Đôi mắt Giang Nguyệt trong suốt, lại tỏ ra ngây thơ nháy mắt mấy cái: “Anh Tiêu, anh thấy cô ấy nói có đúng không?”
Rõ ràng Tiêu Kỳ Nhiên cho tới bây giờ chưa từng bảo cô xưng hô như vậy, nhưng cô lại kêu đến nghiện rồi.
Dần dà, nghe có vẻ khang khác.
“Thật sự không có gì thay đổi.” Anh dường như nghiêm túc gật gật đầu, bộ dáng “đích xác là như thế”: “Cô ấy thật sự hiểu tôi.”
Anh vừa nói, vừa lấy tay không an phận véo mặt cô.
Nghe Tiêu Kỳ Nhiên nói như vậy, Giang Nguyệt ghen tuông càng sâu. Cô đánh vào bàn tay không an phận của anh, gỡ bỏ từng ngón tay của anh đăng đặt trên thắt lưng mình, làm bộ muốn từ trên đùi anh đi xuống:
“Vậy anh đi tìm người đầu tiên anh thích đi, đừng đến tìm tôi.”
Cô gái nhỏ rõ ràng là tức giận, bắt đầu phát hỏa. Bàn tay đang gỡ tay hắn cũng dùng sức nhiều hơn.
Tiêu Kỳ Nhiên thấy cô giận dỗi, nhịn không được cười ra thành tiếng: “Nguyệt Nguyệt, nghe em nói nhiều như vậy, tôi luôn cảm thấy em hình như rất quan tâm… đến việc tôi thích loại phụ nữ như thế nào.”
“Tôi mặc kệ anh thích cái gì.” Giang Nguyệt mím môi, miệng không đúng lòng:
“Đàn ông nhiều lắm, tôi không cần phải treo người lên cái cây này của anh đâu, mau thả tôi xuống.”
Cô ngồi trên đùi anh vặn vẹo thân thể, muốn thoát khỏi sự trói buộc của anh. Nhưng cánh tay của người đàn ông càng siết chặt hơn, đem đường cong mông của cô hoàn mỹ dán vào bụng dưới của anh.
Cô càng cọ xát, hơi thở của người đàn ông càng trở nên nặng nề.
“Nguyệt Nguyệt, đừng lộn xộn.”
Vốn là anh chỉ muốn trêu chọc cô, nhưng ngược lại bị cô trêu chọc một thân lửa nóng, miệng khô lưỡi khô, khí huyết từ thắt lưng cũng bắt đầu dâng lên.
Giang Nguyệt khẽ cắn môi dưới, vừa khó chịu vừa ngượng ngùng: “... Vậy thì anh mau buông tôi ra. “
“Buông ra để cho em chạy à?” Tiêu Kỳ Nhiên ôn nhu cười, ánh mắt thâm thúy: “Em muốn chạy đi đâu.”
Giang Nguyệt mím môi, mang theo một chút ủy khuất: “Anh căn bản không thích tôi, chẳng qua tôi vừa vặn là mẫu người anh thích mà thôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt nhìn cô, trong chốc lát nhìn không ra cô đang nghiêm túc hay chỉ đang diễn.
“Tôi thích loại nào, em còn không rõ ràng sao?” Anh kề sát vào cô, hôn lên sườn mặt cô, cảm thấy cô đã biết còn cố tình hỏi:
“Trong lòng tôi chỉ có một mình em, còn muốn tôi biểu đạt như thế nào em mới chịu tin hả?”
Anh luôn thích dùng câu hỏi để trả lời!
Nhìn thấy vành tai Giang Nguyệt đỏ bừng đến tận má, toàn thân hồng hồng, Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy như đang ôm một đóa hồng phấn.
Vì vậy, anh thở dài một tiếng, dán vào tai cô: “Chẳng lẽ chỉ nói yêu còn chưa đủ, phải làm mới được?”
Giang Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng, trong lòng run lên: “Không, không, không...”
“Nhìn xem, làm em sợ rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên để cô dựa vào trong ngực anh, nhếch môi:
“Cho dù em muốn, hôm nay chỉ sợ cũng không được. “
Lời anh nói thực sự không bình thường, Giang Nguyệt vô thức theo lời anh hỏi: “Tại sao không được?”
“Tôi quá mệt rồi, Nguyệt Nguyệt.” Anh hít một hơi thật sâu, chậm rãi giải thích với cô:
“Trong trạng thái này, tôi sợ em sẽ không quá hài lòng.”
Giang Nguyệt đương nhiên có thể hiểu được hắn đang nói cái gì.
Cô bướng bỉnh nói: “Tôi sợ là lời thề độc của anh Tiêu ứng nghiệm, năng lực ở phương diện nào đó không được nên mới lấy mệt nhọc đến làm lá chắn thôi.”
Rõ ràng là cô đang khiêu khích anh.
“Nguyệt Nguyệt, em thật sự càng ngày càng can đảm.” Anh trầm giọng, nhưng hiển nhiên không thể làm gì được cô.
Tiêu Kỳ Nhiên mỉm cười, yết hầu lên xuống: “Xem ra là em tích oán rất sâu nha. Lúc trước còn không thỏa mãn được em? Tôi phải suy ngẫm lại xem.”
“Hay là đợi lát nữa chúng ta thử lại một lần nữa đi, cùng tìm ra vấn đề rốt cuộc là ở đâu.”
Nói xong, anh liền hôn lên môi cô, đôi mắt cũng càng ngày càng tối, hơi thở nóng rực phả vào, kích thích dây thần kinh ngay tai của cô:
“Em có muốn thử không, hủh?”
…
Cuối cùng, Tiêu Kỳ Nhiên vẫn quân tử mà đưa Giang Nguyệt trở về dưới lầu, nhìn cô đỏ mặt muốn rời đi, anh không nhịn được lại hôn cô thật sâu.
Chờ hôn đủ rồi mới nói với cô: “Cuối tháng này Tú Nương sẽ bắt đầu làm tuyên truyền phát hành. Tuần này em nhớ về Bắc thành chụp ảnh tuyên truyền nhé. Như vậy mới không làm chậm tiến độ, biết không?”
Tất cả các thành viên trong đoàn làm phim đều ở Bắc Thành, tuyên truyền còn có hoạt động ở phía sau đều sẽ do Giang San phụ trách xử lý. Đương nhiên phần lớn công việc sẽ tiến hành ở Bắc Thành.
Điểm này trong lòng Giang Nguyệt biết rõ.
Hai người ở trên xe hôn nhau, mập mờ cả một đường, hiện tại lại bỗng nhiên đứng đắn nói chuyện công việc, Giang Nguyệt còn có chút không quen.
Cô cúi đầu, lưng ngồi thật thẳng, căng thẳng trong lòng cũng lần lượt dao động: “Bộ phim đã xác định có thể chiếu bình thường sao?”
“Có thể, nhưng công chiếu trong nước còn cần thêm một chút thời gian.” Tiêu Kỳ Nhiên trả lời một cách có trật tự:
“Còn tùy vào chất lượng và sức ảnh hưởng của bộ phim.”
Nói một cách đơn giản, anh chịu trách nhiệm giúp mở ra một con đường. Nhưng cuối cùng có thể đạt được kết quả mong muốn hay không, vẫn phải dựa vào bản thân bộ phim, phải dựa vào Giang Nguyệt.
“Tôi hiểu rồi. Cám ơn anh.”
Sau vài câu, Giang Nguyệt đã khôi phục lại bình tĩnh, cực kỳ trịnh trọng cảm ơn Tiêu Kỳ Nhiên:
“Nhờ có anh mà bộ phim này mới có cơ hội ra mắt.”
Tiêu Kỳ Nhiên im lặng mỉm cười.
“Vậy tôi về trước.” Giang Nguyệt nhìn thời gian cũng không sai biệt lắm, đứng dậy muốn đi.
Người đàn ông giữ cổ tay cô, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô, như thể đang nhắc nhở cô rằng còn điều gì đó chưa hoàn thành.
Giang Nguyệt sửng sốt mấy giây, sau khi hiểu được ý của người đàn ông, mới giống như một cô gái nhỏ thẹn thùng kề sát vào anh, dừng lại trên môi anh một giây.
“Nụ hôn chúc ngủ ngon.”
Kiểu hôn nông này còn chết người hơn nụ hôn sâu khi anh tùy ý cướp đoạt, càng khiến anh có thể nếm trải tinh hoa.
Thật kỳ lạ…
/Truyện được đăng trên app ReadMe (IOS: WeRead)/
…
Ban đầu, Tiêu Kỳ Nhiên dự định mua vé máy bay trở về Bắc Thành cùng với Giang Nguyệt. Nhưng có một trường hợp khẩn cấp trong nội bộ tập đoàn Tiêu Thị, anh buộc phải quay lại sớm trước một ngày.
Trước khi rời đi, Tiêu Kỳ Nhiên hỏi Giang Nguyệt có nhớ anh không.
“Hay là em cùng tôi trở về đi. Còn ba giờ nữa mới khởi hành, vẫn còn kịp mua vé máy bay cho em. “
Giang Nguyệt lườm hắn một cái, quyết đoán cự tuyệt, hận không thể lập tức nhét hắn lên máy bay:
“Chỉ muộn một ngày thôi, hơn nữa, ngày mai tôi còn phải đi thăm bà Trình, không thể thất hứa được.”
Người lớn tuổi coi trọng lời hứa, đã hứa thì phải giữ lời, Giang Nguyệt không muốn làm bà thất vọng.
Sớm hay muộn hơn một ngày cũng không có gì khác biệt lắm.
Thấy cô thật sự không có ý định đi cùng, nụ cười của Tiêu Kỳ Nhiên cũng dần dần lắng xuống:
“Đầu tiên là bỏ tôi một mình ở Vienna, hiện tại lại để tôi một mình trở về Bắc Thành.”
Khi anh nói chuyện, giọng điệu cực kỳ chua xót: “Em cảm thấy muộn một ngày không sao, nhưng tôi chỉ cần không gặp em một ngày liền cảm thấy rất khó khăn.”
“Nguyệt Nguyệt, chuyện này không công bằng chút nào.”
Giang Nguyệt không cần suy nghĩ trả lời: “Vậy thì sao nào? Tôi đã bị anh đối xử bất công đâu chỉ một lần đâu.”
Lời vừa dứt, bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên lạnh lẽo.
Chủ đề đột nhiên yên tĩnh, Giang Nguyệt lập tức ý thức được mình vừa nói cái gì, không khỏi ảo não đến cực điểm.
Chương 337 Chờ em trở về bên tôi
Lời vừa dứt, cả hai đều trở nên im lặng.
Giang Nguyệt lại một lần nữa vô tình nói những lời tổn thương người.
Mối quan hệ giữa hai người bọn họ rõ ràng đã bắt đầu chuyển biến tốt hơn, nhưng cô vẫn không thể kiểm soát được.
Mỗi khi cô cảm thấy hạnh phúc và tốt đẹp, trong lòng sẽ đột nhiên dâng lên một cảm xúc, bảo cô đừng vui mừng quá sớm.
Giang Nguyệt đã phải chịu đựng quá nhiều nên mới dẫn đến chứng rối loạn cảm xúc.
Bất cứ khi nào cô cảm thấy hạnh phúc vì điều gì đó, vết thương bấy lâu nay đè nặng trong lòng cô cũng đồng thời ập đến, hai cảm xúc trái ngược nhau sẽ đồng thời nảy sinh, không ngừng giằng xé trái tim cô.
Như băng và lửa, liên tục tra tấn tâm hồn cô.
Đây là căn bệnh mà cô đã không thể chữa khỏi trong một thời gian dài.
“Xin lỗi, tôi làm anh không vui rồi.” Cô cụp mi xuống, trong lòng cảm thấy hối hận và áy náy.
Tiêu Kỳ Nhiên lặng lẽ nhìn cô, đưa tay ôm cô vào lòng: “Nguyệt Nguyệt, em không cần phải nói xin lỗi, là tôi làm tổn thương em quá sâu.”
Đây là tội nghiệt do hắn tự tay làm ra, càng là vết sẹo lưu lại trong lòng cô.
“Là lỗi của tôi khiến em kìm nén cảm xúc lâu như vậy.” Anh thở dài, cọ mũi vào cổ cô, giọng nói trầm thấp:
“Sau này sẽ không xảy ra chuyện đó nữa, em cũng không cần nói xin lỗi, đây là cảm xúc em nên có.”
Cô nên giống như một người bình thường, có thể khóc, cười, tức giận, bình thản. Sẽ cảm thấy hạnh phúc với nhwuxng khoảnh khắc của cuộc sống, cũng ở trước những áp lực mà biểu hiện ra sự sụp đổ và yếu đuối.
Đây là một người sống và khỏe mạnh.
Giang Nguyệt hiện tại đang bệnh, vết thương có thể phải rất lâu mới có thể bình phục.
Nhưng may mắn thay, anh có nhiều thời gian để ở bên cô.
Cùng cô vượt qua sương mù, cùng cô đi qua năm tháng dài đằng đẵng, nếu như có thể, thậm chí còn muốn cùng cô đi hết cuộc đời này.
Đó là hình phạt, nhưng cũng là vinh dự của anh.
Anh rất sẵn lòng.
Thông báo về chuyến bay sắp cất cánh vang lên.
Giang Nguyệt vừa định vẫy tay tạm biệt Tiêu Kỳ Nhiên, lại bị anh dùng tay trái kéo cô vào lòng, động tác cực kỳ tự nhiên:
“Tôi mua cho em vé máy bay buổi chiều ngày mai, lúc hạ cánh tôi sẽ đến đón em. Không được trì hoãn nữa đâu đó.”
Giang Nguyệt mỉm cười, cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh: “Chỉ muộn một ngày thôi, cũng không phải là sẽ không bao giờ gặp lại nữa, anh khẩn trương như vậy làm gì.”
“Dù một ngày thì cũng không chịu được.” Anh ghé sát vào tai cô, hơi thở ấm áp khiến cô cảm thấy ngưa ngứa:
“Nguyệt Nguyệt, trở về sớm một chút, đừng để tôi quá nhớ em.”
Đôi mắt anh sâu thẳm, những lời này đều có ẩn ý.
Nó không chỉ có ý nghĩa là bảo cô trở về Bắc Thành sớm mà còn có một ý nghĩa khác.
Trái tim cô tê dại, chỉ ôm lấy anh: “Giữ gìn sức khỏe.”
Nói xong, mặt cô bắt đầu đỏ bừng không tự chủ được.
Những từ mà cô có thể nghĩ ra phù hợp với thân phận hiện tại, lại có thể biểu đạt cảm xúc chân thật của mình, cũng chính là một câu “Giữ gìn sức khỏe” như vậy.
Cô nghĩ nó đủ khó hiểu nhưng Tiêu Kỳ Nhiên vẫn hiểu được.
Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày, thấp giọng nở nụ cười: “Nghe ra được, em cũng sẽ rất nhớ tôi.”
…
Thứ bảy hàng tuần là ngày Giang Nguyệt không thể không đến thăm Trình Nghênh Xuân.
Sau khi tiễn Tiêu Kỳ Nhiên đi, Giang Nguyệt trở về liền thu dọn hành lý. Buổi tối cô chào chị Trần, Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi trước, nói ngày mai sẽ từ chỗ Trình Nghênh Xuân đi thẳng ra sân bay luôn. Vì vậy bảo Tiểu Diệp mang theo hành lý ra sân bay chờ là được.
Sáng sớm, Giang Nguyệt bắt taxi đến nhà Trình Nghênh Xuân.
Đầu tiên học thêu thùa, sau đó lại ngồi trò chuyện với bà.
“Buổi chiều cháu định bay đi đâu à.” Trình Nghênh Xuân kéo tay cô, nhìn thoáng qua đồng hồ:
“Có kịp giờ không? Đi đâu vậy?”
Giang Nguyệt: “Cháu trở về Bắc Thành quay tuyên truyền phim.”
Trong lúc hai người nói chuyện phiếm trước đó, Trình Nghênh Xuân cũng biết được những thăng trầm trong bộ phim “Tú Nương”, biết được bộ phim có thể có cơ hội thuận lợi công chiếu, bà cũng vì Giang Nguyệt mà cao hứng.
Trình Nghênh Xuân cũng biết, nếu không có bộ phim này, bà và Giang Nguyệt sẽ không bao giờ quen biết nhau.
“Được rồi, được rồi, vậy bà không trì hoãn nữa. Cháu có việc thì cứ đi trước đi, đừng lỡ chuyến bay.” Trình Nghênh Xuân tháo kính lão trên sống mũi ra, mỉm cười nheo mắt lại:
“Tuần sau cháu không về được à? Bà cho phép nghỉ một ngày đó.”
Giang Nguyệt cũng mỉm cười theo: “Cảm ơn bà.”
Lúc đi, Trình Nghênh Xuân còn nghiêm trang dặn dò Giang Nguyệt, nói là khi nào hạ cánh nhớ gọi điện thoại báo bình an với bà.
Giang Nguyệt cười nói máy bay rất an toàn, sẽ không xảy ra chuyện gì, đồng thời trấn an bà Trình.
Ngồi trên taxi đến sân bay, Giang Nguyệt tâm tình thoải mái khó tả.
Không chỉ là bởi vì cùng Trình Nghênh Xuân tán gẫu, mà còn là câu nói dặn dò cô phải báo bình an.
Một người không có gia đình không cần phải báo cáo sự an toàn của mình dù đi đâu, vì không có ai để báo cáo.
Nhưng những lời này của Trình Nghênh Xuân khiến cô vô cớ cảm thấy như đang có người nhà.
Cô là một lữ khách, vốn phiêu bạt không nơi nương tựa. Mà bây giờ, cũng có người nhà nhớ tới an nguy của cô.
Giang Nguyệt ngồi trong xe liếc nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Sân bay Hoa Thành được xây dựng ở vành đai ngoài của đường cao tốc, hiện tại xe vừa mới lên đường cao tốc, phải mất nửa giờ mới đến nơi.
Cô thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho Tiêu Kỳ Nhiên.
[Tôi đang trên đường đến sân bay.]
…
Bốn giờ chiều, Tiêu Kỳ Nhiên vừa mới từ phòng họp đi ra, mệt mỏi nhéo nhéo mi tâm.
Ngồi trên ghế lớn trong văn phòng, anh theo thói quen lấy hộp thuốc lá ra.
Vừa định bật lửa lại nhớ tới hai giờ nữa Giang Nguyệt sẽ đến Bắc Thành, động tác của anh dừng lại một chút, vẫn là lựa chọn buông xuống.
Cô rất ghét mùi khói thuốc, nói không chừng sau khi ngửi được sẽ không chịu để anh ôm.
Điều này thực sự còn đau đớn hơn việc bắt anh bỏ thuốc lá.
Ở một mức độ nào đó mà nói, Giang Nguyệt so với thuốc lá, càng làm cho anh nghiện hơn, càng muốn ngừng không được.
Tiêu Kỳ Nhiên lại nhét hộp thuốc lá vào túi, ngước mắt nhìn thời gian, anh ước tính đã đến lúc Giang Nguyệt lên máy bay.
Anh lấy di động ra, nhìn thấy tin nhắn Giang Nguyệt gửi cho anh cách đây một tiếng, nói cô đã xuất phát ra sân bay.
Thật tốt!
So với lần trước lặng lẽ bỏ lại anh ở Vienna, lần này ít nhất cũng gửi tin nhắn báo cho anh, rất có tiến bộ!
Ban đầu Tiêu Kỳ Nhiên định xử lý công việc đến 5 giờ rồi ra sân bay đón Giang Nguyệt, thậm chí còn đặc biệt ra lệnh cho Tiết An đi mua một bóa hoa hồng lớn để nghênh đón cô.
Nhưng nửa giờ sau, cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Tiêu Kỳ Nhiên còn đang xem tài liệu, đầu cũng không ngẩng lên: “Đã mua xong hoa chưa?”
“A Nhiên.”
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, anh đầu tiên cau mày, sau đó từ từ chuyển ánh mắt từ tập tài liệu sang khuôn mặt của người vừa đến:
“Có chuyện gì?”
Ngu Vãn đứng đối diện với hắn, hôm nay cô mặc một chiếc váy len rất dịu dàng, tóc không xõa ra sau lưng như mọi khi mà được chải gọn gàng, có chút giống phong cách của Giang Nguyệt.
“A Nhiên, em đến để nói chuyện với anh về việc chấm dứt hợp đồng.”
“A Nghim, ta tới đây nói chuyện với ngươi hủy hợp đồng.”
Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi nhìn cô ta, không có mấy ngạc nhiên, khớp ngón tay cong lên, gõ vài cái trên mặt bàn, giống như đang suy nghĩ cái gì đó.
“Đã cùng Bạch Hạc nói rõ ràng hết chưa?”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên rất thờ ơ, thậm chí còn không hỏi lý do.
Anh ta không quan tâm!
--------------------------------
Tác giả:Đã đăng đủ chương cho tuần này rồi nha. Cảm ơn mọi người vẫn ủng hộ truyện.
Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ ạ!
Hẹn gặp lại vào tuần sau nè ♥️
Chương 338 Tôi không ngại nói lại
Nếu như không phải lúc đó Bạch Hạc giới thiệu và năn nỉ, Tiêu Kỳ Nhiên sẽ không bao giờ để Giang San ký hợp đồng với Ngu Vãn.
Dù có ngốc hơn nữa, anh vẫn có thể nhận ra Giang Nguyệt để ý chuyện của Ngu Vãn.
Huỷ hợp đồng vừa vặn anh có thể khiến cô cảm thấy vui vẻ.
“Sao anh không hỏi em lý do vì sao hủy hợp đồng?” Nụ cười của Ngu Vãn có chút yếu ớt, khóe môi thậm chí còn cay đắng:
“Em còn chưa đến lúc hết hạn hợp đồng mà.”
“Đối với tôi điều đó không quan trọng.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh và thờ ơ:
“Nếu cô xác nhận huỷ hợp đồng xong xuôi rồi thì đi chào hỏi các nhân viên khác đi. Mọi chuyện cứ theo đúng quy trình.”
Sự mất kiên nhẫn trong lòng anh càng lúc càng mãnh liệt, anh bực bội gõ tay lên bàn:
“Nếu không có chuyện gì thì đi ra ngoài ngay đi, tôi còn có việc phải làm.”
“Anh thật đúng là tuyệt tình!” Ngu Vãn khịt mũi, cười càng lớn hơn, bờ vai và cả người run run:
“Mọi chuyện giữa chúng ta, anh có thể dễ dàng quên sạch sẽ như vậy sao?”
Ngu Vãn gần như rơi nước mắt trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên.
Nhưng điều mà Tiêu Kỳ Nhiên đang nghĩ lúc này chính là khoảnh khắc Giang Nguyệt cầm điện thoại, đỏ hoe mắt nói rằng anh có rất nhiều kỷ niệm với những người phụ nữ khác.
“Cô không nói thì suýt nữa tôi cũng quên.” Anh vốn không có ý định hút thuốc, nhưng vẫn bực bội ấn bật lửa:
“Nội dung tài khoản blogger mà cô tạo trước đây, bây giờ cũng nên xóa đi rồi.”
Ngu Vãn chết lặng tại chỗ.
“Lúc ấy là để lừa gạt những lão già kia, dù sao những thứ đó đều là giả, không cần thiết phải giữ lại để làm gì.” Anh nhếch môi nói thêm:
“Hơn nữa, cô ấy nhìn thấy sẽ không vui.”
Đây mới là điều quan trọng nhất.
Ngu Vãn giật giật khóe môi, cười cợt cảm khái: “Cho dù bây giờ anh thấy cô ấy trẻ tuổi xinh đẹp, nguyện ý làm mọi thứ để cô ấy vui vẻ. Nhưng qua vài năm nữa, cô ấy cũng sẽ già đi như em, đến lúc đó anh vẫn sẽ vứt bỏ cô ấy như bỏ rơi em mà thôi.”
Cô ta căn bản không tin Tiêu Kỳ Nhiên sẽ thật sự thích Giang Nguyệt.
Một người bình thường, không cha, không mẹ, không nơi nương tựa, cho dù hiện tại anh đối xử tốt với cô ta đến đâu cũng chỉ là lòng tham muốn chiếm lấy thân thể của cô mà thôi.
Làm sao một gia đình giàu có lại có thể yêu một con diễn viên được?
Cô tiến lên một bước, thăm dò nói: “A Nhiên, không có gì là vĩnh viễn, nhan sắc sẽ phai tàn theo thời gian, tuổi trẻ rồi cũng sẽ đến lúc già nua. Cuối cùng, anh cũng sẽ chỉ chung sống với một người phụ nữ.”
“Em đã ở bên anh lâu như vậy, em mới là người hiểu anh nhất, em mới xứng đáng làm người đó…”
“Ngu Vãn.” Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng mở miệng, cũng lười nghe cô nói: “Tôi không có tâm trạng tranh luận ‘cái gì là vĩnh viễn’ với cô.”
“Hơn nữa, cô làm sao biết cô là người hiểu rõ tôi nhất?” Anh cúi đầu, hít một hơi thuốc, rồi nhả khói:
“Nếu cô thực sự hiểu tôi, thì cô nên biết, hiện tại trong lòng tôi chỉ có duy nhất một mình Giang Nguyệt.”
“Anh nói dối!” Thân thể Ngu Vãn bắt đầu phát run, vừa khóc vừa cười:
“Anh không thể nào yêu một người phụ nữ như cô ta được. Cô ta chẳng có gì cả, cô ta chẳng đáng một xu, cô ta chỉ là…”
“Đủ rồi!”
Lần đầu tiên Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy hút thuốc cũng không thể giảm bớt phiền não của anh, lạnh lùng nói:
“Trước giờ tôi chưa từng yêu cô. Câu này tôi phải nói thêm bao nhiêu lần nữa đây?”
Ngu Vãn nhìn gương mặt tuấn lãng của nam nhân trước mặt, thời cảm thấy vô cùng xa lạ.
Cứ như thể cô chưa từng quen biết anh ta trước đây vậy.
Đôi tay buông thõng bên hông cô run rẩy, thân thể cũng run rẩy theo:
“Em vì anh mà cố trốn thoát khỏi tên ác quỷ Thượng Trạch Văn kia, để có thể bên cạnh anh. Em yêu anh rất nhiều, nhưng anh nói anh chưa bao giờ yêu em?”
“Cô cũng chỉ vì chính mình thôi.” Tiêu Kỳ Nhiên lẳng lặng nghe hết lời cô ta nói:
“Ngu Vãn, nếu cô đã quyết định cầm tiền rời đi, vậy thì giữa cô và tôi đã xác định không còn khả năng nào nữa rồi.”
“Vậy nếu em đưa ra quyết định khác thì sao?” Ngu Vãn hỏi trong nước mắt.
“Vậy tôi sẽ kết hôn với cô, sau đó duy trì hôn nhân giả tạo đó cho đến khi chết.” Anh trả lời không chút do dự:
“Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, nhưng tôi sẽ không yêu cô.”
“Vậy tại sao bây giờ anh không thể làm điều đó?”
“Câu trả lời tôi đã nói từ lâu rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên cuối cùng cũng hút hết điếu thuốc, chỉ để lại những đốm lửa hiu hắt giữa các ngón tay:
“Nhưng tôi cũng không ngại nói lại lần nữa.”
“Bởi vì tôi yêu Giang Nguyệt! Tôi muốn trao cho cô ấy tất cả những gì tôi có.” Anh dập điếu thuốc, nhẹ nhàng bổ sung:
“Bao gồm cả trái tim của tôi.”
Anh nói rất bình thản, nhưng mỗi từ đều có sức nặng.
“Anh thật sự cảm thấy cô ta rất tốt?” Ngu Vãn chưa từ bỏ ý định, nước mắt vẫn còn đọng trên khuôn mặt:
“Nếu năm đó là cô ta, cô ta nhất định cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như em!”
Ngu Vãn giống như tẩu hỏa nhập ma, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười vừa buồn cười vừa gớm ghiếc:
“Cô ta cũng sẽ ham vật chất, mù quáng vì tiền và ích kỷ như em thôi! Rồi anh sẽ sớm biết mình đã yêu nhầm người!”
Tiêu Kỳ Nhiên dứt khoát đáp: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ cho phép cô ấy lấy đi tất cả tài sản mà tôi sở hữu. Chỉ cần… cô ấy cũng đưa tôi đi cùng.”
Anh có thể nguyện mất đi toàn bộ tài sản.
Miễn là anh có thể ở bên cạnh cô ấy.
Giờ khắc này, Ngu Vãn cuối cùng đã hoàn toàn hết hy vọng.
Cửa văn phòng lại bị đẩy ra, là Tiết An vội vàng xông vào, trên trán còn nhễ nhại mồ hôi, trông vô cùng bối rối, như thể đã làm sai chuyện gì đó.
“Không mua được hoa hồng à?” Tiêu Kỳ Nhiên liếc nhìn cậu ta một cái.
Tiết An lắc đầu, nuốt nước miếng: “Hoa hồng đã mua được. Nhưng... Nhưng chị Giang Nguyệt mất tích rồi.”
Mất tích?
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên lạnh xuống: “Nói rõ ràng.”
Tiết An hít sâu một hơi: “Vừa rồi Tiểu Diệp gọi điện thoại cho tôi, nói ở sân bay không đợi được chị Giang Nguyệt, chị ấy đã không lên chuyến bay lúc bốn giờ!”
“Vậy hiện tại cô ấy đang ở đâu?” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên căng thẳng, thần kinh cũng căng thẳng theo.
Tiết An không dám thở, chỉ cúi đầu nói ra nội dung điều tra của mình:
“Giám sát cho thấy một giờ chiều, chị Giang Nguyệt đi ra từ chỗ bà Trình Nghênh Xuân, lên một chiếc taxi đến sân bay. Sau khi xe chạy lên đường cao tốc, liền…”
“Nói tiếp!” Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt lại, ánh mắt sắc bén thâm trầm, thanh âm cũng lạnh lùng khiếp người.
“... Liền mất liên lạc.” Tiết An nói xong bốn chữ cuối cùng, trong lòng cũng trở nên căng thẳng.
Đang yên đang lành, một người sống sờ sờ làm sao nói mất liên lạc là mất liên lạc được?
Huyệt thái dương của Tiêu Kỳ Nhiên giật giật, anh có một linh cảm không tốt.
Anh lập tức đứng dậy khỏi ghế, cầm lấy điện thoại di động cùng áo khoác định đi ra ngoài.
Anh phải đi tìm Giang Nguyệt!
“Anh muốn đi tìm Giang Nguyệt à?” Ngu Vãn im lặng hồi lâu trong phòng bỗng nhiên lên tiếng. Cô ta nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện, bao gồm cả tin tức Giang Nguyệt mất tích.
“Tôi biết cô ta đang ở đâu.”
Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại.
Ngu Vãn đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng, cuồn cuộn sát khí hướng về cô.
“Cô ấy đang ở đâu?” Đường gân trên trán Tiêu Kỳ Nhiên nhảy dựng lên, anh hỏi cô ta bằng giọng điệu cực kỳ lạnh lùng.
Anh kiềm chế bản thân để không lập tức lao tới tóm lấy cổ cô ta, hỏi Giang Nguyệt đang ở đâu.
Dù cô ta có ác độc đến đâu, anh vẫn duy trì nguyên tắc không động tay động chân với phụ nữ.
Ngu Vãn trầm mặc vài giây, bỗng nhiên nở nụ cười, nhưng nụ cười lại như được ướp lạnh dưới hồ băng:
“Anh không tìm được cô ấy đâu… Cô ấy đã chết rồi!”
--------------------------------
Tác giả:Tuần trước nghỉ lễ nên có thêm chút thời gian, đăng sớm hơn 1 ngày cho mọi người đọc nè!
Cám ơn các bạn vẫn ủng hộ truyện nha