“Nguyệt Nguyệt thì sao, Trung thu định thế nào, muốn về nhà thăm cha mẹ sao?”
Thấy đề tài chuyển tới mình, Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, không muốn nhắc quá nhiều chuyện riêng tư của mình mà nói “Còn chưa quyết định, đến lúc đó rồi tính tiếp.”
Đối với cô, Trung thu không khác gì những ngày thường.
Trung thu là thời điểm cả nhà quây quần đoàn viên, nhưng cô không có cha, mẹ cũng không nhận cô, em trai thì đang ngồi tù.
Cô không có gì để đoàn tụ.
Nhưng nghĩ lại, cho dù là thời điểm cả nhà vẫn còn ở đây thì Trung thu đối với cô mà nói cũng không có gì đặc biệt.
Cô là chiếc bèo đã quen trôi dạt khắp nơi.
Cô đơn là chuyện thường.
…
Mặc dù bây giờ không có nhiều buổi biểu diễn nhưng Giang Nguyệt vẫn tới đoàn kịch khi rảnh rỗi.
Suy cho cùng, cô không phải là một diễn viên kịch có nền tảng chuyên nghiệp, nếu muốn nhanh chóng trở thành một người chuyên nghiệp, cô chỉ có thể chăm chỉ luyện tập ngày qua ngày.
Thỉnh thoảng, Kiều Cẩn Nhuận cũng sẽ đến xem cô tập.
Không có diễn viên nào khác tham gia chung, phần lớn thời gian Giang Nguyệt đều diễn một mình, tự cô diễn toàn bộ nhân vật.
Khi Kiều Cẩn Nhuận ở đây, cô sẽ nhờ anh ta giúp cô tìm ra những vấn đề và thiếu sót để cô có thể điều chỉnh và sửa chữa một cách nhanh chóng.
Trong diễn xuất, cô làm việc rất chăm chỉ.
Kiều Cẩn Nhuận theo dõi chăm chú Giang Nguyệt, cho đến khi cô làm động tác cảm ơn cuối cùng, mỗi lần anh ta đều vỗ tay.
“Thế nào, lần này có vấn đề gì sao?”
Giang Nguyệt nhảy xuống đài, trên trán lấm tấm mồ hôi nhưng ánh mắt lại sáng ngời, chờ đợi đánh giá của anh ta.
“Có.”
Kiểu Cẩn Nhuận vừa dứt lời, Giang Nguyệt lập tức căng thẳng: “Phần nào?”
“Bản thân cô.” Kiều Cẩn Nhuận bình tĩnh mở miệng: “Quay người lại.”
Giang Nguyệt không rõ nguyên nhân, chỉ có thể ngây ngẩn xoay người.
Chẳng mấy chốc, cô cảm nhận sự lạnh lẽo truyền đến từ cổ, sau đó là sự đau đớn tột độ, cô không khỏi kêu thành tiếng: “Đau quá…”
Thấy cô đau, người đàn ông lập tức buông tay.
“Vừa rồi thấy cô biểu diễn mấy động tác xoay đầu không linh hoạt lắm, tôi xác nhận vai và cổ của cô có triệu chứng tổn thương cơ bắp.” Giọng nói của anh rất ôn hòa: “Cô cần nghỉ ngơi, Giang Nguyệt.”
“Trong giây lát, tôi còn tưởng tôi đang ở phòng khám đó.” Giang Nguyệt không khỏi cười, “Chỉ là vấn đề nhỏ thôi, không có gì đáng ngại.”
Kiều Cẩn Nhuận thu hồi ánh mắt, “Nếu bình thường không chú ý thì theo thời gian, vai và cổ của cô sẽ xảy ra vấn đề, xương cốt biến dạng dẫn đến đau đớn, bệnh này sẽ theo cô cho đến già.”
“… Thật kinh khủng!” Cô cảm thán.
Thấy cô cuối cùng cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Kiều Cẩn Nhuận hỏi cô: “Trước đây tôi từng học xoa bóp và châm cứu từ một bác sĩ Trung y, tôi nghĩ rằng nó sẽ giúp cô thư giãn.”
Giang Nguyệt: “Có thu phí không?”
Kiều Cẩn Nhuận bật cười rồi nói tiếp: “Với cô thì không thu phí.”
Dù sao cũng đã tập luyện cả buổi chiều, Giang Nguyệt thấy thời gian sắp hết, cười nói muốn trải nghiệm miễn phí “kỹ thuật xoa bóp” của bác sĩ Kiều.
Xe dừng lại trước tòa nhà chung cư, Giang Nguyệt hỏi Kiều Cẩn Nhuận đây là đâu.
“Chỗ ở mà Thịnh tổng sắp xếp cho tôi, thời gian gần đây tôi đều ở chỗ này.” Kiều Cẩn Nhuận thản nhiên giải thích: “Dụng cụ đều ở trong phòng tôi, nếu cô cảm thấy bất tiện thì tôi sẽ lên lấy rồi xuống.”
“Không có gì bất tiện cả.” Giang Nguyệt xua tay áo, “Đúng lúc tới thăm nhà anh luôn.”
Đối với bác sĩ Kiều, Giang Nguyệt không có gì phải đề phòng.
“Vậy thì tốt.”
Vào thang máy, Kiều Cẩn Nhuận ấn khóa mật mã, mời Giang Nguyệt vào.
Căn hộ không có nhiều đồ lắm, đồ đạc sắp xếp rất ngăn nắp, trong phòng có mùi tương tự như mùi bạc hà, hơn nữa còn được quét dọn rất sạch sẽ.
Kiều Cẩn Nhuận luôn mang đến cho mọi người cảm giác sạch sẽ và thoải mái khi ở chung.
“Ở phòng khách chờ tôi.” Kiều Cẩn Nhuận đi vào phòng lấy dụng cụ châm cứu cần thiết, Giang Nguyệt thay giày ở cửa, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha chờ đợi.
Vừa rồi đề nghị giúp cô thả lỏng là nhất thời hứng khởi, đến khi cô thật sự đồng ý, Kiều Cẩn Nhuận mới nhớ tới châm cứu cần cởi quần áo.
Trái lại Giang Nguyệt cảm thấy không sao cả, cô ngẩng đầu nhìn cửa sổ sát đất trong phòng khách, “Vậy phiền bác sĩ Kiều kéo rèm lại được không?”
Kiều Cẩn Nhuận bước tới kéo rèm cửa sổ lại.
Người đàn ông đi theo hai người đang đứng dưới lầu, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cảnh Kiều Cẩn Nhuận kéo rèm cửa, ánh mắt lập tức tối sầm, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Giữa thanh thiên bạch nhật, hai người ở chung một phòng thì thôi đi, sao lại phải kéo rèm cửa sổ?
Tiêu Kỳ Nhiên xoay người rời đi.
…
Khi kéo rèm cửa sổ xong, Kiều Cẩn Nhuận quay đầu lại, Giang Nguyệt đã bắt đầu cởi quần áo, áo thun đã vén lên hơn phân nửa, vừa vặn có thể nhìn thấy chiếc eo nhỏ của cô.
“... Cô cởi đồ ra đi.” Kiều Cẩn Nhuận ho vài tiếng, ánh mắt nhanh chóng rời đi, quay lưng lại: “Xong rồi thì gọi tôi.”
Anh ta không muốn xúc phạm cô.
“Bác sĩ Kiều xấu hổ hả?” Giang Nguyệt nhận ra sự khác thường, cười trêu ghẹo anh ta: “Tôi nghe nói trong mắt bác sĩ không có giới tính mà.”
Kiều Cẩn Nhuận bất đắc dĩ đỡ trán cười nói: “Nhưng tôi cũng là một người đàn ông bình thường.”
Một người đàn ông bình thường rất khó mà không phản ứng khi nhìn thấy người phụ nữ mình thích cởi quần áo.
Trừ khi là người bất thường.
Giang Nguyệt cảm thấy không có vấn đề gì: “Dù sao nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nằm trên bàn mổ cũng bị thấy sạch mà.”
Ngoại trừ sinh tử, tất cả nhà những chuyện khác đều là chuyện nhỏ.
Kiều Cẩn Nhuận vẫn quay lưng về phía cô, im lặng một chút mới mở miệng, “Nếu là như vậy, tôi hy vọng vĩnh viễn sẽ không có ngày đó.”
Không bao giờ có ngày nhìn thấy cô nằm trên bàn phẫu thuật.
Giang Nguyệt cởi quần áo xong, nằm sấp trên sô pha rồi gọi Kiều Cẩn Nhuận, anh ta mới xoay người lại.
Kiều Cẩn Nhuận không chớp mắt đi qua, nhỏ giọng dặn dò: “Có thể sẽ hơi đau, ráng nhịn một chút.”
Giang Nguyệt đột nhiên hỏi: “Có đau hơn tiêm không?”
Kiều Cẩn Nhuận rất thành thật: “Đau hơn tiêm nhiều.”
Giang Nguyệt lập tức thay đổi sắc mặt: “Bây giờ hối hận còn kịp không?”
Kiều Cẩn Nhuận mỉm cười đè lưng cô lại, giọng nói vẫn ôn hòa như trước: “Muộn rồi!”
…
Mỗi lần kim châm xuống, Giang Nguyệt liên tục kêu khổ không ngừng, khi cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, lưng và cổ đau đến mức cô rơi nước mắt.
“Không bao giờ tin anh nữa.” Giang Nguyệt tức giận kết luận, “Quả nhiên bác sĩ đều là ma quỷ.”
Sau này cô không chỉ sợ tiêm, mà còn sợ châm cứu.
Khi trời gần tối, Giang Nguyệt mới ra khỏi căn hộ của Kiều Cẩn Nhuận.
“Bác sĩ Kiều đừng tiễn tôi nữa, hôm nay vất vả cho anh rồi.” Giang Nguyệt đứng yên, ra hiệu anh ta không cần tiễn cô nữa.
Kiều Cẩn Nhuận không cưỡng cầu, chỉ nhìn cô đi xa, lúc cô quay đầu lại, anh ta còn vẫy tay chào tạm biệt cô.
Sau khi Giang Nguyệt về nhà, có lẽ châm cứu đã phát huy tác dụng, cảm giác mệt mỏi nháy mắt ập đến, cô cũng không ăn cơm, trở về phòng ngủ thiếp đi.
Đến lúc cô tỉnh lại đã hơn mười một giờ đêm.
Chị Trần và những người khác đã nghỉ ngơi, màn đêm yên tĩnh.
Giang Nguyệt không còn buồn ngủ nữa, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trời không biết đã bắt đầu mưa từ lúc nào, trong phòng hơi ngột ngạt.
Cô mở cửa sổ phòng ngủ ra, mưa gió ẩm ướt thổi vào, hơi thở của cô trở nên sảng khoái, cảm giác ngột ngạt cũng vơi đi không ít.