• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 81 Tiệc sinh nhật

Tần Di Di nuốt không trôi chuyện này, trong ngữ điệu mang theo vẻ đáng thương, giọng nói yếu đuối: “A Nhiên, em cũng muốn tham dự tiệc sinh nhật của chú Tiêu.”

Tiêu Kỳ Nhiên cầm bút trong tay, mí mắt cũng không nhấc lên một chút: “Em không ứng phó được đám thân thích của tôi.”

Tần Di Di không rõ nguyên nhân, vẫn muốn tranh thủ điều gì đó: “Không đâu, từ nhỏ em đã được trưởng bối thích, anh tin em, em chắc chắn có thể khiến họ tiếp nhận em.”

Tần Di Di rất tự tin về sự quyến rũ của chính mình.

Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày, ánh mắt chuyển dần từ tập tài liệu đến khuôn mặt Tần Di Di, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Em nói đúng, em rất ngoan, quả thật rất khiến người ta yêu thích.”

Tần Di Di cho rằng Tiêu Kỳ Nhiên đã thay đổi ý định, còn chưa kịp vui mừng thì Tiêu Kỳ Nhiên lại tiếp tục nói: “Nhưng tôi vẫn không thể dẫn em đi, xin lỗi Di Di.”

Nghe vậy, đôi mắt Tần Di Di ngay lập tức rũ xuống.

Đến lúc cô ta ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, đuôi mắt vẫn còn đỏ hoe.

Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên vẫn rất kiên định, không có ý định thay đổi chủ ý.

Tần Di Di trở lại phòng, bỏ đi vẻ đau khổ và buồn bã vừa rồi, tức giận dậm chân.

Dựa vào cái gì chứ?

Rõ ràng hiện tại trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên chỉ có cô ta, vì sao lại muốn đưa Giang Nguyệt xuất hiện trong dịp như vậy?

Tần Di Di gần như không kiềm chế được biểu cảm của mình, tức giận hất tung mọi thứ trên bàn xuống đất, nhưng vẫn khó có thể phát tiết được lửa giận trong lòng.

Đúng lúc này, Tiểu Diệp đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy đống hỗn độn trên mặt đất, trong lòng vô cùng phiền não.

Từ sau khi được điều đến làm trợ lý cho Tần Di Di, Tiểu Diệp luôn bị sai khiến mọi việc theo nhiều cách khác nhau, mệt mỏi cả ngày còn không nói, còn phải chịu sự tức giận của cô ta.

Không cần nghĩ cũng biết Tần Di Di nhất định là cố ý.

“Chị Diệp Tử, vừa rồi em không cẩn thận làm rớt, phiền chị thu dọn một chút giúp em được không?” Ánh mắt Tần Di Di chợt lóe, giọng điệu vô cùng áy náy.

Đối với dáng vẻ đáng thương này của Tần Di Di, Tiểu Diệp cũng không lạ gì, cô ấy ngồi xổm xuống nhặt những cuốn sách bị đánh rơi, vừa định đứng dậy thì bất ngờ bị một cốc nước đổ lên đầu.

Tiểu Diệp sợ hãi nhảy dựng lên, cũng may không phải nước nóng, nhưng cũng làm ướt toàn bộ tóc cô ấy, cả người nhất thời có chút chật vật.

“Thật ngại quá, chị Diệp Tử.” Tần Di Di lè lưỡi: “Vốn dĩ em định giúp chị, kết quả không cẩn thận đụng phải ly nước.”

Tiểu Diệp cắn răng đứng dậy, ánh mắt nhìn cô ta một hồi, trong lòng muốn chửi cô ta bằng vô số từ ngữ, nhưng nhớ những gì Giang Nguyệt đã nhắc nhở lúc trước, cô ấy lại nhịn xuống.

“Không sao, tôi đi xử lý một chút.”

Nhìn dáng vẻ rõ ràng tức giận nhưng không dám làm gì của Tiểu Diệp, sự phẫn nộ vừa rồi của Tần Di Di mới được phóng thích.

Nhưng ngồi trên ghế, cô ta lại nhớ tới việc Tiêu Kỳ Nhiên muốn dẫn Giang Nguyệt về nhà họ Tiêu, lại tức giận lấy điện thoại ra, gọi cho người bạn đang ở nước ngoài xa xôi của mình.

“Di Di, đã lâu lắm rồi cậu không chủ động gọi điện thoại cho tớ nha.” Đầu bên kia truyền đến giọng điệu làm nũng của cô gái: “Gần đây cậu yêu đương với người bạn trai sếp lớn thế nào rồi?”

Nhắc tới chuyện này, Tần Di Di nghiến răng nghiến lợi nói rằng Tiêu Kỳ Nhiên muốn dẫn một người phụ nữ khác về nhà tổ chức sinh nhật cho cha anh ta.

“Di Di, cậu phải đề cao cảnh giác.” Giọng nữ ở đầu dây bên kia bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: “Cho dù người đàn ông đó đối xử với cậu tốt đến đâu, thì gia đình của anh ta cũng được đặt lên hàng đầu.”

“Nếu anh ta dẫn người phụ nữ khác trở về gặp cha mẹ, vậy chứng tỏ trong lòng anh ta, người phụ nữ kia mới là đối tượng kết hôn thích hợp.”

Nghe đến đây, khuôn mặt Tần Di Di có chút vặn vẹo, tâm trạng vô cùng lo lắng: “Vậy tớ nên làm gì bây giờ?”

“Cậu phải nghĩ cách để cho anh ta đưa cậu về gặp phụ huynh.”

Tần Di Di: “Nhưng anh ấy nói rằng tớ không thể ứng phó với những dịp như vậy, không cho tớ đi.”

“Cậu không ứng phó được, người phụ nữ kia lại có thể ứng phó được, cái này còn không phải nói rõ cái gì sao?”

Đối phương nói thầm thở dài: “Di Di, nếu sau này cậu muốn gả cho anh ta, vậy cậu nhất định phải ở chung với gia đình anh ta, đây đều là lý do của đàn ông mà thôi.”

Môi Tần Di Di mím chặt.

Suy nghĩ một lát, cô ta mới yếu ớt mở miệng: “Vậy... Hạc Hạc, cậu dạy tớ phải làm gì tiếp theo đi.”

Đầu dây bên kia dừng lại, dường như đang suy nghĩ cách giải quyết.

Một lát sau, ánh mắt Bạch Hạc chợt lóe lên, bỗng nhiên nghĩ ra biện pháp: “Có phải bình thường cậu rất ỷ lại vào anh ta, khiến cho anh ta cảm thấy cậu không thể không dựa vào anh ta đúng không?”

Tần Di Di không muốn nói nhiều chuyện này với Bạch Hạc, hàm hồ trả lời: “... Đại loại là vậy.”

“Vậy thì đúng rồi.” Bạch Hạc nhẹ giọng nói: “Bởi vì bình thường cậu quá ỷ lại vào anh ta, cho nên anh ta mới tự tin như vậy.”

“Cậu hẳn là nên nghĩ cách để anh ta có cảm giác có nguy cơ với cậu.”



Giang Nguyệt ở bệnh viện gần hai tuần, ăn thức ăn lỏng nửa tháng, hơn nữa sinh hoạt của cô đều đặn, bác sĩ nói cô hồi phục rất tốt, có thể xuất viện.

Tuy nhiên sau này nên chú ý chế độ ăn uống nhiều hơn, không ăn đồ sống, thực phẩm kích thích, trong thời gian ngắn cũng không được phép uống rượu.

Chị Trần giúp Giang Nguyệt làm xong thủ tục xuất viện, hai người họ vừa đến cổng bệnh viện thì xe công vụ của Tiết An đã dừng ở cửa.

“Chị Giang Nguyệt, Tiêu tổng bảo tôi đến đón chị.”

Nghe vậy, chị Trần quay đầu nhìn thoáng qua Giang Nguyệt.

“Chị Trần, chị về trước đi.” Giang Nguyệt mỉm cười: “Em muốn tìm Tiêu tổng có chút việc.”

Chị Trần cũng không nói gì, chỉ dặn dò gần đây cô phải chú ý thân thể, đừng hủy hoại chính mình nữa.

Nghe chị Trần lải nhải dặn dò, trong lòng Giang Nguyệt cảm thấy ấm áp.

Ngoại trừ mẹ, đã một thời gian dài không ai thực sự quan tâm đến cô.

Nghĩ đến mẹ, đôi mắt Giang Nguyệt có chút tối sầm lại..

Bây giờ, ngay cả mẹ của cô cũng sẽ không quan tâm đến cô như vậy nữa.

Cô cô đơn như một hòn đảo bị cô lập.

Giang Nguyệt lên xe, Tiết An cầm vô lăng, lái xe vô cùng vững vàng, Giang Nguyệt ngồi ở hàng ghế sau không nói một lời, thỉnh thoảng nhìn vào điện thoại.

Cảm nhận được bầu không khí trong xe nặng nề, Tiết An chủ động tìm chủ đề nói chuyện: “Chị Giang Nguyệt, Tiêu tổng kỳ thật vẫn rất quan tâm đến chị.”

“Tối hôm đó sau khi chị xảy ra chuyện, anh ấy lập tức kêu tôi điều tra tin tức, biết chị bị tên súc sinh Dư Quảng Bình uy hiếp, sắc mặt anh ấy vô cùng khó coi!”

Nói xong, Tiết An còn sợ cô không tin, vẻ mặt nghiêm túc: “Thật sự đó, lúc ấy cũng khiến tôi cực kỳ sợ hãi.”

Đối với những lời hoa mỹ như vậy, Giang Nguyệt chỉ mỉm cười.

Tiết An đã đi theo Tiêu Kỳ Nhiên nhiều năm, nếu tính ra, hẳn là cùng lúc cô vào Giang San.

Trải qua nhiều năm như vậy, cậu ta sớm đã học được bản lĩnh đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy.

Sở dĩ cậu ấy nói như vậy, đơn giản là muốn giúp Tiêu Kỳ Nhiên lấy lại một chút hảo cảm trước mặt cô mà thôi.

Dù sao, Tiêu Kỳ Nhiên còn cần cô trở về nhà họ Tiêu với anh, đối mặt với đám người ở nhà kia.

“Trợ lý Tiết, bây giờ chúng ta đi đâu?” Giang Nguyệt bình tĩnh chuyển chủ đề

Tiết An vừa cầm vô lăng, vừa trả lời cô: “Đương nhiên là đưa chị về Thụy Uyển rồi!”
Chương 82 Mật khẩu cũ

Nghe Tiết An nói muốn đưa cô về Thụy Uyển, cả người Giang Nguyệt căng thẳng ngay lập tức, ngồi thẳng người: “Tôi đã không còn sống ở Thụy Uyển nữa, phiền trợ lý Tiết quay đầu.”

“Chị chuyển đi rồi?” Tiết An ngẩn ra, có chút ngoài ý muốn: “Tiêu tổng cũng không nói với tôi, chỉ nói tôi đưa chị về Thụy Uyển.”

Giang Nguyệt nói: “Vậy thì không phiền trợ lý Tiết đưa tôi về nữa.”

Cô chỉ vào lề đường, giọng nói lạnh lùng, bình tĩnh: “Phiền cậu dừng xe, tôi xuống ở đây là được rồi.”

Tiết An ngẩn người, cũng không tiếp tục kiên trì, trực tiếp đánh vô lăng: “Vậy bây giờ chị đang ở đâu? Tôi đưa chị về, hiện tại bên ngoài dư luận bay đầy trời, một mình chị đi taxi không an toàn.”

Giang Nguyệt lễ phép mở miệng cảm ơn, báo địa chỉ hiện tại của mình.

Chờ xe sắp chạy đến dưới nhà Giang Nguyệt, điện thoại của Tiết An vang lên, nhìn thoáng qua số điện thoại, cậu ta không dám chậm trễ, vội vàng nhấc máy: “Tiêu tổng.”

Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Kỳ Nhiên truyền tới: “Đâu rồi?”

Nghe vậy, Tiết An nhìn thoáng qua Giang Nguyệt qua gương chiếu hậu, có chút do dự: “Đã đến … đến nhà rồi.”

“Tại sao tôi không thấy ai?” Giọng điệu của người đàn ông có chút không vui.

Giọng nói Tiết An nhỏ hơn: “Đến... Đến nhà chị Giang Nguyệt.”

Vừa dứt lời, đầu dây bên kia im lặng vài giây.

Dường như Tiết An nghe được tiếng hít vào đầy không kiên nhẫn ở đầu dây bên kia, hiển nhiên là đang đè nén tâm tình.

“Đưa điện thoại cho Giang Nguyệt.”

Giọng nói Tiêu Kỳ Nhiên mang theo sự rét lạnh trong đó.

Tiết An cầm điện thoại, thận trọng quay đầu lại nhìn cô: “Chị Giang Nguyệt, Tiêu tổng bảo chị nghe điện thoại.”

Trong lòng Giang Nguyệt hiểu rõ, cũng không muốn để Tiết An bị khó xử, cúi người cầm lấy điện thoại từ trong tay anh ấy: “Tiêu tổng tìm tôi có chuyện gì?”

“Tiết An trái lại còn nghe lời cô nha, cô nói đi đâu thì liền đưa cô đi đấy.” Tiếng Tiêu Kỳ Nhiên chậc chậc, trong lời nói toàn vẻ chế giễu.

Giang Nguyệt không muốn tốn thời gian với Tiêu Kỳ Nhiên, ấn mi tâm, lại lặp lại một lần nữa: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

“Kêu Tiết An đưa cô về Thụy Uyển.”

Giang Nguyệt cắn môi: “Tôi có nhà riêng, không làm phiền Tiêu tổng quan tâm.”

“Nhà riêng của cô?” Tiêu Kỳ Nhiên không chút để ý kéo khóe môi dưới, rõ ràng chỉ lặp lại lời nói của cô một chút nhưng giọng điệu lại trào phúng như vậy.

Giang Nguyệt không nhìn ra thâm ý trong lời nói của anh, “Không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy, hiện tại tôi rất mệt, tôi muốn nghỉ ngơi.”

Đầu dây bên kia dừng một chút, sau đó đột nhiên nhỏ giọng nói: “Chuyện của em trai cô, cô định giao mớ hỗn độn này cho tôi sao?”

Giang Nguyệt vừa định cúp máy, nghe được câu này, đầu ngón tay của cô cứng lại

“Nó lại tìm anh mượn tiền sao?” Giang Nguyệt siết chặt lòng bàn tay: “Anh không nên cho nó mượn tiền, cho mượn rồi thì tôi cũng sẽ không thay nó trả lại.”

“Trong thời gian cô nằm viện, nó tới Giang San náo loạn một lần, nói rằng cô đã đồng ý với nó sẽ giúp nó tìm một công việc ở công ty.”

Tiêu Kỳ Nhiên thản nhiên nói: “Để tránh gây ra ảnh hưởng lớn hơn, tôi đã trực tiếp sai người bên kia sắp xếp cho nó một công việc tạp vụ.”

“Người làm chị như cô tính báo đáp ân tình của tôi như thế nào đây?”

Ngực Giang Nguyệt đột nhiên co giật, trong đầu cô bỗng nhiên nhớ tới khoảng thời gian trước, mẹ túm lấy cô không buông, nói cô nhất định phải hỗ trợ tìm việc cho Giang Dự.

Thân thể cô ngửa ra sau, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại.

Trong thời gian cô nằm viện, chị Trần chưa từng nhắc tới chuyện này với Giang Nguyệt. Cô căn bản không dám tưởng tượng Giang Dự làm ầm ĩ ở công ty như thế nào, sao cậu ta lại không biết xấu hổ mà đi tìm Tiêu Kỳ Nhiên xin một công việc.

Một lát sau, cô mới chậm rãi mở miệng, giọng điệu lạnh lẽo đến phát run: “Tôi cũng không kêu anh giúp nó, anh có thể đuổi nó ra ngoài.”

Giọng điệu Tiêu Kỳ Nhiên trầm thấp, mang theo vẻ lạnh lẽo: “Cô cho rằng tôi muốn giúp cô? Giang Nguyệt, đừng coi trọng bản thân đến vậy.”

Hiền nhiên anh cũng không có nhiều kiên nhẫn, giọng nói nhàn nhạt: “Để Tiết An đưa cô về Thụy Uyển, đừng để tôi phải nói lần hai.”

Đối phương nói xong liền cúp máy.

Giang Nguyệt rũ mắt, nhìn xuống cuộc gọi bị ngắt máy, đầu ngón tay trắng nõn dừng lại trên màn hình vài giây.

Bầu không khí trong xe trở nên ngột ngạt.

Trong lòng Tiết An trống rỗng, không biết hai người này nói gì, nói một cách cẩn thận: “Chị Giang Nguyệt, chúng ta hiện tại...”

Giang Nguyệt không trả lời câu hỏi này, trái lại hỏi một câu khác: “Hai ngày trước em trai tôi đã đến Giang San làm loạn sao?”

Nhắc tới việc này, cơ thể Tiết An lập tức căng thẳng, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đúng vậy, cậu ta ở công ty nghênh ngang, còn uống nhiều rượu, đập không ít đồ đạc, đi khắp nơi nói Tiêu tổng là anh rể của cậu ta.”

“Nói là chị đã đồng ý với cậu ta rằng sẽ tìm một công việc cho cậu ta ở Giang San.”

Giang Nguyệt vừa nghe xong, đầu ong ong một tiếng, giống như sắp nổ tung.

“Sau đó thì sao?” Cô bình tĩnh hít thở, im lặng trong chốc lát, lại run rẩy hỏi tiếp: “Không có ai gọi bảo vệ đuổi nó ra ngoài sao?”

Tiết An lắc đầu: “Cậu ta nói là em trai chị, người của công ty không ai dám ngăn cản, cuối cùng là Tiêu tổng đi ra đuổi cậu ta đi.”

“Nếu như không phải nhờ Tiêu tổng thì có thể cậu ta đã gây ra chuyện lớn hơn.”

Tiết An nói tới đây, không khỏi thở dài: “Kỳ thật Tiêu tổng thật sự rất tốt, nếu là ông chủ khác thì chắc chắn đã mặc kệ cho dù là thân thích của ai thì cũng sẽ đưa thẳng đến đồn cảnh sát rồi.”

Nghe vậy, Giang Nguyệt cười tự giễu.

Trái lại cô còn hy vọng Tiêu Kỳ Nhiên không niệm tình cảm, trực tiếp đưa Giang Dự vào đồn cảnh sát, còn có thể cảnh cáo cậu ta một chút.

Trong xe trở nên im lặng một lần nữa.

“Vậy...” Tiết An thừa dịp, hỏi Giang Nguyệt: “Vậy chúng ta đi đâu bây giờ, chị Giang Nguyệt?”

Giang Nguyệt nhắm mắt lại, hai tay nắm thật chặt, sau đó lại chậm rãi buông ra.

“Đi Thụy Uyển.”

Mặc dù hỗ trợ xử lý chuyện của Giang Dự cũng không phải ý định ban đầu của Giang Nguyệt, nhưng cô vẫn nợ Tiêu Kỳ Nhiên, cho nên cô nhất định phải nói rõ ràng.

Tiết An đáp lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đạp chân ga.

Chỉ cần Giang Nguyệt đồng ý trở về Thụy Uyển, ít nhất anh sẽ không bị Tiêu tổng giận cá chém thớt.

/Truyện đăng lúc 0h hằng ngày trên app ReadMe (IOS: WeRead)/

...

Mặc dù đã rất lâu rồi không trở về đây, nhưng đứng trước cửa chính, Giang Nguyệt vẫn bấm mật khẩu cũ theo trí nhớ của mình.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cô còn có chút kinh ngạc.

Tiêu Kỳ Nhiên vẫn chưa đổi mật khẩu?

Giang Nguyệt vừa bước vào phòng khách liền nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên sô pha, thấy cô xuất hiện ở cửa, đuôi lông mày của anh khẽ nhíu, yên lặng nhìn cô vài giây.

Giang Nguyệt do dự, muốn mở miệng nói điều gì đó, kết quả mở miệng lại là: “Sao không đổi mật khẩu nhà?”

Tiêu Kỳ Nhiên liếc cô một cái: “Không có thói quen đó.”

Giọng anh thản nhiên: “Hơn nữa, không ai khác biết mật khẩu ngôi nhà này ngoại trừ cô.”

Ngôi nhà này được Tiêu Kỳ Nhiên mua cho Giang Nguyệt trong những ngày đầu tiên.

Khi đó, Giang San chưa phát triển, Giang Nguyệt cũng không nổi danh như bây giờ, người biết chỗ ở của cô cũng không nhiều.

Chỉ là Giang Nguyệt không nghĩ tới, căn phòng này lại để trống.

Cô chớp chớp mắt, muốn nói lại thôi.

Nhìn ra cô có chuyện muốn nói, Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mi, giọng nói nhàn nhạt mang theo vài phần châm chọc: “Cho rằng tôi sẽ đưa Di Di tới đây sao?”
Chương 83 Chờ lâu như vậy, người đến vẫn là anh

“Cô cho rằng tôi sẽ để Di Di ở đây sao?”

Giang Nguyệt rũ mắt không nói.

Phản ứng đầu tiên của cô đúng thật là nghĩ đến chuyện này, thế nhưng bị anh chế diễu như vậy, Giang Nguyệt cũng phản ứng lại.

Đúng vậy, sao Tiêu Kỳ Nhiên lại dẫn Tần Di Di đến chỗ cô ở bốn năm được?

Không thích hợp.

Ai lại muốn sống trong một ngôi nhà có dấu vết của một người phụ nữ khác chứ?

Khóe môi Giang Nguyệt mấp máy, cuối cùng vẫn không nói gì.

“Vào đi.”

Tiêu Kỳ Nhiên thấy cô đứng ở cửa bất động, nói một cách nhạt nhẽo: “Đứng ở cửa làm thần giữ cửa sao?”

Bị anh nhắc nhở, Giang Nguyệt nhấc chân đi vào bên trong vài bước theo bản năng nhưng vẫn không tới gần anh: “Về chuyện của Giang Dự, cám ơn anh.”

“Nhưng sau này nếu có chuyện như vậy tiếp tục xảy ra, anh cứ đuổi thẳng nó đi là được.”

Tiêu Kỳ Nhiên đang mặc một chiếc áo sơ mi đen và quần dài, anh dứng dậy, chậm rãi đi về phía cô.

“Chuyện đã giải quyết rồi, tôi không muốn tiếp tục thảo luận về nó nữa.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên trầm thấp, đôi mắt đảo qua ánh mắt cô, ngữ điệu thản nhiên: “Cơ thể cô đã hồi phục rồi?”

Giang Nguyệt nhìn mặt anh, ừ một tiếng: “Bác sĩ nói có thể trở về tĩnh dưỡng, chú ý ăn uống thanh đạm.”

Nói là cơ thể đã tốt rồi nhưng kỳ thật cũng không có khôi phục được hoàn toàn, lúc nói chuyện, âm cuối còn hơi khàn, mang theo một chút quyến rũ không thể nói rõ.

Tiêu Kỳ Nhiên dựa vào sô pha, cong ngón tay, gõ nhẹ hai cái không có quy luật: “Đêm nay ở lại Thụy Uyển, sáng sớm ngày mai đi tới nhà họ Tiêu.”

Giang Nguyệt rũ mắt xuống, còn muốn kiên trì: “Không được, bên này không có đồ của tôi, tôi vẫn nên trở về thì tốt hơn.”

“Cô đến không kịp.” Tiêu Kỳ Nhiên thản nhiên nói: “Đi xe về nhà họ Tiêu phải mất ba tiếng, không phải là cô không biết.”

Giang Nguyệt nói: “Sáng mai tôi có thể dậy sớm hơn một chút, nếu như anh không tiện thì tôi cũng có thể tự mình bắt xe đến nhà họ Tiêu, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau trước cửa nhà họ Tiêu.”

Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên hơi trầm xuống, “Giang Nguyệt, cô đang sợ cái gì vậy?”

Vừa nói, Tiêu Kỳ Nhiên tiến về phía trước một bước, mũi giày đặt giữa hai chân Giang Nguyệt, dùng tư thế vô cùng áp bức nhìn xuống cô: “Cô đã ở nơi này bốn năm, còn để ý chuyện ở lại thêm một đêm nữa sao?”

Anh bỗng nhiên đến gần, hô hấp Giang Nguyệt run lên, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng phía sau lại không có đường lui.

Tiêu Kỳ Nhiên luôn như vậy, luôn luôn ở thời điểm cô không nhận ra, vây cô ở một vị trí không có chỗ trốn.

Ngay cả về mặt tình cảm cũng vậy.

“Tôi cảm thấy không thích hợp.” Giang Nguyệt thở ra một hơi, nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên.

Trên người anh vẫn là mùi nước hoa cô tặng anh lúc trước, mùi tuyết tùng thoang thoảng mát lạnh quen thuộc xộc vào mũi cô, mùi thuốc lá trên người cũng không còn nữa khiến thần kinh cô thả lỏng đôi chút.

Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày: “Có gì không thích hợp?”

Giang Nguyệt mím môi, giọng điệu bình thản tiếp tục nói: “Chẳng lẽ anh không sợ Tần Di Di biết được lại giận dỗi với anh sao?”

Nghe được câu này, thần sắc vốn căng thẳng của Tiêu Kỳ Nhiên hơi hòa hoãn, thậm chí còn nở nụ cười: “Cô ấy sẽ không.”

Giọng điệu chắc chắn và tự nhiên.

Lồng ngực Giang Nguyệt như nghẹt thở, cô có thể cảm nhận được sự nuông chiều trong giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên khi anh nhắc đến chuyện này.

Giống như giọng điệu của một người bạn trai khen ngợi bạn gái của mình xinh đẹp vậy.

Giang Nguyệt cảm thấy rất mệt mỏi.

“Nhưng tôi cảm thấy không thích hợp.” Sắc mặt Giang Nguyệt vẫn không thay đổi: “Cô nam quả nữ ở chung một nhà thật sự là không ổn.”

Nói xong, cô liền muốn đẩy Tiêu Kỳ Nhiên ra, định mở cửa đi ra ngoài.

Cô đồng ý đến đây, không phải vì muốn ngủ với Tiêu Kỳ Nhiên một đêm, mà cô đến đây để giải thích rõ ràng mọi chuyện.

“Tiêu tổng, cám ơn vì tất cả những gì anh đã làm cho tôi, vậy nên tôi đồng ý với anh sẽ trở về nhà họ Tiêu ứng phó đám thân thích của anh. Nhưng tối nay tôi sẽ không ở lại đây.”

Cô nhìn lên đồng hồ: “Bác sĩ nói tôi cần nghỉ ngơi điều độ, không thể làm việc mệt mỏi, tôi đi trước.”

Nói xong, cô đeo khẩu trang và kính râm, chuẩn bị bắt taxi về chỗ ở của mình.

Nhưng cô không ngờ rằng chỉ trong thời gian nói chuyện ngắn ngủi như vậy mà tuyết đã rơi dày ở bên ngoài.

Rõ ràng buổi chiều mặt trời vẫn chiếu sáng rực rỡ, nhưng đến chạng vạng lại có tuyết rơi dày.

Bông tuyết nhanh chóng bao phủ mặt đất, tạo thành một lớp sương trắng mỏng manh, hơi lạnh đột ngột quét qua cả con phố.

Bởi vì trời tuyết rơi, toàn bộ thành phố trở nên mờ sương, thoạt nhìn trông rất buồn.

Vốn dĩ Giang Nguyệt ở trong bệnh viện không mặc quần áo dày.

Giờ phút này đứng ở bên ngoài vài phút, cô liền lạnh đến run rẩy, ngón tay cũng bị đông lạnh đỏ bừng, chóp mũi cũng nhiễm lạnh.

Thụy Uyển vốn là khu dành riêng cho giới nhà giàu, rất ít xe cộ và người qua lại, bình thường đã rất khó đợi được taxi, huống chi là ngày tuyết rơi.

Giang Nguyệt cúi đầu, giấu nửa khuôn mặt vào trong cổ áo khoác, đôi mắt nhìn chăm chú xuống đường, chờ mong có một chiếc taxi có thể đi qua.

Cô vốn đã gầy, mấy ngày trong bệnh viện càng khiến cô trông yếu ớt hơn, đứng ở ven đường, cả người cô có vẻ mảnh khảnh lại đơn bạc.

Nhưng cô vẫn ngoan cố đứng đó, chỉ trong chốc lát, thân thể cô đã bị tuyết bao phủ.

Giang Nguyệt không nhớ rõ mình đã đợi bao lâu, đợi cho đến khi ngón tay tê dại, chiếc mũi đau nhức, khắp người sắp không có tri giác, thì người đàn ông hai tay đút túi quần dừng lại trước mặt cô.

Tuyết đã rơi rất dày, bước chân đi trên tuyết phát ra tiếng kẽo kẹt.

Khiến người ta cảm thấy xao động.

Giang Nguyệt vẫn cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy một đôi giày da đen nhánh dưới đôi chân dài, trên đó còn có một ít bông tuyết.

Thân hình anh cao lớn, khí tức thuộc về anh từ trên cao truyền xuống từng chút một.

“Giang Nguyệt, theo tôi trở về.”

Giọng nói của anh nghiêm túc, thông qua bông tuyết với gió lạnh, cô nghe rõ từng chữ của Tiêu Kỳ mới nói: “Theo tôi trở về nhà.”

Trái tim Giang Nguyệt đột nhiên đập loạn xạ.

Cô biết rõ những lời này của Tiêu Kỳ Nhiên không mang hàm nghĩa khác, nhưng khi nghe xong, cô vẫn không thể khống chế được cảm xúc của mình.

Cô đã chờ đợi thật lâu, vậy mà đợi đến cuối cùng người đến vẫn là Tiêu Kỳ Nhiên.

Thấy Giang Nguyệt không nhúc nhích, Tiêu Kỳ Nhiên cắn răng, cởi nút áo khoác ra, hai tay vòng qua eo cô, ôm cô vào lòng.

Trong nháy mắt, hơi ấm phả vào mặt khiến chóp mũi cô đau nhức.

“Nhất định phải làm mình chết cóng mới được sao?” Người đàn ông lạnh giọng nói: “Đừng gây rắc rối cho tôi, tôi đã nói rất nhiều lần rồi.”

Bên ngoài áo khoác, gió lạnh vẫn thổi như trước.

Nhưng bông tuyết lại không bay vào được bên trong, sự ấm áp trên người người đàn ông vây quanh cô, cô tham luyến siết chặt cánh tay một chút, có thể cảm nhận được lồng ngực rắn chắc của anh.

Ngoài ra còn có nhịp tim đều đặn và ổn định từ lồng ngực của anh.

Giang Nguyệt ngẩng mặt lên, chống lại bông tuyết và gió lạnh đập vào mặt, giọng nói trở nên mơ hồ: “Không phải anh không cần tôi sao?”



Trong phòng.

Cuối cùng Giang Nguyệt vẫn qua đêm ở Thụy Uyển.

Sau khi bị đóng băng trong tuyết hơn nửa tiếng, cô sợ lạnh nên cần tắm nước nóng khẩn cấp.

Lúc trước khi chuyển nhà, Giang Nguyệt đã lấy đi tất cả những thứ cô cần trong cuộc sống hàng ngày.

Nhưng khi cô nhìn thấy đồ vệ sinh cá nhân và các sản phẩm chăm sóc da nổi tiếng mà trước đây cô hay xài, vẫn được trưng bày trên kệ trong phòng tắm, thì không khỏi hoảng hốt.

Tất cả mọi thứ đều còn mới toanh, chưa được mở.
Chương 84 Lạnh lẽo

Nếu như không phải bởi vì những thứ ở đây đều là mới, Giang Nguyệt thật sự sẽ có ảo giác mình chưa bao giờ rời đi.

Giống như cô vẫn luôn ở đây vậy.

Ý thức được suy nghĩ của mình, cô bất lực vò đầu bứt tóc, rũ bỏ những suy nghĩ trong đầu, đi tới vặn vòi hoa sen, mở nước nóng.

Từ khi trở thành nghệ sĩ, Giang Nguyệt rất hà khắc với vóc dáng và ngoại hình của mình, ngay cả việc tắm rửa và chăm sóc da cũng đều kỹ lưỡng đến mức độ tối đa, đến mỗi sợi tóc cũng tinh tế và xinh đẹp.

Cũng bởi vì cô nghiêm khắc với mình như vậy, cho nên mới có thể tạo ra cô không hề có góc chết trong mỗi một cảnh quay, vĩnh viễn rực rỡ, tươi tắn và xinh đẹp.

Sau khi tắm xong, Tiêu Kỳ Nhiên đã không còn ở phòng khách nữa, không biết đi đâu.

Dựa theo thói quen trước kia, hiện tại chắc hẳn anh đang ở thư phòng bận rộn việc công ty.

Nhìn căn nhà quen thuộc này, lông mi Giang Nguyệt cụp xuống, đáy mắt tràn ngập cô đơn, dần dần lại hiện ra không nỡ.

Giang Nguyệt thực sự là một người rất hoài cổ.

Điều cô khao khát chỉ là cảm giác ổn định và bình yên, nhưng vận mệnh không như ý nguyện, luôn khiến cô lưu lạc.

Giang Nguyệt ở phòng khách sấy tóc xong, gió ấm làm cơn buồn ngủ của cô ập tới, mí mắt không tự chủ được rũ xuống, cô bước chân lười biếng đi về phía phòng ngủ.

Hôm nay bôn ba một ngày, cô buồn ngủ đến mức chỉ muốn nằm trên giường và đánh một giấc thật ngon.

Giang Nguyệt đẩy cửa bước vào phòng ngủ thì thấy bộ quần áo thường ngày của nam giới và vài chiếc cà vạt đang treo trên móc.

Trên tủ đầu giường còn có mấy hộp thuốc lá rỗng nằm ngẫu nhiên, Giang Nguyệt nhìn lướt qua, phát hiện đó là nhãn hiệu mà Tiêu Kỳ Nhiên đã quen hút.

Tiêu Kỳ Nhiên có thói quen hút thuốc, nhưng cũng không nghiện, những cái hộp này cộng lại, cơ hồ là số lượng anh hút nửa tháng.

Kỳ thật từ lúc nãy cô đã nhận ra, căn nhà này hình như vẫn luôn có người ở.

Một căn nhà trống cho dù bình thường có người tới quét dọn thì cũng sẽ có cảm giác vắng vẻ hơn nơi có người ở rất nhiều.

Nhưng khắp Thụy Uyển đều có dấu vết sinh hoạt.

Tính thời gian, cô chuyển ra khỏi Thụy Uyển cũng gần một tháng.

Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này...

Tiêu Kỳ Nhiên luôn sống một mình ở đây?

Giang Nguyệt hơi sững sờ.

Không trách cô cảm thấy kinh ngạc, vì dù sao trước kia khi cô ở chỗ này, số lần Tiêu Kỳ Nhiên ở lại đây chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Vừa rồi lúc tiến vào, Giang Nguyệt cầm theo điện thoại, giờ phút này đúng lúc có điện thoại gọi tới, là một dãy số quen thuộc.

Không lưu tên, nhưng Giang Nguyệt biết chính xác người kia là ai.

Đó là mẹ cô, Chu Ninh Vân.

Giang Nguyệt cầm điện thoại, chần chờ một lát, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là không muốn nhận cuộc gọi này.

Nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi cuộc gọi tự động ngắt máy, cô vẫn ấn nhận.

“Nguyệt Nguyệt...” Đầu dây bên kia liền gọi biệt danh của cô, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: “Mẹ thấy tin tức rồi, con gái ngoan của mẹ sao lại khổ sở như vậy!”

Nghe được sự đau khổ trong lời nói của mẹ mình, trong giây lát Giang Nguyệt có chút không biết làm sao.

“Nguyệt Nguyệt, mẹ thấy truyền thông nói con đã xuất viện rồi, bây giờ sức khỏe con đã khá hơn chưa?”

Giọng nói của Chu Ninh Vân rất chân thành, không có vẻ gì là giả dối: “Nhìn thấy ảnh chụp nôn ra máu của con, mẹ thật sự rất đau lòng! Nếu không phải bất tiện, mẹ thực sự muốn đến chăm sóc con.”

Giang Nguyệt dừng một chút, trong lòng không hiểu sao lại mềm nhũn đôi chút.

Cô chậm rãi nói: “Hiện tại con đã khôi phục nhiều, có thể ăn uống bình thường, mẹ không cần lo lắng cho con.”

Nghe được câu này, Chu Ninh Vân mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, cười nói: “Vậy thì tốt rồi, cơ thể mới là quan trọng nhất, cơ thể tốt rồi thì hết thảy mới có thể tốt lên.”

Từ nhỏ Giang Nguyệt đã thường xuyên nghe được câu này, biết là Chu Ninh Vân quan tâm cô, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp.

Chu Ninh Vân lại nói: “Gần đây Giang Dự cũng tìm được việc làm, sau này nó nhất định sẽ ổn định. Nhìn hai chị em các con càng ngày càng tốt, mẹ cũng yên tâm.”

Nhắc tới Giang Dự, Giang Nguyệt đột nhiên trở nên tỉnh táo, giọng điệu không còn ôn hòa như trước, trở nên vô cùng nghiêm túc.

“Mẹ, Giang Dự không thể ở lại Giang San.”

Giang Nguyệt rũ mi mắt, nhẹ nhàng nói: “Đợi qua cuối tuần này, thứ hai con sẽ kêu nhân sự sa thải nó.”

Đầu bên kia điện thoại đột nhiên im lặng vài giây, sau đó là giọng nói tức giận của Chu Ninh Vân: “Em trai con đã thay đổi rồi! Nó chỉ muốn sống một cuộc sống ổn định, như vậy cũng không được sao?”

Nghe được sự bảo vệ của mẹ, Giang Nguyệt cay đắng cắn môi.

Cô quả nhiên không nên nghe cuộc gọi này.

Thấy Giang Nguyệt không nói chuyện một lúc lâu, trong lòng Chu Ninh Vân hoảng hốt, có chút lo lắng nói: “Em trai con vất vả lắm mới tìm được việc làm, chẳng lẽ con lại định gây khó dễ cho nó sao?”

“Đó mà là công việc nó tìm thấy à?”

Giang Nguyệt nhắm mắt lại, dùng ngữ khí bình tĩnh nhất có thể nói: “Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, con sẽ nhanh chóng hủy hợp đồng với Giang San. Đến lúc đó con và công ty cũng không còn quan hệ gì, tại sao mẹ lại để cho nó gây thêm phiền toái cho con?”

“Cái gì gọi là gây thêm phiền toái cho con, đều là người một nhà, sao con lại ích kỷ như vậy?” Tâm trạng Chu Ninh Vân cũng kích động, ngữ khí cũng trở nên mạnh mẽ hơn: “Nó là em trai con, con giúp nó một chút thì sao lại thành phiền toái được?”

Giang Nguyệt hoà hoãn lại, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: “Mẹ, Giang San không phải là công ty của con, không phải nói giúp là có thể giúp được.”

Giọng nói của Chu Ninh Vân trở nên sắc bén: “Không phải con có quan hệ rất tốt với ông chủ của con sao?”

“Hơn nữa, con sắp tiếp quản chi nhánh của Giang San rồi, đến lúc đó con lại thuận tiện sắp xếp một chức vụ tốt cho nó, chuyện này đối với con mà nói rất khó khăn sao?”

Giang Nguyệt đã dự liệu được Chu Ninh Vân sẽ không chấp nhận chuyện đuổi Giang Dự đi, nhưng khi nghe được câu này, cô vẫn kinh ngạc sửng sốt vài giây, tay cầm điện thoại cũng run rẩy.

Một lúc lâu sau, cô mới run giọng hỏi: “Ai nói cho mẹ biết con sẽ tiếp quản chi nhánh của Giang San?”

Nghe được trong lời nói của cô có gì đó không đúng, Chu Ninh Vân nhất thời hoảng hốt, vội vàng giải thích: “Không có ai, không có ai hết! Mẹ chỉ nghe nói, nghe nói thôi!”

“Không thể nào.” Giang Nguyệt hơi choáng váng nhưng vẫn giữ giọng bình tĩnh, cao giọng nói: “Chuyện này còn chưa giải quyết xong, tin tức còn chưa có công bố, mẹ nghe được từ đâu?”

“Mẹ, xin mẹ hãy trả lời con.”

Trong lòng Chu Ninh Vân chột dạ, chỉ có thể nói sự thật: “Giang Dự nói cho mẹ biết, nó nói là có một cô gái họ Tần trong công ty các con nói cho nó biết, còn bảo sau này nó phải làm việc thật tốt.”

Tần?

Tần Di Di?

Hôm đó nói chuyện chi nhánh ở Hoa Thành chỉ có Tiêu Kỳ Nhiên và cô, còn có Tần Di Di.

Không thể có ai khác biết điều đó ngoại trừ cô ta.

“Nguyệt Nguyệt, con đừng làm khó em con. Coi như mẹ cầu xin con, được không?”

Giọng nói Chu Ninh Vân mang theo vẻ nức nở, nước mắt lưng tròng: “Từ nhỏ con đã hiểu chuyện, mẹ cũng không có gì lo lắng, chỉ sợ em trai con không ra gì...”

Trong phòng ngủ bật điều hòa, rõ ràng rất ấm áp, nhưng Giang Nguyệt lại cảm thấy cả người rét run.

Cho dù vừa mới tắm nước nóng xong thì cô cũng không cách nào chống đỡ được sự lãnh lẽo toát ra từ trong ngực.

Cô lạnh kinh khủng!
Chương 85 Không cứng được

Rốt cục cũng xử lý xong công việc của Giang San, Tiêu Kỳ Nhiên lúc này mới từ phòng làm việc đi ra.

Anh vừa đẩy cửa phòng ngủ, liền nhìn thấy một người đang ngẩn người ngồi ở bên giường.

Nơi này không có quần áo của cô nên cô tùy tiện vớ lấy một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của anh làm bộ đồ ngủ, độ dài chỉ vừa che đến trên đùi.

Đèn trong phòng có màu vàng ấm áp.

Giang Nguyệt mặc một chiếc áo sơ mi trắng của nam, đôi chân dài trắng nõn lộ ra ngoài không khí, dưới ánh đèn phòng ngủ càng phản chiếu làn da nõn nà.

Cô đang xuất thần nhìn chằm chằm vào một góc phòng, nhìn từ phía sau có thể thấy chiếc cổ trắng ngần, còn có xương bướm mơ hồ lộ ra dưới lớp áo sau lưng.

Đẹp, nhưng cô đơn.

Mong manh dễ vỡ.

Giống như chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng có thể khiến cô vỡ vụn.

Tiêu Kỳ Nhiên dừng bước, ánh mắt thâm thúy đen kịt nhìn cô thật lâu.

“Giang Nguyệt.” Giọng anh trầm thấp.

Nghe thấy giọng nói của người đàn ông, Giang Nguyệt hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía anh.

Óng ánh trong đáy mắt của cô vẫn chưa được che giấu tốt, một đôi mắt xinh đẹp và thanh tú giờ phút này giống như gương vỡ, không thể ghép lại với nhau.

Mờ mịt và bất lực.

Nhưng cũng chỉ là thoáng qua, cảm xúc trong đáy mắt cô rất nhanh thu hồi, ngữ khí nhàn nhạt như bình thường: “Anh xong việc rồi à?”

Tiêu Kỳ Nhiên đi từng bước về phía cô.

Giang Nguyệt nhìn người đàn ông đang dần đến gần, hô hấp đột nhiên có chút khó khăn, vô thức nắm chặt ga giường.

Mùi hương trên người Tiêu Kỳ Nhiên rất dễ chịu, mùi thuốc lá cũng trở nên cực nhạt, chỉ còn mùi tuyết tùng thanh mát, và hơi thở nam tính của riêng anh.

Giang Nguyệt dừng một chút.

Tiêu Kỳ Nhiên dùng đầu ngón tay xoa xoa giữa hai lông mày, một đống việc trong công ty khiến khuôn mặt tuấn tú của anh tràn đầy mệt mỏi, thanh âm trầm thấp khàn khàn:

“Đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy?”

Vừa rồi anh nhìn thấy rõ ràng, tinh tế cảm nhận được cảm xúc của cô không đúng.

Giống như bị ai đó làm tan nát trái tim vậy.

Không biết vì sao Giang Nguyệt lại có loại cảm xúc này, nhưng bộ dáng cô nhanh chóng kiềm chế tâm tình trước mặt anh lại càng khiến Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy phiền não hơn.

Giang Nguyệt đã sớm điều chỉnh xong trạng thái của bản thân: “Tôi không có nghĩ gì cả. Chỉ là có chút buồn ngủ thôi.”

Cô vẫn ngồi bất động bên giường, nhìn vào mặt anh, giọng nói bình tĩnh: “Nếu tối nay anh ngủ ở đây, tôi sẽ đến phòng bên cạnh để ngủ.”

Cô đứng dậy chuẩn bị đi vào phòng dành cho khách.

“Tôi cho người thu dọn phòng khách rồi. Trên giường ngay cả ga trải cũng không có. Cô muốn ngủ trên ván giường à?” Tiêu Kỳ Nhiên kéo kéo cổ áo, trầm giọng nói:

“Ngủ ở chỗ này đi. Còn ngủ không quen hay gì?”

Giang Nguyệt: ...

Cô ngủ trên chiếc giường này ba, bốn năm rồi, đương nhiên không phải là vì không quen.

Chỉ là, cô để ý đến việc phải ngủ chung giường với Tiêu Kỳ Nhiên mà thôi.

Thấy Giang Nguyệt vẫn im lặng, Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhướng mày, thần sắc không thay đổi: “Sợ cái gì? Sợ tôi ăn thịt cô à?”

Biểu cảm của Giang Nguyệt vẫn như cũ, thản nhiên đáp: “Anh đoán đúng rồi đấy!”

Tiêu Kỳ Nhiên: ...

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô một cái, có chút lười biếng cùng mệt mỏi: “Tối nay tôi không có tâm trạng. Mấy hạng mục mới của Giang San tháng sau sẽ khởi động. Ngày mai còn phải trở về Tiêu gia. Tôi rất bận rộn, không có tâm tình nghĩ đến mấy thứ đó đâu.”

Lưng của Giang Nguyệt vẫn thẳng tắp, toàn thân căng thẳng, hiển nhiên không tin lời hắn nói.

Thấy bộ dáng cố chấp của cô, Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô vài giây, hừ nhẹ một tiếng:

“Tối nay tôi sẽ không chạm vào cô. Được chưa?”

Giang Nguyệt lẳng lặng nhìn hắn, chớp chớp mắt mấy cái, cố chấp nói: “Anh thề đi.”

Thề?

Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy hôm nay Giang Nguyệt có chút ấu trĩ lạ thường.

Ngây thơ, nhưng đáng yêu.

Không biết có phải bởi vì ánh mắt bất lực kia đả động hay không, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên lại phá lệ dung túng cho Giang Nguyệt, chiều theo trò ấu trĩ của cô.

Ánh mắt anh hẹp dài, đen như mực, trong ánh mắt có chút cưng chiều, giọng điệu vô cùng kiên nhẫn: “Cô muốn nghe tôi thề cái gì?”

Khóe môi Giang Nguyệt nhếch lên, ánh mắt có chút ranh mãnh, vẻ cô đơn vừa rồi bị quét sạch:

“Nếu anh nuốt lời, sau này anh cũng không thể ‘cứng’ được nữa.”

Nhìn thấy cô nàng cười nhe răng nanh giống như quỷ nhỏ cổ quái,

Nhìn tiểu ác ma nàng lộ ra răng nanh, bộ dáng cổ linh tinh quái, trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.

Hiếm khi thấy Giang Nguyệt thể hiện cảm xúc của mình một cách chân thật như vậy.

Tiêu Kỳ Nhiên đầu tiên cười nhạt một cái, sau đó giọng nói trầm đi, bước đến gần sát Giang Nguyệt, cố ý biểu đạt thâm ý, thanh âm khàn khàn:

“Đó cũng là tổn thất của cô mà thôi.”

Nhìn gương mặt đột nhiên tới gần của anh, vẻ mặt vui vẻ của Giang Nguyệt cứng đờ trong chốc lát, tim đập thình thịch.

Đối mặt với khuôn mặt mê hoặc này, cô thường khó có thể kiểm soát bản thân.

“Liên… Liên quan gì đến tôi.” Giọng của cô nhỏ xuống, vành tai lại rất thành thật mà chuyển sang màu đỏ anh đào.

Từ vị trí của Tiêu Kỳ Nhiên nhìn đến, góc nghiêng của cô cực kỳ hoàn hảo, vành tai cùng một phần nhỏ làn da dưới hàm cũng từng chút từng chút hiện ra màu hồng thẹn thùng.

Mềm mại đáng yêu.

Tiêu Kỳ Nhiên gần như mất đi khống chế mà cúi xuống hôn lên mặt cô.

Thế nhưng Giang Nguyệt đã ngay lập tức né tránh, khiến anh hôn vào khoảng không.

Tiêu Kỳ Nhiên rất không vui, mím chặt môi mỏng, kiềm chế cảm xúc dâng trào trong mắt, trầm giọng ra lệnh: “Lại đây.”

Đôi mắt của hắn như đang có lửa đốt, nhảy lên dục vọng.

Tim Giang Nguyệt càng đập nhanh hơn, cô dịch người, hắng hắng cổ họng: “Vừa nãy anh vừa mới đồng ý rồi. Nếu tối nay anh…”

Nửa câu sau của Giang Nguyệt còn chưa nói hết.

Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy giọng nói của cô bình thường rất dễ nghe, nhưng lúc này lại có chút ồn ào. Anh chỉ muốn nhanh chóng có biện pháp bịt cái miệng nhỏ này lại.

Tất nhiên, anh đã làm như vậy.

Về vấn đề này, anh chưa bao giờ kìm nén bản thân mình.

Đồng tử Giang Nguyệt lập tức mở to, môi răng hai người quấn vào nhau, không còn khe hở. Cô hô hấp không thông nhưng vẫn thấp giọng mắng một câu:

“Tiêu Kỳ Nhiên! Anh xong rồi! Sau này anh sẽ không thể cương lên được nữa!”

Nghe thấy lời nói uy hiếp của cô, Tiêu Kỳ Nhiên chỉ cười cười mà bỏ qua, câu nói này của cô cũng không có bất kỳ tác dụng răn đe nào.

Ngược lại là càng làm tình hình trở nên nghiêm trọng hơn.

Cuối cùng, vẫn là Giang Nguyệt ôm lấy cổ anh, giọng nói quyến rũ cùng ánh mắt ướt át, cầu xin anh tha cho cô.

Lúc này anh mới chịu buông cô ra.

Sáng sớm hôm sau.

Tuyết rơi dày ngày hôm qua không biết ngừng lúc nào, bên ngoài mặt đất màu trắng bạc rất sáng, ánh sáng xuyên qua rèm cửa chiếu vào, chiếu rọi cả gian phòng.

Giang Nguyệt vô thức ậm ừ hai tiếng, xoay người theo thói quen dụi vào lồng ngực người đàn ông, tìm góc độ thoải mái nhất.

Tiêu Kỳ Nhiên ngủ không sâu, hơn nữa vật nhỏ trong ngực cứ nhúc nhích như vậy, hoàn toàn quấy nhiễu giấc mộng của anh.

Anh cũng không thèm để ý, chỉ là giơ tay tùy ý kéo chăn,che đi bờ vai tròn lộ ra ngoài của cô, sợ cô bị lạnh.

Dáng ngủ của Giang Nguyệt ngủ rất đẹp, lông mi khẽ rung theo nhịp thở, hơi thở cũng rất đồng đều ổn định.

Gương mặt này của Giang Nguyệt, lần đầu nhìn thấy liền kinh diễm, nhìn trăm lần rồi vẫn không thấy chán.

Điện thoại di động của Tiêu Kỳ Nhiên ở đầu giường vang lên, người trong lòng bất giác cau mày, đối với tiếng ồn như vậy theo bản năng cảm thấy khó chịu.

Tiêu Kỳ Nhiên ngay lập tức đưa tay chạm vào điện thoại, vốn định ấn tắt máy, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi đến vẫn khiến anh khựng lại vài giây.

“Ồn ào quá.”

Trong vài giây do dự này của Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt đã lười biếng nhấc mí mắt lên, lờ mờ liếc nhìn màn hình điện thoại, cũng nhìn thấy được tên người gọi đến.

Từ mơ màng cho đến thanh tỉnh, cũng chỉ trong một cái liếc mắt này.

Ánh mắt Giang Nguyệt dừng trên mặt Tiêu Kỳ Nhiên, thanh âm vẫn có chút khàn khàn không tự nhiên:

“Tần Di Di gọi, sao anh không nghe máy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK