặt điện thoại lên bàn rồi tắt đèn.

Bên này, Tiêu Kỳ Nhiên cuối cùng đã hạ cánh an toàn vào lúc hai giờ đêm theo giờ Vienna.

Anh mặc trang phục mùa thu, lúc ra khỏi sân bay thở phào nhẹ nhõm. Cảm nhận được sự khác biệt về nhiệt độ, phản ứng đầu tiên của anh là nghĩ liệu Giang Nguyệt có mang theo quần áo dày không, có cảm thấy lạnh hay không.

Nhưng giờ chắc cô đã ngủ rồi.

Tiêu Kỳ Nhiên ngồi trên xe đến khách sạn, lấy điện thoại di động ra, chuyển từ chế độ máy bay sang chế độ thường, lập tức có hàng chục tin nhắn hiện lên.

Anh chính xác lọc ra những nội dung khác, trực tiếp mở hộp thoại của Giang Nguyệt.

Cách đây mấy giờ cô có gửi tin nhắn, lúc đó anh đang trên máy bay nên không thể trả lời kịp.

[Họp xong chưa?]

Tiêu Kỳ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, khóe môi hơi nhếch lên, lại lo lắng trả lời tin nhắn sẽ làm phiền cô nên quyết định sáng mai sẽ phản hồi.

Chờ thời điểm rời khỏi hộp thoại, anh bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lại bấm trở về.

[Dẫm nát toàn bộ bông hoa.]

Tiêu Kỳ Nhiên: ?

Anh ngơ ngác nhìn dòng trạng thái trên nick cô, trầm ngâm suy nghĩ.

Tuy rằng không rõ là có ý gì, thế nhưng anh có thể mơ hồ cảm giác được, Giang Nguyệt đang tức giận.

Tiêu Kỳ Nhiên nhịn xuống xúc động muốn gọi điện thoại tới hỏi cô, lấy tay đè mi tâm, xoa dịu nôn nóng của mình.

Quả nhiên, lòng phụ nữ là khó hiểu nhất!



Giang Nguyệt cả đêm đều mơ thấy mình đang giẫm lên cánh hoa hồng, càng giẫm càng dùng sức, nội tâm lại càng hả giận.

Đi máy bay quá mệt mỏi, Giang Nguyệt trực tiếp ngủ đến mười giờ sáng hôm sau. Sau khi tỉnh dậy lại nhìn thoáng qua điện thoại di động, người đàn ông nào đó nửa tiếng trước gửi cho cô một tin nhắn chào buổi sáng.

À, chào buổi sáng muộn!

Giang Nguyệt bĩu môi, không muốn thừa nhận mình đã tức giận cả đêm, nhìn thấy mấy chữ này mới có chút giảm bớt.

Làm sao cô có thể dễ dỗ dành như vậy!

Sau khi tắm rửa xong, cô nhấc điện thoại lên, lười biếng trả lời một câu: [Chào buổi sáng.]

Bên kia gần như gọi lại ngay lập tức.

Đối phương cơ hồ là trong nháy mắt gọi điện thoại tới.

“Chào buổi sáng.” Giọng nói khàn khàn từ tính của người đàn ông truyền tới, thanh tuyến tản mạn: “Em ngủ có ngon không?”

“Cũng tạm.” Giang Nguyệt ngồi ở trên giường, tay vô ý thức chơi đùa với làn váy ngủ, trò truyện cùng anh:

“Anh dậy sớm thế? Trong nước là mới năm giờ sáng.”

“Ừ, nhớ em không ngủ được.” Nói đến đây, giọng nói của anh có chút mệt mỏi, tựa như thật sự ngủ không ngon:

“Mới một ngày đã cảm thấy nhớ như vậy rồi, làm sao bây giờ?”

Anh hỏi cô một cách rất nghiêm túc.

Tim Giang Nguyệt đập nhanh không nhịn được, liên tục hít sâu mấy cái, cảm giác buồn ngủ vừa mới tỉnh lại vào lúc này trở nên đặc biệt thanh tỉnh.

“Nguyệt Nguyệt, tôi nên làm gì bây giờ?” Trong giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên mang theo ý cười khó thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK