Chỉ cần nhìn bóng lưng phía sau, Giang Nguyệt cũng có thể biết đó là ai.
Người nọ một thân tây trang màu đen, quần áo chỉnh tề, tư thế hiên ngang.
Trên cổ tay hắn đeo một chiếc đồng hồ, phong thái và khí chất rất dễ để nhận ra.
Ngoại trừ Tiêu Kỳ Nhiên, sẽ không ai khác có khí chất quen thuộc như vậy.
Tại sao anh ta lại ở đây?
Giang Nguyệt khẽ nhíu mày, sau đó chuẩn bị nhanh chóng rời đi, không muốn cùng anh đối diện.
Nhưng cô không ngờ tới, đối phương giống như là cảm giác được cái gì đó, từng chút từng chút xoay người lại, tầm mắt hai người giao nhau trên không trung.
Giang Nguyệt là người đầu tiên ngoảnh mặt đi, nghiêng người muốn đi về phía thang máy.
“Không chào hỏi nhau sao?”
Giọng nói của người đàn ông từ phía sau lưng chậm rãi truyền đến, mang theo vẻ lười biếng không vui.
Có mấy diễn viên xung quanh đã chú ý đến Tiêu Kỳ Nhiên từ lâu, mà vào lúc này lời nói của hắn rõ ràng là đang nói chuyện với Giang Nguyệt. Trong khoảng thời gian ngắn ánh mắt hóng chuyện của mấy người đang di chuyển qua lại giữa hai người họ.
“Xin lỗi, mọi người lên trước đi tôi có chút chuyện.”
Vì không muốn mang đến ảnh hưởng và thu hút sự chú ý của nhiều người hơn, Giang Nguyệt đành phải xin lỗi rồi để những diễn viên khác vốn cùng đi với mình lên thang máy trước.
Chờ người trong đại sảnh đi gần hết, Giang Nguyệt mới đi về phía Tiêu Kỳ Nhiên, đứng trước mặt anh mà nói:
“Tiêu tổng, chào buổi tối.”
Giọng điệu máy móc đơn giản, không có một chút nhiệt độ hay cảm xúc.
Tiêu Kỷ Nhiên đút hai tay vào túi quần, rũ mắt nhìn cô: “Nói xong rồi?”
Cô thậm chí còn không hỏi tại sao anh lại xuất hiện ở đây và đặt cùng một khách sạn với cô?
Sự nóng nảy và không kiên nhẫn hiện lên trên lông mày của Tiêu Kỳ Nhiên, hắn tùy ý kéo đường viền cổ áo, vô tình để lộ ra một phần cổ tay phải.
Chỉ là trong nháy mắt như vậy, chiếc dây cột tóc màu đen mà phụ nữ dùng để buộc tóc chợt lướt qua, rất nhanh lại theo động tác của hắn, giấu vào trong ống tay áo.
Trước đó Giang Nguyệt cũng từng bị mất một chiếc tương tự như vậy ở bệnh viện.
Giang Nguyệt chỉ coi như là mình hoa mắt, mí mắt không chớp lấy một cái, bình tĩnh quay đầu trở về:
“Tiêu tổng, ngày mai tôi còn phải quay phim, tôi về nghỉ ngơi trước.”
Không đợi hắn trả lời, Giang Nguyệt đã cung kính cúi đầu chào hắn rồi nói: “Chúc ngủ ngon.”
Một hành động không thể xa cách hơn.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô từng bước xuyên qua hành lang ngắn ngủi, dừng lại trước thang máy ở tầng lầu, lưng thẳng tắp, chờ bóng dáng cô biến mất sau cửa thang máy, cũng không quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Ánh mắt của hắn trở nên tối tăm thâm trầm.
“Thưa ngài, đây là thẻ phòng của ngài.” Nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân đã gọi Tiêu Kỳ Nhiên nhiều lần, đợi mãi đến lần cuối cùng, đối phương mới phục hồi tinh thần lại.
“Cảm ơn.” Thanh âm của Tiêu Kỳ Nhiên không mặn không nhạt, đáp lại ngắn gọn một câu, ngón tay đặt trên quầy lễ tân, ngón tay thon dài kẹp lấy thẻ phòng.
Chỉ là một động tác cầm thẻ phòng như vậy, hắn cũng có thể làm tao nhã và thong dong đến như thế.
Cô gái lễ tân ở trong lòng nhịn không được âm thầm cảm thán, người đàn ông như vậy nên ở trong khách sạn cao cấp, sao có thể xuất hiện ở loại khách sạn bình thường như của bọn họ?
Đó là một sự hạ mình.
Giang Nguyệt trở về căn phòng do đoàn làm phim sắp xếp, Tiểu Diệp ở lại chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của cô, trong khi chị Trần và Tĩnh Nghi thì theo tài xế đến một nơi ở khác.
Tiểu Diệp đã nói chuyện không ngừng từ lúc Giang Nguyệt vừa bước vào, điều này ngay lập tức làm dịu đi sự không vui vừa rồi của Giang Nguyệt.
Địa điểm chụp được đặt ở bên bờ sông và có thể nhìn thấy cảnh sông tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ.
Kịch bản lần này, Giang Nguyệt cũng đã sớm quen thuộc, là một thiết lập về bối cảnh tương tự như “Tỳ Bà Hành”, nữ chính phải canh giữ bên bờ sông, ngày đêm nhớ nhung người chồng đã lâu không về.
Vị trí quay theo hướng dẫn được lựa chọn rất tốt, bầu không khí ở đây rất đầy đủ.
“Chị Giang Nguyệt, hành lý chị Trần thu dọn cho chị đã để sẵn trong phòng rồi.”
Giang Nguyệt gật đầu cảm ơn. Chờ tắm rửa xong trở về phòng, cô giống như bình thường mở hành lý ra, từ bên trong lấy ra các sản phẩm chăm sóc da của mình.
Giang Nguyệt nhìn thấy con chim gỗ mà Kiều Cẩn Nhuận đã tặng cô, đưa tay lấy nó ra khỏi rương hành lý và đặt nó ở đầu giường.
Màu sắc của chú chim rất tươi sáng, các chi tiết chạm khắc cũng được xử lý tốt và trông rất sống động.
Càng nhìn cô càng thấy vui vẻ, vì thế liền lấy điện thoại di động ra chụp một tấm rồi thản nhiên đăng nó lên trang cá nhân.
Kèm theo dòng chữ: [Just like it.]
Giang Nguyệt có thói quen ngắt kết nối internet ngay khi vào đoàn, để có thể tập trung đắm mình vào cốt truyện mà không bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng.
Sau khi cô đăng xong bài này lên thì liền trực tiếp tắt máy.
Một phòng khác bên trong khách sạn.
Tiêu Kỳ Nhiên dùng đầu ngón tay bóp điếu thuốc, cầm điện thoại di động nhìn thấy trạng thái do Giang Nguyệt mới đăng, trầm tư trong hai giây.
Con chim này đến từ đâu?
Hắn phun ra một ngụm khói, chụp ảnh màn hình gửi cho Tiết An mà không nói rõ ý của mình.
Thời gian qua một phút đồng hồ, Tiết An ngay lập tức tra được phân tích về bức ảnh này, gọi điện thoại báo cáo cho Tiêu Kỳ Nhiên.
Tiết An: “Tiêu tổng, tôi điều tra được, đây là bluebird, là một loại chim có bản tính cực kỳ kiêu ngạo, lông vũ xinh đẹp mà kêu lên lại rất êm tai, thích tự do, không dễ bị thuần phục.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày, trả lời hắn một câu: “Tôi bảo cậu nói cái này?”
Tiết An toát mồ hôi lạnh, lại suy tư một chút rồi nói: “Ý chị Giang Nguyệt chắc là nói bản thân chị ấy giống với loài chim bluebird này, khao khát được tự do, không muốn bị trói buộc?”
Mặt mày Tiêu Kỳ Nhiên lãnh đạm, điếu thuốc bị hắn bóp có chút nhăn nheo: “Chỉ có như vậy?”
Nghe được ông chủ cũng không hài lòng với những lời hoa mỹ này, Tiết An lại vội vàng tra tư liệu, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời:
“Có một loại cây gọi là bạch đàn xanh, có kịch độc, chỉ có chim bluebird mới có thể đậu trên nó.”
Tiết An nói xong, trong lòng lại có một tia linh cảm: “Tiêu tổng, có thể là chị Giang Nguyệt đang ám chỉ mình là chim bluebird này không?”
Tiêu Kỳ Nhiên hơi trầm ngâm vài giây, , bỗng nhiên bắt được trọng điểm: “Vậy bạch đàn xanh là ai?”
Lần này Tiết An cũng thông minh ra mà nói: “Có phải là ngài hay không?”
Tiêu Kỳ Nhiên: ...
Trực giác nói cho hắn biết, tuyệt đối không có khả năng là hắn.
Tối nay ở trong đại sảnh, bộ dáng Giang Nguyệt đối với hắn là nhượng bộ trốn tránh, căn bản không giống như đang có ám chỉ gì với hắn.
Nghe đầu dây bên kia nửa ngày không có động tĩnh gì, Tiết An không dám thở mạnh một tiếng:
“Hay là… tôi giúp ngài điều tra động thái hành tung gần đây của chị Giang Nguyệt nhé?”
Im lặng hồi lâu, Tiêu Kỳ Nhiên mới nặng nề mở miệng: “Không cần.”
Hắn hiện tại đang ở cùng một khách sạn với cô, hành tung sau này của cô hắn đều có thể quan sát được.
Không có gì phải vội.
Nghe được giọng điệu cùng thái độ của Tiêu Kỳ Nhiên thay đổi, Tiết An trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, lại như có như không nhắc nhở:
“Tiêu tổng, hai ngày nay tính tình Tiêu lão gia không được tốt lắm, hơn nữa còn nói muốn soạn thảo hợp đồng chuyển nhượng tài sản, chắc là thật sự tức giận rồi, ngài xem...”
“Ông ta muốn làm gì thì làm.” Giọng điệu của Tiêu Kỳ Nhiên hời hợt: “Chỉ cần ông ta có thể tìm được người thừa kế thích hợp, tôi liền có thể từ bỏ bất cứ lúc nào.”
Quan hệ của hai cha con nhà này, không có một ngày nào là hòa hoãn.
Biết rõ Tiêu Viễn Phong đang nổi trận lôi đình, Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không quan tâm chút nào, lấy lý do đã bị cách chức, trực tiếp quăng việc mà chạy.
Bàn về năng lực chịu áp lực tâm lý, không ai lợi hại hơn Tiêu Kỳ Nhiên.
Nói chuyện với Tiết An xong, Tiêu Kỳ Nhiên ngậm điếu thuốc, mở lại bài đăng của Giang Nguyệt, tìm xem có cái gì khác không.
Đúng lúc này, bên dưới bài đăng về chim gỗ có thêm một lượt thích, kèm theo một bình luận.
[Chỉ cần cô thích nó là được.]
Nhìn thấy dòng bình luận này, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên trầm xuống.
Chương 205 Bluebird và Bạch Đàn Xanh
Lúc trước khi nói chuyện phiếm với Kiều Cẩn Nhuận ở hành lang bệnh viện, Tiêu Kỳ Nhiên thuận tay thêm bạn, mà bình luận này vừa vặn là do Kiều Cẩn Nhuận bình luận.
Giang Nguyệt rất ít khi thoải mái đăng ảnh đời tư trên trang cá nhân. Ngoại trừ quay phim hàng ngày thì chính là một số ảnh đoạt giải, bài đăng gần nhất của cô là lần trao giải trước đó.
Tiêu Kỳ Nhiên đang dùng ngón tay bóp điếu thuốc, giấy cuốn thuốc đã bị bóp đến nhàu nát, có những mẩu thuốc lá rơi ra từ chỗ rách, hắn không hề phát hiện mà vẫn châm lửa, đôi mắt dán chặt vào màn hình.
Ma xui quỷ khiến, hắn nhấp vào ảnh đại diện của Kiều Cẩn Nhuận một chút, thấy được tên nick chat của anh ta là ‘Bạch Đàn’.
Hắn nhớ tới những gì Tiết An nói, bạch đàn xanh chỉ dành cho chim bluebird đậu ở trên nó.
Không biết vì cái gì, Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy cổ họng có chút nghẹn lại, hắn mở hai nút cổ áo ra mới có thể thả lỏng.
Mở hộp thoại của Kiều Cẩn Nhuận ra, hai người họ cũng không có lịch sử trò chuyện.
Anh vốn định xem qua danh sách bạn bè của Kiều Cẩn Nhuận, kết quả không cẩn thận nhấn hai cái và một dòng chữ hiện lên trên màn hình ngay lập tức: [Bạn đang vẫy tay chào Kiều Cẩn Nhuận.]
Tiêu Kỳ Nhiên: ...
Chết tiệt!
Sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, đang tự hỏi nên giải quyết việc này như thế nào, thì đầu dây bên kia ngay lập tức gửi tin nhắn tới.
[Kiều Cẩn Nhuận: Tiêu tổng, tìm tôi có việc sao?]
Mặc dù mỗi từ trong một câu đơn giản đều nằm trong phạm vi lịch sự, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên chỉ cảm thấy rằng câu nói này chứa đầy sự ngang ngược.
Dưới ánh đèn trong phòng khách sạn, người đàn ông từ trước đến nay luôn thành thạo, giờ phút này lại có vài phần đứng ngồi không yên.
Chim bluebird và Bạch đàn xanh? Giang Nguyệt và Kiều Cẩn Nhuận.
Họ đã phát triển đến bước nào mà hắn lại không biết?
Hắn bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khan, tâm thần bồn chồn không yên.
Phải mất một lúc sau, Tiêu Kỳ Nhiên mới trả lời tin nhắn.
[Kỹ thuật điêu khắc của bác sĩ Kiều quả thật không tệ.]
Đây chắc chắn là một chủ đề đột ngột!
Ở phòng khám, Kiều Cẩn Nhuận nhìn thấy dòng chữ này không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, nghĩ đến Tiêu Kỳ Nhiên chắc hẳn là nhìn thấy chim gỗ bluebird của Giang Nguyệt, lúc này mới trả lời:
[Đó chỉ là sở thích bình thường, cũng không tính là hoàn mỹ, khiến anh chê cười rồi.]
Đây xem như gián tiếp thừa nhận con chim bluebird trong bài đăng của Giang Nguyệt là do anh ta tặng.
Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp bóp nát điếu thuốc, điện thoại di động cũng ném sang một bên kia giường, mệt mỏi ấn vào giữa hai lông mày.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy hụt hẫng như vậy.
Anh giống như một kẻ rình mò nhìn trộm sự riêng tư của người khác, lén lút quan sát nhất cử nhất động của Giang Nguyệt và Kiều Cẩn Nhuận, muốn hỏi cái gì đó nhưng lại lo lắng bị người ta đoán trúng tâm tư của mình.
Loại cảm giác này không nằm trong sự chắc chắn tự tin thường ngày của anh, làm anh cảm thấy khó chịu lạ thường.
Giống như anh thật sự cảm nhận được, có thứ gì đó vô tình, từ từ thoát khỏi lòng bàn tay của anh.
Gần như không có dấu vết.
...
Sáng sớm hôm sau, lịch quay phim bắt đầu gấp rút, vì phải trang điểm cho phim nên Giang Nguyệt chỉ tắm rửa trong khách sạn và dưỡng da cơ bản.
Trước khi ra khỏi cửa, cô nhận lấy ly cà phê Americano đá từ tay Tiểu Diệp, nhấp từng ngụm nhỏ.
Đây là thói quen của Giang Nguyệt để giảm phù nề do dậy sớm và để đạt được cảm giác trước máy quay tốt hơn.
“Chị Giang Nguyệt, em muốn nhắc nhở chị rằng kỳ kinh nguyệt của chị sắp tới.”
Tiểu Diệp lật lịch và nghiêm túc nói: “Gần đây, em luôn mang theo cho chị mấy miếng ‘bánh’, lúc nào cần thì nhớ lấy. Chị hãy chú ý, đừng đề bản thân mệt mỏi quá đó.”
“Địa điểm quay phim là ở bên bờ sông, em đã mang cho chị một chiếc áo choàng.”
Giang Nguyệt gật gật đầu: “Cảm ơn em.”
Kỳ kinh nguyệt của cô vẫn rất đều đặn, mấy ngày này vốn là phải đến rồi. Nhưng không biết có phải do cảm xúc vẫn luôn không ổn hay không mà tháng này của cô lại bị chậm.
Giang Nguyệt cũng không nghĩ nhiều về chuyện này, chờ đến khi cô chạy tới địa điểm quay phim, nam chính của bộ phim cũng đã đúng giờ gia nhập đoàn làm phim, đang chào hỏi lẫn nhau.
“Giang Nguyệt, nơi này.” Ứng Thừa Kỳ thấy Giang Nguyệt tới, lập tức vẫy tay với cô: “Đến làm quen với bạn diễn của cô đi.”
Giang Nguyệt ở trong nghề này nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều có thể nghe nói về những người nổi tiếng trong ngành, theo thời gian dần dà cô cũng vô hình ghi nhớ không ít diễn viên và minh tinh.
Cô nhìn khuôn mặt người đàn ông trước mặt, trong đầu nhanh chóng chọn lọc ra cái tên tương ứng, sau đó mỉm cười đưa tay ra:
“Xin chào, anh Lục.”
Lục Triển Ti thân hình cao lớn, đôi mắt đen láy như sao sáng, ngũ quan ba chiều như được gọt dũa. Trên người có một loại hương thơm tươi mát sau cơn mưa, là hình tượng mà các cô gái trẻ tuổi sẽ thích.
Anh nở một nụ cười rạng rỡ, rất cởi mởi đáp: “Xin chào, ảnh hậu tương lai.”
Nghe được câu này, Giang Nguyệt và anh ta nhìn nhau, biết anh ta nói đùa, cũng nhịn không được cười theo:
“Cám ơn anh Lục đã đề cao, tôi còn kém xa.”
“Chờ quay xong bộ phim này sẽ không còn xa nữa.” Lục Triển Ti cười hào phóng:
“Tôi tin rằng những nỗ lực của cô sẽ có kết quả tốt trong tương lai.”
“Tôi xin nhận lời tốt của anh nha.”
...
Hai người ở chung rất ăn ý với nhau, hơn nữa đều là diễn viên trong giới giải trí, có rất nhiều đề tài để nói, không tính là quá xa lạ, rất nhanh liền trò chuyện cùng một chỗ.
Ứng Thừa Kỳ đứng cách đó không xa nhìn hai người nói chuyện rất vui vẻ, vô cùng hài lòng gật đầu.
Trong bộ phim này của anh, cảm giác hòa hợp giữa nam và nữ chính là điểm mấu chốt. Nếu hai người không có sự ăn ý ngầm, khi quay phim sẽ rất cứng ngắc.
Nói tóm lại, hai người họ quen thuộc và thân thiết hơn là một điều tốt.
Đến lúc đó, nếu như quan hệ giữa hai người không tệ, thậm chí còn có thể mượn nhân vật trong phim, thổi phồng một làn sóng Couple, vậy thì sẽ có thể làm tăng thêm lượng truy cập và độ nổi tiếng.
Tất nhiên, đây là những điều dành cho sau này.
Bây giờ tất cả những gì họ phải làm là làm cho bộ phim này trở nên hoàn hảo đến mức tối đa.
Miễn là bộ phim này được quay xong, tất cả mọi thứ sẽ điều hiển nhiên.
Cảnh đầu tiên cần quay hôm nay, chính là cảnh hôn tạm biệt.
Trong thời đại chiến tranh loạn lạc đó, người dân bình thường ngay cả ăn một miếng cơm nóng hổi cũng là xa xỉ, chứ đừng nói là theo đuổi cái gì khác.
Nữ chính Chu Nhược Oánh tuy rằng có kỹ năng thêu thùa tốt, nhưng cô ấy không có nơi nào để thể hiện nó, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bờ sông và lo lắng.
Đối mặt với hoàn cảnh khó khăn trong nhà, nam chính Tông Trì không còn lựa chọn nào khác là phải xuống phía Nam để làm ăn.
Cảnh đầu tiên, chính là cảnh hai nhân vật chính chia tay bên bờ sông.
Tuy rằng đạo diễn nói là sẽ mượn vị trí, nhưng cảnh hôn thật sự quả thật sẽ làm cho hai diễn viên mới quen biết không bao lâu có chút xấu hổ.
Nhưng kịch bản là kịch bản, sẽ không thay đổi vì bất kỳ lý do nào khác.
Vừa vặn hôm nay trên sông có sương mù, rất thích hợp cho bầu không khí chia tay.
“Có phải có chút xấu hổ không?” Lục Triển Ti bất đắc dĩ cười cười, rất khách sáo nói với Giang Nguyệt:
“Lát nữa chúng ta cố gắng hết sức vượt qua nhé.”
“Không sao.” Giang Nguyệt lắc đầu: “Anh Lục yên tâm, tôi quay phim rất chuyên nghiệp.”
Giang Nguyệt cũng không có nhiều quan ngại như vậy, cô chưa bao giờ có bất kỳ sự phân tâm hay suy nghĩ kỳ lạ nào khi quay phim.
“Thật trùng hợp, tôi cũng rất chuyên nghiệp.” Lục Triển Ti thấy cô không ngại ngùng, cũng không quan tâm đến cảnh hôn sắp tới, tảng đá trong lòng cũng hạ xuống một chút, tiếp theo dí dỏm đùa vài câu.
Chờ bố trí xong cảnh quay, hai người cùng nhau đứng bên bờ sông, một người đứng ở mũi thuyền, người còn lại đứng ở đầu cầu, hai người thâm tình nhìn nhau.
--------------------------------
Tác giả:Hôm nay tăng chương bù như hôm qua đã hứa. Cộng với xin lỗi vì sáng nay chương lên muộn nhennn.
Chủ nhật vui vẻ nha! ❤️
Chương 206 Cảnh hôn
Bầu không khí đang rất tốt, đạo diễn đưa ra tín hiệu, ý bảo đã bắt đầu quay.
Cảm giác diễn xuất của hai người đã bắt đầu dâng lên, ngay từ vài câu thoại đầu đều rất ăn ý, đạo diễn rất hài lòng, không có hô ngừng, sắp nối tiếp đến cảnh hôn, ống kính bắt đầu kéo dài ra.
Một màn này cần phải hòa hợp giữa khung cảnh dòng sông với khung cảnh con người. Nó sẽ được sử dụng trực tiếp làm cảnh mở đầu cho cả bộ phim.
Mặc dù chỉ là mượn vị trí, nhưng cả hai người vẫn rất gần gũi.
Giang Nguyệt nhẹ nhàng chớp mắt, lông mi khẽ rung động làm cho trên mặt Lục Triển Ti có chút ngứa ngáy, anh hơi cụp mắt xuống, ánh mắt dừng trên cánh môi của cô.
Nói đúng ra thì phải là trên cánh môi Chu Nhược Oánh.
Lục Triển Ti là diễn viên phái thực lực, loại cảnh quay này anh quay cũng không ít. Lẽ ra anh có thể bình tĩnh, nhưng vào một thời khắc nào đó, nhịp tim của anh vẫn tăng nhanh hơn.
Không phải do anh không đủ tập trung, mà là Giang Nguyệt thật sự quá đẹp.
Nếu thực sự có thể làm tâm bất động, đó là sự thiếu tôn trọng đối với vẻ đẹp của cô ấy.
Trong cảnh quay này, Tông Trì muốn ôm lấy Chu Nhược Oánh, sau đó hai người sẽ mượn vị trí để thể hiện hôn môi, bộc lộ sự không nỡ cùng khó nhịn cho cuộc chia tay sắp tới.
Lục Triển Ti vươn hai tay ra, ngay khi anh vừa đặt tay lên lưng Giang Nguyệt, bỗng nhiên cách đó không xa hô lên một tiếng:
“Cắt!”
Hai người mờ mịt quay đầu lại.
Trong nháy mắt ánh mắt Giang Nguyệt đảo qua, khi nhìn thấy khuôn mặt không chút cảm xúc bên bờ sông, Giang Nguyệt liền hít vào một hơi.
Không khí rét lạnh bên bờ sông, quả nhiên rất nặng nề.
Giang Nguyệt đi theo Lục Triển Ti dọc theo cầu trở về bờ, Tiêu Kỳ Nhiên đang khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
Không có chút cảm xúc nào.
“Tại sao lại tạm dừng?” Lục Triển Ti coi như là sắc mặt vẫn tốt: “Cảnh vừa rồi còn chưa quay xong, sao lại kêu dừng lại?”
Một khi diễn viên đã nhập vai, việc cưỡng ép sẽ ảnh hưởng rất lớn đến trạng thái diễn xuất sau này.
Ứng Thừa Kỳ cũng có một biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt, anh ta liếc mắt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, cố gắng cười một cách bất đắc dĩ:
“Đã đến giờ ăn cơm trưa, vừa vặn Tiêu tổng đến thăm đoàn phim, mời chúng ta bữa trưa.”
“Ăn cơm trưa trước, sau đó tiếp tục quay phim đi.”
Nói xong câu này, Ứng Thừa Kỳ đến gần Giang Nguyệt, nhẹ nhànng kề sát vào cô thì thầm:
“Tiêu tổng đối với kịch bản của phân đoạn này không quá hài lòng.”
Giang Nguyệt ngay lập tức hiểu ra.
Đơn giản chỉ là dục vọng chiếm hữu của hắn phát tác, không muốn nhìn thấy chim hoàng yến thuộc về mình cùng với người đàn ông khác ân ân ái ái.
Cho dù là quay phim cũng không được.
Tiêu Kỳ Nhiên ra tay hào phóng, trực tiếp để cho đầu bếp khách sạn năm sao đến nấu ăn tại chỗ bên bờ sông. Một đống người lập tức tụ tập xung quanh để xem náo nhiệt, không gian bên này trong nháy mắt trở nên thoáng đãng vắng vẻ.
Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhã đi tới trước mặt Giang Nguyệt, biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: “Sao không đi ăn cơm?”
Ăn cơm? Cô sắp tức đến no luôn rồi!
Nghĩ đến vừa rồi Tiêu Kỳ Nhiên cố ý đứng ở trên bờ quan sát toàn bộ cảnh quay, còn đặc biệt chọn đúng thời điểm mượn vị trí cảnh hôn mà bảo đạo diễn hô ngừng lại, Giang Nguyệt vừa xấu hổ vừa phẫn nộ:
“Vì sao phải đến quấy rầy việc quay phim của tôi?”
Tiêu Kỳ Nhiên mặt không chút thay đổi, chỉ nhìn chằm chằm cô, lãnh đạm hỏi: “Tôi không thể đến sao?”
“Không thể!” Giang Nguyệt mím môi: “Tôi đang làm việc, xin Tiêu tổng đừng quấy rầy tôi, cũng đừng làm chậm trễ cả đoàn làm phim.”
“Quấy rầy cô cái gì? Quấy rầy cô và người đàn ông khác hôn môi sao?”
Giang Nguyệt nhíu mày, chỉ cảm thấy hắn nói chuyện thật chói tai: “Không phải như anh nghĩ, chỉ là một tình tiết bình thường, hơn nữa là mượn...”
“Tình tiết bình thường?” Tiêu Kỳ Nhiên tiến về phía trước một bước, hơi thở lạnh như băng, trực tiếp ôm cô vào trong ngực: “Bình thường như thế này?”
Giang Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, sững sờ hai giây, lập tức muốn đẩy hắn ra: “Anh buông tôi ra, nơi này nhiều người như vậy!”
Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên vẫn ôm cô rất chặt, không có ý định buông ra.
“Cô cho rằng bọn họ không biết tôi tới thăm đoàn phim, là đang thăm ai à?”
Nói cách khác, quan hệ giữa anh và Giang Nguyệt không cần phải che giấu, trong lòng mọi người đều biết rõ, chẳng qua không có gan nói lung tung mà thôi.
Trong giới giải trí, việc các nhà đầu tư đến thăm đoàn làm phim rất nhiều, sớm đã thấy không còn gì để ngạc nhiên.
Giang Nguyệt nghẹn một chút: “Anh liền không có việc gì làm, nhàm chán cho nên mới tới thăm đoàn phim sao?”
“Cô nói xem?” Tiêu Kỳ Nhiên liếc Giang Nguyệt một cái, chú ý tới cô mặc quần áo rất mỏng, bên bờ sông lạnh lẽo do thủy triều không ngừng dâng lên, khiến bả vai cô khẽ run rẩy.
Khi cô thở, xương quai xanh ở cổ cũng rất rõ ràng.
Vì vậy, anh càng ôm cô chặt hơn.
“Tôi không chỉ nhàm chán đến thăm, mà trong một đoạn thời gian sắp tới, tôi đều sẽ ở chỗ này!”
Giang Nguyệt nhớ tới, Tiêu Viễn Phong đã bãi miễn chức vụ của Tiêu Kỳ Nhiên ở các phương diện khác của Tiêu gia, hiện tại trong tay hắn chỉ có Giang San là có thể kiểm soát.
Dù vậy, hắn cũng không nên đi theo cô tới nơi này!
Giang Nguyệt im lặng một lúc, không muốn tiếp tục ở đây cò kè mặc cả với hắn liền nói:
“Anh cứ làm theo ý anh đi, nhưng xin đừng làm ảnh hưởng đến quá trình quay phim của chúng tôi.”
“Quá trình nào, quá trình hôn à?” Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng hỏi: “Muốn tiến hành quay đến bước nào, có cần dùng tới lưỡi hay không, muốn hôn bao nhiêu phút?”
Giang Nguyệt: “...”
Những gì Tiêu Kỳ Nhiên hỏi thật sự là quá mức tỉ mỉ, mặt Giang Nguyệt lập tức nóng lên, chỉ cảm thấy khó chịu.
“Đỏ mặt cái gì? Chờ mong à?” Tiêu Kỳ Nhiên tùy ý hỏi cô.
/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app Read.Me (IOS: WeRead)/
…
Giang Nguyệt cảm thấy Tiêu Kỳ Nhiên nhàm chán đến cùng cực!
“Cô có biết, bộ phim này của Ứng Thừa Kỳ có một nửa số tiền đầu tư là của tôi không? Chỉ cần tôi vui vẻ, bộ phim này có thể trong sáng suốt toàn bộ quá trình, ngay cả mượn vị trí hôn cũng không có khả năng.”
“Không thể được!” Giang Nguyệt thốt lên: “Bản thân bộ phim này chính là tràn đầy cảm xúc, làm sao có thể một chút cảnh mập mờ cũng không có!”
“Vậy thì nghe lời một chút.” Tiêu Kỳ Nhiên không nhanh không chậm, vẫn ôm Giang Nguyệt như trước:
“Cảnh hôn này có thể, nhưng trước tiên phải cùng tôi luyện tập một lần.”
Lòng bàn tay ấm áp của Tiêu Kỳ Nhiên giữ chặt lưng cô, kéo cô kề sát gần hắn, ôm cô vào trong ngực anh.
Không biết hôm nay cô ấy dùng loại nước hoa gì, cả người ngập tràn hương hoa hồng.
Tiêu Kỳ Nhiên nghĩ đến vừa rồi Giang Nguyệt và Ứng Thừa Kỳ dựa vào nhau gần như vậy, cũng sẽ ngửi thấy mùi hương trên người cô. Sự cáu kỉnh của tối hôm qua và sự thiếu kiên nhẫn của ngày hôm nay liền kết hợp lại với nhau.
Cuối cùng hắn cũng không kiềm chế được nữa, cúi đầu hôn cô một cách mãnh liệt.
Giang Nguyệt mở to hai mắt, ánh mắt sợ hãi muốn nhìn về phía đám người trong đoàn phim. Thân hình cao lớn của người đàn ông lại trực tiếp đem tất cả mọi thứ che kín hoàn toàn.
Hắn siết chặt eo cô, cực kỳ ác liệt mà thấp giọng nói: “Sau này khi quay cảnh hôn với anh ta, cô chỉ có thể nhớ lại trải nghiệm mà tôi đã cho cô.”
Giang Nguyệt bị hôn đến không thể đứng vững được, nghe được câu này, cô mới giật mình, lập tức phản bác:
“Hôm nay không hôn, chỉ là mượn vị trí!”
“Ồ? Vậy càng không thể tốt hơn.”
“...”
Chờ tất cả mọi người ăn cơm xong, liền đi tới chào hỏi hai người bọn họ, có người thậm chí còn chủ động hỏi Tiêu Kỳ Nhiên: “Tiêu tổng không đi ăn cơm sao?”
“Ăn no rồi.” Hắn trả lời rất thản nhiên, ánh mắt nhìn thoáng qua Giang Nguyệt một cái.
Cô đang súc miệng bằng nước lạnh.
Liên tục súc miệng ba bốn lần, giống như vừa rồi ăn phải cái gì đó không sạch sẽ.
Tiêu Kỳ Nhiên vốn còn đang vui vẻ nhìn thấy vậy thì biểu tình lập tức tối sầm lại, mí mắt không khống chế được giật giật:
“Giang Nguyệt, cô đang làm cái gì?”
“Súc miệng.”
Giang Nguyệt trịnh trọng trả lời, đi tới bên cạnh Tiểu Diệp, nhận lấy áo choàng cùng salad rau củ trong tay cô bé, ngữ khí bình tĩnh nói:
“Rửa miệng sạch sẽ rồi mới có thể ăn cơm, Tiêu tổng chẳng lẽ không biết sao?”
Chương 207 Cô không thể tùy ý như vậy
Tiêu Kỳ Nhiên mặt mũi đen thui, quay lưng bỏ đi.
Xác định anh sẽ không tới quấy rầy quá trình quay phim nữa, Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Ứng Thừa Kỳ chắp tay sau lưng đi tới, nhìn chiếc xe Maybach mui trần vội vàng rời đi, còn có chút khó tin:
“Tiêu tổng đi rồi sao?”
Vừa rồi làm anh sợ tới kinh hồn bạt vía.
Cho dù đạo diễn có tài giỏi đến đâu, nếu đắc tội với đơn vị tài trợ, có thể thuận lợi quay tiếp hay không đã là chuyện khó nói, còn nói cái gì đến tài hoa chó má gì đây.
Giang Nguyệt khẽ mỉm cười: “Ừ, đã đi rồi, sẽ không đến quấy rầy công việc quay phim của chúng ta nữa.”
“Vẫn là cô có cách giải quyết.” Ứng Thừa Kỳ giơ ngón tay cái về phía Giang Nguyệt.
Nhiều năm như vậy, Giang Nguyệt vẫn luôn là một dòng suối trong vắt trong giới nghệ sĩ. Tuy rằng đi theo con đường gợi cảm quyến rũ, nhưng từ lâu tính cách thanh cao kiên quyết, khiến cho người ta đứng nhìn từ xa cũng không dám trêu ghẹo nửa lời.
Những người khác thì không nói, chỉ là không nghĩ tới ngay cả Tiêu Kỳ Nhiên cũng phải ngoan ngoãn nghe lời cô.
Đối mặt với sự kính nể của Ứng Thừa Kỳ, Giang Nguyệt chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Tiêu Kỳ Nhiên ở vị trí cao đã lâu, đương nhiên đã quen với việc mắt cao hơn đỉnh, vừa rồi lại bị cô làm ra hành động xúc miệng đầy xúc phạm như vậy, lại thêm hành vi châm chọc khiêu khích không thôi, tuyệt đối đã chọc giận đến anh.
Tiêu Kỳ Nhiên không phải là loại người tính tình ôn hòa gì. Anh ta không có thể hiện sự tức giận ngay tại chỗ đã là hành động tốt đẹp nhất của anh rồi.
Tiêu Kỳ Nhiên rời đi dứt khoát như vậy, điều này cũng minh chứng chính xác cho dự đoán của Giang Nguyệt.
Đoán chừng trong một khoảng thời gian tới hắn sẽ không xuất hiện nữa.
Sau khi ăn cơm trưa xong, không có Tiêu Kỳ Nhiên nên việc quay phim cực kỳ thuận lợi.
Lục Triển Ti là một diễn viên có kỹ thuật tốt trong giới, diễn xuất của anh cũng không thua kém Giang Nguyệt, hai người đóng phim với nhau rất ăn ý, hiệu quả quay phim rất tốt, số lần quay hỏng cũng rất ít.
Hoàng hôn buông xuống, mọi người reo hò bắt đầu kết thúc công việc, kết thúc buổi quay ngày hôm nay, chuẩn bị ăn cơm tối nghỉ ngơi.
Tiểu Diệp đi tới khoác khăn quàng lên cho Giang Nguyệt, hỏi cô buổi tối muốn ăn gì để cô ấy chuẩn bị trước.
“Chị không đói.”
Mỗi lần quay phim đều tương đối đắm chìm vào nhân vật, bởi vì não bộ nhập vai quá hưng phấn, đến nỗi Giang Nguyệt luôn quên đi những cảm giác khác trên cơ thể mình.
Tiểu Diệp hiểu được thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Giang Nguyệt, cũng không ép buộc cô, chỉ tự mình nói:
“Vậy em sẽ mua salad cho chị nhé, chị có muốn ăn thêm chút hoa quả gì không?”
Giang Nguyệt đối với vóc dáng của mình từ trước đến nay hà khắc, bữa tối cũng thiên về thanh đạm, lúc quay phim, lại càng kiên trì tự kỷ luật, sẽ không đụng vào một chút dầu mỡ.
Trở lại khách sạn, Lục Triển Ti chủ động đến tìm Giang Nguyệt, hỏi cô buổi tối có muốn cùng nhau đi tản bộ hay không.
Quay phim cả một ngày, Giang Nguyệt cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Nghĩ đến sau này hai người còn phải cùng nhau ở chung một tháng, bình thường nên tăng cường tình cảm, cũng có lợi cho việc tăng lên sự ăn ý khi quay phim, cho nên liền đáp ứng.
Sau khi chào hỏi Tiểu Diệp, cô thay quần áo giản dị nhẹ nhàng, tóc buộc đuôi ngựa, trang điểm vừa rồi cũng đã được tẩy đi, làm lộ ra trên người có vài phần trẻ con.
Nhìn thấy Giang Nguyệt có khí chất hoàn toàn bất đồng với ban ngày, Lục Triển Ti có chút ngạc nhiên, không khỏi nhìn cô thêm vài lần.
“Tẩy trang rồi thì không nhận ra tôi luôn à?” Giang Nguyệt nhếch khóe môi dưới, trong lời nói mang theo đùa giỡn:
“Tôi trước khi trang điểm và sau khi trang điểm khác nhau rất nhiều sao?”
Lục Triển Ti lắc đầu, cười theo, vô cùng thẳng thắn trả lời: “Đều rất đẹp, nhưng khí chất không giống nhau.”
Ngũ quan trên mặt Giang Nguyệt vẫn tươi sáng như trước, chỉ là gương mặt thuần khiết này so với sau khi trang điểm cành nhìn lại càng thấy trong sáng hơn, càng có cảm giác sạch sẽ xinh đẹp không màn thế sự.
Tuy rằng công ty chủ yếu tạo cho cô hình tượng của mỹ nhân gợi cảm, nhưng nếu cô đi theo con đường là một bông hoa trắng thuần khiết cũng không phải là không thể, không chừng phản ứng sẽ càng nhiệt liệt hơn.
Cảm giác tương phản này, không ai có thể từ chối.
Buổi tối trên đại lộ ven sông, có không ít người đi dạo, hơn nữa có cư dân phụ cận biết nơi này vào ban ngày được đoàn phim đến quay, vì vậy cũng muốn đến góp vui, cho nên người đến cũng nhiều hơn lúc bình thường.
Hai bên đại lộ trồng liễu, liễu rủ xuống theo gió sông thỉnh thoảng thổi qua cũng lay động theo, trông rất có hơi thở của không khí đầu mùa hạ.
Giang Nguyệt đeo khẩu trang, tóc dài buông xuống trước ngực, cả khuôn mặt ẩn nấp trong ánh chiều hoàng hôn.
Không ai nhận ra cô, cho dù là lưu ý nhìn cô nhiều hơn một cái, cũng chỉ coi như là một mỹ nữ khí chất không thích lộ diện.
So với sự cẩn thận của Giang Nguyệt, Lục Triển Ti ngược lại không quá để ý, chỉ mang theo mũ lưỡi trai, nhẹ nhàng ra trận.
“Anh không sợ bị chụp sao?” Giang Nguyệt hỏi một câu.
“Không sợ, cứ tùy ý bọn họ chụp.” Lục Triển Ti hiển nhiên có lý luận của riêng mình:
“Tôi không phải là người giải trí cho đại chúng, cho nên cũng không để ý những tin đồn kia.”
“Scandal cũng tốt, bát quái cũng được, chỉ cần không phải nhân phẩm của tôi xảy ra vấn đề, liền tùy ý để bọn họ đi viết bài vẽ chuyện, bọn họ dù sao cũng chỉ có chén cơm này để sống qua ngày.”
Lục Triển Ti lớn hơn Giang Nguyệt mấy tuổi, một tay để trong túi quần, giọng nói hàm chứa ý cười:
“Tôi là diễn viên quay phim, cũng không phải thần tượng ngôi sao, để ý nhiều quan điểm như vậy làm gì?”
Giang Nguyệt cảm thấy có vài phần hợp lý.
Nhưng cô lại không có biện pháp lạc quan thoải mái giống như Lục Triển Ti.
Trong bất kỳ ngành công nghiệp nào, phụ nữ cũng đều có một chút yếu thế hơn cánh đàn ông. Đàn ông có thể chỉ biết tập trung vào sự nghiệp và bỏ qua những người khác, trong khi phụ nữ thì cần phải chú ý đến “sự trinh tiết” của họ.
Trong quan hệ giữa người với người, ít nhiệt tình một phần liền bị người ta gọi là quái gỡ, nhiều thêm một phần nhiệt tình lại bị gọi là xu nịnh.
Càng không cần phải nói đến giới giải trí giống như một thùng thuốc nhuộm, có thể không để ý ánh mắt của người khác thật sự là một điều quá mức xa xỉ.
Phụ nữ muốn mọi thứ được cân bằng, đồng thời phải làm tất cả mọi thứ trở nên hoàn hảo, tóm lại là điều rất khó khăn.
Bất kể là trường hợp nào, cũng đều áp dụng như nhau vậy thôi.
Tuy rằng nói như vậy, Lục Triển Ti vẫn từ trong túi áo lấy ra một cái khẩu trang màu đen, đeo lên mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt cười:
“Nhưng mà, tôi cũng vẫn nên che mặt tuấn tú của tôi đi, để tránh có cô gái nhỏ nào đó tìm tôi muốn xin phương thức liên lạc, sẽ rất phiền phức.”
Lục Triển Ti EQ rất cao, việc đeo khẩu trang anh cũng không có nói thẳng ra là vì chiếu cố Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt trong lòng vô cùng cảm kích điều này.
Cảnh sông lúc chạng vạng đẹp hơn ban ngày, bóng đêm và màu nước đan xen với nhau, cách đó không xa còn có kiến trúc đèn treo màu, ánh đèn đầy màu sắc chiếu rọi trên mặt nước, lấp lánh.
Hai người đi dạo cũng thường xuyên dừng lại, thỉnh thoảng nhìn phong cảnh trên sông, đề tài nói chuyện bắt đầu từ quay phim cho đến kinh nghiệm sống của mình, biết được Giang Nguyệt trước đó còn diễn kịch, Lục Triển Ti không khỏi khen ngợi.
“Kịch nói vẫn là lĩnh vực tôi không dám đặt chân vào, cô thật sự rất ưu tú.”
Giang Nguyệt mỉm cười một chút: “Chỉ là tạm thời đến xem sân khấu mà thôi, công phu mèo cào, lỗ hổng nhiều đến mức khiến người ta chê cười.”
Giang Nguyệt chính là luôn khiêm tốn ở khắp mọi nơi như vậy.
Hai người đi tới trước một quầy hàng nhỏ, một ông lão đang bày sạp bán hạt dẻ xào đường vừa mới xào ra, mùi caramel ngọt ngào quyện vào trong gió sông tạo thành hương vị rất mê người.
Bước chân Giang Nguyệt nhất thời không đi được.
“Muốn ăn không?” Lục Triển Ti tiến lại gần hỏi cô, Giang Nguyệt khẽ mím môi.
Giang Nguyệt muốn ăn.
Lúc đi học có một bà lão ở cổng trường cũng đang bày sạp, lúc tan học luôn có thể ngửi thấy vị ngọt của hạt dẻ, nhưng cô chỉ có thể túm chặt dây đeo vai của cặp sách, bước nhanh qua, cũng không dám dừng lại một giây.
“Ông chủ, lấy cho tôi một túi hạt dẻ.”
Giang Nguyệt nói xong, cúi đầu sờ túi, nhưng trong túi không có gì, không phát hiện được gì cả.
Không xong rồi, khi ra ngoài quá gấp, cô quên đem theo tiền rồi, điện thoại cũng quên luôn.
--------------------------------
Tác giả:Tác giả có điều muốn nói:
Cốt truyện này tranh cãi càng lớn, áp lực trong lòng Đào Nguyệt càng lớn. Hiện tại biến thành mỗi một chương đều phải suy nghĩ nhiều lần, lo lắng mọi người sẽ cảm thấy cốt truyện không có tiến triển linh tinh, lại sợ mọi người cảm thấy "Ôi trời, sao lại viết kém như vậy, viết thật tệ"...
Cũng hy vọng mọi người có thể tĩnh tâm lại xem, Đào Nguyệt muốn cho mọi người xem cũng không chỉ là chuyện tình cảm, còn hy vọng có thể cho mọi người thấy các phương diện khác xúc động cùng cộng hưởng, ví dụ như tình thân, cuộc sống, hiện thực...
Cảm ơn tất cả mọi người vừa mắng vừa giận, nhưng vẫn xem đến các chương hiện tại, chân thành cúi đầu với máy tính vô số lần. Hi hi hi!