Người đàn ông trước mặt Giang Nguyệt đang chống nạng, miễn cưỡng ổn định thân hình tựa vào vách tường.
Sắc mặt của ông vô cùng tái nhợt, trên trán chảy ra từng hạt mồ hôi lớn, trên cổ gân xanh nổi lên, hô hấp rất khó khăn, tựa hồ đang chịu đựng đau đớn rất lớn.
Giang Nguyệt ngay lập tức đỡ lấy ông ta.
Chỉ trong vài giây, cô lập tức phán đoán rằng hành vi của người đàn ông lớn tuổi này là triệu chứng lên cơn đau tim đột ngột.
Kí ức năm xưa như lũ quét qua, hô hấp của Giang Nguyệt có chút ngưng trệ.
Giang Nguyệt cũng không dừng lại lâu, nhanh chóng lấy thuốc trợ tim tác dụng nhanh từ trong túi xách ra, lập tức nắm cằm người đàn ông trung niên, nhanh chóng nhét mấy viên thuốc vào trong đó.
"Đây là thuốc trợ tim hiệu quả nhanh, dùng để cứu mạng."
Thấy người đàn ông nhíu chặt mày, cô mới ý thức được mình lỗ mãng, vội vàng mở miệng giải thích, ý bảo mình không có ác ý gì khác.
Thời gian vàng cấp cứu bệnh nhân tim mạch chỉ trong vài giây quan trọng như vậy, cô không thể lãng phí thời gian.
Người đàn ông trung niên thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu.
Rất nhanh, hô hấp của người đàn ông trung niên này dần dần ổn định, trên mặt cũng bắt đầu có màu sắc trở lại, từng chút một thoát khỏi nguy hiểm.
“Ngài đã đỡ hơn chưa?” Giang Nguyệt vẫn đứng ở nơi đó, trong mắt lộ ra vẻ quan tâm:
“Ngài ở phòng nào, tôi đỡ ngài trở về.”
Người đàn ông trung niên còn chưa nói gì, bỗng nhiên có một người đàn ông mặc vest chạy vội đến. Khi nhìn thấy Giang Nguyệt đamg đỡ ông chủ của hắn, sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi.
“Cô cách xa Thịnh tổng của chúng tôi ra một chút!”
Người đàn ông xông tới, chặn trước mặt Giang Nguyệt, ánh mắt cảnh giác:
“Cô là ai? Có ý đồ gì?”
Giang Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng, vội vàng lui về phía sau vài bước. Lúc này cô mới bắt đầu chú ý đến người đàn ông trung niên trước mặt mình.
Người đàn ông này khoảng bốn mươi tuổi, một thân âu phục thủ công màu xám đậm, trên tay cầm nạng gỗ, vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau sự việc vừa rồi.
Tuy nhiên có thể nhìn ra được khí chất của ông bất phàm, giơ tay nhấc chân đều thể hiện là người có vị trí cao. Dưới thời gian lắng đọng có được trầm ổn cùng bình tĩnh.
Hiển nhiên, đối phương có lai lịch không nhỏ.
"Tiểu Trương, không nên quá thô lỗ với phụ nữ."
Lúc này, người đàn ông trung niên hắng giọng một cái, chậm rãi nói: “Vừa rồi cô bé này mới cứu mạng tôi, nên tạ ơn.”
Giang Nguyệt ngước mắt lên, nhìn thấy sự thành thục và thăng trầm của người đàn ông trung niên, có chút thất thần.
Có lẽ, chờ mấy chục năm sau, Tiêu Kỳ Nhiên cũng sẽ có một bộ dáng như vậy?
Chỉ là không biết lúc đó cô còn có cơ hội nhìn thấy hắn như vậy hay không.
"Thì ra là như vậy. Vậy… thật đúng là xin lỗi."
Trợ lý kia biết là mình vừa rồi hiểu lầm, lập tức khom người, thành khẩn xin lỗi Giang Nguyệt:
“Xin tiểu thư cho tôi phương thức liên lạc. Tôi sẽ thay mặt Thịnh tổng chúng tôi cảm tạ cô thật tốt.”
Giang Nguyệt lắc đầu, bản thân nàng vừa rồi ra tay cứu giúp cũng không phải vì muốn được báo đáp cái gì.
“Không cần. Tôi chỉ là đi ngang qua thấy nên giúp thôi. Tôi còn có việc gấp. Xin phép đi trước.”
Nói xong, Giang Nguyệt cùng hai người tạm biệt, vội vàng chạy tới phòng riêng của Tiêu Kỳ Nhiên.
Trợ lý kia thấy cô cự tuyệt, cũng không quá để ý, đặt trọng tâm lên người ông chủ nhà mình:
“Thịnh tổng, vừa rồi ngài không sao chứ? Có muốn đến bệnh viện không?”
“Bệnh cũ thôi. Cũng may là có cô gái kia.” Giọng người đàn ông trung niên trầm thấp, không có chút gợn sóng nào:
“Càng may hơn nữa là trên người cô ta còn có mang theo thuốc.”
Câu nói này rất mơ hồ, nhưng trợ lý lại hiểu ra, lập tức trở nên nghiêm túc: "Ý của ngài là, cô gái kia cố ý..."
Nhìn bóng dáng Giang Nguyệt rời đi, ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, vẻ mặt lạnh lùng. Ông rũ mắt xoay nhẫn phỉ thúy trên ngón tay cái, môi mỏng khẽ mở ra, không chút ấm áp:
“Tra một chút thông tin về cô gái vừa rồi.”
Người trẻ tuổi bây giờ thân thể cũng không kém, có mấy người trên người sẽ mang theo thuốc trợ tim tác dụng nhanh đây?
Mà làm sao lại trùng hợp như vậy, vừa đúng lại có thể cứu mạng ông?
Lăn lộn ở Bắc Thành nhiều năm như vậy, địa vị xã hội của Thịnh tổng không tầm thường, có không ít người muốn lấy lòng ông ta.
Khó có thể không nghi ngờ rằng cô gái này có động cơ gì khác.
…
Giang Nguyệt không quá để ý đến chuyện này, chỉ là vội vàng tìm được số phòng, xem lại đúng rồi mới vội vàng vàng đẩy cửa đi vào.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, bầu không khí náo nhiệt bên trong đột nhiên im bặt, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Giang Nguyệt đang lao tới.
Tất cả mọi người đều an tĩnh, sắc mặt cũng quái dị.
Có vẻ như sự xuất hiện của Giang Nguyệt đã thay đổi hoàn toàn bầu không khí của bữa tiệc này.
Chỉ có Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhã ngồi trên sô pha, thần sắc lạnh nhạt, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì. Hắn giương mắt nhìn Giang Nguyệt, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười nửa miệng. Như đang chế giễu Giang Nguyệt dễ bị lừa gạt.
Tần Di Di ở một bên cũng nhìn cô với ánh mắt đang xem kịch, chậm chạp không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào cho cuộc gọi kia.
Đầu Giang Nguyệt ong một tiếng, rất nhanh phản ứng lại.
Cô đã bị lừa!
“Giang Nguyệt, cô… cô thật sự đến đây à?”
Đoàn Dật Bác lên tiếng trước, có chút xấu hổ phá vỡ thế bế tắc:
“Ừ, chuyện là vừa rồi chúng tôi đang chơi trò chơi. Kỳ Nhiên thật ra không xảy ra chuyện gì cả.”
“Thật xin lỗi, chị Giang Nguyệt. Vừa rồi em chọn mạo hiểm nhưng thua, phải gọi một người đến đây. Những người khác em cũng không quen, vì vậy em liền gọi cho chị. Chị sẽ không giận em chứ?”
Tần Di Di cũng phụ họa theo, còn thè lưỡi, nụ cười trên mặt rất ngây thơ, khó có thể khiến người ta cho rằng cô ta đang cố ý.
Giang Nguyệt trầm mặc vài giây, bỗng nhiên cười một tiếng, ánh mắt miễn cưỡng dừng lại trên mặt mọi người thêm một giây, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh: "Nếu không có việc gì, vậy thì tôi đi trước. Mọi người cứ tiếp tục chơi nhé.”
Nói xong liền quay người rời đi.
Nhưng Giang Nguyệt còn chưa ra khỏi cửa, Tiêu Kỳ Nhiên chân dài đã bước nhanh tới, đè tay nắm cửa trước mặt Giang Nguyệt, ngăn cô lại:
“Đến thì cũng đến rồi, vậy ngồi xuống cùng chơi đi.”
Là giọng điệu mạnh mẽ ra lệnh!
Giang Nguyệt có chút kháng cự, đôi mày đẹp nhíu lại: "Tôi không muốn chơi."
“Ba trăm triệu!”
Thanh âm của hắn đè xuống, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe thấy thấp giọng nói:
“Ngồi xuống chơi vui vẻ một chút, sau khi kết thúc cho cô ba trăm triệu.”
Con số này khiến Giang Nguyệt dừng lại.
“Được!” Giang Nguyệt nghiến răng, sắc mặt vẫn rất cứng ngắc, ngón tay cũng co quắp siết chặt:
“Tiêu tổng nhớ giữ lời!”
Nói xong, cô xoay người một lần nữa hướng về phía những người khác trong phòng, lộ ra một nụ cười ôn hòa lễ phép:
“Nếu mọi người đang chơi trò chơi, vậy thêm một người như tôi cũng không ngại chứ?”
Vừa nói cô vừa bước lên phía trước bước tới, người thức thời lập tức nhường chỗ cho cô.
Giang Nguyệt tìm được một chỗ ngồi xuống, nụ cười trên mặt vẫn không phai nhạt. Nhưng chỉ là nhìn thế nào cũng không đến đáy mắt, chỉ cười ở bề ngoài.
Chương 37 Tôi dám chọn, cô dám để tôi hôn?
"Đoàn thiếu, sinh nhật vui vẻ nha. Là tôi đến trễ, tự phạt ba ly.”
Dứt lời, cô nâng ly rượu trước mặt lên, không nói hai lời liền rót ba ly rượu đầy, uống cạn.
Nhìn sảng khoái, nhưng thật ra hiện tại tâm tình của Giang Nguyệt rất kém, nhất định phải để rượu làm tê liệt thần kinh mới không bộc lộ cảm xúc trước mặt đám người này.
Từ đầu đến cuối, khuôn mặt của cô vẫn luôn mỉm cười.
Người đàn ông ngồi bên cạnh Giang Nguyệt quan sát nhất cử nhất động của cô, không khỏi nhẹ giọng nói:
“Giang tiểu thư, hình như cô không vui lắm.”
Một giọng nói ấm áp truyền đến, Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn người đang nói chuyện với mình.
Là Trần Tư Tề.
Giang Nguyệt không quen biết anh, nhưng cô vẫn có chút ấn tượng.
Anh là thiếu gia lớn nhất của nhà họ Trần, nổi tiếng là người dịu dàng, lễ độ, nhiều cô gái trong giới rất thích anh. Là loại thiếu gia ôn nhu trong truyền thuyết.
"Trần thiếu nhìn lầm rồi, chỉ là tôi vừa rồi uống rượu nên hơi nóng nảy một chút." Giang Nguyệt cười một tiếng, vẫn là nụ cười vô cảm:
"Cảm ơn anh đã quan tâm.”
Cô đã quen với việc che giấu cảm xúc. Vì vậy đương nhiên cũng sẽ không đem suy nghĩ thật lòng của mình nói ra với người mà cô không quen thuộc.
Trần Tư Tề cũng không để tâm, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, cười như gió xuân: “Giang tiểu thư rõ ràng là người có tính tình, có đôi khi không cần quá ủy khuất.”
Có vẻ anh ta như có thể nhìn thấu lớp ngụy trang của cô trong nháy mắt.
Giang Nguyệt dừng một chút, đang muốn nói cái gì, trong đám người ồn ào đột nhiên truyền ra một câu châm chọc:
“Nói cười vui vẻ thế? Đến cả chủ nhân bữa tiệc gọi mà hai người cũng không nghe được nhỉ?”
Lúc nói lời này, đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên đều lạnh đi.
Nghe tiếng, hai người mới ngẩng đầu lên.
Lúc này, Đoàn Dật Bác ngượng ngùng gãi đầu: “Giang Nguyệt, tôi gọi cô nửa ngày rồi đấy.”
“Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi mất tập trung.” Giang Nguyệt ngồi thẳng dậy, không để ý đến lời châm chọc của Tiêu Kỳ Nhiên, ánh mắt rơi vào trên mặt Đoàn Dật Bác:
“Đoàn thiếu có thể nói lại lần nữa không?”
Biểu cảm của cô vẫn tự nhiên như trước, không vì chuyện vừa rồi mà trở nên bối rối, mà lại là rất bình tĩnh và điềm đạm.
Đoàn Dật Bác: “Cũng không có gì, chỉ là hỏi cô có muốn cùng chơi trò Nói Thật hay Mạo Hiểm không thôi.”
Nhóm người này thường tụ tập với nhau, trò chơi qua lại cũng chỉ có mấy thứ như vậy.
Nhưng do có phụ nữ ở đây nên họ cũng sẽ không hỏi những gì đi quá xa, chỉ trêu chọc đối phương một chút mà thôi.
Như thế nào là đúng mực, đám người bọn họ biết rõ nhất.
"Được, đến đây rồi thì cùng nhau chơi đi."
Giang Nguyệt cười đồng ý, trên mặt không có bất mãn, ngược lại rất chờ mong: "Chơi như thế nào?"
“Luật cũ là, đoán xúc xắc, người thua phải trả lời một câu hỏi của người thắng. Hoặc chọn thực hiện mạo hiểm, làm theo yêu cầu của người thắng.” Đoàn Dật Bác trong lòng cảm thấy áy náy với Giang Nguyệt, vì vậy thái độ của anh ta cũng tương đối ân cần.
Giang Nguyệt gật đầu, tiếp nhận xúc xắc: “Vậy bắt đầu đi.”
Cô không có gì phải sợ cả.
Mấy ván đầu, Giang Nguyệt vẫn chưa hề thua. Mãi cho đến vòng thứ tư, không ngờ lại bị Tần Di Di đoán đúng.
Tần Di Di chóp chớp mắt, giọng nói giòn tan: “Chị Giang Nguyệt, em đoán đúng rồi chứ?”
Giang Nguyệt dừng một chút, cúi đầu nhìn thoáng qua xúc xắc của mình.
Hôm nay, vận khí quả nhiên thật tệ.
"Chị Giang Nguyệt, chị thua rồi." Tần Di Di híp mắt, che miệng cười trộm: “Vậy chị Giang Nguyệt chọn nói lời thật lòng, hay là mạo hiểm?”
Giang Nguyệt mím môi, giọng nói bình thản: "Tôi chọn mạo hiểm.”
Ai biết Tần Di Di có thể mượn cơ hội này ép cô nói ra cái gì không nên nói không. Cô lười ứng phó, càng không muốn cô ta chơi vòng vo.
"Chị Giang Nguyệt thì ra không chọn lời thật lòng nha." Tần Di Di trên mặt lộ ra mất mát, ngữ khí cũng theo đó không vui:
“Vậy chị Giang Nguyệt tùy tiện chọn một người đàn ông ở đây, hôn một cái đi.”
Những lời này vừa nói ra, lập tức có tiếng ồn ào.
Giang Nguyệt diện mạo xuất sắc, lại là đại mỹ nữ trong giới ai cũng thích. Nếu được cô hôn một cái như vậy, tuyệt đối không thiệt.
Chỉ là không biết, Giang Nguyệt sẽ chọn ai đây.
Đặc biệt là những người đang có mặt, còn có Tiêu Kỳ Nhiên là người lúc trước cùng cô mập mờ không rõ ràng.
Giang Nguyệt dựa vào ghế, đôi mắt dưới ánh đèn trong phòng càng thêm đẹp đễ, chỉ lẳng lặng nhìn Tần Di Di.
Thấy vậy, cô ta có chút hoảng hốt, trong lòng lộp bộp một tiếng, mất tự nhiên cụp mắt xuống, giọng nói ủy khuất:
“Chị Giang Nguyệt không làm được sao?”
Giang Nguyệt dùng đầu ngón đâm vào lòng bàn tay một cái. Trên mặt không chút thay đổi, giọng nói như thường, không lên không xuống: “Tôi dám chọn, cô dám để tôi hôn sao?”
Vừa dứt lời, Giang Nguyệt liền đứng lên, đi về phía Tiêu Kỳ Nhiên.
Xem ra đã lựa chọn được rồi.
Thấy thế, sắc mặt Tần Di Di lập tức thay đổi, có chút hoảng hốt quay đầu lại nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, dùng ánh mắt cầu xin:
“A Nhiên, em không muốn để chị Giang Nguyệt hôn anh đâu.”
Bộ dáng điềm đạm đáng thương làm cho người ta nhịn không được thương tiếc.
Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mi, nhìn Giang Nguyệt từng bước đến gần mình, thanh âm lãnh đạm:
“Đừng chọn tôi, tôi không muốn để cho cô ấy mất hứng.”
Ai ngờ Giang Nguyệt chỉ đi ngang qua hắn, cũng không có ý định dừng lại ở trước mặt hắn. Mà đơn giản chỉ là đi đến chỗ Đoàn Dật Bác, tươi cười quyến rũ:
“Đoàn thiếu, chúc mừng sinh nhật.”
Đoàn Dật Bác còn mang tâm trạng xem kịch, không ngờ Giang Nguyệt lại chọn chính mình, kinh ngạc mở to hai mắt.
Anh còn chưa kịp phản ứng, Giang Nguyệt đã cúi người hôn lên má anh một cách tự nhiên. Chỉ chạm vào chưa đến một giây liền rời đi.
Hai má Đoàn Dật Bác lập tức đỏ bừng, ngay cả cổ cũng đỏ lên, không nói được lời nào, đỉnh đầu nóng đến bốc khói.
"Ôi chao, Đoàn thiếu có phúc quá!"
"Nụ hôn của nữ minh tinh có thơm không?"
"Đây chính là quà sinh nhật quý, Đoàn thiếu cậu phải trân trọng đó!”
“...”
Trong một mảnh ồn ào, vẻ mặt của Giang Nguyệt vẫn không thay đổi, cô vượt qua đám đông, ngồi trở lại chỗ của mình.
Trần Tư Tề bình tĩnh nhìn Giang Nguyệt, đáy mắt mang theo vài phần tôn kính.
Không hổ là đỉnh cao trong giới giải trí, không nói đến kỹ năng diễn xuất chuyên nghiệp, chỉ cần cách xử lý như vừa rồi là có thể nhìn ra EQ cực cao.
Giang Nguyệt không chọn Tiêu Kỳ Nhiên lúc trước có mập mờ với mình, cũng không bởi vì câu nói kia của Tiêu Kỳ Nhiên mà không xuống đài được. Thay vào đó trực tiếp lựa chọn chủ nhân bữa tiệc ngày hôm nay. Hơn nữa quan hệ giữa hai người lại khá tốt.
Đây là sự lựa chọn duy nhất không làm mất mặt ai, càng không làm xấu mặt chính mình.
Tần Di Di thở phào nhẹ nhõm, quay đầu uể oải nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, lẩm bẩm vài câu:
“A Nhiên, vừa rồi em rất sợ chị Giang Nguyệt sẽ chọn anh.”
Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên nhếch lên giễu cợt, giọng điệu rất nhẹ, nhưng ai cũng có thể nghe thấy:
“Quả nhiên có nền tảng diễn xuất, cảnh hôn có thể tùy ý như vậy.”
Đây là đang châm chọc Giang Nguyệt tùy tiện.
Giang Nguyệt giả vờ nghe không hiểu: "Cám ơn lời khen của Tiêu tổng."
"Thực xin lỗi chị Giang Nguyệt, chỉ là một trò chơi, vừa rồi là em mạo phạm chị rồi."
Tần Di Di lập tức tiếp lời, trong lời nói hàm chứa áy náy: "Em mời chị một ly, coi như bồi tội với chị nhé.”
Cô ta nhanh chóng đứng dậy, cầm ly rượu đi tới gần Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt thấy ly rượu này của Tần Di Di rót rất đầy, đi được vài bước lại lắc lư như suýt làm đổ.
P.s: Truyện đăng lúc 0h hằng ngày trên app ReadMe (IOS: WeRead). Bạn nào không chờ được thì cứ ngủ sớm rồi mai đọc nha. Thương Thương
Chương 38 Không phải là cố ý
Giang Nguyệt nhìn Tần Di Di đến gần mình, theo bản năng cả người cảnh giác, không đợi cô ta tới gần, đã cầm ly rượu lên, ngữ khí thản nhiên nói:
“Cô đứng tại chỗ mời rượu là được rồi.”
Nhưng Tần Di Di không dừng lại, khăng khăng phải đi đến trước mặt để biểu đạt áy náy. Nhưng rõ ràng ly rượu là nhắm vào Giang Nguyệt.
Dù có chuẩn bị trước, nhưng ly rượu kia vẫn đổ một ít lên người Giang Nguyệt, khiến trước ngực cô ướt một mảnh.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo len màu hồng, phần ướt nhớp nháp khiến cô rất khó chịu. Giang Nguyệt nhắm mắt lại.
“Ôi, thật xin lỗi, chị Giang Nguyệt.” Tần Di Di nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội: “Em quên mất em không thể uống rượu, vừa rồi chơi quá vui vẻ, không nhịn được uống một chút, liền có chút say, không đứng vững.”
Tất cả mọi người nhìn ra được, Tần Di Di là cố ý.
Đoàn Dật Bác nhìn không nổi nữa, nhịn không được xen vào nói một câu:
“Tần Di Di, cô cố ý đúng không?” Hắn nói xong, cũng không đợi Tần Di Di nói cái gì, trực tiếp nhìn về phía Giang Nguyệt mà nói tiếp:
“Có cần tôi cùng cô đi vào toilet xử lý một chút không?”
“Một chút nữa đi.”
Giang Nguyệt một lần nữa mở mắt ra, thần sắc bình tĩnh nhìn Tần Di Di trước mặt, chậm rãi rút giấy lau rượu trên người, đơn giản sửa sang lại dáng vẻ, đứng dậy.
Tuy rằng bị hắt rượu, nhưng trên mặt Giang Nguyệt không có chút chật vật nào, hạt rượu vương trên tóc rõ ràng như pha lê, thậm chí còn có phần đẹp mắt.
Vẻ mặt Tần Di Di vô tội, trong tay vẫn cầm còn lại nửa ly rượu, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu:
“Chị Giang Nguyệt, sao vậy ạ?”
"Không phải là cô muốn mời rượu sao?" Giang Nguyệt cười cười, ngữ khí cũng không có biến hóa gì.
Sau đó, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Giang Nguyệt đã giật lấy ly rượu của Tần Di Di, hất thẳng vào mặt cô ta.
“Nếu cô đã gọi tôi một câu tiền bối. Vậy tôi sẽ dạy cho cô một đạo lý!” Giang Nguyệt mặt không chút thay đổi, giọng nói rất lạnh:
"Không ai ngu ngốc đến mức phạm cùng một sai lầm hai lần."
Tính cả lần trước ở yến tiệc thương mại kia, đây là lần thứ hai Tần Di Di cố ý đổ rượu lên người Giang Nguyệt.
Cô vốn không phải là người tốt gì, không có lý do gì hết lần này đến lần khác đều phải nhẫn nhịn.
Mặc cho người khác khi dễ, không phải tính cách của Giang Nguyệt cô.
Tần Di Di giật mình, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, kinh ngạc cúi đầu nhìn bộ váy công chúa màu trắng dính đầy rượu của mình.
So với áo len sáng màu của Giang Nguyệt, vết rượu màu vàng trên váy trắng càng rõ ràng hơn.
Khuôn mặt của Tần Di Di gần như tái nhợt ngay lập tức.
Cô không ngờ Giang Nguyệt lại trực tiếp làm cô mất mặt trước mặt nhiều người như vậy, nước mắt giàn giụa:
“Chị Giang Nguyệt, vừa rồi em thật sự không cố ý, sao chị lại cố ý bắt nạt em?"
Bầu không khí lập tức trở nên cứng ngắc.
Trên mặt Giang Nguyệt không có chút dao động, chỉ là kéo khóe môi, học theo ngữ khí vừa rồi Tần Di Di mà nói:
“Tôi cũng uống nhiều, tay không vững, thật xin lỗi nha!”
Nói xong, Giang Nguyệt không thèm nhìn dáng vẻ ủy khuất của Tần Di Di nữa, đẩy cửa đi ra ngoài:
“Tôi xin phép đi vệ sinh một chút.”
Cô không để ý đến vẻ mặt của Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng có thể đoán được, hắn tuyệt đối sẽ không đứng về phía cô.
Cửa còn chưa đóng lại, Giang Nguyệt có thể nghe thấy thanh âm của Đoàn Dật Bác trong phòng theo khe cửa truyền ra:
“Kỳ Nhiên, cô bé cậu mang theo cũng quá đáng rồi, lát nữa để cô ấy xin lỗi Giang Nguyệt đi.”
Tiêu Kỳ Nhiên tùy ý nói: “Có gì phải xin lỗi? Di Di cũng không phải cố ý.”
Phía sau hình như hắn còn nói cái gì đó, Giang Nguyệt không nghe thấy mà cô cũng không muốn nghe.
…
Giang Nguyệt trốn trong toilet.
Cô cúi đầu, nhớ lại một màn vừa rồi trong phòng, chỉ cảm thấy là sỉ nhục.
Vừa rồi cô xúc động bốc đồng nên mới làm như vậy.
Hai bàn tay đặt trên giá rửa mặt từng chút một co lại, nắm chặt thành nắm đấm, các khớp xương vì dùng sức quá nhiều mà trở nên trắng bệch.
Cô trông giống như một con hề! Thậm chí còn hề hơn cả hề!
Cô luôn nghĩ rằng Tiêu Kỳ Nhiên cũng có tình cảm.
Trên đời này còn có một trái tim dùng mấy năm cũng không sưởi ấm được sao?
Dù chỉ là có niệm chút tình cũ cũng đã tốt hơn rồi.
Giang Nguyệt rửa mặt, xử lý sơ qua chỗ bị bẩn, sau đó đi ra khỏi toilet.
Vừa đi tới góc đường, người đàn ông dựa vào tường hành lang, hờ hững nhìn cô.
“Cô không cần đi vào.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên lạnh nhạt, không chút hơi ấm:
“Bữa tiệc sắp kết thúc rồi.”
Lông mi Giang Nguyệt khẽ run. Cô biết đây là Tiêu Kỳ Nhiên đang làm chỗ dựa cho Tần Di Di, cố ý đuổi cô đi.
Giang Nguyệt mím môi, bình tĩnh trả lời: "Được. Vậy phiền Tiêu tổng thanh toán tiền tối nay.”
“Biết rồi. Ba trăm triệu.”
Tiêu Kỳ Nhiên cười lạnh một tiếng, chân dài bước tới trước mặt Giang Nguyệt, từ trên cao nhìn xuống cô.
“Giang Nguyệt, bây giờ cô càng ngày càng có bản lĩnh.” Hắn nhìn Giang Nguyệt, trong mắt không có cảm xúc gì:
"Bắt nạt Di Di xong, còn không biết xấu hổ đòi tiền với tôi? Da mặt của cô bây giờ ngày càng dày rồi.”
Giang Nguyệt ngước mắt lên, thanh âm cũng lạnh lùng:
"Đầu tiên là dùng trò chơi mạo hiểm để biến tôi thành con hề. Sau đó là cố ý hắt rượu. Hiện tại là hạ lệnh đuổi khách. Xin hỏi là ai đang bắt nạt ai hả?”
"Giang Nguyệt." Thanh âm Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt, giọng nói rất thờ ơ: “Không ai ép buộc cô nhất định phải tới đây, đây đều là cô tự đến.”
Nói cách khác, là cô hèn hạ, cứ nhất định phải vì một cuộc gọi mà chạy tới đúng không?
“Không biết, còn tưởng rằng giữa tôi và cô có cái gì đó.”
Tiêu Kỳ Nhiên từng bước đến gần hơn, góc độ nhìn xuống khiến người ta cảm thấy vô cùng áp bức:
“Tôi xảy ra chuyện, cô liền chạy đến đây? Cô nghĩ mình là ai?”
Giọng nói, ngữ điệu, và cả câu nói này của Tiêu Kỳ Nhiên như đang tát thẳng vào mặt của Giang Nguyệt.
Cô nghĩ cô là ai?
Hai tay Giang Nguyệt từng chút một siết chặt, trong lúc vô ý đụng vào túi áo, bên trong truyền đến tiếng giấy nhôm va chạm.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng chú ý tới, ánh mắt từ trên mặt cô chuyển đến túi của cô:
“Lấy ra.”
Giang Nguyệt bất động.
"Lấy ra, đừng để tôi nói lần thứ hai."
Tiêu Kỳ Nhiên thấy cô hờ hững, kiên nhẫn dần dần biến mất, trực tiếp đi tới xem trong túi áo của cô.
Vừa lấy ra thứ ở bên trong, ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên lập tức dừng lại.
Là hai viên thuốc cấp cứu đã cắt sẵn, loại mà trước đây anh vẫn thường uống.
Giang Nguyệt hít sâu một hơi, từ trong lòng bàn tay hắn giật lấy, mở vỏ thuốc nhét vào trong miệng, thậm chí không có nước liền trực tiếp nuốt xuống.
“Là chuẩn bị cho chính tôi.” Giang Nguyệt cố hết sức bình tĩnh nói, “Tôi sợ tối nay sẽ say.”
Lời giải thích của cô rất bướng bỉnh, nhưng cô ấy không thể quan tâm hơn: “Tôi có thể đi được chưa?”
Không đợi hắn trả lời, Giang Nguyệt đã lướt qua Tiêu Kỳ Nhiên, đi về phía cửa của câu lạc bộ.
Bờ vai của cô rất gầy, không ngừng run rẩy theo chuyển động của cơ thể, bóng dáng bị đèn hành lang kéo rất dài, đổ xuống đất, có vẻ rất cô đơn.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn bóng lưng mảnh khảnh của người phụ nữ, nhíu mày, vừa định nhấc chân đuổi theo, cửa phòng lại mở ra, Tần Di Di chạy vọt ra ngoài, ôm chặt lấy cánh tay hắn.
“A Nhiên, em muốn về nhà.”
Chương 39 Quản lý quá rộng
Tần Di Di ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ướt át sáng ngời, đuôi mắt còn có nước mắt chưa lau sạch, nhẹ nhàng cắn môi dưới:
“Chúng ta về nhà được không anh? Ở đây không vui chút nào.”
Những người khác trong phòng cũng đi ra, có người trêu chọc nói:
“Kỳ Nhiên, bạn gái nhỏ của cậu thật đúng là bám người. Rời khỏi cậu một lát cũng không được.”
Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt, nhìn Tần Di Di trong mắt ứa lệ, đáy mắt cảm xúc cuồn cuộn.
Hắn bỗng nhiên ý thức được, vừa rồi Giang Nguyệt hình như đang khóc trong toilet, ánh mắt của cô cũng có chút ướt.
“Ừ, tôi đưa em về nhà.” Hắn thu lại vẻ mặt, ngữ khí dịu dàng hơn rất nhiều, hiển nhiên là giọng điệu cưng chiều.
Mọi người nhịn không được lại trêu chọc thêm vài câu, chỉ có Đoàn Dật Bác là sắc mặt đen thui.
Hắn không quan tâm Tiêu Kỳ Nhiên cùng Tần Di Di có bao nhiêu ân ái, nghĩ đến bộ dáng vừa rồi Giang Nguyệt chịu ủy khuất, còn hai người này lại ở đây quấn quýt, trong lòng hắn rất khó chịu. Dù sao Giang Nguyệt cũng là đến mừng sinh nhật hắn.
Một nhóm người kề vai bá cổ đi ra ngoài. Đến ven đường ở ngã tư câu lạc bộ, bọn họ uống rượu nên đều gọi cho tài xế riêng đến đón.
Đúng lúc này, Tần Di Di đột nhiên tinh mắt, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa, kinh ngạc thốt lên:
“Đó có phải là chị Giang Nguyệt không?”
Nghe vậy mọi người cũng ngẩng đầu nhìn qua.
Giang Nguyệt đang đứng dưới ánh đèn đường, khẩu trang thật dày cũng không thể che được đôi mắt xinh đẹp của cô. Hai tay không ngừng xoa xoa trước người, mờ mịt nhìn con đường vắng vẻ trước mặt.
Thời tiết rất lạnh, bây giờ cũng đã rất muộn, không dễ để bắt xe.
Cô không có thói quen làm phiền người khác, cho nên cũng không định gọi trợ lý lái xe tới đón. Vốn là định bắt taxi về, nhưng không ngờ lại phải đợi lâu như vậy.
“Giang Nguyệt, cô đang đợi xe à?” Đoàn Dật Bác đi tới, giọng điệu nhiệt tình:
“Nơi này tương đối vắng, buổi tối không bắt được xe taxi, để tài xế đưa tôi đưa cô về đi.”
Giang Nguyệt lúc này mới quay đầu lại, nhìn về phía đám người, mê mang trong mắt từng chút một tiêu tán, Khi nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên cùng Tần Di Di, lông mày khẽ cau lại.
"Bảo tài xế của anh đưa tôi về, vậy làm sao anh về nhà?" Cô thản nhiên hỏi.
Thụy Uyển ở vị trí ở trung tâm của Bắc Thành. Vừa vặn lại ngược đường với Đoàn gia. Lái xe qua lại phải mất hơn hai giờ.
Đoàn Dật Bác sửng sốt một chút, anh uống say nên đã quên mất chuyện này.
Anh chưa kịp nói thêm gì thì Trần Tư Tề vừa rồi ngồi bên cạnh Giang Nguyệt cũng đi tới, giọng nói ấm áp ôn hòa:
“Tôi chỉ nhấp một ít rượu, hiện tại vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Không biết Giang tiểu thư có muốn tôi chở cô một đoạn không?”
Giọng điệu của anh rất nhã nhặn, mặc kệ đồng ý hay từ chối đều nhường cho Giang Nguyệt quyết định:
“Tôi cũng ở trung tâm thành phố, tiện đường.”
Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía anh. Khóe mắt lại liếc thấy vẻ mặt của Tiêu Kỳ Nhiên.
Ánh mắt của hắn rất lạnh, sắc mặt âm trầm, dường như còn có chút châm chọc.
Giang Nguyệt mím môi cười nói: “Vậy thì phải phiền Trần thiếu vất vả rồi.”
Trần Tư Tề gật đầu, chỉ vào chiếc Cayenne bên đường, cười nói: “Thật vinh dự khi được Giang tiểu thư ngồi ở ghế phụ trên xe của tôi.”
Anh rất hài hước và lịch sự, mang lại cho mọi người cảm giác rất thoải mái. Hai người vừa cười vừa nói rồi đi đến nơi đỗ xe.
Giang Nguyệt vừa định mở cửa xe, bàn tay to của người đàn ông bỗng nhiên giữ chặt cổ tay cô, giọng nói lạnh lùng:
"Giang Nguyệt, ai cho phép cô tùy tiện lên xe của người khác?"
“Cô là nghệ sĩ của Gian San, sao lại ngu dốt như vậy? Cô cảm thấy scandal vừa gây ra cho công ty còn chưa đủ lớn sao?"
Hắn lạnh lùng mắng một tiếng, trong ánh mắt đầy khinh thường: "Hay là nói, hiện tại ngay cả thanh danh bề ngoài cô cũng không cần?"
Giang Nguyệt im lặng.
Trần Tư Tề nheo mắt lại, vẻ mặt đã lộ ra chút không tốt, nhưng giọng điệu vẫn tươi cười:
“Tiêu tổng, có cần phải trách tội Giang tiểu thư đến mức này không? Tôi chỉ tiện đường đưa cô ấy về nhà thôi.”
"Huống chi, bây giờ là thời gian riêng tư, Tiêu tổng ngay cả đối tượng kết giao riêng tư của nhân viên cũng muốn xen vào sao? Có phải quản quá rộng rồi không?"
Trong lời nói, đã bắt đầu có một cuộc đối chọi gay gắt trong âm thầm.
Ánh mắt sắc bén của Tiêu Kỳ Nhiên rơi vào trên người Trần Tư Tề, dừng lại một lát sau cười lạnh một tiếng:
“Trần thị gần đây phát triển không tệ, nên có tự tin này?”
Đối mặt với ý châm chọc trong lời nói của Tiêu Kỳ Nhiên, sắc mặt Trần Tư Tề không thay đổi, vẫn tươi cười ôn hòa như trước:
“Dù sao Trần gia vẫn luôn công tư phân minh, sẽ không quá mức làm khó dễ nhân viên của mình, tự nhiên là phát triển rất tốt.”
Thấy bầu không khí cứng ngắc, Giang Nguyệt chậm rãi mở miệng phá vỡ:
“Tiêu tổng, ngài suy nghĩ rất chu toàn, là tôi sơ suất.”
Trần Tư Tề sửng sốt, không khỏi lo lắng nhìn Giang Nguyệt một cái.
"Là nghệ sĩ của Giang San, tôi quả thật nên chú ý đến danh tiếng và sức ảnh hưởng của mình mọi lúc mọi nơi."
Giọng nói của cô trong trẻo, rất rõ ràng trong đêm đông: "Theo quy tắc thì tôi không nên lên xe của Trần thiếu.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn Giang Nguyệt trước mặt, hơi cau mày, cảm thấy Giang Nguyệt có gì đó không ổn.
Giang Nguyệt rũ mi xuống, nhẹ giọng nói: “Cho nên theo ý tứ của Tiêu tổng, là tôi nên đi bộ về nhà, đúng không?”
Khi cô nói điều này, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng vì uống rượu nên vẫn có chút khàn khàn, xen lẫn vài phần ủy khuất.
Diện mạo Giang Nguyệt vốn là loại mỹ nhân yếu đuối, hiện tại lại càng khiến người ta cảm thấy mỏng manh hơn. Dường như thân thể sắp không thể chịu nổi gió thổi mà sẽ ngã xuống.
Giả bộ đáng thương, Giang Nguyệt cũng không phải là không biết.
Lời này vừa nói ra, Đoàn Dật Bác liền trở nên mất bình tĩnh, xắn tay áo đi tới:
“Kỳ Nhiên, đủ rồi. Đừng suốt ngày bắt nạt Giang Nguyệt. Tối như vậy cậu còn định để cô ấy đi bộ về?”
Dù sao thì Giang Nguyệt cũng là một mỹ nhân, nhìn thấy mỹ nhân bị oan uổng, mấy người vừa rồi còn chưa rời đi cũng đến để đấu tranh chống lại sự bất công, vài lời thuyết phục Tiêu Kỳ Nhiên đừng làm khó cô.
Tiêu Kỳ Nhiên mặc áo khoác màu đen, gió đêm thổi qua vạt áo, ánh mắt càng ngày càng lạnh, không chút kiêng dè rơi trên mặt Giang Nguyệt.
"Tôi bảo cô đi bộ về nhà khi nào? Đừng tự nói như mình đáng thương như vậy." Hắn trầm giọng nói, cũng không có nhíu mày, giọng điệu bình tĩnh:
“Tôi đưa cô về!”
Giang Nguyệt nhấc mí mắt lên đang muốn nói chuyện, liền thấy Tần Di Di Di bước nhanh tới, mím chặt môi, sắc mặt có chút khó coi:
“A Nhiên, anh vừa rồi uống rượu, không thể lái xe.”
"Không uống, vừa rồi trong ly của tôi không có rượu.” Khuôn mặt của Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng, khó có được giọng điệu với Tần Di Di cũng mang theo không kiên nhẫn:
“Cô cũng lên xe đi.”
…
Tần Di Di ngồi ở ghế lái phụ, tượng trưng cho thân phận partner của cô ta, Giang Nguyệt đương nhiên ngồi ở hàng sau.
Trong xe có mùi hương gỗ thơm mát mà Giang Nguyệt quen thuộc. Chai nước hoa trên xe này là món quà mà cô ấy đã tặng cho Tiêu Kỳ Nhiên trước đây.
Ngửi thấy mùi vị này, Giang Nguyệt không hiểu sao cảm thấy rất an tâm, nhẹ nhàng nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.
“Cô đang thoải mái xem tôi là tài xế?” Tiêu Kỳ Nhiên từ kính chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của cô, hừ lạnh một tiếng: “Giang Nguyệt, thủ đoạn hiện tại của cô càng ngày càng cao rồi.”
Hắn là nói vừa rồi Giang Nguyệt dùng thủ đoạn cố ý giả bộ ủy khuất để lấy sự đồng tình của người khác.
Giang Nguyệt khựng một chút, vẫn im lặng không nói gì với hắn ta.
Giang Nguyệt hơi dừng lại, trầm mặc không đáp lời anh.
Tần Di Di ngồi ở ghế phụ, thấy Tiêu Kỳ Nhiên đang tức giận, cắn môi, khẩn trương nhìn hắn:
“A Nhiên, anh đừng chọc chị Giang Nguyệt giận nữa mà.”
Chương 40 Ghen?
"Vừa rồi cũng không phải lỗi của chị Giang Nguyệt, chị ấy ở trong giới nhiều năm như vậy, khẳng định rất biết giao tiếp với người khác, nhân duyên đương nhiên cũng tốt."
Nghe giống như đang nói thay cho Giang Nguyệt, nhưng trong lời nói của Tần Di Di rõ ràng là nói cô tay áo dài múa giỏi, có thể dễ dàng để cho người đàn ông khác đưa về nhà.
“Không giống như em, ngồi trong phòng cả đêm cũng không dám nói chuyện, ngay cả kết giao bạn mới cũng không được. Chỉ có thể cùng A Nhiên nói chuyện thôi.”
Giang Nguyệt ngước mắt lên, nhìn Tần Di Di trước mặt ai oán tự trách, nhịn không được cười lạnh một tiếng.
Ngây thơ và nhàm chán.
Tần Di Di làm như không nghe thấy, trên mặt mang theo nụ cười, quay đầu nhìn về phía Giang Nguyệt:
“Chị Giang Nguyệt, lát nữa khi em và A Nhiên đưa chị về nhà, chị phải nghỉ ngơi sớm một chút nha.”
Giọng điệu thân thiết giống như khi nãy trong phòng hai người xảy ra xung đột không phải là bọn họ vậy.
Giang Nguyệt không có tâm tình ứng phó cô ta, thuận miệng ừ một tiếng.
Kết quả, khi Tiêu Kỳ Nhiên dừng xe, lại lái tới dưới nhà của Tần Di Di trước.
"A Nhiên, không phải nói đưa chị Giang Nguyệt về nhà trước sao?" Tần Di Di nhìn cảnh tượng quen thuộc bên ngoài, có dự cảm không tốt, nhỏ giọng hỏi.
Cô ta không muốn Tiêu Kỳ Nhiên cùng Giang Nguyệt ở một mình.
“Tôi muốn Di Di ngủ sớm một chút.”
Trong đôi mắt đen nhánh của Tiêu Kỳ Nhiên mang theo ôn hòa, ngữ khí nhu hòa: “Đã chơi đến muộn như vậy rồi. Tôi sợ sáng mai cô không dậy nổi. Không phải còn có một cuộc hẹn hò sao?”
Vốn dĩ Tần Di Di còn có chút không vui, nhưng khi cô ấy nghe Tiêu Kỳ Nhiên ở trước mặt Giang Nguyệt nói hẹn hò với mình, tâm tình cô nàng lập tức tốt hơn, lộ ra khuôn mặt tươi cười hồn nhiên:
“Được, A Nhiên, anh cũng phải nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai gặp ạ.”
“Ngày mai gặp.” Tiêu Kỳ Nhiên đáp ứng, còn thay Tần Di Di cởi dây an toàn.
Lúc Giang Nguyệt ngước mắt lên, vừa vặn nhìn thấy Tần Di Di đột nhiên cúi người hôn lên má Tiêu Kỳ Nhiên.
“Hôn chúc ngủ ngon, tạm biệt anh.”
Tiêu Kỳ Nhiên ngẩn ra, dường như cũng không ngờ được cô ta sẽ đột nhiên hành động như vậy như vậy, lông mày vội cau lại, lại không bị phát hiện nhanh chóng giãn ra, nhàn nhạt cười nói:
"Chúc ngủ ngon.”
Giang Nguyệt nhìn thấy cảnh hai người hôn nhau, cũng không phản ứng gì.
Đến khi Tần Di Di vào nhà, nụ cười trên khuôn mặt của Tiêu Kỳ Nhiên gần như biến mất ngay lập tức, thay vào đó là sự thờ ơ lạnh lùng.
"Bản lĩnh lớn rồi, còn chưa chấm dứt hợp đồng với Giang San, đã thông đồng với Trần Tư Tề?"
Ý tứ châm chọc trong lời nói của hắn lộ ra rõ ràng, khóe miệng gợi lên độ cong lạnh lẽo: “Trước tiên rời đi, sau đó tính toán ký với Trần Thị?”
Giang Nguyệt cũng không né tránh đề tài này, chỉ nhẹ giọng trả lời: “Tôi không có tâm cơ như anh nghĩ.”
Cô và Trần Tư Tề tính ra thì đây cũng chỉ là lần thứ hai gặp mặt mà thôi.
Lần đầu tiên là vào ngày sinh nhật của Tiêu Kỳ Nhiên.
Tiêu Kỳ Nhiên không nói gì, nhưng thái độ của anh đã thể hiện tất cả.
Ở trong mắt hắn, Giang Nguyệt chính là tâm cơ như vậy, liền có thể vì tiền tài mà không từ thủ đoạn.
Thủ đoạn giống như năm đó đã đối với hắn.
"Trước khi trả hết tiền, tốt nhất là cô thu hết lại những tâm tư không nên có đi."
Bỏ lại câu nói lạnh lùng này, Tiêu Kỳ Nhiên khởi động động cơ xe, nhấn ga.
Khi trở lại Thụy Uyển, Tiêu Kỳ Nhiên cũng theo Giang Nguyệt vào nhà.
Giang Nguyệt không ngờ hắn còn theo vào, nhất thời không kịp phản ứng: “Tối nay anh muốn ở lại đây à?”
Giọng điệu hơi ngạc nhiên.
Dựa theo biểu hiện của hắn tối nay, hắn chắc là chán ghét cô đến cực điểm, đưa cô trở về cũng coi xem như hắn đang phát thiện tâm rồi.
Mi tâm Tiêu Kỳ Nhiên ngưng tụ, ngữ khí không tốt: “Nhà tôi, tôi không thể ở sao?”
Giang Nguyệt hờ hững liếc hắn một cái, cũng không phản bác, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tiêu tổng xin cứ tự nhiên!”
Nói xong, cô đi vào phòng tắm.
Vừa rồi bị hắt rượu, cảm giác nhớp nháp khắp người khiến cô khó chịu nên muốn đi tắm thật nhanh.
Lúc Giang Nguyệt đang tắm, điện thoại di động của cô vang lên hai lần, có tin nhắn đến.
Tiêu Kỳ Nhiên đang ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động trên bàn, ánh mắt không rõ ý tứ, đưa bàn tay to ra nhanh chóng cầm lấy.
Điện thoại có mật khẩu.
Tiêu Kỳ Nhiên tiện tay thử sinh nhật Giang Nguyệt một chút. Sai Mật khẩu.
Hắn cau mày, lại thử nhập vào ngày sinh của hắn. Kết quả điện thoại lại thật sự được mở khóa.
Nhìn giao diện hiện lên, Tiêu Kỳ Nhiên bật cười thành tiếng.
Chỉ là nụ cười này không kéo dài được bao lâu, vừa bấm vào tin nhắn, sắc mặt hắn liền lạnh xuống.
Tin nhắn là Trần Tư Tề gửi tới.
[Xin chào Giang Nguyệt, tôi là Trần Tư Tề, rất xin lỗi vì đã gửi tin nhắn cho cô muộn như vậy. Tôi nghe nói cô sắp hủy hợp đồng với Giang San, cô có muốn cân nhắc đến Trần thị phát triển hay không?]
Tin nhắn này xem như là cành ô liu Trần Tư Tề ném ra với Giang Nguyệt.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên âm lãnh, nhìn chằm chằm từng chữ trên tin nhắn, đầu lưỡi không kiên nhẫn liếm qua kẽ răng, nhanh chóng trả lời một câu.
[Không nghĩ đến.]
Sau đó hắn xóa luôn hai tin nhắn này. Giống như nó không hề tồn tại.
Đến khi Giang Nguyệt tắm rửa xong, lau tóc đi ra, liền nhìn thấy khuôn mặt đen thui của Tiêu Kỳ Nhiên, tâm tình hắn lạnh đến điểm đóng băng, đôi mắt cũng trở nên u ám.
Cô tự nhận mình không có gì đắc tội với anh ta nên cũng không thèm nhìn nữa, định trở về phòng sấy tóc.
"Đứng lại."
Giọng điệu của Tiêu Kỳ Nhiên vẫn như thường, nhưng Giang Nguyệt lại cảm thấy có chút lạnh lẽo trong lời nói này:
“Cô và Trần Tư Tề, rốt cuộc có quan hệ gì?”
"Không có quan hệ gì cả."
Giang Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên, sắc mặt tự nhiên, hai tay tiếp tục dùng khăn lông lau tóc, thanh âm không mặn không nhạt:
“Đây là lần thứ hai tôi và anh ấy gặp nhau, có thể có quan hệ gì?”
Cô nói thật, còn Tiêu Kỳ Nhiên có tin hay không thì không phải chuyện của cô.
Nghe được câu trả lời của Giang Nguyệt, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên càng khó coi, trong mắt hắn ta hiện lên một tia châm chọc không che giấu:
“Gặp nhau hai lần mà đã thân thiết đến mức có thể đưa nhau về nhà? Vậy sức hấp dẫn của cô đúng thật là vô hạn nhỉ?”
Không biết tại sao Tiêu Kỳ Nhiên lại phát điên, nhưng Giang Nguyệt vẫn bình tĩnh như trước:
"Nếu Tiêu tổng và Trần thiếu có mâu thuẫn gì thì nên đi tìm anh ấy mà giải quyết, chứ đừng giận chó đánh mèo trên người tôi.”
Cô không phải là một tấm thảm chùi chân, để cho anh ta trút giận.
Mái tóc dài của cô vẫn còn ướt, vài sợi tóc từ khăn tắm rơi xuống, rủ xuống xương quai xanh, vương vãi những giọt nước đọng lại, càng thêm quyến rũ.
Người đẹp mới tắm xong, không có gì có thể đẹp hơn nữa.
Thấy cô định quay về phòng, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên tối sầm lại, anh đi tới nắm lấy vai cô, ép cô đối mặt với mình, trong mắt đầy u ám: “Tôi cảnh cáo cô, không nên ôm đùi lung tung.”
Hắn đột nhiên tới gần, Giang Nguyệt ngửi được hơi thở trên người hắn, trong trẻo, lạnh lẽo mang theo vài tia tức giận.
Đây là điều mà cô chưa từng cảm thấy trước đây.
Dường như có một sự tức giận không tên, một loại tức giận vô lý, nhưng nó thực sự là do cô gây ra?
Ánh mắt cô khẽ động, mới đầu còn đang suy nghĩ, lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, khóe môi chậm rãi cong lên, độ cong vừa phải, giống như là bôi một tầng son môi mỏng.
Trên khuôn mặt mộc mạc nở một nụ cười quyến rũ, chỉ nhìn thôi là không thể rời mắt được, âm cuối còn mang theo một tia khiêu khích:
“Tiêu tổng quan tâm đến tôi và Trần Tư Tề như vậy, là đang ghen sao?”