• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 285 Ai tốt hơn?

“... Nguyệt Nguyệt, tha cho tôi đi.” Nghe đến đây, mắt Tiêu Kỳ Nhiên tối sầm lại, không khỏi lặp lại:

“Tôi mua một trăm căn nhà chỉ để cho em ở chung với những người đàn ông khác sao?”

“Đúng vậy, không được à?” Giang Nguyệt nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên rốt cục cũng có phản ứng, cô dứt khoát vươn cổ, tức giận bĩu môi, bướng bỉnh nói:

“Chờ khi nào tôi chán ở bên người đàn ông khác, tôi sẽ cân nhắc có nên đến lượt anh hay không.”

Lần này chắc hắn nên bỏ cuộc…

Quả nhiên, Giang Nguyệt cảm nhận được bàn tay phía sau lưng cô hơi buông lỏng một chút, không còn gắt gao trói chặt cô như vừa rồi.

Một giây tiếp theo, hắn hẳn là sẽ mắng cô không biết xấu hổ, lẳng lơ, rẻ tiền…

Giờ phút này hiển nhiên tâm lý Tiêu Kỳ Nhiên cực kỳ chật vật. Cuối cùng mới từ trong kẽ răng cố nặn ra hai chữ: “Có thể!”

“Hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng bị em chán, sau đó lập tức đến lượt tôi.”

Hắn không dùng sức ôm cô nữa, chỉ thấp giọng khẩn cầu: “Nguyệt Nguyệt, nể mặt chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, em có thể nhanh hơn một chút không, tôi sợ tôi không đợi được...”

Giang Nguyệt đã không cách nào hình dung tâm trạng mình giờ phút này.

Cô thà tin rằng mình bị điếc.

Cô hoàn toàn bị điếc, hoặc là cô đã sinh ra ảo giác?

Giang Nguyệt kinh ngạc lên tiếng: “Anh... Anh có nói nhầm không?”

“Tôi nên nói gì?” Tiêu Kỳ Nhiên ôm cô vào lòng, sờ đến chiếc áo khoác gió của nam kia, trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn cố nhịn:

“Em cảm thấy tôi nên nói cái gì mới thích hợp?”

“Anh nên mắng tôi ham tiền, nên nói tôi tham lam, anh nên...” Giang Nguyệt chớp chớp mắt, nước mắt rơi xuống:

“Anh không nên như vậy, trước kia anh không phải như vậy.”

“Trước kia là tôi sai.” Tiêu Kỳ Nhiên trả lời dứt khoát: “Tôi thừa nhận rằng tôi đã từng là một súc vật, không đáng làm người.” Hắn bình tĩnh tự kiểm điểm:

“Tôi nói những lời đó, một nửa lý do là muốn đuổi em đi, một nửa còn lại là để cho kẻ thù buông lỏng cảnh giác.”

“Tại sao lại phải đuổi tôi đi?” Nước mắt Giang Nguyệt trong thời gian ngắn ngừng lại, ngẩng đầu hỏi hắn.

“Tôi sợ tôi không thể cho em những thứ em muốn, làm chậm trễ em.” Thanh âm của Tiêu Kỳ Nhiên khàn khàn:

“Trước khi tôi xác định được cuộc sống của mình có thể do mình tự khống chế hay không, tôi không thể ích kỷ nắm tay em không buông.”

Trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên đều rõ ràng.

Giang Nguyệt đã phải chịu đựng quá nhiều vì gia đình của cô, điều cô ấy muốn là hai người trong một mái nhà, một ngày ba bữa, bốn mùa, được bình thường và hạnh phúc.

Nếu muốn làm trái ý của cha mẹ, cưới Giang Nguyệt về nhà cũng không phải là không có khả năng. Chỉ là những thứ đó đều quá mức cường ngạnh, cho dù hai vị kia sẽ đồng ý, sau này bọn họ cũng sẽ khắp nơi nhằm vào Giang Nguyệt.

Anh không đành lòng để cô lại vướng vào mối quan hệ gia đình phức tạp, mâu thuẫn.

Anh muốn cô được hạnh phúc.

Thay vì làm như vậy, không bằng đuổi cô đi. Để cô được tự do tự tại, để cô có cuộc sống của chính mình. Cho dù cô hận hắn ta cả đời cũng tốt.

Nhưng anh lại không thể…

Lý trí và tình cảm không tương thích, con người càng lý trí bao nhiêu thì khi xúc động sẽ càng điên cuồng, mất đi lý trí bấy nhiêu.

“Anh thực sự mâu thuẫn!” Chóp mũi Giang Nguyệt lộ ra màu hồng phấn, không biết là do lạnh hay do khóc:

“Anh muốn đuổi tôi đi, lại muốn tôi ở lại? Anh có thể nói chuyện có lý một chút không?”

“Em cũng không nói lý, Nguyệt Nguyệt.” Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi:

“Tôi một mực chờ em chính miệng cho tôi một đáp án. Nếu em nguyện ý lưu lại, tôi sẽ dùng hết toàn lực cho em được hạnh phúc. Nếu em không muốn, tôi sẽ cho em một số tiền lớn để em rời xa, tìm một nơi khác để sống một cuộc sống ổn định.”

“Nhưng em lại chưa từng nói một câu nào là em có yêu tôi hay không yêu tôi. Điều đó khiến tôi bế tắc không biết em coi tôi là kim chủ hay là cái gì khác.”

Sao cô lại có thể nói ra điều đó?

Giang Nguyệt mím môi, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Con gái nên nói lời yêu ra khỏi miệng sao?”

Cô nghĩ rằng ít nhất hắn ta có thể cảm nhận được điều đó.

“Vì sao con gái không thể nói ra?” Tiêu Kỳ Nhiên hỏi ngược lại: “Nếu em không nói với tôi, tôi sẽ lo lắng rằng những gì tôi làm là vô ích.”

“Sau khi tôi nắm quyền điều hành Tiêu gia từ cha tôi, khi tôi có quyền lên tiếng và quyền lãnh đạo tuyệt đối trong gia đình. Nhưng nếu em từ chối tôi thì sao? Nếu em không muốn ở bên tôi thì sao? Nếu em nói, em từ đầu đến cuối chỉ đối xử với tôi như đối với ân nhân, tôi nên làm gì bây giờ?”

“Tôi cần em cho tôi tín hiệu trước, tôi mới có thể hành động các bước tiếp theo.” Tiêu Kỳ Nhiên nói rất bình tĩnh: “Nếu không rủi ro là quá lớn, không đáng.”

“Sao lại không đáng?”

“Vì em, mới đáng giá.”

Đêm khuya thật sự là quá yên tĩnh, khi giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên rơi xuống, xung quanh trống trải không có hồi âm.

“Anh làm như vậy là không đúng, phương thức của anh sai rồi.” Chóp mũi Giang Nguyệt hơi chua xót: “Chuyện tình cảm cũng không phải là nói chuyện làm ăn, làm sao còn cần tín hiệu gì...”

Giọng nói hắn trầm thấp khiêm tốn: “Đó là lỗi của tôi, sau này tôi sẽ rút kinh nghiệm, được chứ?”

Hắn ôm cô, trong hơi thở ngửi thấy mùi thơm trên tóc cô, trong lòng lại phiền muộn chán nản, hắn rất khó để khống chế bản thân quá lâu, rốt cuộc vẫn cúi xuống hôn cô.

Rất mãnh liệt, lại rất cuồng nhiệt mà hôn cô.

Khi nụ hôn kết thúc, Giang Nguyệt nhắm mắt lại, gần như đây là phản ứng theo bản năng.

Lần này cô không né tránh.

Giống như rất nhiều thói quen, đã ăn sâu vào trong tận xương tủy, giống như từng dấu ấn khắc sâu vào trong xương cốt của cô.

Cơ thể cô run rẩy một cách không thể kiểm soát.

Cho đến khi hai hàng nước mắt tuôn rơi.

Giang Nguyệt cảm thấy mình vừa đáng khinh bỉ lại tự ti. Lúc cô không có gì, cô liền dùng phương thức ti tiện tới gần anh. Hiện tại khi cô bị anh thương tổn khắp người, thân thể cô vẫn không khống chế được mà tiếp nhận anh.

Giang Nguyệt bị hôn đến hai chân đều nhũn ra, mê man mở mắt ra, tay cô vô thức nắm lấy cánh tay Tiêu Kỳ Nhiên, lơ đãng lộ ra cảm giác ỷ lại.

Cô dựa vào anh theo bản năng.

“Khi tôi hôn em, cảm giác có giống như khi anh ta hôn em không?” Câu hỏi của Tiêu Kỳ Nhiên chứa sự cáu kỉnh:

“Cảm giác được hôn bởi hai người đàn ông khác nhau trong một đêm như thế nào?”

Trước mắt Giang Nguyệt đã bắt đầu mờ mịt, cô lắc đầu: “Tôi không có...”

“Không có gì? Không có cho em cảm giác tốt hơn sao?” Ánh mắt hắn rất sâu:

“Là phương diện nào không tốt, hay là tôi hôn không đủ để làm cho em cảm thấy sảng khoái?”

“Im miệng!” Lỗ tai Giang Nguyệt nóng đến sắp bùng cháy: “Anh đúng là vô liêm sỉ.”

“Tôi đang hỏi em đấy, Nguyệt Nguyệt.” Tiêu Kỳ Nhiênkhông nhanh không chậm, rất thành thạo nói:

“Tôi tốt hơn, hay anh ta tốt hơn?”

“Đừng hỏi loại vấn đề này.” Hô hấp của Giang Nguyệt phập phồng, nhịn không được nói:

“Tôi và bác sĩ Kiều căn bản chưa từng hôn, cũng không phải như anh tưởng tượng.”

Nghe được một câu này, trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên không hiểu sao lại có một loại sung sướng không thể giải thích được.

Lại nhìn chiếc áo gió trên người Giang Nguyệt, càng không vừa mắt, vì thế hắn đưa tay muốn cởi cho cô.

“Tôi lạnh.” Giang Nguyệt cảm giác được động tác của Tiêu Kỳ Nhiên, lo lắng hắn sẽ làm chuyện gì đó, lập tức khẩn trương túm chặt cổ áo, hết sức đề phòng.

“Em lạnh cái gì? Trên người mặc quần áo của người đàn ông khác, hiện tại ở trong ngực tôi, mới vừa rồi còn bị tôi hôn, em còn có thể lạnh hả?”

Rõ ràng là nói rất tùy tiện, nhưng vẫn nghe ra có mùi chua chua như là làm đổ thùng giấm.
Chương 286 Chiếm hữu

Lúc này, tay của Tiêu Kỳ Nhiên đã để sau đầu Giang Nguyệt, lòng bàn tay nhẹ nhàng vòng qua eo cô, ôm cô vào trong lòng.

Anh hơi cúi người về phía trước, tay kia véo mặt cô, ngón tay cái xoa xoa cánh môi cô, bình tĩnh tố cáo Giang Nguyệt.

Giọng của anh khẽ nâng lên, lại lẩm bẩm với chính mình, nhưng rõ ràng là nói cho cô nghe:

“Nếu lạnh, người bị lạnh cũng phải là tôi mới đúng.”

“Tôi mua cho em một trăm căn nhà, tôiphải cúi đầu cho phép em sống với những người đàn ông khác, trái tim của tôi đã lạnh lắm rồi.”

Anh nắm lấy tay cô, đặt bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô lên lồng ngực mình, ngang ngược nói:

“Không tin thì em sờ đi, nơi này không phải rất lạnh sao?”

Ngực anh rõ ràng nóng bừng.

Bị Tiêu Kỳ Nhiên dỗ ngọt như vậy, Giang Nguyệt cảm thấy vô cùng xấu hổ, muốn rút tay ra khỏi người anh:

“Đáng đời anh.”

Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy buồn cười, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Tôi đáng bị như vậy, là lỗi của tôi, tôi tự phê bình, được không?”

Tiêu Kỳ Nhiên ngoan ngoãn và nghe lời như chú chó tha được mồi lớn, nhưng thái độ của anh ấy thay đổi rất nhiều làm cho người khác cũng khó nhận ra Tiêu Kỳ Nhiên của lúc trước.

Giang Nguyệt sững sờ gật đầu, cô chắc chắn một trăm phần trăm, chỉ cần bây giờ cô mềm lòng một chút thì sẽ hoàn toàn chìm đắm trong sự dịu dàng của anh.

Trong nháy mắt, cô thật muốn mơ hồ chìm đắm trong sự ôn nhu này, không truy cứu những thứ nhỏ nhặt khác, có thể mơ hồ là tốt nhất.

“Em nói cho tôi biết, em còn muốn tôi chờ bao lâu nữa?” Anh gạt mái tóc dài bên cạnh khuôn mặt của cô, muốn nhìn rõ mắt cô:

“Cho tôi một thời gian cụ thể là được, bất kể là dài hay ngắn.”

Giọng điệu thành thạo đối với mọi thứ của Tiêu Kỳ Nhiên khiến Giang Nguyệt tỉnh lại một chút từ giấc mộng của mình.

Cô vừa định mở miệng thì điện thoại trong túi vang lên.

“Nguyệt Nguyệt, em đi đâu vậy?” Chị Trần ở đầu dây bên kia lo lắng hỏi cô: “Có muốn chị đến đón em không?”

“Không, em đã đến dưới nhà rồi.” Giang Nguyệt hắng giọng, giọng nói khàn khàn theo cảm xúc:

“Em lên ngay đây.”

“Giọng mũi nặng quá, em mắc mưa à?” Chị Trần cảm thấy có gì đó không ổn: “Chị nấu chút canh gừng cho em làm ấm, một lát nữa về Tĩnh Nghi sẽ mở cửa cho em.”

Giang Nguyệt xấu hổ muốn chết.

Giang Nguyệt còn chưa kịp giải thích, điện thoại đã bị người đàn ông lấy đi rồi cúp máy, anh cười cười nhìn cô, ra vẻ hiểu biết hỏi:

“Giọng mũi sao lại nặng như vậy, em thật sự bị cảm sao?”

Cô tức giận nhìn chằm chằm anh.

“Tôi phải về đây.” Giang Nguyệt che mặt, hai bên tai nóng đỏ như lửa đốt, cố gắng thoát khỏi vòng tay anh.

“Em còn chưa trả lời.” Tiêu Kỳ Nhiên không còn ôm lấy Giang Nguyệt nữa mà chuyển sang nắm lấy cổ tay cô:

“Giang Nguyệt, rốt cuộc em suy nghĩ như thế nào? Đã quyết định khi nào sẽ giải hòa với tôi chưa?”

Anh hỏi một cách rất thoải mái, ung dung như thể anh đã chắc chắn về câu trả lời mà cô sẽ đưa ra.

Giang Nguyệt trầm mặc vài giây.

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao khi Tiêu Kỳ Nhiên trịnh trọng nói ra những lời lãng mạn đó, ngoại trừ cảm thấy vui sướng, đáy lòng cô còn có một loại cảm giác hoảng loạn bất an không thể tả.

Giống như bước trên mây, tuy mềm mại nhưng nếu không cẩn thận liền có thể rơi xuống.

“Cho nên, anh cho rằng tôi sẽ đồng ý ở cùng với anh, chẳng qua chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi, phải không?”

“Không phải sao?” Tiêu Kỳ Nhiên cong môi, còn chưa ý thức được vấn đề: “Chẳng lẽ tình huống hiện tại còn có người thích hợp hơn tôi sao?”

“Tiêu Kỳ Nhiên.” Giang Nguyệt trừng mắt nhìn đối phương, gọi tên anh:

“Từ cuộc đối thoại vừa nãy đến bây giờ, tôi có thể hiểu là anh chuẩn bị dùng phương thức một người đàn ông bình thường theo đuổi tôi đúng không?”

“Đúng vậy.”

Nhận được câu trả lời khẳng định, Giang Nguyệt đưa tay đẩy anh ra, lui về phía sau:

“Nếu đã như vậy, anh nên giống một người đàn ông bình thường theo đuổi một người phụ nữ, bình đẳng và công bằng.”

“Chẳng lẽ những người đàn ông khác muốn theo đuổi phụ nữ đều ép buộc đối phương phải đưa ra câu trả lời trong một khoảng thời gian nhất định sao, hơn nữa bắt buộc phải có câu trả lời?”

Giang Nguyệt cười một tiếng: “Đây không phải là theo đuổi, đây là quấy rối.”

Tiêu Kỳ Nhiên im lặng một lúc lâu.

Trước đây, hai người có thể ở cùng một chỗ, chủ yếu là vì giữa bọn họ duy trì mối quan hệ lợi ích và tiền bạc, có thể phân biệt rõ ràng địa vị của ai cao hơn.

Nhưng bây giờ không có loại quan hệ này chen giữa hai người, tất cả đều phải sắp xếp lại một lần nữa.

Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không rõ điều này, tiếp tục sắp xếp mọi thứ dựa trên suy nghĩ và quyết định của anh, thậm chí kết quả cũng phải dựa theo dự đoán của anh.

“Giang Nguyệt, đừng tức giận nữa, được không? Em thấy tôi có vấn đề ở đâu?”

Giang Nguyệt khẽ cười: “Anh xem, bây giờ tôi cùng với anh nghiêm túc nói đạo lý, nhưng anh lại cảm thấy tôi đang tức giận?”

“Anh đơn phương yêu cầu tôi nhất định phải tốt đẹp với anh. Hoa mỹ nói thì là yêu cầu tôi cho anh một thời hạn. Nhưng rõ ràng là anh đang ép buộc tôi trong một thời gian nhất định phải quay trở lại bên cạnh anh một lần nữa. Nếu tôi có ý nghĩ cự tuyệt trong đầu, vậy tất cả mọi thứ đều bị anh cho là ‘nói chuyện tức giận’, ‘gây sự vô cớ’.”

Kiều Cẩn Nhuận nói với cô, thích một người không nhất định phải ở bên nhau.

Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên đã quen thuận lợi trong mọi chuyện, cho nên ngay cả tình cảm cũng cần phải chắc chắn.

Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không thể hiểu được sự phức tạp và tinh tế của vấn đề tình cảm, chỉ cần đạt được kết quả anh ấy muốn là được.

“Theo đuổi một người nên chuẩn bị tốt tâm lý bị từ chối, thay vì khăng khăng cho rằng bản thân có thể theo đuổi được đối phương, như vậy là sai lầm.”

“Đây không phải là tình yêu, đây là chiếm hữu.”

Giang Nguyệt nói xong câu cuối cùng, lập tức xoay người muốn bỏ đi.

Dưới ánh đèn vàng ấm, Tiêu Kỳ Nhiên rốt cuộc cũng lên tiếng, âm thanh trầm thấp nặng nề:

“... Vậy, tôi sẽ cố gắng học yêu, em cho tôi thêm thời gian đi, chuyện này nên cần có thời gian đúng không?”

Giang Nguyệt dừng bước một chút nhưng không quay đầu lại.

Sau khi Giang Nguyệt rời đi, Tiêu Kỳ Nhiên mua một lon bia trong cửa hàng tiện lợi ở dưới chung cư, khi đi ngang qua quầy bán thuốc lá, anh hơi do dự một chút.

“Thanh toán.”

Đi ra cửa hàng tiện lợi, ánh sáng không còn sáng như trước nữa.

Lon bia được kéo mở, khí bên trong tạo ra một tiếng “bang”.

Tiêu Kỳ Nhiên ngẩng đầu lên, uống một ngụm, bia thật đắng.



Ba ngày sau, Thịnh Sóc Thành đích thân đến đoàn kịch nói tìm Giang Nguyệt.

Ông chủ lớn đích thân đến thăm đoàn kịch, tất cả diễn viên, kể cả trưởng đoàn và người phụ trách đều vô cùng khẩn trương.

Mọi người trong đoàn kịch đều biết rõ, sở dĩ đoàn kịch nói có thể tồn tại đến bây giờ là vì ông chủ thương nhớ người vợ đã mất, cho nên mới giữ lại đoàn kịch này.

Tuy rằng lợi nhuận của đoàn kịch nói không nhiều, nhưng cho dù là lúc lợi nhuận giảm xuống đến mức đóng băng, đoàn kịch cũng sẽ không đóng cửa, là “bát cơm sắt” nổi tiếng trong tập đoàn Thịnh Thế.

Bởi vậy, trong tất cả các xí nghiệp của Thịnh Sóc Thành, đoàn kịch nói chính là ‘cô con gái út’ được ông yêu thương nhất.

Đã vậy, trong đoàn kịch cũng không có mấy người thật sự nhìn thấy mặt mũi của ông chủ.

Thật bất ngờ, không hề có áp lực như họ đã tưởng tượng, Thịnh Sóc Thành vô cùng thân thiện, chỉ hỏi thăm tình hình đoàn kịch gần đây, đồng thời cũng quan tâm đến các diễn viên khác trong đoàn kịch.

Đến lúc Giang Nguyệt tới, Thịnh Sóc Thành cười tươi vẫy tay gọi cô lại: “Giang Nguyệt, lại đây.”
Chương 287 Đưa đi bán

Không ngờ mới sáng sớm đã gặp mặt Thịnh Sóc Thành trong đoàn kịch, Giang Nguyệt có chút bất ngờ nhưng vẫn đi qua: “Thịnh tổng.”

“Gần đây trong đoàn kịch vẫn thuận lợi chứ?”

Giang Nguyệt không nghĩ ra lý do tại sao ông lại đến đây, chỉ lễ phép trả lời, thuận miệng nói chuyện:

“Đều thuận lợi, mấy vở kịch mới trong đoàn kịch gần đây đã tập gần xong, rất nhanh sẽ được sắp xếp để biểu diễn.”

Cô suy nghĩ một chút, cười hỏi: “Ngài đến để kiểm tra sao?”

“Nếu cô muốn cũng không phải không thể.” Thịnh Sóc Thành cười thành tiếng, nói với cô:

“Nhưng chỉ sợ hôm nay không được.”

Lần này Giang Nguyệt hiểu rõ, Thịnh Sóc Thành tìm cô nhất định có việc quan trọng nào đó.

“Hôm nay đến đây là muốn dẫn cô đi gặp một người.”

Với thân phận của Thịnh Sóc Thành, ông không cần đích thân đến đây đón cô. Vì vậy có thể nhìn ra được nhân vật này quan trọng đến mức nào.

Ít nhất, đối với Thịnh Sóc Thành, người này không hề tầm thường.

Sau khi lên xe cùng với Thịnh Sóc Thành, Giang Nguyệt vẫn cảm thấy lo lắng thấp thỏm, muốn mở miệng hỏi nhưng lại sợ mình có thể mạo phạm gì.

“Đừng căng thẳng!” Cho dù nhắm mắt lại, Thịnh Sóc Thành cũng cảm nhận được người bên cạnh đang vô cùng bất an, chậm rãi nói:

“Thả lỏng đi.”

Giang Nguyệt nghe được lời an ủi từ đối phương, khẽ cụp mi, thẳng thắn trả lời:

“Tôi không thể không căng thẳng, Thịnh tổng đích thân đến đón tôi, đại chiến như vậy, khẳng định người phải gặp là khách quý.”

Cô nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ sợ lát nữa người được gặp quá tôn quý, tôi lại nói năng không đúng, sợ sẽ làm người khác không vui.”

Sự chu toàn và lịch sự của cô khiến Thịnh Sóc Thành bật cười.

“Cô lo lắng nhiều quá.” Giọng nói của ông kiên định, toát lên phong thái và khí chất của một người từng trải:

“Trái lại người đó rất muốn gặp cô đó.”

“Rất muốn gặp tôi?” Lúc Giang Nguyệt hỏi câu này, cô thầm nghĩ đến những người bản thân đã từng gặp qua, không biết ai là khách quý của Thịnh Sóc Thành.

Có vài người như vậy, nhưng không có ở Hoa Thành, không lẽ ông ấy muốn mang cô đến một thành phố khác?

Giang Nguyệt bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Mặc dù điều này có phần xấu tính nhưng cô vẫn nghĩ đến trường hợp xấu nhất.

Sợ rằng có ông chủ cao quý nào đó muốn dùng ‘luật ngầm’, nên mới mang cô đi bán nghệ?

Giang Nguyệt lo lắng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, lòng bàn tay cũng bắt đầu lạnh lẽo.

Tài xế lái xe rất nhanh ra khỏi thành phố sầm uất, đi đến vùng ngoại ô.

Giang Nguyệt quay đầu sang nhìn Thịnh Sóc Thành, ông vẫn luôn nhắm mắt lại, vô cùng an tĩnh, khóe môi hơi nhếch lên, giống như chuẩn bị xem kịch hay.

Giang Nguyệt hít một hơi thật sâu, nhìn phong cảnh bên ngoài, bình tĩnh lại.

Cô đột nhiên ý thức được điều gì đó, quay đầu lại hỏi: “Chúng ta đi gặp bà Trình sao?”

“Phản ứng có chút chậm, tối qua cô ngủ không ngon sao?” Thịnh Sóc Thành mở mắt ra, nụ cười trên môi càng sâu:

“Nếu không, cô cho rằng tôi muốn mang cô đi đâu?”

“Tôi còn tưởng ông muốn đem tôi đi bán.” Giang Nguyệt hơi xoay người lại, nghiêm túc trả lời câu hỏi của ông.

Thịnh Sóc Thành giống như nghe được chuyện cười xa lạ gì đó, nhịn không được mà cười khẽ:

“Là người tâm địa xấu đến mức nào thì mới có thể buôn bán các cô gái chứ.”

Giang Nguyệt cười mà không nói.

Cô không nói rằng bản thân cô đã hơn một lần bị cha mẹ bán đi để trả nợ.

May mắn, cô rất thông minh.

Nhưng cô không nên thông minh như vậy.

Nếu cô ngốc một chút, chịu chấp nhận một chút, có lẽ hiện tại đã bị bán cho các vùng ở miền núi, trở thành một cô nông dân quê mùa thất học, suốt ngày quần quật với công việc đồng áng và con cái, mắc bệnh rồi chết trẻ.

Nhưng cô đã không.

Cô vẫn sống sót, tồn tại trong cuộc đời đầy đau khổ và sóng gió này.

Cô không biết đó là may mắn hay bất hạnh.

Thu hồi những suy nghĩ vừa rồi, Giang Nguyệt mới có thể buông bỏ những thứ vừa sinh ở trong lòng, thoải mái dựa lưng vào ghế, so với sự khẩn trương và hoảng sợ trước đó, bây giờ Giang Nguyệt ngược lại càng có chút mong chờ.

Nhìn thấy cảm xúc thay đổi trước và sau của cô, Thịnh Sóc Thành cảm thấy cô rất thú vị, hiếm có người con gái nào có khí chất như vậy.

Ở tuổi đôi mươi, Giang Nguyệt nên năng động hơn, vui vẻ hơn. Cô cứ trầm lặng thế này lại giống như một cái xác vô hồn.

“Hôm nay dẫn cô đến đây là để tổ chức sinh nhật cho bà cụ.” Thịnh Sóc Thành uể oải nói: “Đợi lát nữa…”

“Hôm nay là sinh nhật bà Trình sao?” Giang Nguyệt dường như không ngờ tới lý do như vậy, vô cùng ngạc nhiên, không để ý đến lễ nghi mà cắt ngang lời nói của ông: “Nhưng tôi còn chưa có chuẩn bị quà.”

Cô hơi tức giận: “Lẽ ra ngài nên nói với tôi sớm hơn, ít nhất tôi còn có thể chuẩn bị chu đáo một ít quà cáp đến thăm bà ấy.”

“Bà ấy không thiếu thứ gì.” Thịnh Sóc Thành nhìn thấy cô khẩn trương như vậy thì khẽ cười: “Cô chỉ cần đến thăm bà ấy là được, bà ấy muốn náo nhiệt hoạt bát.”

Tuy đã có hiểu lầm lúc trước, Giang Nguyệt đã có thể đoán được mối quan hệ giữa Trình Nghênh Xuân và Thịnh Sóc Thành, nhưng cô vẫn muốn hỏi một câu để xác nhận:

“Tôi thất lễ muốn hỏi một chút, bà Trình là gì của ngài ạ?”

“Mẹ vợ.” Ông trả lời rất hời hợt: “Bà cụ mạnh mẽ, nhưng đã lớn tuổi rồi, khó tránh đầu óc không còn minh mẫn, cứ luôn ở trong sân nhà này không rời đi, nói là hoài niệm. Tôi là con rể cũng chỉ có thể chiều theo bà ấy, bình thường tôi vẫn luôn đến xem tình hình của bà ấy.”

Giang Nguyệt gật đầu.



Khi đến thị trấn, hai người đi xuống xe, đi trên con đường hẹp lát đá, dừng lại trước ngôi nhà nhỏ của Trình Nghênh Xuân.

Đêm qua trời mưa to, đường đi có chút lầy lội nên giày dép đều dính bùn đất, ngay cả cổ chân cũng không tránh khỏi.

Khoảng sân nơi Trình Nghênh Xuân sống nằm ở cuối con hẻm.

Địa hình vị trí này tương đối thấp, nước tù đọng tràn qua đây, phải lội qua nước mới ra đến cửa.

“Ai đó?”

Cánh cửa cọt kẹt mở ra, Trình Nghênh Xuân nhìn thấy Giang Nguyệt thì mỉm cười, kéo cổ tay cô bước vào trong:

“Mời vào!”

Giang Nguyệt vừa định quay đầu lại nhìn Thịnh Sóc Thành, bà Trình đã không ngừng kéo cô đi: “Ở cửa có rất nhiều nước, cẩn thận ướt quần, mau vào trong lau đi.”

Người đàn ông bị bỏ lại một mình ở cửa: …

Lúc trước ông còn không tin, bây giờ thì được tận mắt thấy rồi.

Trong mắt bà cụ rõ ràng chỉ nhìn thấy cô gái nhỏ kia, làm sao có thể quan tâm đến thằng con rể như ông chứ?

Thịnh Sóc Thành bất lực mỉm cười, một mình bước vào ngưỡng cửa, đi vào trong.

Không chỉ đọng nước ngoài sân mà bên trong sân nhà gập gềnh ngập nước, hầu như không còn chỗ khô ráo.

Căn phòng tất nhiên cũng có chút ẩm ướt, giống như mùi gỗ ngâm lâu ngày trong nước bây giờ bị ẩm mốc.

“Sân nhỏ này trời mưa dễ tích nước, đều trở thành ao nước hết rồi.” Trình Nghênh Xuân khom eo, tự nói một mình, cầm cây chổi dựa vào ngưỡng cửa quét nước ra ngoài.

Giang Nguyệt thấy vậy cũng vội vàng đi đến, cầm lấy cây chổi trong tay bà:

“Bà ngồi nghỉ đi, để cháu làm cho.”

Giang Nguyệt di chuyển khéo léo và nhanh nhẹn, quét nước mà không bị bắn tung tóe, rất nhanh nước đã được quét về chỗ cống thoát nước.

“Thịnh Sóc Thành, anh còn đứng đó làm gì?” Trình Nghênh Xuân đột ngột quay đầu lại, thẳng thừng hỏi:

“Đây là cách tiếp đón của chủ nhà sao? Cô gái nhỏ người ta đều biết đau lòng cho bà già như tôi, còn anh thì ngược lại, mười ngón tay đều không chịu đụng nước.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK