Cơ thể Giang Nguyệt bất giác duỗi thẳng, cổ không khỏi ngửa lên, hoàn toàn bị những ngón tay của Tiêu Kỳ Nhiên khống chế.
Anh đã quen với việc trêu chọc.
Tiêu Kỳ Nhiên hôn lên tai cô, thấp giọng nói: “…Trước đây khi hôn các diễn viên khác, em có xúc động như thế này không?”
Anh rút tay ra, cố ý giơ lên trước mặt Giang Nguyệt, buộc cô phải nhìn nó.
Ngón tay của anh dài và đẹp, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, nước ẩm ướt phản chiếu dưới ánh sáng.
“Tiêu Kỳ Nhiên, tên khốn kiếp!” Giang Nguyệt Nguyệt không còn chút sức lực nào, cắn môi mắng anh:
“Bọn em chỉ quay phim thôi, sao có thể tệ như anh nói được!”
“Không có? Tốt nhất cà như vậy.” Anh hơi nheo mắt lại, ấn bàn tay cô lên gối, dùng tay kia khéo léo kéo lớp cuối cùng ra.
Cô nghe thấy người đàn ông hít một hơi thật sâu, như thể anh đang cố kiểm soát sự tỉnh táo cuối cùng của mình.
Trong “Tú Nương” có một cảnh quay tương tự ghi lại đôi vai tròn trịa và mịn màng, xương đòn sắc nét và bộ ngực phập phồng của cô khi thở.
Tiêu Kỳ Nhiên hoàn toàn không dám tưởng tượng Giang Nguyệt đã phải cởi bỏ quần áo đến mức nào để quay những cảnh này.
“Nguyệt Nguyệt, em có thể hiểu được việc anh có thể chấp nhận em là minh tinh thì trái với bản chất của anh thế nào.”
Bản chất của anh là cướp bóc và chiếm hữu.
Giang Nguyệt mở mắt ra, có thể nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm như dã thú của anh, giống như ánh mắt của một con sư tử cuối cùng đã nghiền nát con mồi dưới móng vuốt của nó.
Có một luồng nhiệt dâng trào trong cơ thể cô.
Cô không muốn thừa nhận, lúc này cô đang run lên vì hưng phấn.
Cô có thể thấy rõ trong mắt anh mong muốn hủy diệt chính mình.
Anh dễ dàng đưa tay vào, cúi đầu hôn cô, sau đó càng ngày càng vuốt ve cô sâu hơn, hỏi cô:
“Ít nhất... Anh có phải là người duy nhất đến đây không? Nói cho anh biết.”
Giang Nguyệt cảm thấy hơi suy sụp: “Anh nói nhảm...”
Giọng nói của cô vỡ vụn, hoàn toàn không nói được câu nào, đôi mắt cô mờ sương, gần như hoàn toàn vâng lời anh.
Cô gần như bị đánh bại, cơ thể rõ ràng quá yếu đến mức không còn chút sức lực nào, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe lệnh của anh và chuẩn bị tư thế anh muốn.
Tiêu Kỳ Nhiên vốn là người bình tĩnh nhưng quả thật bị lời nói của Giang Nguyệt kích thích, ham muốn khống chế và chiếm hữu của anh khiến anh hỏi cô rất nhiều câu hỏi quá đáng.
Hoặc lại ép cô nói điều gì đó mà cô xấu hổ không dám nói, ví dụ nói những lời thô tục, tóm lại, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhìn cô dần dần chìm vào cao trào.
Đắm chìm trong khoái cảm mà anh mang lại cho cô.
Tin tốt là khách sạn cách âm rất tốt, dù có la hét hay khóc lóc thế nào cũng sẽ không làm phiền ai cả.
Tin xấu là để có giấc ngủ ngon, hai người vẫn phải thay ga trải giường một lần.
/ T r u y ệ n đ ư ợc đ ă n g t r ê n ứ n g d ụ n g R e a d M e (Android) h o ặ c W e R e a d (Ios) /
…
Ngày hôm sau.
Tiêu Kỳ Nhiên dậy rất sớm, anh mở mắt ra liền nhìn thấy người trong ngực mệt mỏi đến mức vẫn đang say giấc nồng. Anh cười nhẹ hôn lên trán cô rồi đi tắm. Lúc quay lại thì nhìn thấy Giang Nguyệt đã tỉnh.
Cô ngơ ngác ngồi trên giường, tóc rối bù như chưa tỉnh hẳn và đang trong trạng thái choáng váng.
Tiêu Kỳ Nhiên đi tới ôm Giang Nguyệt vào lòng, tựa cằm lên vai cô: “Sao em dậy sớm vậy, em có muốn ngủ thêm một lát không?”
“Không...” Giang Nguyệt vừa nói xong một chữ liền cảm thấy cổ họng đau rát, âm thanh khàn khàn, cô chợt nhớ tới chuyện nóng bỏng tối qua, hai má bỗng nhiên nóng bừng.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Anh nhìn vào mắt cô, đoán được điều gì đó trong đầu, nhưng anh vẫn hỏi cô, không quên đưa cho cô một cốc nước ấm:
“Uống nước trước để làm dịu cổ họng.”
Rõ ràng là anh đã nhận thức rõ về sự tàn bạo mà anh đã làm với cô đêm qua.
Một lúc lâu sau Giang Nguyệt vẫn không nói lời nào, sắc mặt đỏ bừng, cắn môi nhịn hồi lâu mới thốt ra một câu:
“... Anh bắt nạt em.”
Trước lời buộc tội tinh tế và mềm mại của cô, anh nâng khóe môi dưới lên, cười nhẹ: “Xin lỗi, lần sau không vậy nữa. Còn đau không? Có muốn anh xoa cho em không?”
Giang Nguyệt: “...”
Nghe có vẻ như sẽ không phải là “không có lần sau”.
Sáng sớm là lúc sảng khoái, và lúc này trong vòng tay anh lại là một cô gái xinh đẹp với khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt né tránh.
Cho dù anh là thần tiên trên trời, lúc này cũng phải rơi xuống phàm trần.
Anh cúi đầu vừa hôn cổ cô vừa đẩy váy ngủ của cô lên, nhưng động tác lại hướng xuống dưới, đầu ngón tay chạm vào lớp vải cotton.
“Sáng sớm đã muốn anh à?” Anh từ tốn hỏi cô, sau đó ngậm lấy dái tai cô, “Tối qua không hài lòng?”
Giang Nguyệt cảm thấy xấu hổ, phản ứng đầu tiên là phủ nhận: “Em không có.”
“Nhưng nó không nói như vậy.” Tiêu Kỳ Nhiên hôn cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: “Nguyệt Nguyệt, nói dối không phải là đứa trẻ ngoan.”
Hôn nhau được một lúc thì điện thoại của Giang Nguyệt vang lên, là Thịnh Sóc Thành.
Thịnh Sóc Thành vốn luôn bình tĩnh, hiếm khi chủ động gọi điện làm phiền con gái, một khi ông đã gọi điện thoại thì cô phải nghe máy.
Cô đẩy Tiêu Kỳ Nhiên ra và trả lời điện thoại.
Giọng nói của Thịnh Sóc Thành rất ôn hòa: “Nguyệt Nguyệt, khi nào con mới trở về nước? Sắp đến Tết rồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn ôm eo Giang Nguyệt, thỉnh thoảng hôn lên khóe miệng cô.
“Vâng… Chắc con có thể về rồi, lát nữa con sẽ hỏi người đại diện của mình.”
Cô có chút khó khăn, rõ ràng là đang nói chuyện với người cha uy nghiêm của mình nhưng lúc này lại ngồi trong vòng tay Tiêu Kỳ Nhiên, cô cảm thấy có chút không đứng đắn.
Thịnh Sóc Thành nghe thấy cổ họng cô có gì đó không ổn, “Dạo này làm việc mệt quá phải không? Giọng con khàn quá.”
Giang Nguyệt hít sâu một hơi, nói dối không chớp mắt: “Lúc chạy roadshow phải trả lời câu hỏi của người hâm mộ nên nói chuyện rất lâu.”
Thịnh Sóc Thành đã khá lớn tuổi, ông đã ở trong giới kinh doanh nhiều năm nhưng kết quả bây giờ lại phải đi nghiên cứu ngành giải trí ở tuổi năm mươi:
“Bố nghe Cảnh Tây nói tính cách của con là kiểu nhân vật 'người đẹp lạnh lùng', nói ít hơn cũng không có vấn đề gì phải không? Tuyên truyền quan trọng nhưng cơ thể là ưu tiên hàng đầu, con biết chưa?”
Giang Nguyệt cảm thấy đặc biệt áy náy: “... Vâng, con hiểu rồi, cảm ơn bố.”
“Đừng chê bố quá dài dòng là được.”
Trái tim Thịnh Sóc Thành gần như tan chảy khi nghe con gái gọi cha.
Trải nghiệm con gái gọi bố và con trai vô dụng suốt ngày gọi bố thật sự không giống nhau.
Vẻ uy nghiêm thường ngày của ông lúc này đã chuyển sang chiều chuộng:
“Ở bên đó nhớ mặc nhiều quần áo, đừng để bị ốm, ra ngoài một mình phải giữ gìn sức khỏe, nếu cần giúp đỡ thì cứ nói với bố…”
Cuối cùng cũng cúp điện thoại, Giang Nguyệt mắng Tiêu Kỳ Nhiên: “Bắt em nói dối bố đều là lỗi của anh, như vậy không tốt.”
Tiêu Kỳ Nhiên cau mày, nhanh chóng thả lỏng rồi gật đầu: “Đúng thật là không tốt.”
Giang Nguyệt không hiểu ý của anh.
Anh nghiêm túc nói: “Nếu để Thịnh tổng biết anh dạy hư em thì sau này ông ấy không tin tưởng giao con gái mình cho anh thì phải làm sao giờ?”
Chương 417 Nơi em thuộc về
“Nếu để cho Thịnh tổng biết anh đã huỷ hoại em, sau đó ông không yên tâm giao con gái cho anh, anh phải làm thế nào bây giờ?”
Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm túc hỏi, Giang Nguyệt chớp mắt, trong lòng cô đột nhiên có chút xấu hổ, cô ngang ngược cứng miệng:
“Anh Tiêu đúng là mỗi ngày mỗi khác, lúc trước anh còn nói anh có kiên nhẫn đợi em, kết quả còn chưa yêu đương được mấy ngày, anh đã nghĩ đến chuyện kết hôn rồi.”
Nói xong, cơn giận của cô dâng lên, cô một lòng muốn thoát khỏi vòng tay của anh, lại bị ngời đàn ông ôm chặt lấy.
“Buông em ra, đồ gian thương chỉ nhìn cái lợi trước mắt.”
“Được rồi, em tích khẩu đức đi, bố của em cũng là một thương nhân đấy.”
“… Ông ấy là một thương nhân lương thiện, còn anh là gian thương.” Giang Nguyệt dừng một chút, mặt không đổi sắc nói: “Hai người không thể so sánh được.”
Tiêu Kỳ Nhiên liếc cô một cái, anh không muốn giảng đạo lý “Vô thương bất gian” với cô, anh càng không muốn giảng giải với cô thủ đoạn của Thịnh Sóc Thành khi còn trẻ tàn nhẫn đến mức nào, mà anh đem đề tài chuyển lên hai người họ một lần nữa.
“Vậy ý của em là, bây giờ chúng ta đang hẹn hò?”
Giang Nguyệt sững sờ, kịp phản ứng lại mình vừa nói gì, lúc này cô mới ảo não rơi vào cái bẫy của anh.
“Trước tiên cứ chậm rãi yêu đương, chuyện kết hôn tính sau.” Tiêu Kỳ Nhiên thản nhiên mỉm cười: “Cái này sao có thể tính là không kiên nhẫn chứ?”
Anh nói một cách thoải mái, nhưng Giang Nguyệt biết, đây không phải là ý nghĩ bất chợt của anh.
Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, nhưng cô vẫn do dự nói: “Nhưng em vẫn không muốn gả vào một gia đình hoàn toàn không coi trọng em.”
Cô không nói quá thẳng thừng ra, nhưng ý tứ trong lời nói đã đủ rõ ràng rồi.
Ở trong tình yêu, cô là một cô gái nhỏ, chỉ muốn nghe những lời ngon tiếng ngọt, cô cũng muốn giống như công chúa nhận được sự chúc phúc của tất cả mọi người, cô muốn cùng người mình yêu vui vẻ hạnh phúc mãi mãi ở bên nhau.
Nhưng Tô Gia Lan không thích cô.
Cô không muốn để Tiêu Kỳ Nhiên ở giữa thấy khó xử, cô cũng không muốn bản thân chịu uỷ khuất, vừa nghĩ như vậy cô lại bắt đầu cảm thấy không thoải mái
“Giang Nguyệt, nếu đây là nỗi lo lắng cuối cùng của em, vậy anh có thể nói rõ ràng với em.”
Giang Nguyệt nhìn anh, đợi câu tiếp theo của anh.
“Bố anh đã nói rõ rằng ông ấy coi trọng chúng ta, ông ấy sẽ không nhúng tay vào chuyện tình cảm của anh… Em biết không, ông ấy không có lập trường.”
“Về phần mẹ của anh, có phải anh vẫn chưa kịp nói với em không?”
Tiêu Kỳ Nhiên xoa xoa đầu cô, nhìn hai mắt của cô: “Bà ấy muốn giáp mặt xin lỗi em, không biết em có thời gian gặp bà ấy một lần hay không?”
Giang Nguyệt sửng sốt hai giây.
Tô Gia Lan vẫn luôn bắt bẻ cô, lại bất mãn khắp nơi với cô, làm sao có thể nói xin lỗi như vậy chứ? Anh nhất định là đang lừa cô.
“Anh lại lừa em.” Giang Nguyệt hoàn toàn không tin.
“Là thật.”
Tiêu Kỳ Nhiên ôm eo cô hơi siết chặt lại, tiếp tục chậm rãi nói với cô.
“Bà ấy là một người phụ nữ bị ràng buộc bởi lễ giáo và quy củ quá lâu. Đến tuổi kết hôn, bà lại bị bố mẹ giao cho kỳ vọng và trách nhiệm, phải là một hiền thê lương mẫu, một người vợ hiền chu toàn mọi thứ… Đương nhiên, bà ấy thật sự đã làm được.”
“Không thể nghi ngờ, bà ấy là một người vợ tốt, một người mẹ tốt, một người phụ nữ tốt. Nhưng bà ấy chưa bao giờ sống vì bản thân dù chỉ một ngày.”
Giang Nguyệt yên lặng nghe.
“Trước khi kết hôn số lần bà ấy và bố của anh gặp nhau thậm chí còn không quá ba lần. Cũng chỉ bởi vì hai bên bố mẹ hài lòng với của gôn sự này nên mới kết hôn. Bà ấy vốn dĩ đã chuẩn bị tốt để gả vào nhà họ Tiêu, phải làm một người vợ hiền huệ, kết quả lại phát hiện tim của chồng của mình sớm đã thuộc về người khác.”
Giang Nguyệt nhớ rõ, người phụ nữ dịu dàng nằm trong phòng bệnh kia.
Vẻ mặt cô trong nháy mắt khiếp sợ: “Mẹ anh… không nghĩ tới chuyện ly hôn sao?”
“Không có, bởi vì điều kiện tiên quyết mà anh vừa nói, bà ấy là một người phụ nữ bị quy củ ràng buộc quá lâu rồi. Bà ấy lo lắng nếu phản kháng sẽ mang lại thanh danh không tốt cho gia tộc, sẽ khiến cho bố mẹ thất vọng, sẽ khiến cho bản thân bị người ngoài chế giễu. Vì vậy bà ấy thà rằng giữ một người đàn ông không đặt tâm tư lên người mình, cũng không dám mở miệng nói ly hôn.”
Nghe đến đó, trong lòng Giang Nguyệt có chút thổn thức.
“Trong triết lý của bà ấy, khiến cho tất cả mọi người hài lòng cũng như ngưỡng mộ, mới là một cuộc đời hoàn chỉnh chính xác. Cũng vì vậy nên bà ấy mới làm nhiều chuyện đáng giận như vậy, nhưng đồng thời, bà ấy cũng rất đáng thương, bởi vì từ đầu đến cuối bà ấy đều không có một ngày nào thuộc về mình.”
Bà ấy là một người vợ, một người mẹ, một người phụ nữ, duy chỉ không phải là Tô Gia Lan.
“Bà ấy sống vì ánh mắt của người khác...” Giang Nguyệt thì thào.
Tiêu Kỳ Nhiên thu lại nụ cười, vuốt cằm nói: “Em tổng kết rất chính xác. Mẹ anh thậm chí còn muốn anh giống bà ấy, láy ánh mắt của người khác làm nguyên tắc sống, như vậy xem như là một cuộc đời hạnh phúc.”
Giang Nguyệt đại khái có thể hiểu được, cô đột nhiên nói: “Thật ra bà ấy cũng muốn tốt cho anh, chẳng qua là dùng sai cách.”
“Cho nên anh không hận bà ấy.” Tiêu Kỳ Nhiên hôn lên hai má cô, vì sự lương thiện của cô mà cảm thấy vui mừng:
“Bà ấy là mẹ của anh, tình thương của bà ấy là không thể nghi ngờ, chỉ là tư tưởng của bà ấy trái ngược với anh, nhưng cũng không nhất định phải khiến cho anh bất hạnh bà ấy mới vui vẻ.”
Có lẽ bà ấy là một người mẹ thất bại, nhưng trên đời này không một ai có tư cách chọn ba lấy bốn đối với mẹ của mình, lại càng không nên đứng trên cao phê bình đạo đức họ cái gì.
Không ai sinh ra đã biết phải làm một người mẹ tốt như thế nào, dù bà ấy không thể chịu nổi, cũng đã mang thai mười tháng, trăm cay nghìn đắng sinh anh ra, mẹ của anh.
Trong ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên mang theo dịu dàng: “Bà ấy đã từng rất nhiều lần tán thưởng em, ở trong mắt của bà ấy, em là một người phụ nữ độc lập mà ưu tú, bà ấy rất thích em, chẳng qua là bà ấy theo thói quen trước đây mang theo thành kiến đi phán xét… Điểm này của bà ấy quả thật là không đúng.”
Thật ra Tô Gia Lan cũng không phải là người dầu muối không vào.
“Nguyệt Nguyệt.” Anh nhẹ giọng nói: “Anh nói với em những thứ này, cũng không phải là bao biện thay bà ấy, hay là nói cho em để em có cái nhìn mới với bà ấy. Chỉ là anh muốn nói với em, bà ấy cũng không xấu đến mức không thể cứu chữa.”
Tiêu Kỳ Nhiên nói: “Bà ấy dành thời gian để suy xét và thấu hiểu, cũng có thể hiểu được ý nghĩa của em đối với anh, bà ấy cũng tán thưởng sự ưu tú của em từ tận đáy lòng, mà không phải là một mực bài xích hay kháng cự.”
“Anh nói những lời này, chỉ là muốn nói với em, sẽ không có ai không xem trọng tình cảm của chúng ta. Cũng sẽ không có bất cứ ai đến ngăn cản… Bố của anh sẽ không, mẹ của anh cũng sẽ không.”
Giang Nguyệt dựa vào ngực anh, hô hấp ổn định hai giây.
Suy nghĩ trong chốc lát, cô mới lặng lẽ nói: “Tô phu nhân thật sự nói muốn gặp em một lần sao?”
“Đúng vậy.”
Cô mím môi, có chút không được tự nhiên: “Vậy… Đợi sau khi về nước, hẹn thời gian cùng nhau ngồi một chút nhé?”
Cô hỏi một câu, nhưng đã đưa ra quyết định.
Tiêu Kỳ Nhiên bật cười.
“Nguyệt Nguyệt, cảm ơn em.”
Anh cúi đầu, hôn xuống mi tâm của cô.
Cảm ơn cô, lương thiện rộng lượng như vậy. Cảm ơn cô, có một trái tim ấm áp như vậy.
Anh thật sự may mắn vì có được cô.
________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Muốn chia sẻ một câu chuyện nhỏ: Lúc Đào Nguyệt học trung học đến nhà người khách làm khách, kết quả đối phương đúng lúc làm mất khuyên tai đắt tiền. Cho nên bọn họ đều cảm thấy là do tôi trộm đồ, nhưng sự thật là tôi căn bản chưa từng thấy chiếc khuyên tai kia.
Mẹ tôi cũng không kiên định tin tưởng tôi, mà bà lại nói bà cảm thấy hổ thẹn vì tôi đã trộm đồ, nói tôi khiến cho bà mất mặt, mang theo tôi bồi thường cho đối phương. Bà hung hăng tát tôi trước mặt bọn họ, còn muốn tôi quỳ xuống xin lỗi bọn họ, để cho tôi thừa nhận tôi chính là một đứa ăn cắp.
Lúc đó tôi ở tuổi dậy thì, cái thời mà tôi phản nghịch tuỳ hứng, mà chuyện này đã để lại ấn tượng sâu sắc cho tôi. Mỗi lần nhớ tới tôi đều sẽ rất căm hận người mẹ này của mình, thậm chí còn cảm thấy bà căn bản không yêu tôi, bà chỉ yêu thể diện của bà thôi.
Làm gì có bà mẹ nào không cảm thấy kiêu ngạo vì con gái của mình chứ?
Nhưng bà lại nói bà thấy hổ thẹn vì tôi, cái này đối với tôi mà nói là tổn thương và bóng ma rất lớn, làm cho tôi cảm thấy cực kỳ không tự tin rất nhiều lúc trong cuộc đời, tôi sẽ theo bản năng cảm thấy bản thân là một người rất tệ hại, là người rất kém cỏi.
Nhiều năm sau khi tôi nhắc tới chuyện này với mẹ, bà nói rằng bà lo lắng đối phương sẽ vì chuyện này mà gây ầm ĩ trong trường học, nói với giáo viên bạn học rằng tôi là đứa ăn cắp không hơn không kém, đến lúc đó tôi ở trường học sẽ càng khó khăn hơn, có khả năng tôi sẽ bị người khác chỉ trích không ngóc đầu lên được, vì vậy bà muốn dùng cách này để dàn xếp ổn thoả.
Sau này, bà mới biết đó là cách làm sai lầm, không hề biết rằng nó đã gây ra cho tôi một chấn thương tâm lý lớn như vậy, bà cũng cảm thấy có lỗi với tôi, và bà cũng đã xin lỗi tôi.
Bây giờ tôi cảm thấy nhẹ nhõm rồi, vì mẹ tôi cũng chỉ là một người bình thường. Bởi vì có kinh nghiệm và cách thức sống khác nhau, tự nhiên cũng sẽ có những lúc bà làm sai, bà cũng sẽ có những quan niệm hay hành động sai lầm. Nhưng sau cùng bà vẫn là mẹ tôi, sinh ra tôi, nuôi dạy tôi, bà yêu tôi, và tôi cũng yêu mẹ tôi như vậy.
Hòa giải với mẹ là bài học mà tôi phải học cả đời với tư cách là một đứa con gái.
Câu chuyện nhỏ của Đào Nguyệt đã xong, cám ơn mọi người đã lắng nghe ạ~
Chương 418 Thật kín miệng
Khi tin tức bộ phim thuận lợi công chiếu ở Lyon Pháp truyền đến trong nước, cư dân mạng lập tức bắt đầu bàn luận sôi nổi, hướng gió cũng cao thấp không đồng đều, có người trầm trồ khen ngợi, cũng có người ủng hộ ngược lại.
Ngẫu nhiên có mấy tấm ảnh chụp Giang Nguyệt tham gia hoạt động bị rò rỉ ra ngoài, trong nháy mắt tất cả ác ý đều chỉ hướng trên người cô.
[Ôi chao, đây không phải là tiểu công chúa lưỡng cực Giang Nguyệt sao, bị bệnh mà vẫn ra ngoài đi làm sao?]
[Bản thân nói thân thể không khoẻ, muốn rời khỏi giới, mà còn ra ngoài kiếm tiền, thiết lập người tự cường tự lập thật sự đã làm cho cô ấy đứng lên rồi, rất kính nghiệp!] *Dựng ngón cái*
[Mất mặt đều ném ra ngoài đi, bộ phim này không thể phát hành ở trong nước, không chừng một nửa nguyên nhân là vì cô ta phải không?]
[Tuy rằng tôi chưa xem, nhưng nó chắc chắn là một bộ phim dở tệ.]
[…]
Cùng lúc đó, Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên ra sân bay để bay về nước.
Giang Nguyệt tiện tay lật xem tin tức giải trí trong nước, sau đó lên Weibo chính thức của “Tú nương” nhìn lướt qua một cái, cô cảm thấy đúng là không thú vị, yên lặng tắt điện thoại, dựa vào vai Tiêu Kỳ Nhiên.
“Không vui sao?”
“Ừm.” Tâm trạng của Giang Nguyệt thật sự không được tốt lắm:
“Những bức ảnh tham dự sự kiện ở Lyon bị chụp lại rồi, bây giờ bọn họ đều đang mắng em, nói em một bên bị bệnh để bán thảm, một bên vẫn kiếm tiền làm việc.”
“Thật khó chịu, rõ ràng trước kia bọn họ còn nói sẽ vĩnh viễn thích em, ủng hộ em, tại sao trong chớp mắt bọn họ lại trở thành bộ mặt đáng ghét như này chứ, chỉ vì em bị bệnh sao?”
Cô bắt đầu thể hiện cảm xúc tiêu cực của mình, đây là một dấu hiệu tốt.
Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp kéo cô vào lòng, thu nụ cười lại: “Anh sẽ để cho bộ quan hệ xã hội của Giang San xử lý một chút.”
Còn có thể xử lý như nào chứ, chẳng qua chỉ là ném tiền để xóa bài đăng hoặc mua thủy quân lên bài ngược chiều mà thôi.
“Đừng.” Giang Nguyệt mơ hồ từ chối: “Trị được phần ngọn nhưng không trị được tận gốc, nói không chừng cư dân mạng sẽ táp còn nhiều hơn nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Cô thậm chí còn tìm một lý do để bản thân thư giãn: “Mắng thì cứ mắng đi, ít nhất cũng có thể tạo độ hot cho bộ phim, nói chung, vẫn lời.”
Mặc dù cô không vui, nhưng cô vẫn đủ lý trí để không để cảm xúc hoàn toàn kiểm soát bộ não của mình.
Tiêu Kỳ Nhiên thấy cô một bên đùa chút tính khí, một bên có đủ năng lực để không hành động bốc đồng, anh cảm thấy cô rất dễ thương.
Xe tăng tốc dọc theo con đường, dần dần đến gần sân bay.
Anh ôm cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Vậy anh phải dỗ em như thế nào em mới vui đây?”
Ánh mắt Giang Nguyệt sáng ngời: “Em có thể ước nguyện được không?”
Tiêu Kỳ Nhiên cười nói: “Đương nhiên. “
“Em muốn anh dạy em vẽ tranh.” Giang Nguyệt chớp chớp mắt: “Có thể chứ?”
“Đương nhiên có thể.” Tiêu Kỳ Nhiên véo mũi cô: “Nhưng, tại sao đột nhiên em lại muốn học vẽ?”
Cô nghiêng đầu, nói một cách nghiêm túc: “Đợi đến khi em không thể diễn được nữa, người hâm mộ cũng không thích em nữa, cũng không ai tìm em để quay phim, vậy em phải vẽ tranh chân dung cho người đi đường, một bức một trăm ngàn.”
Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy thú vị: “Tác phẩm của học sinh anh, cũng không thể chỉ có giá rẻ như vậy chứ.”
Nghe thấy trong lời nói của anh dường như còn có chuyện gì khác, Giang Nguyệt vô cùng cảnh giác: “Trước kia anh còn có học sinh khác sao?”
Cô trông giống như là đang ghen.
Tiêu Kỳ Nhiên mỉm cười, ngón tay búng lên trán cô: “Anh không có kiên nhẫn làm giáo viên đâu, em là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng.”
Giang Nguyệt mỉm cười lặp lại: “Em sẽ là học sinh duy nhất của anh, cũng sẽ là người cuối cùng.”
Cô vòng tay qua cổ anh, chủ động hôn anh.
…
Cô lên máy bay trở về nước, khi cô hạ cánh, đã là chín giờ tối.
Hai người trở về Thụy Uyển.
Tâm trạng Giang Nguyệt gần như bị Tiêu Kỳ Nhiên dỗ dành tốt, cô đi tắm, khi nằm trên giường, cuối cùng cô cũng bật điện thoại lên, chuẩn bị xem hướng gió trên mạng.
Mười giờ đã trôi qua kể từ khi bức ảnh của cô bị rò rỉ ra ngoài, dư luận tiêu cực đáng lẽ phải lên men gần như đã đạt đến đỉnh điểm, đêm đó là lúc những người hâm mộ đó xé nát nhau nhiều nhất.
Nhưng khi cô lấy hết can đảm để mở nó ra, đó lại là một cục diện mà cô không bao giờ ngờ tới.
Tin tức nằm ở đầu danh sách, muốn người khác bỏ qua cũng khó.
[Tin tốt! Bộ phim “Tú Nương” với sự tham gia của Giang Nguyệt đã được xác nhận sẽ chiếu tại Liên hoan phim quốc tế Toronto!]
Bên dưới bài đăng này, các bình luận rõ ràng là đã dễ chịu hơn trước rất nhiều.
[Wow, chúc mừng bảo bối Nguyệt Nguyệt! Em đã chuyển từ trong nước sang nước ngoài rồi! Vợ ơi, anh kiêu ngạo vì em!]
[Tại sao không chiếu phim ở trong nước, tôi hỏi tại sao lại không được chiếu phim ở trong nước! Không nhìn thấy bộ phim này, tôi lập tức kíp nổ trái đất!]
[Kẻ hèn bất tài, tôi ở Lyon, đã xem buổi công chiếu rồi, nó thực sự là một bộ phim hay có thể giành được giải thưởng.]
[Lầu trên, không hình không tin, gửi cho tôi mấy bức ảnh của Nguyệt Nguyệt cho đã mắt đi!]
[…]
Đôi mắt Giang Nguyệt mở to vì kinh ngạc, cô cầm điện thoại đọc đi đọc lại vài lần rồi mới ngơ ra giơ lên với người đàn ông ngồi bên cạnh:
“Tiêu Kỳ Nhiên, em không nhìn lầm đúng không?”
Vẻ mặt người đàn ông bình tĩnh, ánh mắt chỉ nhìn qua màn hình một cái, giọng điệu thản nhiên: “Đây là do em xứng đáng, chúc mừng.”
Đây là sự kinh ngạc vui mừng ngoài dự liệu.
Giang Nguyệt im lặng một lúc lâu rồi mới nói ra một câu: “Anh mua bài phải không?”
Tiêu Kỳ Nhiên: “…”
Anh rất buồn bực, người phụ nữ này thật không hiểu phong tình, làm sao cô có thể nói một cách hợp tình hợp lý rằng anh không hiểu lãng mạn chứ?
Sắc mặt Giang Nguyệt dần dần đỏ lên, biểu cảm trên mặt vô cùng sinh động, sững sờ, ngạc nhiên, kinh ngạc. Đồng thời không thể tin được hiện lên trên mặt cô.
Cô chớp chớp mắt, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
“Anh biết từ khi nào vậy, tại sao anh không nói trước với em?” Cô xụt xùi, có chút muốn khóc:
“Em không nghĩ mình sẽ lọt vào danh sách đề cử.”
Theo cô, việc bộ phim này có thể được phát hành an toàn đã là kết quả tốt nhất rồi.
Nhưng bây giờ, bộ phim lại được đưa vào danh sách đề cử, có nghĩa là nó sẽ có nhiều khả năng hơn.
Nói không kích động là giả.
Giang Nguyệt chuẩn bị bay ra khỏi giường vì hưng phấn, cô không thể tin được: “Đây không phải là số tiền anh trả để gửi phim vào đúng không?”
“Cô Giang, nếu tôi thật sự có thể làm được điều này, tôi sẽ trực tiếp đưa cô lên bục Oscar luôn rồi.”
Cô dễ thương đến mức anh không thể nhịn được, không tập trung mà trả lời cô.
Cho dù có năng lực đến đâu, anh cũng sẽ không tiếp cận được với giải thưởng của ngành công nghiệp điện ảnh, chưa kể Giang Nguyệt cũng không cần.
Cô có sức mạnh, có khả năng và kỹ năng diễn xuất, chỗ nào cần thao tác trong bóng tối đâu chứ?
Đó là một sự xúc phạm đối với cô.
Cắt đến phần mềm trò chuyện, tất cả bạn bè và đồng nghiệp đều báo tin vui cho cô, tất cả mọi người đều chúc mừng cô.
Sự ngạc nhiên đột ngột này khiến cô hơi choáng ngợp, cô đã gọi điện cho chị Trần để hỏi về lịch trình tiếp theo của mình.
“Em không biết sao?” Chị Trần có chút kinh ngạc khi nghe thấy câu hỏi của cô:
“Tiêu tổng không nói gì với em sao, anh ấy thật kín miệng nha.”
Giang Nguyệt bỏ loa ngoài ra, cô lẳng lặng trừng mắt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên.
Chị Trần chợt hiểu ra: “Tiêu tổng muốn chuẩn bị bất ngờ cho em sao? Tin tức này đã được công bố vào ngày thứ hai ngay sau khi công chiếu ở Lyon rồi.”
Giang Nguyệt sửng sốt: “Nhanh như vậy sao? Không cần xét duyệt sao?”
“Thật ra thì ngay từ lúc xác định buổi công chiếu ở Lyon, cũng đã thu hút sự chú ý của người phụ trách bên kia rồi. Bởi vì Lyon là cái nôi của điện ảnh, rất tôn trọng truyền thống này nên kéo được thiện cảm của họ.”
Chương 419 Tin tức tốt
Chị Trần là người phụ trách tuyên truyền bộ phim điện ảnh lần này, nắm chắc rất rõ thông tin tất cả các phương diện:
“Bên kia có người hỏi thăm nên chị đã thuận tiện đưa thông tin cho bên đó. Lúc trước chị không nói với em là vì lo lắng sẽ có tin tức không tốt, sợ sẽ khiến cho em thất vọng nên vẫn chưa kịp nói với em.”
Chị Trần làm việc rất tỉ mỉ, giao việc cho chị ấy thật sự là một lựa chọn đúng đắn.
“Ừm đúng rồi, trước mắt nhiệt độ hưởng ứng ở trong nước cũng rất cao, chị và đạo diễn Ứng đã thương lượng với nhau, dự định sẽ gửi thông tin của bộ phim thêm một lần nữa để xem cục xét duyệt trong nước có thông qua không, nếu lúc đó thuận lợi thì có thể công chiếu trong nước càng sớm càng tốt.”
“Nhanh nhất là khi nào có thể chiếu?”
“Dựa theo kế hoạch ban đầu, thời gian ước chừng sẽ rơi vào mấy ngày Tết Nguyên đán - em cũng biết lúc đó là thời điểm có nhiều người xem nhất, số lượng người xem và doanh thu phòng vé đều sẽ rất cao.”
Theo kế hoạch ban đầu?
Chuỗi sắp xếp này thuận lợi đến mức Giang Nguyệt không thể tin được.
Chị Trần cười nói: “Đám lão già kia đều là gió chiều nào theo chiều ấy, nhìn thấy hào quang đúng lúc thì vội vàng sắp xếp lại lịch trình để có thời gian trống, xem xét đánh giá suốt đêm, chỉ sợ sai một bước sẽ khiến lợi nhuận bị giảm sút.”
Cô cho rằng ít nhất cũng phải đợi một năm, nhưng tiến độ này quả thật quá nhanh rồi.
Vòng đi vòng lại, trong quá trình sản xuất xảy ra nhiều chuyện khó khăn như vậy mà bộ phim điện ảnh này vẫn có thể thuận lợi công chiếu trong nước theo kế hoạch ban đầu.
Cô kích động run lên.
Giang Nguyệt không khỏi dở khóc dở cười, ngay cả cái mũi cũng cảm thấy đau nhức: “Cảm ơn chị Trần.”
“Cảm ơn chị làm gì, chị làm việc lấy tiền mà thôi.” Chị Trần cười khúc khích, nói: “Người em nên cảm ơn không phải nên là người đứng bên cạnh em sao?”
Chị Trần từ trước đến nay luôn nghiêm túc đứng đắn, hiếm khi trêu chọc cô, cô không khỏi ngạc nhiên trong giây lát, gương mặt vô thức đỏ ửng lên.
Trước khi chị Trần kịp hỏi “Khi nào hai người đưa ra thông báo chính thức” thì cô đã nhanh chóng cúp điện thoại.
Tiêu Kỳ Nhiên ôm Giang Nguyệt, nghe rất rõ nội dung trong điện thoại, anh khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: “Tại sao không trả lời, em định khi nào thì thông báo chính thức đây?”
“Chị Trần ồn ào tính toán chuyện này, sao anh cũng xem náo nhiệt vậy?” Không hiểu vì sao trái tim của Giang Nguyệt đập rất nhanh, gương mặt càng đỏ hồng hơn ban nãy.
Anh chỉ thuận miệng trêu chọc cô, cũng không thực sự yêu cầu cô đưa ra một câu trả lời chính thức cho anh.
Giang Nguyệt dựa vào ngực Tiêu Kỳ Nhiên, ngửi thấy mùi thơm sạch sẽ quen thuộc trên người anh, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: “Nói thật đi, tất cả những chuyện này đều là do anh sắp xếp sao?”
Đầu tiên Lyon là thực hiện những cảnh quay đầu tiên của bộ phim đã được chọn là nơi công chiếu, nhưng sau đó chị Trần được yêu cầu gửi một bản để tự đề cử; sau khi những tin tức trái chiều bùng nổ, chị ấy lập tức thông báo một tin vui rằng bộ phim đã lọt vào danh sách công bố phim điện ảnh, trực tiếp hóa nguy thành an cho cả đoàn phim, khiến cho độ nổi tiếng của bộ phim điện ảnh càng nâng cao hơn.
Nếu nói tất cả những chuyện này đều dựa vào ngẫu nhiên và may mắn thì chỉ có kẻ ngốc mới tin vào những lời nói dối này.
Tiêu Kỳ Nhiên chỉnh đầu cô để cô gối đầu thoải mái hơn, chỉnh lại phần tóc đã che đôi mắt cô: “Anh chỉ làm một chút, còn lại đều dựa vào em hoàn thành nó.”
“Nhưng chuyện này đã rất hoàn hảo rồi, không thể nào xảy ra sai sót gì nữa.”
Tiêu Kỳ Nhiên cười một tiếng, nói với cô: “Sao có thể được? Giang Nguyệt, em là một diễn viên. Nếu bộ phim không đủ hay thì cho dù có bỏ tiền ra ủng hộ cũng chỉ là một bộ phim vô nghĩa, những người đánh giá phim ảnh đó không phải là kẻ ngu ngốc.”
“Tuy nói như vậy…” Giang Nguyệt cố gắng tìm lý do: “Nhưng em là nữ chính của bộ phim điện ảnh này, trách nhiệm của em là phải diễn thật tốt bộ phim này, bất kể sau đó có xảy ra chuyện gì, đây là yêu cầu chuyên môn của em.”
“Em nói đúng.” Tiêu Kỳ Nhiên cụp mắt xuống, nhìn vào đôi mắt cô: “Em đã làm rất tốt những việc em phải làm, chuyện còn lại cứ giao cho anh là được.”
Lúc anh nói những lời này, trong lòng đã có một sự hài lòng và chắc chắn nhất định.
“Nguyệt Nguyệt, anh là một người kinh doanh, trước khi làm việc gì anh cũng sẽ chuẩn bị trước kết quả và rủi ro có thể xảy ra, đây là bản năng của anh; tất nhiên trước khi lập kế hoạch, anh phải có một quân cờ tốt, nếu không tất cả mọi chuyện đều sẽ uổng phí.”
“Anh xem em là một quân cờ.” Giang Nguyệt bĩu môi, đột nhiên bắt đầu suy nghĩ từng chữ trong câu nói của anh.
Tiêu Kỳ Nhiên bất lực xoa môi cô: “Em biết anh không có ý đó, đừng làm khó anh.”
Anh vừa dỗ dành cô vừa nói: “Mọi chuyện liên quan đến em, anh chưa bao giờ quan tâm đến chuyện được mất, hoặc là thành công hoặc là thất bại; đây đều là thành quả cho sự nỗ lực của em, anh đương nhiên không đành lòng để bộ phim điện ảnh này bị hắt nước bẩn, nó xứng đáng có được nhiệt độ và sự nổi tiếng của nó.”
Anh cũng biết rất rõ cô đã nỗ lực và bỏ bao nhiêu tâm huyết cho bộ phim điện ảnh này.
Thậm chí vào lúc bệnh tình của cô ở trong tình trạng nghiêm trọng nhất, cô vẫn không bao giờ nói ngừng quay, vẫn luôn cắn răng quay xong cảnh quay ngày hôm đó.
Vì vậy mà cô thậm chí còn bị rối loạn lưỡng cực, suýt nữa đã bị chết đuối, có thể tưởng tượng được ý nghĩa của bộ phim điện ảnh này đối với cô.
Nếu cô là con diều bay lượn trên bầu trời cao, tất nhiên anh phải tạo ra cơn gió để giúp cô có thể vững vàng bay cao và bay xa.
Giang Nguyệt dẩu môi, nghe được những lời anh vừa nói giống như đang kể chuyện lại giống như đang tỏ tình, trong lòng cô dường như được ngâm trong nước nóng, cô lật người lại, đối mặt với anh:
“Anh đối với em tốt như vậy, có phải em nên làm gì đó để báo đáp anh không?”
Thấy cô nghiêm túc hỏi, Tiêu Kỳ Nhiên bật cười, trong giọng nói có chút dịu dàng: “Như vậy, đại minh tinh yêu quý, em muốn làm cái gì để đền đáp cho anh đây?”
Giang Nguyệt nuốt khan, đôi mắt chớp chớp liên tục: “Không phải anh nói khi nào em có thời gian thì dẫn em đến gặp Tô phu nhân sao? Mấy ngày tới em có thời gian.”
Lúc cô nói có chút mất tự nhiên, thậm chí còn tự tìm cho mình một đường lui: “Nếu không được thì chúng ta phải chờ đến năm sau, chị Trần nói bộ phim có thể sẽ được công chiếu vào dịp Tết, đến lúc đó em sẽ rất bận…”
Nhìn bộ dạng giả vờ ra vẻ đàng hoàng của cô vô cùng đáng yêu.
Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt, khóe môi cong lên, không nói lời nào, chỉ cúi đầu hôn cô.
Cho dù là một bài kiểm tra khó thì cũng phải vượt qua.
Nhưng cô không muốn để anh một mình đương đầu với tất cả giông bão, mà cô sẽ chủ động bước đến bên cạnh anh, nắm lấy tay anh, muốn đi cùng anh.
Tương lai vẫn còn núi cao mà đường đi lại rất dài.
Nhưng thật may mắn là chúng ta vẫn ở bên cạnh nhau.
T r u y ệ n được đă ng tại ứn g dụ ng R e a d M e hoặc W e R e a d.
Chương 420 Mở cửa hàng hoa
Vốn dĩ Tiêu Kỳ Nhiên là vì muốn thể hiện sự quan trọng của cuộc gặp mặt lần này nên muốn chọn địa điểm là một khách sạn ở trung tâm thành phố.
Nhưng Giang Nguyệt lại từ chối, nói Tô Gia Lan ngồi trên xe lăn đi lại không tiện, vẫn nên trực tiếp đi đến nhà họ Tiêu thì tốt hơn.
Hơn nữa, lần đầu tiên cô và Tô Gia Lan gặp mặt là ở nhà chính của nhà họ Tiêu.
Bắt đầu từ nơi nào thì nên kết thúc từ chỗ đó, đây là điều mà Giang Nguyệt muốn.
Đi theo Tiêu Kỳ Nhiên bước qua hành lang và đại sảnh quen thuộc, trong lòng Giang Nguyệt lại lo lắng bồn chồn như gõ trống.
Tô Gia Lan đang ở trong sân nhà sau, hoa mọc ở đó đều đã khô héo, chỉ còn lại những cành cây trơ trụi của hai cái cây lớn. Trên mặt đất phủ đầy cánh hoa và lá rụng khô héo, hôm nay không có ai đến đây dọn dẹp.
Hôm nay ánh mặt trời đã ló dạng, những tia nắng vàng mỏng manh phủ khắp sân vườn, tăng thêm một chút ấm áp cho buổi chiều đông này.
Tô Gia Lan ngồi trên xe lăn, nhìn hoa cỏ trong sân.
Tiêu Kỳ Nhiên muốn đi vào với Giang Nguyệt nhưng lại bị cô ngăn cản.
Cô chớp chớp mắt, nói với anh: “Em muốn tâm sự riêng với Tô phu nhân, anh ở trong phòng khách chờ em được không?”
“Không cần anh đi cùng sao?” Tiêu Kỳ Nhiên hỏi cô.
Giang Nguyệt gật đầu.
Có lẽ, Tô Gia Lan có chuyện riêng muốn nói với cô.
Mà cô cũng vậy.
Trong góc vườn vẫn còn một mảng tuyết chưa tan ra, tất cả cây cỏ đều tiến vào trạng thái ngủ đông, chờ năm sau sẽ lại nảy mầm một lần nữa.
“Tô phu nhân.”
Tô Gia Lan quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, sau đó dần dần di chuyển xe lăn quay mặt về phía cô.
“Bác vẫn thích cắt tỉa nhưng bông hoa và cây cối này thành một kiểu dáng đồng nhất.”
Giang Nguyệt đi đến, hơi mỉm cười, hai tay nắm lấy tay nắm của xe lăn: “Hôm nay thời tiết rất đẹp, cháu đưa bác đi dạo nhé?”
Tô Gia Lan nhìn Giang Nguyệt.
Vẻ mặt của cô không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ lấy lòng, nụ cười trên mặt cũng vừa phải, đó là một cử chỉ tôn trọng người lớn tuổi, không hề trịch thượng mà thay vào đó là sự lễ phép và tôn trọng.
Tóm lại, hoàn toàn không có sự nịnh bợ hay lấy lòng.
Tô Gia Lan thật ra không hề ghét Giang Nguyệt, bà chỉ chán ghét những thủ đoạn mưu mô muốn gả vào gia đình giàu và tâm tư muốn thay đổi vận mệnh của mình nhờ những thủ đoạn này.
Nhưng bà không hề tìm thấy bóng dáng những thứ này này ở trên người Giang Nguyệt.
Cô giống như một đóa hoa kiêu ngạo đứng thẳng mình trên núi tuyết, cho dù nhiệt độ có giảm thấp đến đâu cũng không bao giờ cúi đầu.
Cô có một loại kiêu ngạo bẩm sinh của chính mình.
Dạo quanh vườn hoa một lúc, Tô gia lan mới nhẹ nhàng nói: “Tương lai có dự định gì không?”
Điều mà bà muốn hỏi là dự định sau này của Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên.
Nghe thấy Tô Gia Lan chủ động mở lời, Giang Nguyệt dừng chân lại: “Có lẽ cháu sẽ tiếp tục đóng phim.”
“Dự định đóng phim mấy năm?”
Giang Nguyệt suy nghĩ một lát rồi cười nói: “Cháu sẽ luôn luôn đóng phim, đóng đến khi nào cháu hết thời không có người nào muốn xem mới thôi.”
Tô Gia Lan trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng nói: “Tập trung vào sự nghiệp là chuyện tốt, nhưng mà trọng tâm cuối cùng của phụ nữ vẫn nên dần dần đặt vào gia đình. Bây giờ cô còn trẻ, chờ đến khi kết hôn sinh con, chờ thêm mấy năm nữa…”
“Bác gái.” Giang Nguyệt ngắt lời bà: “Cháu có thể hỏi bác một chuyện được không?”
“... Cô cứ hỏi.”
“Lúc bác gái còn trẻ, chí hướng của bác là trở thành một bà nội trợ chăm sóc chồng con sao? Chỉ nghĩ đến chuyện làm một người vợ, một người mẹ tốt thôi sao?”
Tô Gia Lan nhất thời không nói nên lời.
Rất lâu trước khi Giang Nguyệt lạnh lùng nói cô không có hứng thú gả vào nhà họ Tiêu, bà đã biết Giang Nguyệt là một cô gái có tâm hồn thanh cao, nhưng bà không ngờ cô sẽ trực tiếp hỏi thẳng mình như vậy.
Tuy hơi thô nhưng lại không xúc phạm người khác.
“Đương nhiên không phải…”
Tô Gia Lan nhớ lại quá khứ, mở miệng nói: “Nhưng mà đó cũng chỉ là những ảo tưởng hoang đường của tuổi trẻ, thỉnh thoảng nghĩ lại một chút là được rồi.”
“Bởi vì ước mơ của bác là trở thành một nghệ sĩ chạm khắc hoa, hoặc mở một cửa hàng bán hoa, nói tóm lại là muốn ngày ngày được làm bạn với hoa tươi, nhưng ước mơ này không đủ để được nhà họ Tô chấp nhận?”
Tô Gia Lan sửng sốt.
Bà chưa từng nói về chuyện này, càng không dám nhắc đến chuyện này với bất kỳ ai, nhưng không ngờ Giang Nguyệt lại đoán được.
“Ai nói cho cô biết?”
“Tôi chỉ tùy tiện suy đoán một chút thôi, không lẽ cháu đoán đúng rồi sao?”
Tô Gia Lan không trả lời.
Giang Nguyệt khẽ cười, chỉ vào mấy chậu hoa lớn nhỏ: “Bà thích chơi đùa với mấy chậu hoa này như vậy, cho dù cơ thể có xảy ra tình trạng gì cũng chưa từng bỏ rơi chúng.”
“Lý tưởng của một người là gì?” Giang Nguyệt dường như đang dò hỏi người khác lại giống như đang tự lẩm bẩm với chính mình:
“Ước mơ ban đầu của nó vốn dĩ đâm chồi nảy lộc, vươn lá tận hưởng ánh nắng mặt trời và sương mù… ngay từ đầu đã không muốn có ý định gieo hạt giống.”
“Sự giáo dục và ảnh hưởng từ gia đình mà bác nhận được từ lúc nhỏ đã hình thành nên quan điểm và suy nghĩ của bác, điều này thực ra không sai, nhưng bác không nên đứng trong lập trường chủ quan của mình mà phủ nhận một mặc khác của cuộc đời.”
“Mỗi người đều có quyền lựa chọn, có thể lựa chọn trở thành một ngôi sao, trở thành một nghệ sĩ chạm khắc hoa, cũng có thể trở thành một người mẹ hiền một người vợ tốt, không ai có đáp án chính xác cho những sự lựa chọn này.”
“Không có ai quy định phụ nữ nhất định phải trở thành một người vợ hiền thục, một người mẹ bao dung, phụ nữ có thể trở thành bất cứ dáng vẻ nào mà họ muốn, có thể đạt được sự nghiệp, mơ ước, và sở thích của chính mình, chỉ cần họ muốn.”
Cô nhìn Tô Gia Lan: “Tương tự như vậy, đàn ông cũng có thể đạt được những sở thích và ước mơ của mình, chẳng hạn như trở thành họa sĩ.”
“Nếu nhổ đi đôi cánh của một con chim, cố chấp muốn nó bước đi như một con người, cái này không phải là tình yêu mà là sự cầm tù, khiến nó dần dần mất đi hy vọng.”
Tô Gia Lan sửng sốt một lát.
Cuối cùng bà cũng hiểu, tại sao đứa con trai mà bà nuôi dạy từ nhỏ lại không màng tất cả mà đối đầu với bà chỉ vì một người phụ nữ.
Bởi vì Tiêu Kỳ Nhiên cũng nói giống như những lời cô nói.
Về cách giáo dục của bà, anh cũng từng nổi loạn phản đối hét lên với bà, nói bà đang nhổ đôi cánh của anh, khiến anh trở thành một con rối chịu sự điều khiển của người khác.
Khó trách anh lại yêu cô đến như vậy.
Tô Gia Lan yên lặng rất lâu, giống như đang nghiền ngẫm những lời mà cô đã nói.
“Hơn bốn mươi năm qua, lần đầu tiên có người nói với tôi những chuyện này.” Tô Gia Lan hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng nở một nụ cười:
“Thành thật mà nói, suy nghĩ của tôi thật sự có phần cổ hủ.”
Trong suốt quãng đời dài hơn bốn mươi năm của mình, bà thật sự chưa từng có trải nghiệm nào giống như vậy, chứ đừng nói đến chuyện thực hiện bất kỳ giấc mơ nào.
Nhưng Giang Nguyệt hoàn toàn khác với bà.
Cô sống rất tự do, cô có thể theo đuổi sự nghiệp thuộc về mình, hơn nữa cô còn có thể chìm đắm và hưởng thụ trong đó.
Đó là những điều mà đến cuối đời Tô Gia Lan cũng không bao giờ trải nghiệm được.
“Là tôi già rồi.” Bà thở dài nói một câu: “Cô nói rất đúng, cái tuổi này của tôi cũng nên buông bỏ rồi, hưởng thụ tuổi già mới là lựa chọn ưu tiên.”
Giang Nguyệt nghe theo lời của bà, cười hỏi: “Bác có muốn mở một cửa hàng hoa không? Cháu có thể thường xuyên đến giúp bác.”
Chương 421 [Chương cuối] Anh sẽ luôn yêu em!
Từ trong vườn hoa đi ra, Tô Gia Lan nói bản thân có hơi mệt và buồn ngủ, Tiêu Kỳ Nhiên và Giang Nguyệt cũng không có ý định ở lại ăn cơm tối.
Trước khi rời đi, Tô Gia Lan dặn dò Tiêu Kỳ Nhiên hai câu: “Chuyện khác mẹ không thúc giục con, nhưng hai đứa kết hôn càng sớm càng tốt, những chuyện còn lại cứ thuận theo tự nhiên.”
Giang Nguyệt mỉm cười, cô biết Tô Gia Lan đã thỏa hiệp.
Bởi vì vẫn chưa công bố ra bên ngoài nên Tô Gia Lan không biết Giang Nguyệt là con gái ruột của Thịnh Sóc Thành nên hỏi:
“Cô còn có người thân nào khác không, có muốn dành một ít thời gian để hẹn hai bên gia đình cùng nhau bàn chuyện hôn sự không?”
Giang Nguyệt sửng sốt, lập tức quay đầu lại nhìn Tiêu Kỳ Nhiên.
“Mẹ, con quên nói với mẹ.” Tiêu Kỳ Nhiên mỉm cười liếc mắt nhìn Giang Nguyệt rồi mới nhàn nhạt nói:
“Nguyệt Nguyệt đã tìm được cha mẹ ruột của mình rồi.”
…
Tô Gia Lan sau khi nghe hết mọi chuyện thì cực kỳ sửng sốt, nói mình cần yên tĩnh một lúc lâu rồi mới nhanh chóng đuổi hai người họ rời đi.
Giang Nguyệt ở trên xe cười khúc khích, còn nói Tiêu Kỳ Nhiên thật kín miệng, ngay cả mẹ ruột của mình mà anh cũng không nói cho bà biết.
Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh nói: “Nếu nói với mẹ trước, anh lo rằng em sẽ để tâm chuyện không biết bà ấy rốt cuộc là thật sự thích em hay bà ấy chấp nhận em vì thân phận của Thịnh tổng.”
Việc Tô Gia Lan trước đây không chấp nhận Giang Nguyệt đơn giản là vì hoàn cảnh gia đình không mấy hay ho của cô.
Nếu biết trước Giang Nguyệt là con gái của Thịnh Sóc Thành, vậy thì việc bà chấp nhận cô rốt cuộc sẽ là vì thân phận của cô hay chính bản thân con người cô đây?
Mặc dù bản chất sẽ không có nhiều thay đổi, nhưng trong lòng Giang Nguyệt vẫn sẽ có chút lấn cấn.
Tiêu Kỳ Nhiên sợ rằng cô sẽ cảm thấy Tô Gia Lan chấp nhận cô vì nhà họ Thịnh chứ không phải vì bản thân cô.
Có vẻ như kết quả là như nhau nhưng thứ tự thông báo rất quan trọng!
Tiêu Kỳ Nhiên thật sự hiểu rất rõ về cô.
Giang Nguyệt nhận ra ý đồ của anh, trong lòng lại có chút phức tạp.
Vì sự kỹ lưỡng của anh, cũng vì sự tỉ mỉ của anh ấy.
Giang Nguyệt mở hai tay ra, vòng tay qua eo anh, áp mặt vào ngực anh.
“Anh đối với em tốt như vậy, em lại cảm thấy mình quá vô tư, không có chút độc lập nào.” Giọng cô nhẹ nhàng và rất lười biếng:
“Em cảm thấy mình sắp giống như mấy bài báo thêu dệt rồi đó. Một ảnh hậu tương lai nào đó lười biếng không học hỏi, không có động lực bản thân mà chỉ dựa vào đại gia, kim chủ mà đạt được thành tích. Giống như…”
Tiêu Kỳ Nhiên tùy ý cười, trong mắt mang theo nuông chiều hỏi: “Giống như gì?”
Giang Nguyệt thành thật trả lời: “Giống như chim hoàng yến trong tay kim chủ nuôi, cũng giống như cây tơ hồng cần bám vào cây đại thụ mới phát triển được.”
Mái tóc cô đen và dày, mềm mại rủ xuống lưng. Bàn tay to của Tiêu Kỳ Nhiên vuốt ve mái tóc dài của Giang Nguyệt, nhẹ nhàng vỗ đầu cô.
Anh cười nói: “Đồ ngốc.”
Giang Nguyệt giật mình: “Sao tự nhiên anh lại mắng em?”
Tiêu Kỳ Nhiên bế cô lên, ôm cô vào lòng, yêu cầu cô ngẩng đầu đối mặt với anh.
“Em đã quên hiện tại em là con gái ruột của Thịnh Sóc Thành, con gái duy nhất của nhà họ Thịnh rồi sao?” Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm túc hỏi cô.
Đôi mắt cô sáng lên như trẻ con, cô chợt nhận ra điều gì đó: “À, hình như đúng là vậy.”
Bây giờ cô đã có gia đình ủng hộ cô, bảo vệ cô.
Tiêu Kỳ Nhiên thản nhiên nói: “Hiện tại người phải lo lắng là anh mới đúng. Anh phải làm gì mới có thể lấy lòng được em đây?”
Giang Nguyệt kiêu ngạo thẳng lưng, ra lệnh cho anh: “Anh phải đối tốt với em, trân trọng em, nâng niu em trong lòng bàn tay giống như một viên ngọc quý vậy đó. Phải là kiểu nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan nha.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô kiêu ngạo mà ánh mắt ngập đầy yêu thương, anh dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào môi cô, bả vai hơi run lên vì nén cười.
Anh thích cô như thế này!
Dường như cô đã quay về là Giang Nguyệt trong quá khứ, luôn không hề sợ hãi, kiêu ngạo đến mức có thể vểnh đuôi lên tận trời.
Hoa hồng của riêng anh!
Ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên càng thêm say đắm, bàn tay to rời khỏi đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng khéo léo nắm lấy sự đầy đặn của cô:
“Nâng niu em trong lòng bàn tay như vậy đúng không?”
Giang Nguyệt chưa kịp hét lên thì môi đã bị anh che kín lại: “Hay là ngậm trong miệng thế này?”
Anh hỏi quá nghiêm túc, nhưng không có một từ nghiêm túc nào trong lời nói của anh.
Hai má Giang Nguyệt đỏ ửng, thân thể run rẩy một hồi, cô vùi mặt vào hốc cổ anh, nhỏ giọng oán trách:
“Trong đầu anh toàn nghĩ đến cái gì vậy hả?”
“Nghĩ về em!” Tiêu Kỳ Nhiên đáp ngay lập tức: “Nghĩ cách mau chóng rước em về nhà.”
Giang Nguyệt hắng giọng, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì anh phải suy nghĩ mau lên. Hôm nay bố em nói là người muốn làm con rể của ông ấy mà đến cửa cầu hôn đã nhiều đến mức có thể phá vỡ cửa cổng của nhà họ Thịnh rồi đó.”
Giọng điệu quyến rũ của cô khiến anh không khỏi bật cười.
“Anh cười cái gì? Không tin à?”
“Anh tin!” Tiêu Kỳ Nhiên nén cười, trả lời cô với giọng nghiêm túc:
“Tất nhiên là anh tin rồi. Nguyệt Nguyệt của chúng ta là một đại minh tinh nổi tiếng như vậy, người hâm mộ đến mấy triệu người. Bây giờ lại có thêm xuất thân của nhà họ Thịnh, áp lực cạnh tranh của anh thật sự rất lớn đó!”
“Vậy… lỡ như lúc đó em hài lòng hơn với một người khác thì sao?” Giang Nguyệt giả vờ ngây thơ hỏi anh:
“Khi đó, em có thể sẽ yêu người khác, kết hôn này, sinh con này…”
Tiêu Kỳ Nhiên mím môi: “Vậy thì anh có thể chờ em ly hôn.”
Giang Nguyệt bĩu môi: “Có lẽ anh không đợi được đâu, em hạnh phúc thì đâu có ly hôn chứ.”
Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh đáp: “Chỉ khi cưới anh, em mới có thể hạnh phúc!”
Giọng nói của anh đầy kiên định!
“Tối hôm qua bố nói với em rằng giá như em có thể lớn lên ở nhà họ Thịnh thì tốt quá.” Giang Nguyệt đột nhiên nói đến chuyện này.
“Ừ, như vậy đúng thật là rất tốt.”
“Nhưng nếu đúng như vậy, chúng ta sẽ không gặp nhau.” Giang Nguyệt không biết là tiếc nuối hay do dự:
“Giữa chúng ta sẽ không có bất kỳ liên lạc nào.”
“Đúng vậy.” Tiêu Kỳ Nhiên hùa theo lời nói của cô.
Lòng Giang Nguyệt chùm xuống, cô cảm thấy anh hoàn toàn không để tâm đến vấn đề này:
“Vậy thì, chúng ta sẽ không có những chuyện này, chúng ta cũng sẽ không… yêu nhau.”
Nói đến từ cuối cùng, giọng nói của cô đã bắt đầu nghẹn ngào.
Tiêu Kỳ Nhiên hơi khựng lại, nghe ra sự không đúng trong giọng nói của cô, anh ôm chặt cô hơn, giọng nói trầm thấp:
“Không, chúng ta sẽ có một câu chuyện mới.”
“Trong câu chuyện mới, anh sẽ lại yêu em!”
Như thể ai đó đã siết chặt trái tim Giang Nguyệt trong chốc lát, rồi từng chút một buông lỏng ngón tay, trái tim cô tê dại, như có một dòng điện chạy qua người. Trong lồng ngực được lấp đầy bằng tình yêu của anh!
Giống như tất cả những cô gái đang yêu trên thế giới, cô sẽ nằm trên giường với chiếc điện thoại di động trên tay, hỏi đi hỏi lại ‘anh sẽ luôn yêu em không’ mà không biết chán.
Và câu trả lời cho câu hỏi này vẫn mãi là: ‘Anh sẽ luôn yêu em.’
Đêm tháng Giêng ở Bắc Thành, nhiệt độ vẫn rất thấp, bầu trời xanh đen, trăng sao sáng lấp lánh.
Sẽ là một câu chuyện mới, một lời mở đầu mới, một cuộc sống mới.
Nhưng dù như thế nào thì bọn họ vẫn sẽ ở bên nhau, mãi mãi!
-HẾT-
--------------------------------
Tác giả:Câu chuyện này xin được khép lại tại đây!
Cám ơn mọi người đã đồng hành theo dõi trong suốt thời gian qua. Từ lúc đọc toàn cảm xúc bực dọc, tức giận đến hiện tại có thể mỉm cười, thả phào vui vẻ qua từng chương truyện.
Cám ơn mọi người đã đọc đến tận chương cuối cùng, hẹn gặp lại vào một ngày nào đó, có thể là trong một bộ truyện khác!
Chúc mọi người luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc và gặp thật nhiều may mắn trong cuộc sống